← Ch.563 | Ch.565 → |
Hoắc Nguyên Chân cũng không chịu buông tay, hôm nay nội lực của hắn tiến nhanh, lại bằng vào Long Tượng Bát Nhã Công tầng mười ba, một khi thi triển ra lực lượng này, cho dù Lý Thanh Hoa là Tiên Thiên viên mãn cũng đừng mơ tránh thoát vòng tay của hắn.
- Ta tuyệt đối sẽ không buông tay, Lý Thanh Hoa, nàng điên rồi sao?! Hôm nay nàng không bình tĩnh lại cho ta, ta sẽ vĩnh viễn không buông ra, xem thử nàng có thể làm khó dễ được ta... ai da, nàng cắn ta...
Bên này Hoắc Nguyên Chân lời còn chưa nói hết, bên kia Lý Thanh Hoa đột nhiên há to cái miệng nhỏ nhắn, cắn mạnh vào ngực Hoắc Nguyên Chân một cái.
Nàng đã thật sự mất khống chế, cắn với lực đạo rất lớn, răng cắm ngập vào sâu trong cơ bắp trên ngực Hoắc Nguyên Chân.
Mặc dù Thiết Bố Sam hộ thể của Hoắc Nguyên Chân cũng hết sức cường tráng, đao thương phổ thông không thể làm tổn thương được, nhưng Lý Thanh Hoa là Tiên Thiên viên mãn, trong lúc cắn hắn như vậy cũng rót nội lực vào trong đó.
Tin rằng cho dù là một quả cầu sắt, Lý Thanh Hoa cũng có thể cắn ra một miếng.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy đau đớn, nhưng lại không làm sao được. Vì sao Lý Thanh Hoa lại cứ một lòng muốn chết như vậy, chẳng lẽ trên thế gian này không có bất kỳ thứ gì đáng cho nàng lưu luyến hay sao?
Mặc dù có lúc Hoắc Nguyên Chân cũng nghĩ chỉ cần mình động thủ, Lý Thanh Hoa tuyệt đối sẽ không phản kháng, có lẽ chuyện này sẽ có một kết cục viên mãn.
Nhưng Lý Thanh Hoa đối tốt với mình, tuy rằng không nói nên lời những không biết vì sao, Hoắc Nguyên Chân lại có thể cảm nhận được ý tốt của nàng là vô cùng chân thật.
Không biết rõ chuyện này, Hoắc Nguyên Chân có thể nào mặc cho Lý Thanh Hoa chết đi.
Vốn là có lòng dùng Thiết Đầu công húc cho Lý Thanh Hoa ngất đi, nhưng nhìn dung nhan điên đảo chúng sanh kia, Hoắc Nguyên Chân cũng không đành lòng húc.
Nhưng ngực bị cắn thật sự là đau đớn, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể bất kể, không thể làm gì khác hơn là nói với Lý Thanh Hoa:
- Thanh Hoa, nàng dám cắn ta nữa, ta sẽ không khách sáo với nàng!
Lý Thanh Hoa nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, đầu nhỏ lung lay mấy cái, cắn ngực Hoắc Nguyên Chân càng đau hơn.
- Thôi! Phật tổ ở trên, đệ tử cũng là vạn bất đắc dĩ!
Nhìn giai nhân xinh đẹp trước mắt thương tâm muốn chết như vậy, ôm thật chặt thân thể mềm mại thơm tho vào lòng, rốt cục trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng có cảm giác khác thường.
Trong lòng tìm lấy cớ cho mình, rốt cục Hoắc Nguyên Chân cũng hạ một quyết định.
Đột nhiên hắn cúi đầu, dùng mình đầu trọc đẩy đầu Lý Thanh Hoa ra. Mắt thấy Lý Thanh Hoa vẫn còn muốn há miệng cắn mình, Hoắc Nguyên Chân cũng không nhịn được nữa, chợt cúi đầu dùng miệng mình ngăn lại đôi môi nhỏ nhắn mềm mại của Lý Thanh Hoa.
Kể từ khi Hoắc Nguyên Chân đi tới thế giới này, cho tới bây giờ chưa từng chủ động làm ra cử động như vậy đối với nữ nhân nào. Một lần duy nhất chính là lúc trước ở đáy sông cùng Ninh Uyển Quân, vì cứu Ninh Uyển Quân, chủ động hôn môi của đối phương sau đó độ chân khí cho nàng.
Nghiêm chỉnh mà nói, lần đó không tính là hôn, chỉ là vì cứu người trong lúc khẩn cấp nên làm chuyện như vậy mà thôi.
Nói chuẩn xác, đó chính là một lần hô hấp nhân tạo.
Nhưng lần này không giống.
Khi Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn ngăn chận đôi môi Lý Thanh Hoa, thân thể Lý Thanh Hoa giống như vừa bị sét đánh, run rẩy nặng nề một cái.
Sau đó Lý Thanh Hoa giãy dụa kịch liệt, nàng cố gắng thoát khỏi Hoắc Nguyên Chân, cố gắng thoát thân ra khỏi ngực đối phương, chỉ muốn thoát khỏi nụ hôn cơ hồ làm cho nàng hít thở không thông kia.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không dễ dàng hạ quyết tâm này, vất vả lắm mới có thể chế phục được nàng, làm sao có thể dễ dàng để cho nàng thoát khỏi.
Hai cánh tay hắn như hai gọng kềm sắt siết chặt lấy thân thể mềm mại của Lý Thanh Hoa, đôi môi vít chặt lấy đôi môi nhỏ nhắn của nàng, tuyệt đối không để cho nàng tránh né, thậm chí không cho nàng cơ hội hô hấp.
Lý Thanh Hoa bị hôn đầu óc choáng váng, sức lực hai cánh tay Hoắc Nguyên Chân thật là lớn, nội lực Tiên Thiên viên mãn nàng đã thúc giục đến cực hạn vẫn không cách nào tránh thoát đôi tay hắn.
Chẳng những như vậy, đôi tay hắn còn siết thật chặt thân thể nàng, làm cho Lý Thanh Hoa cảm thấy thiếu dưỡng khí, cảm thấy không thể nào hô hấp.
Giờ khắc này, nàng không còn là Tiên Thiên viên mãn làm mưa làm gió, không còn là cao thủ phi đao đánh đầu thắng đó, nàng chỉ là một nữ nhân ra sức giãy dụa thoát khỏi vòng tay Hoắc Nguyên Chân, một nữ nhân vô cùng yếu ớt.
Chỉ là nội lực của nàng vẫn còn đang tiêu hao, nội lực Hoắc Nguyên Chân cũng đang tiêu hao.
Giờ khắc này, rốt cục Tam Phân Âm Dương Khí Hoắc Nguyên Chân phát huy tác dụng, nội lực sinh sôi không ngừng cộng thêm thần lực của hắn giam cầm Lý Thanh Hoa chặt chẽ, không cho nàng chút cơ hội nào, cho dù là nàng làm gì cũng không thể nào thoát khỏi vòng tay của hắn.
So đấu như vậy tiêu hao nội lực hơn bất kỳ trận chiến nào, nội lực vĩnh viễn thoát ra ngoài với tốc độ cực cao, không ngừng lại chút nào, bất kỳ khôi phục gì cũng là vô ích, không chịu đựng được nội lực phóng xuất như vậy.
Hai người so đấu như vậy kéo dài ước chừng một canh giờ.
Nội lực Hoắc Nguyên Chân cơ hồ đã tiêu hao sạch sẽ, Tam Phân Âm Dương Khí trong người đã trở thành một luồng khí cực nhỏ, hoàn toàn không còn tác dụng gì.
Hắn chỉ có thể bằng vào Long Tượng Bát Nhã Công, bằng vào lực lượng cường hãn giữ chặt Lý Thanh Hoa, tuyệt đối không để cho nàng thoát thân. Mà không bao lâu sau Hoắc Nguyên Chân, nội lực Lý Thanh Hoa cũng tiêu hao sạch sẽ.
Hiện tại nội lực của Hoắc Nguyên Chân cũng đã không còn kém Tiên Thiên viên mãn bao nhiêu nữa. Lý Thanh Hoa còn là một nữ nhân, trời sinh thể chất yếu ớt, trải qua một canh giờ tiêu hao không gián đoạn, rốt cục cũng hao hết.
Mà Hoắc Nguyên Chân còn có lực lượng của hắn, lực lượng hùng mạnh đi làm cho Lý Thanh Hoa hít thở không thông.
Sau khi mất đi nội lực, Lý Thanh Hoa cũng giống như một nữ nhân bình thường chẳng khác gì, nàng không có lực lượng chống cự vòng tay Hoắc Nguyên Chân.
Thân thể mềm nhũn tựa vào lòng Hoắc Nguyên Chân, một canh giờ qua, mỗi nàng vẫn không thể thoát khỏi hắn.
Lý Thanh Hoa không được, nàng không kiên trì nổi, theo nội lực mất đi, rốt cục tâm trạng nàng cũng bình tĩnh lại, nàng muốn Hoắc Nguyên Chân buông mình ra.
Miễn cưỡng há to cái miệng nhỏ nhắn, Lý Thanh Hoa muốn nói một câu cầu xin tha thứ.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không ý thức được điểm này, hắn chẳng qua là cảm thấy Lý Thanh Hoa không giãy dụa nữa. Nhưng sau khi cảm giác được đối phương muốn há miệng ra, hắn lo lắng Lý Thanh Hoa còn muốn cắn mình, cũng không biết là bản năng phản ứng hay là cố ý, Hoắc Nguyên Chân đưa đầu lưỡi mình vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn Lý Thanh Hoa.
Ầm!
Lý Thanh Hoa chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một trận, từ lúc sinh ra tới nay là lần đầu tiên từng có cảm giác như thế. Nàng chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, đầu lưỡi đối phương tựa hồ có ma lực đang khuấy động trong miệng nàng.
Cánh tay của hắn có lực lượng hùng mạnh, làm cho Lý Thanh Hoa căn bản không cách nào cử động chút nào, mặc cho đầu lưỡi đối phương hoành hành trong miệng mình.
Thần trí mơ hồ, ý thức mới vừa thanh tịnh hôn mê lần nữa.
Mạc Thiên Tà nhìn hai tỷ muội như tiên nữ bên cạnh, khóe miệng nhếch một nụ cười lạnh lẽo.
- An các chủ, An cung chủ, bản giáo chủ còn chưa chúc mừng các vị Cửu Âm chân kinh đại thành, thành tựu cảnh giới chuẩn viên mãn. Hơn nữa hai tỷ muội các nàng là song sinh, tâm ý tưởng thông, liên thủ với nhau có thể so với Tiên Thiên viên mãn, thật là đáng mừng.
Sắc mặt An Như Sương như thường, cũng không thèm để ý lời của Mạc Thiên Tà, chẳng qua là thản nhiên nói:
- Nếu tỷ muội chúng ta muốn đại thành Cửu Âm Chân Kinh này, đã sớm có thể đại thành, không có gì đáng chúc mừng.
An Như Huyễn lại không nói lời nào, tính tình hai tỷ muội vẫn có khác biệt. Tính cách An Như Huyễn điềm đạm ít lời, tính tình An Như Sương cởi mở hơn một chút, lúc hai người bọn họ tiếp xúc với người khác, thông thường hết thảy đều do An Như Sương ra mặt nói chuyện.
- Ủa, còn có chuyện như vậy sao, chẳng lẽ các ngươi áp chế công lực hay sao?
Nghe thấy lời của An Như Sương, Mạc Thiên Tà tựa hồ nổi hứng lên bèn hỏi.
- Mạc giáo chủ quản hơi nhiều, hôm nay tỷ muội chúng ta tới đây cũng chỉ vì mẫu thân ở trong tay Lý Thanh Hoa mà thôi, cũng không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của Mạc giáo chủ.
Quan hệ giữa An gia tỷ muội cùng Ma giáo cũng không tốt, nếu không phải chỉ bằng vào hai người các nàng bây giờ không cách nào đối phó Lý Thanh Hoa, lần này cũng sẽ không lựa chọn hợp tác cùng Ma giáo.
Ánh mắt Mạc Thiên Tà trở nên lạnh lẽo, nhưng sau đó lại nở một nụ cười:
- Tỷ muội các ngươi hiếu thuận làm cho bản giáo chủ rất bội phục, bất quá các ngươi cũng biết Lý Thanh Hoa rất khó đối phó, ở trước mặt phi đao nàng, đó là người muốn chết.
An Như Sương nói:
- Chúng ta không sợ, nếu quyết định phải cứu mẫu thân thì phải chấp nhận chuyện này. Nếu thật sự phải chết dưới phi đao của Lý Thanh Hoa, đó cũng là chúng ta tâm cam tình nguyện.
Bốp bốp...
Mạc Thiên Tà vỗ tay mấy cái:
- Rất tốt, có tỷ muội các ngươi ra sức ủng hộ, bản giáo chủ cũng có thể quyết định, vốn đang lo lắng phi đao Lý Thanh Hoa quá mức lợi hại, nhưng hôm nay có ta cùng Đông Phương Thiếu Bạch, còn có các ngươi, cho dù là Lý Thanh Hoa ba đầu sáu tay hôm nay cũng là chắp cánh khó bay. Đã như vậy, bản giáo chủ đề nghị chúng ta lập tức động thủ đánh vào Lạc Hoa thần giáo, đánh cho các nàng gà chó không tha.
An Như Sương khẽ lắc đầu:
- Nhiệm vụ của chúng ta chính là phụ trách đối phó Lý Thanh Hoa, Lạc Hoa thần giáo cùng Thiên Nhai Hải Các của ta, Linh Tiêu cung của An Như Huyễn đều là nữ tử, chúng ta sẽ không lạm sát kẻ vô tội.
- Được được, nếu là như vậy, bản giáo chủ cũng không miễn cưỡng các ngươi, những binh tôm tướng cá kia tự nhiên có người dọn dẹp, các ngươi cứ yên tâm thoải mái đối phó Lý Thanh Hoa là được. Đông Phương Thiếu Bạch cùng các người xuất thủ, bản giáo chủ đích thân áp trận cho các ngươi, Lý Thanh Hoa chỉ có chạy đằng trời.
Tâm trạng Mạc Thiên Tà vô cùng vui vẻ, ngày hôm qua vẫn còn phiền lòng vì chuyện này, phi đao Lý Thanh Hoa thủy chung là tảng đá treo trên đầu Mạc Thiên Tà. Lý Thanh Hoa là Đại sư tỷ của lão, lão biết rất rõ uy lực phi đao đối phương, cho dù lão tiến vào Tiên Thiên viên mãn cũng tuyệt đối không nắm chắc đối kháng một đao khoáng thế của Lý Thanh Hoa.
Lấy Đông Phương Thiếu Bạch ra ngăn cản một đao kia cũng được, nhưng Mạc Thiên Tà cũng có chút không bỏ được siêu cấp đả thủ Đông Phương Thiếu Bạch này.
Một tên tay sai một lòng trung thành cấp bậc Tiên Thiên viên mãn như vậy, trong thiên hạ có thể cũng chỉ có một tên duy nhất này, không phải vạn bất đắc dĩ, Mạc Thiên Tà tuyệt đối không bỏ được.
Hơn nữa bây giờ, giáo chủ Ba Tư Thánh giáo đã đến Thiên Sơn Ma giáo, lão già đó cũng là một Tiên Thiên viên mãn, quan hệ giữa Mạc Thiên Tà và lão coi như là lợi dụng lẫn nhau.
Nhưng Mạc Thiên Tà vẫn có ưu thế tâm lý hơn lão, cũng là vì có Đông Phương Thiếu Bạch tồn tại.
Nhưng một khi mất đi Đông Phương Thiếu Bạch, ưu thế tâm lý của Mạc Thiên Tà lập tức mất sạch không còn. Bởi vì giáo chủ Ba Tư Thánh giáo kia tiến vào Tiên Thiên viên mãn đã nhiều năm, thực lực vẫn vượt qua Mạc Thiên Tà.
Mà xử lý chuyện Lạc Hoa thần giáo trễ nãi như vậy, đối với Mạc Thiên Tà cũng vô cùng quan trọng, Lý Thanh Hoa lại không thể bó tay chịu trói, cho nên điều này làm cho Mạc Thiên Tà vô cùng nhức đầu.
Nhưng An gia tỷ muội đến đã giải quyết phiền phức này cho Mạc Thiên Tà.
An gia tỷ muội cũng đã khác xưa, hai cao thủ chuẩn viên mãn tâm ý tưởng thông liên thủ, hoàn toàn có thể đối kháng một Tiên Thiên viên mãn phổ thông.
Hơn nữa Lý Thanh Hoa cũng không phải là rất am hiểu công phu cận chiến, cho nên An gia tỷ muội liên thủ tuyệt đối có thể mang lại cho Lý Thanh Hoa khó khăn cực lớn.
Trừ phi vận dụng phi đao, nếu không Lý Thanh Hoa rất khó đánh bại An gia tỷ muội chính diện.
Một khi Lý Thanh Hoa dùng qua phi đao, như vậy cơ hội Mạc Thiên Tà đã tới.
Dĩ nhiên An gia tỷ muội cũng không phải là người ngu, yêu cầu của các nàng là nhất định một người trong Mạc Thiên Tà hoặc là Đông Phương Thiếu Bạch phải đi theo các nàng cùng đối phó Lý Thanh Hoa, như vậy phi đao Lý Thanh Hoa uy hiếp các nàng cũng nhỏ hơn một chút.
Bất quá Mạc Thiên Tà tự có tính toán của lão, là đồng môn của Lý Thanh Hoa, lão biết một ít thói quen nhỏ của Lý Thanh Hoa.
Lão biết một ít thói quen trước khi Lý Thanh Hoa xuất phi đao.
Nếu đơn độc đối chiến cùng Lý Thanh Hoa, như vậy cho dù biết Lý Thanh Hoa sắp xuất phi đao cũng không có biện pháp tránh né. Nhưng hôm nay có An gia tỷ muội ở đó, Mạc Thiên Tà có nắm chắc để cho Đông Phương Thiếu Bạch toàn thân trở lại trước khi Lý Thanh Hoa xuất phi đao.
Cho nên thủ đoạn phối hợp với nhau của An gia tỷ muội là vô dụng, các nàng nhất định sẽ bị bỏ rơi, bị hy sinh, trở thành con chốt thí cho Mạc Thiên Tà đối phó Lý Thanh Hoa.
Đang lúc ấy, đột nhiên bên ngoài có một tên thủ hạ Ma giáo chạy vào, tới bên cạnh Mạc Thiên Tà bẩm báo:
- Giáo chủ, mới vừa có người báo lại, nói là trên trời có một con chim to lớn đáp xuống bên trong Lạc Hoa thần giáo.
Giọng của người này không phải là nhỏ, có thể cảm thấy tin tức này giá trị không lớn, thậm chí không có tị hiềm An Như Sương cùng An Như Huyễn.
Lời còn chưa dứt, bất kể là Mạc Thiên Tà hay là An gia tỷ muội đều biến sắc.
Bởi vì bọn họ đều biết, chim to trên bầu trời có ý nghĩa như thế nào.
An Như Sương cùng An Như Huyễn liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều có vẻ ngưng trọng, chẳng lẽ là hắn tới hay sao? Vì sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? An Như Huyễn lập tức kích động đứng bật dậy, muốn lập tức chạy đi Lạc Hoa thần giáo xem thử, xem tại sao hắn lại xuất hiện ở giáo phái tất cả đều là nữ này.
Sắc mặt Mạc Thiên Tà trở nên âm trầm, lão đã biết Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân chết, không nghĩ tới hòa thượng này lại chạy tới, nói không chừng sẽ làm hỏng chuyện.
← Ch. 563 | Ch. 565 → |