Truyện ngôn tình hay

Truyện:Phương Trượng - Chương 500

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 500: Hợp Kích
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Còn có một con đường có thể đi, chính là tự bạo của Tiên Thiên viên mãn.

Bạo phát tất cả nội lực toàn thân, tự mình kết liễu, lợi dụng sóng xung kích này cũng có thể làm địch nhân trọng thương.

Thế nhưng tu luyện đến Tiên Thiên viên mãn đâu phải là chuyện dễ dàng, con kiến còn muốn sống huống chi là con người.

Hơn nữa thực lực của Đông Phương Thiếu Bạch phải cao hơn lão một bậc. Vô Danh biết, cho dù tự bạo cũng chưa chắc có thể giết chết đối thủ.

Thế nhưng lão đã không có đường có thể đi, Vô Danh trong lòng dứt khoát, thôi vậy.

Toàn thân hình khí lưu chuyển, thân thể của Vô Danh bắt đầu bành trướng.

Chỉ sau chốc lát lão sẽ nhào tới tranh thủ đồng quy vu tận với Đông Phương Thiếu Bạch. Cho dù không thể giết chết đối thủ, làm bị thương nặng là không có vấn đề, chỉ cần người này trọng thương, như vậy trong thời gian ngắn hắn sẽ không cách nào uy hiếp Thiếu Lâm được nữa.

Thời điểm Vô Danh đang chuẩn bị tự bạo, đột nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng chim hót, Kim Nhãn Ưng giống như tia chớp bay tới.

Hoắc Nguyên Chân ở trên Kim Nhãn Ưng đã nhìn thấy tình huống nơi này, quả nhiên không Vô Danh ngăn được Đông Phương Thiếu Bạch.

Trải qua nội công của tám đại cao thủ rót vào cơ thể, lại đạt được truyền thừa Hóa Huyết Ma Công của Đinh Bất Nhị, nếu không phải Đông Phương Thiếu Bạch mất đi phần lớn thần trí, chỉ sợ hiện tại đã đạt tới cảnh giới Ngự mà Vô Danh nói.

Thế nhưng Đông Phương Thiếu Bạch hiện tại, mặc dù vẫn chưa đến cảnh giới kia, nhưng thực lực cũng mạnh hơn Vô Danh, cộng thêm đặc tính bá đạo của Hóa Huyết Ma Công, Vô Danh đã không phải là đối thủ của hắn.

Vô luận như thế nào Hoắc Nguyên Chân cũng phải bảo vệ Vô Danh, đây là lá bài tẩy của Thiếu Lâm. Lần này chuẩn bị không thỏa đáng, ngày sau đã hiểu rõ nhiều hơn về đặc điểm võ công của Đông Phương Thiếu Bạch, vẫn phải dựa vào Vô Danh bảo vệ Thiếu Lâm tự.

Mặc dù biết sự lợi hại của Đông Phương Thiếu Bạch, giờ phút này Hoắc Nguyên Chân vẫn là làm việc nghĩa không chùn bước xông tới.

Lần đầu tiên thi triển khinh công Trường Hồng Quán Nhật, thân thể của Hoắc Nguyên Chân hóa thành một đạo lưu quang, từ trên lưng của Kim Nhãn Ưng lao thẳng xuống.

Tốc độ của Trường Hồng Quán Nhật cực kỳ kinh người, Đông Phương Thiếu Bạch đang chuẩn bị hạ sát thủ đối với Vô Danh, đột nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng hùng mạnh đánh thắng tới.

Đột nhiên quay đầu lại, Đông Phương Thiếu Bạch nhìn thẳng Hoắc Nguyên Chân, đột nhiên há mồm, một đạo huyết khí lập tức lao thẳng ra.

Mắt thấy Hoắc Nguyên Chân sắp sửa va chạm với huyết khí, đột nhiên thi triển thân pháp Đại Na Di, trực tiếp rơi xuống năm thước bên cạnh Đông Phương Thiếu Bạch.

Tóc dài của Đông Phương Thiếu Bạch lập tức giống như linh xà, nhanh chóng cuốn qua.

Lại thi triển Đại Na Di lần nữa, Hoắc Nguyên Chân di chuyển đến sau lưng của Đông Phương Thiếu Bạch, thi triển ra Thiếu Lâm đệ nhất thần chưởng vừa mới học được, Bát Nhã thần chưởng, đột nhiên đánh về phía hậu tâm của Đông Phương Thiếu Bạch.

Đông Phương Thiếu Bạch cũng không quay đầu lại, trở tay nhanh chóng đánh ra một chưởng. Đối phương không phải là Tiên Thiên viên mãn, hắn tiện tay đánh một đòn tin tưởng Hoắc Nguyên Chân cũng không ngăn cản được.

Mà lúc này, Hoắc Nguyên Chân đã vận dụng Càn Khôn Đại Na Di lần thứ ba.

Càn Khôn Đại Na Di của Hoắc Nguyên Chân nhiều nhất có thể liên tục sử dụng ba lần, sau lần thứ ba một ngụm chân khí sẽ tiết hết.

Đây vẫn là lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân Đại Na Di ba lần liên tục, thân thể bên cạnh Đông Phương Thiếu Bạch lại lần nữa biến mất.

Lần này địa phương Hoắc Nguyên Chân xuất hiện là đỉnh đầu của Đông Phương Thiếu Bạch.

- Nằm xuống cho bần tăng.

Đầu dưới chân trên, chưởng thế của Hoắc Nguyên Chân không có biến hóa, hung hăng đập lên đầu vai của Đông Phương Thiếu Bạch.

Trường Hồng Quán Nhật lại thêm ba lần Càn Khôn Đại Na Di xuất thần nhập quỷ, Đông Phương Thiếu Bạch là Tiên Thiên viên mãn cũng không hoàn toàn tránh được, bị Hoắc Nguyên Chân đánh trúng một chưởng.

Lực lượng Long Tượng tầng mười ba thúc giục đến cực hạn, Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể thúc giục đến cực hạn. Uy lực của Bát Nhã Thần Chưởng phát huy đến cực hạn.

Thân thể của Tiên Thiên viên mãn chịu một đòn này cũng không phải dễ chịu gì, thân thể của Đông Phương Thiếu Bạch lảo đảo một cái, không ngờ bị một chưởng từ trên trời đánh xuống của Hoắc Nguyên Chân đánh cho đầu gối mềm nhũn, hai đầu gối quỳ trên mặt đất.

Mà mặt đất dưới người Đông Phương Thiếu Bạch nứt nẻ giống như mạng nhện, rậm rạp chằng chịt kéo dài đến phía xa, đó là kết quả toàn bộ lực lượng của Hoắc Nguyên Chân tập trung lại tác dụng lên mặt đất.

Mà Đông Phương Thiếu Bạch đứng mũi chịu sào thân thể cũng dừng lại, lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Chẳng qua thân thể của hắn cũng không có hoàn toàn ngã xuống, hai đầu gối quỵ xuống cũng chỉ là trong nháy mắt, đột nhiên lại đứng lên, tóc trắng sau ót giống như không tước xòe đuôi, bay múa đây trời, thoáng cái đã bao phủ phạm vi mấy trượng, giống như tằm xuân phun tơ, bao bọc chặt Hoắc Nguyên Chân ở trong tóc trắng.

Đông Phương Thiếu Bạch tức giận ngẩng đầu, người này không phải là Tiên Thiên viên mãn lại có năng lực tổn thương đến mình, mặc dù hắn mất đi phần lớn thần trí, nhưng cũng hiểu được, tổn thương trong tay người như vậy là sỉ nhục của Tiên Thiên viên mãn.

Đột nhiên Đông Phương Thiếu Bạch há miệng, muốn phun ra huyết khí.

Hoắc Nguyên Chân không phải là Vô Danh, nếu như bị Hóa Huyết Ma Công đánh trúng, chỉ có một con đường bạo thế mà chết.

Chính vào thời khắc này, một thanh côn lớn giống như sấm sét giữa trời quang, mang theo thế như lôi đình vạn quân, hung hăng quét về phía Đông Phương Thiếu Bạch.

Côn pháp này nhanh chóng như vậy, Đông Phương Thiếu Bạch bởi vì tóc dài bao bọc Hoắc Nguyên Chân nên tránh né cũng không dễ dàng, chỉ có song chưởng vung lên cứng rắn nghênh đón đại công.

Chưởng côn giao kích, thân thể của Đông Phương Thiếu Bạch lập tức bị đánh bay lên, thân thể lộn mấy vòng trên không trung mới khôi phục thăng bằng, rơi xuống trên ngọn của một cây đại thụ.

Mái tóc dài của hắn cũng bay lượn trên không trung, Hoắc Nguyên Chân nhân cơ hội đối phương thả lỏng, cuối cùng đã tránh thoát mái tóc giống như kén tằm kia, từ bên trong thoát thân đi ra.

Người cầm con cũng bị chưởng lực của Đông Phương Thiếu Bạch đánh bay, thân thể cũng lăn lộn bảy tám vòng, nhưng cũng không có ngã nhào. Sau khi rơi xuống đất không ngờ tiếp tục đảo lộn đầu, cuối cùng thậm chí ở trên không lộn hai vòng, sau đó rơi xuống đất.

Sau khi rơi xuống đất, múa đại côn hai cái, nhe răng toét miệng làm mặt quỷ.

Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài, nói với kẻ cầm côn:

- Đại Thánh, rất tốt, hôm nay ghi công cho ngươi.

Mặc cho Đông Phương Thiếu Bạch là Tiên Thiên viên mãn nhưng cũng khó mà ngăn cản lực lượng lại lần nữa đề thăng của Đại Thánh, huống chi là ngạnh kháng đại côn màu vàng nặng đến ngàn cân kia, cánh tay bị một côn này đánh cho máu thịt lẫn lộn.

Sắc mặt Đông Phương Thiếu Bạch có vẻ dữ tợn, không ngờ liên tục bị thương, đây quả thực là không cách nào dễ dàng tha thứ, trên cánh tay hắn thình lình huyết khí lượn quanh, sau khoảnh khắc không ngờ khôi phục lại như lúc ban đầu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-738)