← Ch.460 | Ch.462 → |
Mà những người này đều là đối thủ với nhau, tự nhiên cũng sẽ không qua lại với nhau, cho nên cũng không ai biết Nguyên Giáp này là thuộc phe nào.
Niệm Từ thần ni không nghĩ tới lão nhân này không hợp tác với mình, trong lòng không thích, dứt khoát phất tay áo rời đi.
Màn đêm dần dần phủ xuống, Đại Tuyết cốc vốn mờ tối hiện tại chìm vào trong bóng tối.
Hoắc Nguyên Chân thích bóng tối hơn, chỉ cần qua được đêm nay, sáng sớm ngày mai có thể vào huyệt động, đêm nay tìm một chỗ tránh né một chút, đợi đến trời sáng coi như mọi sự đại cát.
Ban đêm Đại Tuyết cốc càng giá rét hơn, còn lạnh hơn so với giữa ban ngày rất nhiều, Hoắc Nguyên Chân suy đoán, nhiệt độ nơi này đã đạt đến dưới năm mươi độ âm, có thể dễ dàng làm người ta chết rét.
Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị không đủ, cũng không có mang theo lều trướng gì, cũng không có mang những thứ có thể sưởi ấm.
Chỉ có thể tìm một địa điểm tránh gió, Hoắc Nguyên Chân toàn lực thúc giục Cửu Dương chân kinh hộ thể, chống đỡ giá rét ngay cả mình cũng khó lòng chịu được.
Không ngờ hắn mới vừa ngồi xuống, đột nhiên một nữ tử mặc áo lông chồn màu trắng đi tới, nói với hắn:
- Nguyên Giáp lão tiên sinh, Thiếu chủ nhân nhà chúng ta cho mời.
- Thiếu chủ nhân các ngươi ư? Là ai vậy?
Nhìn nữ tử trước mắt này, Hoắc Nguyên Chân biết, nữ tử này chính là một trong những người rải cánh hoa, thuộc môn phái thần bí mà Khâu Hồ Trung đã từng nhắc tới.
Nữ tử ra sức xoa xoa tay, giậm chân nói:
- Lão tiên sinh, ngài đừng hỏi nữa, nơi này tiết trời giá rét vô cùng, ở lâu một hồi là có thể chết rét người, ngài nên mau đi theo ta đi.
Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn quá mức bại lộ chuyện mình thân mang nội lực chí dương, dù sao mỗi một người thừa kế đều phải am hiểu nội công thuộc tính âm hàn.
Gật đầu một cái, hắn lập tức đứng lên, đi theo nữ tử này tới nơi các nàng hạ trại.
Tất cả những người tới Đại Tuyết cốc, lều hạ trại đều không tốt bằng của các nàng.
Ba chiếc lều bằng da trâu thật dày, lều ở giữa là chỗ ở của chủ nhân các nàng, hai lều bên cạnh dành cho hộ vệ.
Mặt đất cũng được trải da trâu, dùng để giữ ấm, bên trong lều còn có một chậu lửa than, ngoài ra không còn gì khác.
Nhưng chỉ cần bao nhiêu đó cũng có thể chống đỡ gió rét, cũng có thể gia tăng nhiệt độ một chút, sau đó người ở bên trong vận dụng nội công tu luyện, cũng đủ để chống đỡ giá rét.
Hoắc Nguyên Chân đi theo nữ tử này tới lối vào lều giữa, nữ tử kêu to với bên trong:
- Thiếu cung chủ, Nguyên Giáp tiên sinh đã tới.
Một thanh âm êm ái vang lên:
- Để cho lão vào đi.
Nữ tử vén màn da trâu lên, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nguyên Giáp tiên sinh, xin mời.
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, khom lưng vào bên trong lều, sau đó nữ tử đó lại buông rèm xuống, sau đó còn dùng thứ gì đè lại mép rèm, phòng ngừa gió lạnh thổi vào.
Vào bên trong lều, chỉ thấy một nữ tử ngồi dựa vào chậu than sưởi ấm, thân mặc áo da thật dày, ngay cả cổ cũng được chèn kín chỉ để lộ ra khuôn mặt. Dung mạo nàng cũng không phải là xinh đẹp lắm, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là thanh tú.
Chỉ bất quá đôi tay nhỏ nhắn đang hơ lửa kia trắng nõn nà, mười ngón tay thon dài, là một đôi tay chỉ mỹ nhân mới có.
Thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào, nữ tử khẽ gật đầu với Hoắc Nguyên Chân, sau đó chỉ chỉ đối diện chậu than:
- Mời Nguyên Giáp lão tiên sinh ngồi.
Hoắc Nguyên Chân theo lời ngồi xuống, nhìn lửa than trong chậu, cũng không nhịn được vươn tay ra hơ.
Nữ tử này nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân một hồi, sau đó nói:
- Lão tiên sinh đã đoán được tiểu nữ tìm lão làm gì rồi phải không?
Hoắc Nguyên Chân hơi mỉm cười nói:
- Mặc dù lão phu bất tài, nhưng cũng có thể suy đoán ra đôi chút, hẳn cô nương tính toán tạm thời kết minh cùng lão phu vào sáng ngày mai tranh đoạt trong huyệt động.
Nữ tử này gật đầu một cái:
- Lão tiên sinh quả nhiên là trí kế hơn người, cũng là bởi vì chuyện này.
- Lão phu rất muốn biết, tại sao cô nương lại tìm tới ta?
Nữ tử này nói:
- Chuyện này nhắc tới cũng rất đơn giản, bởi vì mười người lần này chỉ có lão tiên sinh là một bất ngờ, những người còn lại hắn là bọn họ cũng đã có điều an bài.
- Cô nương nói bọn họ là người nào?
Hoắc Nguyên Chân nhìn chằm chằm vào mặt nữ tử này, phát hiện mặc dù tướng mạo nữ tử này không phải là đặc biệt xuất sắc, nhưng đôi mắt trong như làn thu thủy, cùng gương mặt tròn trĩnh tinh xảo, nếu như xếp hạng hẳn cũng thuộc vào loại khá.
- Lão tiên sinh cần gì biết rõ còn hỏi? Bọn họ dĩ nhiên là chỉ bọn Lý Dật Phong.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút mới nói:
- Nếu như kết minh cũng không phải là không thể được, nhưng lão phu không cho là giữa chúng ta có cái gì cần thiết kết minh. Ta thấy hiện tại trong số những người kế thừa, thực lực cô nương hẳn coi như là siêu quần bạt tụy, hẳn cơ hội tranh đoạt truyền thừa cuối cùng sẽ rất lớn, cần gì làm thêm một hành động thừa thãi kết minh với lão phu?
Nữ tử này cũng nhích hai chân tới gần chậu than một chút, sau đó lại cho thêm vào chậu hai cục than, cầm một cái móc sắt lên gạt vài cái, để cho lửa cháy mạnh hơn một chút, mới nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Lão tiên sinh, người ngay thẳng không nói lời quanh co, chỉ cần còn có bọn Lý Dật Phong, nhất định sẽ không để cho chúng ta lấy được truyền thừa dễ dàng, trong này có rất nhiều chuyện không phải là nhất thời nửa khắc có thể nói rõ ràng. Ta cùng lão tiên sinh kết minh, lão tiên sinh chỉ cần làm một chuyện là được rồi, lão có thể nghe tiểu nữ nói một chút, cảm thấy có được hay không sau đó sẽ đưa ra quyết định không muộn.
- Xin cô nương cứ nói.
- Lão tiên sinh với ta chỉ cần nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau tới địa điểm truyền thừa cuối cùng, sau khi đến nơi đó, tiểu nữ sẽ tuyệt đối không tranh đoạt truyền thừa cuối cùng, như vậy lão tiên sinh có yên tâm chưa?
Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Cô nương có quen thuộc tình huống bên trong huyệt động này không?
Nữ tử này nhìn hắn một cái thật sâu:
- Theo lý thuyết huyết động này lần đầu tiên mở ra, không ai quen thuộc, nhưng tiểu nữ bởi vì một ít tình huống đặc thù, ngược lại cũng biết một ít chuyện, cho nên lão tiên sinh hợp tác cùng ta tuyệt đối là xứng đáng.
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Ta nghe cô nương nói, tựa hồ vô tình tranh đoạt truyền thừa Huyết Ma này, nhưng lão phu rất khó tin tưởng, nếu không tranh đoạt truyền thừa Huyết Ma này, như vậy cô nương tới nơi này làm gì? Cô nương làm thế nào bảo đảm lời nói của mình là thật?
- Chuyện này ta không cách nào nói rõ với lão tiên sinh, nhưng chuyện này đối với lão tiên sinh cũng không có hại gì, sao lão tiên sinh không suy tính một chút?
- Lão phu đang suy nghĩ, nếu như cô nương nói là lời thật, như vậy tối thiểu nên đưa ra một ít thành ý. Cho tới bây giờ lão phu còn không biết xuất xứ sư môn cô nương, còn không biết họ tên cô nương là gì, làm sao lão phu không lo lắng cho được?
← Ch. 460 | Ch. 462 → |