← Ch.265 | Ch.267 → |
-Thập Bát huynh, ngươi làm sao vậy?
-A!
Ta từ kí ức của mình tỉnh táo lại, nói:
-Không có gì. Ta chỉ nhớ tình cảnh lúc đầu học ma pháp. Quang hệ ma pháp lúc sơ khởi không có công kích gì, phát triển tới trung cấp thì mới có một chút ít.
Khoa Nhĩ – Lam Địch nói:
-Trước kia có thể là không ai quan tâm đến Quang hệ ma pháp, bây giờ thì khác rồi, mọi người đều tranh nhau học. Có người tu luyện ma pháp chưa sâu cũng chuyển qua học Quang hệ ma pháp luôn.
Ta ngẩn người ra, nói:
-Sao vậy? Quang hệ ma pháp tu luyện cực kì gian khổ, đạt đến cảnh giới cao thâm vô cùng khó khăn, thà học hỏa hệ ma pháp tốc độ tiến bộ còn nhanh hơn rất nhiều.
Khoa Nhĩ – Lam Địch thở dài nói:
-Nói tới đây không thể không nhắc tới cái tên sứ giả thần linh kia, ngươi biết người đó không, chính là người tổ chức hòa đàm giữa 3 quốc gia nhân loại với Ma Thú 2 tộc. Nghe nói hắn cũng là công dân của Ngải Hạ vương quốc. Quang hệ ma pháp của hắn thì hết sức lợi hại, nghe nói đã vượt qua cả cảnh giới Ma đạo sư, khoảng cách với Đại ma đạo sư trong truyền thuyết cũng chẳng còn xa nữa. Bây giờ toàn bộ Ngải Hạ vương quốc đều lấy hắn làm vinh dự.
Có chuyện như vậy nữa sao? Ta sao lại không biết gì hết nhỉ, bất quá nghe hắn tâng bốc mình, ta trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
-Nghe nói chỉ là nghe nói thôi, chỉ là không biết Quang hệ ma pháp của hắn lợi hại cỡ nào, có cơ hội nhất định phải thỉnh giáo hắn một phen mới được.
Khoa Nhĩ – Lam Địch cười ha hả, nói:
-Được rồi, chúng ta tăng tốc đi thôi, nếu không sợ tối đến còn chưa tới điểm nghỉ chân.
Nói xong, hắn thúc ngựa vọt nhanh tới trước. Ta cũng đành cắn răng, thúc ngựa chạy theo.
Cưỡi ngựa thế này hóa ra cũng không phải chuyện gì sung sướng lắm, trải qua nửa ngày, khớp xương toàn thân ta lung lay muốn rụng, may mắn là thể chất ta hoàn toàn không tệ chút nào, vẫn có thể miễn cưỡng kiên trì. Trời đã xâm xẩm tối nhưng bởi vì chiếu cố đến ta, cả đoàn cũng không kịp tới thành thị kế tiếp nghỉ chân.
Khoa Nhĩ – Lam Địch chỉ tay vào một khoảng rừng rậm ven đường, nói
-Đêm nay chúng ta nghỉ tại đây vậy, ngày mai tiếp tục lên đường.
Một tên thủ hạ của hắn lên tiếng:
-Đại nhân, nếu không tranh thủ thời gian, sợ rằng chúng ta không thể tới pháo đài đúng thời điểm dự kiến được. Ngài thử xem ...
Khoa Nhĩ – Lam Địch xua tay nói:
-Không có gì quá quan trọng cả, chậm vài ngày có hề gì. Ta hơi cảm thấy mệt mỏi, hôm nay cứ nghỉ tạm ở đây cái đã, mai lại lên đường sớm là được.
Nghe hắn nói xong, ta trong lòng không kìm được, trào dâng một cảm giác ấm áp, con người này thật là chu đáo a, mặc dù muốn chiêu dụ ta nhưng con ngươi Khoa Nhĩ – Lam Địch này thật đáng kết giao. Ta cũng không nói gì thêm, kéo cương con ngựa của mình cùng mọi người vào rừng, đi qua một mảnh rừng nhỏ là tới một bãi đất trống, bọn kỵ sĩ thủ hạ bắt đầu chia nhau, một tốp nhóm lửa, tốp khác quét dọn bãi đất hay chuẩn bị thức ăn, tất cả đều hoàn toàn rất có kỷ luật, hiển nhiên đều đã trải qua huấn luyện rất tốt.
Mọi người toàn bộ đều ngồi cạnh đống lửa, ăn lương khô, lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối sầm. Khoa Nhĩ – Lam Địch cũng thật sự rất biết hưởng thụ, lương khô của hắn cũng thuộc hàng thượng hảo hạng, hơn nữa lại còn có cả rượu uống cùng, chính là loại rượu hắn đã mời ta trong lữ điếm.
-Ta từ khi gia nhập quân đội tới nay cũng đều rất ưa thích loại rượu Bồ đào này, thứ hương vị trước cay nồng sau sảng khoái này lúc nào cũng có thể làm ta ngây ngất.
Khoa Nhĩ – Lam Địch giọng có phần ngà ngà say, nói.
Ta tiếp chén rượu trong tay hắn, uống một ngụm lớn, cười nói:
-Quân binh cũng có thể uống rượu sao? Ta nhớ rõ là quân đội cả 3 quốc gia nhân loại đều ban bố lệnh cấm uống rượu mà.
Khoa Nhĩ – Lam Địch cười ha hả, nói:
-Điều này ta rõ hơn ngươi nhiều, bất quá loại Bồ đào tửu này cũng không phải là quá nặng, hơn nữa ta đây chẳng phải uống lén? Đám huynh đệ này của ta cũng chịu ảnh hưởng từ ta, đều yêu thích loại rượu này, cũng tuyệt nhiên không tố cáo ta được.
Hắn chụp lấy chén rượu từ tay ta, ngửa đầu uống cạn, một dòng rượu đỏ tươi từ khóe miệng chảy ra, hào khí đó nhất thời lan đến tất cả mọi người xung quanh, tất cả đều cạn chén.
Cảm giác thế này thật sự là rất thống khoái, ngồi đối mặt với ngọn lửa ấm áp, ăn thức ăn ngon, uống mỹ tửu, quả thật không thể tuyệt diệu hơn được. Gió nhẹ man mác thổi qua, lá cây rung rinh xào xạc hòa với tiếng chim đêm kêu, càng làm cho ta có cảm giác ngây ngất.
Mọi người ăn uống no say, chỉ giữ lại 4 gã kỵ sĩ canh gác ở 4 phía, toàn bộ số còn lại đã chuẩn bị nghỉ ngơi.
Khoa Nhĩ – Lam Địch sắp xếp ta nằm cạnh hắn, ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao, hắn nói:
-Thập Bát, hôm nay là lần đầu tiên ngươi cưỡi ngựa đúng không?
Ta cười khổ nói:
-Ngươi xem, không tính là lần đầu tiên được, ta lúc còn nhỏ đã cưỡi ngựa một lần rồi.
Nhắc tới thời thơ ấu, ta không khỏi cảm giác nhớ nhung về song thân tại Ngải Hạ vương quốc, không biết bọn họ bây giờ thế nào. Ta đã đi thời gian rất lâu chưa có quay về, bọn họ nhất định là rất nhớ nhung ta, nhưng thật sự hiện tại ta không thể trở về ngay được, những việc ta còn phải làm thật sự quá nhiều. Hơn nữa ta biến thành bộ dáng quái dị thế này, không biêt bọn họ có còn nhận ra ta hay không.
Khoa Nhĩ – Lam Địch cười nói:
-Ta làm tướng nhiều năm như vậy, nếu ngay cả chuyện này cũng không nhìn ra thì chết quách đi cho rồi. Chỉ cần nhìn tư thế cưỡi ngựa của ngươi là ta đã đoán ra được rồi. Bất quá ngươi cũng không giống như bọn ma pháp sư bình thường, lần đầu cưỡi ngựa còn không biết làm thế nào cho ngựa chạy. Kỵ thuật không thể nào luyện tập thành thục trong một sớm một chiều được đâu.
Ta thu hồi cảm giác tư lự, nói:
-Các ngươi mang theo ta, nhất định bị ảnh hưởng tới tốc độ hành quân, tốt nhất là các ngươi cứ đi trước đi vậy, sau này nếu có cơ hội, chúng ta còn có thể gặp nhau mà.
Khoa Nhĩ – Lam Địch nói:
-Không quan hệ gì, nếu đã đồng hành thì thế nào cũng phải đi cùng nhau, đồng thời tới nơi. Chậm một chút không việc gì cả. Bây giờ chúng ta 3 quốc gia cũng đã hòa đàm thành công với Ma Thú 2 tộc. Lại còn cái vực khổng lồ do mấy tên sứ giả thần linh kia tạo ra ngăn cách biên giới nữa, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Tình hình tạm thời yên ắng nhưng chưa chắc đó là chuyện tốt, Yêu tộc chắc đang ở nơi bí mật nào đó lặng lẽ sắp đặt kế hoạch. Có lẽ lần sau bọn chúng xuất hiện sẽ là lúc đồ sát sinh linh toàn Đại lục đây.
Ta đang lúc muốn nói, đột nhiên bầu trời tối đen hẳn lại, tựa như có một đám mây hắc ám đang tới, che phủ hết ánh sao đêm trên trời. Khoa Nhĩ – Lam Địch cũng đã phát hiện, hắn nói:
-Chắc không phải là trời mưa, nơi này ngay cả chỗ trú chân cũng không có, nếu mưa xuống, nhất định sẽ là thảm họa.
Năng lượng Thánh Kiếm trước ngực ta đột nhiên nhảy một cái, cảm giác toàn thân căng thẳng, nhất thời hiểu được đám mây đen này hoàn toàn không bình thường chút nào. Tín hiệu cảnh báo từ Thánh Kiếm làm cho ta sinh lòng cảnh giác, trầm giọng nói:
-Khoa Nhĩ, đám mây đen này không bình thường, lập tức kêu gọi mọi người cảnh giác. Chung quanh tựa hồ sắp xảy ra chuyện rồi.
← Ch. 265 | Ch. 267 → |