← Ch.459 | Ch.461 → |
Nghe thấy lời của Niệm Từ thần ni, đám người chung quanh xôn xao, rất nhiều người phù hợp điều kiện đều nhao nhao muốn thử, nhưng bọn họ lại ngại vì mình đi theo chủ nhân hoặc là Thiếu chủ nhân vân vân, có vẻ không dám động.
Bất quá người thừa kế Hóa Huyết Ma công này có sức cám dỗ quá lớn, rốt cục vẫn có người đi ra, không để ý tới ánh mắt như muốn giết người của chủ nhân mình vốn là người thừa kế, đi tới trước mặt Niệm Từ thần ni ghi danh.
Lúc này Niệm Từ thần ni lại bổ sung một câu:
- Mọi người nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên cố gắng công kích đối với người thừa kế, đến nơi này, người nào công kích trước sẽ bị tập thể chúng ta truy sát.
Sau khi nói câu này, Niệm Từ tiếp tục tiếp nhận những người khác ghi danh.
Càng ngày càng nhiều người đi ra, Hoắc Nguyên Chân nhìn sơ qua, có chừng hơn hai mươi người xúm lại xung quanh Niệm Từ thần ni.
- Không vượt qua Tiên Thiên trung kỳ, biết nội lực thuộc tính âm hàn.
Hoắc Nguyên Chân thì thầm đôi câu, nghĩ thầm Cửu Dương chân kinh mình đạt tới trung kỳ đỉnh phong, nội lực cũng biết Bắc Minh thần công, có phải cũng coi là hợp cách hay không?
Nghe xong lời của Niệm Từ lão ni cô, trong lòng Hoắc Nguyên Chân liền nảy ra chủ ý này.
Lúc mới bắt đầu hắn vẫn không nghĩ tới bọn Lý Dật Phong cũng có mặt ở đây, theo như vậy, suy đoán bọn Lý Lưu Vân, Bất Tử Đạo Nhân, Khô Mộc hòa thượng vân vân đều ở đây.
Có những lão ma trăm năm ở chỗ này, muốn dùng biện pháp cứng rắn e rằng không thể thực hiện được, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể nghĩ chủ ý khác phá hư truyền thừa Huyết Ma.
Thường có câu, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.
Không ngờ rằng người thừa kế xuất hiện một chỗ trống, như vậy phương pháp tốt nhất chính là lấy được vị trí cuối cùng này tiến vào bên trong huyệt động, mới có thể phá hư truyền thừa.
Hơn nữa Niệm Từ thần ni đưa ra hai điều kiện, tựa hồ mình cũng phù hợp. Bắc Minh thần công coi như là công pháp thuộc tính âm hàn, hơn nữa mặc dù nội lực của mình còn mạnh hơn cả mới người vừa tiến vào hậu kỳ, nhưng trên thực tế Cửu Dương chân kinh cao nhất cũng bất quá chỉ là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong.
Nếu Niệm Từ lão ni cô tự xưng có thể phân biệt cảnh giới tất cả mọi người, như vậy hắn cũng sẽ không cho mình là Tiên Thiên hậu kỳ.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân quyết định chủ ý, dứt khoát cất bước đi tới phía sau đám người ghi danh.
Đến đám người phía sau, Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ quay đầu lại xem thử, xem thử rốt cục người khi nghi kia có phải là Đông Phương Thiếu Bạch hay không.
Nhìn qua quả nhiên thật sự là Đông Phương Thiếu Bạch, tiểu tử này một thời gian không gặp, dường như vẻ mặt có tiều tụy hơn trước, có thể đoán được khoảng thời gian qua cũng không tốt lành gì mấy.
Nếu là Đông Phương Tình ở chỗ này, chắc chắn nàng sẽ không để ý hết thảy xuất thủ giết chết y, nhưng Hoắc Nguyên Chân không thể. Hắn còn chưa có thực lực tung hoành vô địch như Đông Phương Tình, hành sự cũng có nhiều cố kỵ.
Đông Phương Thiếu Bạch cũng nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân, lại bĩu môi khinh thường.
Mỗi một người thừa kế đều là người thiên tư xuất sắc, theo ý thấy một lão nhân đến bây giờ còn chưa đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ như vậy, cũng vọng tưởng đạt được truyền thừa Huyết Ma, thật là người si nói mộng.
Hoắc Nguyên Chân không lộ vẻ gì quay đầu đi, không tiếp tục nhìn Đông Phương Thiếu Bạch. Chỉ cần mình lấy được thân phận người thừa kế, sau khi tiến vào huyệt động sẽ có cơ hội đối phó tên tiểu tử này.
Ỷ vào sức lực mạnh mẽ, Hoắc Nguyên Chân chen lấn giữa đám đông, rốt cục tiến tới trước mặt Niệm Từ thần ni.
Niệm Từ thần ni nhìn Hoắc Nguyên Chân chen đến trước mặt, quan sát trên dưới mấy lần, sau đó nói:
- Đưa tay của lão ra đây.
Hoắc Nguyên Chân y theo lời, đưa tay tới trước mặt Niệm Từ thần ni. Một tay Niệm Từ thần ni gác lên trên cổ tay Hoắc Nguyên Chân: - Thi triển nội lực của lão.
Bắc Minh thần công Hoắc Nguyên Chân đã đạt đến mức Hậu Thiên trung kỳ đến gần hậu kỳ, liền vận chuyển một chút, lưu động nơi cổ tay.
Niệm Từ thần ni khẽ gật đầu:
- Đúng là người có nội lực âm hàn, lão hãy đứng ngay ngắn, bần nó nhìn xem cảnh giới lão đạt đến trình độ nào.
Hoắc Nguyên Chân theo lời đứng ngay ngắn, chờ đợi lão ni cô này giám định.
Niệm Từ nhìn Hoắc Nguyên Chân một hồi, trong mắt dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
- A, có vẻ khác thường, công pháp của lão rất kỳ quái, mặc dù bần ni có thể cảm giác được nội lực của lão đạt tới Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, nhưng trong này tựa hồ có chút cổ quái, lão tu luyện môn nội công gì?
Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng nói:
- Thần ni, lão phu chẳng qua là tới tranh đoạt người thừa kế, cũng không cần thiết phải trả lời vấn đề như vậy.
Niệm Từ thần ni ngẩn người một chút, không nghĩ tới lão nhân này lớn lối như vậy, nhưng vẫn gật đầu một cái:
- Cũng có thể, mặc dù suy đoán lão lớn tuổi như vậy mới tu luyện đến Tiên Thiên trung kỳ, thiên tư cũng là có hạn, nhưng dù sao coi như là hợp cách, tên lão là gì?
- Lão phu Nguyên Giáp, một mực ẩn cư tu luyện, cũng không có tước hiệu.
- Thì ra là như vậy, khó trách chưa nghe nói qua lão, được rồi, lão qua bên kia chờ đi.
Rốt cục Hoắc Nguyên Chân đã thông qua Niệm Từ thần ni khảo hạch, lập tức lui sang một bên.
Xung quanh rất nhiều người thông qua Niệm Từ khảo hạch, cũng có rất nhiều người muốn trà trộn vào, mang theo hy vọng cầu may, nhưng không ai có thể qua được ánh mắt của Niệm Từ thần ni, nhất nhất bị đào thải ra ngoài.
Đến gần ba mươi người ghi danh, cuối cùng chỉ còn lại mười sáu người, những người còn lại đều bị đào thải toàn bộ.
Bận rộn chừng nửa canh giờ, ghi danh cũng kết thúc, Niệm Từ thần ni nói với mười sáu người này:
- Các người nghe cho kỹ, các ngươi tổng cộng mười sáu người, nhưng cuối cùng chỉ có thể có một người đạt được tư cách người thừa kế. Mà sáng mai huyệt động này sẽ mở ra, không có thời gian để cho các ngươi tỷ thí một chọi một, cho nên chỉ có thể là đánh một trận định thắng thua, dựa theo quy củ giang hồ, người võ nghệ cao sẽ đạt được tư cách.
- Làm thế nào để đánh một trận định thắng thua?
Đối với những người khác đặt câu hỏi, Niệm Từ thần ni nói:
- Chuyện này nhắc tới cũng đơn giản, chỉ cần tất cả các ngươi đi ra đồng tuyết đánh một trận, không có bất kỳ quy tắc hạn chế nào, người thắng cuối cùng sẽ có thể lấy được vị trí cuối cùng.
- Hỗn chiến!
- Không sai, chính là hỗn chiến, bất kể các ngươi dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, như vậy coi như thành công. Được rồi, hiện tại cũng không còn sớm, các ngươi đi ra đồng tuyết trước mặt đánh đi.
Niệm Từ dứt lời, thúc giục những người này động thủ nhanh nhanh.
Mặc dù không hài lòng lắm với phương thức tỷ đấu như vậy, nhưng những người này đã ghi danh, vậy sẽ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cùng nhau đi sâu vào đồng tuyết.
Trong đó có kẻ biết nhau, hoặc là xuất thân từ cùng một môn phái, lúc này đều tụ tập chung một chỗ, thương lượng với nhau.
Hoắc Nguyên Chân không cần nghe cũng biết bọn họ nói cái gì, đơn giản chính là đồng tâm hiệp lực trước, đánh bại tất cả đối thủ, sau đó mới quyết một trận thư hùng với nhau vân vân.
Đối với chuyện những người này thương lượng với nhau, Hoắc Nguyên Chân không xem ra gì.
Những người này thực lực cao nhất bất quá chỉ là Tiên Thiên trung kỳ, cảnh giới mình là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, cao nhất trong số cả mười sáu người. Nếu như mở ra Kim Chung Tráo, cho dù những người này cùng tiến lên một lượt cũng không thể gây ra một chút tổn thương cho mình.
Trong chốn giang hồ thực lực tính có áp đảo sẽ đại biểu hết thảy, mặc cho bọn họ giở bất cứ trò gì, Hoắc Nguyên Chân đều không quan tâm.
Đi được một đoạn đường, dần dần không thấy được tình huống bên huyẹt động nữa, mười sáu người này đều đứng lại.
Trong đó có tám người chia thành bốn nhóm, còn có một nhóm là ba người, cuối cùng bảy người còn lại là đơn độc.
Cũng không biết là người nào phát một tiếng kêu, sau đó hai người đột nhiên rút đao ra kiếm đối công.
Sau đó chính là một cuộc đại hỗn chiến bắt đầu, trong lúc nhất thời, chưởng phong kiếm khí tung hoành, khuấy động đầy trời tuyết bay, cảnh giới Tiên Thiên chiến đấu cũng rất kịch liệt, mười sáu người quấn thành một cục.
Bên người Hoắc Nguyên Chân, một kiếm khách Tiên Thiên sơ kỳ rút kiếm đâm tới, tốc độ rất nhanh.
Hoắc Nguyên Chân cũng trở tay rút ra Long Tuyền bảo kiếm, giơ tay lên xuất ra một kiếm đón đỡ, sau đó giờ kiếm đánh trả, cũng không có phát lực gì nhiều, không cầu có công, chỉ cầu không có lỗi.
Sau khi kiếm khách kia xuất thủ mới nhớ ra, lão nhân này lúc khảo hạch là một cao thủ Tiên Thiên trung kỳ, không khỏi có hơi hối hận vì hành động mạo hiểm của mình.
Nhưng vừa giao thủ mới phát hiện lão nhân này cũng bất quá chỉ như vậy, lập tức tinh thần tỉnh táo, xuất kiểm công kích đối phương càng ngày càng nhanh.
Đạt Ma kiếm pháp Hoắc Nguyên Chân trong số võ học trung cấp tuyệt đối là võ học đỉnh cấp, phối hợp Long Tuyền bảo kiếm trong tay hắn, có thể sinh ra uy lực tuyệt đối không thua gì võ học cao cấp phổ thông.
Nhưng hắn lại phải cẩn thận, cẩn thận không thể dùng một kiếm đánh bay kiếm của đối phương, cẩn thận không thể dùng một kiếm đánh gãy kiếm đối phương, chủ yếu phòng thủ là chính, ra sức khống chế thành cục diện hai bên đánh ngang tay.
Bên này giằng co một hồi, bên kia đã ngã xuống sáu bảy người.
Đám ba người kia vừa lên liền bị mọi người vây công, rất nhanh thi nhau ngã xuống trong vũng máu, mặc dù không bị mất mạng nhưng cũng trọng thương không dậy nổi, cũng không thể nào tham gia truyền thừa.
Sau khi diệt trừ nhóm ba người, lại có một nhóm hai người bởi vì thực lực không đủ bị đào thải.
Sau đó hai người đơn độc cũng rối rít bị thương lui ra, hiện tại cũng chỉ còn chín người đang chiến đấu tại trường.
Một người đơn độc tay cầm song đao, vừa thấy hỗn chiến trong đám người bất lợi đối với mình, liền dứt khoát gia nhập vào vòng chiến giữa kiếm khách kia với Hoắc Nguyên Chân, tay cầm song đao, là hai đánh một công kích Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân cũng không lo lắng, múa may bảo kiếm chậm rãi giằng co với hai người bọn họ, chờ đợi bên kia giảm thêm nhân số.
Bên kia đao quang kiếm ảnh chém giết một hồi, lại có một nhóm hai người cùng hai người đơn độc bị loại, chỉ còn lại bốn người.
Hai người đơn độc liên thủ, đối kháng cùng một nhóm hai người.
Một độc hành hiệp lúc này kêu lên với ba người bên Hoắc Nguyên Chân:
- Mấy vị, hiện tại ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ liên thủ, chúng ta đều là độc hành, hay là cùng nhau giải quyết bọn họ trước, sau đó năm người chúng ta sẽ quyết một trận thư hùng đi!
Hoắc Nguyên Chân trả lời ngay:
- Được! Chúng ta lên!
Sau khi nói xong, hắn lập tức nhảy ra khỏi vòng chiến, chạy thẳng tới một bên công kích.
Hai người kia song chiến Hoắc Nguyên Chân không thắng, trong lòng vốn có chút lo lắng, bây giờ nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân chạy đi, do dự một chút cũng vội vàng đi theo.
Năm người vây công, cuối cùng nhóm hai người cũng bị đánh bại rất nhanh, chỉ còn lại năm độc hành hiệp.
Cơ hồ không dừng lại chút nào, hai người trước đó vậy công Hoắc Nguyên Cơ hồ không dừng lại chút nào, hai người trực quan sát Hoắc Chân lúc này bất ngờ quay sang công kích lẫn nhau. Có thể là cảm thấy Hoắc Nguyên Chân khó giải quyết, không ai trong bọn họ công kích Hoắc Nguyên Chân.
Mà hai người khác lại cùng nhau công kích Hoắc Nguyên Chân, xem ra là tính toán liên thủ tới cùng.
Hoắc Nguyên Chân quơ múa bảo kiếm, vẫn ở chỗ cũ chậm rãi khống chế tiết tấu, không để cho chiến đấu kết thúc quá nhanh.
Một lúc sau, hai người trước đó vây công Hoắc Nguyên Chân song song bị thương ngã xuống đất, không ngờ rằng đánh ngang tay.
Đến lúc này chỉ còn lại hai đối thủ trước mặt, Hoắc Nguyên Chân cũng không có băn khoăn gì nữa, quơ múa Long Tuyền bảo kiếm, lợi dụng Long Tuyền Kiếm sắc bén chỉ giơ tay lên đã hủy đi binh khí hai người này.
Mắt thấy đao kiếm bị gãy, hai người này mới biết vũ khí trong tay Hoắc Nguyên Chân là bảo kiếm, không khỏi hét lớn:
- Như vậy không công bình! Ngươi dựa vào ưu thế vũ khí chiến thắng, thắng không anh hùng.
Hoắc Nguyên Chân cười một tiếng:
- Đã nói trước, bất kể dùng bất kỳ thủ đoạn nào chỉ cần chiến thắng là được. Đi ra hành tẩu giang hồ, các ngươi ngay cả binh khí xứng tay cũng không có, thua cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đánh đến mức độ này, hai người này đều mệt mỏi hết sức, mất đi vũ khí cũng mất đi tâm tư chiến đấu, rối rít gật đầu nhận thua.
Hoắc Nguyên Chân muốn chính là hiệu quả này, để cho người ta cho là mình dựa vào lợi thế vũ khí chiến thắng, không bị người coi trọng, chính là tình huống lý tưởng nhất.
Khi Hoắc Nguyên Chân trở lại trước huyệt động, trở lại trước mặt Niệm Từ thần ni, trong mắt lão ni cô này lộ ra vẻ kinh ngạc.
Quả nhiên lão nhân này có chút bản lĩnh, hơn nữa nhìn qua có vẻ tinh minh, dường như có thể nói chuyện được.
Không riêng Niệm Từ thần ni chú ý, tất cả mọi người xung quanh giờ khắc này đều nhìn chăm chú vào Hoắc Nguyên Chân, muốn xem thử người thừa kế cuối cùng này rốt cục là loại người thế nào.
Đặc biệt là những người thừa kế kia, mỗi một người đều là đối thủ cạnh tranh, mỗi một đối thủ cạnh tranh đều đáng để chú ý.
Bọn họ chú ý tới Hoắc Nguyên Chân, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không chú ý tới bọn họ, chỉ cần mình lấy được một vị trí truyền thừa, như vậy nhất định sẽ đem hết toàn lực phá hư chuyện này.
Những người truyền thừa khác cũng bất quá chỉ có thực lực như vậy, cao nhất chỉ là Tiên Thiên trung kỳ, vẫn chưa đủ lọt vào mắt Hoắc Nguyên Chân.
Đối với lời yêu cầu của Niệm Từ thần ni, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát cự tuyệt.
Không phải là hắn không muốn biết nhiều nội tình hơn, mà là thân phận Nguyên Giáp này của hắn thật sự là không qua nổi điều tra.
Cho đến lúc này, Niệm Từ thần ni còn cho Hoắc Nguyên Chân là một tên hộ vệ đi theo một người thừa kế nào đó tới đây, cũng không biết thật ra Hoắc Nguyên Chân mới là một độc hành hiệp chân chính.
Không riêng Niệm Từ thần ni cho là như thế, tất cả những người ở chỗ này cũng cho là như vậy, cho Nguyên Giáp này là một tên hộ vệ, ai cũng cho rằng hắn thuộc phe nào đó.
← Ch. 459 | Ch. 461 → |