Truyện ngôn tình hay

Truyện:Phương Trượng - Chương 418

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 418: Quay Thưởng Tháng 9
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khi Hoắc Nguyên Chân đi tới căn phòng của Triệu Nguyên Khuê, Triệu Nguyễn Khuê đang ở trong phòng lo lắng chờ đợi, mấy tên thị vệ xúm lại bên người y, bảo vệ tầng tầng.

Thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào, Triệu Nguyên Khuê vội vàng hét lớn:

- Đại sư, ngài đã tới, hiện tại phải làm sao?

Hoắc Nguyên Chân nói:

- Điện hạ không cần nóng lòng, ai có thể nói cho bần tăng một chút tình huống cụ thể?

Một tên hộ vệ mới vừa từ bên ngoài trở về, hiểu rõ một ít về địch nhân tới đánh, nghe thấy Hoắc Nguyên Chân đặt câu hỏi vội vàng trả lời:

- Đại sư, người bên ngoài tới là người của Thành Vương phủ, trong đó có một hòa thượng công lực cực cao, rất nhiều huynh đệ chúng ta đều bị thương trong tay lão ta.

- Hòa thượng ư?!

Hoắc Nguyên Chân vừa nghe, lập tức trong lòng chợt lạnh, chỉ sợ là người Tịnh Niệm Thiền Tông đến.

Trước đó Tuệ Kiếm cũng đã nói, Phùng Thiết Tâm đã từng đi qua Chung Nam Sơn, không phải là tìm Tịnh Niệm Thiền Tông chính là tìm Từ Hàng Tĩnh Trai, bây giờ nghĩ lại, hẳn là đi tìm Tịnh Niệm Thiền Tông.

Hoắc Nguyên Chân nhìn bốn phía một chút, hỏi:

- Đệ tử Tuệ Nguyên của ta đâu?

- Tuệ Nguyên Đại sư hiện đang ở bên ngoài chống cự địch nhân.

Hoắc Nguyên Chân vừa nghe nhất thời có chút căm tức, nhất định là tên tiểu tử này thấy bên ngoài đánh náo nhiệt, không nhịn được ngứa tay đi ra ngoài, kết quả bỏ mặc Triệu Nguyên Khuê ở nơi này. Khó trách Triệu Nguyên Khuê ở chỗ này tỏ ra kinh hoàng như vậy, thì ra là vì không có cao thủ bảo vệ y.

Vốn là Hoắc Nguyên Chân còn tính toán ra bên ngoài xem một chút, bây giờ cũng không thể đi, vạn nhất trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương, vậy coi như hỏng bét.

- Điện hạ không cần phải lo lắng, bần tăng nhớ bên trong phòng ngươi...

Hoắc Nguyên Chân nhắc nhở một câu, Triệu Nguyên Khuê gật đầu một cái:

- Đại sư nói không sai, bên trong căn phòng của bản vương quả thật có mật đạo, đã như vậy, ta sẽ tạm thời vào một đạo tránh né một chút.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu, bây giờ là thời khắc mấu chốt, đối diện địch nhân tập kích, mình còn sắp sửa quay thưởng, bất kể là chuyện nào, Triệu Nguyên Khuê bên cạnh đều không thuận tiện, chỉ có để cho y tránh đi trước một hồi.

Bất quá mật đạo bên trong phòng Triệu Nguyên Khuê cũng không phải chỗ quá an toàn, chỉ là đẩy ra cái bàn trước mặt y, lộ ra cửa mật đạo phía dưới, Hoắc Nguyên Chân còn phải ở bên ngoài trông chừng một hồi.

Thấy Triệu Nguyên Khuê dẫn mấy tên tâm phúc xuống mặt đạo xong, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát ngồi vào vị trí Triệu Nguyên Khuê.

Nhìn thời gian Hệ Thống, còn mười phút nữa là tới nửa đêm mười hai giờ, mười phút sau chính là quay thưởng tháng Chín.

Bên ngoài tiếng hét hò càng ngày càng gần, thích khách đối phương tới rất nhiều, dưới sự hướng dẫn của hòa thượng kia đã từ từ đánh tới gần phòng của Triệu Nguyên Khuê.

Không biết nơi nào đột nhiên có một đạo kiếm khí bay tới, trúng vào cửa sổ phòng Triệu Nguyên Khuê.

Rắc một tiếng, cửa sổ thình lình vỡ vụn.

Một người áo đen đột nhiên nhảy vọt vào phòng.

Hoắc Nguyên Chân giơ tay lên điểm ra một chỉ, đánh trúng người áo đen này, chỉ nghe đối phương kêu thảm một tiếng ngã xuống.

Hoắc Nguyên Chân theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Không nhìn thấy gì khác, đầu tiên thấy chính là Tuệ Nguyên tay cầm thanh thần kiếm kia, đang ra sức đánh giết cùng một hòa thượng đối phương.

Hòa thượng kia một thân tăng bào màu vàng đất, cầm trong tay một cây thiền trượng bằng thép ròng, công lực tựa hồ còn trên Tuệ Nguyên một chút, đến gần trình độ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.

Đây cũng là vì hôm nay là Hai Mươi Bảy tháng Chín, trăng trên trời không thấy bóng dáng, Tuệ Nguyên không thể dùng được thủ đoạn phản xạ ánh trăng, bằng không cũng không tới nỗi rơi xuống hạ phong dưới tay hòa thượng này.

Bất quá kiếm pháp Tuệ Nguyên tinh diệu, tạm thời còn có thể ngăn cản một trận. Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân biết tiểu tử Tuệ Nguyên này vẫn có công phu ám khí, mấy chiếc kim phiêu của y cũng không phải tầm thường, bây giờ vẫn chưa dùng tới.

Tuệ Nguyên còn có dư lực, Hoắc Nguyên Chân cũng không đi ra ngoài nghênh địch, vẫn nên cố thủ căn phòng này.

Hoắc Nguyên Chân không ra được, bên ngoài bắt đầu không ngừng có sát thủ thích khách vọt vào trong phòng, nhưng công lực đều không cao lắm, cũng không thể tạo thành ảnh hưởng chân chính gì với Hoắc Nguyên Chân, căn bản một chiều Vô Tướng Kiếp Chỉ một tên, giải quyết hết thảy đối phương dễ dàng.

Ban đầu những người áo đen kia còn cố gắng xung kích, nhưng càng ngày càng nhiều người bị đánh ngã ở cửa chính, cửa sổ, thậm chí bên trong phòng, thế công đám người áo đen cũng chậm lại một ít.

Ước chừng bảy tám phút sau, cũng không còn người áo đen nào đến gần căn phòng của Triệu Nguyên Khuê nữa.

Mà cùng lúc đó, rốt cục Hệ Thống trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân cũng vang lên thanh âm nhắc nhở:

- Đã đến giờ quay thưởng tháng Chín, có lập tức tiến hành quay thưởng hay không?

Hoắc Nguyên Chân do dự một chút, nghĩ thầm đây thật là muốn chết, vì sao lại quay thưởng vào thời khắc mấu chốt này chứ...

Quay thưởng ở chiến trường là không được, Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là không lý tới thanh âm nhắc nhở Hệ Thống, bởi vì chỉ có thanh âm nhắc nhở Hệ Thống ba lần mà vẫn chưa chủ động quay thưởng, mới sẽ xuất hiện quay thưởng tự động.

Tiếng hò hét bên ngoài lớn lên lần nữa, không ngờ rằng thích khách Thành Vương phủ lại tới thêm một nhóm.

Chiến đấu ở đẳng cấp này, quân binh thông thường đã không có tác dụng gì, huống chi số lượng thích khách Thành Vương phủ tựa hồ cũng không ít hơn thủ vệ của Khuê Vương phủ.

Hai bên chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân lại tập trung vào người cầm đầu nhóm thích khách thứ hai của Thành Vương phủ.

Người này không là ai khác, chính là Ma Âm Đạo Dương Lập Sơn.

Rốt cục trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu là y vậy lần này dễ rồi.

Dương Lập Sơn bây giờ nghiễm nhiên đã trở thành nhân vật lãnh tụ của người giang hồ ở Thành Vương phủ, nếu như nói người dẫn đầu nhóm thích khách đầu tiên là lão hòa thượng kia, như vậy người dẫn đầu nhóm thích khách thứ hai chính là y.

Dương Lập Sơn đến chiến trường cũng tra xét chung quanh, thấy nơi cửa sổ cửa chính một gian phòng toàn là người, hiển nhiên bên trong có cao thủ hộ vệ, vội vàng chạy tới.

Đến nơi này, Dương Lập Sơn liếc mắt liền thấy Hoắc Nguyên Chân, nhất thời lộ vẻ vui mừng.

Hoắc Nguyên Chân thấy Dương Lập Sơn đi vào, trong lòng thở ra một hơi dài.

Dương Lập Sơn giơ tay múa đao chém ngã mấy người đi theo mình tiến vào, sau đó trở về trước mặt Hoắc Nguyên Chân:

- Sư phụ, đệ tử không kịp đợi nữa, đệ tử muốn lập tức gia nhập Thiếu Lâm, sống ở bên Triệu Nguyên Thành kia một ngày cũng là cực hình.

Hoắc Nguyên Chân bất đắc dĩ thở dài một tiếng:

- Vốn ta định để cho con tiềm phục bên đó thêm một thời gian, có thể phát huy tác dụng lớn lao vào thời khắc mấu chốt, hiện tại xem ra hết sức khó khăn.

Thật sự hắn đã tính toán qua, tên sử phi đao kia cũng là người phe Triệu Nguyên Thành mời tới. Đến lúc đó để cho Dương Lập Sơn đi theo phía sau y, đợi đến khi y sắp sửa xuất đạo sẽ lệnh cho Dương Lập Sơn ở phía sau đánh lén, tuyệt đối có thể một đòn thành công.

Nhưng bây giờ xem ra là không được, Dương Lập Sơn cũng không muốn ở phe bên kia nữa. Sau khi quán đỉnh, lòng trung thành đã ăn sâu vào xương tủy y, hơn nữa bây giờ Hoắc Nguyên Chân cũng rất cần Dương Lập Sơn bảo vệ mình.

- Vậy cũng tốt, bây giờ con hãy ở nơi này bảo vệ vi sự, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần ta. Chỉ cần con hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ này, như vậy con sẽ có thể chính thức gia nhập Thiếu Lâm tự.

- Đa tạ sư phụ!

Dương Lập Sơn hai tay giơ cao song đao một dài một ngắn, khí thế tự tin đến cực độ dần dần dâng lên trên người.

Vốn y chính là cao thủ đến gần Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, bây giờ nhảy một cái đến Tiên Thiên hậu kỳ, đi thêm một bước nhỏ nữa chính là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, cho dù đụng phải cao thủ cấp bậc Bất Tử Đạo Nhân cũng không phải là không có sức đánh một trận. Hơn nữa Nghịch Thủ Nhận của y càng là binh khí kỳ môn, rất khó đối phó, dù gặp phải Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông y cũng không xem ra gì.

Có Dương Lập Sơn bảo vệ, Hoắc Nguyên Chân mới coi như yên lòng. Bên ngoài có Tuệ Nguyên đang cầm cự, bên trong có Dương Lập Sơn bảo vệ, tạm thời an toàn là không có vấn đề, mình có thể thừa dịp thời gian này hoàn thành quay thưởng.

Lúc này, thanh âm nhắc nhở Hệ Thống vang lên lần thứ hai:

- Đã đến giờ quay thưởng tháng Chín, có lập tức tiến hành quay thưởng hay không?

Lần này Hoắc Nguyên Chân không chờ đợi nữa, thời gian cấp bách, lập tức nói:

- Lập tức quay thưởng.

Hắn lựa chọn quay thưởng, Hệ Thống chớp động ánh sáng một trận, rốt cục luân bàn Hệ Thống kia xuất hiện.

Hoắc Nguyên Chân cảm thấy như đã rất lâu không có quay thưởng qua, sau khi thấy luân bàn Hệ Thống lại có một cảm giác thân thiết.

Phải nói từ trước tới nay hắn chưa bao giờ quay thưởng dưới tình huống này, lần nào cũng là chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, chờ đợi từ sớm, chưa hề tiến hành dưới tình huống cấp bách như hôm nay.

Bất quá thời điểm hiện tại lại cho Hoắc Nguyên Chân cảm giác cực tốt, chắc chắn lần quay thưởng này sẽ không tầm thường.

Liếc mắt nhìn Dương Lập Sơn bên cạnh, tay cầm song đao, đã biến thân thành thần bảo vệ mình. Bất kể người nào xông tới, y đều không nói nửa lời giơ tay lên, một đạo đao khí bay ra ngoài đánh ngã hoặc là giết chết đối thủ.

Mà những người bị Dương Lập Sơn đánh ngã còn chưa chết, sẽ đau đớn giấy giụa, muốn hỏi Dương Lập Sơn tại sao ra tay đối với người phe mình.

Dương Lập Sơn chẳng qua là cười lạnh nói:

- Từ hôm nay trở đi lão tử làm hòa thượng, các ngươi dám công kích sư phụ ta, trước hết phải qua cửa ải của lão tử này đã!

Nghe thấy Dương Lập Sơn tự xưng lão tử lão tử, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, tiểu tử này không khác gì mình lúc mới vừa trở thành hòa thượng, bất chấp hết thảy, sau này phải từ từ bồi dưỡng rèn luyện mới được.

Thấy Dương Lập Sơn bảo vệ an toàn không có vấn đề, rốt cục ánh mắt Hoắc Nguyên Chân rơi xuống luân bàn Hệ Thống.

Ba mươi sáu hạng mục sáng lên toàn bộ, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu cẩn thận tra xét.

Hắn có cảm giác, lần này quay thưởng trên chiến trường tuyệt đối sẽ là một lần không tầm thường, nhất định phải xem xét phần thưởng rõ ràng, xem thật tỉ mỉ, không thể khinh thường qua loa một chút nào.

Nếu như tận dụng thật tốt mỗi một lần quay thưởng, đều là một cơ hội gia tăng thực lực không ít, Hoắc Nguyên Chân đã lãng phí rất nhiều cơ hội, không thể lãng phí nữa.

Dương Lập Sơn cũng không biết Hoắc Nguyền Chân đang làm gì, trong mắt y, vị sư phụ còn chưa chính thức nhận của mình quá mức thần bí, một lần quán đỉnh đã trực tiếp thông mình lên tới Tiên Thiên hậu kỳ, trở thành cao thủ nhất lưu trên chốn giang hồ.

Y không biết Tiên Thiên viên mãn có được năng lực này không, dù sao chưa từng nghe qua Đinh Bất Nhị có thể làm được chuyện này.

Bây giờ hai mắt sư phụ khép hờ ngồi ở chỗ đó, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ thần du thiên ngoại, nhưng bất kể sư phụ đang làm gì, y chỉ cần bảo vệ chặt chẽ an toàn sư phụ là được.

Có Dương Lập Sơn bảo vệ, Hoắc Nguyên Chân cũng có thể yên tâm quay thưởng.

Ba mươi sáu phần thưởng của Hệ Thống cũng đã sáng lên, Hoắc Nguyên Chân đã bình tĩnh lại nhất nhất tra xét cẩn thận.

Đầu tiên là sáu lệnh bài xây dựng, Vi Đà điện, Địa Tạng điện, Xá Lợi viện, Bát Nhã đường, Giới Luật viện, Phật Quang tháp.

Hoắc Nguyên Chân nhìn lệnh bài xây dựng một chút, trong lòng tương đối nghiêng về Bát Nhã đường cùng Giới Luật viện, dù sao hai kiến trúc này là có thể dùng cho đệ tử Thiếu Lâm tu luyện.

Phật Quang tháp cũng rất quan trọng, đã xuất hiện nhiều lần, nhưng Hoắc Nguyên Chân mãi vẫn không thể quay trúng.

Tưởng tượng một cái, Phật quang lóe lên trên bảo tháp sáng rực giữa trời đêm, đó đúng là kiến trúc tiêu chí của Thiếu Lâm.

Xem xong lệnh bài xây dựng, lại xem tới pháp khí tạp vật.

Trong hạng mục pháp khí tạp vật, gồm có đại đỉnh, mão, niệm châu, một cái giường lớn, Phong Ma Trượng, còn có một ngọn đèn dầu, cũng không có đồ gì đáng để chú ý, Hoắc Nguyên Chấn tạm thời bỏ qua hạng mục này.

Kế đó xem sang hạng mục thảo mộc sinh linh.

Trong thực vật lần này chỉ có một cây non đơn độc, lại là cây non Bồ Đề.

Bình thường thực vật xuất hiện rất nhiều loại cây, đây là lần đầu tiên xuất hiện chỉ một cây đơn độc, hơn nữa còn nằm ở hạng mục thực vật cuối cùng, không nghi ngờ gì là quý trọng nhất.

Phật giáo cho cây Bồ Đề là thần thánh. Cây Bồ Đề vốn tên Phạn ngữ là Tất Bát La thụ, bởi vì người sáng lập Phật giáo Thích Ca Mâu Ni ngộ đạo dưới tàng cây Bồ Đề, mới được đặt tên là cây Bồ Đề, cho tới hôm nay, sa môn Ấn Độ giáo vẫn thích tham thiền dưới tàng cây Bồ Đề.

Hoắc Nguyên Chân không biết cây non Bồ Đề này có ích lợi gì, nhưng có ý niệm rất muốn quay trúng thử xem.

Trong hạng mục động vật, động vật nhỏ là một bầy nhện, động vật lớn là một bầy sói thảo nguyên.

Hoắc Nguyên Chân không để ý sói thảo nguyên, nhưng những con nhện kia lại không đơn giản, thanh âm nhắc nhở Hệ Thống cho biết chúng có thể dệt lưới không biết mệt mỏi.

Dệt lưới vĩnh viễn không ngừng, chẳng lẽ muốn dệt ra một động Bàn Tơ hay sao?

Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái, nhìn về phía hạng mục ảo cảnh.

Ảo cảnh lần này bao gồm áo cảnh Tu La Đạo, ảo cảnh Huyết Trì địa ngục, ảo cảnh Bác Bà địa ngục, ảo cảnh Chương Trung Phật Quốc, ảo cảnh Phổ Đà Sơn, ảo cảnh Đông phương thế giới Tịnh Lưu Ly

Đã lấy được ảo cảnh trung cấp Âm Dương giới, còn có ảo cảnh cao cấp Đại Lôi Âm Tự, Hoắc Nguyên Chân đã biết được không phải là cứ theo đuổi ảo cảnh cao cấp là tốt.

Tỷ như ảo cảnh Đại Lôi Âm Tự, đó là ảo cảnh cao cấp, nhưng bây giờ Hoắc Nguyên Chấn thi triển ra quá mức khó khăn, trước mặt nội lực căn bản chống không được bao lâu. Lần trước vây khốn bọn Động Huyền Tử, ngay cả một động tác Phật tổ lật chưởng cũng không làm được, cũng bởi vì không kiên trì nổi mà sụp đỏ.

Hơn nữa nguyên tố bên trong ảo cảnh có thể dùng nhập với nhau, thật ra thì vận dụng tốt ảo cảnh sơ cấp cũng là một thủ đoạn rất tốt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-738)