← Ch.458 | Ch.460 → |
- Không sai, cho nên lần này quan trọng nhất chính là, đầu tiên chúng ta phải lựa chọn ra một người thích hợp nhất ủng hộ chúng ta.
Bất Tử Đạo Nhân nói:
- Vậy lựa chọn người nào thích hợp đây?
- Người này công lực quá thấp không được, lựa chọn phải chọn kẻ có tiềm lực nhất, hơn nữa tốt nhất là không cùng mục đích với bọn người bên kia, có được điều kiện này là tốt nhất.
Lý Dật Phong nói xong, Bất Tử Đạo Nhân gãi đầu nói:
- Như thế thật sự là không dễ chọn, bây giờ ở đây có tám người thừa kế, các người xem thử có người thích hợp hay không đi.
Phần danh sách này thật ra thì mấy người bọn họ đã sớm quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa, chẳng qua là bây giờ sự tình quan trọng, vẫn phải lấy ra nghiên cứu cẩn thận một phen.
- Hoa.... . Không nói y, y là người bên kia.
- Tái Ngoại Tuyết Sơn Hồ Phi, Tiên Thiên trung kỳ, sở trường đao pháp.... Người này chờ sau hãy tính.
- Phó Lam Huyết, kiếm khách độc hành, Tiên Thiên sơ kỳ, sở trường ám sát, tốc độ xuất kiếm rất nhanh.... Đáng tiếc là một kẻ thọt chân, không được, ảnh hưởng đến hình ảnh của Đại nhân, người kế tiếp.
- Chu Duy An, nhân sĩ trong kinh, hiệp khách Đại Mạc, Tiên Thiên sơ kỳ, đã từng đối địch cùng nha môn triều đình, can đảm không tệ... Tính sau đi.
- Trần Viễn Nam, Tổng đà chủ tổ chức phản triều đình, Tiên Thiên trung kỳ, ta thấy tướng người này không phải là trường thọ, sợ rằng sẽ chết đi nửa đường, không được.
- Hồng Đông Quan, lại là một kẻ đối nghịch cùng triều đình, người như vậy không thể trọng dụng, chỉ sợ bọn họ lấy được tuyệt thế võ nghệ cũng là mang đi lật đổ triều đình, chắc chắn tâm tư sẽ không đặt trên giang hồ.
- Trữ Đạo Thất, Tiên Thiên trung kỳ, đạo sĩ... Bất Tử đạo huynh, ta nhớ người này là người phát hiện, không phải là con tư sinh của ngươi chứ? Ha ha! Tính sau.
- Cừu Bách Xích, Tiên Thiên sơ kỳ, sở trường ám khí, lòng dạ độc ác, là một nhân tài, bất quá rất đáng tiếc lại là một nữ nhân. Nếu như truyền thừa của Đại nhân chúng ta rơi vào tay một nữ nhân, e rằng cuối cùng sẽ biến mất, không được.
- Người cuối cùng, hắc hắc, thật ra thì ta tương đối coi trọng người này, hôm nay người này đã lâm vào tuyệt lộ, thiên hạ đều đang truy bắt y, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người tìm được giết chết. Nếu chúng ta đặt cuộc vào y, một khi y thành công nhất định sẽ cảm kích chúng ta tới nỗi rơi nước mắt. Đáng tiếc duy nhất chính là người này cũng không phải là có thù oán gì với bên kia, chờ tính sau.
Lý Dật Phong nhất nhất nói xong, Lý Lưu Vân, Bất Tử Đạo Nhân và Chu Cẩn bên cạnh cũng nhất nhất tán thành.
Nhưng nói đến cuối cùng, cũng không chọn được một nhân tuyển thích hợp.
Cuối cùng Bất Tử Đạo Nhân nói:
- Hay là chúng ta bắt thăm một lần đi, đào thải tất cả những người Lý huynh nói không thích hợp, sau đó chọn ra những kẻ chờ tính sau, viết lên môi tờ giấy một cái tên, bắt được người nào sẽ là người ấy.
Nghe lời của Bất Tử Đạo Nhân, ánh mắt mấy người vốn đang do dự đều sáng lên, dù sao bây giờ cũng không tìm được người thích hợp, dứt khoát cứ làm như vậy một lần cũng không phải là không được.
Mấy người thương lượng một chút lập tức quyết định, sau đó thật sự làm ra mấy tờ giấy, cuối cùng trải qua nghiêm khắc tuyển chọn, chỉ có ba người.
Lý Dật Phong nắm giấy vứt mạnh lên không.
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi xoa xoa tay, khẽ thở ra một hơi thật dài.
Hơi thở bay ra ngoài nhanh chóng ngưng kết thành sương trắng. Địa phương này đã tới gần huyệt động, nhiệt độ chắc chắn dưới bốn mươi độ âm.
Trên đường đi, Hoắc Nguyên Chân thấy được không ít dấu chân người, có sâu có cạn, suy đoán đều là những người thừa kế kia lưu lại.
Nhưng có dấu chân đi tới, cũng không có dấu chân trở về, cho nên Hoắc Nguyên Chân không quá lo lắng, hẳn là truyền thừa còn chưa kết thúc.
Dựa theo bản đồ chỉ dẫn, tiến về phía trước chừng năm ba dặm nữa sẽ nhìn thấy cửa vào huyệt động.
Vốn là Hoắc Nguyên Chân tính toán gia tăng cước lực mau chóng chạy tới, đột nhiên nghe một trận tiếng động phía sau, tựa hồ có không ít người tới, hắn vội vàng nhanh chóng trốn qua một bên, muốn xem thử là ai tới trễ hơn cả mình.
Mới vừa ẩn núp đến một địa điểm kín đáo, phía sau liền có một ít người chạy tới.
Trên đồng tuyết, không ngờ rằng đám người tới không e ngại đám người tuyết kia chút nào. Dọc đường họ rải những cánh hoa màu hồng bay lả tả, cuồng phong thổi tới, những người tuyết kia ngửi được mùi hoa thơm lập tức trốn xa xa.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân ngạc nhiên, không nghĩ tới thật sự có người rải cánh hoa, hơn nữa những cánh hoa này còn có công hiệu xua đuổi người tuyết.
Người rải cánh hoa là những nữ tử áo trắng thần khoác áo lông chồn màu bạc, thậm chí người trong đội ngũ này toàn là nữ tử áo trắng, có kẻ sau lưng đeo kiếm, có người tay cầm giỏ hoa, có chừng hai mươi người như vậy.
Trung ương đội ngũ có một người đầu đội đấu bông cực lớn, tựa hồ cũng là nữ tử, nhưng không thấy rõ diện mục.
Có mùi hoa kỳ dị kia dùng để xua đuổi người tuyết, tốc độ những người này đi tới rất nhanh, tất cả đều thi triển khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân, phi hành về phía trước không hề e ngại chút nào.
Hoắc Nguyên Chân đứng xa xa nhìn, cũng không phải là rất rõ ràng, nhưng hắn có thể cảm giác được thực lực đội người này cực mạnh, trong những nữ tử áo trắng kia có mấy người là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ.
Nhớ lại lời nói của Khâu Hồ Trung với mình trước đây, Hoắc Nguyên Chân không đường đột đi ra ngoài ngăn chặn. Lúc này tình huống đã hoàn toàn khác, người thừa kế đi qua đã nhiều, mình ngăn chặn một người ở nơi này cũng không có ý nghĩa thực tế gì.
Bất quá có một điểm có ích, chính là nhờ có những người này mở đường, Hoắc Nguyên Chân xa xa đi theo cũng không cần lo lắng những người tuyết kia nữa, nhanh chóng tiến về phía trước, một lúc sau cũng đi tới trước huyệt động kia.
Lúc hắn chạy tới ngạc nhiên phát hiện, phía trước huyệt động đã tụ tập không ít người làm thành một vòng lớn, dường như bên trong có người nào đó đang nói chuyện.
Hơn nữa chung quanh địa phương này còn xây dựng không ít lều có ở những địa phương kín gió. Bởi vì rất nhiều người thừa kế tới đây đều mang theo không ít thủ hạ, hiện tại đều cư trú tại đó.
Chuyện tới nước này rồi, Hoắc Nguyên Chân cũng bất chấp sẽ bị bại lộ hay không, lập tức gia tăng tốc độ, vọt tới như gió tới phía sau đám người rất nhanh.
Xung quanh có người thấy Hoắc Nguyên Chân, nhưng nhìn thấy hắn cũng không có lên tiếng, mà là tụ tinh hội thần lắng nghe người bên trong nói chuyện.
Người nơi này rồng rắn hỗn tạp, ngoại trừ những người thừa kế ra còn có những người đi theo bọn họ, ai nấy đều cho rằng Hoắc Nguyên Chân là người thuộc phe nào đó, cũng không ai lý tới hắn. Hoắc Nguyên Chân cũng vui mừng vì không ai để ý mình, đứng phía sau đám người quan sát bên trong.
Nhìn vào trong mới thấy, Hoắc Nguyên Chân vô cùng sửng sốt, người đang nói chuyện bên trong chính là Lý Dật Phong.
- Các vị, mục đích các ngươi đi tới nơi này đều rất rõ ràng, đó chính là thừa kế Hóa Huyết Ma công của Huyết Ma vĩ đại Đinh Bất Nhị Đại nhân.
- Trong số các ngươi, có vài người là đã được chọn ra từ rất sớm, đều là người thích hợp tu luyện Hóa Huyết Ma công, hơn nữa cho tới bây giờ các ngươi cũng đã đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, đã đạt tới tư cách thừa kế.
Lý Dật Phong vừa nói chuyện, ánh mắt quét một vòng, nhất nhất quét qua trên mặt của những người thừa kế.
Lúc ánh mắt Lý Dật Phong nhìn tới người đội đấu bông cực lớn che kín gương mặt, lão khẽ cau mày một cái.
- Huyết Ma Đại nhân nhiều năm trước đã để lại truyền thừa Hóa Huyết Ma công này, chỉ bất quá thời cơ vẫn chưa tới. Ngài nói cho chúng ta biết, chỉ có tháng Mười Hai năm này mới có thể tiến hành truyền thừa, sớm hơn hoặc muộn hơn đều không được.
Những người thừa kế kia đều lắng nghe cẩn thận lời của Lý Dật Phong, không ai nói chuyện.
Mà Hoắc Nguyên Chân ở phía sau đám người cũng lặng lẽ quan sát, đột nhiên hắn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Nhìn bóng lưng cùng mặt bên, tựa hồ là Hồ Điệp cốc Đông Phương Thiếu Bạch, nhưng bởi vì nguyên nhân góc độ, không thể xác định được rõ ràng.
- Quy củ lần truyền thừa này rất đơn giản, địa điểm Huyết Ma Đại nhân truyền thừa nằm sâu trong huyệt động này. Mười người thừa kế các ngươi đều phải đơn độc tiến vào, người đầu tiên tới được địa điểm truyền thừa chính là người thừa kế cuối cùng.
Một ít người thừa kế khinh công tương đối khá nghe thấy lời của Lý Dật Phong, đều có chút kích động.
Nhưng Lý Dật Phong lập tức giội cho bọn họ một gáo nước lạnh:
- Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng chạy nhanh nhất định là có thể chạy tới được đầu tiên, bên trong huyệt động này nguy hiểm trùng trùng, có khả năng chết giữa đường cũng rất lớn, cho nên nếu như người nào chết, không nên tránh lão phu không nhắc nhở các ngươi.
Mặc dù Lý Dật Phong lên tiếng đe dọa, nhưng căn bản không có ai quan tâm chuyện này.
Chỉ cần có thể thừa kế tuyệt thế võ học của Đinh Bất Nhị, mạo hiểm hơn nữa cũng là xứng đáng.
Huống chi trong huyệt động có thể có nguy hiểm gì quá lớn? Rất có thể nguy hiểm lớn nhất chính là đến từ đồng bạn tiến vào huyệt động, hơn nữa toàn bộ nhân tuyến đi tới nơi này thực lực cao nhất mới chỉ là Tiên Thiên trung kỳ, ai nấy đều cho là mình có hy vọng, tối thiểu vấn đề bảo vệ tánh mạng cũng không lớn.
Lý Dật Phong vừa nói chuyện vừa đếm số người ở đây, tổng cộng có chín người thừa kế, lão gật đầu một cái:
- Ban đầu Huyết Ma Đại nhân yêu cầu chọn lựa mười người thừa kế, nhưng hôm nay còn thiếu một người, mà truyền thừa huyệt động này sáng sớm ngày mai sẽ mở ra, nếu như đến lúc đó người kia không đến, như vậy sẽ chỉ có chín người đi vào.
Lão mới vừa nói tới chỗ này, đột nhiên bên cạnh một lão ni cô đi tới:
- Như vậy không được, ban đầu Đại nhân đã từng có yêu cầu, người tiến vào địa phương truyền thừa cần đạt tới mười, hiện tại chỉ có chín người, nếu bởi vì nguyên nhân này làm sai lệch truyền thừa, trách nhiệm này Lý Dật Phong lão chịu nổi sao?
Lý Dật Phong có chút căm tức nhìn lão ni cô bên cạnh:
- Niệm Từ, nhưng hôm nay chỉ có chín người đến, chẳng lẽ bà kêu ta biến ra một người khác cho bà sao?
Niệm Từ thần ni cười một tiếng:
- Thiếu một người không sai, hơn nữa bên ngoài cũng truyền đến tin tức, sơn trang thế gia kia đã sớm mang người trở về, dường như bị thương không nhẹ, đoán chừng là sẽ không trở lại. Nhưng quy củ là chết, người là sống, bần ni cho là nơi này có nhiều người như vậy, sao không chọn thêm một người nữa, như vậy không phải là đủ mười người sao?
Lý Dật Phong tức giận nói:
- Bà đừng nói nhẹ nhàng như vậy, làm sao có thể tìm đủ một cách dễ dàng?
- Làm sao không thể tìm được một người? Tiếp nhận Đại nhân truyền thừa, đầu tiên phải đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa không thể cao hơn Tiên Thiên trung kỳ. Người đạt tới hậu kỳ cũng không hợp cách, lại phải biết công phu thuộc tính âm hàn, chỉ cần có đủ mấy điểm này là đủ tư cách tiếp nhận truyền thừa. Ta thấy dường như tại trường cũng có không ít người phù hợp những điều kiện này.
Nghe thấy lời của Niệm Từ thần ni, người có mặt tại trường bắt đầu bàn tán xôn xao, thì ra phù hợp những điều kiện này là có thể tiếp nhận truyền thừa Huyết Ma, quả thật như vậy có không ít người phù hợp.
Lý Dật Phong vội vàng nói:
- Bà còn quên mất một điểm quan trọng nhất, chính là thiên tư. Chỉ có người thiên tư cực kỳ trác tuyệt mới có thể thích hợp tu luyện Hóa Huyết Ma công. Mà xem thiên tư tốt nhất là khi còn nhỏ, hiện tại cũng đã trưởng thành, bà có thể bảo đảm được điểm thiên tư này không?
- Chuyện này cũng đơn giản, chỉ cần là người đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa không có đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ cũng có thể tới nơi này tỷ thí một chút. Người thắng sau cùng nhất định là thiên tư tốt nhất, như vậy không phải là đã chọn được một người rồi sao?
- Nhưng trên giang hồ cũng không ít phương pháp che giấu khí tức, nếu như có người Tiên Thiên hậu kỳ giả mạo trung kỳ xâm nhập vào, không bị phát hiện, chẳng phải là phá hư tính công bình của truyền thừa hay sao?
- Không sao, chuyện khác bần ni không dám ba hoa, nhưng vẫn còn có chút thủ đoạn phân biệt cảnh giới. Sự thật là cảnh giới gì thì là cảnh giới đó, Tiên Thiên hậu kỳ tuyệt đối chạy không khỏi ánh mắt của bần ni. Nếu như Lý huynh yên tâm, như vậy bần ni có thể phụ trách công việc này, tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ người không hợp cách nào trà trộn tiến vào.
Nghe Niệm Từ nói xong, trong khoảng thời gian ngắn Lý Dật Phong cũng á khẩu nghẹn lời. Ban đầu Đinh Bất Nhị căn dặn phải là mười người đến tiếp nhận truyền thừa, nhưng hôm nay thiếu một người, vốn mọi người cho là cũng không có gì, không nghĩ tới lúc này Niệm Từ nhảy ra ngoài nhất định đòi chọn thêm một người nữa, tìm đủ mười người mới được.
Xem ra Niệm Từ này cũng không phải đèn cạn khô dầu, dường như đã phát giác ra bọn Lý Dật Phong có chỗ mờ ám, cho nên lấy lông gà làm lệnh tiền, tìm thêm một người tiến vào để khuấy động cục diện này.
Nếu lúc này nói lời phản đối, Lý Dật Phong khó tránh khỏi hiềm nghi phản đối Đinh Bất Nhị, cho nên lão không có cách nào nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nói:
- Vậy bà không nên quên ngày mai sẽ là ngày vào động, thời gian cấp bách, bà lại muốn chọn thêm người, còn muốn để cho người ta tỷ võ, nếu chờ tới ngày mai còn chưa chọn được, vậy sẽ trở thành trò cười.
Niệm Từ thần ni mỉm cười nói:
- Chuyện này không cần Lý huynh lo lắng, bần ni tự có phương pháp tuyệt diệu.
Chuyện đã tới nước này rồi, Lý Dật Phong cũng không tiện nói thêm gì, dứt khoát xoay người rời đi.
Lý Dật Phong rời đi, Niệm Từ thần ni cười lạnh hai tiếng, sau đó hài lòng nói với người chung quanh:
- Không biết mọi người có nghe hiểu quy củ hay chưa, chỉ cần người đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa vẫn chưa đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, còn phải biết nội lực thuộc tính âm hàn, cũng có thể đến chỗ bần ni ghi danh. Thời gian ghi danh cũng chỉ có nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, bần ni sẽ an bài những người ghi danh các ngươi tranh đoạt vị trí người thừa kế cuối cùng.
← Ch. 458 | Ch. 460 → |