← Ch.209 | Ch.211 → |
Uống cũng là nước tuyết, bất quá đồ ăn cũng không có, Hoắc Nguyên Chân không dám tùy tiện rời đi. Một là lo lắng cho An Như Huyễn, hai là nếu như mình đi ra ngoài, một khi bị phát hiện, như vậy sợ rằng rời đi cũng là vấn đề không nhỏ.
May nhờ hai người công phu cũng không tệ, một thời gian không ăn cái gì cũng không thành vấn đề, chỉ cần một chút nước cũng đủ để duy trì.
Qua bốn năm ngày, rốt cục tình huống An Như Huyễn đã khá hơn một chút, chỉ bất quá Đan Điền bị thương, trước khi hoàn toàn chuyển biến tốt không dám tùy tiện sử dụng nội lực.
Bởi vì phải chống đỡ giá rét đầu mùa Xuân, căn bản đa số thời gian đều là Hoắc Nguyên Chân tu luyện, sau đó để An Như Huyễn lên trên đùi của mình, để cho nàng tựa vào trong ngực, đây cũng là hành động bất đắc dĩ.
Hắn tu luyện vừa hay có thể hóa giải lúng túng giữa hai người.
Đến sáng rằm tháng Ba, An Như Huyễn sáng sớm tỉnh lại, phát hiện Hoắc Nguyên Chân bất tri bất giác dựa vào tường ngủ thiếp đi.
- Thời gian qua khổ cho hắn rồi...
Mặc dù tuổi An Như Huyễn lớn hơn Hoắc Nguyên Chân, nhưng tâm tính cũng không thành thục hơn Hoắc Nguyên Chân là bao. Mấy ngày qua rúc vào lòng hòa thượng này, lại mặc y phục của hắn, khiến cho trong lòng nàng xảy ra biến hóa cực kỳ vi diệu.
Thấy một cánh tay Hoắc Nguyên Chân vẫn còn choàng trên cổ mình, để cho mình nằm thoải mái một chút, An Như Huyễn có chút không đành lòng, bèn đưa tay ngọc ra nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn.
Nàng vừa động, Hoắc Nguyên Chân liền tỉnh lại, thấy An Như Huyễn trong lòng mình ngửa mặt lên, sắc mặt vẫn còn hơi tái, bèn mỉm cười nói:
- An tiền bối hôm nay tỉnh sớm.
An Như Huyễn gật đầu một cái, nhưng nghe cách xưng hô tiền bối này có hơi chói tai.
Có tiền bối nào lại bị vãn bối đối xử như vậy, An Như Huyễn không muốn nghe Hoắc Nguyên Chân nói như vậy.
- Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, cũng không cần gọi tiền bối nữa.
- Vậy bần tăng sẽ kêu tiền bối là nữ thí chủ.
An Như Huyễn hơi lắc đầu một cái:
- Không nên tự xưng bần tăng, cũng không nên gọi ta là thí chủ, người ôm ta cả ngày như vậy, còn gọi bần tăng thí chủ nghe thật không được tự nhiên.
- Vậy... ta gọi một tiếng tỷ tỷ vậy.
Lần này An Như Huyễn gật đầu một cái, gọi như vậy lộ vẻ thân mật hơn, cũng có thể hóa giải không khí ngột ngạt này.
- Ngươi có tên tục gia không?
- Hoắc Nguyên Chân.
- Vậy ta gọi người là Hoắc Nguyên Chân, lúc này ta cũng không muốn gọi ngươi là phương trượng hoặc là hòa thượng.
- Hết thảy nghe theo An tỷ tỷ vậy.
Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý lắm, đến lúc này rồi mà còn cố chấp cách xưng hô, có vẻ khó xử.
- Vì sao ngươi cứu được ta?
Đối với chuyện mình được Hoắc Nguyên Chân cứu, An Như Huyễn rất là không hiểu, vẫn muốn dò tìm đến tột cùng.
- Chuyện này nhắc tới cũng đơn giản, ta tình cờ đi tới Hoàng cung, vừa đúng lúc các ngươi đánh nhau ở đó. Tỷ tỷ bỏ chạy vừa khéo chạy tới gần chỗ nấp của ta, ta bèn cứu tỷ chạy đi, rốt cục tới nơi này.
- Nơi này còn là Hoàng cung ư?
- Là lãnh cung.
- Khó trách vắng lạnh như vậy, không có một người nào, bất quá như vậy cũng tốt.
Nói xong mấy câu này, hai người hồi lâu không nói.
Vốn là trước kia bọn họ cũng không có qua lại với nhau, tự nhiên cũng không có đề tài chung.
Nhưng hôm nay lại khác, An Như Huyễn nằm trong lòng Hoắc Nguyên Chân, co rút nép sát chống rét. Hiện tại tinh thần của nàng cũng đã khá hơn một chút, cũng không còn buồn ngủ như trước, nếu như không nói lời nào, quả thật không khí có chút mập mờ.
- Y phục ta đâu?
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân đảo qua dưới đất, An Như Huyễn cũng quay đầu nhìn theo.
Dưới đất là y phục nàng bị xé ngổn ngang, nhiều mảnh trên đó dính đầy vết máu, kể cả yếm và quần lót của nàng cũng bị ném dưới đất.
Sắc mặt nàng chợt ửng đỏ nói:
- Người tìm phần trước y phục của ta, trong đó có đồ.
Hoắc Nguyên Chân nghe vậy, nhẹ nhàng để An Như Huyễn xuống, hiện tại An Như Huyễn ngồi một mình cũng không có vấn đề.
Hắn bước đi dưới đất, hoạt động một chút tay chân đã lâu không cử động, sau đó bắt đầu tìm dưới đất.
Quả nhiên hắn tìm được trong phần y phục trước ngực trước đây của nàng, tổng cộng có hai món, là một tấm lụa và một khối ngọc bài.
Hắn mang đồ trở lại cho An Như Huyễn.
An Như Huyễn cầm hai món đồ trong tay, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi không muốn biết đây là vật gì sao?
- Nếu như An tỷ tỷ muốn nói, tự nhiên sẽ nói, nếu như không muốn nói, như vậy ta cũng sẽ không hỏi.
Trong miệng Hoắc Nguyên Chân nói như vậy, trong lòng lại suy nghĩ không biết tấm lụa kia có phải là Huyết Ma tàn đồ hay không.
Không ngờ An Như Huyễn cũng không mở tấm lụa kia ra, mà là đưa khối ngọc bài cho Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi xem cái này một chút đi.
Hoắc Nguyên Chân cầm ngọc bài lên nhìn qua, phía trên có mấy chữ nhỏ: "Nhân sinh như vụ diệc như huyễn" (Cuộc sống như sương như ảo mộng. )
Lật qua mặt kia ngọc bài, trên đó viết một chữ Huyễn.
Dường như đồ của An Như Huyễn đều có chữ Huyễn trên đó, kể cả thanh kiếm của nàng cũng có chữ Huyễn trên đó.
- Đây cũng là đồ tỷ tỷ mang theo bên mình, còn có một câu thơ.
- Me ta lưu lại, một khối là của ta, một khối là của tỷ tỷ, như sương như huyễn là tên của chúng ta, thơ này hẳn chỉ có một câu này thôi.
Hoắc Nguyên Chân chuyển động ngọc bài vài cái:
- Cuộc sống như sương như ảo mộng, lưu luyến phàm trần lười làm tiên, chân thần hối hận lên thiên giới, vô duyên làm bạn với đầu xanh. An tỷ tỷ, nếu tỷ không thành tiên, thần tiên cũng phải hạ giới.
Hắn thuận miệng làm một bài thơ nhỏ, sau đó đưa ngọc bài lại cho An Như Huyễn.
An Như Huyễn nghe xong lời của Hoắc Nguyên Chân, trên mặt tái nhợt hiện lên thần thái mê người, cứ như vậy ngoẹo đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân hồi lâu, đột nhiên nhoẻn miệng cười:
- Hoắc Nguyên Chân, lời của người nói dễ nghe như vậy, ngọc bài này tặng cho ngươi, đa tạ ngươi đã cứu ta.
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu:
- Cứu người một mạng còn hơn xây bảy cấp phù đồ, huống chi bần tăng cũng là người, người như An tỷ tỷ đổi lại là bất cứ người nào cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.
An Như Huyễn nghe thấy Hoắc Nguyên Chân không nhận, có hơi sa sầm nét mặt:
- Từ trước tới nay ta chưa từng tặng thứ gì cho ai, bao gồm Tiểu Hoàn. Nó là đồ đệ của ta, ta cũng chỉ dạy võ công cho nó, chưa từng cho nó thứ gì, vì sao người không nhận đồ của ta.
Nghe thấy An Như Huyễn nói như thế, Hoắc Nguyên Chân ngược lại có chút khó xử, nghĩ thầm vì sao nàng không đưa Huyết Ma tàn đồ kia cho ta. Nhưng đương nhiên không thể nói ra lời như vậy, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy ngọc bài của nàng:
- Đã như vậy, không cô phụ mỹ ý An tỷ tỷ, cung kính không bằng tuân mệnh.
Thấy Hoắc Nguyên Chân nhận lấy ngọc bài, An Như Huyễn mới mỉm cười:
- Như vậy mới phải, hòa thượng lại có thể không thông nhân tình sao?
- Không phải là An tỷ tỷ không gọi ta là hòa thượng nữa sao?
Thấy An Như Huyễn chuyển biến tốt, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân cũng tốt hơn, bèn đùa giỡn cùng nàng một câu.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Ta cũng chỉ là thuận miệng nói, không quan trọng, không phải các ngươi nói hết thảy thuận theo bản tâm sao, ta muốn nói thế nào thì nói.
An Như Huyễn cử động đôi chân của mình một chút, sau đó thoải mái vươn vai. Vươn đến một nửa đột nhiên đỏ mặt kéo tăng bào trên người lại, vừa rồi không cẩn thận để lộ ra chút quần chữ Đinh kia.
- À, đúng rồi, mảnh Huyết Ma tàn đồ này, lúc trước ta cùng Tiểu Hoàn giết Cung Quý Lương lấy được, bất quá nữ tử không cách nào tu luyện võ công trên đó, không có tác dụng gì, cho người vậy.
Nói xong An Như Huyễn ném mảnh lụa kia cho Hoắc Nguyên Chân, dường như là ném một món đồ không đáng kể gì, thậm chí giá trị kém xa ngọc bài kia.
Mình có được Huyết Ma tàn đồ như vậy sao?
Hoắc Nguyên Chân không nghĩ tới Huyết Ma tàn đồ mình mơ tưởng bấy lâu lại lấy được dễ dàng như vậy, hơn nữa theo dáng vẻ An Như Huyễn dường như không chút quan tâm.
- Cất đi, tốt nhất không nên luyện, hơn nữa cũng không nên để cho người khác lấy được.
An Như Huyễn dặn dò:
- Được rồi, đã cho ngươi hai món, cảm tạ ngươi cứu ta, cứu cả Tiểu Hoàn...
Nói tới Hoa Tiểu Hoàn, đột nhiên An Như Huyễn ngưng bặt, sắc mặt tỏ ra ảm đạm.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy tâm trạng An Như Huyễn biến hóa, bất quá không hiểu xảy ra chuyện gì.
- Âm khí của Tiểu Hoàn cũng đã được ta giải trừ, hẳn sau này nàng sẽ không có việc gì nữa.
Hoắc Nguyên Chân đang muốn nói tiếp, đột nhiên An Như Huyễn lại lắc đầu một cái, lắc lắc đầu:
- Không nói nữa, ta mệt rồi.
- Nếu mệt mỏi vậy nghỉ ngơi đi, thương thế An tỷ tỷ chỉ cần tu dưỡng tám ngày mười ngày nữa là có thể thi triển nội lực.
An Như Huyễn gật đầu một cái, sau đó thu hai chân trở lại, chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt yêu kiều nhìn Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười một cái, sau đó nhẹ nhàng mở rộng hai cánh ở tay, nhẹ nhàng bế thân thể mềm mại An Như Huyễn lên, đặt vào lòng mình. Cảm giác được thân thể của đối phương lạnh lẽo, lập tức vận chuyển Cửu Dương chân khí sưởi ấm cho An Như Huyễn.
Lần này An Như Huyễn nhẹ nhàng tựa sát vào ngực Hoắc Nguyên Chân, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng dán sát lồng ngực hắn:
- Sau khi rời khỏi nơi này, người còn thừa nhận ta là tỷ tỷ của ngươi không?
Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng như cảm thấy bay bổng. Một khi nữ nhân như An Như Huyễn tỏ ra ôn nhu hiền dịu, quả thật là khó lòng chống đỡ.
- An tỷ tỷ nói quá lời, nếu đã xưng hô như vậy, tự nhiên không cần sửa đổi.
- Thế sự không có gì tuyệt đối, làm sao ngươi biết không thể đổi?
An Như Huyễn nhẹ giọng nói nhỏ một câu nữa, sau đó lại chủ động tựa sát vào ngực Hoắc Nguyên Chân, cả người giống như một con mèo nhỏ co rút, cứ như vậy từ từ ngủ thiếp đi.
Nhìn người ngọc trong lòng, Hoắc Nguyên Chân thở dài thật dài. Thế sự khó có thể lưỡng toàn, nếu có thể có được người như An Như Huyễn, cố nhiên là may mắn tày trời, nhưng mình đã lựa chọn một con đường khác.
Huống chi hiện tại mình cũng không nắm được tâm tư của An Như Huyễn. Nếu như công lực của nàng khôi phục, rất có khả năng sẽ trở thành mỹ nhân như núi băng, thánh khiết không thể xâm phạm như trước.
Một tay nâng cổ nàng, một tay đỡ lấy đôi chân lạnh lẽo của nàng, Hoắc Nguyên Chân lại tiến vào trạng thái không minh.
Ngày ngày hai người sống như vậy, ban ngày tán gẫu, mỗi khi An Như Huyễn mệt mỏi đều tự nhiên tựa vào ngực Hoắc Nguyên Chân, không còn xấu hổ như trước.
Theo thời gian trôi qua, dần dần An Như Huyễn khôi phục càng ngày càng tốt, đến hai mươi mấy tháng Ba, Hoắc Nguyên Chân đổi thuốc cho nàng lần cuối. Sau lần đổi thuốc này An Như Huyễn sẽ thử vận công, nếu như có thể được, Hoắc Nguyên Chân sẽ đi ra ngoài lấy về một ít y phục cho nàng, ngày mai sẽ chuẩn bị rời đi Hoàng cung.
Khi cảnh tượng miếng vải quây ngực kia mở ra lần cuối, khuôn ngực tuyệt mỹ của An Như Huyễn xuất hiện trước mắt Hoắc Nguyên Chân, đột nhiên từ khóe mắt An Như Huyễn cuồn cuộn chảy xuống đôi dòng lệ, chảy hoài không dứt.
Hoắc Nguyên Chân cũng hơi cắn răng, không nhìn tới An Như Huyễn đang khóc thút thít. Nàng khóc như vậy rõ ràng không thành tiếng, vì sao mình có cảm giác như tan gan nát ruột?
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Màn đêm phủ xuống, thành Trường An đèn đuốc sáng choang, quân binh giữ cửa miệng đếm nhịp chậm rãi đóng cửa thành.
Hoắc Nguyên Chân cùng An Như Huyễn lững thững ra khỏi thành, thời gian vừa kịp.
Lúc này của thành sắp đóng, lực lượng thủ vệ thư giãn, sẽ không dây dưa đối với những người ra vào thành vào lúc này.
Huống chi Hoắc Nguyên Chân là một võ lâm công tử, An Như Huyễn cũng là mang khăn che mặt, giống như một đôi giang hồ hiệp lữ, quân binh thông thường quả thật sẽ không dây dưa với loại người như vậy.
Không khí tháng Ba tràn ngập mùi hương say lòng người, vùng hoang dã quang đãng, dường như ánh sao cũng ấm áp hơn.
Hai người bước rất chậm, một mực yên lặng đi về phía trước, không ai lên tiếng nói gì.
Rốt cục hôm qua An Như Huyễn đã có thể vận chuyển nội lực, thương thế bên trong cơ thể cũng căn bản chuyển biến tốt, ngoại thương cũng đã khỏi hẳn.
Hoắc Nguyên Chân một mình lặng lẽ chạy ra Hoàng cung, đi ra ngoài mua về một bộ bạch y, từ trong tới ngoài đều được chọn lọc tinh tế tỉ mỉ, chất liệu thợ may đều là tốt nhất.
Lúc hắn mua yếm và quần lót, đại nương bán y phục còn trêu đùa hắn, nói là mua cho ý trung nhân y phục tốt như vậy, hẳn nên bàn chuyện cưới gả đi.
Cho dù là tài ăn nói của phương trượng hơn người, nhưng thanh danh một đời cũng phải trôi theo dòng nước tại chỗ này. Thậm chí hắn cũng không thể đáp lời đại nương, vốn là không phải là chuyện như vậy, nhưng rõ ràng hắn tới mua loại y phục nhỏ cho nữ nhân, có muốn giải thích cũng không được.
Ngoài ra còn mua một mảnh lụa trắng cho An Như Huyễn che mặt lại, cũng tránh đi được rất nhiều phiền phức.
Chờ An Như Huyễn mặc y phục xong, hai người rời khỏi Hoàng cung.
Lúc rời đi, An Như Huyễn đứng ở trước cửa lãnh cung hồi lâu, Hoắc Nguyên Chân cũng phụng bồi bên cạnh nàng. Lãnh cung này là nơi cứu mạng bọn họ, cũng là một địa phương đáng để nhớ tới.
Cho dù là tâm cảnh Hoắc Nguyên Chân gia tăng, nhưng gần hai mươi ngày qua sống bên nhau như vậy, cũng là khoảng thời gian mà kiếp này hắn không thể nào quên.
Tình cảnh như vậy vĩnh viễn không thể nào phục chế, dù là hắn chuyển thế thành Phật, cũng không thể quên được ký ức này.
Bất quá tâm tư An Như Huyễn cũng khó lòng suy đoán, quả nhiên giống như Hoắc Nguyên Chân nghĩ, sau khi mặc vào một thân bạch y, nàng lại trở thành An Như Huyễn trước kia, không nói nửa lời. Sau khi che mặt lại càng không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.
Sau hai người rời đi, tìm một tiểu điểm ven đường ăn qua một chút. An Như Huyễn không thích ăn thịt, Hoắc Nguyên Chân càng phải ăn chay, hai người ăn một ít mì coi như đã lấp đầy bụng.
Vốn Hoắc Nguyên Chân lo lắng An Như Huyễn trọng thương mới khỏi, muốn tìm cho nàng một chiếc xe ngựa, nhưng bị An Như Huyễn cự tuyệt.
Sau An Như Huyễn nói sẽ tiễn Hoắc Nguyên Chân một đoạn, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể cự tuyệt.
← Ch. 209 | Ch. 211 → |