← Ch.570 | Ch.572 → |
Không đơn thuần là luống cuống tay chân, đầu vai ba người bọn họ bất ngờ đồng thời dâng lên huyết quang.
Một chiêu phát ra ba mũi phi đao ám khí, ba Tiên Thiên viên mãn không cách nào tránh né, thi nhau trúng đao. Phi đao màu bạc dài hơn ba tấc biến mất tung tích trên người bọn họ, thậm chí ngay cả cán đao cũng không thấy được, hoàn toàn bắn ngập vào trong cơ thể.
Lực công kích hùng mạnh đấy thân thể ba người lui về phía sau, lại liên tục bảy tám trượng xa mới dừng bước lại.
Mà đến lúc bọn họ dừng thân hình lại được, chỉ thấy Kim Nhãn Điêu khổng lồ kia đã đón bốn người Kim Nhãn Điêu đã mang động Hoắc Nguyên Chân, Lý Thanh Hoa cùng An gia tỷ muội bay lên không, bốc thẳng lên cao.
Hán Tư tức giận quơ múa kim luân trong tay, làm thành ám khí ném thẳng lên không đuổi theo.
Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa cũng đã phát ra một đòn mạnh nhất, giờ phút này không còn bao nhiều sức chiến đấu, nhưng trạng thái An gia tỷ muội vẫn hoàn hảo như cũ, song kiếm hợp bích đánh ra một kiếm, đánh lui kim luân Hán Tư trở về.
Hán Tư giận dữ hét lên bằng tiếng Hán cứng nhắc của mình:
- Hòa thượng... ngươi không chạy được, hòa thượng chạy được, miếu không chạy được!
Lúc này Mạc Thiên Tà cũng nhìn Hoắc Nguyên Chân đang bay đi dần xa trên không nói:
- Nhất Giới! Lạc Hoa thần giáo đã xong rồi, lần sau chính là Thiếu Lâm tự!
Lý Thanh Hoa yên lặng nhìn mảnh phế tích Lạc Hoa thần giáo sau chiến đấu cách mình càng ngày càng xa. Nhiều năm tâm huyết cứ như vậy mất sạch không còn, lòng nàng chợt cảm thấy đau nhói, khóe mắt rưng rưng lệ.
Hoắc Nguyên Chân âm thầm đưa tay ra nắm lấy tay nàng siết chặt:
- Thanh Hoa, nàng đừng thương tâm nữa, có một số thứ mất đi chưa chắc không phải là một phúc phận.
Lý Thanh Hoa không có rút tay về, ánh mắt lại nhìn sang An Như Huyễn:
- An Như Huyễn, An Như Sương, mẫu thân các ngươi bây giờ không sao, nhưng cứu bà ấy ra cần hao phí chút công phu. Chờ sau khi chúng ta bay ra khỏi tầm nhìn Thiên Nhãn bọn Mạc Thiên Tà, ta đưa các ngươi tới đó. Trong vòng mười ngày, nhất định các ngươi sẽ gặp được mẫu thân.
Ánh mắt An Như Huyễn làm như vô ý lướt qua tay Hoắc Nguyên Chân đang nắm tay Lý Thanh Hoa, khẽ gật đầu:
- Dầu gì cũng là giáo chủ Lạc Hoa thần giáo, ta tin người còn không đến nỗi nói không giữ lời.
- Đó là tự nhiên, nếu Lý Thanh Hoa ta đã quyết định, tuyệt đối sẽ không đổi ý.
Hoắc Nguyên Chân thấy được ánh mắt An Như Huyễn, trong lòng hơi có chút lúng túng. Nhưng giờ khắc này Lý Thanh Hoa mới vừa mất đi Lạc Hoa thần giáo, hắn cũng không thể bỏ mặc nàng không để ý, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nắm tay của Lý Thanh Hoa, mở miệng nói:
- Vậy lát nữa chúng ta đi tìm mẫu thân Như Huyễn, đợi khi tìm được, chúng ta cùng nhau trở lại Thiếu Lâm tự.
Không nghĩ tới ba nữ tử tại chỗ đều không tán đồng đề nghị này.
An gia tỷ muội cũng không có ý đi Thiếu Lâm tự, sau khi tìm được mẫu thân mình, các nàng còn cần chia ra trở về Thiên Nhai Hải các cùng Linh Tiêu cung. Bởi vì các nàng cũng có môn phái, nếu như các nàng đi rồi, như vậy hẳn là môn phái các nàng phải chịu tai họa.
An Như Sương nói:
- Thu Vũ cùng Mặc Lan vẫn còn ở Thiên Nhai Hải các, ta không thể bỏ mặc bất kể bọn chúng, hôm nay đã hoàn toàn trở mặt cùng Mạc Thiên Tà, không thể ở Thiên Nhai Hải các như trước nữa, ta phải đi đón bọn chúng.
An Như Huyễn cũng nói:
- Không sai, bọn Tiểu Hoàn cũng ở Linh Tiểu cung, hôm nay Linh Tiểu cung cũng không an toàn, ta muốn thừa dịp bọn Mạc Thiên Tà còn chưa trở về Thiên Sơn, đưa bọn chúng đi khỏi.
Muốn di dời môn phái quy mô như các nàng cũng không phải dễ dàng như vậy, chuyện cần phải xử lý còn có rất nhiều, Hoắc Nguyên Chân còn lo lắng thời gian không đủ dùng.
Lý Thanh Hoa yếu ớt nói:
- Hắn tạm thời không sao, hôm nay Mạc Thiên Tà ở lại Đại Hạ, không có một tháng sẽ không xử lý xong chuyện bên kia. Hơn nữa ta suy đoán một mình lão định không dám lưu lại, lo lắng ta sẽ còn đánh trở về, cho nên trong thời gian ngắn hắn không sẽ không rảnh rỗi đối phó môn phái khác.
Dừng lại một chút, Lý Thanh Hoa tiếp tục nói:
- Hơn nữa ta cũng muốn dẫn bọn Hoa Đóa theo, con chim này bạy nhanh trở lại như vậy, chắc là đã ném các nàng trên đường đi.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Không sai, nhưng các nàng có nghĩ tới không, sau này sẽ dời môn phái của mình đi địa phương nào?
Mấy nữ tử nhìn nhau một cái, tựa hồ cũng có thể nhìn ra tâm ý của đối phương, Lý Thanh Hoa dẫn đầu nói:
- Nguyên Chân, ta còn nhớ ngươi đã đáp ứng ta sẽ xây dựng một cái am ở gần Thiếu Lâm, thu ta làm đệ tử Thiếu Lâm. Đương nhiên là ta sẽ dẫn người tới đó, ngươi cũng không thể đổi ý không chứa chấp.
An Như Huyễn không nói nhiều lời, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân:
- Tự nhiên ta ở với các ngươi.
Các nàng đều có tình cảm với Hoắc Nguyên Chân, tự nhiên có thể nói như thế, An Như Sương cũng có vẻ không được tự nhiên, suy nghĩ kỹ một trận mới do dự nói:
- Ta không bỏ được muội muội, hơn nữa hôm nay Thu Vũ mất trí nhớ cũng có liên quan với ngươi, vẫn nên đến Thiếu Lâm là tương đối thích hợp.
Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, yên lặng tính một chút.
Không tính không biết, tính ra lập tức giật mình, cẩn thận suy nghĩ một chút, Thiếu Lâm sắp sửa trở nên náo nhiệt.
Hôm nay suy đoán Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y đã sắp đến Thiếu Lâm, qua một thời gian nữa Lý Thanh Hoa mang theo mấy người Hoa Đóa, Lạc Cửu Khuynh cùng Miêu Miêu cũng sẽ đi tới Thiếu Lâm.
An Như Huyễn mang theo Hoa Tiểu Hoàn cũng muốn đi Thiếu Lâm, mặc dù người của Thiên Nhai Hải các không phải là rất nhiều, nhưng bốn năm mươi nữ tử vẫn phải có.
Thiên Nhai Hải các của An Như Sương cũng gần giống như Linh Tiểu cung, đến lúc đó bọn Mộ Dung Thu Vũ, Mặc Lan cũng sẽ tới đó.
Tính sơ qua, nữ tử đi Thiếu Lâm có gần trăm người.
"A Di Đà Phật! Thiếu Lâm là miểu hòa thượng, không phải là am ni cô".
Hoắc Nguyên Chân mơ hồ cảm giác nhức đầu một trận, nhưng giờ khắc này hắn hoàn toàn không nói ra bất kỳ lời nào, những người tới này, hắn không thể cự tuyệt bất cứ kẻ nào, cũng không muốn cự tuyệt.
Bất kể Lý Thanh Hoa hay là An gia tỷ muội, Hoắc Nguyên Chân đều không thể bỏ mặc bất kể. Hơn nữa Mạc Thiên Tà uy hiếp sắp tới, những nữ tử này chính hợp lại với nhau cũng là một cỗ lực chiến đấu hùng mạnh.
Giờ khắc này Hoắc Nguyên Chân có chút nhớ nhung Đông Phương Tình, mục đích tới Tây Vực chính là vì cứu Đông Phương Tình, nhưng bây giờ mục đích căn bản vẫn chưa đạt thành.
Lý Thanh Hoa tựa hồ nhìn thấu tâm tư Hoắc Nguyên Chân, mở miệng an ủi:
- Không cần phải lo lắng, Đông Phương sự muội nhất định bình an vô sự, chẳng qua là tạm thời không có tự do thôi. Chờ thực lực lại gia tăng một chút, ta cảm thấy chúng ta có nắm chắc đi cứu Đông Phương sư muội, ta nhất định nói ra chân tướng chuyện này.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.
← Ch. 570 | Ch. 572 → |