← Ch.3010 | Ch.3012 → |
Tào Mãn cau mày, trầm tư không nói tiếng nào.
Người đó quan sát phản ứng của hắn, tiếp tực khuyên nhủ:
- Nếu đã đến nước này, đối với những huynh đệ đã ẩn nấp âm thầm như chúng ta mà nói, không muốn hiểu cũng bị lão gia tử âm thầm ép cho hiểu hết rồi, ý đồ của lão gia tử thế nào, huynh đệ chúng ta không muốn thấy rõ cũng quá khó khăn, nếu chưa tìm được đối tượng thích hợp hơn, lão gia tử sẽ không đặt trứng gà vào cùng một ổ, mà sẽ đi nhiều đường khác nhau cùng lúc. Ý của lão gia tử rất đơn giản, hoặc là lão nhị làm tốt, đưa toàn bộ gia tộc Hja Hầu đi về phía trước thì thôi, nếu lão nhị không khiến chún ta tin phục, hắn đừng mơ tưởng nắm trong tay thế lực ngàm mà chúng ta đang sở hữu, điều đó sẽ chỉ hủy hoại toàn bộ Hạ Hầu gia nhanh hơn thôi, đến lúc đó thì cục diện vẫn là lão nhị tiếp tục đứng ngoài sáng, chúng ta tiếp tục ẩn nấp trong tối, cả hai bên điều không ai xâm phạm ai, dùng phương thức này bảo vệ thế lực Hạ Hầu gia, nhược bằng hắn nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chỉ biết làm điều xằng bậy, chúng ta đành phải bất đắc dĩ liên kết với nhau gạt bỏ địa vị của hắn, nói tóm lại, mặc kệ kết quả thế nào đi chăng nữa, tất cả điều phải cố gắng bảo toàn lực lượng Hạ Hầu gia, lần này lão gia tử đẩy lão nhị lên làm gia chủ, thoạt nhìn thì không công bằng với chúng ta, nhưng với những gì lão gia tử đã bố trí, đó mới chính là kết quả công bằng với chúng ta, không thiên vị một ai, chẳng qua bởi vì được xếp thứ tự đằng trước lão nhị mới lên nắm quyền thôi, người nắm giữ Hạ Hầu gia cuối cùng vẫn phải thõa mãn được một điều kiện, người có khả năng đảm đương trọng trách mới là người có khả năng xứng đáng nhất!
- Đúng là ta trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường rồi!
Tào Mãn đột nhiên thở dài, hắn không đứng ở góc độ của các huynh đệ khác nên không nhận ra được ý nghĩa, đằng sau vị trí mà hắn đang đứng, còn có các huynh đệ khác điều đã bị lão gia tử ép đến mức không nhận ra cũng phải nhận ra, hiện tại được lão lục nhắc nhở, có thể nói là đánh thức người trong mộng, lúc trước hắn vẫn còn oán hận lão gia tử, hiện tại mà xem, lão gia tử chẳng hề đối sử bất công với hắn, giống như lão lục đã nói, lão gia tử sử lý việc này hết sức công bằng, người có thể đảm đương trách nhiệm mới là người có thể ngồi lên vị trí gia chủ.
Thấy hắn thừa nhận, người đó tiếp tục nói:
- Tam ca, giờ ngươi đã hiểu rõ ràng chưa, lão gia tử chẳng qua muốn lão nhị đứng ngoài sáng thống lĩnh Hạ Hầu gia mà thôi, ắt hẳn là hắn cũng biết được một chút tình huống của huynh đệ chúng ta, đủ để hắn chiếm ưu thế trước, nhưng lão gia tử chắc chắn sẽ không để hắn nắm cả vận mệnh gia tộc trong ty để làm điều xằng bậy, điều đó sẽ khiến rất nhiều người trong gia tộc Hạ Hầu bất mãn, vì thế người có thực lực chân chính của Hạ Hầu gia chính là tam ca ngươi, lão gia tử điều giao tính mạng của huynh đệ chúng ta vào trong tay ngươi rồi, hiện tại ngươi còn muốn tiếp tục giả bộ hồ đồ nữa không?
Tào Mãn nhịn không được mà thở dài lần nữa:
- Lão gia tử mưu tính sâu xa, ta đúng là không bằng một gốc của ông ấy.
Hắn không nói hai lời, cũng không nghiệm chứng thân phận thật giả của lão lục nữa, cầm lấy hay tinh linh đặt trên bàn bắt đầu đưa pháp ấn của bản thân vào, có một số việc đến điểm đó thì phải dừng, cho dù đã biết được đáp án, nhưng không thể miệt mài theo đuổi đến cùng.
Sau khi hai người trao đổi tinh linh, Tào Mãn lại hỏi:
- Lão lục, tối thì thì ta cũng phải biết ngươi đang khống chế ở phương diện nào chứ, nếu không thì ta không biết khi nào thì nên tìm ngươi bàn bạc công việc.
Người đó chỉ phun ra hai chữ:
- Bang phái!
Tào Mãn nhẹ nhàng vuốt cằm, nhớ kỹ, sau đó hỏi tiếp:
- Hiện tại không thể cho ta nhìn thấy mặt thật của ngươi sao?
Người đó quơ quơ tinh linh trong tay:
- Đó chính là chổ sáng suốt của lão gia tử, không để pháp ấn của chúng ta vào kho so sánh nhằm tránh việc có ai đó điều tra chúng ta, cững chẳng để chúng ta biết rõ diện mạo nhau, số lượng người trong bang phái ở thiên hạ này nhiều đế vậy, nếu tam ca muốn điều tra ra ta cũng vô cùng khó khăn, đó cũng là át chủ bài cuối cùng bảo vệ mình, tất nhiên ta sẽ không dễ dàng nói cho tam ca biết rồi, nếu không thì lỡ như một ngày nào đó tam ca làm loạn, có mấy ai ngăn cản được tam ca? chỉ cần lão nhị không làm điều xằng bây, chúng ta sẽ không đối chội với hắn làm gì, thành lập liên hệ với tam ca cũng chỉ vì để lại một đường lui cho mình, nếu làm quá mức sẽ không tốt cho mọi người, ai biết lão gia tử có phương án dự phòng nào khác không? Lão gia tử cũng không phải ngồi khôn. Kỳ thực hiện tại như vậy đã rất tốt rồi, ít nhất nếu có một người gặp chuyện không may thì cũng chẳng phải dễ dàng bị đánh bại như vậy, tam ca cũng không cần quan tâm bộ dạng của ta làm gì, hơn nữa ta không cần phải phòng bị tam ca có hành động gì sau lưng ta không, đúng chứ?
Tào Mãn gật gật đầu, xem như đồng ý.
Người đó đến trước lư hương thắp một nén nhang, sau đó không nói thêm điều dư thừa gì nữa, đã đạt được mục đích thì xoay người rời khỏi, ngay cả để lại một câu chào tạm biệt cũng không có.
Tào Mãn không nói gì, chắp tay sau lưng đi vài vòng, sau đó thắp một nén nhang cắm vào trong lư hương, sau đó đẩy cánh cửa sổ ra, nhìn ngắm cảnh vật ban đêm, thở một hơi thật dài.
Có một số việc khi đã hoàn toàn sáng tỏ, tất nhiên sẽ không nằm ngoài dự đoán nữa, không chỉ có lão lục, mà tất cả những người đang chưởng quản thế lực ngầm của Hạ Hầu gia điều đến đây gặp hắn. Vì sao lại đến vào thời điểm này, không khó để Tào Mãn tìm ra được nguyên nhân, đầu tiên là Hạ Hầu gia đang tổ chức tang lể thật lớn, nhất định sẽ phân táng gần như gần hết binh lực của Hạ Hầu Lệnh, lực chú ý của hắn với chuyện bên này sẽ giảm đáng kể, tiếp theo đó mọi người cũng nóng lòng thiết lập liên hệ với hắn, không thể kéo dài sự việc này quá lâu, ngọ nhỡ lại có chuyện gì xảy ra lại chẳng thể liên hệ với ai.
Việc này đưa tới việc nghi hoặc cho Thất Tuyệt, dạo gần đây các chủ lại có nhiều thêm một vài người bằng hữu, tình hình này là như thế nào?
Thiên Ông phủ, cờ trắng bay phấp phới, số người nối đuôi nhau không thấy điểm dừng.
Miêu Nghị mặc trang phục màu đen đi vào một mình, những người đi theo hắn điều bị cản lại, không cho đến nơi này mà được sắp xếp đến một nơi khác.
Người đón khách ở cửa cũng là một người có kiến thức, dù sao thì Miêu Nghị cũng đã từng làm Tổng Trấn Ngự Viên, không khó nhận ra hắn.
- Ngưu đô thống, mời vào trong.
← Ch. 3010 | Ch. 3012 → |