Vay nóng Tima

Truyện:Quang Chi Tử - Chương 267

Quang Chi Tử
Trọn bộ 320 chương
Chương 267: Yêu tung đột hiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-320)

Siêu sale Shopee


Khoa Nhĩ – Lam Địch ngẩn ra một chốc, nói:

-Không bình thường à, nơi này có gì không bình thường?

Nỗi bất an trong lòng ta ngày càng lớn, một cỗ hàn khí âm trầm từ cách đó không xa truyền lại. Ta đứng phắt dậy, vung tay một cái, phát ra một Thủy hệ ma pháp cấp thấp, ngay lập tức dập tắt ngọn lửa. Nắm chặt pháp trượng Tô Khắc Lạp Để, ta rõ ràng đã cảm giác được khí tức đặc trưng của Yêu tộc đang đến, không ai quen thuộc với khí tức này hơn ta. Tại sao Yêu tộc lại xuất hiện ở chỗ này?

Khoa Nhĩ – Lam Địch cũng theo ta đứng hẳn dậy, hắn tựa hồ cũng chưa cảm giác được gì, chỉ cau mày, nói:

-Thập Bát, ngươi nhạy bén quá chăng? Ta chưa cảm giác được cái gì hết a.

Ta trầm giọng nói:

-Nhanh, mau gọi mọi người tập trung toàn bộ lại, xung quanh đây đang tồn tại một lực lượng hết sức đáng sợ, toàn bộ phải đề cao cảnh giác.

Khoa Nhĩ – Lam Địch gật đầu, hắn dù sao cũng là quân nhân kinh qua huấn luyện khắt khe, gặo phải tình huống đột xuất này tự nhiên cũng có phương pháp ứng biến. Thủ hạ của hắn cũng là những tay cao cường, toàn bộ đã tập trung đầy đủ, cơ hồ không phát ra một tiếng động nhỏ nào.

Khí tức tà dị trong không trung càng lúc càng mãnh liệt, như thế này, ngay cả Khoa Nhĩ – Lam Địch cũng phát sinh cảm ứng có chút bất ổn, hắn biến sắc hỏi:

-Rốt cục là thứ gì vậy, ta cảm giác dường như là rất tà ác.

Ta trầm giọng nói:

-Nếu như ta đoán không lầm thì chính là Yêu tộc.

-Yêu tộc?

Khoa Nhĩ – Lam Địch thất thanh hỏi:

-Thật sự có Yêu tộc tồn tại hay sao?

Ta liếc mắt nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

-Bây giờ trên Đại lục rất nhiều người cũng đang có ý nghĩ giống ngươi, ta có thể chắc chắn với ngươi rằng, Yêu tộc quả thực tồn tại, ta còn từng giao thủ với bọn chúng, ngươi bây giờ tốt nhất không nên hỏi nhiều, chúng ta trước hết cứ cố gắng ứng phó tình huống trước mắt rồi hãy bàn sau. Các ngươi đi theo ta. Chúng ta đi xem sao.

Nói xong, ta dựa vào cảm giác của chính mình, đi thẳng về hướng rừng sâu.

Khí tức tử vong đặc trưng của Yêu tộc thực sự rất dễ nhận biết, ta chỉ cần theo hướng khí tức phát ra nồng nặc nhất mà đi tới tất nhiên sẽ tìm được chỗ của bọn chúng. Khoa Nhĩ – Lam Địch mang theo mười tám tên thủ hạ, bám sát sau lưng ta, không phát ra một tiếng động nhỏ nào.

Khí tức tử vong càng lúc càng đậm đặc, đến mức cả ta cũng cảm giác được áp lực cường đại mà nó mang lại.

Rốt cục, khi chúng ta tới một chỗ sâu thẳm trong rừng là lúc ta phát hiện được căn nguyên của khí tức tử vong nọ, đó là một mảnh đất trống giữa rừng, trên mặt đất tuyệt không có dấu hiệu gì của sự sống, chỉ mang một màu xám xịt, tại xung quanh vùng đất đó, thực vật cỏ cây đều nhuộm một màu xám xịt. Trung tâm của bãi đất là một cái hố to, miệng rộng ước chùng hơn 5 trượng. Đứng từ vị trí của chúng ta, không cách nào thấy rõ bên trong cái hố đó có gì, quang mang màu đỏ sậm ma quái từ trong hố truyền ra, mang lại cảm giác sợ hãi khác thường.

Khoa Nhĩ – Lam Địch truyền âm cho ta, nói:

-Đây là sào huyệt của Yêu tộc hay sao?

Ta nhẹ nhàng gật đầu, đáp:

-Rất có thể. Chúng ta cứ đợi ở đây một chút.

Nơi này so với nơi trước kia ta cùng bọn Chiến Hổ đại ca tiêu diệt Yêu tộc thì nhỏ hơn nhiều, cũng không thấy Yêu thú xuất hiện nhưng ta dám chắc, chẳng sớm thì muộn nó cũng sẽ trở thành một nơi đản sinh Yêu thú của Yêu tộc, ta nhất định phải quét sạch lũ quái vật này, nếu không, tổn thất trong tương lai mà bọn chúng gây ra sẽ lớn đến không thể dự đoán được.

Trên bầu trời, mây đen vẫn đang vần vũ bao phủ, điểm tập trung của đám mây đen này chính là phía trên của huyệt động đen ngòm kia.

Tiếng vang sa sa từ trong huyệt động truyền ra ngoài, ta nhanh chóng hướng mắt ra hiệu cho Khoa Nhĩ – Lam Địch, bảo hắn cẩn thận, lặng lẽ kéo pháp trượng Tô Khắc Lạp Để từ trong túi vải ra ngoài, thúc giục năng lượng dung hợp trong cơ thể, duy trì bản thân ở trạng thái tốt nhất, ngay lúc ta vừa mới chuẩn bị xong thì tiếng sa sa vang lên dữ dội.

Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt một tràng dài, hơn mười bóng đen từ trong huyệt động bay vụt ra, đáp phịch trên mặt đất, chính là lũ Yêu thú kinh khủng mà ta từng gặp qua, bọn chúng tựa hồ đánh hơi thấy người sống, con mắt lóe ra ánh nhìn đỏ sậm, trừng trừng quay đầu về phía chúng ta.

Ta thấp giọng quát:

-Các ngươi cẩn thận lo cho bản thân mình.

Đối mặt với lũ quái vật tà ác này, ta trong lòng tuyệt không hề nhân từ, ngay lúc chứng minh phán đoán của mình là đúng, ta đã chuẩn bị thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai để tiêu diệt bọn chúng một cách nhanh chóng nhất.

Thúc giục năng lượng trong cơ thể, ta hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Khoa Nhĩ – Lam Địch đứng cạnh, nhanh nhẹn vung cao pháp trượng Tô Khắc Lạp Để, một vệt quang mang dài hơn ba trượng quét thẳng về phía đám Yêu thú trước mặt.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, hơn mười Yêu thú nhất thời bị năng lượng quang nguyên tố cường đại của ta đánh tan tác như cuồng phong quét lá mùa thu, toàn bộ đều bị tiêu diệt. Nhưng ta cũng không vì thế mà bớt khẩn trương, bởi vì càng ngày càng có nhiều Yêu thú từ trong động bay ra.

-Hỡi Quang nguyên tố, bằng hữu vĩ đại của ta, ta thỉnh cầu ngài, hãy dùng lực lượng của ngài tạo nên quang mang vô tận, hóa thành tinh thần, tiêu diệt hết địch nhân trước mắt – Quang Tinh Thiểm Diệu.

Quang nguyên tố quanh người ta nhanh chóng ngưng kết sau đó chuyển hóa thành quang tinh ở trước mặt ta, tạo nên một bức màn ánh sáng che phủ, ta sở dĩ ngâm xướng chú ngữ là muốn để cho ma pháp này phát huy uy lực đến cực điểm.

Thân ảnh nhoáng lên một cái, ta bay ngược trở lại rừng cây, vô số quang tinh dưới sự điều khiển của ta phóng thẳng về phía trước. Dưới ánh sáng mãnh liệt phát ra đó, cả ta và Khoa Nhĩ – Lam Địch nhất thời mất đi thị giác. Ta rõ ràng cảm giác được, toàn bộ đám Yêu thú từ huyệt động xông ra, dưới một kích này của ta đều biến thành tro bụi, thậm chí ngay cả một số ít Yêu thú trong huyệt động cũng đã bị ta tiêu diệt.

Quang mang lóe lên rồi từ từ tắt mất, bãi đất trống vừa rồi đã trở nên thủng lỗ chỗ, chất nhầy màu xanh vương vãi khắp nơi, không biết có bao nhiêu Yêu thú đã bỏ mạng. Khắp bãi đất cũng chỉ còn một cái huyệt động lớn, mùi khó ngửi lan khắp trong gió khiến cho ta không nhịn được phải lắc đầu.

Khoa Nhĩ – Lam Địch ngơ ngác nhìn cảnh tượng bày ra trước mắt, thì thào nói:

-Cái này, cái này là ma pháp gì vậy, làm sao lại có uy lực ghê gớm như thế, ngươi, ngươi tuyệt không đơn giản là Ma đạo sĩ bình thường vậy.

Ta trầm giọng nói:

-Còn chưa hết đâu, cẩn thận đấy.

Ta bắt đầu ngưng tụ lực lượng Thánh Kiếm, chuẩn bị hủy diệt toàn bộ sào huyệt này.

Phía trong sào huyệt đột nhiên phát ra tiếng rú thê lương, hơn mười điểm sáng đỏ vọt ra, lao thẳng về phía ta. Ta vung ngang pháp trượng Tô Khắc Lạp Để trong tay, phát ra một đạo ánh sáng hình thành một tấm màn chắn, thi triển trận pháp Quang Chi Thúc Phược (Ánh sáng trói buộc), đón ngay lấy đám Yêu thú đang lao tới này, quang mang lóe lên một cái, toàn bộ bọn chúng đã bị năng lượng Quang nguyên tố của ta tiêu diệt gọn.

Trong động huyệt bây giờ, tả hữu Yêu thú 2 bên trùng trùng kéo ra bên ngoài, tốc độ nhanh gấp 3 lần lúc nãy, lực công kích của đám Yêu thú này so với ban đầu thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, nếu không phải năng lượng dung hợp trong cơ thể ta cuồn cuộn không dứt, quả thực hoàn toàn không dễ đối phó chút nào.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-320)