Vay nóng Tima

Truyện:Phương Trượng - Chương 572

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 572: Thực Lực Tổng Thể Thiếu Lâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)

Siêu sale Shopee


Lúc này An Như Sương liếc Hoắc Nguyên Chân một cái:

- Phương trượng, chúng ta đông người như vậy đi Thiếu Lâm tự, sẽ ở nơi nào?

- Hiện tại chính là mùa hè tới, vừa đúng bắt đầu khai công làm việc, sau khi bần tăng trở lại Thiếu Lâm sẽ lập tức chiêu mộ thợ thuyền xây dựng một tòa Thiếu Lâm nữ đệ tử viện, hoặc là Quan Âm thiền viện phía sau núi hoặc là dưới chân núi Thiếu Thất, an bài hết thảy các vị nữ thí chủ vào đó, còn có thể chiếu ứng lẫn nhau, cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt.

Trong mắt An Như Sương toát ra vẻ quái dị:

- Vậy ngươi cũng nên nghĩ kỹ lại xem có còn thiếu người nào không, dứt khoát nhận lấy, mọi người đều ở cùng một chỗ, như vậy cũng có thể an tâm.

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, nhìn An Như Sương một cái, lập tức hiểu ý An Như Sương.

Nàng vẫn còn đang bất mãn, bất mãn quan hệ mình và Lý Thanh Hoa, bởi vì An Như Huyễn, thậm chí còn có thể là vì duyên cớ Mộ Dung Thu Vũ.

Nhưng bây giờ Hoắc Nguyên Chân không thể nói gì, hắn cũng không cách nào cãi lại. An Như Huyễn nhìn qua vẫn hết sức bình thản, nhưng đôi môi mím chặt và khớp ngón tay trắng bệch kia cũng chứng minh trong lòng nàng cũng không bình tĩnh.

Hoắc Nguyên Chân có lòng an ủi An Như Huyễn, nhưng giờ phút này nắm tay của Lý Thanh Hoa, lại cảm giác có chút tiền thổi lưỡng nan.

Không biết từ lúc nào, mình lại trêu chọc những nữ tử này? Trong lúc nhất thời Hoắc Nguyên Chân có vẻ khó hiểu.

Trên bầu trời cường phong thổi qua, lay động tóc dài các nữ tử bay lượn, Lý Thanh Hoa nhìn An Như Huyễn đối diện, dường như vừa hạ quyết tâm, đột nhiên buông tay Hoắc Nguyên Chân ra, nắm lấy tay An Như Huyễn.

An Như Huyễn kinh ngạc liếc mắt nhìn Lý Thanh Hoa, không biết nàng làm như vậy là có ý gì.

- Như Huyễn, ta lớn hơn nàng mười mấy tuổi, gọi một tiếng muội muội đi, không biết có thể tha thứ hết thảy những gì trước kia tỷ tỷ làm với mẫu thân muội hay không?

An Như Huyễn không có lên tiếng, cũng không có rút tay về, vấn đề này quá khó trả lời.

- Ta biết tỷ muội các ngươi không thể dễ dàng tha thứ cho ta.

Lý Thanh Hoa lại kéo tay An Như Sương:

- Nhưng xin các ngươi hãy tin tưởng, ta sẽ từ từ bồi thường cho các ngươi, cho đến khi các ngươi cảm thấy có thể tha thứ cho ta.

Mặc dù Lý Thanh Hoa đã quyết tâm hối cãi, nhưng thấy sắc mặt An gia tỷ muội không vui, nàng cũng biết hiện tại cũng chưa thể khiến cho An gia tỷ muội tha thứ cho trò đùa quá mức của mình. Tối thiểu cũng phải trả lại cho các nàng một mẫu thân khỏe mạnh, hơn nữa nhất định phải có người ở bên cạnh nói giúp, mới có khả năng dần dần hòa hoãn lại.

Người có thể làm hòa hoãn quan hệ hai bên, ngoại trừ Hoắc Nguyên Chân ra không còn ai khác.

Lý Thanh Hoa nhẹ nhàng nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Nguyên Chân, người hiểu Như Sương cùng Như Huyễn còn nhiều hơn ta, cần phải khuyên giải bọn họ nhiều hơn.

- Chuyện này là tự nhiên, trách nhiệm của bần tăng là không tránh khỏi.

Mặc dù hắn không biết rốt cục mình có thể sống qua một năm hay không, nhưng rất nhiều chuyện đều phải chuẩn bị trước sẵn sàng. Vốn nhất mình may mắn chống đỡ qua, sau đó chắc chắn cũng phải đối mặt với những chuyện này.

Cho nên Hoắc Nguyên Chân nói:

- Trong nhà hòa thuận, vạn sự thịnh hưng, mọi người đều là người một nhà, chuyện đã qua tốt nhất cứ để cho nó qua đi.

Nói tới chỗ này, thanh âm của Hoắc Nguyên Chân càng ngày càng nhỏ. Ánh mắt ba nữ tử đều rơi xuống trên mặt của Hoắc Nguyên Chân, muốn xem thử da mặt của hòa thượng này làm bằng gì, vì sao lại dày như vậy.


Mặt trời đỏ như lửa treo cao trên trời, lá cây héo hon ủ rũ cúi thấp, trên mặt đất bao phủ một lớp bụi mù xám xịt. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng trên không có hơi khúc xạ, nếu nhìn lâu có cảm giác choáng váng hoa mắt như ảo giác.

Ngay cả côn trùng trong rừng cũng buồn không thèm gáy, người tới Thiếu Lâm dâng hương cũng bớt đi rất nhiều.

Không phải là các tín đồ không thành kính, mà là dâng hương vào tiết trời khắc nghiệt như vậy thật sự khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Sau khi tiếng chuông sáng sớm vang lên, bên trong đại viện Thiếu Lâm cũng có vẻ yên tĩnh.

Đám võ tăng Thiếu Lâm cũng sửa thời gian luyện lại võ, sau khi thủ tọa Đạt Ma đường Nhất Đăng Đại sư lên tiếng, đám võ tăng sáng sớm đi ra ngoài đánh quyền, chạy bộ ở Âm Mã hồ, sau khi dùng qua cơm chay mạnh ai nấy trở về các đường, tụng kinh ngồi thiền, giữa ban ngày không có hoạt động gì bên ngoài.

Đạt Ma nội đường hôm nay coi như là nhân tài đông đúc, Nhất Đăng Đại sư thân là thủ tọa nhìn mấy đệ tử thân truyền của phương trượng bên trong phòng, âm thầm gật đầu.

Hôm nay Thiếu Lâm đã khác xưa, không còn dấu vết của môn phái nhỏ như trước nữa. Có thể nói rằng tùy tiện chọn ra bất cứ người nào trong đám võ tăng Thiếu Lâm, không nói có thể trở thành tông chủ một phái, nhưng đi ra ngoài chiếm một ngọn núi xưng vương tuyệt đối không thành vấn đề.

Hơn nữa Đạt Ma nội đường này quả thật là làm cho người ta khiếp sợ.

Bốn đại đệ tử của phương trượng đã tới Thiếu Lâm được sáu bảy ngày, hiện tại trong Đạt Ma nội đường đã có lục đại đệ tử thân truyền của phương trượng.

Pháp danh Ngũ Ngũ Đại vương vốn phải gọi là Tuệ Ngũ, nhưng trong đám đệ tử đời thứ hai đã có Tuệ Ngũ, từ Tuệ Nhất đến Tuệ Thập Bát đều có, nếu muốn dùng con số đặt tên chữ chỉ có thể từ bắt đầu mười chín.

Thân là Đại đệ tử phương trượng, tự nhiên không thể bắt đầu từ mười chín, cho nên hiện tại pháp danh Ngũ Ngũ Đại vương gọi là Tuệ Thiên, tự xưng Thiên Vương, nói là tên sư phụ ban cho.

Vũ khí của y là một cặp Lôi Cổ Ủng Kim Chụy, to như hai chậu rửa mặt, chỉ bất quá nhìn qua khả năng rỗng ruột là rất lớn.

Nhất Đăng biết thành tựu của Tuệ Thiên tuyệt đối ở trên mình, bây giờ người này cũng đã là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí mơ hồ còn có dấu hiệu tiến bộ.

Mặc dù bằng vào Lục Mạch thần kiếm, Nhất Đăng cũng sẽ không sợ Tuệ Thiên, nhưng còn có một điểm rất trọng yếu, đó chính là tuổi tác.

Người này ba mươi tuổi, mình cũng đã sáu mươi tuổi.

Nếu chỉ có một người này còn đỡ, Nhị đệ tử Tuệ Long cũng là một siêu cấp cao thủ. Người này tự xưng Long Vương, nói là sư phụ ban cho tên này, thực lực không dưới Tuệ Thiên, vũ khí trong tay là một ngọn roi vàng, bây giờ cũng là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.

Còn có Tam đồ đệ Tuệ Tinh, nguyên danh gọi là Lỗ Tinh, tự xưng A Tu La, cũng là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.

Chỉ bất quá Nhất Đăng quan sát tỉ mỉ, người này tựa hồ so tài cùng Tuệ Thiên khắp nơi, nhưng không phải là có cừu oán, mà là nhất định phải tranh cao thấp, xem thử ai mới là đệ tử kiệt xuất nhất của sư phụ.

Tứ đồ đệ Tuệ Tâm nguyên bản chính là huynh đệ cùng Tuệ Tĩnh, giống như Tuệ Thiên và Tuệ Long nguyên bản cũng là huynh đệ. Nhưng y và ca ca bất đồng là, đối thủ cạnh tranh của y là Tuệ Long.

Bốn người này bình thời không nói nhiều, cũng không nhiều lời với Tuệ Nguyên cùng Tuệ Đao nhập môn trước bọn họ.

Thậm chí bọn họ cũng không nói bao nhiêu với sư thúc Nhất Đăng, đường đường thủ tọa Đạt Ma đường này.

Nhất Đăng cũng không biết Hoắc Nguyên Chân tìm từ địa phương nào được bốn tên đệ tử như vậy, mỗi một người đều là biến thái, làm cho sư thúc Nhất Đăng hoàn toàn không có lòng tin. Chỉ sợ lúc nào đó sẽ có một người bộc phát, trở thành chuẩn viên mãn hoặc là Tiên Thiên viên mãn, hoàn toàn bỏ rơi vị sư thúc là mình không thấy bóng dáng.

Loại chuyện như vậy không phải là không thể nào, dù sao người ta còn trẻ, hơn nữa ai nấy nhìn qua đều có tiềm lực bất phàm.

Nếu thật sự có một ngày như vậy, cố nhiên là Nhất Đăng cao hứng vì Thiếu Lâm, nhưng mất thể diện cũng là khó tránh khỏi, tối thiểu nhất lão cũng không có lòng tin tiếp tục làm chức thủ tọa Đạt Ma đường.

Mặc dù phương trượng không nói quá nhiều, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, trong năm đường khẩu tập võ Thiếu Lâm hôm nay La Hán đường Bồ Đề đường, Bát Nhã đường, Giới Luật viện cùng Đạt Ma đường, lấy Đạt Ma đường là quan trọng nhất, trong đó không ai không phải là siêu cấp cao thủ.

Mà thủ tọa Đạt Ma đường, không phải là người võ công cực cao ngàn vạn lần không thể đảm nhiệm, vị trí này nhất định phải là sức chiến đấu cường hãn nhất Thiếu Lâm. Thậm chí phương trượng cùng trụ trì không cần phải có võ công quá giỏi, nhưng võ công thủ tọa Đạt Ma đường nhất định là phải tuyệt đối cường hãn.

Phải nói người ta đều cần động lực, cần kích thích, sáu bảy ngày trước Nhất Đăng vẫn chỉ là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, mặc dù mỗi ngày đều cố gắng tu luyện dưới gia tốc gấp năm lần, nhưng muốn đột phá vẫn không có dấu hiệu gì.

Nhưng kể từ sau khi bốn người Ngũ Ngũ này đi tới Thiếu Lâm, Nhất Đăng liền bị kích thích, mình là một sư thúc lại sắp bị sư điệt vượt qua, như vậy coi sao được?

Cũng không biết trời xui đất khiến thế nào, Nhất Đăng bị kích thích đột nhiên bộc phát, lại có thể phá vỡ xiềng xích công lực từ trước tới nay. Mặc dù không có đã thông sinh tử huyền quan, nhưng cũng bất ngờ đột phá một bình cảnh, giúp cho nội lực trong cơ thể lần nữa bộc phát, nhất cử trở thành cao thủ chuẩn viên mãn.

Lần trước Đông Phương Thiếu Bạch tới Thiếu Lâm, Nhất Đăng cũng biết Vô Danh trưởng lão Thiếu Lâm là Tiên Thiên viên mãn, phía trên lão có Vô Danh, khả năng có thể vượt qua căn bản không nhiều. Nhưng lần này rốt cục cũng coi như là đáng tự hào, tạm thời không cần phải lo lắng bị mấy tên sư điệt mình vượt qua.

Bởi vì lão nhìn ra, mặc dù bọn Ngũ Ngũ là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, nhưng tựa hồ thời gian đột phá cũng không dài, trong thời gian ngắn muốn trở thành Tiên Thiên viên mãn hoặc là chuẩn viên mãn không có khả năng nhiều lắm.

Trên thực tế quả thật cũng là như vậy, Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong bọn họ nhờ Hoắc Nguyên Chân quán đỉnh mà đạt tới, muốn đột phá nhanh là chuyện không thực tế.

Nhưng có một điểm, Hoắc Nguyên Chân vẫn chưa quán đỉnh võ công cường hãn cho bọn họ. Chờ khi Hoắc Nguyên Chân trở lại quán đỉnh võ công cho mấy đệ tử này, Nhất Đăng sẽ biết cảm giác vô lực là thế nào.

Nhất Đăng đột phá trở thành chuẩn viên mãn cố nhiên là hỷ sự lớn của Thiếu Lâm, nhưng cũng không có làm cho đệ tử Thiếu Lâm quá mức khiếp sợ.

Bởi vì trong khoảng thời gian này, Thiếu Lâm quá nhiều bất ngờ.

Trong thời gian Hoắc Nguyên Chân rời đi, đệ tử Thiếu Lâm đều nỗ lực tu luyện, được các đường khẩu gia tốc, tiến bộ của từng người cũng có thể dùng thần tốc để hình dung.

Bởi vì bọn họ căn bản cũng không nghỉ ngơi, cơ hồ tất cả thời gian đều dùng để tu luyện.

Thông thường người tập võ tu luyện nội công cũng không tu luyện theo phương thức như vậy, toàn là làm gì đó, sau đó mới tu luyện một thời gian, rất ít người tu luyện suốt ngày đêm như vậy.

Thiếu Lâm lại khác, tất cả đệ tử đều chìm vào bầu không khí tu luyện khẩn trương, còn có các đường khẩu gia tốc, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi. Tu luyện một ngày cơ hồ so với bình thời tu luyện mười ngày, tiến bộ không nhanh mới là có vấn đề.

Đầu tiên là thực lực tổng thể Thiếu Lâm, hôm nay đã có rất nhiều cao thủ Tiên Thiên bên trong đệ tử Thiếu Lâm đời thứ ba. Trong gần hai trăm người đệ tử đời thứ ba, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên đã đến hơn chín mươi người, sắp sửa đạt tới con số một trăm.

Mà bảy tám chục người còn lại, toàn bộ đều là Hậu Thiên viên mãn.

Tư chất tổng thể Thiếu Lâm quá cao, trong thiên hạ không có một môn phái nào có tư chất tổng thể như vậy. Sau khi Hoắc Nguyên Chân trước sau chính thức tẩy não cho tất cả đệ tử Thiếu Lâm, mục tiêu trong lòng mỗi người đều trở nên mạnh mẽ. Mạnh ai nấy vùi đầu tu luyện, cố gắng đặt chân trong giang hồ càng ngày càng hiểm ác, tranh thủ sớm ngày có thể trợ giúp Thiếu Lâm phát triển, phát dương quang đại.

Trong đó nhân vật cầm đầu đệ tử đời thứ ba Giác Viễn, đã đi tới một bước dài trên con đường Tiên Thiên hậu kỳ.

Tốc độ tu luyện của Giác Viễn khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời, không hổ là đệ tử do Nhiễm Đông Dạ đích thân chọn lựa. Tư chất là không có lời nào để nói, hoàn toàn không kém đệ nhất thiên tài Nhất Tịnh của Thiếu Lâm.

Trong số đệ tử đời thứ hai cũng có nhân tài không ít, ngay cả Tuệ Ngưu tu luyện chậm chạp cũng đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, rốt cục cũng không phải là kém quá.

Chỉ bất quá Long Tượng Bát Nhã Công tầng bảy của Tuệ Ngưu càng thêm kinh người, cộng thêm y vốn có thần lực trời sinh, hiện tại như một chiếc xe tăng hình người, suy đoán chỉ vài năm sau có lẽ phải ra hậu sơn làm bạn với Đại Thánh.

Bọn Tuệ Nhất đến Tuệ Thập Bát gặp vận may, sống trong hẻm mộc nhân, mỗi ngày gia tốc tu luyện gấp năm lần, tốc độ tu luyện này có thể sánh ngang thủ tọa Đạt Ma đường, cũng có thể so sánh với Phương Trượng viện Hoắc Nguyên Chân.

Cho nên tính tốc độ tu luyện chân chính, mấy người bọn họ mới là nhanh nhất. Hiện tại sáu người bọn Tuệ Nhật đã tiến một bước dài trên con đường Thiên Tiên trung kỳ, suy đoán có một năm rưỡi nữa, cho dù không thành Tiên Thiên hậu kỳ, trung kỳ đỉnh phong là không thể thoát.

Mà mặc dù mười hai người còn lại vẫn chưa đạt tới Tiên Thiên trung kỳ, cũng đã đạt tới Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, dù sao từ sơ kỳ đến trung kỳ dễ dàng hơn nhiều so với từ trung kỳ đến hậu kỳ.

So với những người này, ngược lại cảnh giới hai người Tuệ Vô cùng Tuệ Kiếm lúc đầu vẫn dẫn trước, lúc này hơi có vẻ tụt lại phía sau.

Hai người bọn họ tiến vào Tiên Thiên trung kỳ đã được một thời gian, nhưng hôm nay tiến độ tu luyện nội công cũng đã rơi lại phía sau sáu người Tuệ Nhất.

Đương nhiên chuyện này còn có liên quan tới hẻm mộc nhân không trách được bọn họ.

Trừ đệ tử đời thứ hai ra, tiến bộ của Nhất Tịnh làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi.

Thân là đệ tử Thiếu Lâm đời thứ nhất, áp lực trên người Nhất Tịnh nặng nề hơn bất cứ kẻ nào. Chỉ bất quá tên này là một võ si, cũng không thèm để ý những áp lực kia, mỗi ngày đều cắm đầu tu luyện. Hoắc Nguyên Chân lại luôn cung cấp cho y điều kiện tốt nhất, cho nên hôm nay đã đạt tới Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, cũng là chuyện khiến cho người ta khó lòng tin được.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-738)