← Ch.461 | Ch.463 → |
Nữ tử này cười cười:
- Không phải là lão tiên sinh cũng không nói ra xuất xứ sư môn sao? Hôm nay tiểu nữ để ý quan sát một chút, lão tiên sinh không có đi tới cho bất kỳ một người thừa kế nào, tiểu nữ liền hoài nghi lão tiên sinh cũng không thuộc bất cứ người thừa kế nào. Cho nên buổi tối cố ý cho thủ hạ đi tìm, quả nhiên phát hiện lão tiên sinh một thân một mình sống trên đồng tuyết, lại càng xác nhận suy đoán của tiểu nữ. Nguyên Giáp, lão là người phương nào?
Nghe thấy lời này của nữ tử, Hoắc Nguyên Chân không khỏi kinh hãi trong lòng, nữ tử này thật là tinh minh.
Thì ra giữa ban ngày cũng không phải là không có ai chú ý mình, chẳng qua là mình không phát hiện thôi.
Hoắc Nguyên Chân vừa muốn lên tiếng nói chuyện, nữ tử này lại nói:
- Lão tiên sinh đừng nói lão là người lánh đời gì đó, tiểu nữ không tin, một người lánh đời lại có thể biết nơi này có chuyện truyền thừa Huyết Ma này. Mỗi một người thừa kế đều coi chuyện này như cơ mật tày trời, e sợ tiết lộ ra ngoài, nếu không lần này cũng sẽ không chỉ có bấy nhiêu người tới đây, đã sớm lan truyền rộng rãi trên giang hồ. Lão tiên sinh đi tới Đại Tuyết cốc này, không phải là bởi vì lạc đường mới đến chứ?
Hoắc Nguyên Chân bật cười ha hả:
- Cô nương thật đúng là tuệ nhãn như đuốc, lão phu đúng là cơ duyên xảo hợp biết được chuyện này, nhưng như vậy cũng không thể nói là thân phận lão phu khả nghi.
Nữ tử mỉm cười nói:
- Quả thật không thể hoàn toàn nói rõ, nhưng ít nhất có thể nói được một phần. Hơn nữa tiểu nữ nhìn lão tiên sinh dáng người cao ngất, bàn tay mịn màng, không có vẻ gì là già nua, không biết lão tiên sinh có đạo dưỡng sinh gì hay không, tiểu nữ muốn thỉnh giáo đôi chút.
Từ khi đi vào bên trong lều này đến bây giờ, lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân sinh lòng cảnh giác. Lời của nữ tử này vô cùng sâu sắc, đạo dưỡng sinh gì đó chỉ là châm biếm, rõ ràng nàng đã nhìn ra dấu vết ngụy trang của mình.
Cũng phải nói thủ đoạn hóa trang của hắn vẫn không tới nơi tới chốn, trên mặt đeo mặt nạ da người mô phỏng, sinh ra từ Hệ Thống, dĩ nhiên sẽ không có sơ hở, nhưng bản thân hắn lại phạm vào sai lầm khác.
Nữ tử này để sẵn ở đây một chậu than, để sau khi hắn tiến vào đưa tay ra hơ, không hề phòng bị, kết quả đôi tay lộ ra sơ hở.
Nguyên Giáp mà hiện tại hắn hóa trang khoảng chừng sáu mươi tuổi.
Mà bản thân Hoắc Nguyên Chân mới chừng hai mươi.
Tay của người hai mươi tuổi đương nhiên khác xa tay của người sáu mươi tuổi.
Nữ tử này thấy vậy lập tức sinh lòng nghi hoặc, lại thêm quan sát những phương diện khác, tự nhiên còn có thể nhìn ra những sơ hở khác, tỷ như chiều cao thân thể vẫn vẫn.
Nhưng nàng không có nói toạc móng heo, mà là nói bóng nói gió như vậy, mơ hồ nhắc nhở mình, để cho tự mình hiểu được.
Quan sát cẩn thận nữ tử này hồi lâu, Hoắc Nguyên Chân không nhịn được nói:
- Cô nương trí khôn hơn người, quan sát tỉ mi, lão phu hết sức bội phục.
Hoắc Nguyên Chân vừa nói, trong lòng chuyển động ý niệm, nghĩ thầm nữ tử này dám nói như thế tất nhiên là có điều dựa vào, nếu như mình bởi vì bị đoán được thân phận mà đường đột xuất thủ, nhất định sẽ bị nàng coi thường.
Cho nên Hoắc Nguyên Chân chẳng qua là mỉm cười gật đầu, cũng không có tiết ra ngoài chút khí thế nào, dáng vẻ hết sức điềm đạm.
Nữ tử vốn tưởng rằng Hoắc Nguyên Chân bị mình nhìn ra sơ hở, tất nhiên sẽ có một ít tâm tư khác, không nghĩ đến người này lại tỏ ra hời hợt chăng chút quan tâm, trong lòng cũng có hơi kinh ngạc.
- Lão tiên sinh, mặc dù tiểu nữ không biết thân phận chân thật của lão, nhưng tiểu nữ cũng sẽ không hỏi nhiều, mong rằng lão tiên sinh suy nghĩ kỹ càng. Nếu như đi cùng tiểu nữ, vào huyệt động này sẽ đơn giản hơn nhiều, hơn nữa mặc dù tiểu nữ bất tài, nhưng tự tin sẽ không làm vướng tay vướng chân lão tiên sinh.
Hoắc Nguyên Chân yên lặng suy nghĩ một hồi:
- Nếu như một mình lão phu đi vào huyệt động, có lẽ sẽ không có quá nhiều phiền phức, nhưng nếu đồng hành cùng cô nương, nhất định nguy cơ khắp nơi, lão phu không biết cô nương có gì lý do gì đáng để lão phu làm như vậy?
Rốt cục nữ tử này cũng nói:
- Lão tiên sinh thật đúng là không thấy cháo thì không chịu móc tiền, như vậy cũng tốt. Lão tiên sinh, ta có thể nói rõ ràng cho lão biết, bọn Lý Dật Phong chắc chắn đã ngấm ngầm định ra ai là người thừa kế cuối cùng, trừ nhân tuyển duy nhất kia ra, những người còn lại đều là chịu chết. Nếu như hôm nay lão đón nhận Niệm Từ thần ni chiêu mộ, có lẽ còn có một chút cơ hội, nhưng lão cự tuyệt, như vậy vận mệnh của lão coi như đã định.
Nói tới đây, nữ tử này dùng một chút:
- Nếu như số mạng chỉ định chúng ta không thể liên thủ, như vậy mới thật sự là phải thất bại, nếu là như vậy, còn không bằng bây giờ ai đi đường nấy, tránh cho tiến vào trong lại bị bọn Lý Dật Phong gia hại. Lão tiên sinh chỉ có cho là mình có chút thủ đoạn, có người cố ý muốn hại lão, thủ đoạn của lão sợ là không đủ dùng, lý do của ta chính là chúng ta có thể còn sống hoàn thành mục đích, không biết lý do này có đủ hay không?
Nghe thấy những lời của nữ tử này, Hoắc Nguyên Chân cũng theo đó động dung, quả thật mình đã xem nhẹ chuyện này.
Nếu như bạn Lý Dật Phong thật sự đã ngầm định ra người thừa kế, như vậy tình cảnh của mình quả thật rất nguy hiểm, những người không được chọn là người thừa kế cũng rất nguy hiểm.
Nữ tử này biết tình huống bên trong, như vậy liên minh cùng nàng thật sự là một chuyện tốt.
Chỉ bất quá thân phận cùng mục đích của nữ tử này vẫn làm cho Hoắc Nguyên Chân sinh lòng nghi hoặc.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân tự tin, bằng vào thủ đoạn ẩn tàng của mình cũng không sợ nữ tử này giở trò gì, suy nghĩ một chút rốt cục nói:
- Nếu cô nương đã nói như thế, lão phu cũng không còn lại gì để nói, ngày mai ở chúng ta cùng nhau vào huyệt động đi.
Rốt cục nữ tử thở ra một hơi thật dài, không nhịn được vỗ vỗ ngực:
- Cũng không biết rốt cục lão có thật sự là lão tiên sinh hay không... Vốn cho rằng lão là một người trẻ tuổi, nhưng không nghĩ tới lại cẩn thận như vậy.
- Huyệt động này vốn là sào huyệt của người tuyết trong Đại Tuyết cốc, năm xưa Đại nhân vì tránh cho bị những người khác phá hư, cố ý chọn nơi này cất giấu truyền thừa.
Lý Dật Phong ở đám người trước lớn tiếng tuyên bố, sau đó chỉ chỉ trỏ trỏ với mọi người:
- Các ngươi nhìn thấy bây giờ chỉ có một cửa động, thật ra thì có rất nhiều cửa động.
Vừa nói chuyện, bọn Lý Dật Phong thi nhau xuất thủ, đánh vào vách hai bên huyệt động, làm lộ ra rất nhiều cửa động. Lúc này mọi người mới biết, thì ra những cửa động này đã bị bọn họ ngăn lại trước đó.
- Các ngươi có thể lựa chọn vào động từ bất kỳ cửa động nào, người nào đi tới khu đất trung tâm trước hết, thấy cửa sắt màu đen thật lớn, lập tức đặt tay lên cửa sắt. Chỉ cần cửa sắt mở ra, như vậy người đó chính là người thừa kế cuối cùng.
Tuyên bố xong quy tắc, Lý Dật Phong tuyên bố mọi người có thể vào động.
Nhưng đến lúc này, tất cả mọi người đều không nghĩ tới nữ tử kia bất ngờ liên thủ cùng lão nhân Nguyên Giáp mới vừa gia nhập hôm qua, cùng nhau vào huyệt động.
Bởi vì sau khi tuyên bố vào động, hai người bọn họ mới đi chung với nhau, cho nên bọn Lý Dật Phong cũng không có phòng bị, không kịp có thời gian ứng phó, lập tức chạy về thương lượng đối sách.
Mà Hoắc Nguyên Chân lại cùng nữ tử bên cạnh này tiến vào bên trong huyệt động.
Cho đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân còn không biết nữ tử bên cạnh tên gọi là gì, càng không biết rốt cục là nàng thuộc về môn phái nào.
Tiến vào bên trong huyệt động, cỗ hàn khí mạnh mẽ ập vào mặt, Hoắc Nguyên Chân cùng nữ tử đó nhất tề run run.
Trước khi vào động, nữ tử kia đã cố ý chuẩn bị áo da, thậm chí còn chuẩn bị cho Hoắc Nguyên Chân một bộ, nhưng dù là như thế, bọn họ vẫn còn đánh giá thấp mức độ giá rét bên trong huyệt động.
Cửa động của huyệt động này rất nhiều, dựa theo Lý Dật Phong đã nói, nơi này nguyên bản chính là sào huyệt người tuyết, bên trong có vô số người tuyết sinh sống, ngõ ngách chằng chịt, giống như mê cung. Hôm nay vào động bởi vì có rất nhiều cửa động, mọi người đều không đi cùng đường với nhau.
Bởi vì vào bên trong huyệt động, đối thủ không đơn thuần chỉ có người tuyết, còn có những người khác cũng rất có thể là đối thủ.
Chỉ có Hoắc Nguyên Chân cùng nữ tử kia bởi vì trước đó đã kết minh, cho nên hai người mới vào động cùng nhau.
Bên trong huyết động giá rét khiến cho hai người phải giật mình. Tối hôm qua đã rất lạnh, nhưng nhiệt độ bên trong huyệt động này không hề ấm áp hơn hôm qua, ngoại trừ không có gió ra, nhiệt độ chỉ lạnh hơn chứ không kém.
Rét lạnh cực độ khiến cho hai người không khỏi khép chặt y phục, Hoắc Nguyên Chân nói với nữ tử:
- Cô nương, nhiệt độ nơi này quá thấp, xem ra địch nhân chúng ta phải chiến thắng không đơn thuần chỉ có người tuyết bên trong huyệt động, còn có giá rét nữa.
Nữ tử cũng nói:
- Không sai, theo ta được biết, người tuyết nơi này không ít, dọc trên đường đi chắc chắn chúng ta sẽ gặp phải. Nhưng chỉ cần không gặp người tuyết lông vàng, cũng có thể ứng phó được. Vì giảm bớt xung đột, chúng ta cần phải nghiêm khắc dựa theo lộ tuyến ghi lại trên bản đồ của ta.
Dứt lời, nữ tử lấy ra một tấm bản đồ.
Trên tay mang bao tay thật dày, nữ tử móc từ trong lòng ra tấm bản đồ có vẻ khó khăn, sau đó đưa tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân nhận lấy nhìn qua, trên bản đồ này ghi chú một tuyến đường là trước đây đã từng có người đi qua, quanh co khúc khuỷu, có vẻ rất xa xôi.
Có chút nghi hoặc nhìn nữ tử này, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Cô nương, đây là của người nào lưu lại?
Nữ tử mỉm cười nói:
- Lão tiên sinh, chúng ta đừng nói chuyện này.
Người ta không nói, Hoắc Nguyên Chân cũng không tiện hỏi tới, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Như vậy cũng được, nhưng cô nương không chịu nói ra sư môn, cũng không chịu nói ra tên họ, hai người chúng ta đồng hành, xưng hô lẫn nhau cũng có điều bất tiện.
Nữ tử này suy nghĩ một chút:
- Ta họ Hoa.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn ra:
- Họ Hoa, tên gì?
Nữ tử này nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Có họ không phải là được rồi sao? Lão cứ gọi ta Hoa cô nương là được.
- Hoa cô nương!
Bên trong huyệt động đang là âm năm mươi độ, vẫn không ngăn được mồ hôi lạnh trên trán Hoắc Nguyên Chân.
Cái gì cô nương cũng không có vấn đề gì, nhưng là Hoa cô nương, bất kể thế nào Hoắc Nguyên Chân cũng không gọi được.
Vấn đề không phải là của người ta, mà là của bản thân Hoắc Nguyên Chân.
Tưởng tượng trong huyết động, một lão nhân tuổi tác đã cao, diện mục dữ tợn quay đầu lại nhìn nữ tử bên cạnh, lên tiếng nói:
- Hoa cô nương...
Hoắc Nguyên Chân thật không chịu nổi áp lực trong lòng, hắn không muốn làm tiểu quỷ, cho nên xưng hô như vậy không mở miệng được...
(Hoa cô nương là cách gọi kỹ nữ thời xưa. )
Tuy rằng đang há hốc mồm, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn nói:
- Cô nương, nàng nói cho ta biết tên đầy đủ đi, cách gọi Hoa cô nương này, lão phu quả thật khó có thể mở miệng gọi.
Nữ tử này có vẻ không hiểu, nhưng thấy dáng vẻ khổ sở của Hoắc Nguyên Chân tựa hồ không phải là giả, rốt cục cũng nói:
- Ta họ Hoa, gọi Hoa Đóa, người biết tên ta không nhiều lắm.
- Hoa Đóa... Cái tên này không tệ, gọi lên rất kêu.
Hoắc Nguyên Chân khen ngợi một câu, sau đó gật đầu một cái:
- Như vậy dễ gọi hơn nhiều. Hoa Đóa, con đường này nhìn qua tựa hồ cũng không gần, suy đoán chúng ta phải đi... cẩn thận!
Hoắc Nguyên Chân vừa nói chuyện, đột nhiên cất tiếng hét lớn, sau đó giơ tay lên, chuẩn bị thi triển phách không chưởng đánh ra sau lưng Hoa Đóa.
Không ngờ Hoa Đóa cũng không quay đầu lại, vung tay lên bắn ra một mũi phi tiêu.
Hàn quang chớp động, phi tiêu to chừng một tấc bay ra trúng vào chính giữa cổ họng người tuyết sau lưng. Huyết quang bắn ra bốn phía, người tuyết lật người ngã nhào trên đất, phi tiêu bắn thủng cổ họng, lập tức lấy mạng.
- Hoa Đóa, không ngờ rằng ám khí của cô nương chính xác như vậy!
Hoắc Nguyên Chân không nghĩ tới Hoa Đóa không cần quay đầu lại đã có thể bắn trúng ngay cổ người tuyết, phần công lực này quả thật khó lòng tưởng tượng.
Hoa Đóa mỉm cười, dung nhan cũng không coi là xinh đẹp lộ ra vẻ đắc ý:
- Ta thấy được nó từ trong mắt lão, cho nên xuất thủ mới chuẩn xác như vậy.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người ra, hồi lâu không nói nên lời, thật đúng là thiên hạ bao la, chuyện gì cũng có. Không ngờ rằng từ ánh mắt mình phản quang có thể giết chết người tuyết, khả năng này không đơn thuần nội lực thâm hậu là có thể làm được.
Cảm thán một lúc, Hoắc Nguyên Chân cầm bản đồ lên bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.
Hoa Đóa lựa chọn vào cửa động tiến vào, chính là lộ tuyến năm đó người vẽ bản đồ này đã đi qua. Hoắc Nguyên Chân dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ đi trước dẫn đường, Hoa Đóa theo sau hắn, hai người bắt đầu tiến vào sâu trong huyệt động.
Đi được vài bước, bên trong động trở nên tối om. Hoắc Nguyên Chân và Hoa Đóa đốt đuốc đã chuẩn bị từ trước lên, chẳng những có thể chiếu sáng còn có thể sưởi ấm.
Ánh lửa chớp động, chiếu sáng khoảng cách ước chừng bảy tám thước trước mặt, khoảng cách này Hoắc Nguyên Chân cũng không hài lòng, rất muốn mở Phật quang sau gáy ra, nhưng lại lo lắng bại lộ thân phận, không thể làm gì khác hơn là tạm thời nhẫn nại.
Đi được một hồi, đột nhiên trước mặt truyền tới một trận thanh âm ùng ụng, Hoắc Nguyên Chân cùng Hoa Đóa đều dừng bước, không hỏi cũng biết, nhất định là có không ít người tuyết đang kéo tới nơi này.
Bên trong huyệt động này, độ cao ước chừng mười trượng, từng bức vách bằng ngăn cách ra thành nhiều thông đạo, ở thông đạo này sẽ không nhìn thấy được địa phương khác.
Thậm chí phía trước rất có thể có ngã rẽ, có ngã rẽ là có thể gặp những người khác, hoặc gặp phải người tuyết.
Cho nên nghe thanh âm trở thành phương pháp quan trọng phân biệt phương hướng hiện tại thanh âm lớn như vậy, nhất định là có thật nhiều người tuyết.
← Ch. 461 | Ch. 463 → |