← Ch.1782 | Ch.1784 → |
Mục Phàm Quân vung tay dẫn đám đệ tử vào cửa hàng:
- Đi, thứ gì nên cho các ngươi đều mua!
Vừa lúc đám người Vân Ngạo Thiên đã xong việc đang đi ra cửa hàng, đụng mặt Mục Phàm Quân dẫn đệ tử trở về. Mọi người dừng bước quay đầu nhìn lại.
Mục Phàm Quân cầm tinh linh nhìn xem, tùy tay ném cho tiểu nhị:
- Chuẩn bị hai trăm cái cho ta!
Có tiền nói cũng lớn tiếng, Mục Phàm Quân nói xong khóe mắt liếc đám người Vân Ngạo Thiên.
Hai trăm cái? Hai mươi ức Hồng Tinh? Cơ mặt Tàng Lôi, Tư Đồ Tiếu, Cơ Hoan co giật nhìn nhau. Nam nhân bà này lấy tiền ở đâu ra?
Không cần đoán, cho Mục Phàm Quân lá gan cũng không dám ăn cướp trong Thiên Nhai, tám chín phần mười nguồn tiền đến từ Miêu Nghị. Không biết là lấy từ tay Miêu Nghị hay liên quan nữ nhi của An Như Ngọc. Ba thánh bực bội.
Một lúc hai trăm cái tinh linh, bạn hàng lớn!
Tiểu nhị cười híp mắt hầu hạ Mục Phàm Quân như tổ tông, hỏi gì trả lời liền, có bất mãn liền đổi cho.
Lúc trả tiền thì chưởng quầy nhức đầu. Mục Phàm Quân đưa ra tất cả Kim Tinh mang đến từ tiểu thế giới trước tiên, không đủ mới dùng Hồng Tinh bổ sung. May mắn đều là tu sĩ, thi pháp kiểm tra cũng nhanh, nhưng số lượng quá khổng lồ để đếm hết cần mất nhiều thời gian. Mấy tiểu nhị cùng phụ đếm tiền.
Chưởng quầy ngước nhìn Mục Phàm Quân, hơi nghi ngờ có phải vị này cố ý tới phá rối không.
Vân Dung quán. Vân Tri Thu từ trên lầu đi xuống thẳng hướng đình viện, một tiểu nhị đứng chờ bên dưới lập tức đi theo.
Vân Tri Thu ngồi trong định giữa hòn núi giả, hỏi:
- Họ đang làm gì? Có phải đi chọn mua tinh đồ và tinh linh không?
Tiểu nhị đáp:
- Đúng như Lão Bản Nương đoán, thật sự chọn mua vài thứ kia.
Vân Tri Thu mỉm cười hỏi:
- Không làm việc gì khác nữa?
Tiểu nhị trả lời:
- Tạm thời không có, chỉ dạo phố mua đồ, chút nữa tiểu nhân đi theo xem.
Vân Tri Thu phất tay nói:
- Thôi, không cần theo, ngươi lo làm việc của mình đi. Khoan, nghe nói trong lúc ta không ở ngươi chăm chỉ chạy đi thanh lâu, ta cảnh cáo ngươi! Ta không phản đối ngươi chơi bời, nhưng ngươi không giữ lại tài nguyên chăm chỉ tu luyện nâng cao tu vi mà ném tiền cho nữ nhân ngàn người kỵ, vạn người bò thì đáng giá không? Ngươi còn như vậy thì lần sau phát tiền ta sẽ kêu chưởng quầy trừ tiền của ngươi.
Tiểu nhị cười gian:
- Lão Bản Nương yên tâm, sẽ cẩn thận, thật sự, chẳng qua bên kia mới có mấy người khá đẹp về nên đi thử mới mẻ.
Vân Tri Thu nói thẳng:
- Đừng cười nham nhở với ta, nếu tu vi không theo kịp thì ngươi không có vốn tranh với mọi người. Ngoài ra nếu ngươi thật sự muốn nữ nhân thì về tiểu thế giới, muốn cưới mấy phòng đều được, ở trong nhà từ từ hưởng thụ, đừng ở bên này dây dưa với hạng người hỗn tạp. Lỡ xảy ra chuyện không cần ta ra tay, ngươi hiểu ý ta không?
Vân Tri Thu không hù chơi, đám người cũ đi theo bọn họ không phải không dục không cầu, trước kia thân như bèo trôi nên mọi người đều bất đắc dĩ. Bây giờ tiểu thế giới đều nằm trong vòng kiểm soát, đã tới lúc chừa chút đường lui cho cấp dưới, không thì ở trong đại thế giới lâu bị ảnh hưởng khó bảo đảm không xảy ra chuyện. Nên có cách nào dàn xếp, Vân Tri Thu định thành lập chế độ luân lưu, cho mọi người muốn cưới thê sinh tử cũng có chỗ nương tựa. Có nhà ở bên tiểu thế giới, người ở bên đây nhớ nhung thì dễ khống chế hơn.
Tiểu nhị gật đầu tỏ vẻ ghi nhớ:
- Tuân lệnh!
Chờ tiểu nhị lui xuống, Vân Tri Thu thì thào:
- Chọn mua...
Khóe môi Vân Tri Thu cong lên nụ cười tà.
Gia sản của lục thánh tiểu thế giới chỉ có bấy nhiêu, không đáng gì trong đại thế giới, bọn họ đi mua chút đồ cần thiết đã sớm nằm trong dự đoán của Vân Tri Thu, không cần đoán cũng biết sẽ xảy ra tình huống gì. Nhưng Vân Tri Thu không nhắc nhở, để Vân gia xem qua rồi mới biết cái tốt của nàng. Một đám thê thiếp toàn xuất thân bối cảnh lục thánh, ai chịu phục ai? Một số người bối phận cao sẽ không thèm để nàng vào mắt, muốn quản lý trong nhà, tụ tập người trong gia đình một chỗ, cho Miêu Nghị nội viện yên ổn không dễ chút nào. Quyền uy chủ mẫu gia đình khi cần dựng lên thì phải làm, tiểu thiếp bên dưới không cúi đầu sao được?
Vân Tri Thu còn đang cười tà ác thì bên tỷ muội Lang Huyên truyền tấn nói An Như Ngọc lấy một trăm ức Hồng Tinh bên chỗ họ.
Hai người không biết nhóm An Như Ngọc khi nào trở về nên không tiện tới báo cáo, ngẫm nghĩ rồi dùng tinh linh truyền tấn cho Vân Tri Thu biết.
Tiền của Miêu Nghị không phải nhặt được, tuy nên xài thì vẫn xài, nhưng tiền nên ghi vào sổ thì phải ghi rõ ràng. Vân Tri Thu đã lập quy định rõ ràng như thế, có thể xài tiền cần dùng nhưng không được chi tiêu lung tung hoặc xài mơ hồ, không thì trong nhà gặp chuyện không lấy tiền ra được, vậy Vân Tri Thu cũng không làm quản gia nữa. Tỷ muội Lang Huyên biết rõ quy định đó, một trăm ức Hồng Tinh không phải số lượng nhỏ.
Trong lòng Vân Tri Thu biết rõ An Như Ngọc lấy tiền chắc chắn liên quan tới Mục Phàm Quân, nhưng nàng vẫn trả lời qua tinh linh: Chi tiêu tiền cho mẫu thân của mình là nên làm, có đủ tiền không? Không đủ thì ta đưa thêm cho?
Bên tỷ muội trả lời: Đủ, đủ rồi.
Như An Như Ngọc nghĩ, hai tỷ muội rất phóng khoáng trước mặt mẫu thân, nói mấy câu chỉ để mẫu thân yên dạ. Một chốc lấy khoản tiền lớn như thế từ trong nhà ra khiến lòng hai người rất thấp thỏm. Thiên hạ có nhiều tu sĩ nhưng không phải ai cũng có thể tùy thời lấy một ức Hồng Tinh ra. Vân Tri Thu tin tưởng bọn họ, chưa bao giờ cắt xén tiền tiêu của tỷ muội Lang Huyên, thứ nên cho bọn họ đều đưa đầy đủ, họ không thể được đà làm bậy.
Hơn nữa hai tỷ muội không nói An Như Ngọc mượn tiền, họ chỉ nói là hiếu kính mẫu thân. Hai người làm sao có thể đòi mẫu thân mình trả tiền lại, số tiền kia tương đương có đi không có về, trong lòng tỷ muội Lang Huyên hơi thấp thỏm.
Nhưng nghe Vân Tri Thu nói xong, nàng chẳng những không trách bọn họ còn tỏ vẻ muốn đưa cho thêm, khiến hai người vô cùng cảm kích nàng, cũng yên lòng.
Vân Tri Thu thu tinh linh, cười tủm tỉm. Đúng như nàng đoán, mấy vị kia đều không đủ tiền. Mục Phàm Quân cũng ác, bắt An Như Ngọc xuống tay với nữ nhi của mình. Nhưng nói đi phải nói lại, bên Mục Phàm Quân thì bỏ qua đi, tính cách Hồng Trần sắp thăng thiên, Vân Tri Thu không định bắt chẹt nàng ta cái gì.
Vân Tri Thu đứng dậy trong đình, thở dài thườn thượt:
- Ài.
Vân Tri Thu kêu Thiên Nhi, Tuyết Nhi, nàng cũng phải đi dạo phố.
Hết cách, Vân Tri Thu còn phải chuẩn bị một đống đồ cho Nguyệt Dao, đồ tặng nàng ta mới kinh khủng. Vân Tri Thu lo chúng nó rơi vào tay Mục Phàm Quân, nhưng hết cách, phải cho Nguyệt Dao đồ vật không thì Miêu Nghị sẽ trở mặt với nàng. Loại chuyện này thì Miêu Nghị kiên quyết không mềm lòng.
Đám người Vân Ngạo Thiên đi dạo trong Thiên Nhai chỉ có thể mua ‘thứ rẻ tiền’ như tinh đồ, cung chủ. Một, hai trăm ức Hồng Tinh không mua nổi thứ càng tốt, ngắm hàng tăng kiến thức là được.
← Ch. 1782 | Ch. 1784 → |