← Ch.498 | Ch.500 → |
Hoắc Nguyên Chân tin tưởng bọn họ sẽ dựa theo mệnh lệnh của mình mà làm, chỉ cần đại đa số bọn họ tạm thời vô sự, coi như hắn mới yên tâm.
Thấy tất cả mọi người đều biến mất trong tầm mắt, Hoắc Nguyên Chân mới đưa lực chú ý trở lại chân núi.
Dưới chân núi, chiến đấu giữa Vô Danh cùng Đông Phương Thiếu Bạch đã bắt đầu.
Hoắc Nguyên Chân chú ý một chút, lập tức quát to một tiếng:
- Không tốt! Kim Nhãn Ưng, lập tức mang theo ta bay tới đó!
Kim Nhãn Ưng gáy dài một tiếng, từ bầu trời đáp xuống, song trảo chộp một cái, đã mang Hoắc Nguyên Chân bay lên không.
Sau lưng Hoắc Nguyên Chân, đám động vật không sợ chết kia cũng ùn ùn đi theo, cùng nhau tiến xuống chân núi.
Đây là lần thứ hai Hoắc Nguyên Chân thấy chiến đấu giữa Tiên Thiên viên mãn
Vô Danh cùng Đông Phương Tình đánh một trận, coi như là hai bên ngang nhau, nhưng lần này thực lực hai bên không cùng đẳng cấp.
Bên trong huyệt động lúc Đông Phương Thiếu Bạch giết chết Bất Tử Đạo Nhân, Hoắc Nguyên Chân cũng không thấy rõ, bất quá lần này hắn thấy rõ ràng.
Đông Phương Thiếu Bạch đi tới cách núi Thiếu Thất ước chừng mười dặm, liền bị Vô Danh chặn lại.
Vô Danh thấy Đông Phương Thiếu Bạch, vừa nhìn còn tưởng y là Đinh Bất Nhị.
Bởi vì chẳng những Đông Phương Thiếu Bạch cũng là một thân trường bào màu đỏ máu, hơn nữa cũng có tóc trắng thật dài, sắc mặt cũng trắng bệch, cảm giác cũng có vẻ không giống người, có vẻ tương tự hình ảnh của Đinh Bất Nhị năm xưa.
Nhưng dù sao y không phải là Đinh Bất Nhị, chỉ là giống Đinh Bất Nhị.
Trên giang hồ xuất hiện nhân vật số một như vậy từ lúc nào?
Vô Danh chặn lại trước mặt Đông Phương Thiếu Bạch, nói:
- A Di Đà Phật! Vị thí chủ này, người vội vàng như vậy muốn đi về nơi đâu?
Đông Phương Thiếu Bạch nhìn Vô Danh một cái, trong mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Mặc dù mất đi phần lớn ý thức, nhưng khí thế Tiên Thiên viên mãn của Vô Danh vẫn làm cho Đông Phương Thiếu Bạch phải coi trọng.
Trong con ngươi chớp động hồng quang, Đông Phương Thiếu Bạch há miệng phát ra thanh âm khàn khàn:
- Cút ngay!
Vô Danh nghiêm mặt, cho dù đối phương cũng là Tiên Thiên viên mãn, nhưng lại không tôn trọng mình đầy đủ. Đây không phải là hành vi nên có của người giang hồ bình thường, chỉ có thể nói kẻ này tà ác rõ đầu rõ đuôi.
- Hừ! Nếu thí chủ không biết điều như vậy, cũng không cần tiến thêm bước nào nữa. Núi Thiếu Thất chính là Phật môn tịnh thổ, tuyệt đối không cho phép tà ma như ngươi ô nhục!
Vô Danh lời còn chưa dứt, Đông Phương Thiếu Bạch đột nhiên xuất thủ.
Hoặc không phải là xuất thủ, mà là mở miệng ra phát ra một tiếng gào khàn khàn. Chỉ thấy mái tóc trắng của y lập tức phồng lên, cách xa Vô Danh hơn mười trượng xa, tóc trắng vượt qua không gian, giống như rắn độc nhắm vào cổ Vô Danh bay tới.
Lúc trước giết chết Bất Tử Đạo Nhân, tóc trắng của Đông Phương Thiếu Bạch chính là tuyệt chiêu, chỉ một chiêu đã chế phục Bất Tử Đạo Nhân.
Vô Danh thấy công phu quỷ dị này cũng không có lộ vẻ quá mức khiếp sợ. Tiên Thiên viên mãn vô số kỳ chiêu, bất cứ thủ đoạn nào cũng không có gì là lạ.
Quanh thân hình khí lưu chuyển, Vô Danh hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên bắn lên, tóc trắng lướt qua dưới chân.
Thân giữa không trung, tay của Vô Danh cũng không nhàn rỗi, sau khi lăng không xoay hai vòng, song chưởng dang ra, hai con kim long ngưng kết trên không. Hai tay lão hất mạnh, song long quấn lấy nhau bay thẳng tới, công kích Đông Phương Thiếu Bạch.
- Phi Long Tại Thiên!
Song long đang nhanh chóng vọt tới trước, Đông Phương Thiếu Bạch lại há miệng ra lần nữa, phun ra một búng máu, hóa giải song long của Vô Danh tan biến giữa không trung.
Mà tóc trắng của y cũng không dừng vận động, thình lình uốn éo dưới chân Vô Danh, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai quấn lấy chân Vô Danh.
Vô Danh không nghĩ tới mái tóc Đông Phương Thiếu Bạch bén nhạy như vậy, nhất thời không cẩn thận, lập tức bị tóc dài Đông Phương Thiếu Bạch lăng không lôi đi.
Đông Phương Thiếu Bạch vẫn đứng ở nơi đó không động, hai tay chắp sau lưng, mắt thấy Vô Danh bị kéo tới càng ngày càng gần, Đông Phương Thiếu Bạch lại chậm rãi há miệng ra lần nữa.
Chỉ cần bị búng máu này bắn trúng, Vô Danh sẽ giống như Bất Tử Đạo Nhân, bị Hóa Huyết Ma công đánh chết từ bên trong thân thể, huyết dịch của lão sẽ trở thành đại sát khí lấy mạng lão.
Tự nhiên Vô Danh sẽ không cam lòng bị Đông Phương Thiếu Bạch đánh chết như vậy, đơn chưởng chợt đấy ra, một con kim long còn to hơn lúc nãy xông ra, bắn thẳng vào ngang hông Đông Phương Thiếu Bạch.
Đông Phương Thiếu Bạch còn chưa động, chỉ há miệng phun ra một đạo huyết khí bắn vào kim long.
Huyết khí tràn ngập, kim long tan rã với tốc độ cực nhanh, chưa kịp tới trước người Đông Phương Thiếu Bạch đã bị huyết khí hóa giải sạch sẽ.
Nhưng sau khi kim long này bị tan rã, bên trong thân thể nó thình lình xuất hiện một con kim long nhỏ hơn, lấy tốc độ nhanh hơn trước bắn thẳng vào người Đông Phương Thiếu Bạch.
Khoảng cách quá gần, căn bản không thể tránh né.
Một tiếng trầm đục vang lên, bụng của Đông Phương Thiếu Bạch trúng một đòn của Vô Danh thật nặng.
Thân thể bị chấn bay ra ngoài, Đông Phương Thiếu Bạch phun ra ngoài một ngụm máu tươi, chắc chắn đã bị thương.
Mái tóc trắng quấn quanh chân Vô Danh vào lúc này cũng nhanh chóng thu về, không còn năng lực tiếp tục quần nữa.
Thân thể Vô Danh giải phóng, được tự do, lăng không rơi xuống, nhìn Đông Phương Thiếu Bạch bật cười ha hả:
- Tà ma! Sao hả, mùi vị Tử Mẫu Song Long của lão nạp thế nào? Hãy nhớ ở đây là núi Thiếu Thất, là Phật môn tịnh thổ, không phải là địa phương tà ma ngoại đạo như người muốn làm gì thì làm.
Vô Danh một đòn đắc thủ, lòng tin tăng nhiều. Giáng Long Thập Bát Chưởng của lão vốn chưa phải là võ học siêu cấp, nhưng sau khi lão tiến vào Tiên Thiên viên mãn, khổ tâm cải biến Giáng Long Thập Bát Chưởng, rốt cục đã làm cho chưởng pháp này sinh ra biến hóa về chất. Không chỉ có uy lực tăng lên, hơn nữa lão tự nghĩ ra rất nhiều chiêu thức, khiến cho Giáng Long Thập Bát Chưởng hôm nay đã khác với võ học trấn phái của Cái Bang.
Tử Mẫu Song Long này chính là một chiêu Vô Danh sáng tạo tỉ mỉ, hôm nay cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Vô Danh cho là sau khi trúng một chưởng này, Đông Phương Thiếu Bạch nhất định thân bị thương nặng, chiến đấu kế tiếp hắn là phần thắng của mình tương đối lớn.
Nhưng không nghĩ tới Đông Phương Thiếu Bạch chẳng qua chỉ bị kim long này đánh lui mười mấy thước, mặc dù phun ra một búng máu nhưng thân thể không hề lay động, hai chân cũng bất động. Sau khi trượt một đoạn dài về phía sau, Đông Phương Thiếu Bạch chậm rãi giương mắt lên nhìn lão.
Mí mắt đối phương đen kịt khiến cho Vô Danh cảm thấy khó chịu, bên trong ánh mắt đối phương tràn đầy huyết khí lạnh lùng, nhìn qua không giống con người.
Chẳng lẽ một chưởng vừa rồi không mang lại cho y bao nhiêu tổn thương sao?
Toàn thân Đông Phương Thiếu Bạch rung lên, huyết khí tràn ngập bành trướng ra ngoài một chút, sau đó lại thu hồi vào trong cơ thể. Sau khoảnh khắc y đã ngạo nghệ mà đứng, động tác nhìn như chậm chạp thật ra vô cùng nhanh chóng, đang tiến về phía Vô Danh.
Quả nhiên tên này không có việc gì lớn...
Dường như huyết khí tràn ngập toàn thân vừa rồi đã chữa thương cho Đông Phương Thiếu Bạch, lúc này y không phải là không có việc gì lớn, mà là đã khôi phục như lúc ban đầu.
Tử Mẫu Song Long của Vô Danh quá mức coi trọng kỹ xảo, lực đạo cũng có chút không đủ, Đông Phương Thiếu Bạch còn chịu đựng được một chưởng này.
Thấy Đông Phương Thiếu Bạch lại đi tới, rốt cục Vô Danh biết được thực lực người này thật sự ở trên mình, cho dù là không đạt tới cảnh giới Ngự, suy đoán cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng có một điểm, Vô Danh cảm thấy người này có vẻ không bình thường, tựa hồ không giống người bình thường.
Trong lúc lão đang cân nhắc đối sách, Đông Phương Thiếu Bạch lại động.
Lần này, cuối cùng Đông Phương Thiếu Bạch không chắp hai tay sau lưng nữa. y cũng ý thức được, phương thức đó không thu thập được lão hòa thượng trước mắt, lão hòa thượng này là một đối thủ mạnh mẽ.
Thân thể lắc lư hai cái, Đông Phương Thiếu Bạch đột nhiên biến mất tại chỗ.
Vô Danh nhất thời kinh hãi trong lòng, Đông Phương Thiếu Bạch thi triển không phải là thủ đoạn na di, mà là tốc độ, đơn thuần tốc độ, tốc độ thuần túy nhất, tốc độ cơ hồ đạt đến cực hạn.
Vô Danh vội vàng vận chuyển nội lực, hai con kim long quanh quẩn xuất hiện trong lòng bàn tay.
Mà sau khoảnh khắc, Đông Phương Thiếu Bạch đã xuất hiện ở trước mặt lão, đôi tay máu mang theo mùi máu tanh tràn ngập, đập thật mạnh vào ngực Vô Danh.
Vô Danh không dám chậm trễ đánh ra song chưởng, kim long cùng huyết khí giao nhau lần nữa, phát ra tiếng nổ rung trời.
Thân thể hai người đều bị chấn lui về phía sau, thậm chí Đông Phương Thiếu Bạch lui xa hơn cả Vô Danh.
Vô Danh cảm giác được uy lực chưởng pháp người này cũng không phải là rất mạnh, tựa hồ còn kém hơn Giáng Long Thập Bát Chưởng của mình một chút.
Trong lòng lão cảm thấy vui mừng, chẳng lẽ mình thật sự có cơ hội thắng sao?
Nhưng lão vui mừng chưa được bao lâu, thân thể Đông Phương Thiếu Bạch thối lui ra rất xa biến mất lần nữa, sau khoảnh khắc lại xuất hiện ở bên người Vô Danh, song chưởng lại hung hăng đập tới.
Tốc độ thần quỷ khó lường này làm cho Vô Danh cực kỳ kiêng kỵ, vội vàng vận chuyển nội lực lần nữa nghênh đón.
Một chưởng này đánh văng Đông Phương Thiếu Bạch ra lần nữa, nhưng kết quả giống lần trước như đúc. Đông Phương Thiếu Bạch bị đánh văng ra lập tức liền vọt trở lại, lấy chưởng pháp càng hung hiểm hơn hung hăng đánh lên Thiên Linh Cái Vô Danh.
Mỗi một chưởng đều là đấu pháp lấy mạng đổi mạng, Vô Danh bất đắc dĩ chỉ có thể xuất chiêu Cử Hỏa Thiêu Thiên lên nghênh đón.
Đông Phương Thiếu Bạch lui ra lần nữa, mà thân thể Vô Danh lại bị chấn lún xuống đất hơn mười phân.
Chưa kịp rút chân ra, Đông Phương Thiếu Bạch lại vọt lên.
Lúc này Vô Danh mới ý thức được phiền phức lớn, người này cường hãn nhất là tốc độ và sự dẻo dai của y. Bất kể lão dùng bao nhiêu sức lực đánh y văng ra, y cũng có thể trở lại nhanh hơn, hơn nữa thi triển chương pháp vẫn cường hãn như trước tiếp tục công kích, không thể bứt ra được.
Hai người đánh nhau như lò rèn đập sắt, binh binh rầm rầm liên tục đối công hơn mười chưởng.
Vô Danh vẫn thích đấu pháp lấy cứng chọi cứng như vậy, hiện tại cũng hơi không chịu nổi. Nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị tên này giết chết.
Nhưng lão còn có thể có biện pháp gì, hai bên đối công kéo dài như vậy, ngay cả Vô Danh muốn chạy trốn cũng rất khó khăn. Hơn nữa lão cũng không thể chạy, nếu như bỏ chạy, Thiếu Lâm tự sẽ lập tức gặp nguy hiểm.
A...
Vô Danh bị đánh động tới chân hỏa, rốt cục không muốn phòng ngự bị động như vậy nữa, quát to một tiếng sau, chân khí bùng lên khắp toàn thân, giận dữ hét:
- Tà ma ngoại đạo! Xem thử Kháng Long Hữu Hổi của lão nạp!
Một con kim long vô cùng to lớn lắc đầu vẫy đuôi xuất hiện, đây là một đòn cơ hồ mạnh nhất của Vô Danh, lão muốn lợi dụng một đòn này đánh bại quái nhân kia, hoặc là đánh cho bị thương cũng được.
Kim long to lớn gào thét bay về phía Đông Phương Thiếu Bạch.
Nhưng Vô Danh không nghĩ tới thân thể Đông Phương Thiếu Bạch biến mất lần nữa, kim long về trật đích đập mạnh xuống đất, tạo ra một hố sâu rộng mười thước vuông.
Đầy trời bụi mù dâng lên, Vô Danh lập tức ý thức được không tốt, hoàn cảnh như vậy càng có lợi cho đối phương ẩn núp hơn.
Quả nhiên sau lưng ác phong đánh tới, Vô Danh cuống quít quay đầu lại phát ra một chưởng.
Một chưởng này của Đông Phương Thiếu Bạch là tạo thế, thân thể Vô Danh lập tức bị chấn bay lên không.
Thân thể Vô Danh bay lên, tóc dài Đông Phương Thiếu Bạch lập tức như bóng với hình đi theo, lấy tốc độ nhanh hơn lần nữa quấn quanh hai chân Vô Danh.
Cơ hồ là đồng thời, phía sau tóc trắng chính là một cỗ huyết khí chiêu bài của Đông Phương Thiếu Bạch, giống như mũi tên nhọn bắn thẳng đến ngực Vô Danh.
Thân thể trên không trung, quán tính còn chưa biến mất, thậm chí Vô Danh không thể tránh né, mắt thấy huyết khí Hóa Huyết Ma công bay thật nhanh tới trước ngực của mình.
Vốn tỷ thí của Vô Danh và Đông Phương Thiếu Bạch đã đến thời khắc quan trọng nhất.
Tóc dài của Đông Phương Thiếu Bạch xem như là một loại vũ khí đặc thù, sau khi xuất kỳ bất ý đã trói buộc tay chân của Vô Danh, Hóa Huyết Ma Công há mồm phun ra, bắn thẳng về phía ngực của Vô Danh.
Hiện tại muốn tránh đã không còn kịp rồi.
Thời khắc khẩn cấp, Vô Danh chỉ đành một tay vận chuyển nội lực ngăn cản nơi yếu hại của ngực.
Thế nhưng Hóa Huyết Ma Công sao có thể để ngăn cản như vậy, một ngụm máu và nội lực hộ thể của Vô Danh gặp nhau, Vô Danh giống như bị ong độc đốt, quát to một tiếng, sau đó nội lực toàn thân lưu chuyển đột nhiên bạo phát, không ngờ tránh thoát tóc dài của Đông Phương Thiếu Bạch trói buộc.
Một ít tóc trắng lộn xộn rơi vãi đầy đất, nhưng Đông Phương Thiếu Bạch không quan tâm chút nào, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Vô Danh.
Thân thể của Vô Danh ngã ngồi trên đất, đôi môi mím chặt không nói một lời, nội lực toàn thân đều dùng bức bách huyết khí trên cánh tay trái.
Đặc tính của Hóa Huyết Ma Công gặp máu là hóa, làm rách mạch máu, từ trong thân thể con người phá hủy tổ chức sinh lý.
Nếu muốn chống cự, trừ phi là người có nội lực tuyệt mạnh.
Nội lực của Vô Danh đủ mạnh, nếu như cho lão thời gian, cũng có thể khu trục Hóa Huyết Ma Công này. Thế nhưng vấn đề là hiện tại Đông Phương Thiếu Bạch đang ở trước mặt, muốn khu trục Hóa Huyết Ma Công sẽ không cách nào chống đỡ đối thủ.
Đông Phương Thiếu Bạch chậm rãi đi về phía Vô Danh, hai mắt lạnh lùng đó như máu, một tay lần nữa chậm rãi giơ lên, muốn thi triển một đòn lôi đình với Vô Danh ngã ngồi trên mặt đất.
Vô Danh trong lòng thở dài, nếu muốn chống đỡ một đòn này của Đông Phương Thiếu Bạch, biện pháp duy nhất chính là đoạn đi cánh tay trái của mình, làm cho Hóa Huyết Ma Công không thể phát huy.
Thế nhưng sau khi đoạn đi cánh tay trái, mình còn có năng lực chống đỡ Đông Phương Thiếu Bạch sao?
Lúc trạng thái mình hoàn hảo còn phải rơi xuống kết cục này, mất đi một cánh tay chẳng qua chỉ là kéo dài chút hơi tàn mà thôi.
← Ch. 498 | Ch. 500 → |