← Ch.093 | Ch.095 → |
Chỉ cần một ngày không đánh giặc, một ngày không có sao, như vậy mình sẽ có thể yên yên ổn ổn phát triển Thiếu Lâm, tiếp tục con đường xưng bá võ lâm của mình.
Trước mắt chuyện khẩn yếu nhất, là chuẩn bị ứng đối đại hội võ lâm Hà Nam vào mồng Một tháng Mười.
Đến ngày đó, nhất định là Hoa Vô Kỵ muốn cho tất cả môn phái võ lâm tham gia đều gia nhập Thiên Đạo Minh, muốn hoàn toàn nắm trong tay Hà Nam.
Hoắc Nguyên Chân không muốn thấy một Thiên Đạo Minh thống nhất, chuyện này đối với chuyện mình xưng bá võ lâm Hà Nam vô cùng bất lợi, cho nên hắn muốn đi phá hư lần đại hội này, để cho môn phái võ lâm không thể trở nên thống nhất.
Chẳng qua là bằng vào nội lực Hậu Thiên viên mãn trước mắt cộng thêm mấy môn tuyệt kỹ của mình, cũng không biết có thể đối kháng Hoa Vô Kỵ hay không, dù sao đó là cao thủ đã tiến vào Tiên Thiên trước đây rất lâu.
- Mặc Phượng Hoàng vẫn chưa đắc thủ ư?
Bên trong phân đà Ma giáo, Chu Hoàn ra vẻ khó lòng tin được hỏi Chấp Sự thủ hạ của mình.
- Đúng vậy Đà chủ, Mặc Phượng Hoàng nói lòng hướng Phật của phương trượng kia vô cùng kiên định, rất khó hạ thủ, nàng cần thêm thời gian.
- Thời gian! Thời gian... đến nay đã nửa tháng trôi qua, nàng vẫn chưa thu hoạch được gì. Không được, chúng ta không thể gởi gắm hy vọng vào nàng ta, xem ra ban đầu là ta quá mức tin tưởng nữ nhân này, cũng xem thường phương trượng Thiếu Lâm kia. Không phải là Thánh Nữ đã rời đi Lục Dã trấn sao, như vậy lần này tự chúng ta động thủ!
- Đà chủ, Mặc Phượng Hoàng còn nói chuyện này sẽ do nàng lo liệu, không cho chúng ta nhúng tay. Nếu như chúng ta nhúng tay, chính là đối nghịch với Thiên Nhai Hải Các các nàng.
- Hừ, hết sức nực cười, chuyện này vốn chính là Trung Nhạc phái ủy thác chúng ta, bất quá ta chỉ muốn tiết kiệm một chút sức lực mới để cho Mặc Phượng Hoàng giải quyết mà thôi. Nếu nàng không có năng lực này, vậy dĩ nhiên chúng ta phải đích thân làm, dựa vào cái gì nàng ta đứng giữa can thiệp như vậy? Mặc dù thực lực Thiên Nhai Hải Các không kém, nhưng trong mắt Thánh giáo chúng ta bất quá cũng chỉ là nhãi nhép mà thôi.
- Đà chủ nói rất phải, nhưng thuộc hạ nghe nói một chuyện.
- Nói!
- Mấy ngày trước, không phải là những Phù Tang Lãng Nhân kia tới Hà Nam chúng ta sao?
- Chuyện này... những Phù Tang Lãng Nhân kia có ý đồ lợi dụng võ thuật của chúng đánh bại nhân sĩ võ lâm chúng ta, sau đó phát triển tín đồ ở dân gian, thời phụng cái gọi là Thiên Chiếu Đại Thần của chúng. Hắc hắc, nhắc tới cũng thú vị, không ngờ rằng Thiên Chiếu Đại Thần của chúng lại trùng tên với Tiết Độ Sứ chúng ta.
Cười hai tiếng, Chu Hoàn tiếp tục nói:
- Đáng tiếc những Phù Tang Lãng Nhân kia bản lãnh không cao, chẳng qua là đánh bại một ít giáo đầu của tiêu cục võ quán gì đó. Chúng gặp thất bại ở rất nhiều môn phái, nghe nói ở Đăng Phong bại thê thảm nhất, chết hơn hai mươi người, trong đó còn có một tên Hậu Thiên viên mãn.
- Thuộc hạ muốn nói chính là chuyện này, nghe nói hôm đó, những Lãng Nhân này chính là gặp phương trượng Thiếu Lâm ở Thanh Long tiêu cực. Phương trượng kia xuất thủ dạy dỗ Phù Tang Lãng Nhân, sau Lãng Nhân Hậu Thiên viên mãn kia dẫn người đuổi theo phương trượng Thiếu Lâm, kết quả toàn quân chết hết.
Nghe được những lời này, Chu Hoàn không nói gì nữa.
Bởi vì y cũng chỉ là Hậu Thiên viên mãn mà thôi, nếu như đám Lãng Nhân kia thật sự là do phương trượng Thiếu Lâm giết chết, chỉ sợ mình đi cũng là chịu chết.
Tên Chấp Sự cũng im lặng, chuyện mình nên nói đã nói xong rồi, còn lại phải trông vào Đà chủ định đoạt.
Hồi lâu sau Chu Hoàn mới nói:
- Nói như thế, chúng ta phải hành sự cẩn thận mới được.
- Có cần báo lên trên hay không?
Không thể báo lên. Chu Hoàn cự tuyệt đề nghị của thuộc hạ, nếu như báo lên sẽ có ảnh hưởng bất lợi đối với mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Hoàn đột nhiên cắn răng một cái:
- Không cần lo nghĩ quá nhiều, cứ trực tiếp đi tìm Tăng Đạo Ni, bảo bọn chúng xuất thủ. Tốt nhất là nhổ tận gốc Thiếu Lâm, tệ nhất cũng phải giải quyết được tên phương trượng, như vậy là xong xuôi mọi chuyện.
Tên Chấp Sự kia lập tức lãnh mệnh, miệng vâng dạ lui xuống.
- Thật sự có chuyện này sao?
Thời gian đã qua mấy ngày, tới sáng sớm Mười Chín tháng Chín, Hoắc Nguyên Chân nhận được một tin tức tốt. Võ tăng tu luyện bên trong La Hán đường tiến cảnh thần tốc, sau khi tu luyện Võ Tướng Thần Công một thời gian, hiện tại đã có ba người trước sau đột phá cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ, đạt tới trung kỳ.
Mặc dù những người này trước kia cũng là sơ kỳ đỉnh phong, nhưng có thể trước sau đột phá nhanh như vậy, thật sự là ngoài dự liệu Hoắc Nguyên Chân.
Hắn vội vàng đi tới La Hán đường, bắt đầu hỏi thăm tiến cảnh tu luyện của mọi người.
Vô Tướng Thần Công trở thành tâm pháp Thiếu Lâm, bây giờ tất cả đệ tử La Hán đường đều đang tu luyện, bao gồm cả Nhất Tịnh bối phận sự thúc cũng vào La Hán đường luyện tập.
Vừa hỏi thăm, Hoắc Nguyên Chân giật mình kinh hãi.
Trong mấy ngày qua, tất cả mọi người đều cảm giác được nội lực của mình có tiến bộ. Lần này chiêu thu võ tăng ít nhiều gì cũng có võ công cơ bản, thậm chí có rất nhiều người đã học qua nội công thô thiển, có chút nội lực trong người.
Vô Tướng Thần Công là tâm pháp cao cấp, những người này tu luyện cố nhiên sẽ có tiến bộ, nhưng tốc độ tiến bộ không khỏi quá nhanh.
Bây giờ cơ hồ tất cả đệ tử La Hán đường, hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy khí cảm, kẻ nào xuất sắc còn có thể tiến vào Hậu Thiên trung kỳ.
Mà người làm cho Hoắc Nguyên Chân kinh ngạc nhất, chính là Nhất Tịnh.
Nhất Tịnh là thiên tài tập võ của Thiếu Lâm, trước mắt Long Tượng Bát Nhã Công đã sắp đột phá cảnh giới tầng thứ nhất, Thiết Đầu công cũng đã sắp sửa tiểu thành, Phục Hổ quyền càng đạt tới đại thành. Mà y tu luyện Vô Tướng Thần Công mới chỉ mười ngày đã cảm nhận được khí cảm, coi như là đã tiến vào Hậu Thiên sơ kỳ.
Phải biết trước kia tên Nhất Giới ăn hại này tu luyện Đồng Tử Công mười năm mới đạt được khí cảm. Sau khi Hoắc Nguyên Chân chuyển kiếp tới ngày đêm đốt đèn nấu dầu khổ luyện, mất mấy tháng mới có thể tiến vào trung kỳ.
Thấy Nhất Tịnh tu luyện đến sơ kỳ nhanh như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng phải trợn trắng mắt. Cũng là hòa thượng cùng ăn bánh bao lớn lên, vì sao thiên phú luyện võ của từng người khác biệt nhau lớn lao như vậy?
Cho dù là ngươi là thiên tài, nhưng tiến bộ như vậy cũng quá mức kinh khủng.
Thấy mọi người La Hán đường tỏ ra hân hoan khích lệ, phương trượng bị đả kích nặng nề không chịu đựng được nữa, bèn rời khỏi đám người tản bộ một mình bên trong La Hán đường.
Các pho tượng La Hán xung quanh trông rất sống động, nhe răng toét miệng, mắt nhìn xuống dưới.
- Ai nấy đều tiến bộ, tất cả mọi người đều tiến bộ... Chẳng lẽ những người này không hề ngu ngốc, chỉ có một mình ta là ngu ngốc thôi sao?
Hoắc Nguyên Chân lẩm bẩm, cảm thấy dường như trong chuyện này có điểm nào không đúng.
Chẳng lẽ mình may mắn tới mức này, kẻ duy nhất ngu ngốc trong Thiếu Lâm tự lại là mình?
Ngẩng đầu nhìn những pho tượng La Hán xung quanh, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ La Hán đường này có cái gì cổ quái hay sao?
Vừa nghĩ đến đây, Hoắc Nguyên Chân chợt ý thức được, rất có thể!
Lầu chuông là mình quay trúng, tiếng chuông kia cũng có vẻ khác thường, dường như có tác dụng tẩy rửa linh hồn địch nhân, thật ra cũng có công hiệu thần kỳ tương tự mộc ngư.
Vạn Phật tháp là mình quay trúng, phàm là người tới dâng hương tựa hồ quả thật vận khí cũng không tệ, khiến cho mọi người càng ngày càng thành kính hơn. Kể cả mình quay thưởng bên trong Vạn Phật tháp, lần nào cũng xuất hiện bảo bối.
Sơn môn là mình quay trúng, khiến cho người ta nhìn thấy là có cảm giác hết sức trang nhiệm. Sau khi tất cả mọi người tiến vào Thiếu Lâm đều hết sức tự giác không gây ồn ào, không nói thô tục, giống như tiến vào thánh địa.
Chẳng lẽ những kiến trúc do Hệ Thống sinh ra thật sự có công hiệu đặc biệt hay sao?
La Hán đường là nơi luyện võ, chẳng lẽ cũng có trợ giúp cho tiến cảnh võ công sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Hoắc Nguyên Chân mừng như điên, dứt khoát tìm một cái bồ đoàn trải xuống đất, tu luyện Đồng Tử Công bên trong La Hán đường này.
Hành công một vòng, hai canh giờ sau, Hoắc Nguyên Chân mở mắt.
- Quả nhiên! Quả nhiên là như vậy!
Hắn thầm kêu lên trong lòng La Hán đường này quả thật có lợi cho tu luyện võ học, tối thiểu mình tu luyện Đồng Tử Công hai canh giờ ở nơi này lại có hiệu quả như tu luyện năm sáu canh giờ lúc trước.
Chẳng lẽ tu luyện nơi này sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi bên ngoài trong cùng thời gian sao?
Khó trách những người này ai nấy tiến bộ thần tốc, không riêng gì nguyên nhân Vô Tướng Thần Công, còn có hiệu quả của La Hán đường trong đó.
Tìm ra được bí mật La Hán đường, rốt cục chứng minh mình không phải là ngu ngốc, Hoắc Nguyên Chân hết sức mừng rỡ.
Nhưng hắn xoay chuyển tâm niệm lại ý thức rằng, mình cũng không thể sử dụng thường xuyên hiệu quả đặc thù của nơi này. Dù sao hắn cũng là phương trượng, cũng không thể nương nhờ La Hán đường tu luyện võ công mỗi ngày.
Phương trượng phải có dáng vẻ của phương trượng, nếu như hòa lẫn với tăng lữ cấp thấp sẽ bất lợi cho chuyện thành lập uy quyền phương trượng.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại cảm thấy chán nản.
Có cần hóa trang thành hòa thượng phổ thông, sau đó lén lút tới La Hán đường tu luyện hay không?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy phương pháp này không ổn, hơn nữa ngày sau mình còn có cơ hội quay thưởng, La Hán đường có hiệu quả nhiều gấp đôi, như vậy nếu ngày sau quay trúng Bồ Đề đường thì sao? Quay trúng Bát Nhã đường thì sao, Đạt Ma đường thì sao? Thậm chí quay trúng Phương trượng viện, có phải sẽ có hiệu quả cường hãn hơn nữa hay không?
Vốn Đồng Tử Công chính là tâm bệnh của Hoắc Nguyên Chân, một môn nội công muốn tu luyện đến đại thành không phải là chuyện dễ dàng, không có mấy chục năm khổ công cũng đừng mơ tưởng. Huống chi từ chất hắn cũng chỉ tầm thường, nếu như chỉ khổ tu bình thường phải mất chừng một trăm năm mới đủ.
Nhưng hiện tại tốt rồi, cuối cùng cũng có hy vọng, Hoắc Nguyên Chân vẫn rất cao hứng.
Đang đi ra ngoài, đột nhiên Nhất Không đâm đầu đi tới, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:
- Phương trượng, thì ra huynh ở nơi này.
- Có chuyện gì không?
- Phương trượng, không xong, huynh mau đi xem một chút đi, bên ngoài có hai tăng nhân tướng mạo cổ quái, luôn miệng nói Thiếu Lâm chúng ta lấy trộm thần công hộ giáo của họ, đã đả thương hết mấy người, bây giờ đang giao thủ với Tuệ Vô ở bên ngoài!
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, ta lấy trộm thần công hộ giáo của người khác lúc nào chứ?
Thấy Hoắc Nguyên Chân sững sờ, Nhất Không nói:
- Một tăng nhân trong đó nói, Thiếu Lâm chúng ta hiện đang tu luyện Long Tượng Bát Nhã Công chính là thần công hộ giáo của họ. Chúng ta tức quá bèn lý luận, không ngờ rằng y lại động thủ đánh người. Lực lượng của tăng nhân này rất hùng mạnh, xuất chưởng cực kỳ hung mãnh, cho dù là Tuệ Vô thần lực trời sinh cũng không chiếm được thượng phong.
Nghe đến đó, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên chợt hiểu ra, khó trách, thì ra là người Mật tông đã tìm tới cửa.
Long Tượng Bát Nhã Công đúng là thần công hộ giáo của Mật tông, nói vậy người tới bên ngoài hắn là hai Lạt Ma Mật tông.
Hoắc Nguyên Chân đi theo Nhất Không ra phía ngoài, chỉ thấy trên diễn võ trường của Thiếu Lâm, Tuệ Vô đang giao thủ cùng một Lạt Ma mặc hồng bào.
Lạt Ma này chừng ba mươi tuổi, vóc dáng cũng không thấp hơn Tuệ Vô bao nhiêu, để trần một bên vai, bắp thịt nổi cộm, lúc xuất quyền có lực đạo cực lớn, đang lấy cứng chọi cứng cùng Tuệ Vô.
Bên cạnh y còn có một Lạt Ma tại đeo vòng vàng, thân hình cao gầy, sắc mặt âm lãnh, nhìn qua có hơi khác Lạt Ma đang giao thủ.
Nhìn hình dáng Lạt Ma này, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân cảm thấy người này hắn phải đến từ cao nguyên Tuyết Vực, làn da đỏ thắm do quanh năm bị gió thổi như vậy chính là đặc điểm của người cao nguyên.
Hơn nữa tựa hồ địa vị Lạt Ma không có động thủ kia cao hơn một chút.
Hoắc Nguyên Chân bất động thanh sắc đi tới, đứng ở bên sân quan sát Tuệ Vô giao thủ cùng đối phương.
Lạt Ma bên trong đang xuất chưởng hết sức trầm trọng, lực đạo không hề kém hơn Tuệ Vô. Nhưng Tuệ Vô thân kinh bách chiến, sau khi đảm nhiệm thủ tọa La Hán đường lại chuyên cần võ nghệ, mặc dù giờ phút này không có sử dụng Hàn Thiết côn của mình nhưng cũng không rơi xuống hạ phong, hai người đánh nhau quả thật là kỳ phùng địch thủ.
Đệ tử Thiếu Lâm rối rít xúm lại xung quanh quan sát, thậm chí rất nhiều hương khách cũng tới quan sát, trong đó Mặc Lan mang theo thị nữ nàng cũng đứng lẫn trong đám người.
Sau khi Ninh Uyển Quân đi rồi, Mặc Lan trở thành khách quen của Thiếu Lâm, nhưng nàng cũng không hề quấy nhiễu Hoắc Nguyên Chân. Bất quá nàng chỉ theo quy củ dâng hương, đến trưa vào trai đường Thiếu Lâm ăn chút cơm chay, ở suốt một ngày đến tối mới trở về khách sạn.
Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý tới nàng, chỉ cần nàng không giở trò gì, hắn cũng mặc cho nàng ở lại chỗ này, dù sao ngắm sắc đẹp của nàng cũng cảm thấy mát mắt.
Hiện tại chiến đấu trong trường đã lên tới cao trào, cả hai người đều là loại người uy mãnh, không ai chịu lui về phía sau dù là nửa bước. Cả hai đang triển khai vật lộn giành từng tấc đất với nhau, khóa tay đối phương lại, thuần túy chỉ số sức lực với nhau.
Bên trên so sức lực, bên dưới cũng không nhàn rỗi, cước đá, lên gối, móc chân... đấu nhau vô cùng kịch liệt.
Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày, nếu hai bên còn tiếp tục đấu nhau như vậy, chắc chắn sẽ là cục diện lưỡng bại cậu thương.
Hắn đang muốn lên tiếng quát bảo ngưng lại, đột nhiên Lạt Ma cao gầy kia nhìn vào trong trường quát một tiếng:
- Ma Ha Tát, được rồi, xuống đây đi!
Ma Ha Tát nghe lời kêu gọi, ra sức đẩy Tuệ Vô thật mạnh một cái, sau đó nhảy ra ngoài vòng.
Lạt Ma cao gầy đảo mắt nhìn quanh, nói với người Thiếu Lâm:
- Đây chính là thực lực thủ tọa La Hán đường các ngươi sao? Ở trong mắt bản tọa cũng chỉ tầm thường, nếu như không có cao thủ, như vậy hôm nay ta sẽ động thủ hủy đi miếu của các ngươi!
Nhất Trần ở bên kia muốn ra sân, lại bị Hoắc Nguyên Chân ngăn cản.
← Ch. 093 | Ch. 095 → |