← Ch.555 | Ch.557 → |
Thấy Hoắc Nguyên Chân rơi xuống dưới tuyết sơn, Kim Nhãn Điêu lập tức đáp xuống, lăng không bắt được thân thể Hoắc Nguyên Chân, lại mang trở về trên tuyết sơn.
Tốc độ của Kim Nhãn Điêu cực nhanh, dưới chỉ thị của Hoắc Nguyên Chân lăng không xòe rộng trảo.
Thân thể Hoắc Nguyên Chân mang theo quán tính phi hành cực lớn của Kim Nhãn Điêu, bay thẳng tới sau lưng Động Huyền Tử.
Tiên Thiên viên mãn có thần thông Thiên Nhãn, nhưng cũng không phải là thời thời khắc khắc đều sử dụng. Động Huyền Tử thấy thân thể Hoắc Nguyên Chân rơi xuống bóng tối dưới núi, vốn cho rằng mình không thể bị đối phương công kích nữa, không nghĩ rằng Hoắc Nguyên Chân lợi dụng Kim Nhãn Điêu bay trở lại lần nữa.
Chờ đến khi lão cảm giác được, Hoắc Nguyên Chân đã đi tới sau lưng của lão hơn một trượng.
Động Huyền Tử nhướng mày, hòa thượng này thật khó dây dưa, ánh mắt của lão đã phát hiện Kim Nhãn Điêu.
Nhưng Động Huyền Tử cũng không phải quá lo lắng, Hoắc Nguyên Chân không phải là đối thủ của mình, lần này hoàn toàn đánh chết hắn là được.
Mới vừa muốn xoay người nghênh địch, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân sau lưng hét lớn một tiếng:
- Hàn Băng Chưởng!
Một cỗ hàn lưu lẫm liệt đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay Hoắc Nguyên Chân, khí lạnh cực kỳ tràn ngập giữa không trung, cho dù Động Huyền Tử là Tiên Thiên viên mãn cũng cảm thấy uy lực của luồng khí lạnh này.
Hàn Băng Chưởng là chưởng lực cách không, từ tay Hoắc Nguyên Chân đánh ra, hoàn toàn bao phủ hậu tâm Động Huyền Tử.
Mặc dù hàn lưu này mãnh liệt nhưng Động Huyền Tử không quan tâm, chưởng pháp không đánh trúng mình, không có bất cứ hiệu quả nào.
Thân thể lão hơi nghiêng sang một bên, chuẩn bị tránh thoát một chưởng Hoắc Nguyên Chân.
Cùng lúc đó, tay trái Hoắc Nguyên Chân cũng lăng không đưa ra ngoài, lại quát lên một tiếng:
- Hấp Tinh đại pháp!
Một lực hút mãnh liệt từ bàn tay Hoắc Nguyên Chân phát ra, lập tức hút thân thể Động Huyền Tử lội ngược trở lại.
Vốn cỗ hấp lực này đối với Động Huyền Tử cũng không đáng kể gì, nhưng bởi vì xảy ra bất thình lình, mặc dù chỉ kéo lại không mạnh lắm nhưng cũng đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.
Động Huyền Tử nhất thời không kịp đề phòng, bị Hoắc Nguyên Chân dùng Hấp Tinh đại pháp kéo thân thể trở lại chỗ cũ.
Mà lúc này Hàn Băng Chưởng của Hoắc Nguyên Chân đã đến, thân thể Động Huyền Tử trở về vị trí cũ, vừa đúng nghênh đón cỗ hàn lưu kia.
Hoắc Nguyên Chân đã từng thử nghiệm qua lợi hại của Hàn Băng Chưởng, mặc dù uy lực không phải là rất lớn, nhưng cỗ hàn lưu này lại có nhiệt độ khoảng âm mười độ.
Cỗ nhiệt độ thấp như vậy đang đánh thật mạnh vào ngực Động Huyền Tử Tiên Thiên viên mãn.
Hàn Băng Chưởng của Hoắc Nguyên Chân là võ học cao cấp, coi như là chưởng pháp vô cùng lợi hại.
Hơn nữa hàn khí của nó đến gần âm chín mươi độ, nhiệt độ bực này tuyệt đối không phải là người bình thường có thể thừa nhận.
Nhưng người bình thường không chịu được, Động Huyền Tử lại có thể chịu được.
Lão là Tiên Thiên viên mãn, có nội công cường hãn hộ thể, mặc dù Hàn Băng Chưởng rất lạnh nhưng lão cũng có thể dùng nội công xua đuổi hàn khí, cũng giống như bản thân Hoắc Nguyên Chân không e ngại giá rét vậy.
Những hàn khí kia có thể làm chết rét người, chẳng qua làm cho Động Huyền Tử hơi phiền toái một chút mà thôi, cũng không thể mang lại sát thương chân chính cho lão.
Hoắc Nguyên Chân cũng biết điểm này, nhưng hắn vẫn kiên trì làm như vậy chính là vì trì hoãn một chút thời gian, có thể trì hoãn thêm một giây cũng tốt.
Động Huyền Tử trúng một chiêu Hàn Băng Chưởng, trước ngực nhanh chóng kết băng ngưng sương. Mà Hoắc Nguyên Chân thừa cơ hội này không chịu buông tha vọt tới, song chưởng múa may giống như điên cuồng, có vẻ như muốn liều mạng với Động Huyền Tử.
Hàn khí trước ngực khiến cho Động Huyền Tử khó chịu, lúc này lão không muốn liều mạng cùng Hoắc Nguyên Chân, trước hết xua tan những hàn khí này rồi hãy nói.
Rút người trở lui, Động Huyền Tử rời đi cách Hoắc Nguyên Chân mười trượng.
Hoắc Nguyên Chân không có truy kích, không phải là hắn không muốn đuổi mà là có lòng không đủ lực. Mới vừa rồi trúng một cước của Động Huyền Tử, hắn cũng bị thương không nhẹ không nặng, thừa dịp Động Huyền Tử lui về phía sau vội vàng điều tức một chút.
Tốc độ Động Huyền Tử đuổi hàn khí rất nhanh, chỉ mất chưa tới nửa phút cũng đã khôi phục như lúc ban đầu.
Ánh mắt Động Huyền Tử như mắt ưng nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, phát ra mấy tiếng cười quái dị:
- Nhất Giới, biểu hiện của ngươi làm cho bần đạo phải trợn mắt mà nhìn, không ngờ rằng có thể gây tổn thương cho cao thủ viên mãn, coi như người là đệ nhất nhân dưới viên mãn rồi.
Đơn chưởng Hoắc Nguyên Chân dựng đứng trước ngực, mỉm cười nói:
- A Di Đà Phật, nếu như đạo trưởng còn không chịu thối lui, bần tăng sẽ còn tiếp tục làm cho lão trợn mắt mà nhìn.
Nhìn vết máu ở khóe miệng Hoắc Nguyên Chân, Động Huyền Tử nói:
- Bần đạo sẽ không phạm sai lầm giống nhau lần thứ hai, lần này sẽ trực tiếp tính mạng người, để cho người xem thử lợi hại của Huyết Ảnh thần công!
Lần này Động Huyền Tử đã quyết định, tuyệt đối không lưu hòa thượng này được. Mặc dù hắn còn chưa phải là Tiên Thiên viên mãn những tiềm lực của hắn quá lớn, bây giờ đã có năng lực uy hiếp Tiên Thiên viên mãn, nếu mặc cho hắn tiếp tục trưởng thành, sớm muộn có một ngày mình sẽ hủy trong tay của hắn.
Thân thể hơi lay động một cái, một người giống Động Huyền Tử như đúc xuất hiện.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, có vẻ không hiểu rõ tình huống trước mắt.
Ngay sau đó lại một tên Động Huyền Tử nữa xuất hiện, bây giờ đã là ba Động Huyền Tử đứng ở đó.
Sau đó lại xuất hiện tên thứ tư, thứ năm... mãi cho đến tên thứ chín, tính cả Động Huyền Tử ban đầu đã biến thành mười người.
Mười người chuyển động qua lại mấy lượt, Hoắc Nguyên Chân đã không phân biệt ra ai là Động Huyền Tử ban đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt mình nhìn theo không kịp.
Làm sao lão có thể giở trò như vậy được, vì sao đột nhiên xuất hiện nhiều người giống nhau như đúc như vậy?
Thấy Hoắc Nguyên Chân lộ vẻ khiếp sợ, Động Huyền Tử đắc ý nói:
- Nhất Giới, trong mười người này có chín người là giả, nhưng người nào cũng khó đối phó, ngươi phải cẩn thận.
Những người này cùng nhau mở miệng, Hoắc Nguyên Chân cũng không phân biệt ra được người nào là Động Huyền Tử ban đầu.
Mười Động Huyền Tử đều động, từ bốn phương tám hướng công tới.
Vốn Hoắc Nguyên Chân còn tưởng rằng đa số những người này đều là hư ảnh, không có gì phải lo lắng, nhưng vừa động thủ hắn mới biết hỏng rồi.
Cơ hồ mỗi một Động Huyền Tử đều có thực lực gần như chuẩn viên mãn. Hơn nữa tốc độ bọn chúng thật nhanh, phối hợp với nhau có thể nói là không có chút sơ hở nào.
Rất nhanh Hoắc Nguyên Chân đã lọt vào trong khổ chiến.
Bị nhiều cao thủ đến gần chuẩn viên mãn như vậy vây công, áp lực này không phải là Hoắc Nguyên Chân có thể chịu nổi. Không tới mười giây, trên người đã bị đánh trúng mấy cái, đánh cho Hoắc Nguyên Chân khí huyết quay cuồng, thương càng thêm thương, mắt thấy sắp sửa không kiên trì nổi nữa.
Sau khi xuất hết bản lãnh toàn thân, rốt cục Hoắc Nguyên Chân cũng bắn một chiêu Vô Tướng Kiếp Chỉ trúng vào đầu một tên Động Huyền Tử.
Tên Động Huyền Tử kia từ trên không té xuống, nhưng không có máu tươi vẫy ra, cũng không có vỡ đầu phun não, ngược lại thân thể y biến thành hư vô rất nhanh.
Nhưng chuyện làm cho Hoắc Nguyên Chân càng thêm nhức đầu xuất hiện. Rõ ràng đã tiêu diệt một tên nhưng chỉ một lúc sau, số Động Huyền Tử đã hóa thành mười trở lại, tiếp tục điên cuồng vây công Hoắc Nguyên Chân.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân hiểu rõ nếu còn tiếp tục đấu dây dưa như vậy nữa, rất nhanh mình sẽ chết không có chỗ chôn. Nếu muốn phá được Huyết Ảnh thần công của đối phương, biện pháp duy nhất chính là mau mau tìm ra chân thân đối phương ở chỗ nào, sau đó đánh cho lão không thể thu hồi những phần thân kia.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân nảy ra một chú ý không tệ.
Lại trúng thêm hai đòn nữa, Hoắc Nguyên Chấn phun ra hai búng máu, bất quá rốt cục cũng tìm được cơ hội thi triển một chiêu Đại Na Di.
Hắn không có năng lực liên tục thi triển Đại Na Di, nhưng thỉnh thoảng dùng một lần vẫn được.
Thi triển Càn Khôn Đại Na Di thoát khỏi vòng chiến, Hoắc Nguyên Chân tới dưới mái hiên.
Nhìn một đám Động Huyền Tử xông tới đuổi theo mình, Hoắc Nguyên Chân hơi khép hai mắt lại.
- Động Huyền Tử! Theo bần tăng tới Phật quốc của ta xem thử đi.
Vốn Động Huyền Tử trà trộn giữa một đám phân thân, cho rằng rất nhanh là có giết chết được Hoắc Nguyên Chân, không ngờ rằng đối phương đột nhiên bỏ chạy, hơn nữa cảnh sắc xung quanh biến ảo, đã hoàn toàn khác hẳn vừa rồi.
Đó là một địa phương thần kỳ, Động Huyền Tử cảm giác như mình vừa tiến vào bên trong một thành trì to lớn.
Trong lúc mơ hồ, Động Huyền Tử nhìn thấy mình lúc nhỏ.
Lúc lão còn nhỏ, những người xung quanh đều tin tưởng Phật tổ, phụ mẫu lão đang dạy dỗ lão dâng hương tham bái Phật.
Đến thời thiếu niên, lão được chọn, xuất gia làm hòa thượng.
Lúc thanh niên, võ công lão xuất chúng, Phật pháp tinh xảo, làm hòa thượng chấp sự bên trong miếu.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ đã đến trung niên, Động Huyền Tử lại làm phương trượng, bắt đầu phát dương quang đại Phật pháp, lập chí làm cho thiên hạ thương sinh thoát ly bể khổ.
Đến thời khắc cuối cùng của sinh mạng, lão lãnh ngộ được chân nghĩa Phật pháp, đốn ngộ trong miếu, thân thể hóa thành hư vô, chẳng qua là để lại mấy viên Xá Lợi Tử cho hậu nhân chiêm ngưỡng.
Trong quá trình này lão cơ hồ đi qua cả một đời người, chỉ cảm thấy rất dài.
Mà Hoắc Nguyên Chân thi triển ảo cảnh bàng quan lại nhìn thấy những phân thân kia của lão đều nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một Động Huyền Tử ngơ ngác đứng tại chỗ, tựa hồ tiến vào trong ảo tưởng.
Hoắc Nguyên Chân bên ngoài lại cảm thấy áp lực cực lớn.
Trước đây hắn cũng không cho là ảo cảnh cao cấp Chương Trung Phật Quốc của mình có thể mê hoặc được Động Huyền Tử, nhưng kết quả có hơi khác, dường như Động Huyền Tử có chỗ khác với Tiên Thiên viên mãn. Mặc dù nhìn qua bản lãnh cũng không kém, nhưng dường như còn thiếu một thứ gì đó.
Hoắc Nguyên Chân không biết, đó là bởi vì Động Huyền Tử không có trải qua đốn ngộ chân chính, mặc dù tiến vào cảnh giới viên mãn, nhưng cuối cùng vẫn còn kém một ít so với cao thủ viên mãn chân chính. Lão bất quá chỉ là đủ bản lĩnh, nhưng khiếm khuyết về phương diện ý chí tinh thần, mới lạc vào ảo cảnh của Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng cho dù như vậy, Hoắc Nguyên Chân vẫn cảm thấy chuyện này quá khó khăn, bởi vì muốn làm cho Chưởng Trung Phật Quốc có thể đạt tới mức độ mê hoặc Động Huyền Tử trong thời gian ngắn ngủi, Hoắc Nguyên Chân cần hao phí nội lực cực lớn để duy trì.
Hắn biết một khi mình không kiên trì nổi, Động Huyền Tử sẽ lập tức tỉnh lại khỏi ảo cảnh, hơn nữa nhất định là hắn sẽ không kiên trì được bao lâu.
Thậm chí lúc này cách lúc Thiên Cơ lão nhân xem bói kết thúc chỉ có không tới một phút, Hoắc Nguyên Chân cũng không kiên trì nổi, hắn nhất định phải lập tức xuất thủ.
Nếu muốn cho Tiên Thiên viên mãn một đòn chân chính, biện pháp duy nhất của Hoắc Nguyên Chân chính là thi triển Bất Động Căn Bản ấn.
Vừa cố gắng duy trì ảo cảnh, hai tay Hoắc Nguyên Chân đã tổ hợp thành tư thế Bất Động Căn Bản ấn.
Nhưng hắn bỏ quên một điểm, bên trong ảo cảnh là không thể sử dụng võ công Hệ Thống, Bất Động Căn Bản ấn cũng là quay thưởng ra, hắn vừa thi triển, ảo cảnh lập tức biến mất lặng lẽ không tiếng động.
Cùng lúc áo cảnh biến mất, ánh mắt của Động Huyền Tử khôi phục thanh tỉnh rất nhanh.
Cho dù Hoắc Nguyên Chân tiếp tục duy trì cũng không cách nào mê hoặc lão nữa, bởi vì bản thân Động Huyền Tử là một đạo sĩ, tín ngưỡng nhiều năm như vậy cũng sẽ không thật sự bị Hoắc Nguyên Chân mê hoặc.
Nhưng dù sao cũng đã bị mê hoặc một trận, Động Huyền Tử cảm thấy sỉ nhục, lão vừa khôi phục như cũ lập tức căm tức nói:
- Con lừa trọc, mang trò quỷ của ngươi xuống địa ngục thi triển đi!
Thân thể lão hóa thành một đạo huyết quang, trong lúc nhanh chóng tiến về phía trước còn nhanh chóng phân chia, một hư ảnh từ đỉnh đầu lão bay vọt lên, chạy thẳng đánh tới Thiên Cơ lão nhân trên nóc nhà.
Hoắc Nguyên Chân đã không rảnh bận tâm tới phân thân Động Huyền Tử nữa, bây giờ trong mắt hắn chỉ có một mình Động Huyền Tử, bởi vì đối phương mới vừa phân thân, vẫn không thể mê hoặc ánh mắt của Hoắc Nguyên Chân.
Hai tay chắp lại, hai ngón trỏ đưa ra ngoài, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi mở miệng nói:
- Động Huyền Tử, đây là một đòn cuối cùng!
Nhìn động tác Hoắc Nguyên Chân, đột nhiên trong lòng Động Huyền Tử có một cảm giác bất an cực độ.
Hai ngón tay của đối phương lại làm cho Động Huyền Tử cảm thấy sợ hãi.
Dường như hai ngón tay kia sẽ có thể lấy đi tính mạng của lão ngay tức khắc.
Lão không thích cảm giác này, thân thể hơi thấp thoáng, định né tránh chỉ của đối phương.
Khiến cho lão hoảng sợ chính là, lão thấp thoáng thân hình cũng không có tác dụng gì, dường như chưa hề thấp thoáng, chỉ của đối phương vẫn đang chỉ thắng về phía lão.
Đó giống như là một loại khí trường bao phủ giữa lão và hòa thượng kia, làm cho lão không thể nào né tránh.
Mà lúc này, cuối cùng Hoắc Nguyên Chân cũng mở miệng:
- Lâm!
Tam Phân Âm Dương Khí thông qua ngón tay của Hoắc Nguyên Chân, biến thành một tia lôi điện chạy chồm xé rách bóng tối màn đêm, giống như thần quang phía Đông vừa hiện, ánh sáng chói mắt.
Không khí náo động, đạo điện quang kia bắn tới khiến cho không gian dường như cũng đang vặn vẹo.
Trong mắt Động Huyền Tử chỉ cảm thấy đạo điện quang kia càng lúc càng lớn, nhìn như rất chậm, thật ra là đánh tới ngực mình rất nhanh.
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân nhìn chăm chú Đông Huyền Tử, hắn có thể thấy hai luồng điện quang trong mắt đối phương, đó là bóng của Bất Động Căn Bản ấn.
Mà nội lực trong cơ thể hắn lúc này đã hoàn toàn bị hút hết sạch, nếu một đòn này không thể đánh bại Động Huyền Tử, như vậy Hoắc Nguyên Chân cũng không có một chút năng lực chống cự nào.
Vừa lúc đó, sau lưng Hoắc Nguyên Chân đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi của Thiên Cơ lão nhân.
Hoắc Nguyên Chân chợt lạnh trong lòng, mới vừa rồi Động Huyền Tử đã phân một phân thân ra ngoài, chẳng lẽ vào thời khắc tối hậu, rốt cục Thiên Cơ lão nhân xem bói bị cắt đứt rồi sao?
← Ch. 555 | Ch. 557 → |