Vay nóng Tima

Truyện:Quang Chi Tử - Chương 265

Quang Chi Tử
Trọn bộ 320 chương
Chương 265: Bắt đầu hành trình
0.00
(0 votes)


Chương (1-320)

Siêu sale Shopee


Khoa Nhĩ – Lam Địch ha ha cười lớn, nói:

-Vậy mới đúng chứ, có thể mời được vị ma pháp sư công lực cao thâm nay đồng hành cùng chúng ta, đích thực là may mắn, cứ quyết định vậy nhé, ngươi ở đây chờ ta, ta phải đi thu xếp vài việc một chút, đợi ta xong sẽ quay lại đây đón ngươi.

Nói xong, hắn uống cạn chén rượu Bồ đào của mình, rồi quay ngoắt người đi thẳng ra phía cửa.

Nguyên lai ta không cần dựa vào thân phận thực của mình cũng đã làm cho người ta thích thú chiêu mộ vậy rồi, cứ để cho hắn ta đi tập hợp thủ hạ, cả bình rượu Bồ đào này, nếu hắn không uống, toàn bộ đều là của ta. Ta với tay kéo bình rượu lại, hoàn toàn không khách khí, tự rót tự uống cực kì thoải mái. Vừa rồi, bởi vì cảm giác phiền muộn lúc nãy nên ăn không no, Khoa Nhĩ – Lam Địch kêu ra mấy món thức ăn, toàn bộ đều là các món đắt tiền nhất của nhà hàng, ta và Mộc Tử giống nhau một điểm, bụng đều thuộc loại không đáy, hơn nữa càng ăn lại càng mạnh.

Ta ăn như gió cuốn mây tan, quét sạch toàn bộ món ăn trên bàn, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề nghiêm trọng. Khoa Nhĩ – Lam Địch đi nhanh như vậy, cả tiền cũng không dể lại, chẳng lẽ lại bắt ta móc tiền túi ra thanh toán sao? Xem ra cũng chỉ có thể chờ hắn trở lại, bây giờ tâm tình ta hoàn toàn trái ngược, chỉ mong hắn trở về cho nhanh, bởi vì ta ra đi quá gấp gáp, trong túi hoàn toàn không mang theo nhiều tiền, rượu ngon cùng mấy mon ăn thượng hạng này e rằng giá tiền không thấp a. Mùi vị rượu Bồ đào quả thật rất ngon, có điều chén uống rượu thì hơi kém một chút. Trước kia ta từng nghe Địch sư phụ nói, bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi (rượu Bồ đào phải dùng với chén dạ quang), loại chén đang uống này dù gì cũng chỉ là chén ngọc, nhưng ta cũng đã miễn cưỡng hiểu được giá trị của rượu.

May mắn thay, thời gian không lâu sau, ta nghe tiếng vó ngựa mạnh mẽ nện trên đường, ước chừng hơn mười kỵ mã, hẳn là Khoa Nhĩ – Lam Địch cùng thủ hạ của hắn đang tới.

Quả nhiên, phán đoán của ta hoàn toàn chính xác, tiếng vó ngựa đến cửa lữ điếm là dừng lại, Khoa Nhĩ – Lam Địch vội vàng đi tới.

-Huynh đài, có thể khởi hành được rồi. A, ta còn chưa hỏi cao danh quý tánh của ngươi.

Ta ngây ra một chút, không thể nói thật cho hắn biết được.

-Đại nhân, không cần khách khí, ngươi cứ gọi ta là Thập Bát được rồi, bằng hữu toàn đều gọi ta như vậy cả.

Ta đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra tại kho chứa củi của hoàng cung Ma tộc dạo trước.

Khoa Nhĩ – Lam Địch cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói:

-Thập Bát huynh, vậy chúng ta lên đường thôi.

Ta liếc qua mấy món cơm thừa canh cặn trên bàn cùng bình rượu đã cạn tới đáy, cười khổ nói:

-Khoa Nhĩ đại nhân, mấy món ăn này đành phải nhờ ngài mời thôi.

Đã tới nước này, ta cũng không thể tỏ ra sĩ diện được nữa.

Khoa Nhĩ – Lam Địch ngẩn người một lát, nói:

-Đúng, đúng, ta thật vô ý quá, quên khuấy đi mất. Lão bản, tính tiền.

Nhìn Khoa Nhĩ – Lam Địch trả tiền, ta không nhịn được thở phào một hơi, cứ tính là ta nợ hắn một phần nhân tình đi vậy. Ta với tay lấy pháp trượng Tô Khắc Lạp Để được bọc kín trong bao vải trên bàn rồi theo hắn ra khỏi lữ điếm, bọn thủ hạ của hắn đêu đã tập hợp đông đủ ở nơi này, chỉ còn hai thớt ngựa chưa có người cưỡi, một chính là ngựa của Khoa Nhĩ – Lam Địch, còn một chắc hẳn là dành cho ta rồi.

-Thập Bát, mời huynh lên ngựa.

Khoa Nhĩ – Lam Địch khách khí nói, đồng thời kéo cương con ngựa màu trắng cao lớn đến trước mặt ta. Đám kị sĩ thủ hạ của hắn cũng đều quay mặt hướng ta, ánh mắt đầy vẻ hiếu kì. Lúc này, trời đã tạnh mưa nhưng vẫn còn trông rất u ám. Lần trước cưỡi ngựa đã là chuyện rất rất lâu, không biết con ngựa này có dễ chịu với ta hay không nữa.

Tựa hồ nhìn ra trong lòng ta có điểm nghi hoặc, Khoa Nhĩ – Lam Địch cười nói:

-Yên tâm đi, Thập Bát, ta biết huynh là ma pháp sư nên đã đặc cách chọn cho ngươi một con ngựa tính tình tương đối hiền hòa, có cần ta giúp đỡ huynh lên ngựa hay không?

Ta lắc lắc đầu, dù sao lúc trước tại Tu Đạt vương quốc, cũng đã trải qua tập huấn đặc biệt của Văn sư phụ, tố chất thân thể của ta cũng vốn không tồi. Ta nắm chặt yên cương rồi bước chân lên bàn đạp, con ngựa này quả đúng như lời Khoa Nhĩ – Lam Địch nói, cũng ngoan ngoãn không hề phản kháng. Ta thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thấy đôi chút thích thú cưỡi ngựa. Cảm giác cưỡi trên tuấn mã cao lớn nghênh ngang trên đường quả thật có khí phái ngạo thị thiên hạ.

Khoa Nhĩ – Lam Địch mỉm cười nói:

-Thập Bát huynh, ta giới thiệu với ngươi, đây đều là huynh đệ của ta, bọn họ cũng đều có tước hiệu là kỵ sĩ cả.

Ta quét mắt nhìn ngang cả đám kỵ sĩ một cái, không kể Khoa Nhĩ – Lam Địch, bọn họ tổng cộng có 18 người, tất cả đều có vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hỉ nộ không lộ ra mặt, nhìn khí thế bọn họ phát ra, công lực cũng không hề thấp, xem ra tất cả đều có thực lực ngang Thiên Không kỵ sĩ. Khoa Nhĩ – Lam Địch này thật sự không đơn giản a, thủ hạ toàn là cao thủ như vậy. Ta hướng về phía mọi người gật đầu nói:

-Xin chào các vị, tên ta là Thập Bát, xin các vị sau này chiếu cố giúp.

Khoa Nhĩ – Lam Địch nói:

-Được rồi, chúng ta khởi hành thôi.

Nói xong, hắn kéo cương ngựa hướng ra cửa thành đi tới. Ta nhanh chóng cũng học bộ dạng của hắn ra sức thúc ngựa, thật tiếc chính là con ngựa của ta lại không hoàn toàn nghe lời, mặc dù có đi nhưng tốc độ lại rất chậm chạp. May là bọn người Khoa Nhĩ – Lam Địch đi cũng không nhanh, thích ứng một lúc, sau khi chúng ta ra khỏi thành, bằng vào thiên phú hơn người của ta, cũng miễn cưỡng có thể tăng tốc đi ngang với bọn họ.

Khoa Nhĩ – Lam Địch phóng ngựa đi song song với ta ở phía trước đoàn, hắn thỉnh thoảng kể cho ta một ít chuyện trong quân đội, nguyên lai người này tại Đạt Lộ vương quốc nổi tiếng phi thường, mười bốn tuổi đã gia nhập quân đội, bằng vào chiến công từng chút từng chút thăng đến địa vị ngày nay, hoàn toàn không dựa chút nào vào may mắn, hắn năm nay 26 tuổi, so với ta lớn hơn chút ít nhưng trên nét mặt hoàn toàn không hề có biểu hiện gì là dày dạn phong sương cùng năm tháng.

-Thập Bát huynh đệ, không biết ngươi chuyên tu hệ ma pháp nào?

Ta trả lời:

-Ta học chính là Quang hệ ma pháp, từng học tại Sâm Khoa ma pháp học viện.

Sâm Khoa ma pháp học viện chính là ma pháp học viện lớn nhất ở gần nhà ta tại Sâm Khoa thành, tại Ngải Hạ vương quốc cũng khá là có tiếng tăm, đương nhiên chẳng thể nào so bì với Hoàng gia ma pháp học viện được.

Khoa Nhĩ – Lam Địch cũng tịnh không có hoài nghi lời ta nói, hỏi tiếp:

-Không biết Thập Bát huynh bây giờ ma pháp đã đạt tới cảnh giới nào rồi?

Ta lắc đầu nói:

-Ta cũng không chắc lắm, hẳn là theo như ngươi nói là ma đạo sĩ cảnh giới.

Khoa Nhĩ – Lam Địch gật gật đầu, nói:

-Quang hệ ma pháp có đúng là rất khó học hay không, ta nghe nói sơ cấp Quang hệ ma pháp có tính công kích rất cường hãn đúng không?

Nghe lời hắn nói vậy, ta suýt nữa không nhịn được cười, nhớ tới nguyên nhân lúc đầu lựa chọn học Quang hệ ma pháp, khi đó ta làm sao nghĩ rằng bản thân mình sẽ có thành tựu như hôm nay. Ai, có lẽ đó chính là vận mệnh đã an bài như thế.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-320)