← Ch.564 | Ch.566 → |
Cũng không kịp nhớ cấm kỵ Thiên Nhãn không thể sử dụng khinh suất, rốt cục Mạc Thiên Tà mở Thiên Nhãn, quét tới phương hướng Lạc Hoa thần giáo.
Bí thuật Thiên Nhãn của Tiên Thiên viên mãn cũng không phải tùy tiện mà dùng, hơn nữa đối tượng sử dụng còn là một vị Tiên Thiên viên mãn khác.
Bởi vì bản thân cảm giác Tiên Thiên viên mãn đã vô cùng bén nhạy so với người bình thường, khi có người sử dụng Thiên Nhãn quan sát mình, nhất định sẽ phát giác, hơn nữa cũng có thể sử dụng nội lực làm cho Thiên Nhãn đối phương không cách nào tra xét được mình.
Cho nên đây là một kiêng kỵ, Tiên Thiên viên mãn cũng sẽ không khinh suất dùng tới.
Mạc Thiên Tà cũng không có ý theo dõi hết thảy đối thủ, bởi vì lão biết theo dõi cũng chưa chắc có hiệu quả gì, còn tự dưng để cho người ta coi thường.
Nhưng hôm nay lão nghe nói một con chim lớn bay vào Lạc Hoa thần giáo, lập tức không còn bình tĩnh được nữa, hiện tại Hoắc Nguyên Chân cũng là một trong địch nhân chủ yếu của lão.
Ma giáo quật khởi, hiện tại có hai địch nhân chủ yếu, đầu tiên là Lạc Hoa thần giáo của Lý Thanh Hoa, bởi vì ngọn phi đao kia khiến cho Mạc Thiên Tà không thể không liệt Lý Thanh Hoa vào đại địch số một.
Nhưng trong lòng Mạc Thiên Tà vẫn một mực lo âu Thiếu Lâm tự.
Thiếu Lâm tự phát triển như vậy khiến cho trong lòng Mạc Thiên Tà bất an, mặc dù lão còn không biết tình huống cụ thể Thiếu Lâm như thế nào, nhưng lần trước Đông Phương Thiếu Bạch thất bại, đã làm cho Mạc Thiên Tà liệt Thiếu Lâm vào hàng ngũ địch nhân nhất định phải diệt trừ.
Huống chi còn có nữ nhi của lão Ninh Uyển Quân, đó cũng là một nỗi đau trong lòng Mạc Thiên Tà.
Hơn nữa nhìn thấy thần sắc An Như Huyễn, Mạc Thiên Tà rất là lo lắng nữ tử như thiên tiên này lâm trận phản bội. Dù sao nữ nhân là động vật cảm tính, khó tránh khỏi An Như Huyễn vào lúc chiến đấu thấy Hoắc Nguyên Chân lập tức nhảy vào lòng hắn, quay đầu giáng ngược cho mình một đòn.
Cho nên lão nhất định phải xem thử, rốt cuộc là có phải Hoắc Nguyên Chân đi tới chỗ Lý Thanh Hoa hay không.
Mạc Thiên Tà thi triển bí thuật Thiên Nhãn chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi.
Bởi vì sau khoảnh khắc, Lý Thanh Hoa đã phát giác Mạc Thiên Tà theo dõi, hơn nữa ngăn cản Mạc Thiên Tà tiếp tục quan sát.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc như vậy, Mạc Thiên Tà đã thấy một ít thứ.
Lão nở một nụ cười gằn, sau đó nói với An Như Huyễn lúc này đã đứng dậy muốn đi:
- An cung chủ, bản giáo chủ khuyên nàng không nên đi tới đó là hơn.
- Mạc giáo chủ nói như vậy là có ý gì?
An Như Huyễn quan tâm Hoắc Nguyên Chân, tự nhiên không thể ngồi yên, hiện tại nghe Mạc Thiên Tà nói như vậy, tự nhiên cảm thấy kỳ quái.
- Bản giáo chủ biết An cung chủ cũng có tình thâm với hòa thượng Thiếu Lâm kia, nhưng tốt nhất nàng nên bình tĩnh một chút. Hiện tại hòa thượng kia đang ở chỗ Lý Thanh Hoa, nếu như nàng tới đó khó tránh khỏi thấy một ít chuyện không nên thấy, đến lúc đó chỉ sợ An cung chủ không chịu nổi!
Sắc mặt An Như Huyễn lập tức đại biến:
- Lão muốn nói...
- Không sai!
Mạc Thiên Tà hừ lạnh một tiếng:
- Hòa thượng đáng chết này trêu chọc Uyển Quân, trêu chọc nàng còn chưa đủ, hôm nay còn qua lại cùng Lý Thanh Hoa, sớm muộn gì bản giáo chủ cũng phải diệt trừ hắn!
Nghe thấy lời của Mạc Thiên Tà, sắc mặt của An Như Huyễn có chút ngưng trọng, nàng lại chậm rãi ngồi xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong lòng nàng hiểu rõ Hoắc Nguyên Chân là loại người gì.
Người này cái gì cũng tốt, tâm cũng tốt, người cũng tốt. Vì người mình yêu thích, ngay cả mạng cũng có thể bất chấp, đối với mình cũng là một tấm chân tình.
Thậm chí hắn tới hôm nay cũng không phải là không có liên quan với An Như Huyễn. Nếu không phải là nàng từng bức bách hắn phải tỏ thái độ, có lẽ hiện tại hắn vẫn còn là một tiểu hòa thượng ngây ngô.
Nàng hiểu lòng hắn, mình là nữ nhân thứ nhất làm cho hắn động tình.
Mà nhược điểm của hắn cũng chính là không biết cách cự tuyệt, không biết cự tuyệt từng mỹ nhân mà hắn gặp phải, người nào có thể trêu chọc, hắn đều trêu chọc.
Cho nên Mạc Thiên Tà nói hắn và Lý Thanh Hoa có vấn đề, An Như Huyễn tin tưởng.
Nhưng Lý Thanh Hoa là cừu nhân của mình, An Như Huyễn phải đối mặt với chuyện này như thế nào đây?
Thấy trên mặt An Như Huyễn lộ ra vẻ ghen tuông của nữ nhân, Mạc Thiên Tà mừng thầm trong lòng, nói với An Như Huyễn:
- An cung chủ, hòa thượng này không đáng để nàng đối tốt với hắn, lại dám ở chung với cừu nhân của nàng. Ta thấy nàng nên dùng khoái đao chém loạn ma, một đao lưỡng đoạn với hắn đi thôi, chẳng lẽ nàng muốn làm một đứa con bất hiếu hay sao?
An Như Huyễn ngơ ngác nhìn Mạc Thiên Tà một cái, đôi môi giật giật, không nói ra lời.
Thấy An Như Huyễn tựa hồ có chút dao động, Mạc Thiên Tà càng lấn tới nói:
- Đến lúc này chính là lúc nên kết thúc hết thảy, mẫu thân các nàng chờ các nàng đi cứu đã từ lâu, đây là cơ hội duy nhất.
An Như Huyễn quay đầu lại nhìn An Như Sương, An Như Sương nhẹ nhàng nắm lấy tay của muội muội:
- Như Huyễn, tỷ tỷ tôn trọng lựa chọn của muội.
An Như Huyễn suy tính rất lâu, rốt cục cắn cắn đôi môi, nhìn Mạc Thiên Tài khe khẽ gật đầu:
- Mạc giáo chủ yên tâm, ta còn phân rõ thị phi phải trái, biết nên làm như thế nào, chúng ta lên đường đi thôi.
Mặc dù An Như Huyễn không có đưa ra đáp án rõ ràng, nhưng Mạc Thiên Tà tự cho là lão đã nhận được câu trả lời mình muốn.
Không có nữ nhân nào có thể nhìn người mình thích ôm nữ nhân khác vào lòng mà không động tâm. An Như Huyễn cũng là nữ nhân, còn là một nữ nhân xinh đẹp, người như vậy lại càng quan tâm những chuyện này, tin tưởng bây giờ An Như Huyễn đã hết hy vọng với hòa thượng kia.
Như vậy là tốt nhất, vì yêu sinh hận, đến lúc đó ngược lại có thể hạ sát thủ.
Mạc Thiên Tà đứng dậy trước rời khỏi phòng, muốn đi gặp Mã Đạo Viễn một chút, Hoàng đế Đại Hạ này chính là một điển hình vì yêu sinh hận.
Đi tới cửa, Đông Phương Thiếu Bạch theo sau, mái tóc dài trắng như tuyết khiến cho y trông giống như một bóng ma, lặng lẽ không tiếng động theo bên cạnh Mạc Thiên Tà.
An Như Sương cùng An Như Huyễn cũng đi phía sau bọn họ, hai tỷ muội đều không nói gì với nhau. Biến cố đột nhiên xuất hiện, tựa hồ làm cho các nàng ứng phó không kịp.
Lý Thanh Hoa chợt ngồi thẳng người, trong mắt có một tia sợ hãi.
Hoắc Nguyên Chân cũng ngồi thẳng người, lẳng lặng nhìn Lý Thanh Hoa, nhìn đôi môi đã bị hắn hôn tới nỗi sưng mọng.
Lý Thanh Hoa có hơi không dám nhìn Hoắc Nguyên Chân, trong lòng ngôn ngang cảm xúc.
Mình quá tịch mịch sao? Chẳng lẽ thiên hạ vô địch Lý Thanh Hoa cũng cần một vòng tay ấm áp hay sao?
Không thể phủ nhận một điểm, chính là Hoắc Nguyên Chân mang đến hy vọng cho nàng, mang đến hy vọng sống một cuộc sống mới.
Vốn trước đây trong lòng nàng chỉ có một chuyện giúp nàng cố gắng sống, nhưng đến lúc này, trong lòng nàng đã có thêm bóng người cao lớn trước mặt.
Nhưng hắn lại là một hòa thượng, hơn nữa còn chênh lệch tuổi tác giống như hố sâu ngăn cách, hết thảy làm cho Lý Thanh Hoa cảm thấy khó lòng tin được, đây là nghiệt duyên mà ông trời đã an bài sao?
Bóng hình trước đây trong lòng nàng đã bị hòa thượng trước mắt này thay thế, tựa hồ còn thay thế triệt để hoàn toàn.
Nàng cảm thấy vừa rồi có người tình trộm, nhưng nàng cũng không quan tâm, nàng quan tâm là cảm thụ của người trước mắt.
Len lén ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Lý Thanh Hoa lại thấy trong mắt Hoắc Nguyên Chân vô cùng trong sáng, không lộ vẻ gì khác lạ, có chăng cũng chỉ có vẻ vui mừng.
Không sai, chính là vui mừng, cũng không phải là vẻ ấm áp của ái tình.
Lòng của Lý Thanh Hoa đột nhiên khẽ nhói đau, là hắn hôn môi của mình trước không sai, nhưng nguyên nhân trong đó đa phần là vì bất đắc dĩ.
Mà sau đó ý loạn tình mê, người mê loạn lại là mình, cũng không phải là hắn, hắn chỉ là không nhẫn tâm đẩy mình ra, yên lặng phối hợp mình, an ủi mình thôi.
Lý Thanh Hoa có chút không cam lòng, mặc dù bây giờ là thời khắc sinh tử tồn vong của Lạc Hoa thần giáo, nhưng nàng vẫn muốn làm cho rõ ràng chuyện này ngay tức khắc.
- Nguyên Chân..
Sắc mặt Lý Thanh Hoa ửng hồng, dù sao nàng cũng là một nữ nhân, nhưng chỉ mới là lần đầu tiên trải qua chuyện này, nếu nói không quan tâm là không thể nào. Giờ phút này, nàng cũng không khác gì một thiếu nữ mới lớn đầy xấu hổ.
Hoắc Nguyên Chân giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào môi mình một cái, cũng có hơi sưng.
Trong lòng của hắn cũng không bình tĩnh như ngoài mặt.
Dù sao đây cũng là nụ hôn đầu qua hai đời của hắn, nếu như nói lúc đầu là vì ngăn cản Lý Thanh Hoa cắn mình, nhưng thời gian sau đó, quả thật hắn cũng có chút cảm giác không khống chế được.
Rốt cuộc Lý Thanh Hoa vẫn là một nữ nhân xinh đẹp, mặc dù tuổi tác hẳn là lớn hơn hắn, nhưng cho tới bây giờ Hoắc Nguyên Chân vẫn không cho là tuổi tác là một vấn đề gì lớn.
Giả thiết năm nay Lý Thanh Hoa năm mươi tuổi, nàng tìm được một nam nhân hai mươi tuổi, nam nhân kia sẽ chê nàng già sao?
Nếu như Lý Thanh Hoa không chủ động nói ra tuổi mình, có lẽ người kia còn tưởng rằng Lý Thanh Hoa là một thiếu nữ.
Hơn nữa qua mấy chục năm sau, nam tử năm đó hai mươi tuổi đã là một lão nhân già nua còm cõi, Lý Thanh Hoa vẫn còn là dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp như hoa, người nọ còn chê Lý Thanh Hoa già sao?
Nếu như Hoắc Nguyên Chân quan tâm tuổi tác, cũng sẽ không có tình cảm với An Như Huyễn, Đông Phương Tình.
Rất hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên của Lý Thanh Hoa, cũng là lần đầu tiên của Hoắc Nguyên Chân, cho nên bất kể biểu hiện Hoắc Nguyên Chân trấn tĩnh như thế nào, trong lòng của hắn cũng không phải bình tĩnh như vậy.
Nghe thấy Lý Thanh Hoa đặt câu hỏi, Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Thanh Hoa, ta cầu xin nàng một chuyện.
- Chuyện gì?
Lý Thanh Hoa nghe thấy Hoắc Nguyên Chân trả lời, không thể làm gì khác hơn là trước hết dằn nghi vấn của mình xuống đáy lòng, bất tri bất giác, nàng lại muốn trước hết để cho Hoắc Nguyên Chân nói, chờ hắn nói xong mình lại nói.
Chẳng lẽ Lý Thanh Hoa, Lý Đại giáo chủ ta, lại có tiềm chất làm một hiền thê lương mẫu sao?
Lý Thanh Hoa nghĩ đến vấn đề này, trong nháy mắt lại có vẻ ngượng ngùng. Hoắc Nguyên Chân không biết biến hóa trong lòng Lý Thanh Hoa, hắn tiếp tục nói:
- Thanh Hoa, ta hy vọng nàng có thể thả mẫu thân An gia tỷ muội, bất kể các nàng có ân oán gì, chẳng lẽ nhiều năm như vậy vẫn không thể hóa giải sao?
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Lý Thanh Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Ngươi nói không sai, vốn là ta rất hận mẫu thân các nàng, nhưng hôm nay ta đã không có lý do tiếp tục oán hận bà ấy, cũng đã đến lúc thả bà ấy ra.
Vốn Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị một đống lời lẽ khuyên giải Lý Thanh Hoa, không nghĩ tới Lý Thanh Hoa lại đáp ứng sảng khoái như vậy, làm cho hắn cảm thấy hơi hụt hẫng trong lòng.
- Bất quá...
Lý Thanh Hoa dừng một chút, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Trước hết người phải trả lời ta một câu hỏi, ta mới quyết định có nên thả ra hay không.
- Có liên quan gì với chuyện này sao?
- Không sai.
Lý Thanh Hoa gật đầu một cái nói:
- Bởi vì ta cần cho mình một lý do sẽ không tiếp tục oán hận bà ấy, ghen tỵ bà ấy.
Nhìn thần sắc kiên định của Lý Thanh Hoa, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân ý thức được tại sao nàng muốn hỏi như thế.
Câu trả lời này của mình sẽ có tầm quan trọng rất lớn giang hồ, thậm chí là cả thiên hạ.
Trong lòng mơ hồ đoán được đại khái Lý Thanh Hoa muốn hỏi gì, Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, nói với nàng:
- Nàng hỏi đi.
Hai tay Lý Thanh Hoa nắm thật chặt vạt áo, có vẻ khẩn trương nói:
- Nguyên Chân có thích ta chăng?
Giờ khắc này nàng không còn là Lý Đại giáo chủ tung hoành thiên hạ, không còn là Lý Thanh Hoa với một ngọn phi đao uy chấn giang hồ, chỉ là một thiếu nữ e sợ không chiếm được trái tim của ý trung nhân.
Nhìn đôi mắt như biển cả kia, Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu một cái:
- Không thích.
Thân thể Lý Thanh Hoa rung lên, cơ hồ sắp sửa ngã nhào trên giường.
Nàng không dám tin tưởng lời Hoắc Nguyên Chân nói ra, lời này tuyệt tình như vậy, vô tình đánh nát chút ảo tưởng hạnh phúc vừa mới nảy sinh trong lòng nàng.
Thì ra hết thảy chỉ là giấc mộng sao, mình vẫn là Lý Thanh Hoa không có gì cả như trước...
Nở một nụ cười tự chế giễu, nước mắt Lý Thanh Hoa đảo quanh bên trong đôi mắt, nhưng lại kiên cường không chảy xuống.
Nếu hắn không thích mình, mình cũng không thể giống như tiểu nhi nữ, để lộ ra dáng vẻ mềm yếu trước mặt hắn, Lý Đại giáo chủ nàng không thể để rơi nước mắt.
Nhìn Lý Thanh Hoa cố nén nước mắt, gương mặt tái nhợt, Hoắc Nguyên Chân có vẻ bất an nói:
- Thanh Hoa, nếu trong lòng nàng không thoải mái, nên khóc cứ việc khóc đi.
Khóe miệng Lý Thanh Hoa chật vật nở một nụ cười:
- Đa tạ Đại sư quan tâm, Lý Thanh Hoa ta không phải là bé gái, cũng đã sớm không còn nước mắt, nước mắt của ta đã chảy cạn khô từ nhiều năm trước.
Nhìn dáng vẻ Lý Thanh Hoa giả bộ cứng rắn kiên cường, trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm buồn cười, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, tiếp tục nói:
- Ta thấy chưa chắc, Lý Thanh Hoa nàng cũng là nữ nhân, là nữ nhân đều có thói quen rơi lệ, chuyện nên khóc cứ việc khóc.
- Không cần người quan tâm, chắc là ta sẽ không khóc.
- Vậy nếu hôm nay nàng khóc thì sao?
Hoắc Nguyên Chân vẫn không chịu buông tha tiếp tục hỏi han, Lý Thanh Hoa nghe vậy trong lòng không khỏi phiền loạn một trận, càng thêm đau lòng, hắn không quan tâm tới cảm nhận của mình như vậy sao?
- Nếu hôm nay ta khóc, ngươi nói yêu cầu gì ta cũng đáp ứng.
Lý Thanh Hoa kiên cường cắn môi, nàng không tin mình không nhịn được vài giọt nước mắt kia, nàng đã trải qua biết bao tổn thất nặng nề, chút đả kích hiện tại bất quá là thêm một ít mây đen trên bầu trời cuộc sống vốn đã xám xịt của nàng.
- Tốt lắm, vậy ta hỏi nàng một câu, nàng có bằng lòng thả mẫu thân của An gia tỷ muội ra hay không?
Lời của Hoắc Nguyên Chân giống như một nhát đao đâm vào lòng Lý Thanh Hoa. Đến lúc này, quả nhiên hắn vẫn còn lo nghĩ cho người khác.
← Ch. 564 | Ch. 566 → |