← Ch.556 | Ch.558 → |
Sau khi Hoắc Nguyên Chân sử dụng Bất Động Căn Bản ấn, nội lực toàn thân đã bị hút sạch, cả người nội lực đã hoàn toàn bị hút hết, thậm chí ngay cả tay chân cũng cảm thấy bủn rủn, lực lượng ngày xưa không thể địch nổi tựa hồ cũng đã rời đi thân thể.
Hắn thấy đạo điện quang kia đánh trúng ngực Động Huyền Tử, nhưng đồng thời hắn cũng nghe thấy trên nóc nhà ở phía sau truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Hắn không biết Thiên Cơ lão nhân xem bói cuối cùng có kết quả hay không, bởi vì dựa theo tính toán, bây giờ là đúng lúc qua bảy ngày bảy đêm.
Động Huyền Tử nằm mơ cũng không nghĩ tới hòa thượng này có thể phát ra một đòn sắc bén như vậy, không phải là lão không muốn tránh đạo điện quang kia, mà là không tránh được.
Bất Động Căn Bản ấn có thể phát ra một đòn toàn lực dưới cảnh giới Ngự, toàn lực này không đơn thuần chỉ lực lượng, còn có tốc độ.
Động Huyền Tử mới vừa tiến vào Tiên Thiên viên mãn, cảnh giới vẫn chưa hoàn toàn vững chắc, cũng không có năng lực chống đỡ một đòn này. Sau khi trúng đòn này lão phát ra một tiếng kêu quái dị, sau đó toàn thân lập tức bị một luồng hồng quang bao phủ.
Giống như lúc trước Hoắc Nguyên Chân từng nhìn thấy phương thức mà Hoa Vô Kỵ trốn chạy, hiện tại toàn thân Động Huyền Tử bao phủ trong hồng quang, thân hình giống như điện xẹt, trong khoảnh khắc liền biến mất ở dưới tuyết sơn.
Hoắc Nguyên Chân có lòng để cho Kim Nhãn Điêu truy tung, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không yên lòng, tình huống của mình bên này cũng không mấy lạc quan.
Đánh một trận cùng Động Huyền Tử, Hoắc Nguyên Chân bị thương không nhẹ, thậm chí đã mất đi năng lực hành động, không thể đi xem tình huống trên nóc nhà, chỉ có thể lệnh cho Kim Nhãn Điêu xem thử trên nóc nhà đã xảy ra chuyện gì.
Mới vừa rồi phân thân Động Huyền Tử đi công kích Thiên Cơ lão nhân, nhưng sau khi Động Huyền Tử trọng thương, phân thân cũng theo đó biến mất, mà lúc này Thiên Cơ lão nhân lại mềm nhũn ngã xuống nóc nhà.
Kim Nhãn Điêu xòe trảo ra chộp lấy Thiên Cơ lão nhân từ nóc nhà, nhẹ nhàng thả xuống trước mặt của Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn Thiên Cơ lão nhân trước mắt.
Thiên Cơ lão nhân bị thương rất nặng, hơi thở đã trở nên mong manh, Hoắc Nguyên Chân vội vàng móc từ trong lòng ngực ra Đại Hoàn Đan nhét vào trong miệng Thiên Cơ lão nhân.
Dược tính Đại Hoàn Đan quả thật hùng mạnh, có thể giúp cho Thiên Cơ lão nhân đang vô cùng yếu ớt khôi phục tinh thần, miễn cưỡng mở mắt.
- Tiểu phương trượng...
Ánh mắt Thiên Cơ lão nhân tán loạn nhìn Hoắc Nguyên Chân, giọng nói đứt quãng.
- Lão tiền bối, kiên trì một chút, Đại Hoàn Đan sẽ cứu được lão.
- Vô dụng.
Thiên Cơ lão nhân khẽ lắc đầu:
- Ngũ Quỷ Xuyên Cung... lão phu đã sớm biết mạng mình không còn bao lâu nữa... Nhưng trước khi chết, rốt cục ta cùng xem được quẻ này thành công, hiện tại rất nhiều chuyện cũng đã rõ ràng.
Hoắc Nguyên Chân không ngắt lời lão, hắn cũng ý thức được thời gian Thiên Cơ lão nhân không còn nhiều lắm, lúc này nên để cho lão cố gắng nói hết.
- Lão phu... Tiết lộ thiên cơ quá nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ... bị trời phạt, ngươi không cần đau lòng vì lão phu.
Thiên Cơ lão nhân nói một câu, thở hắt ra một hơi:
- Thất Tinh Liên Châu đã không thể tránh khỏi, hôm nay lão phu đã xem ra kết quả, người chế tạo Thất Tinh Liên Châu đang ở Tây Vực, nhưng mục tiêu của bọn họ cũng không ở bên trong Tây Vực. Bọn họ vận chuyển dụng cụ to lớn dẫn dắt lực tinh đẩu, chế tạo nhật thực nguyệt thực cùng Thất Tinh Liên Châu, bọn họ làm đã lâu rồi... đã sửa đổi quỹ tích tinh đẩu, cho nên không thể sửa lại được.
Nghe thấy lời của Thiên Cơ lão nhân, Hoắc Nguyên Chân âm thầm cau mày.
Ở Tây Vực có người đang lợi dụng dụng cụ to lớn sửa đổi quỹ tích tinh đẩu vận hành, Hoắc Nguyên Chân không phải là rất rõ ràng nguyên lý này, nhưng rốt cục cũng giải khai một ít nghi ngờ trong lòng.
Lực tinh đẩu không phải là dựa vào sức người có thể thay đổi được, nhưng lợi dụng cơ giới, lợi dụng một ít nguyên lý đặc thù sẽ thay đổi được một chút. Năm dài tháng rộng trôi qua, một chút đó sẽ dẫn đến chênh lệch ngàn vạn dặm.
- Nhưng là ai ở Tây Vực làm như vậy?
Hoắc Nguyên Chân hết sức nghi ngờ.
Thiên Cơ lão nhân tiếp tục nói:
- Dụng cụ cực lớn vận chuyển làm cho tinh đẩu lệch vị trí, mục tiêu cuối cùng của bọn họ là làm cho một người xuất thế một lần nữa. Lão phu cũng đã tính ra được một ít manh mối về địa điểm ẩn thân của người này.
- Người này ở nơi nào?
Hoắc Nguyên Chân cũng khẩn trương, hắn đã mơ hồ cảm giác được cái gì.
- Chỗ người này ẩn thân có chút cổ quái, y ở dưới nước, trên lửa.
- Dưới nước, trên lửa?
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người ra, đây là manh mối gì vậy, chẳng lẽ nước lửa còn có thể tương dung sao, nếu như nước nằm trên lửa, không phải là lửa sẽ bị dập tắt hay sao?
Đột nhiên bên trong đầu Hoắc Nguyên Chân linh quang chợt lóe, hắn sờ tay vào ngực lấy ra một chiếc nhẫn.
Đây là một chiếc nhẫn cỗ xưa, là hắn tìm được vào lúc trước ở huyệt động Thiên Sơn, trong địa điểm truyền thừa Hóa Huyết Ma công của Đinh Bất Nhị, dưới chỗ ngồi của Đông Phương Thiếu Bạch.
Hình vẽ trên chiếc nhẫn là một ngọn lửa bị đè dưới gợn nước xanh, lúc ấy Hoắc Nguyên Chân cũng không mấy để ý, nhưng hôm nay vừa nghe lời của Thiên Cơ lão nhân, lập tức liền cảm thấy trong này có vấn đề.
Dựa theo dáng vẻ chiếc nhẫn, thật đúng là nước và lửa ở cùng một chỗ.
Nhưng điều này cũng không chứng minh được cái gì, hiện tại đầu óc Hoắc Nguyên Chân vẫn còn mơ hồ, vội vàng nhìn Thiên Cơ lão nhân nói:
- Tiền bối, có thể nói cụ thể hơn một chút được chăng?
Hơi thở Thiên Cơ lão nhân đã rất yếu, lão lại nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Tình huống của người rất nguy hiểm, ngươi không thể khoanh tay đứng ngoài chuyện này được, nhất định phải ngăn cản người kia xuất thế. Người cần liên hiệp một ít người chí đồng đạo hợp với người cùng nhau đối kháng trường nhân gian hạo kiếp này.
- Hôm nay bên trong Tây Vực đã có người trên đường đi đối kháng bọn họ.
Theo Thiên Cơ lão nhân bổ sung, trong đầu Hoắc Nguyên Chân có một bóng người mơ hô thoáng hiện, là nàng sao?
- Chỉ cần người qua được cửa ải này, như vậy ngươi có thể sống lâu trăm tuổi, nếu không thể qua cửa ải này, trong vòng một năm người nhất định mất mạng, nhớ lấy.
- Xin tiền bối nói rõ, cụ thể ta phải làm gì?
- Liên hiệp hết thảy lực lượng có thể liên hiệp, lợi dụng hết thảy lực lượng có thể lợi dụng. Đến khi người cảm thấy thực lực mình đã đủ hùng mạnh, hãy đi Thời Luân điện một lần, nơi đó có câu trả lời mà người muốn biết.
Thiên Cơ lão nhân nói xong những lời này, lực lượng hồi quang phản chiếu đã tiêu hao hầu như không còn, rốt cục ngoéo đầu sang bên thõng tay mà đi.
Cả đời lão tính toán không sai sót, ngay cả vận mệnh mình cũng có thể tính ra, cuối cùng vẫn không chạy trốn khỏi vận mệnh.
Hoặc có thể nói rằng, lão cũng không hề muốn chạy trốn.
Hoắc Nguyên Chân thường thấy sinh tử, lúc này cũng không khỏi có chút bi thương, chờ đợi khí lực trên người khôi phục một ít mới đứng dậy mai táng Thiên Cơ lão nhân.
Hắn niệm một đoạn kinh văn vãng sinh cho Thiên Cơ lão nhân, lúc này hắn thật lòng hy vọng có thể siêu độ lão nhân này đi tới thế giới Cực Lạc.
Kinh văn đọc xong, mai táng cũng xong, lúc này thời gian đã trôi qua một ngày.
Lúc này, rốt cục Hoắc Nguyên Chân đã có thể bình tĩnh sắp xếp lại ý nghĩa.
Từ một ít tin tức lấy được chỗ Thiên Cơ lão nhân, có mấy chuyện đặt ở trước mắt Hoắc Nguyên Chân.
Người thao túng dụng cụ khí giới cực lớn sửa đổi quỹ tích tinh đầu vận hành, hiện tại hắn không cách nào đối kháng.
Thiên Cơ lão nhân đã nói qua, mục đích của người sửa đổi quỹ tích tinh đẩu vận hành kia là muốn thả một người ra, mà vị trí của người kia nằm giữa nước và lửa.
Thất Tinh Liên Châu đã không thể tránh khỏi, nói cách khác, người kia xuất thế cũng sẽ không thể tránh khỏi.
Dựa theo lời Thiên Cơ lão nhân, người này xuất thế đúng là một chuyện cực kỳ đáng sợ, cho nên nhất định Hoắc Nguyên Chân phải toàn lực ngăn cản chuyện này phát sinh.
Người thao túng Thất Tinh Liên Châu ở Tây Vực, ở Tây Vực cũng có người đối kháng cùng bọn họ, người mà Hoắc Nguyên Chân nghĩ tới là Lý Thanh Hoa.
Nhưng chuyện này trước mắt vẫn chỉ là suy đoán, bây giờ Hoắc Nguyên Chân cũng không thể nào đi tìm Lý Thanh Hoa. Bởi vì giữa Đông Phương Tình cùng Lý Thanh Hoa còn có mâu thuẫn không thể điều hòa, đây cũng là chuyện làm cho Hoắc Nguyên Chân khó xử.
Còn có chuyện của Thời Luân điện.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân không biết Thời Luân điện ở nơi nào, nhưng căn cứ dấu vết dĩ vãng, Hoắc Nguyên Chân cũng có thể suy đoán không sai biệt lắm, Thời Luân điện này phải là ở Mật tông.
Thực lực Mật tông một mực không hiện sơn bất lộ thủy, nhưng Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được, thực lực Mật tông là cực kỳ đáng sợ, nếu như Thời Luân điện cũng ở Mật tông.
Nhưng muốn đi Mật tông, tiền đề là mình phải có đủ thực lực.
Thực lực Hoắc Nguyên Chân ở chỗ nào?
Ngoại trừ thực lực của bản thân ra, còn có thực lực Thiếu Lâm.
Thiếu Lâm trước mắt, thực lực có thể xuất thủ được cũng không phải là rất nhiều, trừ mình cùng Vô Danh ra, cũng chỉ có mấy đệ tử thân truyền của mình có thể có chút tác dụng.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân rất có lòng tin đối với chuyện này, chỉ cần Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận cùng Thập Bát La Hán Trận đều thao luyện thuần thục, tổng thể thực lực Thiếu Lâm gia tăng nữa, coi như là chân chính có thực lực và thủ đoạn đối kháng Tiên Thiên viên mãn.
Mà bây giờ ngăn trở Thiếu Lâm phát triển, thậm chí uy hiếp sinh tồn Thiếu Lâm, là Ma giáo!
Là Mạc Thiên Tà!
Động Huyền Tử đã nói qua, Mạc Thiên Tà đã tiến vào Tiên Thiên viên mãn, Hoắc Nguyên Chân nghe thấy tin tức này cũng biết hỏng rồi. Mạc Thiên Tà tiến vào viên mãn, hơn nữa còn sắp đi nghênh đón giáo chủ Ba Tư Thánh giáo, đó cũng là một Tiên Thiên viên mãn.
Thêm vào con rối Tiên Thiên viên mãn Đông Phương Thiếu Bạch, Ma giáo đã có ba đại Tiên Thiên viên mãn, đây mới là nguy cơ lớn nhất của Thiếu Lâm hiện tại, không ngăn cản được Ma giáo, hết thảy chỉ là nói suông.
Sau khi ba đại viên mãn tề tụ, nhất định Mạc Thiên Tà sẽ hạ thủ đối với Thiếu Lâm. Thậm chí trong khoảnh khắc này Hoắc Nguyên Chân muốn lập tức trở về Thiếu Lâm, an bài bố trí, ứng đối nguy cơ sắp đến.
Nhưng bây giờ Hoắc Nguyên Chân còn không thể làm như vậy, hắn còn có hai chuyện ở Tây Vực, làm xong hai chuyện này hắn mới có thể trở về.
Một chuyện chính là tìm kiếm Đông Phương Tình, Lý Thanh Hoa đã nói cho hắn vị trí đại khái, hắn đến nơi đó tìm kiếm nguồn nước là được rồi.
Một chuyện khác, chính là Hoắc Nguyên Chân còn phải đi Minh Sa sơn một chuyến, nơi đó còn có Thiên chúng đứng đầu Thiên Long Bát Bộ, Ngũ Ngũ Đại vương chờ đợi hắn thu phục.
Sau khi thu phục Ngũ Ngũ, nhất định y sẽ có sức chiến đấu của một chuẩn viên mãn, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân nhất định phải đi.
Hiện tại chuyện ở chỗ Thiên Cơ lão nhân cũng đã xong, Hoắc Nguyên Chân cũng không tính mang đồ vật của Thiên Cơ lão nhân đi. Hết thảy nơi này nên để lại cho Kế Vô Song, đệ tử của lão mới phải.
Để cho y kế thừa y bát của sự phụ, phát dương quang đại Thiên Cơ thuật.
Nghĩ đến đây, hắn cũng đã hoàn toàn khôi phục thể lực cùng nội lực, lúc này đứng lên, cho gọi Kim Nhãn Điêu tới trước người mình.
Nhẹ nhàng nháy một cái, Hoắc Nguyên Chân lên lưng Kim Nhãn Điêu.
Kim Nhãn Điêu lần đầu tiên chở chủ nhân của mình, cũng phát ra một tiếng gáy vui sướng, hai cánh vỗ một cái, cánh dài đến hơn mười thước che khuất bầu trời. Nó bay thẳng lên không, chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành một điểm đen nhỏ biến mất ở chân trời.
Núi Minh Sa nằm ở phía Đông Sa Châu, diện tích cũng không lớn lắm, dưới chân Minh Sa chính là con đường tơ lụa nối liền Sa Châu cùng Tiêu Châu, vị trí địa lý rất quan trọng
Núi Minh Sa nổi danh chính là xuất xứ hạt cát trên núi chạy trên người xuống sẽ phát ra tiếng kêu, hết sức thần kỳ.
Truyền thuyết nơi này nguyên là một nơi phong cảnh xinh đẹp, có một vị tướng quân suất lãnh đại quân Tây chinh, ban đêm bị địch quân đánh lén. Đang lúc hai quân chém giết, gió lớn nổi lên, cát vàng đầy trời chôn vùi toàn bộ nhân mã hai quân vào trong cát, vì vậy nơi này có tên là núi Minh Sa.
Nghe nói tiếng cát bây giờ là do tiếng chém giết của bọn họ.
Mà ở dưới chân núi Minh Sa có Nguyệt Nha Tuyền thần kỳ hơn, được núi Minh Sa vây quanh, có danh xưng là Sa mạc đệ nhất tuyền. Một dòng suối trong xanh uốn lượn giữa sa mạc khô cằn, gợn sóng lăn tăn, chảy mãi không khô cạn, xanh như phỉ thúy, có thể xưng là kỳ quan.
Địa phương có núi có suối như vậy tự nhiên được coi là bảo địa, những đám cướp phỉ sa mạc luôn tranh nhau canh giữ nơi yếu đạo.
Hôm nay Đại vương chiếm lĩnh núi Minh Sa chính là Ngũ Ngũ Đại vương mà Hoắc Nguyên Chân đã gặp.
Kể từ khi gặp được Hoắc Nguyên Chấn, Ngũ Ngữ cảm thấy mình tội nghiệt sâu nặng, sau khi quay trở về núi Minh Sa liền bắt đầu đóng cửa sám hối, đã rất nhiều ngày không có đi ra ngoài đánh cướp.
Làm một đạo phí không cướp bóc của cải, đó chính là không phải đàng hoàng, chính là không có đạo đức nghề nghiệp, Ngũ Ngũ làm như vậy đã khiến cho rất nhiều người bất mãn.
- Con bà nó! Cuộc sống như vậy không có cách nào sống nổi!
Một tên đầu mục đạo phi hung hăng ném túi da trâu đã rỗng không sang bên.
- Mắt thấy hiện tại đã là mùa hè, các huynh đệ ngồi không cả ngày trời cũng sắp sửa bốc mùi, y vẫn không cho phép chúng ta đi ra ngoài. Gần đây sinh ý trên con đường tơ lụa cũng để cho bọn Bao Tinh làm hết, ngày nào chúng ta cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, quả thật là muốn giết sống người ta.
Nghe thấy đầu mục oán trách, mấy tên thủ hạ của y ngơ ngác nhìn nhau, một thanh niên cường tráng bèn tiến lên nói với đầu mục:
- Đại ca, tiếp tục như vậy không được, các huynh đệ vẫn đang khát tiền tiêu xài đây.
- Các ngươi khát chẳng lẽ ta không khát, nhưng Đại vương không cho phép, ta còn có biện pháp gì chứ?
Đầu mục trợn trừng mắt, vô cùng bất mãn nói.
← Ch. 556 | Ch. 558 → |