← Ch.378 | Ch.380 → |
Nếu nói một nữ tử như vậy là một người tâm cơ thâm trầm, thế nào Hoắc Nguyên Chân cũng khó có thể tin được.
Hắn cũng không muốn biết rõ ràng, chẳng qua là hai lần bình thủy tương phùng cùng nàng, nàng không thể nói chuyện, giữa hai người lại không có mâu thuẫn ích lợi gì. Hắn đang nói, nàng đang nghe, khung cảnh yên tĩnh ấm áp như vậy, Hoắc Nguyên Chân không muốn bị những chuyện khác phá hư.
Thiếu nữ hẳn có một thân phận đặc thù, nhưng hắn không muốn biết, cũng không cần biết.
Qua tối nay, Thiếu Lâm có thể vào minh hay không cũng sẽ suy đoán ở Hồ Điệp cốc cũng không được mấy ngày nữa, Hoắc Nguyên Chân cũng không có ý định đi tới đầm nước này lần nữa. Nếu có duyên vậy sẽ gặp nhau, nếu là vô duyên, như vậy tạm thời cũng sẽ không gặp nhau.
Nghĩ tới đây, hắn mỉm cười, một tia sét đánh xuống, chiếu rọi mặt hai người đang đối mắt nhìn nhau, Hoắc Nguyên Chân nói với nàng:
- Cô nương, hai ta bình thủy tương phùng, duyên phận không cạn, ngày mai ta sẽ phải đi tham gia xếp hạng Võ Lâm Minh, bất kể năm nay Thiếu Lâm ta có thể vào minh hay không, sang năm giờ này ta cũng sẽ tới nơi này. Bởi vì vào minh rồi, sang năm còn phải xếp hạng, không được vào minh, sang năm cũng còn phải tranh thủ.
- Nếu như sang năm nàng cũng tới, ta nhớ ta còn đáp ứng sẽ làm cho nàng có thể mở miệng nói chuyện, nếu đến lúc đó nàng cũng có thể tới được, chúng ta cũng sẽ gặp nhau ở nơi này, ta sẽ tranh thủ tìm biện pháp chữa trị cho nàng.
Trên bầu trời sấm sét nổ vang, tia chớp giống như quỷ nhát lóe lên giữa bầu trời đêm, Hoắc Nguyên Chân có thể thấy rõ ràng mặt của thiếu nữ.
Trên mặt thiếu nữ lộ vẻ hoang mang, từ lúc gặp nàng cho tới bây giờ, ngoại trừ cười ra, thường là nàng lộ vẻ hoang mang như vậy.
Không biết là Hoắc Nguyên Chân nói cái gì làm cho nàng xúc động, nàng cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy, thái độ khác với bình thường, không có lập tức gật đầu.
Qua thật lâu, nàng mới hơi gật đầu một cái.
Kế tiếp, thiếu nữ làm ra một động tác khiến cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy bất ngờ. Nàng đưa tay ngọc ra, chìa ngón út mảnh mai ra, giơ lên trước mặt Hoắc Nguyên Chân khẽ ngoắc.
- Đây là...
Hoắc Nguyên Chân có chút dở khóc dở cười, quả nhiên là bé gái, lại còn muốn ngoéo tay sao?
Hắn cũng cảm giác được rất là thú vị, dứt khoát cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng móc lấy ngón tay út thiếu nữ.
Chiếc cằm kiêu ngạo của thiếu nữ khẽ hất lên, rõ ràng không cao bằng Hoắc Nguyên Chân nhưng lại dùng ánh mắt như trên cao nhìn xuống nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười giống như thiên sứ.
- Sang năm, không gặp không về!
Hoắc Nguyên Chân dứt lời, thiếu nữ cũng mấp máy môi, dường như cũng đang nói những lời giống như hắn.
Sắc trời bình minh, mưa gió thối lui, cũng có lẽ ông trời cũng biết vào tiết Trùng Dương này không thể mưa mãi, biết hôm nay đại hội xếp hạng của Võ Lâm Minh sẽ bắt đầu, cho nên mới chịu tạnh mưa.
Hôm nay có rất nhiều người dậy thật sớm, có quá nhiều chuyện phải làm.
Sân diễn ra đại hội xếp hạng đã được chuẩn bị xong xuôi, nằm trước mặt của - đại điện Minh chủ. Đêm qua mưa một trận, khắp sân toàn là nước, chỗ khác không nói, những chỗ ngồi là nhất định phải dọn dẹp ngay tức khắc.
Sáng sớm trời còn chưa sáng, Trần Tiêu liền tổ chức nhân thủ lập tức dọn dẹp. Hôm nay giờ Thìn sẽ bắt đầu xếp hạng nhất định phải dọn dẹp sân sạch sẽ trước lúc này, như vậy mới có thể làm cho Đông Phương Minh chủ vui vẻ.
Đông Phương Thiếu Bạch cầu tình vẫn có hiệu quả, mặc dù hai ngày qua Trần Tiêu không gặp Đông Phương Minh chủ, nhưng cũng không có nghe nói Đông Phương Minh chủ có ý trách tội mình.
Chỉ bất quá trong lòng của Trần Tiêu vẫn là có chút thắc thỏm bất an, dù sao Minh chủ còn chưa có chính miệng nói lời bỏ qua cho y, trong lòng của y vẫn có một tảng đá đang đè nặng.
Không ai có thể đoán được tâm tư của Đông Phương Minh, có lẽ bây giờ y không có thời gian thu thập mình, nói không chừng lúc nào đó tâm trạng y không tốt, nhớ tới chuyện này lập tức sẽ giết chết mình.
Hiện tại chuyện Trần Tiêu có thể làm chính là cố gắng biểu hiện, để cho Minh chủ thấy mình trung thành, chỉ có Minh chủ cao hứng, mới có thể chân chính bỏ đi sát ý với mình.
Sáng sớm y liền triệu tập bọn hạ nhân Hồ Điệp cốc bắt đầu làm việc, y đích thân ở bên cạnh chỉ huy, thỉnh thoảng lớn tiếng thét quát bọn hạ nhân, để cho động tác bọn họ nhanh lên một chút.
- Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, trời sắp sáng, chưa tới một canh giờ nữa đại hội xếp hạng sẽ bắt đầu, nhất định phải làm sạch sẽ gọn gàng một chút trước lúc này.
Trần Tiêu chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong đám người, chỉ điểm một chút nơi này, chỉ huy một chút nơi đó.
- Phải dọn sạch tất cả nước đọng trên mặt đất!
Vừa nói vừa đi, Trần Tiêu đi tới trước mặt của đại điện Minh chủ, xem thử nơi này có địa phương nào không sạch hay không.
Đông Phương Minh chỉ thích nhất là sạch sẽ, cũng không thể để cho y cảm thấy còn có một vài địa phương không sạch.
Cửa đại điện đang mở, bình thường cửa điện này cũng sẽ không đóng, cứ mở ra như vậy, nhưng ai không phận sự cũng không dám tiến vào nửa bước.
Trần Tiêu cũng vậy, đi tới cửa điện liền đứng lại, nhìn lướt qua bên trong đại điện.
Trong đại điện sâu tối thăm thẳm, Thiếu Minh chủ nói muốn mở ra một hàng cửa sổ trên vách tường còn chưa kịp mở, từ vị trí Trần Tiếu nhìn vào bên trong chỉ có thể mơ hồ thấy bình phong phía sau bảo tọa kia.
Vốn là sau khi nhìn lướt qua tính toán rời đi, đột nhiên Trần Tiếu lại phát hiện, địa phương cách cửa đại điện ước chừng hai trượng, lại có một hàng dấu chân mờ mờ xâm nhập vào trong đại điện.
Nhất thời ánh mắt của Trần Tiêu hơi nheo lại một chút, dấu chân kia không mang giày, ở cửa đại điện không thấy, đi tới hai trượng mới xuất hiện.
Hơn nữa trên dấu chân có nước, hẳn là mới vừa đi vào không có bao lâu
Chẳng lẽ là có thích khách?!
Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Trần Tiêu, bởi vì cho tới bây giờ cũng không thấy Đông Phương Minh chủ từ trong đại điện đi ra, nơi này xuất hiện dấu chân, chỉ có thể nói rõ có người ngoài tiến vào đại điện Minh chủ.
Hơn nữa mới vừa đi vào, rất có thể có người muốn bất lợi đối với Minh chủ.
Huống chi bản năng Trần Tiêu cho là, dấu chân này nhất định không phải là của Minh chủ, bởi vì cho tới bây giờ Minh chủ đều mang giày, dấu chân này là chân trần.
Trong lúc nhất thời Trần Tiêu quên mất cấm lệnh của Đông Phương Minh, dưới tình huống không được cho gọi chủ động đi vào đại điện, đi tới trước một dấu chân cúi đầu nghiên cứu cẩn thận.
Dấu chân này không lớn, y thử đưa chân mình ướm lên mặt, nhỏ hơn chân y một vòng.
Hình như là dấu chân của một nữ nhân. Dấu chân này đi thẳng về phía trước, Trần Tiêu cũng đi theo về phía trước, muốn xem thử dấu chân này rốt cuộc đi tới phương nào.
Cứ như vậy đi theo dấu chân đi một hồi, đột nhiên trước mặt xuất hiện một vật ngăn trở, Trần Tiêu chợt ngẩng đầu, mới phát hiện mình đã đi tới bình phong sau bảo tọa Minh chủ.
Chỉ cần y đi lên trước một bước nữa, là có thể thấy sau tấm bình phong từ trước tới nay không ai thấy rốt cuộc có cái gì.
Có cái gì Trần Tiêu không dám xác định, y dám xác định chính là nhất định Minh chủ đang ở sau tấm bình phong này, bởi vì từ trước tới nay Đông Phương Minh vẫn nói chuyện với người khác xong bèn xoay người đi ra phía sau bình phong.
Những dấu chân này cũng tiến vào sau tấm bình phong, kẻ nghi là thích khách này cũng đi ra phía sau bình phong!
Làm sao bây giờ?
Trần Tiêu nhất thời không có chủ ý, nên lập tức xoay người rời đi, tỏ vẻ như không biết gì, hay nên tiếp tục đi tới, bày tỏ lòng trung thành hộ chủ của mình đây...
Từ trước tới nay, trước mặt những quyết định trọng đại, thường là người ta lại đưa ra quyết định sai lầm, hoang đường, nhất là vào thời khắc mấu chốt càng là như vậy.
Bây giờ đầu óc Trần Tiêu cũng có hơi mê muội, y cảm thấy bây giờ mình thối lui cố nhiên là không có sai, nhưng nếu mình xả thân cứu chủ một lần, bất kể cứu thành hay không, có phải cũng có thể làm cho Minh chủ vui lòng hay không?
Quan trọng nhất chính là tỏ lòng trung thành của mình với Minh chủ.
Lúc này y đã quên mất có bao nhiêu người ngã xuống chỗ bình phong này.
Tay chậm rãi đưa về phía bên hông, nơi đó có vũ khí Thiết Toán Bàn của y, mỗi một con toán đều là một món ám khí uy lực hùng mạnh.
Tay vừa mới đặt lên bàn tính, bất ngờ bên trong vang lên thanh âm.
Đó là thanh âm của Đông Phương Minh chủ.
- Ngươi lại chạy loạn, hơn nữa lúc này mới trở về.
Không có ai trả lời.
- Ngươi rất muốn ở chung với hắn phải không? Lời của hắn nói rất êm tai, nhất định làm cho người cảm thấy vui vẻ.
Vẫn không có người nào trả lời.
- Nhất định là như vậy, nhìn ngươi cười đẹp như thế, không biết xấu hổ.
Tay của Trần Tiêu bên ngoài có hơi run rẩy, y không biết Đông Phương Minh chủ đang nói chuyện với ai, nhưng y biết hình như mình không nên tiếp tục ở lại chỗ này nữa.
- Không ngờ rằng ngươi còn ngoéo tay với hắn, lúc ấy tim ngươi có đập mạnh hay không?
Trần Tiêu không muốn tiếp tục nghe tiếp, hắn sợ nghe thấy một ít bí mật không nên nghe thấy, tay trên bàn tính chậm rãi để xuống, ngừng thở, lặng lẽ lui về sau một bước.
- Nhưng ngươi không nên quên thân phận của ngươi, không nên quên ngươi còn có rất chuyện quan trọng chưa làm, không nên quên...
-... Chính người.
Lúc này Trần Tiêu lại lui về sau một chút, không ngờ vì khẩn trương cực độ, bước chân giậm xuống đất hơi nặng nề một chút, làm phát ra một tiếng vang nho nhỏ.
Bên trong phòng thanh âm hoảng loạn của Đông Phương Minh truyền tới:
- Người nào ở bên ngoài?
Nhất định bị phát hiện rồi, Trần Tiêu nhất thời luống cuống tay chân, cũng không kịp lo quá nhiều, dưới chân gia tốc muốn nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Mới vừa cất bước chạy, y lập tức nghĩ lần này xong rồi.
Cho dù là y chạy thoát ra ngoài, Minh chủ chỉ cần hỏi vài câu cũng biết là ai tiến vào, y không chạy thoát được.
Cũng không biết khi y đi vào có người nào chú ý hay không, hẳn là không ai chú ý, tất cả mọi người đều bận rộn làm việc, không ai chú ý thấy y vào đại điện Minh chủ.
Nếu như Trần Tiêu không rời đi từ cửa chính mà là rời đi từ những địa phương khác, có lẽ sẽ không ai có thể làm chứng y đã vào đại điện Minh chủ.
Mà đường ra duy nhất chính là trên vách tường sát nóc đại điện Minh chủ, nơi đó có một cánh cửa sổ thông khí, cũng là cửa sổ duy nhất trong đại điện Minh chủ.
Chỉ bất quá nơi đó cách mặt đất rất cao, y muốn lên được cũng phải phí công phu một phen.
Nhưng may mắn cho Trần Tiêu là không biết vì sao, Đông Phương Minh chủ bên trong phòng tựa hồ có chút hoảng loạn, cũng không có xuất hiện lập tức.
Mặc dù không biết đây là vì sao, nhưng Trần Tiêu cảm giác có lẽ còn có cơ hội, nếu y không đi ra truy kích mình, như vậy đây chính là cơ hội duy nhất chạy trối chết.
Y chưa vượt qua bình phong kia, cũng chưa lên tiếng nói gì, Đông Phương Minh chủ cũng không biết là ai ở bên ngoài.
Trong lòng làm ra quyết định, Trần Tiêu chân điểm vách tường, thân thể đột nhiên lăng không mà lên, bay thẳng lên cao đến gần ba trượng.
Cửa sổ kia vì tránh cho tạt mưa, cho nên thiết kế trên vách sát nóc, trên đó là nóc điện, cách mặt đất có chừng năm trượng, với thực lực của Trần Tiểu cũng không thể chỉ nhảy một cái là lên tới được.
Lăng không bay tới địa phương cao ba trượng, Trần Tiêu dốc hết toàn lực bám vào một khe hở trên vách, sau đó mượn lực lần nữa bay lên cao.
Khoảng cách cửa sổ nhỏ kia đã càng ngày càng gần, hơn nữa cửa sổ kia đang mở, chỉ cần y bay lên một chút nữa là có thể theo cửa sổ đó rời đi.
Đến nơi đó bám tay vào, đu người lên, có lẽ Trần Tiêu sẽ không sao.
Vốn là cục diện hẳn phải chết, nhưng bởi vì Minh chủ không hề đuổi theo y mà có một đường sinh cơ.
Với độ cao và góc độ của Trần Tiêu hiện tại đã có thể nhìn lướt qua bình phong, từ trên cao nhìn xuống thấy được phía sau bình phong.
Lòng hiếu kỳ của người ta có đôi khi hết sức không giải thích được, bây giờ Trần Tiêu cũng vậy, rõ ràng y đã sắp chạy đi, nhưng trong lòng của y lại có chút tò mò muốn nhìn ra sau bình phong kia thử.
Cho tới bây giờ vẫn chưa có ai nhìn thấy rốt cục phía sau bình phong kia có cái gì.
Thân thể càng lên càng cao, dần dần Trần Tiêu đã đến gần phiến cửa sổ kia, thậm chí tay của y đã đưa ra, bám vào mép cửa.
Chỉ cần hơi phát lực, y đã có thể rời đi.
Y cũng đã phát lực, thân thể đã bắt đầu bay ra bên ngoài, Trần Tiêu xác định nhất định là mình có thể chạy thoát.
Trước khi chạy đi, rốt cục y không chịu đựng nổi tò mò trong lòng, bèn quay đầu lại liếc mắt nhìn ra sau tấm bình phong kia một lần.
Cái nhìn này làm cho Trần Tiêu gần như ngạt thở.
Phía sau bình phong là một bức tường, ở giữa bức tường có một khung cửa rộng lớn.
Cửa này chỉ là một khung cửa, không có cánh, xuyên qua khung cửa mơ hồ có thể thấy bên trong là một gian phòng cực lớn.
Một thiếu nữ áo trắng đứng ở phía dưới khung cửa, một tay vịn y phục trước ngực, dường như là mới vừa mặc vào. Đôi chân trần thon nhỏ tuyệt đẹp còn lộ ra ngoài, ánh mắt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm Trần Tiêu.
- Thật là đẹp!
Đây là ý niệm chợt nảy ra trong đầu Trần Tiêu, thì ra Đông Phương Minh chủ giấu giai nhân trong phòng, sau tấm bình phong từ trước tới nay không có ai vượt qua, lại có một cô nương xinh đẹp như vậy.
Cũng không biết nàng có nhận ra mình hay không, Trần Tiêu đã không rảnh băn khoăn rất nhiều, y chỉ muốn rời đi.
Nhưng trong khoảnh khắc y sắp rời khỏi đại điện này, thiếu nữ áo trắng kia thình lình giơ tay điểm ra một chỉ về phía y.
Một đạo ngân quang phá vỡ không gian bắn tới, Trần Tiêu căn bản không có cơ hội tránh né, thân thể của y run lên một cái, bằng vào quán tính vẫn bay ra cửa sổ, nhưng sau khi ra khỏi cửa sổ cũng đã biến thành một cô thi thể, rớt phịch xuống bên ngoài đại điện Minh chủ.
← Ch. 378 | Ch. 380 → |