Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 153

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 153: Gió nổi sóng dâng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sennheiser tỉ mỉ quan sát tình hình xung quanh, tuy lái Tinh Diễm nhưng hắn vẫn không dám sơ suất, hoạt động lần này của Hắc giác quy mô lớn như vậy, vốn không thể nào thoát khỏi sự chú ý của tử địch Hiệp hội sư sĩ, cho nên mỗi 1 sư sĩ Hắc giác đi ra chấp hành nhiệm vụ đều vô cùng cẩn thận, sợ gặp phải ám toán của Hiệp hội sư sĩ.

Hơn nữa nghe nói lúc trước, bên mình và Tông sở cũng khuấy lên 1 việc không nhỏ, đáng tiếc chức vị của hắn quyền hạn không đủ, bên trong rốt cuộc là chuyện gì không phải hắn có thể biết được.

Hành động gióng trống khua chiêng thế này, trừ phi Hiệp hội sư sĩ và Tông sở đều là kẻ ngốc, nếu không làm gì có đạo lý nào không phát hiện ra, cũng không biết giáo quan của tổ F này nghĩ thế nào. Sennheiser là người của tổ B, vốn không thuộc quản lý của Huck, chỉ là lần này không đủ người, nên điều hắn qua đây.

Hắn nào biết nỗi khổ tâm của giáo quan Huck, biển người mênh mông muốn tìm được 1 người chẳng khác nào mò kim đáy biển, huống chi đối phương còn có ý né tránh. Không có sự phối hợp của chính phủ địa phương, muốn tìm thấy F-58 khó khăn tới mức nào chứ. Sức ảnh hưởng của Hắc giác đối với chính phủ địa phương không hề đạt tới điểm này. Nhưng điều làm hắn do dự là tìm sự giúp đỡ của chính phủ địa phương, vậy hình ảnh của F-58 do mình cung cấp tuyệt đối sẽ rơi vào tay Hiệp hội sư sĩ và Tông sở. Như vậy sẽ làm cho tình hình càng trở nên phức tạp!

Nếu như chỉ có Hiệp hội sư sĩ thì vẫn còn tốt chút, nhưng hiện giờ quan hệ giữa Hắc giác và Tông sở làm người ta phải lo lắng a! So với Sennheiser, hắn biết nhiều hơn nhiều, xung đột lần này của Hắc giác và Tông sở không chỉ là 1 sự đụng chạm nho nhỏ, đối phương không chỉ bị tiêu diệt 4 tiểu tổ chiến đấu, hơn nữa còn chết 1 át chủ bài, với lại, tổn thất bên mình phải chịu cũng tuyệt đối là thảm trọng nhất đầu tiên trong mấy năm nay! Loại đối kháng trình độ này ngay cả với tử địch Hiệp hội sư sĩ cũng chưa từng thấy qua! Chỉ cần nghĩ cũng biết, Tông sở làm gì mà nuốt trôi được cục tức này!

Tên khốn kiếp dẫn đội đó quả thật là 1 tên đầu heo! Chẳng lẽ hôm đó đầu hắn bị nhúng nước ư?

Hiện giờ thực sự làm Huck vô kế khả thi, bó tay bó chân! Riêng loại việc tìm người này, đã cần số lượng lớn nhân thủ, người mình dẫn từ Hắc giác tuy rằng nhiều, nhưng dùng ở chỗ này thì ngay cả 1 số lẻ cũng không đủ.

Điều làm hắn không hiểu nhất là tên thủ hạ ngày xưa F-58 của mình. Tên này lại còn là 1 Cốt tượng sư? Đương nhiên cũng có khả năng là hắn từ chỗ nào đó lấy được 1 cái toàn cốt quang giáp, nhưng mặc kệ từ phương diện nào mà nói, muốn biết lai lịch của toàn cốt quang giáp, cũng chỉ có thể lấy được từ trên tay tên này mà thôi!

Trong lòng Huck cũng khá cố kỵ số 58 này! Khi ở Hắc giác, biểu hiện của hắn đã cực kỳ bắt mắt, lúc đó hắn đã cho rằng tên này sẽ là sư sĩ mạnh nhất tổ F của mình, điều làm Huck ấn tượng sâu sắc nhất chính là tốc độ tay siêu cấp đó của hắn, quả thật là đáng sợ! Mà lần vây bắt tên này đó, tuy chỉ giao thủ với hắn trong 1 khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cảm giác tạo cho hắn lại là sự kinh hãi chưa từng có qua! Tính toán tỉ mỉ chính xác, lợi dụng hình thế cực kỳ hợp lý, sức chiến đấu cá nhân cường hãn, còn có sự quyết đoán không sợ chết, từ trên này mà xem, hắn vô nghi là sư sĩ ưu tú nhất!

Sau này, Huck đã mấy lần thôi diễn cẩn thận tình hình tối đó. Rất nhiều chỗ hắn trước sau đều không cách nào nghĩ thông. Vô số lần hắn thay đổi hoàn cảnh là mình, mà mỗi lần đều có được 1 kết luận làm bản thân khá chán nản, nếu như lúc đó là mình, kết quả là bó tay chịu trói và tử chiến tới cùng, hắn cũng nghĩ không ra có biệp pháp nào tốt hơn!

Thật là 1 tên đáng sợ!

Sennheiser vẫn điều khiển Tinh Diễm trôi nổi trên không, dù rằng Huck không phải giáo quan trực thuộc của hắn, cho dù hắn rất bất mãn với an bài của Huck, nhưng hắn vẫn tận lực chấp hành nhiệm vụ được giao! Kỷ luật của Hắc giác rất gay gắt, tuyệt đối không phải người bên ngoài có thể tưởng tượng được. Cho nên hắn vẫn luôn rất tò mò sao F-58 lại bội phản Hắc giác. Không có dung dịch Cơ Lý, hắn lại có thể sống được sao? Nghĩ tới loại cảm giác bị dung dịch Cơ Lý bao lấy, lỗ chân lông toàn thân mở to, trong lòng Sennheiser không khỏi nóng bừng! Hơn nữa dung dịch Cơ Lý còn làm hắn trở nên càng thêm mạnh mẽ, có thể điều hòa sự cân bằng giữa sức mạnh và sự dẻo dai, làm cả 2 đồng thời tăng trưởng mà không bị mất cân bằng!

Ba năm trước hắn đã kết thúc mục tiêu thù hận trong lòng, Hắc giác giúp hắn đạt được tất cả những thứ này, hắn cũng giao bản thân mình cho Hắc giác! Cảm nhận mình mỗi ngày so với lúc trước càng mạnh hơn, trong lòng hắn lại có thêm vài phần mù mịt! Ài, mình thế nào lại có cách nghĩ buồn chán thế này chứ? Tự chế giễu mình 1 câu, lấy lại tinh thần quan sát tình huống xung quanh.

Ý, hắn bỗng nhiên chấn động tinh thần, nhìn chằm chằm cái quang giáp đang bay nhảy trên màn hình đó.

Song tục hồ hình bộ?

Lăn lộn ở Hắc giác lâu như vậy, hắn tự nhiên quen thuộc loại bước đi này đến mức không thể quen thuộc hơn! Diệp Trùng vẫn luôn cho rằng Song tục hồ hình bộ dùng trên quang giáp là do 4 bảo tiêu bên mình của Robert đó nghĩ ra, thật ra hắn nào biết đây chẳng qua chỉ là kỹ xảo cực kỳ bình thường trong Hắc giác! Chỉ là do thời gian hắn ở Hắc giác quá ngắn, vẫn chưa tiếp xúc tới mấy kỹ xảo này.

Không sai! Tuyệt đối là Song tục hồ hình bộ!

Sennheiser tin chắc rằng mình tuyệt đối không nhìn sai! Song tục hồ hình bộ, tuy 2 cái đường cong của nó có thể không câu chấp lớn nhỏ, nhưng cảm giác tiết tấu và nhịp điệu trong đó lại có sự khác biệt khác hẳn sự đổi hướng bình thường!

Hơn nữa hắn còn hiểu 1 chuyện. Song tục hồ hình bộ là kỹ xảo chiến đấu đặc biệt của Hắc giác, tuy độ khó của nó không cao, nhưng nếu như không có truyền thụ, cực khó mô phỏng!

F-58?

Mã số này không tự chủ được bật ra từ đáy lòng hắn! Không thể kiềm chế được, nhịp tim của hắn lại tăng tốc!

Chẳng lẽ mình thật sự may mắn như vậy? Ông trời quyến luyến mình vậy sao?

Rốt cuộc phải hay không? Vấn đề này đã không cho phép hắn nghĩ nhiều, người biết Song tục hồ hình bộ, sư sĩ đi ra từ Hắc giác cũng chỉ có tên F-58 đó thôi!

Gần như chỉ tốn 0, 1 giây, hắn liền lựa chọn 1 mình truy bắt!

Trong này, hắn nghĩ rất rõ ràng, nếu như mình báo lên trên, chỉ e mình 1 phần công lao cũng vét không được! Mức độ kịch liệt trong cạnh tranh giữa các tổ rất tàn khốc, người ngoài cũng không tài nào nghĩ được. Nghĩ tới tổ viên các tổ khác cùng ra ngoài với Huck lần trước, không ai không tử thương thảm trọng, người của Hắc giác ai mà không hiểu rõ trong lòng! Nghĩ tới chỗ này, hắn càng không định báo lên trên! Nếu như 1 phần công lao này rơi vào tay mình, nghĩ tới kỹ xảo càng cao cấp hơn, quang giáp càng cao cấp hơn, địa vị càng cao hơn, ánh mắt hắn trong khoảnh khắc đỏ lên!

Mà 1 nguyên nhân quan trọng nhất làm Sennheiser quyết định nuốt trọng phần công lao này chính là cái quang giáp này! Có thể nhìn ra, F-58 vì tránh tai mắt người khác, lựa chọn 1 cái quang giáp cực kỳ không bắt mắt, 1 cái quang giáp Volta.

Chính là vì cái quang giáp này, mới làm Sennheiser ra quyết định này! Cho dù Số 58 có lợi hại hơn, điều khiển 1 cái quang giáp thế này, tuyệt đối không phải là đối thủ của mình! Ngay cả giáo quan Huck, cũng không thể chạy thoát từ trên tay hắn! Sức chiến đấu của 1 sư sĩ, trừ thực lực kỹ xảo bản thân hắn, tính năng của quang giáp cũng quyết định thực lực cao thấp của hắn! Tuy hắn hình như có 1 cái toàn cốt quang giáp, nhưng mình sẽ cho hắn có thời gian đổi quang giáp sao?

Mấy ý nghĩ này lóe qua trong đầu hắn, liền quyết định dứt khoát, Tinh Diễm giống như 1 ngôi sao băng bay về phía cái quang giáp Volta đó!

Diệp tử cẩn thận đi trên đường, Thương lúc nào cũng chú ý tất cả xung quanh, không ngừng phản hồi thông tin quét hình cho hắn. Hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại, Thương bình thường làm người ta đau đầu không thôi lúc này cũng biến thành thành thực hơn nhiều.

Cũng tốt, dọc đường không xuất hiện tình huống đặc thù nào. Chỉ cần tới võ quán Cửu Nguyệt, vậy thì có thể làm hắn yên tâm rồi!

Đột nhiên, giọng Thương khẩn cấp nói: "Diệp tử, trước mặt có 1 cái quang giáp của Hắc giác, hình như đang chiến đấu!"

Diệp Trùng giật mình, nhưng lập tức hồi phục như thường, 1 cái quang giáp hắn vẫn rất nắm chắc! Chiến đấu? Trong lòng Diệp Trùng máy động, gọi ra Hàm gia. Chiến đấu? Hắc Giác nếu như tới đây, mục tiêu chắc hẳn là mình, thế nào lại còn có thể chiến đấu chứ? Là cùng với Hiệp hội sư sĩ ư? Nhưng loại suy nghĩ này lập tức bị Thương phủ quyết, không phải quang giáp của Hiệp hội sư sĩ, mà là 1 cái quang giáp Volta!

Quang giáp Volta? Đó chỉ là 1 cái quang giáp cấp thấp a, Diệp Trùng kỳ quái trong lòng!

So với sư sĩ khác, tốc độ Diệp Trùng chui vào buồng lái quang giáp tuyệt đối làm người ta cảm thấy không thể tin được, hắn căn bản không cần mở thang dây lên xuống, mà giống như 1 con vượn biến dị, cực kỳ linh mẫn dùng tay không leo lên Hàm gia!

Nguy Nguyên đang chơi rất cao hứng, đột nhiên trời xoay đất chuyển, binh 1 tiếng, cảm giác như mình đang xoay tròn!

Tuy không biết xảy ra chuyện gì, Nguy Nguyên vẫn mau chóng phán đoán quang giáp của mình bị tông trúng. Trong lòng tức giận, đây là tên khốn không có mắt nào điều khiển quang giáp. Điều khiển quang giáp thế nào vậy? Tay mau chóng cử động, mấy cái quang giáp đột nhiên mở ra toàn bộ, Volta đang lăn lộn trên không trung bỗng nhiên ổn định thân hình! Nhưng việc lăn lộn kịch liệt cũng làm Nguy Nguyên có chút choáng váng.

Sennheiser hừ lạnh 1 tiếng, tên này so với tưởng tượng của mình yếu ớt hơn nhiều a, giờ lúc này không thuận thế né tránh công kích của đối phương mà lại ổn định thân hình, đây không phải là làm bia cho người ta sao?

Nếu như phải tiêu diệt đối phương, đối với Sennheiser mà nói có lẽ chỉ là vấn đề 1 chiêu, nhưng mệnh lệnh của cấp trên là phải bắt sống tên này. Hơn nữa không thể làm hắn chịu bất cứ thương tích gì. Đương nhiên, điều này đối với Sennheiser mà nói cũng không phải là vấn đề lớn gì.

Tinh Diễm giống như u linh tránh ra sau lưng Volta của Nguy Nguyên, Nguy Nguyên lúc này đã có chút choáng váng, mà hệ thống quét hình lạc hậu trên quang giáp của hắn cũng không cách nào quét được quang giáp của Hắc giác. Binh, lại là 1 kích. Hai khuỷu tay của Tinh Diễm mạnh mẽ đánh lên lưng của Volta, Volta giống như 1 viên vẫn thạch đập lên mặt đất, oành 1 tiếng lớn, trên mặt đất bị đập thành 1 cái lỗ lớn!

Người đi trên đường, nhao nhao né tránh, kẻ nhát gan đã len lén lủi mất, chỉ có 1 số kẻ gan to đứng 1 bên nhìn, nhưng không có 1 ai xông lên.

Sennheiser điều khiển Tinh Diễm rơi bên cạnh hố, va chạm mức độ này, với hệ thống bảo vệ bằng chất lỏng lạc hậu của Volta, không cách nào hoàn toàn bảo vệ được sư sĩ bên trong quang giáp. Tên trong quang giáp đó nhất định là hôn mê rồi! Vì cẩn thận, Sennheiser trong khoảnh khắc rơi xuống vẫn phá hủy động cơ của đối phương.

Volta ở trên mặt đất không chút cử động, Sennheiser bên trong Tinh Diễm đắc ý hừ 1 tiếng, trên tay lại không hề nhàn rỗi. Lật Volta lên, Tinh Diễm rút ra trủy thủ, soạt soạt vài cái, vỏ giáp của quang giáp Volta trên mặt đất liền giống như 1 đồng tiền to lớn bị nảy lên quăng sang 1 bên.

Hàm gia tránh trong đám quang giáp đứng 1 bên xem, hắn đã khẳng định, cái Tinh Diễm trước mặt này tuyệt đối là của Hắc giác, hắn không khỏi kỳ quái trong lòng, Hắc giác trước giờ tuyệt sẽ không vô cớ ra tay, người trong cái quang giáp này rốt cuộc là ai? Hắc giác tại sao lại ra tay với hắn?

Trong lòng Diệp Trùng máy động, hỏi: "Thương, xung quanh đây còn có quang giáp của Hắc giác không?"

- Không có, trong vòng 50 km không phát hiện có quang giáp của Hắc giác! Thương nói rất chắc chắn.

- Vậy thì tốt! Diệp Trùng nói xong, tay liền đột nhiên cử động, để lại vô số tàn ảnh! Giọng nói lạnh lẽo giống như mang theo gió tuyết!

Năng lực hồi phục của Nguy Nguyên rõ ràng vượt ra ngoài ý liệu của Sennheiser. Thứ Nguy Nguyên đắc ý nhất chính là kỹ xảo điều khiển quang giáp của hắn, cho nên khả năng chịu đựng của thân thể cũng mạnh hơn người thường 1 chút. Hơn nữa, vì mục đích bảo vệ bản thân, hắn còn để sư phụ giúp hắn cải tạo hệ thống đệm bằng chất lỏng của quang giáp Volta, chính là sợ mình trong quá trình điều khiển quang giáp xảy ra chuyện bất ngờ gì đó.

Nguy Nguyên tỉnh lại nhìn thấy 1 cái bàn tay máy quang giáp đang mở ra không ngừng phóng lớn trước mặt mình, chụp về phía mình!

Sắc mặt Nguy Nguyên thoáng cái trắng bệch!

Tố chất tâm lý của hắn có tốt cũng chẳng qua chỉ là 1 đứa trẻ 15, 16 tuổi, nào đã từng gặp việc thế này?

Lần này tiêu rồi! Hắn hoảng sợ mở to cặp mắt, nhìn cái tay to lớn đó tới gần mình, giống như động tác chậm trong điện ảnh vậy!

Chính trong khoảnh khắc bàn tay máy to lớn đó đụng vào mình, hắn nghe thấy bên ngoài truyền tới 1 tiếng va chạm trầm muộn, cái bàn tay to lớn này liền giống như con rắn bị kinh động, đột nhiên thu đuôi của nó lại!

A! Nguy Nguyên đau đớn kêu lên 1 tiếng. Vừa rồi, khi cái tay máy đó thu lại đã quét trúng vai trái của hắn, hắn rõ ràng nghe thấy tiếng xương vỡ "cách" 1 cái! Cả khuôn mặt của Nguy Nguyên đau đớn tới mức nhăn nhó lại, mồ hôi to như hạt đậu giống như giọt nước ứa ra từ trong đá tràn đầy hơi nước, từng giọt một chảy xuống!

Vẻ mặt của Nguy Nguyên đã không còn chút máu nào!

Cố chịu cơn đau kịch liệt, Nguy Nguyên biết nếu còn không chạy thì tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện! Tuy không biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết có khả năng là cơ hội duy nhất! Chủ nhân của bàn tay máy vừa rồi đó tuyệt đối không có thiện ý gì với mình, cứ nhìn cái lỗ bị cắt của quang giáp mình thì biết!

Nguy Nguyên gắng gượng nhỏm dậy, ra sức bò lên cái lỗ bị cắt ra đó!

Vừa bò ra từ trong buồng lái của quang giáp, Nguy Nguyên liền nhìn thấy 1 màn cả đời hắn khó quên!

Một cái quang giáp màu sắc và chất liệu đều kỳ quái vô cùng đang đánh với quang giáp của cái tay máy vừa rồi! Thứ sử dụng rõ ràng là cận chiến quang giáp chỉ có thể thấy trong mạng mô phỏng! Tập trung nhìn, cặp mắt hắn lập tức bắn ra ánh sáng cuồng nhiệt, gần như không hề cảm giác được vết thương trên người!

Nhuế Băng khẽ nhíu mày, trước mặt là 2 cái quang giáp đang chiến đấu!

Cuộc đọ sức giữa họ với nàng mà nói không có gì tài ba lắm, nhưng nếu như xảy ra chiến đấu trên đường, nàng lại cực kỳ không thích! Loại chiến đấu hở ra là sống chết này tiến hành trên đường cực dễ gây thương hại cho người bên cạnh!

Ý, động tác của cái quang giáp này rất có quy tắc a! Lần đầu tiên nhìn thấy quang giáp lại có loại phương thức chiến này, không khỏi làm Nhuế Băng vô cùng cảm thấy hứng thú, nhịn không được dừng chân lại xem!

*****

Người vây xem xung quanh chỉ có linh tinh vài người, tiết tấu của cuộc sống hiện đại càng lúc càng nhanh, khoảng thời gian này lại là thời kỳ cao điểm của học sinh lên lớp, hầu hết mọi người đều ngồi quang giáp của mình bay qua trên cao, vội vã mà đi. Thêm vào đó người ở trên không tầng thấp và trên đường vốn rất ít. Hơn nữa, xung đột bạo lực giống thế này, phần lớn mọi người đều lựa chọn tránh ra xa.

Chính phủ cũng không hề cấm cản mỗi người đều có thể có quang giáp, cũng như vũ khí thông thường, nhưng nếu như dùng mấy vũ khí này gây thương hại cho người khác, thì sẽ chịu sự trừng phạt cực kỳ nghiêm trọng. Quản lý vũ khí vẫn luôn là vấn đề vô cùng đau đầu của các chính phủ năm thiên hà lớn. Nhưng dưới sự đả kích to lớn trong mấy năm nay, tình huống ác đấu trên đường thế này đã được kiềm nén lại rất nhiều. Nhớ tới sự hỗn loạn mấy năm trước của 5 thiên hà lớn, rất nhiều người thế hệ trước đều thường cảm khái vạn phần.

Đương nhiên, cái này có quan hệ vô cùng mật thiết với ống kính được thiết kế ở mỗi góc các thành thị của các chính phủ. Nó có thể giám sát việc đang xảy ra ở mỗi góc của thành thị và ghi hình lại.

Mục và Thương bình thường phải vì Diệp Trùng mà xử lý mấy ống kính này, xóa đi ghi hình có quan hệ với Diệp Trùng ở trong đó.

Lần này Diệp Trùng ra tay quá nhanh, ngay cả Thương cùng vô cùng bất ngờ.

Hai thanh trủy thủ đen thui tỏa ra khí tức tử vong, vạch ra 2 đạo tàn ảnh, im hơi lặng tiếng đánh trúng cái Tinh Diễm đó! Rồi thuận thế, quyền, khuỷu tay, đầu gối như cuồng phong bạo vũ trút xuống! Một loạt tiếng va chạm liên tu bất tận vang lên.

Năng lực chống truy tìm của Hàm gia, Tinh Diễm căn bản không cách nào phát giác, nó như 1 người mù lại còn bị người ta lén lút từ sau đánh lén, kết quả không nghĩ cũng biết!

Rầm. Cái Tinh Diễm này trong nháy mắt thành 1 đống sắt vụn lủng lổ chổ, máu thịt lẫn lộn bên trong làm người ta vô cùng buồn nôn. Diệp Trùng trước giờ không có thói quen nương tay trong chiến đấu, chứ đừng nói là đối với người của Hắc giác!

- Diệp tử, ngươi tại sao lại ra tay? Ngươi không cảm thấy như vậy không hề là 1 quyết định tốt sao? Trong ngữ khí của Thương đầy vẻ không thể tin được, giống như làm sao cũng không thể tin được Diệp Trùng lại phạm sai lầm thế này! Trước giờ, Diệp Trùng chịu ảnh hưởng của Mục sâu vô cùng, làm việc trước giờ chỉ làm phân tích lý trí, ra tay mù quáng giống như hôm nay, lúc trước gần như chưa từng xuất hiện qua.

- Chẳng lẽ ta cải tạo ngươi đã bắt đầu phát huy uy lực? Câu tiếp theo này của Thương lại làm cho Diệp Trùng có vài phần khóc cười không xong.

- Ừ, hình như là có chút xung động rồi! Diệp Trùng vừa ra tay liền có chút hối hận, biết một khi như vậy khả năng mình bị lộ sẽ lớn hơn rất nhiều. Chẳng lẽ mình bị Hắc giác truy đuổi nhiều lần, trong lòng tích lũy rất nhiều oán khí? Nhưng tên này đi đơn lẻ, Diệp Trùng tự phụ nắm chắc tiêu diệt cái Tinh Diễm này mà không kinh động tới Hắc giác rất lớn, cho nên cũng không quá tự trách mình!

Nhưng vừa nghĩ tới xung động khác với sự bình tĩnh hằng ngày của hôm nay, làm cực kỳ phiền não: "Thương, ta thế này là sao?"

- Vấn đề này về sau hãy nói. Giải quyết vấn đề trước mắt trước! Lời của Thương làm Diệp Trùng càng thêm buồn bực, cảm giác mình và Thương đổi vai cho nhau vậy.

Nhưng dù sao cũng làm rồi, Diệp Trùng cũng lười hối hận, nghĩ cách tìm được lựa chọn tối ưu mới là chính xác nhất. Thương nói đúng, giải quyết trước rồi nói. Hừ, xem ra ngay cả xác quang giáp cũng không thể để lại! Nhìn người vây xem lác đác đằng xa. Bọn họ đã hoàn toàn ở trong trạng thái ngây ngốc, vẫn chưa hồi thần lại. Diệp Trùng liên tục tính toán, mình phải làm xong tất cả mọi thứ trước khi bọn họ có phản ứng.

Nếu như là lúc trước, Diệp Trùng còn nói không chừng sẽ tiêu diệt toàn bộ người vây xem, nhưng hắn hiện giờ lại không làm như vậy.

Chính lúc Diệp Trùng cho rằng Thương lại có thể bình tĩnh hơn mình mà cảm thán thì đột nhiên nghe thấy Thương la hoảng: "Diệp tử, ngươi xem, phía sau quang giáp của ngươi!"

Diệp Trùng kinh ngạc, chẳng lẽ có người đánh lén? Hay là Hắc giác có người tới chi viện?

Vội vàng điều hình ảnh nổi của quang giáp tới bộ phận sau lưng, không có phát hiện kẻ địch a, đang lúc Diệp Trùng nghi hoặc, Thương bỗng kêu gào kinh thiên động địa: "Diệp tử, ngươi xem, Băng Băng của ngươi kìa!" Giọng nói cuống quít tràn đầy sự kinh hỷ cực độ.

Chẳng lẽ là lại nhìn thấy cái gọi là người đẹp? Trong lòng Diệp Trùng rất phiền muộn, nhưng lúc trước cũng không thấy hắn kích động như vậy a. Ừm, chắc không phải là người đẹp! Dường như chỉ có lúc nhìn thấy Đa côn thạch, Thương mới kích động như vậy!

Băng Băng?... Băng Băng của ta? Băng Băng gì chứ? Diệp Trùng ngỡ ngàng hỏi. Chẳng lẽ lại là 1 loại khoáng thạch quý hiếm? Chẳng lẽ còn quý giá hơn Đa côn thạch? Nếu không Thương tại sao lại kích động như vậy? Nhưng tại sao Thương lại nói là của ta chứ? Cách nói này thật là kỳ quái!

Ngữ khí của Thương ngưng trệ, ngữ khí của Thương sau khi trầm mặc tạm thời lập tức được nâng cao quãng tám (octave), trong ngữ khí càng đầy vẻ không thể tin tưởng: "Diệp tử, ngươi sẽ không ngay cả Băng Băng cũng quên chứ hả?" Diệp tử cảm giác như Thương sắp khóc tới nơi.

- Băng Tinh thạch? Phổ Huyết Băng phàn (phèn)? Tuyến Trạng Lục Băng kim?... Diệp Trùng cẩn thận hỏi thử, trong đầu cố gắng mày mò tất cả mọi thứ có quan hệ với Băng, mắt lại tỉ mỉ quét khu vực rộng sau lưng, nhưng chỗ đó trừ vài người, không có bất cứ vật thể không bình thường nào a!

Thương lần này thật sự là nức nở rồi: "Trời! Diệp tử, ngươi tại sao lại không xung động thêm 1 chút ở loại việc này chứ? Bao nhiêu là lạc thú của đời người a! Còn nữa, ngươi lại có thể không có lương tâm như vậy, Diệp tử, cô gái mặc bộ đồ luyện công ngươi liếm lần đầu tiên đó, chẳng lẽ người quên rồi? Hắc hắc, quả nhiên có tiềm chất của kẻ phụ tình a, nhớ năm đó người ta muốn ngươi cưới nàng a..."

Đồ luyện công? Trong đầu Diệp Trùng không tự chủ được thoáng qua cô gái mặc đồ luyện công màu trắng đó, dáng vẻ cô gái đã có chút mơ hồ, nhưng bộ đồ luyện công màu trắng đó rõ ràng như vậy, còn có tư thế ngồi thẳng ngay ngắn mơ hồ đó. Tất cả những thứ này đã sớm ghi lại dấu ấn không thể phai mờ trong đầu Diệp Trùng.

Bộ đồ luyện công màu trắng... bộ đồ luyện công màu trắng... Miệng Diệp Trùng không khỏi lầm bầm nói, ánh mắt lại tìm kiếm trong đám người.

Đồng tử của Diệp Trùng bỗng mở lớn, nhìn thấy rồi! Bộ đồ luyện công màu trắng!

Đột nhiên, 1 loại cảm giác quen thuộc không thể nói rõ dâng lên trong lòng Diệp Trùng, thật sự là nàng ta a! Gương mặt mơ hồ đó lại 1 lần nữa trở nên rõ ràng trong đầu Diệp Trùng, kiều diễm! Bất giác, tay Diệp Trùng giống như theo tiềm thức khẽ ấn trên bàn điều khiển, hình ảnh Nhuế Băng trên màn hình lập tức được phóng lớn, rõ ràng trước mặt Diệp Trùng.

Vẫn là dáng vẻ hào hùng bất khả xâm phạm như lúc trước đó. Mái tóc dài mềm mại màu đen, bộ đồ luyện công màu trắng vẫn không nhiễm chút bụi, mà lông mày hơi nhướng lên xem ra có vài phần không thoải mái!

Diệp Trùng nhìn kỹ cô gái có ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng mình từ trước tới giờ này! Vô ý, cảnh tượng dường như lại trở về 2 năm trước, nàng ta muốn hắn lấy nàng. Nghĩ tới mình lúc đó cái gì cũng không biết, trong lòng Diệp Trùng không khỏi hơi dâng lên 1 chút ấm áp.

Một khoảng thời gian ngắn trước đây, dưới sự chỉ dẫn của Thương, Diệp Trùng nhồi sọ 1 đống lớn kiến thức về sinh lý học, cuối cùng cũng hiểu rõ bên trong này có chuyện gì. Nhưng hứng thú của Diệp Trùng rất nhanh dời sang mấy phương diện giải phẫu học và cấu tạo sinh lý con người cùng với cơ nhục học này, làm cho Thương cũng bó tay.

Cũng trong lần học bổ sung thế này, làm Diệp Trùng biết cử chỉ lần trước của mình là 1 loại bản năng của mình, chẳng có gì ghê gớm, nhưng Diệp Trùng trước sau vẫn cho rằng khắc chế bản năng nên là tố chất phải có.

Không tự chủ được, trước mặt Diệp Trùng lại tái hiện mùi thơm thoang thoảng kỳ dị đó, làn da mịn màng, trắng trẻo, ôn nhuận. Xúc giác kỳ dị trên đầu lưỡi đó! Nhịp tim Diệp Trùng bỗng nhiên tăng tốc, trong lòng đột nhiên dậy lên 1 xung động muốn lao tới trước mặt nàng!

Nguy Nguyên cắn răng kiên trì, chui ra khỏi buồng lái quang giáp, đối với 1 cậu bé 14 tuổi mà nói, nghị lực thế này khá là hiếm gặp.

Cận chiến quang giáp? Hai mắt của Nguy Nguyên lập tức bị cuộc chiến kịch liệt hấp dẫn, không, đích xác mà nói phải là đơn phương ẩu đả. Cái quang giáp vừa hạ độc thủ với mình đó hiện giờ giống như 1 cái bao cát, hoàn toàn không có sức trả đũa!

A! Nguy Nguyên thất thanh kêu lên kinh ngạc!

Bước đi đã quen đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa ở trong lòng hắn mấy ngày nay, còn có phương thức tấn công đặc biệt, lại xuất hiện trước mặt mình? Nguy Nguyên không khỏi mở to mắt, chỉ sợ mình nhìn sai.

Không sai, chính là hắn! Trong lòng Nguy Nguyên nhịn không được rên rỉ, trời ạ, cuối cùng gặp được hắn rồi!

YC! Trong cái quang giáp kỳ quái này nhất định là YC!

Nguy Nguyên tin rằng mình tuyệt không nhìn sai, hình ảnh của YC hắn đã sớm nhớ kỹ trong lòng, gần như mỗi 1 động tác trong đoạn ghi hình đó hắn đều có thể tái hiện hoàn chỉnh trong đầu! YC có rất nhiều chi tiết đặc biệt, mấy chi tiết nhỏ nhặt gần như có thể bỏ qua này lại bị Nguy Nguyên bắt được!

Không sai! Chính là hắn!

Nguy Nguyên kích động nhịn không la lớn: "YC! Tôi biết anh là YC!" Nguy Nguyên hưng phấn nhịn không được muốn giơ 2 tay vẫy YC, thiếu niên lúc này giống như đã sớm quên đi sự tồn tại của vết thương trên tay trái, cử động này lập tức động tới vết thương!

A! Lại là thất thanh, nhưng lần này lại là kêu đau đớn! Nỗi đau như khoan vào tim từ tay trái truyền tới, đang đứng trên quang giáp, 1 chân Nguy Nguyên không đứng vững, thân hình lập tức té xuống!

Tiếng kêu này của Nguy Nguyên lại làm Diệp Trùng tỉnh lại, khôi phục bình thường, trong lòng lại nhịn không được mà kinh hãi, sức mạnh của loại bản năng này quả nhiên mạnh mẽ a, mình vừa không cẩn thận liền dễ dàng lâm vào loại trạng thái này, đáng sợ!

Vừa may nhìn thấy Nguy Nguyên té xuống, gần như nghĩ cũng không nghĩ, tay Diệp Trùng khẽ động, Hàm gia giống như quỷ mỵ, bay tới bên cạnh Nguy Nguyên, đỡ lấy Nguy Nguyên đang rơi xuống.

Nguy Nguyên lúc này đã hôn mê bất tỉnh, kích động vừa rồi đã động tới vai trái đã bị gẫy xương, cơn đau đột ngột công tâm, làm hắn hôn mê.

- Ý, đây không phải là tên xem lén ngươi huấn luyện đó sao? Mục và Thương cùng dùng 1 kho thông tin, điều tra lần trước Mục làm đối với Nguy Nguyên, Thương cũng biết.

Quả nhiên là dùng từ "xem lén" này! Quá có cá tính của Thương!

- Hắc giác tại sao lại tấn công hắn? Nhìn dáng vẻ hình như muốn bắt sống hắn! Diệp Trùng không hiểu hỏi.

Thương dùng 1 loại giọng điệu không để ý: "Cái này ta làm sao biết?"

Diệp Trùng không khỏi quan sát tỉ mỉ Nguy Nguyên trên tay Hàm gia, lại nhìn không ra điểm nổi bật nào.

- Diệp tử, ngươi còn không đi, chẳng lẽ thật sự muốn ở lại chỗ này ôn lại chuyện xưa với Băng Băng của ngươi? Thương cười châm biếm nói.

- Không phải của ta! Diệp Trùng phản bác nói, sau đó nhìn Nguy Nguyên vẫn còn hôn mê 1 cái, suýt nữa trực tiếp quăng hắn xuống đất, chợt suy nghĩ, Hàm gia liền quăng tên này ra phía sau.

Nhuế Băng hơi nhíu mày, sư sĩ của cái quang giáp này có chút quá tàn nhẫn rồi, trong nháy mắt lại giết chết đối phương. Chẳng lẽ trị an của hành tinh Sí Phong lại loạn tới mức độ này, lại có người dám ngang nhiên chiến đấu, hành hung trên đường?

Bỗng nhìn thấy thiếu niên cái quang giáp đó vừa cứu đó lại bay về phía mình.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Trong lòng Nhuế Băng không khỏi dâng lên chút cảnh giác. Nhưng nhìn thấy thiếu niên đang quay cuồng trên không trung ở trong trạng thái hôn mê, như vậy mà té trên đất chỉ e là 1 đống thịt nát.

Trùng hợp? Hay là cố ý?

Nhìn thấy thiếu niên cách mình càng lúc càng gần, trong lòng Nhuế Băng thầm giận dữ với sư sĩ của cái quang giáp này, nếu như người này ra khỏi buồng lái, mình nhất định phải giáo huấn hắn thật tốt! Thế tới của thiếu niên này cực nhanh, không rãnh nghĩ nhiều, 2 chân Nhuế Băng khẽ dạng ra, 2 tay 1 trước 1 sau giả như nâng lên trước ngực. Khoảnh khắc 2 tay tiếp xúc thân thể thiếu niên đó, Nhuế Băng bật hơi quát khẽ, 2 tay dùng nhu kình, nửa thân trên không chút động đậy, 2 chân lại với tần suất cực nhanh lùi ra sau.

Lùi tới 7, 8 bước, cảm giác sức mạnh đã giải trừ gần hết, chân sau của Nhuế Băng đạp mạnh 1 cái, dừng thân hình đang lùi lại.

Ầm vang một tiếng.

Trong đầu Nhuế Băng chấn động, cái tay nắm lấy thiếu niên kiềm không được hơi run, ngẩng đầu nhìn lại phát hiện cái quang giáp vừa rồi đó đã không còn nhìn thấy bóng dáng! Mà cái xác quang giáp màu đen vốn đang nằm thất linh bát đảo trên mặt đất lúc này do vụ nổ mà đã hóa thành vô số mảnh vỡ, bắn ra bốn phương tám hướng!

Tâm kế thật là tinh tế, lúc này còn không quên hủy diệt chứng cứ! Nhuế Băng nhanh mắt lanh tay, né tránh mấy mảnh vỡ quang giáp.

Một loạt động tác của Hàm gia vừa rồi cực nhanh, hơn nữa lại xảy ra đột nhiên, tất cả người vây xem xung quanh đều ngơ ngẩn ra, lúc này mới nhao nhao hồi thần lại. Ngồi trong quang giáp còn tốt, căn bản là không sao, nhưng khách bộ hành đang đi trên đường lại không có gì có thể che chắn. Lại thêm vụ nổ này đột nhiên, có không ít người bị mấy mảnh vỡ quang giáp đầy tính sát thương gây hại.

Nhất thời, tiếng chửi đau đớn vang lên khắp nơi!

Còn Nhuế Băng, nhìn lại thiếu niên hôn mê đang được mình nhấc lên, trong lòng vô cùng phiền não, không biết phải làm thế nào mới tốt!

Diệp Trùng lủi đi thật xa, sau khi Thương cẩn thận quét hình xung quanh không có bất cứ dị thường gì, Diệp Trùng mới ở 1 góc không có người, thu hồi Hàm gia lại. Hoàn thành tất cả, Diệp Trùng dọc đường lo lắng trở về võ quán Cửu Nguyệt.

Vào võ quán Cửu Nguyệt, Diệp Trùng mới thở phào 1 hơi, biết mình ít nhất hiện giờ vẫn còn an toàn!

- Nè, Diệp tử, ngươi phải tự mình phản tỉnh đi! Thương cố giả nghiêm túc nói.

- Hi hi, nhưng nghĩ tới hôm nay không dễ dàng gì gặp được Băng Băng của ngươi, ta liền bỏ qua ngươi lần này! Thương dâm đãng cười nói: "Nào nào nào, tới đây đàm luận về Băng Băng của chúng ta, ừm, Diệp tử, tâm tình lúc đó của ngươi thế nào? Rất kích động? Hay là..."

Trời ạ, hay là để mình tự phản tỉnh vậy! Trong lòng Diệp Trùng không nhịn được kêu thảm!

*****

- Sư huynh, sư phụ thật sự muốn tham gia hội nghị giao lưu gì đó sao? Nhị đệ tử của Lam Dị Hành nhỏ giọng hỏi đại sư huynh.

- Ôi, ta cũng không biết sư phụ nghĩ gì nữa, lần này đi không thể thiếu việc phải ra trận, chỉ sợ lúc đó... Đại đệ tử làm người ổn trọng, nhưng nói tới việc này cũng thở vắn than dài, thần sắc không vui.

- Sư phụ cũng thật là, ôi, ai quan tâm chứ, chỉ cần đừng dẫn tôi đi là được rồi, tôi không lo đươc đâu! Nói thực, ta không mấy hứng thú với việc này. Mấy năm nay vẫn luôn cùng với sư phụ... à, đúng rồi, sư huynh, tôi muốn nói với anh 1 việc! Giọng nói vốn hơi cao của nhị đệ tử lại hạ thấp xuống, cẩn thận nói: "Sư huynh, tôi muốn học kỹ sư mạch quang!"

- Kỹ sư mạch quang? Đại sư huynh nhíu mày, hắn biết vị sư đệ này của mình không có bao nhiêu hứng thú với võ thuật, mấy năm nay lại luôn tiêu phí thời gian của mình ở cái võ quán lụn bại này. Năm đó 2 người đều chịu đại ân của Lam Dị Hành, muốn báo ân nên bái Lam Dị Hành làm thầy. Mà Lam Dị Hành cảm động với thành ý của 2 người, thêm vào đang khổ sở vì không có đồ đệ, liền thu lấy 2 người.

Nào biết 2 người không hề là nhân tài học võ thuật, tuy bỏ công nhưng vẫn không khởi sắc bao nhiêu. Thời gian lâu dài, 2 người cũng chán nản, từ từ lười biếng. Lam Dị Hành cũng chỉ thầm than trong lòng, hiểu là bức bách 2 người cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, cũng không trách móc thêm làm gì.

Hai người tuy thiên phú không tốt, nhưng lúc mới bắt đầu học tập khắc khổ vô cùng, công phu cơ bản khá vững chắc, cho nên việc truyền thụ thường ngày của võ quán phần lớn đều do 2 người hướng dẫn. Lam Dị Hành 1 mặt vì 1 thân bản lĩnh của mình lại tìm không thấy truyền nhân mà sầu não, mặt khác lại cả ngày thấy 2 đệ tử của mình buồn bực, bất đắc chí, Lam Dị Hành tính tình hiền lành ít nói không hề biết làm thế nào khuyên giải. Thời gian lâu dần, Lam Dị Hành cũng trở nên càng thêm trầm mặc, ít nói, làm người ta cảm thấy khó mà thân cận.

- Ừ! Giọng nói của nhị sư đệ càng thấp hơn.

- Vậy ngươi không phải phải đi tới trường sao? Lông mày đại sư huynh càng thêm nhíu chặt, đây cũng có nghĩa là hầu hết thời gian của nhị sư đệ đều phải ở trong trường.

- Ừ! Một tiếng này của nhị sư đệ càng nhỏ tới khó nghe.

Đại sư huynh thở dài 1 tiếng, hỏi: "Ngươi có nói qua với sư phụ chưa?"

Nhị sư đệ lắc đầu: "Không có!" Nhưng vẻ mặt đầy khao khát nhìn đại sư huynh: "Đại sư huynh, anh nói giúp tôi, được không?"

Đại sư huynh nhìn ánh mắt của sư đệ, bất giác mềm lòng, liền mềm giọng nói: "Được rồi, ta đi thử giùm ngươi, nhưng nếu như sư phụ không nhất trí, ngươi không được đi!" Câu cuối cùng của đại sư huynh nghiêm túc hiếm thấy.

- Cái này tôi tự nhiên là biết!

Đang tính đi qua sân luyện võ, Lam Dị Hành nghe thấy 2 người nói chuyện. Trầm mặc hồi lâu, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm, im lặng trở về phòng của mình.

Ban ngày Diệp Trùng phải phân phối phần lớn thời gian của mình, nhưng hắn cũng có nhiều thứ cần phải học.

Mấy ngày này học sinh lý học, càng hiểu biết sâu sắc với cấu tạo cơ thể của con người, không khỏi càng thêm khen ngợi kỹ xảo của Hắc giác. Một số kỹ xảo cận chiến của Hắc giác chuyên môn đánh vào vị trí đặc thù của cơ thể con người, hoặc là 1 kích trí mạng, hoặc có thể làm kẻ địch mất đi năng lực hành động, vân vân, làm người ta cảm thấy khó bề tưởng tượng. Mà mấy vị trí này, hầu hết Diệp Trùng đều tìm không thấy tư liệu liên quan, có thể thấy hiểu biết của Hắc giác đối với cấu tạo cơ thể con người đã thâm hậu vượt xa 5 thiên hà lớn hiện giờ rất nhiều.

Kỹ xảo cận chiến mà Diệp Trùng học được từ Hắc giác chẳng qua chỉ là kỹ xảo cơ bản trong Hắc giác, nhưng đã cao minh hơn hầu hết kỹ xảo cận chiến mà Diệp Trùng thấy rất nhiều.

Trong 1 khoảng thời gian rất dài, hắn đều cho rằng kỹ xảo cận chiến của Hắc giác là tiên tiến nhất, là cao minh nhất. Song, cách nhìn này của hắn hiện giờ đã sớm thay đổi. Trên đời này, vĩnh viễn không thiếu loại ngọa hổ tàng long.

Thí dụ như 1 số kỹ xảo đơn giản mà Lam Dị Hành truyền thụ cho mình, Diệp Trùng liền phát hiện trong đó có rất nhiều chỗ không hề thua kém Hắc giác, mà ở phương diện khống chế cơ thịt càng thêm xuất sắc. Nhưng thi triển mấy động tác này đồng dạng cũng đòi hỏi yêu cầu rất cao, yêu cầu đối với cường độ của cơ thịt, phản ứng thần kinh, yêu cầu đối với tính dẻo dai, vân vân.

Nhưng mấy thứ này đều không phải vấn đề đối với Diệp Trùng, từ từ bắt đầu nắm bắt được mấu chốt trong đó, Diệp Trùng cảm nhận được sức mạnh to lớn của loại võ thuật đó!

Lực bạo phát trong nháy mắt của Diệp Trùng hiện nay gấp rưỡi lúc trước, uy lực 1 quyền hiện tại của 1 kẻ vốn có sức mạnh không phải của con người như hắn càng thêm đáng sợ. Một quyền hiện giờ của Diệp Trùng đánh hư cửa hợp kim, hắn có lòng tin có thể làm cho nắm tay của mình không hề bị thương giống như lần trước. Hắn đã có thể lợi dụng sự rung động kịch liệt của cơ nhục để làm giảm bớt xung kích trong khoảnh khắc phá cửa, từ đó đạt được mục tiêu bảo vệ thân thể mình. Đây chính là 1 kỹ xảo mà hắn mày mò ra được mấy hôm nay.

Thứ Lam Dị Hành truyền thụ cho Diệp Trùng chẳng qua chỉ là 1 số công phu cơ bản, nhưng sự coi trọng của Diệp Trùng đối với công phu cơ bản đã đạt tới 1 mức độ kinh người. Hắn từ trong đó mày mò ra 1 số kỹ xảo vô cũng thú vị mà lại hữu hiệu.

Đương nhiên, tất cả những thứ này đều có quan hệ vô cùng mật thiết với thân thể cường hãn tới mức kinh nhân trên các phương diện của Diệp Trùng. Không có sự hỗ trợ của thân thể hơn người như vậy, Diệp Trùng tuyệt không thể phát triển nhanh như vậy.

Diệp Trùng cũng hiểu 1 điểm này, mới càng thêm nỗ lực luyện tập mấy công phu cơ bản dường như giúp hắn gia cố thân thể này. Hắn còn đang tính toán, thân thể của Lam Dị Hành rốt cuộc cường hãn tới mức độ nào? Không biết người của Hắc giác so với mấy võ thuật gia này, rốt cuộc là ai mạnh hơn?

Lam Dị Hành lại không biết Diệp Trùng đã hơi bước vào cửa (DG:cánh cửa võ thuật). Tâm tình ông ta hiện giờ vô cùng chán nản, họ Lam của Cửu Nguyệt, nhớ năm đó cũng thanh danh hiển hách, bây giờ lại sa đọa tới mức 1 truyền nhân cũng tìm không được. Nghe thấy 2 đệ tử nói chuyện, trong lòng hắn rất là khó chịu. Nhưng ông ta lại không cách nào có bất cứ phẫn nộ gì với họ. Lam Dị Hành bảo thủ nhưng không hề không hiểu tình lý, giữ 2 đệ tử ở bên cạnh mình, chẳng qua cũng chỉ lãnh phí thời gian của bọn chúng, hạn chế sự phát triển của bọn chúng mà thôi.

Ông ta đã quyết định để 2 người họ tự do phát triển, không cần chết dí với cái cây già là mình. Ài, chẳng lẽ võ thuật sư quả thật phải bắt đầu tiêu vong rồi sao?

Không được, tuyệt không thể để cho nhất mạch này của Lam gia đứt đoạn trong tay mình! Trong mắt Lam Dị Hành lóe lên 1 tia kiên định. Đôi tay nắm chặt tới mức ngón tay trắng bệch, kêu lên lách cách. Vô luận thế nào, hội nghị giao lưu lần này mình bắt buộc phải thắng, đây là 1 cơ hội cực tốt để xoay chuyển tình thế.

Nhưng nghĩ lại, Lam Dị Hành lại đau đầu. Hai đứa đồ đệ này không ai chịu đi, ông cũng biết trình độ học trò mình, ở chỗ này dạy người mới thì không có vấn đề gì, nhưng nếu lộ diện trong hội nghị giao lưu đó cũng chỉ thêm mất mặt thôi.

Tóm lại không thể mình mình là quán chủ chạy đi.

Nghĩ lại vẫn là Hoa Thiên Giai lợi hại, không chỉ kinh doanh võ đường thịnh vượng, mấy tên đệ tử ai nấy đều là kẻ nổi bật trong giới trẻ. Mình so với hắn thua xa lắm a!

Ài, thật là làm người ta đau đầu a!

Bỗng nhiên nghĩ tới trong võ quán của mình còn có 1 học đồ mới tới, ài, mình vừa rồi tại sao không nghĩ tới chứ. Học đồ và đệ tử không giống nhau, cho dù đánh kém 1 chút, người khác cũng không có nghĩ gì. Một câu "hắn chẳng qua vẫn chỉ là học đồ gia nhập chưa tới 1 tháng" thì đủ để từ chối mấy cuộc tỉ thí đó.

Càng nghĩ Lam Dị Hành càng cảm thấy có thể, được quyết định vậy đi! Lam Dị Hành mạnh mẽ thở ra 1 hơi, xác định Diệp Trùng cùng với hắn đi tham gia hội nghị giao lưu lần này. Ừm, Khoảng thời gian này mình phải rút ít thời gian dạy hắn 1 số thứ mới. Tuy Lam Dị Hành không hề cho rằng Diệp Trùng có thể học được, nhưng như vậy dường như có thể làm ông ta càng thêm yên tâm.

Diệp Trùng thế nào cũng không ngờ vận mệnh của mình lại Lam Dị Hành không thốt lời nào quyết định như vậy.

- Diệp tử. Ha, ta tra được rồi! Ngữ khí của Thương lộ ra hắn đang cực kỳ hưng phấn.

- Tra được cái gì? Diệp Trùng tiếp lời hỏi, động tác trên tay lại không dừng, cẩn thận thể hội cảm giác tiết tấu cổ tay xoay chuyển và sự thay đổi nhỏ bé trong đó.

- Ta tra được Băng Băng của ngươi vì sao mà tới! Ha, Diệp tử, muốn biết không? Thương giống như 1 đứa trẻ có được 1 viên kẹo nóng vội muốn ở trước mặt bạn của mình hiến bảo vậy.

Cảm giác trên tay của Diệp Trùng hơi không thông, nhưng lập tức khôi phục như thường. Hắn mặt không biểu tình nói: "Không muốn!"

- Ha, Diệp tử, ngươi không lừa được ta. Nhịp tim của ngươi vừa rồi nhanh hơn rồi! Hì hì... Thương đang cười chế nhạo Diệp Trùng.

Diệp Trùng cũng lười để ý, hắn biết nếu như hắn còn nói, Thương sẽ càng lúc càng đắc ý. Hắn đã tổng kết ra, phương pháp đối phó Thương tốt nhất chính là không thấy.

Thấy Diệp Trùng không để ý tới, Thương lầm bầm: "Diệp tử, ngươi thật là chẳng có thú vị a! Ngay cả Băng Băng của ngươi không để ý tới như vậy? Trời ạ, như vậy sau này cô gái nào gả cho ngươi, vậy vận khí của cô tay thật sự là cực kỳ tệ hại! Ài, cái tên chẳng thú vị gì, Băng Băng lần này là tới tham gia hội nghị giao lưu võ thuật."

- Hội nghị giao lưu võ thuật? Diệp Trùng đối với thứ này cảm thấy khá hứng thú.

- Đúng. Nghe nói có rất nhiều võ thuật sư rất lợi hại quyết đấu a! Diệp tử, đây chính là người thật quyết đấu a! Khà khà, Băng Băng của chúng ta là khách quý được mới tới. Hắc hắc, vẫn là Băng Băng lợi hại a... Thương khen mãi không thôi.

Ngữ điệu của Thương thay đổi: "Diệp tử, chúng ta đi xem hội nghị giao lưu võ thuật thì sao?"

- Không đi! Diệp Trùng trả lời vô cùng kiên quyết. Xung động lần trước của mình làm Diệp Trùng hiểu, mình vĩnh viễn không cách nào bình tĩnh lý trí giống như Mục, chỉ có luôn luôn cảnh tỉnh mới có thể làm mình giảm sai lầm hết mức. Tuy hắn cũng khá muốn nhìn mấy nhà võ thuật đó tỷ thí, nhưng hiện giờ cố gắng giảm thiểu số lần ra ngoài, thì có thể giảm thấp khả năng mình bị phát hiện rất lớn.

- Diệp tử, ngươi nhẫn tâm làm Băng Băng của ngươi cô khổ 1 mình như vậy? Diệp tử, chẳng lẽ ngươi không có chút tấm lòng bác ái nào?...

- Mạc Phi! Một tiếng này cắt ngang lời nói lảm nhảm của Thương.

Trong lòng Diệp Trùng cảm thấy tới thật đúng lúc, vội đi ra cửa, thấy Lam Dị Hành đang đứng ngoài cửa.

- Ngươi theo ta! Lam Dị Hành cũng không phải 1 người thích nói lời thừa, nói thẳng với Diệp Trùng.

Phòng của Lam Dị Hành rất lớn, vô cùng đơn giản, không có thứ trang trí nào, nhưng bên trong có 1 phòng luyện công chuyên dụng, phòng ngủ và phòng luyện công chẳng qua chỉ cách nhau 1 bức tường. Đây là lần đầu tiên Diệp Trùng vào phòng của Lam Dị Hành.

Lam Dị Hành dẫn Diệp Trùng vào phòng luyện công.

- Mang những thứ ta dạy ngươi lúc trước luyện lại 1 lượt! Lam Dị Hành lạnh nhạt nói.

Diệp Trùng theo lời luyện lại 1 lượt những công phu cơ bản đó trước mặt Lam Dị Hành, cả quá trình cẩn thận đè nén bản thân, tránh lộ ra sơ hở.

- Khá tốt! Lam Dị Hành đánh giá đơn giản. Vẻ mặt ông ta không thay đổi, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, người đệ tử này chẳng lẽ mình nhìn lầm sao? Phải biết rằng, mấy công phu cơ bản này tuy đơn giản, nhưng lại không hề dễ dàng nắm bắt được mấu chốt trong đó như vậy. Vừa rồi hắn nhìn Mạc Phi dường như có chút dấu vết như vậy.

Trấn định tinh thần, Lam Dị Hành từ từ nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy ngươi 1 số thứ mới, học cho tốt!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)