← Ch.3009 | Ch.3011 → |
Hắn đi tới bên cạnh trường án, lấy hai linh tinh đặt ra trên bàn:
- Để lại phương thức liên hệ trực tiếp quan trọng hơn nhiều, ta nghĩ tam ca nhất định biết rõ đó là ý gì.
Tào Mãn cũng đi đến cạnh hắn:
- Ta không hiểu ngươi đang nói gì cái gì,
Người đó nói tiếp:
- Tam ca lại giả bộ hồ đồ rồi.
Tào Mãn:
- Nếu ngươi thật sự là lão lục, vậy ắt hẳn ngươi biết rõ ta đang làm gì mà phải không?
Người đó trả lời:
- Đương nhiên biết rõ rồi, chẳng qua là lão gia tử không còn nữa, ai cũng không biết vị kia sẽ làm gì, ta không có ý tưởng đối nghịch với việc lão gia tử chỉ định là ai làm chủ, lão gia tử sáng suốt cả đời, nếu làm như vậy ắt hẳn có nguyên nhân gì đó. Hạ Hầu gia xảy ra chuyện. Ta cũng không muốn Hạ Hầu gia gặp chuyện không may, Hạ Hầu gia xảy ra chuyện, ai cũng không ăn được quả ngọt. Chúng ta không để lộ thân phận của mình ra ngoài sáng nhiều năm như vậy cũng chỉ vì Hạ Hầu gia mà thôi, không có công lao cũng có khổ lao, nếu lão gia tử muốn ta nghên cổ chờ chết thì ta làm không được, ít nhất phải có lý do thuyết phục được ta. Ta vẫn có ý kia, ta không có ý định chống đối quyết định của lão gia tử, cũng chẳng chống đối gia chủ tân nhiệm, nhưng không phải ai muốn lấy tính mạng của ta là có thể dễ dàng lấy được, ít nhất hắn vẫn không có tư cách khiến ta tin phục, nếu hắn có bản lĩnh như thế, ta sẽ công nhận, nếu không thì mọi người điều là con thứ, hắn dựa vào đâu mà làm điều xằng bậy?
Vẻ mặt Tào Mãn bình tĩnh, không hề bị giao động gì với những lời nói trên:
- Tào mỗ sẽ kiên quyết phục tùng quyết định của lão gia tử, cũng sẽ kiên quyết ủng hộ gia chủ tân nhiệm, nếu ai dám mang ý đồ xấu xa gay bất lợi cho Hạ Hầu gia, gây bất lợi cho gia chủ, ta là người đầu tiên không buông tha cho hắn!
Nói nhảm cái gì đâu, hắn còn không thể xác nhận được thân phận đối phương, sao có thể tin tưởng lời nói của đối phương mlotj cách đơn giản như thế, ngộ nhỡ là có người nào đó phái người dò xét thì sao? Tất nhiên hắn cần phải tỏ thái độ kiên quyết, không thể rơi vào cạm bẫy đơn giản thế này được, nếu quả thực như thế, hắn đã sống cho đến bây giờ cũng thật uổng công.
Người đó nói tiếp:
- Tam ca, ta chẳng muốn đón ngươi nói thật hay nói dối, nhưng lão gia tử đã đặt tính mạng một đám huynh đệ vào trong tay ngươi, ngươi phải gánh chiệu trách nhiệm tương ứng.
Tào Mãn:
- E rằng phải làm ngươi thất vọng rồi, khi còn sống lão gia tử không gửi gắm bất kỳ điều gì với ta cả.
Người đó nói:
- Có một số chuyện không thể nói ra miệng được, ai cũng cảm giác được điều này, chỉ đến một thời điểm nhất định nào đó, những người trong cuộc điều nhìn nhận rõ điểm này, người ngoài không thể nào biết được, mưu tính của lão gia tử vô cùng sâu xa, khiến cho người khác không thể nào không phục.
Tào Mãn:
- Ta không hiểu ngươi đang nói gì hết.
Người đó nói tiếp:
- Tam ca đang giả bộ hồ đồ, hay là việc nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường? Đúng, không sai, người đứng ở ngoài sáng của gia tộc Hạ Hầu mới có hy vọng tiếp nhận vị trí gia chủ được, từ khi chúng ta bắt đầu mai danh ẩn tích, đã đoạn tuyệt hi vọng kia rồi. Thế nhưng tam ca đừng quên một vài việc, mặc dù lão nhị đứng ở ngoài sáng, tam ca cũng có thể xem là người đứng ở chỗ sáng, ít nhất là người đã công khai một nữa thân phận rồi!
Khi nghe thấy những lời này, thân hình Tào Mãn khẽ run lên, dường như đã hiểu ra cái gì.
Người đó tiếp tục nói:
- Ngay từ đầu ta không nghĩ tới điểm này, mãi cho đến lúc nguy cơ dần dần áp sát, ép ta không thể không cân nhắc đường lui, bắt ta phải nghĩ cách tự bảo vệ mình, buộc ta chẳng thể một mình đứng vững nữa, không còn cách nào khác mà phải tìm đến chổ huynh đệ của mình, để mọi người đoàn kết lại bảo vệ nhau, lúc đó trong mắt ta luôn luôn chỉ để ý tới tam ca ngươi thôi. Hiện tại có thể khẳng định rằng, e rằng không chỉ có một mình ta có suy nghĩ thế này, mà các anh em khác cũng có chung suy nghĩ giống như ta, Cho đến lúc này ta mới thức tỉnh từ trong mộng, mới hiểu vì sao lão gia tử để ngươi công khai một nữa thân phận của mình, tại sao lại âm thầm cho các huynh đệ khác biết về sự hiện hữu của ngươi, đó chính là sự chuẩn bị sau đó của lão gia tử, đây chính là đường lui lão gia tử để lại cho chúng ta tại thời khắc mấu chốt!
Vẻ mặt Tào Mãn khiếp sợ, không thể nào che dấu được nữa.
Người đó nói tiếp:
- Lão gia tử là người đã trải qua việc huynh đệ thủ túc tương tàn, ông ấy rất rõ ràng sự tàn khốc ấy, những năm đó hăn không còn sự lựa chọn nào khác, ta nghĩ đến nếu như tránh khỏi, bất kỳ một người phụ thân nào cũng muốn tránh khỏi tình cảnh thế này, không để cho thảm kịch lại tái diễn lần nữa tại Hạ Hầu gia. Ta nghĩ lão gia tử đã biết lão nhị đối lập với tam ca ngươi, đó cũng là nguyên nhân mà lão gia tử để lão nhị đúng ngoài sáng, còn ngươi thì nữa sáng nữa tối. Hiển nhiên lão gia tử cũng lo lắng lão nhị năng lực có hạn, nếu không thì cũng chẳng quyết định không giúp lão nhị quét sạch những chướng ngại như chúng ta đây, mà lão gia tử đã không làm như vậy, bởi vì lão gia tử cố ý để lại đường lui cho chúng ta, cũng là đường lui chi Hạ Hầu gia! Lão gia tử biết rất rõ, không một ai trong chúng ta đi vào khuôn khổ, mà chúng ta điều nắm giữ thể lực của riêng mình, cũng sở hữu ác chủ bài tự bảo vệ mình, cũng chẳng tiết lộ thân phận cho các huynh đệ khác biết rõ, tức là nói rằng không đến thời điểm bắc đắc dĩ, chúng ta sẽ không phản kháng lão nhị. Chuyện quan trọng hiện tại, chỉ cần lão nhị không áp dụng thủ đoạn ác liệt tiêu diệu chúng ta, tất nhiên là chúng ta sẽ phối hợp, dù sao thì không một ai trong chúng ta muốn thấy cảnh Hạ Hầu gia gặp chuyện không may, Hạ Hầu gia rơi đài, chúng ta không có chỗ nào tốt cả, chỉ hắn có năng lực dẫn dắt Hạ Hầu gia đi về phía trước, có thể khiến chúng ta tâm phục khẩu phục, chúng ta sẽ thuần phục, việc này điều phải xem bản lĩnh của hắn thế nào rồi, cũng là khảo nghiệm lão gia tử đối với hắn. Nếu hắn không chú tâm vào chính sự, lại kiên quyết thanh trừ chúng ta, chúng cũng chẳng cần phải nể mặt chúng để làm gì nữa, cùng lắm thì hắt hắn ra sau, sau đó ẩn sâu vào trong tối, chỉ cần chúng ta hợp tác với nhau, đưa người của chúng ta trong Thiên Đình ra nói chuyện, với thực lực của chúng ta còn cần phải sợ Thiên Đình không nhượng bộ sao, cần phải sợ không thay thế được hắn sao?
← Ch. 3009 | Ch. 3011 → |