Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 148

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 148: Dòng chảy ngầm (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khi Diệp Trùng trở về phòng, xương cốt toàn thân đều sắp long ra, vì để hoàn thành Đa La Na Phúc bộ gì đó mà Thương nói, Diệp Trùng vẫn luôn cố gắng khống chế cơ thịt toàn thân, điều chủ yếu nhất là hắn phải luôn luôn nhắc nhở mình, tay không thể quá dùng sức, mỗi 1 động tác đều phải vô cùng nhẹ nhàng, đây là điều trước giờ hắn chưa từng làm qua. Hơn nữa Thương vẫn cứ 1 mực ở bên cạnh không ngừng nhắc mẵi hắn phải giữ thân thể mềm mại. Sau khi Thương nói đi nói lại rất nhiều lần, Diệp Trùng cuối cùng cũng tìm thấy cảm giác gọi là mềm mại này, chính là giống cảm giác thân thể thả lỏng trong khoảnh khắc trước mỗi lần hắn chiến đấu. Nhưng như vậy lại làm khổ Diệp Trùng, lúc nào cũng phải bảo trì trạng thái sắp chiến đấu đối với tinh thần và thể xác, không cái nào không mang lại gánh nặng cực lớn. Điều này, không nghi ngờ gì, là nguyên nhân quan trọng nhất làm cho hắn mệt mỏi như vậy.

Đối với cái thứ thần sai quỷ khiến cuối cùng đó, Diệp Trùng tới giờ vẫn không hiểu là chuyện gì xảy ra, hắn hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại liếm 1 cái, cả sự việc cứ đi tới phía trước mà hắn hoàn toàn không thể khống chế được.

Lúc đó, tất cả những người đang thầm chú ý tới 2 người, vẻ mặt phong phú vô cùng, đáng tiếc Diệp Trùng không chú ý tới, hắn chỉ nghe thấy tiếng ly thủy tinh rơi trên mặt đất một cách chỉnh tề. Tiếng động này lập tức làm Diệp Trùng từ trong loại trạng thái kỳ quái này tỉnh lại, rất kỳ quái mình lại xuất hiện tình huống thế này. Nhưng nhìn cô gái ở trong lòng, cả gương mặt đã đỏ tới mức sắp sắp chảy máu tới nơi, Diệp Trùng vội vàng buông tay. Ai biết được Thương Lam lúc này đã toàn thân mềm nhũn, làm gì còn đứng được, do 2 chân mềm nhũn, thân hình không tự chủ được ngã vào lòng Diệp Trùng, không còn cách nào khác, Diệp Trùng chỉ đành lại vươn tay ôm lấy nàng ta.

Chính đang lúc Diệp Trùng không biết xử lý thế nào, Thương Hân và Thương Linh gần như với lao tới trước mặt Diệp Trùng. Thương Hân dìu Thương Lam đã hoàn toàn mềm nhũn như 1 đống bùn, hung hăng trừng mắt với Diệp Trùng 1 cái. Ánh mắt Thương Linh bên cạnh nhìn Diệp Trùng cực kỳ quái dị. Nhưng may mà Diệp Trùng trước giờ không dùng cách nhìn của người khác để làm việc, nhìn quen coi như không thấy là xong! Hai người tới, rất mau giải quyết vấn đề cô gái trong lòng Diệp Trùng, trước khi rời đi, sóng mắt cô gái cứ như nước xoay chuyển, len lén liếc Diệp Trùng 1 cái, loại ánh mắt này Diệp Trùng vẫn là gặp lần đầu, là giận? Hay là đại biểu cho ý tứ gì khác?

Dù sao làm cũng làm rồi, Diệp Trùng cũng lười suy nghĩ. Chỉ là không giải thích được, bộ đồ luyện công màu trắng đó lại lướt qua trong đầu Diệp Trùng. Diệp Trùng không khỏi lộ ra chút cười khổ.

Âm thanh cười điên cuồng của Thương từ sau cái liếm đó của Diệp Trùng thì chưa từng dừng lại.

- Thương, ta lúc đó tại sao lại không khống chế được? Nghi hoặc của Diệp Trùng đối với 1 điểm này từ sau khi tỉnh lại vẫn cứ luôn không hiểu được.

- Ừ, từ sinh lý học mà nói, cái này là bản năng! Thương nghiêm túc nói, nhưng không quá nửa giây, lại không nhịn được cười ầm lên: "Ha ha, Diệp tử, ngươi quả thật quá cường hãn! Bản năng của dã thú a, ha ha... Tiếng cười của Thương không ngừng bên tai.

Đối với Thương, Diệp Trùng quả thực bó tay, may mà thời gian 3 tiếng đồng hồ của Thương rất nhanh đã tới. Sự yên tĩnh của Mục làm Diệp Trùng vốn đã mệt mỏi cả người và tinh thần rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp!

Hắn nào biết, bên ngoài đã loạn cả lên!

- Tư liệu của Vương Hành đã tra ra chưa? Thương Trường Minh sắc mặt âm trầm, trầm giọng hỏi. Một màn xảy ra hôm nay, hắn cũng là 1 trong những người thấy tận mắt. Đầu óc hắn lúc đó hoàn toàn đoản mạch, trống không 1 mảng! Nhưng vừa nghĩ tới tên đáng chết Vương Hành này lại dám ở trước mặt đám đông làm việc như thế với Lam nhi, sự chán ghét không tên dâng lên trong lồng ngực! Dưới sự thịnh nộ này, ngay cả nói cũng mang theo sát khí nồng nặc, thủ hạ ai nấy như ve sầu cuối thu (im lặng), sợ lỡ không cẩn thận mình sẽ thành quỷ chết oan.

- Đã tra rõ rồi, Vương Hành, năm nay 21 tuổi, là người của hành tinh Fidel, thiên hà Farr, cha mẹ đã mất, không có người thân nào khác. Tư liệu khác không rõ, không có bất cứ loại ghi chép thi cử bất cứ đẳng cấp nào! Một gã cẩn thận trả lời.

- Chỉ có chút thế này? Thương Trường Minh nhíu mày, có chút không vừa ý.

- Bởi vì người này không hề trong danh sách của đoàn người Robert, cái này cũng chỉ là Hân tiểu thư yêu cầu tiến hành điều tra hắn, chúng ta mới bắt đầu thực hiện. Với lại, lai lịch của hắn, nghe nói chỉ có quản gia của Robert, Bách Lý Nam mới biết, hình như ngay cả bản thân Robert cũng không rõ lắm. Hắn ra tay cứu Robert khi Robert gặp phục kích mới làm Hân tiểu thư chú ý, hơn nữa, nghe nói thân thủ của hắn cực kỳ lợi hại! Thủ hạ này có chút hoảng sợ, nhưng thứ tự khi nói chuyện vẫn khá rõ ràng.

Cũng hiểu được thủ hạ làm được tới mức độ này đã không dễ, Thương Trường Minh làm giọng nói nhu hòa hơn: "Ừ, được rồi, các ngươi đi ra trước đi, việc này làm không tồi, nhưng sau này vẫn phải tiếp tục chú ý giám thị tên Vương Hành này."

Gã này lập tức lia lịa gật đầu: "Vâng! Thuộc hạ biết rõ!" Nhưng gã này không hề lập tức rời đi, mà lưỡng lự 1 lát, Thương Trường Minh nhìn thì biết hắn vẫn có việc phải báo cáo, không khỏi nhíu mày hỏi: "Còn có việc gì?"

Gã này lập tức cung kính nói: "Báo cáo gia chủ, là 1 tin tình báo trên mạng mô phỏng, YC biến mất rất lâu đột nhiên lại lộ diện trên mạng mô phỏng, hơn nữa lần này còn ở căn cứ huấn luyện ý thức của hành tinh Richie chúng ta. Với lại, theo sự chứng thực của hư vực lĩnh giả của chúng ta, bản thân tên YC này chắc là đang ở trên hành tinh Richie của chúng ta. Ngài từng nói chúng ta phải quan tâm chặt chẽ tới người này!" Trong giọng nói của gã đàn ông có vài phần thấp thỏm.

Thương Trường Minh lúc này mới nghĩ tới mình hình như thật sự có để bọn họ chú ý tới nhân vật gọi là YC này, nhưng đó đã là việc rất lâu trước đây rồi. Nghĩ tới việc phiền phức hiện giờ này, nào còn tâm trí đi lo việc khác, hắn chỉ đành cố gắng làm giọng nói của mình không mất kiên nhẫn như thế, dù sao đây là thủ hạ đắc lực của mình: "Ừ, việc này ta biết rồi, các người giám sát chặt chẽ là được rồi!"

Việc YC trùng xuất giang hồ hiện giờ đang gây xôn xao trên mạng mô phỏng.

Diệp Trùng luyện tập quá mức nhập tâm, căn bản không nghĩ tới căn cứ huấn luyện ý thức cũng có công năng tự động ghi lại toàn bộ quá trình, mà Diệp Trùng lại không tắc công năng này, cho nên toàn bộ biểu diễn của Diệp Trùng bị ghi lại. Mà Mục tuy rằng tiến hành chống giám thị với Thương gia, nhưng xét thấy Thương gia vẫn không hề tạo nên uy hiếp thật sự với Diệp Trùng, cho nên Mục cũng không có áp dụng các biện pháp xử lý.

Căn cứ huấn luyện ý thức mỗi ngày đều tạo ra vô số bản ghi hình, có người chuyên môn sàng lọc những bản ghi hình này, bởi vì trong đó có thể sẽ có ghi chép của 1 số cao thủ, ghi hình huấn luyện và chiến đấu của những cao thủ này có giá trị tham khảo rất cao.

Khi nhân viên sàng lọc nhìn thấy cái tên YC này, hắn lập tức ý thức được mình lần này đào được bảo tàng rồi!

YC quả nhiên ra tay bất phàm a, ngay cả huấn luyện cũng có chỗ ra ngoài dự liệu mọi người, lại nghĩ tới dùng phòng huấn luyện né tránh để huấn luyện chống đỡ và công kích. Mà khi hắn nhìn thấy kỳ cảnh tấm màn ánh sáng hình thành khi YC thực hiện huấn luyện lần cuối, hắn triệt để ngây ngẩn luôn!

Ngay lập tức, hắn công bố đoạn ghi hình này ra, lập tức làm dậy lên 1 trận sóng to gió lớn trong mạng mô phỏng!

YC tuy rằng không phải người sáng tạo ra chiến đấu cận thân của quang giáp, nhưng trong mạng mô phỏng, sự vùng dậy của chiến đấu cận thân quang giáp và hắn có quan hệ tuyệt đối. Gần như đối với mỗi 1 người yêu thích cận chiến của quang giáp, ghi hình chiến đấu của YC đều phải xem. Mà rất nhiều cách đánh trong đó gần như thành sách giáo khoa của cận chiến quang giáp. Có thể nói, danh vọng của YC trong mạng mô phỏng vượt xa hơn cái gọi là cao thủ đệ nhất rất nhiều. Sự biến mất đột nhiên của YC 2 năm trước vẫn luôn là 1 câu đố trong lòng mọi người.

Trận tỉ thí cuối cùng của YC là với Pháo hỏa vô địch, tuy YC thảm bại kết thúc, mọi người lại vẫn từ trong đó học được rất nhiều cách đối phó với quang giáp tầm xa.

Vì thua mà rút lui? Đây là cách nghĩ của rất nhiều người, nhưng lại bị cho rằng cách nói không chính xác. Bởi vì lúc trước YC đâu phải chưa từng bại qua, nhìn thế nào YC cũng không phải là loại người vì thua mà rút lui!

Dù liên quan tới việc biến mất không dấu vết của YC có vô số phiên bản, nhưng không có cách nói nào làm người ta tin phục, YC trong lòng mọi người lại do vậy mà càng trở nên thần bí! Cũng chính loại cảm giác thần bí này, làm YC càng tăng thêm vài phần hấp dẫn, trở thành thần tượng trong lòng vô số người trẻ tuổi.

Một thể hiện hoành tráng, tuyệt đối là 1 thể hiện hoành tráng! YC thần bí đột nhiên xuất hiện, mà ghi hình hắn luyện tập vừa được công bố, lập tức nhận được sự theo đuổi nhiệt liệt nhất, xém chút dẫn tới xung mạch tín hiệu của hành tinh Richie vì quá tải mà bị ngắt quãng, làm cho ban ngành phụ trách duy tu tín hiệu mạch xung bị dọa toàn thân đầy mồ hôi lạnh.

Kinh diễm! Đây là cảm thụ dập dờn trong lòng sau khi tất cả mọi người coi xong bản ghi hình! Hình ảnh tuyệt mỹ như trong cảnh mộng, trở thành ký ức khó lòng xóa bỏ trong cả cuộc đời của gần như tất cả những người đã xem qua phần ghi hình này!

Thân hình như quỷ mỵ trong tấm màn ánh sáng màu trắng, quang cầu từ 4 phương 8 hướng tập trung từ chậm tới nhanh, cuối cùng chỉ vạch nên từng tia sáng trắng trên võng mạc của người xem, đánh lên tấm màn ánh sáng, hóa thành vô số ánh sáng vỡ vụn óng ánh, hằng hà sa số, trôi nổi lấp lánh!

Tất cả mọi người đều bị sốc, YC bặt vô âm tín 2 năm vừa xuất hiện liền gây cho mọi người 1 sự kinh ngạc to lớn!

Rất nhiều sư sĩ tự cho mình là cao thủ lũ lượt chạy tới trung tâm huấn luyện ý thức, căn phòng giống nhau, tham số giống nhau, lại không có 1 ai kéo dài quá 3 phút. Điều này làm mấy người vốn nghi ngờ thực lực của YC đó thật sự tín phục YC. Phản ứng thật kinh người, lại có thể ở trong này kiên trì 5 phút! Quá kinh người rồi, người tự thân tới thử đều lĩnh hội được, khi thời gian đạt tới 3 phút, số lượng và tốc độ của mấy quang cầu đó sẽ tăng lên mức độ lớn, tới hiện giờ, trừ YC, vẫn chưa có ai công bố bản ghi hình qua được 3 phút của cái thứ như ma quỷ này của mình.

Nhất thời, YC và loại phương pháp huấn luyện đặc biệt này liền trở thành đề tài nóng hổi nhất trong mạng mô phỏng.

Phù, nhìn thấy thời gian dừng ở 3 phút 59 giây, người đàn ông này thở dài 1 tiếng, mình đã cố gắng tối đa rồi, cũng sử dụng Thiên Thoa, hắn thế nào cũng không cách nào đột phá 4 phút. Hắn quả thật không có cách nào tưởng tượng được lại thật sự có người có thể ở trong này kéo dài tới 5 phút, nếu như không phải chính mắt nhìn thấy đoạn ghi hình này, hắn tuyệt đối sẽ không tin, nhưng hắn đã xem qua đoạn ghi hình này, hơn nữa hắn đã chứng thực tính chân thật của đoạn ghi hình này.

Tên YC hắn đã sớm nghe, một số băng ghi hình lúc trước của YC, hắn cũng từng xem qua, tuy không ít chỗ làm trước mắt hắn sáng lên, nhưng cánh mình vẫn còn khoảng cách kha khá. Có thể nói, YC lúc trước tuy rằng cũng là 1 cao thủ cận chiến quang giáp, nhưng vẫn khó lọt vào pháp nhãn của mình, nhưng trình độ hắn hiện nay biểu hiện ra lại làm mình sợ hãi mà kinh ngạc. Với nhãn lực của hắn, tự nhiên sẽ không giống người bình thường bị màn biểu diễn rực rỡ này của YC mê hoặc, điều hắn xem trọng là tốc độ phản ứng vượt xa người thường và kỹ thuật cơ bản vững chắc đến mức làm người ta kinh ngạc và trình độ cận chiến xuất sắc mà YC thể hiện ra trong lần biểu diễn này.

Có thể nói, YC hiện giờ so với 2 năm trước, hoàn toàn không ở cùng 1 trình độ!

Không ngờ tên YC thần bí này ẩn núp 2 năm, lại có thể tiến bộ tới trình độ thế này!

Thật là 1 tên thú vị! Hắn khẽ cười, tuy không đạt tới mục tiêu 5 phút, nhưng trong lòng hắn không hề có bao nhiêu chán nản. Mỗi người có thiên phú, sở trường riêng, hắn đã sớm hiểu rõ điểm này từ rất lâu rồi. Tốc độ phản ứng vốn không phải sở trường của hắn, nhưng điều này vẫn không làm giảm sự tán thưởng của hắn đối với vị YC này, có lẽ cho dù là A - 6 được cho là thần kinh phản ứng mạnh nhất, muốn kéo dài tới 5 phút cũng không phải là 1 việc dễ dàng!

Nhưng vô luận thế nào, cận chiến quang giáp của Hắc giác vĩnh viễn là mạnh nhất, đó mới là tinh túy thật sự của cận chiến quang giáp, mà mình là người xuất sắc của Hắc giác, tuyệt sẽ không e ngại bất kỳ ai! Đây là niềm tin kiên định nhất của hắn, kiêu ngạo như hắn tự nhiên có tiền vốn để hắn kiêu ngạo!

Nếu như có thể đánh 1 trận với tên YC này, vậy nhất định là 1 việc rất thú vị! Hắn đối với YC này càng lúc càng cảm thấy hứng thú!

Tốc độ lưu truyền tin tức trong mạng mô phỏng thật kinh người, rất mau, mọi người đều có được tin tức, đoạn ghi hình của YC này đến từ 1 trung tâm huấn luyện ý thức sư sĩ của hành tinh Richie. Trong mạng mô phỏng không hề có khu vực thật sự về mặt ý nghĩa, nhưng vô luận tín hiệu xung mạch nào truyền đi khoảng cách xa đều bị hao tổn, cho nên những trung tâm huấn luyện ý thức thế này yêu cầu khá lớn thiết bị mô phỏng phục vụ công cộng, về căn bản, chính phủ địa phương của mỗi hành tinh đều phải xây dựng. Mà phần lớn cũng quen huấn luyện ở trung tâm huấn luyện ý thức bản địa, dù sao độ trễ của tín hiệu nơi này cũng nhỏ hơn nhiều!

Nhất thời, vô số người hướng về trung tâm huấn luyện ý thức của hành tinh Richie, hy vọng có thể gặp được vị YC trong truyền thuyết đó! Mấy cái trung tâm huấn luyện ý thức sư sĩ của hành tinh Richie mấy ngày này, ngày nào cũng đông nghẹt người. Mọi người ôm 1 phần vạn hy vọng chờ đợi ở đây, trong đó bao gồm người sùng bái YC, sư sĩ muốn khiêu chiến YC, còn có 1 bộ phận khá lớn là tới xem náo nhiệt. Mỗi ngày, trong mạng mô phỏng, đề tài thảo luận về vị YC thần bí này có thể thấy ở bất cứ đâu. Mà chuyên đề liên quan tới giải thích bản ghi hình này của YC cũng nhiều vô số kể!

Mà lúc này, Diệp Trùng mỏi mệt cả tinh thần và thể xác lại đang ở trong trạng thái ngủ sâu, không hề biết gì tới tất cả những việc đang xảy ra bên ngoài.

*****

Khắp nơi trong trung tâm huấn luyện ý thức là người, nhưng riêng người tiến vào phòng huấn luyện lại ít đến đáng thương. Trong đại sảnh của trung tâm huấn luyện ý thức dựng vô số cái cột, vây quanh mỗi 1 cái cột đầy người. Chỉ thấy mỗi 1 người không ngừng điểm nhẹ lên cây cột, mau chóng quét nhìn qua màn hình bán trong suốt xuất hiện đối diện, tiếp theo là vẻ mặt trở nên thất vọng.

- Ài, ta nói nè Đức Công, nếu ngươi không công bố ghi hình của YC gì đó ra, chúng ta cũng sẽ không biến thành thế này! Một công nhân phụ trách duy tu trung tâm huấn luyện ý thức than phiền nói.

Công nhân bị gọi là Đức Công cũng không khỏi cười khổ nói: "Ta nào nghĩ tới nhiều như vậy, lúc đó đầu óc nóng lên, liền công bố ra, ai biết mấy tên này lại cuồng nhiệt như vậy, lại có thể tìm tới chỗ chúng ta! Sớm biết thế này, ta đã không công bố nó ra! Bớt phiền phức!" Miệng tuy rằng nói thế, nhưng trong mắt vẫn nhịn không được lộ ra vài phần đắc ý.

- Ài, ngươi nói mấy người này rốt cuộc ở đây làm gì? Một người khác ở bên cạnh hỏi.

- Đúng a, YC gì đó chỉ cần hắn không tự mình nói ra, vậy ai biết hắn là YC? Có 1 người phụ họa nói.

Trong mạng mô phỏng, tướng mạo mặc định tuy rằng có 8, 9 phần giống với hiện thực, nhưng sau khi vào mạng mô phỏng có thể sửa đổi, cho nên tướng mạo của người trong mạng mô phỏng và trong hiện thực không hề có quan hệ tuyệt đối. Trong mạng mô phỏng muốn xác định thân phận 1 người đích xác là 1 việc vô cùng khó khăn.

Cho nên 2 người mới hỏi như vậy.

- Ài, 2 người các ngươi tới nơi này không quá lâu, đương nhiên không quá hiểu chỗ này! Khà khà, nói tới nhận biết thân phận, trung tâm này của chúng ta có chỗ độc đáo của nó. Đức Công đổi chủ đề, hơi có ý khoe khoang.

- Thật sao?

- Làm sao nhận biết? Hai người vội mở miệng hỏi.

- Hì hì, mỗi 1 người muốn dùng trung tâm huấn luyện ý thức tất nhiên trước tiên phải đăng ký 1 cái tên ở Hiệp hội sư sĩ, giống như YC, ai biết tên thật của hắn là gì, nhưng trong trung tâm huấn luyện hắn gọi là YC. Các ngươi cũng biết, mỗi 1 trung tâm huấn luyện ý thức đều có liên hệ với Hiệp hội sư sĩ. Muốn sử dụng thiết bị của trung tâm huấn luyện ý thức thì tất nhiên phải có tên đã đăng ký. Đức Công lắc đầu nói.

- Chính như vậy cũng làm người khác nhận không ra a! Một người trong đó nói.

- Đúng vậy, trên đầu hắn cũng không gắn 2 chữ YC! Một người khác cũng phụ họa nói.

- Cái này các ngươi không biết rồi, nếu như tên YC này chẳng qua đi 1 vòng trong trung tâm huấn luyện, chỉ cần không vào phòng vậy tuyệt đối không ai biết hắn, cho dù là hắn ở trong đại sảnh có lâu hơn nữa! Nhưng chỉ cần hắn vừa tiến vào phòng, mặc kệ hắn tham gia huấn luyện gì, vậy tuyệt đối không có chỗ để giấu mình! Phàm là người lăn lộn trong trung tâm huấn luyện ý thức lâu 1 tí đều biết, chỉ cần ngươi vừa tiến vào phòng, vậy thì có thể tra ra được trên thiết bị đầu cuối ở đại sảnh, đây cũng là tại sao từ trước tới giờ chưa từng nghe qua có người mạo xưng YC! Mặc kệ ai nói mình là YC, nhưng chỉ cần một khi hắn bước vào phòng trung tâm huấn luyện, thì có thể rất dễ dàng phân biệt thật giả! Cho nên ngươi nhìn mấy người hiện đang ở cả ngày trong đại sảnh đó, không phải không ngừng làm mới tin tức trên thiết bị đầu cuối sao? Bọn họ chính là muốn dựa vào phương pháp này để tìm được YC! Đức Công tiếp tục kiên nhẫn nói.

- Vậy mấy người này không phải là đang chờ đợi ngu ngốc sao?

- Mấy người này vốn là chờ đợi ngu ngốc, bọn họ chỉ là muốn trông chờ may mắn! Đức Công không để ý nhún nhún vai.

Khi Diệp Trùng tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau. Trải qua 1 đêm ngủ đầy đủ, Diệp Trùng đã từ trong sự mệt mỏi của tối hôm trước hồi phục lại. Tự cảm thấy hài lòng, hắn căn bản không nghĩ tới chính vì cái liếm tối qua của hắn, Thương gia hiện giờ đã hoàn toàn loạn cả lên!

Hội nghị gia đình của Thương gia mãi tới 3 giờ sáng mới kết thúc! Người tham dự hội nghị không chỉ bao gồm Thương Trường Minh, vợ của Thương Trường Minh, Thương Linh, Thương Hân. Thương Lam vì nguyên nhân nào đó mà không có tham gia lần hội nghị gia đình này.

Thương Trường Minh nhíu mày từ lúc bắt đầu, chưa từng thư giãn qua, ánh mắt chuyển tới trên người Thương phu nhân: "A Hinh, em thấy tên Vương Hành này thế nào?"

Thương phu nhân khoảng 50 tuổi, nhưng do bảo vệ cực tốt, xem ra chẳng qua chỉ khoảng 30, ung dung, thanh nhã, gương mặt phúc hậu, tạo 1 loại cảm giác cực kỳ gần gũi với người khác. Cảm tình của 2 người Thương Trường Minh và vợ cực tốt.

Thương phu nhân cười nói: "Minh ca lo lắng cái gì?"

Thương Trường Minh cười khổ 1 tiếng: "Việc tối nay đã loạn cả lên, ta hiện giờ cũng không biết phải làm thế nào!" Thương Trường Minh trước giờ cực kỳ sủng ái đứa con gái Thương Lam này. Không biết làm thế nào, Thương Lam từ nhỏ đã vô cùng khép kín, trừ cùng với vài anh chị trong nhà ra, gần như trước giờ không cùng người ngoài giao lưu. Lúc ban đầu 2 người còn cho rằng nàng có phải có chướng ngại tâm lý, nhưng mời rất nhiều bác sĩ tâm lý, cũng trị liệu rất nhiều lần, Thương Lam vẫn giống y như cũ. Cũng chính vì như thế, trên dưới Thương gia không ai không vô cùng sủng ái vị tiểu công chúa này.

Thương Trường Minh có tổng cộng 5 người con, con trai lớn sinh ra được 1 tuổi thì do 1 trận quái bệnh mà chết yểu, con gái thứ 2 Thương Nguyệt (玥: 1 loại thần châu trong truyền thuyết), con gái thứ 3 Thương Hân, con trai thứ 4 Thương Linh, Thương Lam là người nhỏ nhất.

Đối với mấy người con của mình, Thương Trường Minh vẫn khá là vừa ý. Thương Nguyệt trầm tĩnh, nội liễm, trước giờ đa mưu túc trí; Thương Hân cương cường, tự ngạo, luôn luôn kiên quyết; Thương Linh tài hoa tuyệt vời, nho nhã, lịch sự, tâm địa lại tinh tế vô bì. Chỉ có đứa con nhỏ này là làm hắn lo lắng nhất, bình thường đều có bộ dạng đau buồn không vui, làm người ta thương tiếc.

- Lần này hình như là Lam muội chủ động tới mời người ta khiêu vũ! Thương Hân hơi do dự 1 lát, vẫn nói ra sự thật.

- Ùa, Lam nhi lại chủ động mời người ta khiêu vũ? Thương phu nhân không khỏi vô cùng kinh ngạc, Thương Trường Minh cũng lần đầu tiên nghe thấy thông tin này, vẻ mặt không thể tin được. Hắn vốn cho rằng Vương Hành chủ động tìm Lam nhi, cho nên mới luôn hoài nghi Vương Hành có động cơ bất lương nào đó, nhưng nói như vậy, Vương Hành và Lam nhi khiêu vũ chắc không phải là hành vi có mưu tính trước.

Nhưng Lam nhi sẽ mời người khác khiêu vũ? Hơn nữa còn là 1 người đàn ông? Một người đàn ông không quen? Thương Trường Minh cảm thấy đầu mình sắp bị đoản mạch rồi.

Thương phu nhân hơi cảm thấy hứng thú: "Khi tên Vương Hành đó ăn cơm, ta có thấy qua, dáng ăn vẫn thật là đặc biệt a!" Nói tới chỗ này, Thương Linh và Thương Hân lại lộ ra vài phần tiếu ý, ngay cả biểu hiện của Thương Trường Minh cũng biến thành khóc cười không xong.

- Tướng mạo của tên Vương Hành này cũng chỉ có thể coi như là thượng trung đẳng, thật không biết Lam nhi nhìn trúng hắn điểm nào! Ngữ khí của Thương phu nhân hơi có chút tò mò.

- Ta cũng kỳ quái, theo lý mà nói, Lam nhi và hắn chắc là chưa từng tiếp xúc qua mới đúng, tại sao sự việc bây giờ lại biến thành thế này? Thương Trường Minh cũng không làm sao nghĩ thông được.

- Lai lịch của tên Vương Hành này..." Thương phu nhân nhìn Thương Hân, trong ánh mắt lộ ra ý chất vấn. Thương Hân chủ yếu phụ trách công việc phương diện an toàn, tình báo của Thương gia.

- Hiện giờ vẫn không thể xác định! Thương Trường Minh cướp lời: "Ta từng hỏi người ở dưới, chỉ tra ra hắn là người của hành tinh Fidel, thiên hà Farr, điều cổ quái là hắn lại không có bất cứ ghi chép thi cử nào, trừ điểm này ra, không có tư liệu nào khác!"

- Không thể nào! Thương Hân không thể tin được nói, dạ hội vừa kết thúc, nàng và Thương Linh liền đưa Thương Lam đã toàn thân mềm oặt về phòng, sau đó liền bị Thương phu nhân nghe tin chạy tới lôi tới 1 căn phòng bên cạnh tra hỏi, cho nên không rõ ràng lắm tư liệu về Vương Hành.

- Sao thế? Có vấn đề gì sao? Thương phu nhân vội vàng hỏi.

- Thân thủ Vương Hành lợi hại như vậy, làm sao có thể không có ghi chép thi cử chứ? Thương Hân đối với cú ném kinh thế hãi tục đó của tên Vương Hành này vẫn nhớ rõ như mới. Khoảng cách 68 mét, hoàn toàn dựa vào tay không ném trủy thủ mà vẫn có thể có sức mạnh và độ chính xác đáng sợ như vậy, loại người này lại hoàn toàn không có ghi chép thi cử sao? Phải biết, chế độ thi cử kỹ năng hiện nay đã cực kỳ hoàn thiện, cho dù là 1 người bình thường, vô luận là làm việc trong ngành nghề nào, đều sẽ có kiểm tra kỹ năng tương ứng, đây cũng là điều kiện bắt buộc để tham gia bất cứ nghề nghiệp nào. Mà người giống như Vương Hành thế này lại không có bất cứ ghi chép thi cử nào, điều này thế nào cũng làm người ta cảm thấy ngụy dị!

Thương Trường Minh đối với điểm này ngược lại không cảm thấy có gì kỳ quái, phẩy mạnh tay 1 cái: "Điều này không có gì, rất nhiều đệ tử thế gia trước giờ không tham gia kiểm tra gì đó. Ngay cả 1 số tên có lịch sử lâu đời có truyền thống này cũng không phải là ít! Chỉ là con ít gặp thôi!"

Thương Linh đột nhiên nghĩ tới việc gì đó: "Nếu như hắn quả thật xuất thân từ thế gia hoặc gia tộc cổ xưa nào đó, vậy thì rất có khả năng, khi hắn ở trong tiệc tối vô tình sử dụng Song đao lễ, loại lễ nghi này chỉ có 1 số gia tộc phi thường cổ xưa mới biết sử dụng." Thương Linh nói ra phán đoán của mình.

Thương Trường Minh xoay đầu nói với Thương Hân: "Đợi lát nữa cho người ở dưới kiểm tra 1 chút xem hành tinh Fidel của thiên hà Farr có thế gia lớn nào, hoặc là có gia tộc cổ xưa 1 tí nào, đặc biệt là họ Vương!" Thương Trường Minh căn bản không nghĩ tới Vương Hành có khả năng sửa đổi thông tin thân phận cá nhân.

Thương Hân gật đầu ra dấu đã nhớ.

Thương phu nhân đột nhiên nghĩ tới 1 vấn đề quan trọng: "Các con ai từng hỏi Lam nhi nghĩ gì về việc này chưa?"

Thương Hân và Thương Linh nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái, cuối cùng vẫn là Thương Hân mở miệng: "Sau khi tên đáng chết Vương Hành đó hôn Lam muội vào lúc cuối cùng, Lam muội liền mềm nhũn ngã vào lòng hắn, chúng con sợ tên Vương Hành này lại làm ra việc quá đáng gì đó, vội vàng chạy tới, sau đó liền đưa Lam muội về phòng. Lam muội dọc đường không nói 1 câu nào!" Do khoảng cách khá xa, động tác liếm của Diệp Trùng trong cách nhìn của bọn họ càng giống hôn hơn.

- Vậy trên mặt nó lúc đó có dáng vẻ gì? Thương phu nhân vội vàng hỏi.

Hai người nghĩ 1 lát, Thương Linh lộ ra dáng vẻ hơi suy nghĩ: "Xem dáng vẻ, hình như không hề có vẻ quá tức giận!" Nói xong xoay mặt qua Thương Hân yêu cầu chứng thực. Thương Hân cũng lộ ra vẻ nhớ lại, tán đồng nói: "Ừ, Lam muội hình như quả thật không phải quá tức giận!"

- Hừ! Thương Trường Minh hừ lạnh 1 tiếng, vẻ mặt rất giận, rõ ràng cực kỳ phẫn hận Vương Hành ở trước mặt đông đảo quần chúng hôn đứa con gái bảo bối của mình.

- Ông đừng có làm loạn! Thương phu nhân giận liếc Thương Trường Minh, lập tức cả căn phòng liền sáng lên vài phần, phong tình vạn chủng nở rộ. Vẻ mặt đầy thù địch của Thương Trường Minh lập tức tan biến. Thương Hân lại cùng Thương Linh ở dưới cười trộm, cha ở bên ngoài anh hùng tuyệt vời, về nhà lại bị bà mẹ mảnh mai quản lý vô cùng phục tùng."Lam nhi cố chấp, lỡ như nó thật sự có ý với tên tiểu tử này, các người làm gì đó với Vương Hành, chỉ sợ tới lúc đó sẽ hại tới Lam nhi!"

- Vẫn là A Hinh suy nghĩ chu đáo! Thương Trường Minh cười ha hả, vẻ tinh minh lão luyện ở bên ngoài lúc này hoàn toàn không thấy.

- À, hay là đợi Nguyệt nhi trở về, lời trong lòng của nó cũng sẽ nói 1 chút với Nguyệt nhi! Cũng may Nguyện nhi 2 ngày này sẽ trở về. Trước khi không biết tâm tư của Lam nhi, các người ai cũng không được làm bậy, ngược lại phải coi chừng tốt tên tiểu tử đó, không thể để hắn xảy ra việc gì! Cái tay thon nhỏ của Thương phu nhân chỉ qua từng người một, vẻ mặt hồn nhiên.

- A Hinh yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để tên tiểu tử đó xảy ra chuyện! Thương Trường Minh đưa ra bảo đảm đầu tiên, tốc độ rất nhanh làm Thương Linh và Thương Hân ở 1 bên cười trộm không thôi. Nếu như thủ hạ của Thương Trường Minh nhìn thấy gia chủ lại không còn phong phạm thế này, không biết sẽ nghĩ thế nào.

*****

Ngoài mặt tất cả bình thường, đêm qua hình như việc gì cũng không xảy ra, chỉ là trên mặt người ra vào Thương gia ít nhiều có chút vội vã. Suy xét tới đoàn người Robert hôm qua vừa tới Thương gia, dọc đường đi cực khổ, cho nên hôm nay đặc biệt được bỏ trống để điều chỉnh mà không có bất cứ sắp xếp đi lại gì.

Bách Lý Nam mới sáng sớm đã bị Robert gọi đi.

Khi A Đoạn nói với Diệp Trùng hôm nay có thể tùy ý hành động, Diệp Trùng liền 1 mình đi ra ngoài. Việc hắn hiện giờ phải làm là đi lấy thẻ thân phận, tuy Mục làm nhái cho hắn thân phận Vương Hành, nhưng trên người hắn lại không có thẻ thân phận của Vương Hành. May mà loại việc này Diệp Trùng cũng không phải làm lần đầu, tự nhiên quen đường tỏ lối, phía sau có vài người theo dõi, đều bị Diệp Trùng khéo léo tách ra.

Vừa lấy được thẻ thân phận, Diệp Trùng liền trở về Thương gia. Sau khi trở về Thương gia liền chui vào phòng của mình, làm mấy kẻ vốn phụ trách ngầm giám thị hắn nhưng bị hắn bỏ rơi đó chỉ đành nhìn nhau bó tay.

Trở về phòng, Diệp Trùng liền lên mạng mô phỏng, cmà mấy hư vực lĩnh giả của Thương gia phụ trách giám thị Diệp Trùng lên mạng mô phỏng đối mặt với loại tồn tại cường hãn của Mục, bị lừa gạt không chút nghi ngờ, hoàn toàn không biết gì.

Diệp Trùng lên mạng mô phỏng, đi tới trung tâm huấn luyện ý thức, cảnh tượng trước mặt lại làm hắn trố mắt.

Trong đại sảnh của trung tâm huấn luyện ý thức lúc nhúc đầu người, bên cạnh mỗi cái cột đều đứng đầy người.

- Mục, biết chỗ này xảy ra chuyện gì không? Diệp Trùng hỏi.

- Ta cần 20 giây! Mục mấy hôm nay không biết bận chuyện gì, nhưng rõ ràng sự chú ý của hắn chưa từng đặt trên chỗ này.

Tò mò nhìn người xung quanh, không khó gì để nhìn ra, hành vi của họ hiện giờ có mục đích rất mạnh, từ dáng vẻ trên mặt thì có thể nhìn ra, mặc dù Diệp Trùng không hề biết mục đích của họ là gì.

Hai mươi giây thoáng cái là qua, Mục trở lại cũng có nghĩa là hắn đã tìm được đáp án: "Diệp tử, bọn họ đang đợi ngươi!"

- Đợi ta? Diệp Trùng không khỏi ngẩn ra, hắn thế nào cũng không nghĩ tới lại có quan hệ với mình, mấy người này rõ ràng mình không quen biết a.

- À! Chính xác mà nói, bọn họ đang đợi YC! Mục nói.

- YC? YC không phải là ta sao? Diệp Trùng hơi có chút kỳ quái hỏi, cảm giác lời Mục nói làm hắn rất khó hiểu.

- Cho nên ta nói bọn họ tìm ngươi! Mục giải thích.

Giải thích của Mục vẫn làm Diệp Trùng chẳng hiểu mô tê gì. Hết cách, Mục chỉ đành giải thích chi tiết từ đầu mất cả nửa ngày, Diệp Trùng thế nào cũng không biết mấy người này rốt cuộc là nghĩ thế nào. Với hắn mà nói, hành vi của mấy người này làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, càng làm hắn không hiểu được là, phương pháp xác suất thấp, không hề hiệu quả này lại có nhiều người như vậy sử dụng!

Lập tức rời khỏi trung tâm huấn luyện ý thức này, theo Diệp Trùng, là lựa chọn lý trí nhất hiện giờ.

Không ngờ Diệp Trùng liên tục đi mấy trung tâm huấn luyện ý thức, nhưng không cái nào không nhiều người tới mức làm người ta hoài nghi có hay không có người đang ở trong này tiến hành huấn luyện.

May mà có Mục, Diệp Trùng liền đi tới trung tâm huấn luyện ý thức mà theo Mục nói có ít người nhất.

Chỗ này quả nhiên cực ít người, cả đại sảnh không có 1 ai, Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trung tâm huấn luyện ý thức hoang vắng thế này.

- Ý, Mục, người ở chỗ này tại sao lại ít như vậy? Diệp Trùng kỳ quái hỏi. Căn cứ huấn luyện ý thức, Diệp Trùng đi qua rất nhiều, nhưng trước giờ chưa từng gặp qua 1 trung tâm huấn luyện không 1 bóng người như chỗ này.

- Nơi này vốn thuộc về hành tinh Happida, do môi trường dần dần bị suy thoái, 15 năm trước hành tinh Happida thực hiện di dân với quy mô lớn, đây chắc là 1 trạm tín hiệu xung mạch đã bị bỏ hoang, quang não hiện vẫn đang tự động vận chuyển, trung tâm huấn luyện ý thức ở chỗ này cũng chưa bị tiêu hủy, nguyên nhân cụ thể không rõ. Mục nói. Đây là trung tâm huấn luyện ý thức ít người nhất mà hắn có thể tìm được.

- Ừ! Thì ra là vậy! Diệp Trùng liền không hỏi kỹ nữa, đối với vấn đề đại loại như tại sao di dân, di dân tới chỗ nào, tính tò mò của Diệp Trùng vẫn chưa xa tới mức độ này.

Diệp Trùng trước tiên đi tới trước 1 cây cột, thò ngón tay điểm nhẹ 1 cái, trên cây cột hiện ra 1 mà hình nổi bán trong suốt. Diệp Trùng nhìn lướt qua 1 chút, quả nhiên nơi này trừ mình ra 1 người cũng không có.

Từ khi bắt đầu, Mục không nói câu nào, Diệp Trùng biết Mục đã không còn ở chỗ này. Mục chỉ cần vừa lên mạng mô phỏng, liền trở nên xuất thần nhập quỷ, không ai biết hắn rốt cuộc là đang bận chuyện gì. Diệp Trùng từng hỏi qua Thương vấn đề này, nhưng Thương cũng nói không ra nguyên do.

Diệp Trùng tùy tiện vào 1 phòng né tránh quang cầu, lần huấn luyện trước, hắn cảm thấy có chút ý nghĩa, đáng tiếc là mình tối đa chỉ có thể kéo dài 5 phút.

Căn phòng tối đen, vô số quang cầu, từ chậm hóa nhanh, như thiêu thân bay vào lửa, lại 1 lần nữa vui sướng bay về phía Diệp Trùng.

Trong lòng Nguy Nguyên thầm nguyền rủa vô số lần thầy của mình, lão già đáng chết, tên già không nên nết này, cặp mắt sắc lang chắc cũng sắp mục nát đó, chỉ cần nhìn thấy học viên nữ, 2 mắt liền phát sáng, nhất định là bại loại trong tất cả lão sư! Cặn bã của nhân loại!

Thầy của Nguy Nguyên là 1 lão già cổ quái, tính tình quái gở, đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là đối với học sinh nam mà nói. Đối đãi với học viên nữ, mức độ tận tâm tận lực của ổng làm tất cả học viên nam trên lớp của ông ta, không ai không đỏ mắt vạn phần, chỉ hận mình không phải là thân con gái! Nghề nghiệp sư sĩ này, tuy hiện giờ nữ sinh hình như cũng càng lúc càng nhiều, nhưng nam sinh vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng trong lớp này của Nguy Nguyên, nữ sinh lại chiếm tuyệt đại đa số. Lão già họ Tân trong miệng học sinh nữ rất tốt, từ trong miệng của sư tỉ các khóa lưu truyền ra, làm cho gần như tất cả nữ sinh của khoa sư sĩ đều tập trung vào lớp này.

Nguy Nguyên vẫn luôn rất hối hận đã vào lớp này. Bác của Nguy Nguyên cũng là thầy của học viện này, cũng là thầy của khoa sư sĩ, nhưng ông ta lại cật lực tiến cử lão già họ Tân với cha mẹ của Nguy Nguyên, nói cái gì lão già họ Tân là cao thủ số 1, số 2 của học viện, hơn nữa cũng rất có kinh nghiệm trong việc dạy học!

Số 1, số 2? Nguy Nguyên đã xì mũi giễu cợt với nó vô số lần! Chỉ sợ là số 1, số 2 từ dưới lên! Dù sao đi theo lão già họ Tân lâu như vậy, Nguy Nguyên vẫn chưa từng thấy qua ông ta tự mình biểu diễn qua 1 lần, mỗi lần chẳng qua đều là lớp lý luận, hễ tới lớp thực hành, bên cạnh ông ta lập tức sẽ có 1 sư sĩ không biết ông ta lôi từ đâu tới. Điều duy nhất làm Nguy Nguyên cảm thấy hơi vừa ý là, kỹ thuật của những sư sĩ bị lão già họ Tân lôi ra biểu diễn này quả thật không tồi, có không ít người là cao thủ!

Ài, không nghĩ tới lão nữa! Nghĩ tới lão? Điều này không phải tự làm mình phiền não sao? Nguy Nguyên lập tức ném lão già họ Tân ra khỏi đầu.

Rất mau hắn đã tới nhà rồi. Nhà của hắn cách học viện khá xa, nhưng hắn lại có thể trở về nhà trong khoảng thời gian ngắn. Điều này hoàn toàn do công của kỹ thuật điều khiển quang giáp xuất sắc của hắn. Tuy là học viên của khoa sư sĩ, nhưng Nguy Nguyên ở những phương diện này, thứ duy nhất có thể lấy ra xài được chỉ có điều khiển quang giáp. Cái gọi là điều khiển quang giáp chủ yếu là chỉ năng lực bay của quang giáp do sư sĩ điều khiển, đây là 1 trong những tố chất phải có của sư sĩ.

Nguy Nguyên giống như trời sinh có năng lực lĩnh ngộ đặc biệt đối với điều khiển quang giáp. Mỗi lần quang giáp dùng tốc độ kinh người bay đi, nhìn cảnh vật trên màn hình cấp tốc lướt ra phía sau, hắn thường có thể cảm thấy 1 loại hưng phấn kỳ lạ, hưng phấn tới mức làm hắn run rẩy tới tận trong xương! Cái gì gọi là nhanh nhất trong học viện, trong mắt hắn quả thật có chút buồn cười.

Chỉ đáng tiếc, thiên phú của hắn cũng chỉ ở chỗ điều khiển quang giáp, phương diện khác hắn chẳng có cái nào lấy ra xài được. Điều làm hắn đau đầu nhất là xạ kích, hắn dường như trời sinh ra đã ngu ngốc ở phương diện này, vô luận hắn cố gắng thế nào, cũng chỉ vừa đủ đậu. Đây là việc làm hắn chán nản nhất!

Lão già họ Tân căn bản không có thực hiện bất cứ hướng dẫn có ý nghĩa nào với hắn, chỉ có sơ sài nói vài câu. Từ từ nào! Làm Nguy Nguyên tức đến nỗi thiếu chút nữa đấm vào cái mặt nhìn thế nào thì ghét thế ấy của lão già họ Tân.

- Con trở về rồi! Nguy Nguyên vào cửa, lười biếng gọi với vào trong phòng.

- Ừ! Trong phòng truyền ra 1 giọng đàn ông. Nguy Nguyên sống cùng cha, mẹ của hắn đã sớm mất sau khi hắn sinh ra không lâu, hắn vẫn luôn cùng cha nương tựa nhau mà sống. Cha của Nguy Nguyên là 1 kỹ sư, chỉ cần có công việc, căn bản không biết ban ngay ban đêm. Cho nên Nguy Nguyên lắm lúc đều cảm thấy rất kỳ quái, mình lúc nhỏ lại không bị đói chết, thật là kỳ tích!

Trở về phòng mình, Nguy Nguyên nằm trên cái giường mềm mại, nhìn lên trần nhà, trên gương mặt mệt lả chỉ có già dặn không tương xứng với tuổi tác.

Tâm trang đang bay bổng!

Nếu như bây giờ mẹ vẫn còn sống thì chắc là thoải mái lắm a! Hình ảnh nổi của mẹ, hắn đã nhìn vô số lần, hắn trước giờ chưa từng thấy qua phụ nữ xinh đẹp như mẹ vậy. Trên trần nhà màu trắng như tuyết, dường như từ từ hiện ra hình ảnh của mẹ, trước mặt lại càng lúc càng mơ hồ, có chút mệt mỏi rồi.

Haiz! Trước lúc ngủ, trong lòng dâng lên 1 tiếng thở dài thườn thượt, sau đó không biết gì nữa mà ngủ thiếp đi!

Nguy Nguyên tỉnh lại đã là nửa đêm, tỉnh dậy tìm 1 vài thứ ăn qua loa. Liếc nhìn phòng của cha, đèn vẫn còn sáng, Nguy Nguyên liền ngậm 1 miếng bánh Hương thảo, kéo đôi dép lê, lắc lư trở về phòng mình.

Vừa về tới phòng, Nguy Nguyên liền lên mạng mô phỏng.

Nơi hắn phải đi bây giờ là 1 trung tâm huấn luyện ý thức sư sĩ đã bị hoang phế, hắn trong 1 lần vô tình phát hiện trung tâm huấn luyện ý thức này. Hắn lúc đó rất kỳ quái, trong trung tâm huấn luyện ý thức này 1 người cũng không có. Sau đó thử dùng thiết bị bên trong, kết quả phát hiện hoàn toàn có thể sử dụng. Từ đó về sau, hắn liền đem chỗ này làm thành trung tâm huấn luyện tư nhân, mỗi ngày 1 mình đều ở trong thực hiện huấn luyện khổ cực. Người khác nào biết, thành tích xạ kích đạt chuẩn vừa rồi chính là do hắn trải qua huấn luyện cực khổ thế nào mới có được!

Trong mắt người khác, hắn chẳng qua chỉ là 1 tên hết hơi, thêm nữa, hắn ở trong học viện cũng cực kỳ thầm lặng, không ai biết trình độ điều khiển quang giáp của hắn rốt cuộc thế nào. Tướng mạo của hắn cũng chỉ có thể coi là bình thường, 1 cái đầu bình thường, 1 gương mặt bình thường, thể hình cũng bình thường, càng đừng nói khí chất gì đó, những thứ đó càng bình thường vô cùng! Vô luận xem từ giác độ nào, hắn đều không bắt mắt như vậy. Thậm chí hắn tới tận hiện giờ vẫn chưa từng nhận được thư tình yêu của học sinh nữ.

Hắn chỉ lặng lẽ theo đuổi tình yêu trong thế giới của mình!

Mà cái trung tâm huấn luyện ý thức này, lại thuộc về thế giới của hắn!

Đi vào đại sảnh, giống như bình thường, vẫn là 1 người cũng không có. Ài, thế giới của mình vĩnh viễn tịch mịch! Lắc lắc đầu, cười thầm mình lại biến thành thương cảm thế này, cười 1 cái, tập trung tinh thần, dự định bắt đầu huấn luyện mỗi ngày.

Đột nhiên nghĩ tới mình hôm qua nhìn thấy ghi hình của tên YC đó, biểu hiện tuyệt vời của YC trong phòng né tránh quang cầu làm hắn chết lặng người, hắn thế nào cũng chưa từng nghĩ qua, lại vẫn có người cường hãn tới trình độ này!

Dù sao Nguy Nguyên biết mình trước giờ chưa từng tập luyện qua cận chiến quang giáp, không có ý nghĩ mình cũng thử xem. Là 1 học viên khoa sư sĩ, hắn rất rõ sự khác biệt giữa mạng mô phỏng và hiện thực. Đừng thấy cận chiến quang giáp trong mạng mô phỏng đang càng ngày càng hưng phấn, nhưng trong hiện thực, đánh tầm xa vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối. Trong hiện thực, tính mạng của con người chỉ có 1, không có người nào thật sự dám đem thứ trong mạng mô phỏng đó ra. Mạng là của mình, hơn nữa đánh tầm xa đã trải qua nhiều năm phát triển như vậy, đã sớm chín muồi, còn cận chiến quang giáp, thật ra dùng thế nào, vẫn phải chờ thử thách!

Nhưng, Nguy Nguyên muốn thử xem mình có thể kiên trì trong phòng né tránh quang cầu bao lâu, đương nhiên, điều hắn phải làm không phải là chống đỡ, mà là né tránh!

Phòng né tránh quang cầu, hắn lúc trước chưa từng đi qua. Trong trung tâm huấn luyện ý thức, thứ hắn dùng nhiều nhất chính là mấy phòng huấn luyện cơ sở đó, hắn điều khiển quang giáp lợi hại chính là kết quả trực tiếp do hắn huấn luyện. Hắn tin rằng, chỉ cần mình tôi luyện cơ sở liên tục, nhất định sẽ có lợi ích lớn với tương lai của mình.

Lần đầu tiên sử dụng phòng né tránh quang cầu, Nguy Nguyên lại không biết ở chỗ nào, hết cách, hắn chỉ đành lại trở về đại sảnh, đi tới trước 1 cái cột, ngón tay khẽ điểm, bật ra màn hình bán trong suốt. Đây là đầu mối của trung tâm huấn luyện ý thức, trên đó có hệ thống tự động, có thể giúp đỡ giải quyết các loại vấn đề.

Phía trên đánh dấu các loại phòng huấn luyện, ý, Nguy Nguyên đột nhiên ngây người!

Có người? Thế nào có thể có người?

Chẳng lẽ mình nhìn sai? Nguy Nguyên vội vàng cẩn thận xác nhận lại 1 lần nữa. Không sai! Đích xác có 1 người! Hơn nữa phòng hiện nay của người này chính là phòng né tránh quang cầu mà mình dự tính đi.

YC?

YC? YC? Tại sao hình như đã nghe qua ở chỗ nào rồi? Nguy Nguyên tại sao cảm thấy cái tên này nhất định đã nghe qua, nhất thời lại nghĩ không ra. Phòng né tránh quang cầu!

A, YC! Không phải chính là YC đó chứ?

Hắn cuối cùng nghĩ ra YC này là ai rồi!

Tối qua không phải mình còn xem ghi hình của YC sao? Không khỏi tự mắng mình 1 câu!

Người mỗi ngày đều lên mạng mô phỏng như hắn, nào có đạo lý không biết YC, tuy không phải là người yêu thích cận chiến quang giáp cuồng nhiệt, nhưng YC cũng xem qua mấy lần chiến đấu khá nổi tiếng của YC.

Trung tâm huấn luyện ý thức này vẫn có liên hệ với Hiệp hội sư sĩ, muốn sử dụng thiết bị trong đó, chắc chắn phải ghi danh trước, cho nên đối với tính chân thật của YC trước mắt, Nguy Nguyên lại không có bao nhiêu hoài nghi.

Hắn chỉ là rất tò mò, YC rốt cuộc tại sao lại tìm tới chỗ này? Cũng trùng hợp giống mình sao?

Nhưng trong lòng Nguy Nguyên lại càng thêm hưng phấn. YC a! Đây chính là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong mạng mô phỏng, hơn nữa là cao thủ cận chiến quang giáp thực sự. Tin tức bên ngoài đang tìm kiếm YC hiện bừng bừng, không ngờ mình lại gặp được ở chỗ này!

Ha, hôm nay may mắn quả thật không tồi!

Nghĩ cũng không nghĩ, Nguy Nguyên liền nhấn nút, tiến vào căn phòng né tránh quang cầu đó!

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)