← Ch.216 | Ch.218 → |
Đông Nhật phát sầu nói:
-Thế này không được, thế kia cũng chẳng xong, nhưng tổng lại thì chúng ta cũng đâu thể ở chỗ này mãi được.
Ta lên tiếng:
-Mọi người bình tĩnh lại đi, để ta tính một chút.
Nghe xong ta nói mọi người đều im lặng lại. Một lúc lâu sau, ta hỏi Chiến Hổ:
-Đại ca, tín hiệu lần trước Thiểm Vân đại ca cho ngươi có còn không?
Chiến Hổ vội trả lời:
-Ngay khi bị Ma tộc bắt thì đã bị tịch thu rồi.
Không có tín hiệu, làm sao có thể thông báo cho Thiểm Vân đại ca bọn họ trợ giúp dụ địch đây, quả thật chẳng có biện pháp nào thích hợp cả.
Ta thở dài quyết định:
-Để tất cả có thể bình an, trước hết chúng ta sẽ tạo ra một hỗn loạn nhỏ, sau đó thừa dịp bóng đêm mà dụng tốc độ nhanh nhất bay qua, chỉ có Mộc Tử dụng phong hệ ma pháp nên ta có thể mang theo nàng. Mọi người chuẩn bị trước đi, tối nay hành động luôn.
Nói thật, ta cũng không muốn mang theo nàng bay vì làm thế sẽ càng tạo thêm hy vọng cho nàng, nhưng vì sự an toàn của nàng của mọi người nên ta đành mang theo nàng, huống chi ngoài miệng ta nói không hợp với nàng nhưng nếu nàng cùng tiếp xúc với nam nhân nào khác ta chắc chắn trong lòng sẽ không thể thoải mái chút nào.
Nghe xong quyết định của ta trong mắt Mộc Tử xuất hiện một tia vui mừng, mặc dù chỉ rất ngắn thôi nhưng vẫn không thể thoát khỏi mắt ta được.
Mọi người tụ lại ở một chỗ, cùng dưỡng thần, ai cũng hiểu, tối nay thật sự sẽ rất nguy hiểm, chỉ có hồi phục đấu khí hoàn toàn mới có thể có cơ hội sinh tồn.
Màn đêm cuối cùng cũng phủ xuống, vận khí chúng ta quả là phi thường hảo, đêm nay không có trăng. Trong màn đêm đen nhánh, chúng ta có thể thấy hàng vạn hỏa đăng bên dưới đang chiếu rọi.
Ta hỏi Khách Luân Đa:
-Ma Thú nhị tộc dụng phương pháp để giám thị?
Khách Luân Đa thoáng nhìn qua Mộc Tử, thấy nàng đồng ý mới nói
-Là thế này, ma thú của Ma tộc chúng ta có một loại Bộ Nhãn thú, mắt có thể nhìn rất xa, hơn nữa phi thường lợi hại, chúng ta dụng chúng để quan sát và trinh sát, mỗi ngày đều có một bộ phận Bộ Nhãn thú giám thị bầu trời. Thú nhân cũng giống như chúng ta bất quá họ dụng là thú nhân có khả năng quan sát mà thôi.
Nghe hắn nói xong, ta hỏi tiếp ngay:
-Vậy trong trường hợp nào thì toàn bộ trinh sát binh đều hoàn toàn được điều động?
Con mắt Khách Luân Đa sáng ngời lên, hắn cũng là người thông minh nên lập tức hiểu được ý ta, bèn trả lời luôn:
-Đương nhiên chỉ khi có địch nhân tấn công, bất quá vẫn có một bộ phận không bao giờ được rời vị trí quan sát.
Ta gật gật đầu nói:
-Vậy khi có nguy hiểm nhất định, mặc dù vẫn còn một bộ phận trinh sát viên lưu lại nhưng nếu có địch nhân tấn công chắc chắn chủ lực sẽ phân tán chú ý, đó cũng là thời cơ tốt nhất để chúng ta rời đi.
Chiến Hổ nói:
-Làm sao để có thể khiến bọn họ tưởng là địch nhân tấn công?
Ta nhìn thoáng qua Mộc Tử rồi nói:
-Chốc nữa, ta sẽ dụng một ma pháp quang hệ công kích diện tích rộng, cũng là ma pháp mà ta mới tạo ra gần đây, khi bắt đầu sẽ có hình dáng của một quang cầu, chỉ cần trong phạm vi khống chế của ta tùy thời ta có thể khiến nó nổ ra hóa thành quang vũ công kích.
Khách Luân Đa nhíu mày đáp:
-Ma pháp ngươi dụng uy lực hẳn không nhỏ, nếu vậy Ma tộc chúng ta sẽ chịu bao nhiêu tổn thương?
Ta mỉm cười nói:
-Vì sư hợp tác của chúng ta, chỉ có thể hèn hạ một chút mà tấn công thú nhân. Quang hệ ma pháp không làm tổn thương thú nhân nhiều như với Ma tộc các ngươi chắc hẳn là không có tổn thương gì quá lớn. Bất quá ta cần có sự trợ giúp của Mộc Tử và ngươi nữa, khi ta thi triển ma pháp này hai người hãy dụng hắc ám ma pháp trùm lấy quang cầu, chỉ cần một lúc thôi còn đâu cứ để ta. Chiến Hổ đại ca, huynh và Đông Nhật, Kiếm Sơn hãy đứng phía sau ta, truyền đấu khí cho ta.
Ba người gật gật đầu cùng đem tay phải đặt lên 3 đại huyệt sau lưng ta, ta quay sang dặn Khách Luân Đa cùng Mộc Tử:
-Hai người cũng chuẩn bị đi.
Ta không hề niệm chú ngữ, chỉ giơ Tô Khắc Lạp để chi trượng lên, vô số quang nguyên tố nhanh chóng tụ lại quanh ta, một kim cầu tỏa kim quang xuất hiện ở trước mặt mọi người, sau đó được Mộc Tử và Khách Luân Đa dụng một làn khí hắc ám bao phía ngoài ngăn trở hoàn toàn quang mang không cho ánh sáng lọt ra ngoài. Ta dặn lại Mộc Tử:
-Hai người ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để hắc ám ma pháp tiếp xúc với quang cầu của ta đó.
Mộc Tử gật gật đầu, cùng Khách Luân Đa nhanh chóng hội tụ thêm hắc ám pháp lực, bố trí thêm một tầng vụ khí nồng đậm bao vây kim cầu, không gian chung quanh lại hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Ta hỏi:
-Ma pháp này của hai người có thể duy trì được bao lâu?
Mộc Tử trả lời:
-Nếu không có gì bất thường thì chúng ta khống chế nhiều nhất chỉ khoảng một chén trà nhỏ thời gian mà thôi.
-Cứ dùng, Chiến Hổ đại ca, các ngươi bây giờ bắt đầu đưa đấu khí vào trong người ta, những người khác tùy thời mà bắt đầu bay đi.
Nói xong ta vung tay lên, điều khiển hắc cầu phóng lên trời, Tô Khắc Lạp để chi trượng chỉ tới điều khiển nó bay về hướng Tư Đặc Luân yếu tắc như một tia chớp.
Sở dĩ ta kêu Chiến Hổ trợ giúp một là vì để có thể dễ dàng khống chế hắc cầu, thứ hai là vì muốn giữ lại sức lực chút nữa còn bay đi.
Trong chớp mắt hắc cầu đã xuyên qua bầu trời phía trên ma thú liên quân, ta phỏng chừng bất luận đối phương có bao nhiêu trinh sát lợi hại cũng không dễ phát hiện được ma pháp cầu này. Trong nháy mắt hắc cầu đã tới cách Tư Đặc Luân yếu tắc chỉ còn khoảng 100 trượng, trên trán ta cũng đã đổ mồ hôi, mặc dù phát ra ma pháp này không quá khó khăn đối với ta, nhưng đối với việc khống chế ma pháp khoảng cách xa như vậy đây cũng là lần đầu tiên mà ta làm.
Lúc này, hắc vụ bao quanh năng lượng cầu cũng dần tiêu mất. Ta hét lên một tiếng, thu hồi ma pháp lực đang khống chế năng lượng cầu, nó liền rơi xuống, đến phía trên doanh trại của Thú nhân tộc ta liền truyền chút ý niệm vào nó, quang cầu nổ mạnh ra. Đầy trời quang vũ trong đêm đen thật là bắt mắt không khỏi khiến tất cả mọi người đều trầm trồ, đồng thời từ thú nhân doanh trại bắt đầu nổi lên nhiều tiếng kêu thảm thiết.
Cả ma thú liên quân nhất thời đều dao động, tất cả binh lính cùng ma thú đang ngủ đều tỉnh dậy.
-Nhân loại tập doanh, nhân loại tập doanh, mọi người mau thức dậy a...
Nhiều tiếng kêu kinh hoảng khiến cả đại doanh ma thú liên quân đều bối rối, nhưng chỉ qua một thời gian ngắn đội ngũ 2 bên đều từ từ khôi phục lại trật tự, đội ngũ tự động tập kết lại, chậm rãi quan sát phía Tư Đặc Luân yếu tắc.
Ta quát:
-Đại ca, các ngươi mau thu lực, chuẩn bị bắt đầu bay.
Tiếng ta làm mọi người tỉnh ra, ma pháp mà ta vừa thi triển quả thực bọn họ cũng không cách nào tưởng tượng ra.
Mặc dù khống chế ma pháp này rất khó khăn nhưng ta phát hiện nó cũng không có hao tổn công lực của ta nhiều lắm, thậm chí ta còn chưa dùng tới đấu khí mà bọn Chiến Hổ truyền vào, xem ra ta quả thật tiến bộ cũng không ít a.
Ta hô:
-Mộc Tử lại đây, mọi người bảo trì đội hình, Mộc Tử và Khách Luân Đa hãy dùng hắc ám ma pháp che ở phía dưới mọi người, những người khác đề phòng, một khi có công kích phải né ngay lập tức, phòng ngự nhưng đừng rời xa khỏi đội hình.
Mọi người nghe xong những lời ta nói đều hiểu rõ, biểu hiện của ta khiến lòng tin của mọi người đối với ta càng thêm củng cố.
Thấy tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, ta hô to:
-Hảo, mục tiêu là khu rừng bên phải Tư Đặc Luân yếu tắc, xuất phát.
Mười đạo thân ảnh cùng bay lên trên không tạo thành hình tam giác, ta ôm lấy người Mộc Tử, cẩn thận nhìn xuống động tĩnh bên dưới, Mộc Tử cũng không có nhàn nhã hưởng thụ sự ấm áp trong lòng ta mà đang tận lực cùng Khách Luân Đa thi triển hắc vụ che ở phía dưới chúng ta. Cứ như vậy đoàn người chúng ta hướng về phía Tư Đặc Luân yếu tắc bay đi.
← Ch. 216 | Ch. 218 → |