← Ch.497 | Ch.499 → |
Bất quá khoảng cách từ một thước bảy chín đến một thước tám cũng không gần, Hoắc Nguyên Chân suy đoán, có thể phải tu luyện chừng hai mươi ngày.
Nhưng trên thực tế, hắn vừa mới tu luyện tới ngày thứ hai, trong đầu thình lình vang lên tiếng gọi của Vô Danh.
Thanh âm của Vô Danh rất gấp gáp, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng! Cẩn thận một chút, lần này cường địch chân chính tới Thiếu Lâm! Đây là địch nhân cường hãn vô cùng, người mau chạy ra ước thúc đệ tử Thiếu Lâm, không nên tham dự tranh đấu giữa lão nạp cùng y!
Nghe thấy Vô Danh thiên lý truyền âm, Hoắc Nguyên Chân lập tức ngưng tụ luyện.
Hắn biết là ai tới.
Có thể làm cho Vô Danh nói là cường địch, chỉ có thể là cao thủ Tiên Thiên viên mãn, mà trên giang hồ này đạt tới cảnh giới Tiên Thiên viên mãn cũng chỉ có mấy người như vậy, đoán chừng là Đông Phương Thiếu Bạch có khả năng cực lớn.
Tiên Thiên viên mãn này là con rối của Mạc Thiên Tà, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cảm thấy Đông Phương Thiếu Bạch tới hơi trễ, dựa theo suy đoán của hắn, phải là tháng Hai, thậm chí tháng Giêng tới tìm phiền phức mới đúng.
Nhưng không nghĩ tới mãi cho đến đầu tháng Tư, Đông Phương Thiếu Bạch mới tới đây, để cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hơi bất ngờ.
Mạc Thiên Tà vẫn còn có thể nhẫn nhịn, bây giờ mới phái Đông Phương Thiếu Bạch tới đây.
Đúng như lời Vô Danh, lần này Thiếu Lâm thật sự như lâm đại địch, cường địch trước đó chưa từng có.
Lần trước ở bên trong huyết động, Đông Phương Thiếu Bạch giết Bất Tử Đạo Nhân, khi đó Hoắc Nguyên Chân đã đoán được thực lực Đông Phương Thiếu Bạch mạnh phi thường, thậm chí mạnh hơn Tiên Thiên viên mãn phổ thông một chút.
Bởi vì tám người truyền công lực cho Đông Phương Thiếu Bạch đều là người đứng đầu trên giang hồ, thực lực của y khẳng định không kém.
May nhờ người này bị Mạc Thiên Tà biến thành con rối, nếu không có thể Thiếu Lâm sớm đã có phiền phức.
Nhưng lần này phiền phức cũng không nhỏ, nếu như Vô Danh không thể ngăn cản Đông Phương Thiếu Bạch, như vậy rất có thể Thiếu Lâm tự sẽ bị người ta diệt môn.
Hoắc Nguyên Chân không muốn Phật môn tịnh thổ máu chảy thành sông, cho nên hắn nhất định phải đi ra ngoài nghênh chiến. Bất kể thế nào, Đông Phương Thiếu Bạch không thể đại khai sát giới ở Thiếu Lâm, cho dù là liều mạng cũng phải ngăn cản y.
Sau khi ngưng tu luyện, Hoắc Nguyên Chân lập tức rời đi Phương Trượng viện.
Được Vô Danh thông báo, hiện tại bên trong Thiếu Lâm đã nổi chuông dồn dập, đây là tín hiệu cảnh báo của Thiếu Lâm.
Hơn nữa trên bầu trời, lão quạ đen cũng đang liều mạng gào lên, một thân khí tức Huyết Ma của Đông Phương Thiếu Bạch làm cho động vật cũng cảm thấy không thoải mái.
Hậu Sơn ong vò vẽ bất an xao động, Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương đảo quanh tại chỗ, đều lâm vào trạng thái có vẻ phát điên.
Sắc mặt đám tăng lữ sợ hãi không yên, không biết lần này là địch nhân nào tới, Thiếu Lâm có thể bị nguy hiểm hay không...
Trên bầu trời mây đen giăng đầy, tháng Tư chuẩn bị đổ trận mưa đầu. Khắp nơi đều là cảnh tượng giống như ngày tận thế.
Hoắc Nguyên Chân nhìn quanh một vòng, hít sâu một hơi khí lạnh. Lúc này không thể loạn, nhất định không thể loạn, không cần biết Đông Phương Thiếu Bạch là truyền nhân Huyết Ma, Tiên Thiên viên mãn gì đó, nếu như mình rối loạn trận cước, lần này chỉ sợ Thiếu Lâm thật sự nguy hiểm.
Hoắc Nguyên Chân vừa mới bước ra ngoài, trong đầu lại vang lên thanh âm của Vô Danh:
- Phương trượng, người mau ra dời mọi người đi, lão nạp ra ngoài ngăn cản địch nhân.
Hoắc Nguyên Chân không nhúc nhích, mà là vận dụng Phạm âm tầng thứ sáu đáp lời Vô Danh:
- Vô Danh trưởng lão, tình huống bây giờ như thế nào?
Thanh âm của Vô Danh dừng lại một chút, lão không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân cũng có thể sử dụng truyền âm nói chuyện cùng lão.
Nhưng Vô Danh vẫn có thể phân biệt thiên lý truyền âm với những loại truyền âm khác. Lão biết Hoắc Nguyên Chân cũng không phải là tiến vào Tiên Thiên viên mãn, mà là đang dùng một phương thức đặc biệt trao đổi với mình.
Rất nhanh Vô Danh lại nói:
- Người tới khí tức tà ác cực kỳ nồng đậm, nồng đậm chưa từng thấy từ trước tới nay. Thậm chí lão nạp cảm giác người này có thể là Đinh Bất Nhị, bây giờ cách Thiếu Lâm đã chưa tới ba mươi dặm, rất nhanh có thể chạy tới nơi này, phương trượng người mau dẫn các đệ tử chạy đi. Theo hậu sơn mà chạy, phân tán ra chạy, có thể sống sót được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Thanh âm của Vô Danh vô cùng gấp gáp, thậm chí giọng điệu lộ vẻ bị quan.
Nếu quả thật là Đinh Bất Nhị, Vô Danh không cho là mình có thể ngăn cản, chuyện mà lão có thể làm cũng chỉ là tận lực trì hoãn bước tiến của Đinh Bất Nhị, sau đó để cho đệ tử Thiếu Lâm rút lui.
Hoắc Nguyên Chân không có đáp lời Vô Danh, mà là hỏi:
- Trưởng lão, chúng ta đi rồi, lão làm sao bây giờ?
Thanh âm của Vô Danh dừng lại một chút, sau đó hình như là cười nói:
- Phương trượng, lão nạp sống đủ lâu, đời này cũng không có cái gì tiếc nuối nữa. Nếu ta lựa chọn ở lại Thiếu Lâm, chính là đệ tử Thiếu Lâm, nên xuất lực vì Thiếu Lâm, người mà đời này lão nạp có lỗi đầu tiên chính là Không Nhân Thần Tăng, sau đó chính là phương trượng người.
Thanh âm của Vô Danh một mực bình thản rốt cục có chút dao động, khiến cho Hoắc Nguyên Chân nghe thấy cũng hơi biến sắc.
- Phương trượng, ở lại Thiếu Lâm lâu như vậy, lão nạp trừ quét sân coi nhà, cũng không có cống hiến gì khác vì Thiếu Lâm, hôm nay lão nạp muốn tận một phần lực vì Thiếu Lâm, hắc hắc..
Vô Danh cười một tiếng, sau đó nói:
- Bất quá phương trượng người yên tâm, lão nạp hết sức vì Thiếu Lâm, có lẽ cũng chỉ một lần này, không còn cơ hội nào khác. Lão nạp cũng cầu xin phương trượng một chuyện, chính là nếu ngày sau Thiếu Lâm có cơ hội làm ra một lăng mộ cao tăng, hy vọng phương trượng có thể để cho lăng mộ lão nạp ở phía trước một chút, trên đó viết rằng Vô Danh lão tăng vì bảo vệ Thiếu Lâm mà hy sinh.
- Trưởng lão, vì sao lại nói ra lời này?
- Phương trượng, lão nạp nguyên danh gọi là Đỗ Côn Sơn, vốn là gọi Đỗ lão quái, cũng không phải là một kẻ an phận, cho dù làm hòa thượng. Trong xương tủy lão nạp vẫn còn chảy dòng máu nóng, chỉ bất quá bị giới điều Phật môn ta ước thúc mà thôi. Lão nạp hy vọng đời này còn có thể làm anh hùng một lần, còn có thể càn rỡ một lần, đây là nguyện vọng của một lão già.
Hoắc Nguyên Chấn hít sâu một hơi khí lạnh, cảm thấy trước ngực có hơi nghèn nghẹn, Vô Danh nói những lời này rõ ràng là đã ôm lòng quyết tử.
- Phương trượng, cuộc sống ngắn ngủi như hoa trong gương, như bóng trăng đáy nước. Tiên Thiên viên mãn đến cuối cùng, cũng bất quá chỉ là một nắm đất vàng. Người hãy bảo trọng, đến ngày nào đó không muốn làm nữa, vậy hãy thông tay mà đi, lão nạp đi trước!
Vô Danh nói xong những lời này, Hoắc Nguyên Chân thấy ở phương hướng Tàng Kinh các, thân ảnh của Vô Danh hóa thành một đạo lưu quang bay nhanh về phía sơn môn.
Giống như ngày đó lão gặp Đông Phương Tình, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn.
Vô Danh chạy như bay ra ngoài, Hoắc Nguyên Chân lập tức ra lệnh một con vũ yến đi theo, ở trên không quan sát tình huống.
Kim Nhãn Ưng đã truyền tin tức trở lại, người tới là Đông Phương Thiếu Bạch.
Mặc dù Đông Phương Thiếu Bạch không có kinh khủng như Đinh Bất Nhị, nhưng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy Vô Danh cũng chưa chắc đã có thể ngăn cản được.
Nhưng một khi Vô Danh không ngăn được, Thiếu Lâm còn có ai có thể ngăn được?
Không phải là Hoắc Nguyên Chân chưa xem qua Đông Phương Tình cùng Vô Danh giao thủ, người bình thường ngay cả tư cách nhúng tay cũng không có trong trận chiến như vậy.
Hoắc Nguyên Chân có lòng trợ giúp Vô Danh, nhưng hắn nên phụ trách vì đại cục Thiếu Lâm, không thể để cho đệ tử bình thường đi chịu chết.
Tiếng chuông vang lên dồn dập bên trong Thiếu Lâm tự, giống như tiếng chuông báo tang, đệ tử Thiếu Lâm cũng đã nhanh chóng tụ tập lại.
Mọi người đi tới trước cửa Phương Trượng viện, chờ đợi phương trượng ra mệnh lệnh chiến đấu cuối cùng.
Hoắc Nguyên Chân nhìn các đệ tử Thiếu Lâm trước mắt, trong lòng cảm khái vạn phần.
Những đệ tử này, toàn bộ võ tăng đến đông đủ, lại thêm những văn tăng, thậm chí là các hòa thượng nấu cơm quét sân đều đến, cầm trong tay đủ các loại vũ khí.
Quét sân cầm chổi, nấu cơm cầm nồi xuống, còn có dao xắt rau.
Thậm chí có văn tăng cầm trong tay kinh thư Phật tổ.
Hoắc Nguyên Chân không nhịn được hỏi một câu:
- Người cầm kinh thư làm cái gì?
Đệ tử Thiếu Lâm trả lời:
- Nếu là tà ma xâm nhập, đệ tử có thể thử độ hóa y, cho dù độ hóa không được, đệ tử cũng muốn mang theo kinh thư rời đi, để kiếp sau sống trong Ta Bà tịnh thổ.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Lòng của ngươi rất tốt, nhưng lần chiến đấu này không có chỗ cho các ngươi.
Hoắc Nguyên Chân nhìn hơn ba trăm đệ tử Thiếu Lâm chung quanh, trầm giọng nói:
- Lần này chiến đấu tuyệt không phải người bình thường có thể nhúng tay, bây giờ bần tăng lấy danh nghĩa phương trượng ra lệnh cho các ngươi, hết thảy đệ tử Thiếu Lâm bây giờ tiến ra hậu sơn, chờ sẵn trên vách đá hậu sơn, đội hình phân tán, giữ khoảng cách với nhau. Nếu như lần chiến đấu này chúng ta may mắn thắng, các ngươi sẽ trở lại.
Hắn ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Nếu như chúng ta thua, như vậy các ngươi lập tức theo hậu sơn xuống núi, võ tăng mang theo văn tăng, một đội nhiều nhất chỉ có thể có hai người, mục đích các người chỉ có một, đó chính là sống sót!
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Nhất Trần vội vàng nói:
- Phương trượng, người bảo chúng ta rời đi, vậy còn người?
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Bần tăng là phương trượng, Thiếu Lâm chính là nhà ta, bần tăng không đi.
- Không được! Thiếu Lâm là của nhà phương trượng, cũng là nhà của chúng ta, có người tới phá nhà của chúng ta, chúng ta liều mạng cùng y!
- Đúng, liều mạng với kẻ đó!
- Phương trượng, ở đây chúng ta có hơn ba trăm người, bất kể người tới là ai, y còn có thể đánh thắng nhiều người chúng ta như vậy sao? Lần trước bảy ngàn người Quan Thiên Chiếu còn không làm gì được chúng ta kia mà?
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu:
- Lần này không giống, người tới căn bản không phải người bình thường có thể chống cự, chớ nói ba trăm người, cho dù là ba ngàn người, ba vạn người cũng không đủ cho người ta giết, các ngươi lập tức đi, bây giờ đi liền! Lập tức!
Mấy tiếng cuối cùng, Hoắc Nguyên Chân cơ hồ quát lên rất to, đây là lần đầu tiên hắn quát mắng đệ tử Thiếu Lâm.
Mắt thấy phương trượng nổi giận, rất nhiều hòa thượng cũng không dám lên tiếng, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc này Nhất Đăng nói:
- Phương trượng, lão nạp cũng có thể cảm giác được lần này địch nhân không giống bình thường, đoán chừng là một đại cao thủ đạt tới cảnh giới viên mãn, nhưng sư đệ ta hẳn còn có thể giúp được một chút. Cho dù là Tiên Thiên viên mãn, cũng không thể nào chỉ một chiêu đã có thể đánh chết lão nạp.
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:
- Không được, đệ phải phụ trách dẫn người rời đi, nếu như có kẻ không nghe chỉ huy, đệ có thể xuất thủ trừng phạt. Cần phải nhớ kỹ một điểm, chính là bảo tồn nguyên khí Thiếu Lâm ta tới trình độ lớn nhất.
Tuệ Nguyên ở bên cạnh nói:
- Sư phụ, con cũng không đi, con thà chết trận cũng không bằng lòng rời đi!
Hoắc Nguyên Chân hừ lạnh một tiếng:
- Nếu con không đi, bây giờ đừng gọi ta là sư phụ nữa!
- Phương trượng!
Các đệ tử Thiếu Lâm cùng kêu to lên, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát làm mặt nghiêm:
- Bây giờ tất cả lập tức rời đi, nếu không bần tăng không cần đối địch nữa, sẽ chết ngay bây giờ ở trước mặt các ngươi!
Thấy phương trượng nói như thế, mọi người đều trợn tròn mắt, không biết nên làm gì mới phải.
Giọng nói Hoắc Nguyên Chân hơi hòa hoãn một chút:
- Nhớ kỹ, bần tăng là người có thể câu thông cùng Phật tổ, Phật tổ có thể để cho ta chết hay sao? Rất rõ ràng không thể, mà các ngươi lại khác, các ngươi không được Phật tổ trực tiếp che chở, sẽ gặp nguy hiểm, mau rời đi, không thể trì hoãn.
Giọng nói Hoắc Nguyên Chân thay đổi liên hồi, làm cho mọi người không được thích ứng mấy.
Cuối cùng vẫn là Nhất Đăng nói:
- Phương trượng sư huynh, vậy trước hết sư đệ ta mang theo các đệ tử rời đi, bất quá sau khi đến hậu sơn, ta sẽ trở về tìm huynh.
- Không cần, bần tăng tự nhiên có trợ thủ.
Nói đến chỗ này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân liên lạc Đại Thánh, Ngưu Ma Vương, ong vò vẽ vẫn vẫn lập tức chạy tới, hắn muốn cùng bọn chúng đối địch.
Vật do Hệ Thống sinh ra, chỉ có Hoắc Nguyên Chân tồn tại mới có ý nghĩa, nếu Hoắc Nguyên Chân không còn nữa, những động vật này cũng sẽ mất đi ý nghĩa sinh mạng. Cho nên vào lúc nguy cơ trước mắt này, Hoắc Nguyên Chân vẫn muốn để cho chúng sóng vai tác chiến cùng mình, đây cũng là sứ mạng của chúng.
Hoắc Nguyên Chân mới vừa liên lạc trong lòng, Đại Thánh liền cưỡi Ngưu Ma Vương từ hậu sơn vọt ra.
Ba tháng bế quan không gặp chúng, vừa gặp Hoắc Nguyên Chân đã phát hiện biến hóa.
Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương lại trưởng thành không ít, khôi giáp trước kia hiện tại đã trở nên hơi chật chội. Thân thể chúng càng thêm cường tráng hữu lực, nhìn qua cũng biết thực lực tiến bộ.
Vốn trước đây chúng đã mạnh hơn Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông, hiện tại thực lực tiến bộ, không biết có thể so với sức chiến đấu của Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong hay không. Nếu như có thể đạt tới trình độ đó, có lẽ thật sự là có một ít trợ giúp trong chiến đấu.
Ngoại trừ chúng ra, còn có bầy ong vò vẽ đông như kiến.
Bầy ong vò vẽ này cũng đã tăng trưởng không ít, mỗi một con đều to như quả trứng vịt, từng mảng kim độc lóe lên hàn quang, tập trung hết sức chỉnh tề, giống như binh sĩ xếp hàng chờ mệnh lệnh, bất cứ lúc nào sẽ xung phong lên, liều mình kháng địch.
Bọn chúng đến, đệ tử Thiếu Lâm càng thêm ý thức được tầm quan trọng lần chiến đấu này.
Có một ít đệ tử có vẻ không cam lòng không chịu lui về hậu sơn, Hoắc Nguyên Chân thấy vậy hét lớn một tiếng:
- Dưới chân các ngươi buộc đá tảng hay sao, đi mau mau một chút, ta không muốn thấy bất cứ người nào trong tầm mắt ta nữa.
Đệ tử Thiếu Lâm bị Hoắc Nguyên Chân quát lần nữa, lúc này mới chịu gia tăng cước bộ, rất nhanh đã đi ra khỏi tường rào Thiếu Lâm, đi về phía hậu sơn.
← Ch. 497 | Ch. 499 → |