Vay nóng Tinvay

Truyện:Quang Chi Tử - Chương 208

Quang Chi Tử
Trọn bộ 320 chương
Chương 208: Mộc Tử đồng hành
0.00
(0 votes)


Chương (1-320)

Siêu sale Lazada


Nghe Ma Hoàng nói xong, Sài thúc cũng im lặng không hề lên tiếng, ta hiểu được, lời nói của Ma Hoàng cũng không phải nói ngoa.

Ta suy nghĩ một chút, nói:

-Đã như vậy, ngài có thể điều động đại bộ phận quân sự cùng với ma thú trở về không?

Ma Hoàng liếc mắt nhìn ta một cái, nói:

-Ngươi thật quá ngây thơ, ngươi tưởng nhân loại các ngươi tốt lành lắm hay sao? Một khi đại quân chúng ta triệt thoái, bọn họ chắc chắn sẽ lợi dụng thời cơ đánh lén, thậm chí còn có thể tiếp tục tiến công, ý đồ muốn tiêu diệt hoàn toàn dân tộc chúng ta. Chúng ta đối với loài người có thù hận sâu sắc, loài người các ngươi đối với Ma tộc chắc hẳn cũng như vậy.

Quả thật, nhớ tới Khả Trát thân vương vì chuyện của Ma tộc mà cũng mưu hại ta, ân nhân cứu mạng của hắn, đến giờ này ta còn cảm giác không lạnh mà run.

Ma Hoàng ngừng lại một chút, nói:

-Chỉ có khả dĩ một biện pháp, có thể cho ngươi thêm chút thời gian.

Ta vội hỏi ngay:

-Biện pháp thế nào?

Ánh mắt của Ma Hoàng đang nhìn mặt trăng liền chuyển sang nhìn ta, trịnh trọng nói:

-Đó chính là song phương cùng lui binh, kí hiệp ước hòa bình cam kết không xâm phạm lẫn nhau. Đây là nhượng bộ lớn nhất mà ta có thể đề nghị rồi đó.

Nghe hắn nói xong, tâm trạng ta thay đổi thật nhanh, xuất hiện quá nhiều khả năng để tính toán. Ta bây giờ đã trở thành phản đồ của Ngải Hạ vương quốc, làm sao có thể thuyết phục cả 3 vương quốc lớn của nhân loại, tiếp theo, không biết là có ý đồ gì sau đó hay không, nếu hắn không tuân thủ tín ước, thừa dịp liên quân loài người rút lui, phát binh tiến công tiêu diệt toàn bộ, ta đây chắc chắn không tránh khỏi trở thành tội nhân thiên cổ của nhân loại.

Ma Hoàng nhìn ta nhăn mặt cúi đầu, nói:

-Rất khó thực hiện được có phải không?

Ta gật đầu, nói:

-Ngài có thể đảm bảo là Ma tộc cùng Thú nhân tộc đồng loạt lui binh hay không?

Ma Hoàng cười ngạo nghễ nói:

-Cái này không cần ngươi bận tâm, Ma tộc với Lam Vũ đế quốc có dây mơ rễ má sâu xa, hơn nữa lại còn là đồng minh thân cận. Ta cũng hoàn toàn có đủ năng lực thuyết phục Thú nhân quốc vương có thể cùng Ma tộc chúng ta tiến thoái. Chỉ sợ rằng đây không phải là điều ngươi lo lắng nhất thôi, ngươi nhất định đang suy nghĩ xem đây có phải là mưu kế của ta hay không, nếu nhân loại lui binh, ta không tuân thủ hiệp ước đánh lén thì không biết quân đội loài người sẽ xoay sở thế nào.

Ta xấu hổ cười một tiếng, thật tình nói:

-Quả thật đúng như vậy. Ta đúng là lo về điều ấy, mặc dù đúng là Ma tộc do ngài lãnh đạo nhưng ngài cũng phải nghe qua ý kiến của thuộc hạ, không biết bọn họ thấy chúng ta lui binh có chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy hay không?

Ma Hoàng vuốt vuốt lại y phục đang mặc trên người, nói:

-Cái này ngươi hoàn toàn yên tâm, trước hết Ma tộc chúng ta xưa nay đặt chữ Tín lên hàng đầu, sau đó về góc độ ích lợi mà nói, ta để cho con gái yêu quí nhất của ta là Mộc Tử đi đến quốc gia loài người chính là đảm bảo tốt nhất với các ngươi rồi.

Cho dù ta có muốn xuất binh tiêu diệt các ngươi thì các ngươi cũng sẽ biết, hơn nữa lại còn có cả Mộc Tử người thừa kế vương vị của ta bên phía vương quốc các ngươi, các ngươi có gì phải lo lắng chứ. Về phần ý kiến của thuộc hạ của ta, nói thật cho ngươi biết, lần này xuất chinh hơn nửa số thuộc hạ của ta không tán thành, chỉ cần ta ngả về một bên, lập tức sẽ chiếm được ưu thế tuyệt đối. Bây giờ là ngươi trả lời ta biết, ngươi có khả năng thuyết phục 3 quốc gia loài người lui binh hay không?

Nghe hắn nói như vậy, ta trong lòng nhẹ đi một chút. Từ trong thâm tâm ta e ngại nhất chính là xảy ra chiến tranh, nếu Ma Hoàng đã tỏ thành ý như vậy, cho dù khó khăn chồng chất, ta cũng muốn thử một phen.

Ta đột nhiên ngẩng cao đầu, kiên định nhìn thẳng vào mắt Ma Hoàng, nói:

-Chỉ cần ngài tuân thủ lời hứa vừa rồi, cho dù hy sinh tính mạng, ta cũng sẽ tận lực thuyết phục bọn họ, nếu thật sự không thể ngăn cản được, cho dù ngài tiến công cứ điểm Tư Đặc Luân ta cũng tuyệt không nhúng tay vào, nhưng ta cũng sẽ đồng thời đem tung tích của Yêu Vương nói lại cho ngài biết.

Ma Hoàng ha ha cười lớn, nói:

-Tốt, tốt, tốt, ta quả nhiên không nhìn lầm người, quả là rất có khí phách, không uổng công Mộc Tử thích ngươi như vậy. Quyết định như thế đi, đây là chuyện tối mật của 2 tộc chúng ta, ta cũng nói cho ngươi, cho dù ngươi hành động thế nào, ta nhiều nhất cũng chỉ chờ ngươi được 2 năm.

Sau 2 năm này, nếu ngươi không thể cung cấp bằng chứng chứng minh Yêu Vương quay lại xâm lược Đại lục, chúng ta sẽ lại phát động chiến tranh, lúc ấy với loài người các ngươi tất sẽ vào thế một mất một còn.

Sài thúc đưa tay vỗ vỗ vai ta, cảm thán nói:

-Đây xem ra là kết cục hoàn mỹ nhất rồi.

Ta gật đầu, kiên quyết nói:

-Hai năm thời gian vậy là đủ rồi, bây giờ điều đầu tiên ta muốn làm, chính là trở về thuyết phục 3 quốc gia lui binh. Bệ hạ, nếu ta thành công thuyết phục 3 quốc gia kia, làm thế nào thông báo cho ngài biết được đây?

Ma Hoàng đột nhiên thở dài nói:

-Mộc Tử đối với ngươi đích thực chân tâm, lần này nó chính là yếu tố ảnh hưởng lớn nhất đến quyết định của ta, hơn nữa lại còn thúc thúc ra mặt, ta cũng phải mạo hiểm đánh cuộc.

-Ta sẽ mang ấn tín binh phù điều động quân đội giao cho Mộc Tử, một khi đám phán thành công, Mộc Tử đương nhiên có toàn quyền điều phối trăm vạn đại quân Ma tộc chúng ta rút lui, đồng thời, ta cũng sẽ thông báo trước cho Thú nhân tộc, để bọn họ biết trước phối hợp hành động.

-An toàn của Mộc Tử chuyến này ta hoàn toàn giao cả cho ngươi, nếu có gì sơ suất, cho dù là ngươi trốn ở chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm ra ngươi, phanh thây muôn mảnh.

Nói xong lời cuối cùng, toàn thân Ma Hoàng phát xuất sát khí dày đặc. Hắc ám ma long cũng phát ra một tiếng rống nhè nhẹ, hiển nhiên là ủng hộ lời nói của chủ nhân.

Nhắc tới Mộc Tử, ta trong lòng chợt cảm thấy buồn bã, ảm đạm nói:

-Mặc dù ta với Mộc Tử là hữu duyên vô phận, nhưng thủy chung nàng vẫn là người ta yêu nhất trên đời này, bất luận là ai, nếu muốn thương tổn đến Mộc Tử thì đầu tiên phải bước qua xác ta. Nếu Mộc Tử có lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không cần ngài đi tìm, đến lúc đó ta cũng sẽ trước mặt ngài tự sát tạ tội.

Ma Hoàng vừa ý gật đầu, nói:

-Tốt lắm, bây giờ ngươi có thể đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ hóa trang cho Mộc Tử cùng với Khách Luân Đa, gặp ngươi tại cửa Tây Hoàng thành. Thúc thúc, bây giờ người phải quay về lại kho củi hay sao? Thật sự là người chịu ủy khuất nhiều quá.

Sài thúc ha ha cười nói:

-Ta đã mười năm nay không có khi nào cao hứng như hôm nay, bệ hạ yên tâm, chỉ cần ta còn trong cung 1 ngày, nhất định không để cho ngài bị nguy hiểm gì quấy nhiễu được. Kho củi ta cư ngụ cũng đã thành thói quen, có việc gì ngài cứ phái người thông báo cho ta 1 tiếng là được.

Ta từ trong túi không gian lấy ra một mảnh vải bố, bọc lấy ma pháp trượng Tô Khắc Lạp Để đang phát ra ánh sáng chói mắt. Nhìn về phía Ma Hoàng, thi lễ, nói:

-Bệ hạ, chúng ta xin phép cáo từ.

Ma Hoàng ừ một tiếng.

Ta cùng Sài thúc liếc nhau một cái, đồng thời bay lên trời cao.

Nhìn theo bóng chúng ta phi hành rời đi, Ma Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:

-Như thế này là con vừa lòng rồi chứ gì.

Bóng người từ trong tối đi ra, trên mặt còn vương đầy lệ, nàng phách 1 tiếng quì gối trước mặt Ma Hoàng, vừa khóc vừa nói:

-Ba ba, con đa tạ người, đa tạ người.

Ma Hoàng nâng Mộc Tử dậy, lấy tay lau nước mắt trên mặt nàng, trong mắt tràn ngập ánh nhìn từ hòa, mỉm cười nói:

-Con ngoan, đừng khóc, điều gì con muốn ta làm, ta cũng đã làm được rồi, về phần sau này con và hắn có thể cùng nhau hay không, chỉ là tự mình quyết định. Trường Cung quả thật là nhân tài, nếu hắn ra sức vì Ma tộc, cùng với Khách Luân Đa hỗ trợ cho ta thì thiên hạ chẳng phải là vật trong túi ta hay sao.

Mộc Tử sẵng giọng nói:

-Ba ba.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-320)