← Ch.1781 | Ch.1783 → |
Cơ Đức Hải nói:
- Phụ thân, tiền của Vân gia chắc chắn lấy từ bên Vân Tri Thu, muội muội dù gì cũng gả cho Miêu Nghị, kêu muội muội xin tiền hắn đi?
Cơ Hoan trừng gã:
- Muội muội của ngươi mới gả sang đã kêu muội muội ngươi xin tiền người ta thì biết đút mặt đi đâu?
Cơ Hoan thấy đám người Vân gia thanh toán tiền hàng xong đánh pháp ấn liên lạc vào tinh linh của nhau để thử nghiệm.
Cơ Hoan nhếch môi, sửa lời lại:
- Thôi thì mượn đi, lát nữa ngươi liên lạc với muội muội của ngươi kêu nàng đi mượn một ít, chờ khi nào chúng ta có dư sẽ trả lại cả vốn lẫn lời.
Cơ Mỹ Hoa khẽ thở dài:
- Làm vậy vẫn khiến Mỹ Lệ xấu hổ, còn không bằng chúng ta trực tiếp đi tìm Miêu Nghị hỏi mượn tiền.
Nàng là trưởng nữ của Cơ gia.
Phụ thân, các huynh đệ nhìn nàng như xem đồ ngốc, Cơ Mỹ Hoa không biết nàng nói sai ở chỗ nào.
Cơ Mỹ Hoa sửa lời:
- Hay chúng ta ra khỏi Thiên Nhai, tìm nơi thích hợp cùng nhau ăn cướp một vố, cướp được đồ thì khỏi phải cầu người.
Cơ Mỹ Hoa nói xong thấy mọi người vẫn nhìn mình như xem đồ ngốc thì hậm hực câm miệng, nàng vốn định đề nghị mượn nhóm Vân Ngạo Thiên một ít.
Cơ Hoan quyết định:
- Hôm nay tới đây xem trước, không có tiền thì tạm thời không mua đồ.
Đều là con cái của mình nên Cơ Hoan nói chuyện không phải lấp liếm gì.
Đám người Cơ Đức Quân gật đầu, chờ mượn được tiền rồi tính, nếu bỏ hết tiền ra thì e rằng không ở khách điếm được.
Bên Tàng Lôi, Tư Đồ Tiếu cũng vậy, tạm gác ý định mua đồ lại, chỉ xem cũng được.
Nhóm người này không định mua đồ, Vân Quảng thỉnh thoảng liếc nhìn bọn họ vui vẻ trêu:
- Như thế nào? Không có tiền nên không mua?
Vân Ngạo Thiên đang trao đổi tinh linh với các con chợt quay đầu lạnh lùng nhìn Vân Quảng.
Vân Báo lập tức bay qua đấm Vân Quảng nằm sấp xuống đất, còn đạp một cái.
Vân Báo truyền âm mắng: Đắc ý cái gì? Tiền đó là của riêng ngươi sao? Ngươi thoải mái xài tiền vì là của Thu tỷ nhi đúng không?
Vân Quảng khùng lên tính rít gào hỏi Vân Báo muốn gì, nhưng nghe câu đó liền cụp đuôi.
Tiểu nhị trong tiệm sửng sốt, bước đến ngăn giữa hai người, cười làm lành khuyên nhủ:
- Hai vị khách quý xin đừng đánh nhau trong Thiên Nhai, nếu kinh động thiên binh thiên tướng thì rắc rối.
Vân Quảng liếc trộm Vân Ngạo Thiên mặt lạnh băng, gã xám xịt đứng sau lưng tỷ tỷ thứ mười ba Vân Quyên, không dám lên tiếng nữa.
Vân Hương truyền âm với Vân Quyên:
- Thu tỷ nhi suy xét chu đáo, thứ nên chuẩn bị thì đều chuẩn bị sẵn cho chúng ta, tránh cho chúng ta đi ra lúng túng.
Bên ngoài cửa hàng, hai tay Mục Phàm Quân đặt trước bụng đứng ven đường, cùng đồ đệ nhìn người đến người đi, ngắm cảnh, tạm thời không vào cửa hàng. Nguyệt Dao xinh đẹp khiến nhiều người qua đường liếc nhìn.
Mục Phàm Quân phát hiện vấn đề thì dặn dò Nguyệt Dao:
- Khi về nhớ hóa trang đừng chuốc rắc rối cho mình.
Một đám quyền quý đỉnh cao trong tiểu thế giới nhưng ở đây chỉ có thể đứng ven đường, mấy sư đồ thấy người đi qua đi lại đa số phớt lờ mình, cảm giác đó thật khó thích ứng, cảm giác như cao cao tại thượng bị rớt xuống thành bình dân.
Tiệm Tinh Tinh, An Như Ngọc trở về thấy hai nữ nhi, trong một chốc không biết nói thế nào.
Tỷ muội Lang Huyên nhìn sau lưng An Như Ngọc không thấy đám người Mục Phàm Quân, có lẽ vì tích uy nhiều năm nên hai tỷ muội thấy Mục Phàm Quân thì cứ sợ sệt.
Hai nữ nhân ôm hai tay An Như Ngọc quay về phòng.
Âu Dương Lang hỏi:
- Mẫu thân, chẳng phải các người đi dạo phố sao? Sao về nhanh vậy? Nhóm Thánh Tôn đâu? Tại sao không về chung?
Nói đến Mục Phàm Quân làm An Như Ngọc càng không thể để sư phụ đợi lâu, hơi lúng túng nói:
- Lang Lang, Huyên Huyên, là vầy. Vật giá trong Thiên Nhai hơn hẳn tiểu thế giới, mọi người không mang nhiều tiền đến, Thánh Tôn kêu ta trở về hỏi hai ngươi có dư không...
Hai tỷ muội nhìn nhau, lên tiếng tự trách.
Âu Dương Lang hỏi:
- Mẫu thân muốn bao nhiêu?
An Như Ngọc ngẫm nghĩ, hỏi dò:
- Nếu các ngươi có dư thì... có thể cho ta mượn mười ức Hồng Tinh trước được không?
Hai người còn tưởng An Như Ngọc xin nhiều, đang định nếu không đủ thì tìm Vân Tri Thu bàn bạc chút. Nghe có mười ức Hồng Tinh mà làm mẫu thân khó xử như thế, Âu Dương Lang lập tức lấy trữ vật thủ trạc ra nhét vào tay nàng.
- Mẫu thân, trong này có một trăm ức Hồng Tinh!
Một trăm ức Hồng Tinh?
An Như Ngọc hết hồn, vội nói:
- Không cần nhiều như thế, mười ức là tốt rồi.
Âu Dương Huyên đè tay An Như Ngọc:
- Mẫu thân, Thánh Tôn mượn mười ức thì người cứ đưa, số còn lại hãy giữ khi cần thì dùng. Nữ nhi bất hiếu nhưng còn khả năng lấy ra chút tiền ấy.
Nghe như nữ nhi rất giàu, An Như Ngọc hỏi dò:
- Các ngươi một lúc cho ta nhiều tiền như vậy thì bên Miêu Nghị có bực không?
Hai tỷ muội nhìn nhau cười.
Âu Dương Lang cười nói:
- Mẫu thân, phu quân là đại thống lĩnh Thiên Nhai, có công việc khác, lòng dạ rộng lớn chưa từng hỏi về tiền trong nhà, việc nhà đều do phu nhân quyết định. Phu nhân cho chúng ta hạn ngạch cũng dư dả, mỗi năm hai tỷ muội được quyền sử dụng một trăm ức Hồng Tinh, vượt qua hạn ngạch thì phải nói cho phu nhân biết một tiếng. Miễn không dùng bậy bạ, sử dụng hợp lý thì phu nhân sẽ không nói cái gì
An Như Ngọc giật nảy mình, không ngờ hai nữ nhi mỗi năm có thể vận dụng nhiều tiền như vậy.
An Như Ngọc hỏi dồn:
- Đây là tài nguyên tu luyện của các ngươi hay tiền xoay vòng trong tiệm? Ta một lúc lấy đi một nửa thì chẳng phải các ngươi...
Âu Dương Huyên tiếp lời cười nói:
- Đây là quyền lợi cá nhân phu nhân cho chúng ta, quyền hạn này vốn để phòng ngừa chúng ta cần dùng gấp. Bình thường chúng ta chi tiêu là tiền chung của Miêu gia, bình thường tu luyện dùng Tiên Nguyên đan này nọ đều là tiền gia đình, không cần chúng ta bỏ tiền túi ra. Nhưng sổ sách do phu nhân quản lý.
An Như Ngọc vẫn lo lắng nói:
- Vân Tri Thu quản lý gia đình, các ngươi đưa cho ta nhiều như vậy...
Âu Dương Lang thở dài:
- Mẫu thân cứ yên tâm dùng đi, bên phu nhân thì lát nữa ta báo một tiếng, không sao hết.
Dù trong lòng An Như Ngọc áy náy không yên, lo lắng đây là hai nữ nhi an ủi mình nhưng Mục Phàm Quân thật sự rất gay go, nàng đành nhận.
An Như Ngọc vội chạy về.
Mục Phàm Quân đứng ven đường thấy mặt liền hỏi:
- Mượn được chưa?
Mục Phàm Quân đã chuẩn bị tâm lý nếu An Như Ngọc không mượn được tiền thì sai Nguyệt Dao đi tìm Miêu Nghị. Vân Tri Thu cho Vân Ngạo Thiên nhiều tiền khiến Mục Phàm Quân rất khó chịu, bất đắc dĩ nàng không chịu nói quan hệ thật sự với Vân Tri Thu được, tính cách của nàng rất háo cường.
- Mượn được rồi.
- Mượn bao nhiêu?
Mục Phàm Quân tích uy từ lâu, An Như Ngọc không dám giấu diếm giao ra trữ vật thủ trạc:
- Một trăm ức Hồng Tinh!
Mắt Mục Phàm Quân sáng rực cầm Hồng Tinh xem, không thể đứng giữa đường đếm tiền nhưng phỏng chừng không ít. Trong lòng Mục Phàm Quân thầm cảm thán hai tiểu nha đầu mà cũng có tiền hơn mình, đưa một cái đã là trăm ức Hồng Tinh. Nàng ở trong tiểu thế giới xưng thánh không khác gì ếch ngồi đáy giếng.
← Ch. 1781 | Ch. 1783 → |