← Ch.215 | Ch.217 → |
Không ngờ lời nói của nàng lại biến thành sắc bén như vậy, ta không tự giác được bật thốt lên gọi:
-Mộc Tử, huynh...
Mộc Tử cười vang đầy vẻ hài lòng, ta biết, hiệp một, ta thua 1 - 0.
Mộc Tử xoay người lại, lưng quay về phía ta, thanh âm mềm mại mà động lòng người:
-Trường Cung, từ khi muội biết huynh tới Ma Tộc tìm muội thì trái tim của muội cũng đã hoàn toàn trao cho huynh rồi, huynh biết không? Khi Ngõa Lãnh đại ca nói cho muội biết thân phận của huynh thì tim muội cũng..........
Lời nói của nàng khiến trái tim ta như rỉ máu:
-Công chúa, ta không đáng giá để người làm vậy.
Mộc Tử đột nhiên xoay người, vẻ mặt đầy tức giận nói:
-Không phải vừa đáp ứng sẽ gọi ta là Mộc Tử hay sao?
Ngất, ta đáp ứng nàng bao giờ?
-Trường Cung, muội biết huynh rất yêu muội, đúng không?
Vấn đề này quá đột ngột, lại đi thẳng vào chuyện chính, làm sao ta có thể trả lời được. Ta chỉ có thể kinh ngạc nhìn nàng. Mộc Tử nói tiếp:
-Muội cũng hiểu tại sao huynh không muốn nhận muội, cái gì mà Ma tộc cùng loài người là không có khả năng, đó đều chỉ là cái cớ của huynh thôi, nguyên nhân chính có lẽ là tại vết thương của huynh mới đúng. Trường Cung a, oan gia, chẳng lẽ ở trong lòng huynh Mộc Tử chỉ là một con người thiển cận như vậy thôi sao?
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ta, không để ta thoát khỏi ánh mắt của nàng.
Lời nói của nàng khiến ta kích động vạn phần, tình yêu của nàng đối với ta cũng rất sâu đậm a, ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuân mặt xinh đẹp của nàng, vừa định ôm nàng vào lòng thì ta lại thấy khuân mặt xấu xí của mình hiện rõ trong đôi mắt to tròn của nàng, ta nắm lấy tóc của chính mình, thống khổ rống lên:
-Không............. .
Mộc Tử cả kinh, vội kéo tay ta ra vừa gọi:
-Trường Cung, huynh làm sao vậy?
Ta liều mạng lắc đầu:
-Mộc Tử, hãy quên ta đi, ta rốt cuộc không xứng với muội, ta không thể để muội cả đời phải sống với một quái nhân, hãy quên ta đi,
Khách Luân Đa mới là lựa chọn tốt nhất với muội.
Nước mắt không ngừng lăn xuống má Mộc Tử, nàng nghẹn ngào nói:
-Không, Trường Cung, muội đối với Ngõa Lãnh đại ca chỉ có tình huynh muội, muội chỉ yêu huynh a, bất luận huynh biến thành hình dạng nào, muội vĩnh viễn chỉ sống ở bên huynh, thiên hoang địa lão, cả đời cả đời.
-Ta có thể chứng mình cho lời của Mộc Tử.
Khách Luân Đa từ một gốc cây cổ thụ rậm rạp bước ra:
-Mặc dù Mộc Tử và ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ nhưng ta chỉ coi nàng như một người em gái, ta đã sớm có người trong tim rồi, mặc dù ta cũng không hy vọng Mộc Tử gả cho ngươi nhưng tình cảm mà Mộc Tử dành cho ngươi thật sự quá nặng rồi, ngươi không thể tự tin hơn một chút mà tiếp nhận nàng sao? Lúc trước ngươi có thể buông cả tiền đồ sáng lạn vì Mộc Tử, bây giờ lại không thể vì nàng mà bỏ đi chút cố chấp trong lòng ngươi sao?
Ta dần bình tĩnh lại, nhìn Mộc Tử một lúc rồi lại quay sang nhìn Khách Luân Đa. Ta tự đưa tay xé chiếc áo đang mặc để lộ vô số vết sẹo xấu xí trên ngực ra rồi cười thảm nói:
-Mộc Tử, muội rõ rồi chứ, đây là ta, toàn thân ta đều có chúng, muội nguyện ý cả đời ở cùng với một quái vật như ta sao?
Nàng vừa định trả lời ta đã ngăn lại nói tiếp:
-Dù muội nguyện ý thì ta cũng không muốn, ta không thể để cả tuổi xuân của muội bị hủy trong tay ta được.
Nói xong quang mang chợt lóe lên, ta đã biến mất khỏi đó.
Mộc Tử gọi lớn:
-Trường Cung............. . Rồi định đuổi theo ta.
Khách Luân Đa vội đưa tay ra giữ lấy nàng, lên tiếng an ủi:
-Mộc Tử, đừng quá nóng lòng, chuyện này đối với Trường Cung thực sự là một thương tổn quá sâu sắc, trong lúc nhất thời có lẽ hắn không có cách nào tiếp nhận, cho hắn chút thời gian đi, cũng để cho chính muội chút thời gian, đợi khi cả 2 ngươi đều bình tĩnh lại, có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề này thôi.
Mộc Tử nhìn Khách Luân Đa một cái vẫn kiên trì chạy đuổi theo ta, vừa khóc:
-Trường Cung a, tại sao huynh lại muốn chạy trốn. Bất luận huynh biến thành cái dạng gì muội vẫn mãi mãi yêu huynh, cả đời này trái tim muội sẽ chỉ dành cho riêng huynh.
Ta cũng không có đi xa, chỉ thuấn di tới một cái cây phía sau bọn họ, nghe thấy những lời Mộc Tử nói, ta thống khổ nắm chặt lấy cành cây trước mắt, nếu là trước khi ta bị thương thì tốt biết bao, nếu không có vết thương quái ác này dù cả thiên hạ phản đối thì ta vẫn cứ ở bên cạnh nàng. Chỉ là bây giờ, ta có thể làm như vậy sao? Ta chỉ có thể lực chọn lẩn tránh, hy vọng thời gian có thể xóa đi mọi tình cảm, ta hy vọng Mộc Tử được hạnh phúc, nhưng với bộ dáng này của ta không có cách nào tạo hạnh phúc cho nàng được.
..................
Từ sau đêm nói chuyện với Mộc Tử ta vẫn không dám tiếp xúc cùng nàng, bất luận kúc nào cũng tránh né nàng. Chỉ có điều làm ta tương đối kỳ quái là Khách Luân Đa, trước kia khi hắn giả mạo Tô Hòa thì nói rất nhiều, giờ cả ngày cũng chỉ rất ít khi nghe thấy tiếng hắn, chỉ im lặng bảo vệ tận chức tận trách bên người Mộc Tử.
Rất nhanh đã qua hơn mười ngày thời gian, chúng ta lại về tới cao nguyên nơi bắt đầu gặp được Khách Luân Đa trước đây, quân đội ma thú liên quân thanh thế vẫn không hề giảm chút nào, từ trận thế chỉnh tề của họ chúng ta có thể đoán ra khoảng thời gian chúng ta rời đi vừa qua song phương cũng không có xảy ra trận đánh lớn nào.
Chiến Hổ nói với ta:
-Làm sao chúng ta qua được đây, đường lên phía trước đều bị ma thú liên quân chặn rồi, hay lại dùng truyền tống ma pháp trận sao?
-Đừng, ta sợ rồi, ta thà chém giết một trận vượt qua chứ không muốn lại thử truyền tống thêm nữa, chỉ tí nữa là đến chết cũng chẳng biết là tại sao mình lại chết nữa.
Thanh âm Kiếm Sơn từ đằng sau kinh hãi truyền lại.
Chiến Hổ cười nói:
-Tiểu tử ngươi, gần đây Trường Cung đã có đại đột phá, giờ chắc là không có vấn đề gì đâu.
Ta lắc lắc đầu nói:
-Mặc dù công lực ta có tiến bộ nhưng lần này chúng ta lại có thêm những hai người, năng lượng tiêu hao sẽ lớn hơn, hơn nữa truyền tống cũng chưa có xác định điểm tái hiện, một khi thất lạc sẽ là vấn đề lớn đó. Vì sự an toàn của tất cả mọi người tốt nhất không nên dụng truyền tống.
Chiến Hổ ngây ra hỏi:
-Chẳng lẽ thật sự phải chém giết một trận ư, phía dưới là mấy trăm vạn quân ở đây đó.
Mộc Tử nhíu mày đáp:
-Không thể dụng vũ lực, thứ nhất, ta sẽ không để yên cho mọi người giết tộc nhân của ta, thứ hai, cho dù thật sự chém giết chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lần hòa đàm tới đây, phải tìm cách khác đi.
Đông Nhật nói:
-Hay là bay qua được không?
Khách Luân Đa cười nói:
-Đương nhiên là không, Ma tộc chúng ta và thú nhân đều có rất nhiều loại vũ khí đối không, nếu không, làm sao đối phó với phong hệ ma pháp sư của nhân loại các ngươi được. Nếu trực tiếp bay qua, chắc chắn sẽ bị vũ khí đối không của hai tộc bắn chết.
Đoạn trầm ngâm rồi nói tiếp:
-Hay là tất cả mọi người đợi trời tối rồi cùng mặc đồ dạ hành, lại bay ở trên cao một chút, hẳn sẽ không dễ dàng phát hiện đâu.
Mộc Tử lắc đầu giải thích:
-Vì để tránh bị tấn công bất ngờ nên Ma tộc cùng thú nhân tộc đều có những biện pháp đặc thù để có thể quan sát những vật thể trên trời cao, hơn nữa còn giám sát cả ngày, tỷ lệ chúng ta có thể đi qua là rất nhỏ.
← Ch. 215 | Ch. 217 → |