Vay nóng Homecredit

Truyện:Quang Chi Tử - Chương 268

Quang Chi Tử
Trọn bộ 320 chương
Chương 268: Tình thế nguy cấp
0.00
(0 votes)


Chương (1-320)

Siêu sale Lazada


Lần này chiến đấu cùng Yêu thú so với lần trước đụng độ tại Thần Hộ Lĩnh cảm giác không mấy tương đồng, lần đó chẳng những có huynh đệ tương trợ, hơn nữa, chúng ta từ ngoài đánh vào, đánh tới tận cùng bên trong, bởi vì khi đó nhân lực đông đảo, ta hoàn toàn có thể rảnh tay sử dụng lực lượng Thánh Kiếm. Nhưng bây giờ tình thế xoay chuyển bất lợi, Yêu thú từ 4 phương 8 hướng xuất hiện không ngừng, ta căn bản không đủ thời gian ngưng tụ năng lượng Thánh Kiếm, chỉ biết toàn lực ngênh đỡ công kích.

-Đại Thứ Nguyên Trảm.

Ta dốc toàn lực phát ra pháp thuật công kích của Không gian hệ, không khí phảng phất như bị xé rách, xuất hiện một khe nứt thật lớn, hút hàng trăm Yêu thú lúc nhúc trên mặt đất vào.

Sử dụng Đại Thứ Nguyên Trảm cường đại như vậy cũng làm cho thân thể ta cảm thấy một chút bất ổn, dù sao dưới thời gian dài sử dụng ma pháp công kích cấp độ cao như vậy đối với ta tiêu hao ma lực rất lớn, năng lượng dung hợp mặc dù tốc độ cực nhanh nhưng cũng đã cảm thấy chi trì không được, ta cơ hồ không có mảy may thời gian nghỉ ngơi hồi phục.

Dưới chân đột nhiên cảm giác chấn động mãnh liệt rồi một luồng lực đạo cực mạnh truyền lại, ta không kịp dùng ma pháp ứng phó, chỉ biết vội vã nhảy lên. Một con quái thú nhện khổng lồ 8 chân xuất hiện ở chỗ ta đứng mới rồi, con quái vật này thân to phải hơn 1 trượng, chắc là tổ tông của loài nhện, 8 con mắt nhỏ xíu lóe ra ánh sáng xanh lục nhìn ta chằm chằm. Đồng thời từ trong miệng nó phun ra một tia sáng xanh biếc, nhắm thẳng vào người ta bắn tới.

Lúc này, tốc độ ngưng tụ của năng lượng trong cơ thể ta đã chậm hẳn lại, vội sử dụng dịch chuyển tức thời cự ly ngắn tránh qua đòn công kích của nó, vung pháp trượng Tô Khắc Lạp Để, phát ra một đạo kiếm quang cực lớn, chém thẳng xuống, tiếng nổ ầm ầm phát ra, nhất thời con quái thú nhện khổng lồ nọ bị băm nát ra như tương, trên mặt đất cũng để lại một vết chém lớn sâu hoắm.

Ngay lúc ta tập trung tinh thần đối phó con quái thú nhện khổng lồ nọ, trong huyệt động lại xuất hiện vô số Yêu thú ùa ra ngoài, do ỷ vào số lượng đông đảo, bọn chúng ngoài công kích ta còn tranh thủ tấn công luôn cả đám người Khoa Nhĩ – Lam Địch đang đứng ngoài quan chiến, nhất thời, toàn bộ hai mươi người chúng ta lọt thỏm trong vòng vây của lũ Yêu thú. Khoa Nhĩ – Lam Địch cùng 18 tên thủ hạ dĩ nhiên đều đã từng trải chiến trận, kinh nghiệm mười phần phong phú, đối mặt với đám Yêu thú đông đảo vây công vẫn lâm nguy bất loạn, đứng chụm vào nhau tạo thành một vòng tròn nhỏ, không ngừng phóng ra đấu khí đả thương địch thủ, nhất thời cũng có thể cầm cự được.

Ta trong lòng âm thầm kêu khổ, với tình thế hiện giờ của ta, căn bản vô phương rảnh tay để có thể ngưng tụ lực lượng Thánh Kiếm, xuất chiêu trí mạng tiêu diệt bọn Yêu thú, cho dù là bay lên trời e cũng không thoát khỏi sự đeo bám của bọn này, bởi vì trong số Yêu thú có rất nhiều loại có cánh, áp lực lên ta giờ cũng ngày càng tăng, bốn phương tám hướng đều là công kích không hề ngơi nghỉ. Trong lòng thầm hối hận ngay từ đầu không cương quyết, trực tiếp sử dụng lực lượng Thánh Kiếm oanh tạc huyệt động này. Mặc dù huyệt động lần này so với huyệt động ở Thần Hộ Lĩnh không to lớn bằng nhưng Yêu thú từ trong đó chui ra lại càng ngày càng lợi hại hơn, nếu cứ tiếp tục diễn biến như vậy, lúc năng lượng ta tiêu hao hết cũng là lúc ta mất mạng.

Thời gian từ từ trôi qua, nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra được phương pháp nào khả dĩ để ứng phó.

Ta không phải không nghĩ tới khả năng chính mình chạy trốn, đối với trình độ về ma pháp Không gian của ta, đào tẩu hẳn không phải là vấn đề gì quá khó, nhưng ta có thể nào đào tẩu hay không? Nơi này còn có bọn người Khoa Nhĩ – Lam Địch, mà cho dù không có bọn họ thì ta cũng không thể để chon bọn Yêu thú này ra khỏi khu rừng, làm hại đến cư dân quanh vùng được, nếu có Tiểu Kim cùng Chiến Hổ đại ca ở đây, dưới sự trợ giúp của bọn họ, ta nhất định có thể thuận lợi sử dụng thần lực của Thánh Kiếm. Thật sự là nếu lúc bình thường học đủ thì khi gặp chuyện sẽ ít phải hối hận, bình thường công lực của mình có vẻ hết sức cường đại, nhưng hôm nay có vẻ như là hoàn toàn không đủ, cũng may đám này chỉ toàn là Yêu thú cấp thấp, nếu đụng phải cao thủ cỡ như tên Gia Tư Khắc Lý Đa ngày nọ, ta hôm nay chắc là hết đời. Còn có Quang hệ ma pháp giúp ta chi trì lâu hơn một chút, uy lực cũng vẫn còn đủ mạnh, chỉ cần có thời gian đủ để ngưng tụ lực lượng Thánh Kiếm là được rồi. Đối mặt với tình huống thế này, vốn không phải là binh lính nhân loại có thể đối phó với Yêu thú cường đại, càng tiếp thêm sự kiên định cho ta để cố gắng tiếp nhận truyền thừa của Quang thần.

Các chủng loại công kích từ Yêu thú khắp các phương từ từ tăng cường, ta mặc dù còn có thể chống đỡ được, nhưng Khoa Nhĩ – Lam Địch cùng đám thủ hạ của hắn thì không dễ dàng như vậy, đại bộ phận đều đã bị thương, hơn nữa có 2 kỵ sĩ thương tích nghiêm trọng, nằm dài dưới chân Khoa Nhĩ – Lam Địch. Bọn họ được xếp ở vị trí trung tâm, xung quanh là một hàng rào người bảo vệ. Nhưng ở hoàn cảnh thiếu mất 2 người, đám người Khoa Nhĩ – Lam Địch lại càng gặp nhiều khó khăn khi ứng phó với công kích của Yêu thú. Chỉ một thoáng sơ ý, Khoa Nhĩ – Lam Địch cũng bị một Yêu thú đánh trúng vào vai, máu tươi nhất thời loang ra ướt đẫm nửa người, hắn nghiến răng chịu đau, trường kiếm trong tay không ngừng phát ra quang mang đấu khí màu đỏ, ngăn cản Yêu thú công kích.

Cục diện chiến trường đã diễn biến ngày càng nguy cấp, nếu ta không nghĩ ra được biện pháp nào hay ho, chỉ e cả bọn cũng đều phải táng mạng ở chỗ này.

Ta trong lòng nhất động, nhớ lại tình cảnh lúc đầu tại Ngải Hạ Hoàng cung, lúc ấy Mộc Tử cùng bọn hắc ám ma pháp sư của Ma tộc đánh úp Hoàng cung, ta dưới sự trợ giúp của Chấn sư phụ, sử dụng Quang hệ cấm chú tiêu diệt đại bộ phận địch nhân. Bây giờ năng lượng dung hợp trong cơ thể ta so với ngày đó là cường hãn hơn rất nhiều, muốn tự bản thân mình sử dụng cấm chú hẳn là không gặp vấn đề gì lớn. Nếu cấm chú Ánh Sáng Vĩnh Hằng Trì Dũ có thể cầm cự trong chốc lát, để ta có thời gian rảnh tay ngưng tụ toàn bộ năng lượng Thánh Kiếm, thì ta cũng có cơ hội rất lớn ra đòn tất sát. Sủ dụng cấm chú này chỗ lợi hại nhất là chẳng những tạo ra thương tổn đến địch nhân mà còn có thể chữa trị thương tích cho đồng đội.

Đây xem ra đã là biện pháp duy nhất của ta lúc này, hy vọng sau khi sử dụng cấm chú xong, ta còn có đủ năng luợng. Nghĩ tới đây, ta cắn răng không hề do dự nữa, một mặt tiếp tục chống cự công kích của Yêu thú đang bao vây xung quanh, một mặt cao giọng ngâm xướng:

-Hỡi Quang nguyên tố vĩ đại, trước lực lượng vô tận của người, hắc ám thật vô cùng nhỏ bé, ánh sáng vĩnh hằng phía cuối chân trời, ta thỉnh cầu người hãy phủ xuống nhân gian, mang lực lượng vô tận của người cho ta, khôi phục hết những thương tổn, mang toàn bộ đau khổ rời xa khỏi chúng ta – Cấm chú – Ánh Sáng Vĩnh Hằng Trì Dũ.

Ta toàn thân dường như bị xé toạc, Quang nguyên tố xung quanh ta tụ tập lại một cách cuồng loạn, 3 khỏa kim cầu trong cơ thể từ mi tâm thoát ra, bay về phía sau lưng ta, hóa thành một lục mang tinh trận pháp khổng lồ trong không trung thu thập hết thảy Quang nguyên tố đang cuồng loạn tập trung lại. Khí thế thần thánh từ trên người ta phát ra, ma pháp lực trong cơ thể ta không ngừng xuất ra ngoài với tốc độ phi thường, cảm giác suy nhược mau chóng truyền đến thân ta, ta chỉ biết ngấm ngầm cười khổ, không biết lúc phát động xong cấm chú này còn được bao nhiêu phần lực lượng để sử dụng Thánh Kiếm đây.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-320)