← Ch.569 | Ch.571 → |
Nghĩ đến tình cảnh này, Mạc Thiên Tà lập tức lo lắng trong lòng, vốn muốn lập tức phát động công kích đối với Lý Thanh Hoa, bây giờ cũng có chút không dám.
Lý Thanh Hoa cũng có thể nhìn ra tâm tư Mạc Thiên Tà, nhưng nàng cũng không dám khinh suất xuất thủ. Xuất thủ một đao tiêu hao quá lớn, đến lúc đó nhất định mình và Hoắc Nguyên Chân sẽ lâm vào vòng nguy hiểm.
Hai bên vốn đang kiếm tuốt cung giương, giờ phút này đều dừng lại, không khí có vẻ khó xử.
Tình huống hiện tại giống như dùng roi đánh sói, cả hai bên đều sợ.
- Ha ha ha! Mạc giáo chủ, xem ra tình huống không tốt! Sao hả, có muốn bản tọa tới giúp một tay chăng?
Một tràng cười lớn vang tận mây xanh, tất cả mọi người giật mình, không biết có người đến lúc nào, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên nóc nhà đối diện có một người vận y phục dị quốc đang đứng đó.
Người này thân hình cao lớn gầy gò, nhìn qua chừng năm mươi tuổi, hai mắt trũng sâu, khác với người phương Đông. Y dùng một chiếc khăn màu trắng bao lấy đầu tóc, tại đeo vòng vàng, cầm trong tay một chiếc luân bàn tròn màu vàng rất lớn, xung quanh có một vòng răng cưa, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, nhìn qua cũng biết vô cùng sắc bén.
Lý Thanh Hoa vừa nhìn nhất thời cũng hít sâu một hơi khí lạnh, vội vàng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Không tốt, lại thêm một tên Tiên Thiên viên mãn!
Mạc Thiên Tà lập tức hai mắt sáng lên, bật cười ha hả nói: - Ba Tư Hán Tư giáo chủ, lão bằng hữu của ta, tới rất đúng lúc!
Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu nhìn người ngoại quốc mới xuất hiện gọi là Hán Tư này.
Ở trong mắt của Hoắc Nguyên Chân, người ngoại quốc không phải là dễ phân biệt như vậy, dường như người ngoại quốc có bề ngoài nhìn không khác người phương Đông là bao.
Nhưng người này không giống, bởi vì không chỉ bề ngoài y không giống như làn da trắng toát và xương gò má nhô cao của những người ngoại quốc khác, hơn nữa ăn mặc cũng không giống.
Đầu tiên kim luân to lớn của y khiến cho Hoắc Nguyên Chân lập tức nhớ tới Kim Luân Pháp Vương, chỉ bất quá người này không phải là hòa thượng, chỉ là có bề ngoài âm lãnh.
Cũng là mắt đen, ánh mắt lấp lánh, vừa nhìn đã biết công lực thâm hậu.
Không giống như người phương Đông đạt tới Tiên Thiên viên mãn lập tức anh hoa nội liễm, người này là phong mang tất lộ, giống như kim luân trong tay y, nhìn qua cũng biết có lực sát thương rất lớn.
Sau khi Mạc Thiên Tà gọi tên Hán Tư này, cũng không thấy thân thể y có cử động gì đã đến bên cạnh Mạc Thiên Tà, hai người đứng sóng vai nhau.
Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân vẫn có nắm chắc nhất định đối với thế cục cũng không còn nắm chắc như vậy.
Rốt cục khảo nghiệm của mình đã tới, trước mắt đối phương có ba Tiên Thiên viên mãn, phải làm thế nào mới có thể đối phó được?
Lý Thanh Hoa cố nhiên có thể đối phó bất cứ người nào, nhưng cũng chỉ giới hạn một người mà thôi. Sau khi phát ra một mũi phi đao Tiên Thiên viên mãn, Lý Thanh Hoa nhất định phải điều tức mới được, đã không còn lực tham dự cuộc chiến đấu này nữa.
Nếu như An gia tỷ muội đột nhiên xuất thủ, có lẽ có thể ngăn cản một trong ba người.
Nhưng còn lại một Tiên Thiên viên mãn, thế nào cũng là không đỡ được.
Mặc dù thực lực Hoắc Nguyên Chân bây giờ không tệ, nhưng vẫn cách Tiên Thiên viên mãn một khoảng chênh lệch không nhỏ.
Chiến đấu bên ngoài viện đã sắp sửa kết thúc, Hoắc Nguyên Chân biết Lạc Hoa thần giáo trừ mấy người mình cho Kim Nhãn Điêu mang đi ra, hiện tại đã không có mấy người sống nữa.
Quay đầu lại nhìn Lý Thanh Hoa một cái, Lý Thanh Hoa cũng đang nhìn về phía hắn.
Lý Thanh Hoa còn tưởng rằng Hoắc Nguyên Chân hơi sợ, mỉm cười nói với hắn:
- Nguyên Chân, không cần phải lo lắng, sau khi ta giết chết một người, nhất định dùng toàn thân công lực kéo một người khác một chút thời gian. Ta biết khinh công ngươi rất khá, nhân cơ hội này hãy nhanh chóng rời đi, chưa chắc Mạc Thiên Ta sẽ thật sự lấy mạng của ta, dù sao ta vẫn là Đại sư tỷ của lão.
Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái, chủ ý này của Lý Thanh Hoa quá kém, mình hoàn toàn không thể tiếp nhận.
Hắn dừng ánh mắt lại trên người An gia tỷ muội, chợt nói:
- An tỷ tỷ, lần này thật là liên lụy các nàng rồi, bần tăng không dám yêu cầu nhiều, bất quá chỉ hy vọng các vị có thể giữ vững thế trung lập, có được chăng?
An Như Sương hừ lạnh một tiếng:
- Đó là tự nhiên, chẳng lẽ chúng ta còn trợ giúp người nhốt mẫu thân của chúng ta sao?
Ngược lại là An Như Huyễn có vẻ khó xử nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Cẩn thận một chút.
Mạc Thiên Tà thấy tình cảnh này bật cười ha hả nói:
- Nhất Giới, rốt cục ngươi cũng nếm mùi đau khổ rồi phải không, đi đâu cũng gây ra nợ tình, hiện tại vào lúc nguy nan, An tỷ tỷ của ngươi cũng bỏ mặc ngươi, hôm nay người chờ chết đi thôi!
Lão còn chưa dứt lời, đột nhiên An gia tỷ muội bên cạnh không xa đồng thời xuất thủ, hai cánh tay ngọc vung lên, hai hàng Sinh Tử Phù bắn thẳng về phía Mạc Thiên Tà.
- A! Hai tiện tỳ dám đánh lén bản giáo chủ!
Mạc Thiên Tà nằm mơ cũng không nghĩ tới An gia tỷ muội đột nhiên xuất thủ, đánh cho lão luống cuống tay chân.
An gia tỷ muội không trả lời lời của lão, sau khi Sinh Tử Phù xuất thủ, lập tức xuất hiện bóng U Minh Quỷ Trảo chập chùng.
Hoắc Nguyên Chân là lần đầu tiên thấy thực lực chân chính của An gia tỷ muội. So với lúc ở Hoàng cung, các nàng tiến bộ quá lớn, sau khi Cửu Âm Chân Kinh đại thành, uy lực hai nàng liên thủ đã đạt đến một trình độ kinh khủng.
U Minh Quỷ Trảo vừa ra, nhất thời đầy trời toàn là trảo ảnh, đôi tay ngà ngọc tựa hồ có thể đánh cho nát đá tan vàng, không ngờ rằng đánh cho Tiên Thiên viên mãn Mạc Thiên Tà rơi xuống hạ phong.
Đông Phương Thiếu Bạch thấy Mạc Thiên Tà bị tập kích đột ngột, đang muốn xuất thủ trợ giúp, đột nhiên bị phi đao Lý Thanh Hoa ngăn lại, một cỗ lực lượng hùng mạnh phong tỏa Đông Phương Thiếu Bạch.
Quả thật Đông Phương Thiếu Bạch là một con rối thần trí mơ hồ không rõ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có ý thức. Giờ phút này phát hiện ra uy hiếp chết chóc bao trùm, lập tức không dám có chút cử động nào cả. Cứ như vậy, y và Lý Thanh Hoa lẳng lặng giằng co, thậm chí giờ phút này cũng không thể nào thi triển ra Hóa Huyết Ma công đánh đâu thắng đó.
Đông Phương Thiếu Bạch bất động, Lý Thanh Hoa cũng không động, nàng biết rõ phi đao có uy hiếp nhất là cái gì, vậy không phát phi đao ra ngoài.
Một khi phi đao xuất thủ chính là chết, cho dù có thể giết chết một người, sau đó phe mình nhất định cũng sẽ lâm vào vòng nguy hiểm.
Phi đao Lý Thanh Hoa phong tỏa Đông Phương Thiếu Bạch, Hoắc Nguyên Chân cũng không nhàn rỗi, thân thể thấp thoáng một cái đã tới trước mặt Hán Tư, vỗ ra một chương thật mạnh vào mặt y.
Khóe miệng Hán Tư nhếch một nụ cười khinh miệt, kim luân khẽ vung lên nghênh đón một chưởng của Hoắc Nguyên Chân.
Tiếng kim loại chạm nhau vang lên, phát ra tiếng vang to lớn.
Thân thể Hoắc Nguyên Chân bị chấn lui ngược lại ba bước.
Nhưng Hán Tư cũng không tốt lành gì hơn, thân thể cũng lảo đảo lui lại ba bước.
Kể từ sau khi đối địch với Động Huyền Tử trên tuyết sơn, Hoắc Nguyên Chân giao thủ cùng Tiên Thiên viên mãn lần nữa, về phương diện lực lượng đã hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.
Hán Tư cũng không nghĩ tới sẽ là kết quả như thế, lòng tin tràn đầy đi tới phương Đông, không ngờ rằng chỉ đánh ngang tay với một hòa thượng không phải là Tiên Thiên viên mãn, đây là chuyện mà y không thể nào chấp nhận.
Nổi giận gầm lên một tiếng, kim luân trong tay phát ra ánh sáng chói chang như ánh mặt trời, binh khí hùng mạnh thổi cho hoa cỏ trong viện Lý Thanh Hoa ngã rạp. Lúc này kim luân ẩn chứa nội lực vô biên của Hán Tư giống như đĩa bay, bay rất nhanh về phía Hoắc Nguyên Chân.
Giờ khắc này Hoắc Nguyên Chân không thể trông cậy vào bất cứ kẻ nào tới trợ giúp mình, chuyện hắn muốn làm chính là chờ đợi, hắn đã âm thầm liên lạc Kim Nhãn Điêu, dặn nó sau khi bỏ bọn Hoa Đóa xuống lập tức quay trở lại đón mình.
Căn cứ khoảng cách Kim Nhãn Điêu phi hành tính toán, trở lại nhiều nhất không vượt qua ba phút, chỉ cần mình kiên trì ba phút trong cuộc chiến này, như vậy sẽ có cơ hội rời đi.
Đây cũng là nguyên nhân hắn âm thầm dặn dò Lý Thanh Hoa không tới thời khắc mấu chốt nhất định không thể chân chính sử dụng phi đao, bởi vì Hoắc Nguyên Chân còn tính toán mang theo mấy người các nàng cùng nhau bỏ chạy.
Quân tử báo thù mười năm không muộn, hôm nay rõ ràng không thể nào chiến thắng, vậy nên suy tính làm thế nào rời đi mới là đứng đắn.
Kim luân của Hán Tư bay tới, mơ hồ mang theo tiếng sấm gió, lại làm cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy không thể nào tránh né.
Trong nháy mắt Hoắc Nguyên Chân cũng kịp phản ứng, thì ra kim luân này lại có diệu dụng tương tự như phi đao của Lý Thanh Hoa, cũng mang theo lực lượng tinh thần hùng mạnh phát ra.
Chỉ bất quá lực sát thương và tính bất ngờ của nó kém hơn phi đao nhiều, Hoắc Nguyên Chân không cho là kim luân này có thể chân chính phong tỏa tâm thần của mình, từ đó tạo thành một đòn tất sát.
Nhưng nhìn kim luân to lớn kia, nhìn răng cưa sắc bén trên đó, Hoắc Nguyên Chân biết ngăn cản chính diện là không thể nào, chỉ có thể lựa chọn phương thức tránh đi mũi nhọn.
Có Đại Na Di, Hoắc Nguyên Chân cũng không sợ kim luân, thân thể lăng không chợt lóe, lướt ngang qua bên cạnh mấy trượng tránh thoát kim luân này.
Thấy tránh khỏi dễ dàng như vậy, tinh thần Hoắc Nguyên Chân phấn chấn, vung chưởng chuẩn bị xông lên.
Vừa lúc đó, đột nhiên Lý Thanh Hoa quát một câu:
- Cẩn thận sau lưng!
Lý Thanh Hoa sử dụng tâm thần chủ yếu dùng để chấn nhiếp Đông Phương Thiếu Bạch, nhưng cũng không quên quan sát tình huống Hoắc Nguyên Chân.
Sau khi kim luân của Hán Tư bay ra khỏi tay, không ngờ rằng giống như boomerang của người nguyên thủy bay vòng ngược trở lại, đánh vào sau gáy Hoắc Nguyên Chân.
Hơn nữa lúc kim luân này phát ra ngoài thanh thế thật lớn, bây giờ bay trở lại lặng lẽ không tiếng động. Nếu không phải Lý Thanh Hoa nhắc nhở, chỉ sợ Hoắc Nguyên Chân không chết cũng phải bị thương.
Hoắc Nguyên Chân không ngờ đây lại là một món ám khí cổ quái như vậy, sau khoảnh khắc kinh hãi lập tức thị triển Đại Na Di, nhanh chóng trở về chỗ cũ.
Hán Tư cũng không nghĩ tới thân pháp Đại Na Di Hoắc Nguyên Chân thần kỳ như thế, lại có thể tránh thoát kim luân của mình bay qua bay lại tập kích.
Đang muốn vẫy kim luân trở về tiếp lấy, Hoắc Nguyên Chân sử dụng ra lần thứ ba Đại Na Di.
Bất quá lần này mục tiêu Hoắc Nguyên Chân là chạy thẳng tới Hán Tư, nháy mắt đã đi tới trước mặt Hán Tư, hai tay vừa hợp lại phân, một chữ Vạn màu vàng to lớn bắn thẳng tới Hán Tư.
Từ trước tới nay chưa từng có kinh nghiệm giao thủ với Hoắc Nguyên Chân, Hán Tư bị đối phương thi triển Đại Na Di liên tục lộ vẻ bối rối, vội vàng giơ kim luân lên nghênh đón chữ Vạn tập kích bất ngờ kia.
Hoắc Nguyên Chân muốn chính là hiệu quả này, nếu như Hán Tư né, hắn còn không biết nên làm như thế nào, nhưng Hán Tư đón đỡ, vậy vừa đúng theo ý đồ Hoắc Nguyên Chân.
Chữ Vạn hung hăng đập vào kim luân Hán Tư, giống như cầm búa sắt ngàn cân đập thật mạnh vào kim luân vậy.
Bùng một tiếng vang thật lớn, Hán Tư lần nữa không nhịn được lui về phía sau mấy bước.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân cũng lui về phía sau, nhưng giờ khắc này dưới chân hắn giống như gắn lò xo lần nữa nhào tới, hai tay bắt một thủ thế thật nhanh trên không trung, sau đó một đạo điện quang nhanh chóng phát ra vào lúc thân thể hắn còn chưa rơi xuống đất.
Thủ thế Bất Động Căn Bản ấn, đối mặt Tiên Thiên viên mãn này, Hoắc Nguyên Chân không có giữ lại chút nào, vừa lên liền phát động thế công mãnh liệt nhất của mình.
Hán Tư nằm mơ không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân có thể phát ra một đòn uy lực hùng mạnh như vậy, sau khi ngăn cản chữ Vạn màu vàng kia, thậm chí y cũng cảm thấy cánh tay có chút tê dại.
Trong lòng có cảm giác vô cùng nhục nhã, Hán Tư cũng vừa rơi xuống đất liền búng người trở lại, chuẩn bị dùng thời gian ngắn nhất, thủ đoạn mạnh nhất vặn đầu hòa thượng này xuống.
Nhưng chính tâm lý vội vàng này của y đã bị Hoắc Nguyên Chân lợi dụng, đạo Bất Động Căn Bản ấn kia đánh thật mạnh vào kim luân.
Đáng thương cho kim luân, mới vừa giao chiến cũng đã bị liên tục đánh ba lần.
Hơn nữa lần này không giống hai lần trước, đạo điện quang kia giống như khai thiên tích địa bắn vào kim luân thật mạnh, bất ngờ xuyên qua cả kim luân thật dày.
Một đòn toàn lực tương đương với cảnh giới Ngự trở xuống, đã không phải là binh khí gì cũng có thể ngăn cản được, kim luân cũng không ngoại lệ.
Bụng của Hán Tư lập tức có mùi khét, đó là sóng nhiệt bên trong Tam Phân Âm Dương Khí của Hoắc Nguyên Chân đánh trúng bụng y.
Mặc dù đã không còn bao nhiêu uy lực, nhưng Hán Tư thật sự đã bị thương.
Một Tiên Thiên viên mãn trong tình huống nhất thời sơ ý, đã bị thương dưới tay một người không phải là Tiên Thiên viên mãn.
Mà Hoắc Nguyên Chân cố nén thân thể suy yếu mất đi phần lớn nội lực, ở đó thở dài một tiếng nói:
- Vốn tưởng rằng là một con cọp, không nghĩ tới lại là con chuột, làm cho bần tăng quá thất vọng!
Hán Tư thân là Tiên Thiên viên mãn, tràn đầy tự tin đi tới Trung Nguyên, từ trước tới nay chưa từng thất bại. Không ngờ rằng hiện tại thua dưới tay kẻ không phải là Tiên Thiên viên mãn, quả thật là vô cùng nhục nhã.
Nhưng vào lúc y đang chuẩn bị phản kích, Hoắc Nguyên Chân lại đột nhiên rút lui.
Một bóng đen rợp trời phủ đất từ trên không đáp xuống, chính là Kim Nhãn Điêu đã trở lại.
Kim Nhãn Điêu trở lại, bản thân Hoắc Nguyên Chân cũng vô lực tái chiến, tự nhiên biết bây giờ nên làm như thế nào.
Đến lúc này, Lý Thanh Hoa giằng co Đông Phương với Thiếu Bạch từ trước đến nay thình lình khẽ kêu một tiếng, ba đạo hàn quang từ trong tay nàng phát ra.
Trong thiên hạ không ai biết Lý Thanh Hoa có thể đồng thời phát ra ba đao.
Đây không phải là một đòn mạnh nhất của Lý Thanh Hoa, nhưng tuyệt đối là đòn hữu hiệu nhất, tối thiểu dưới thế cục trước mắt, một đòn này đã đủ làm cho ba người Mạc Thiên Tà phải luống cuống tay chân.
← Ch. 569 | Ch. 571 → |