Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 017

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 017: Chương thứ mười bảy
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ba người Diệp Trùng đã chờ 5 ngày.

Không giống với hành tinh con người sinh sống, trong vũ trụ, không có chút âm thanh nào, sự tịch mịch trống rỗng cực kỳ thử thách ý chí của con người, rất nhiều người chính vì không cách nào chịu được sự tịch mịch như vậy mà không muốn đi vào trong vũ trụ. Ở trong hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh thời gian quá dài, tinh thần con người cực dễ bị sụp đổ. Sự mênh mông của vũ trụ càng làm tăng thêm áp lực của loại yên tĩnh này lên con người. Cho nên, tuy rằng đã đạt tới điều kiện du hành một mình trong vũ trụ, nhưng trước giờ không có ai thử làm như vậy.

Điều này đối với Diệp Trùng mà nói thì chẳng tính làm gì, trên hành tinh rác, hắn sống một mình nhiều năm, hắn đã sớm quen với cuộc sống cô độc. Nếu như đem hắn bỏ vào một môi trường náo nhiệt, hắn ngược lại mới thực sự không quen. Sâu trong lòng hắn, đối với cuộc sống sắp tới, tâm trạng cực kỳ phức tạp, tò mò, hoảng sợ, lo lắng, ước ao...

Nhưng loại yên tĩnh nào đối với Cố Thiếu Trạch và Số 2 mà nói, lại là một loại thử thách. Diệp Trùng nhắm mắt nghỉ ngơi, song chỉ là tình trạng nửa ngủ nửa thức, giữ nguyên sự cảnh giác cao cực cao. Nhìn thấy Diệp Trùng dường như đã ngủ, Cố Thiếu Trạch chỉ có thể nói chuyện với Số 2. Dường như muốn dùng lời nói để xua tan sự tịch mịch làm người khác hoảng sợ này.

Đột nhiên, một loại âm thanh kỳ quái vang lên.

Diệp Trùng mở bừng hai mắt, từ mặt đất bật dậy, Cố Thiếu Trạch và Số 2 cũng không khỏi ngừng lại, cùng nhìn về phía máy xung mạch.

Trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện một đội tàu vũ trụ lớn.

Cố Thiếu Trạch và Số 2 không khỏi la lên thất thanh, lập tức mừng rỡ, Cố Thiếu Trạch kích động đến nỗi ôm lấy Số 2, gương mặt dưới mái tóc màu vàng kim của Số 2 thoáng ửng hồng, một mảng ửng hồng lặng lẽ lan khắp sau gáy trắng như tuyết của Số 2.

Diệp Trùng trái lại không kích động như vậy, mà cẩn thận quan sát đội tàu này. Đáng tiếc là, hắn đối với tàu vũ trụ không nghiên cứu chút nào, nhìn không ra nguyên lý, nhưng có thể nhìn ra từ việc khoang bên hông thường xuyên lại có sư sĩ bay ra, đối phương đã chú ý tới bọn họ rồi.

Cố Thiếu Trạch buông Số 2 ra, cười nói với Diệp Trùng: "Âm thanh của máy cảnh báo này thật là kém quá, sớm biết thì đã không dùng rồi!" Ra đa laser hư hỏng vô cùng nghiêm trọng, nhưng làm người khác không dám tin tưởng là nó lại bị hư hỏng bên trong, nhưng nhờ kỹ thuật thiên tài của Cố Thiếu Trạch miễn cưỡng sửa được. Máy cảnh báo cũng bị hư, Cố Thiếu Trạch chỉ có thể thay bằng một cái máy phát ra âm thanh khác, để làm máy cảnh báo, nhưng âm thanh thật là khó nghe, cho nên Cố Thiếu Trạch mới phàn nàn như vậy. Theo đuổi sự hoàn mỹ là tính cách của hắn.

Số 2 chạy tới máy điều khiển mở laser, mau chóng phát tín hiệu nhấp nháy cầu cứu.

Nhìn thấy tín hiệu cầu cứu, tốc độc của sư sĩ đối phương rõ ràng tăng cao, nhưng tuy tốc độ tăng, đội hình chiến đấu vẫn duy trì vô cùng hoàn chỉnh, rõ ràng đây là một đội ngũ được huấn luyện bài bản.

Diệp Trùng chậm rãi hỏi: "Có vũ khí không?" Đây chính là thói quen của Diệp Trùng, vô luận là lúc nào, đều hy vọng đặt bản thân vào vị trí chủ động, mà không phải là vị trí bị động.

Cố Thiếu Trạch và Số 2 đều ngẩn người.

Diệp Trùng bổ sung nói: "Nếu có quang giáp thì tốt nhất!"

Số 2 lắc lắc đầu: "Quang giáp trống không có, còn quang giáp của những người gặp nạn đều là do gia tộc đặc chế, chỉ có trở về gia tộc tiến hành xử lý phân biệt đặc biệt mới có thể sử dụng lại!" Quang giáp trống là quang giáp chưa từng xác định thân phận.

Diệp Trùng không khỏi vô cùng thất vọng.

Cố Thiếu Trạch đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền vội chạy tới một góc tìm kiếm, một lát sau tất tả chạy lại: "Trủy thủ này là do ta làm chơi, bình thường dùng làm công cụ!" đưa thứ mình chế tạo cho hắn, Cố Thiếu Trạch đã coi Diệp Trùng như bằng hữu.

Diệp Trùng nhận lấy thanh trủy thủ này. Toàn thân đen thui, lưỡi đao đã qua laser xử lý cực kỳ sắc bén, hơn nữa thông qua xử lý đề phòng trơn tuột, cảm giác cầm rất tốt, độ bền cũng vô cùng ổn định.

Diệp Trùng gật gật đầu: "Độ bền của trủy thủ này cũng không tồi, nhưng độ cong thiết kế thật là tệ hại!" Nói xong một tay cầm ngọn, một tay cầm cán, nhẹ nhàng bẻ trủy thủ cong thành hình cung, rồi buông tay ra, ông một tiếng vang lên, trủy thủ lại hồi phục như cũ, không chút biến hình.

Cố Thiếu Trạch há hốc mồm không đóng lại được, lại nghe Diệp Trùng nói độ cong thiết kế thật tệ hại, không khỏi thanh minh nói: "Sức ngươi mạnh thật, con dao này ta buồn chán làm chơi, lúc đó cũng không nghĩ nghiều như vậy!"

Số 2 ngược lại đối với việc này không chút kinh ngạc, sức Diệp Trùng lớn thế nào, nàng đã chính mình lĩnh hội, quái vật này, thật sự khủng bố không giống con người.

Số 2 vừa nghĩ mặc quang giáp mini, bị Cố Thiếu Trạch thò tay cản lại: "Quang giáp đó của ngươi quá bắt mắt, bình thường ở nhà thì không sao, ở bên ngoài vô cùng bất ổn, hơn nữa mặc quang giáp đó trên người giống như mang thêm một lớp vỏ vậy, quá không thoải mái. Ừm, ngươi xinh đẹp như vậy, bị nhét trong vỏ thì thật là đáng tiếc!"

Số 2 cúi mặt, trong lòng ngọt ngào.

---------------------------------

Kinh Mac nhìn 3 người trước mắt.

Một thiếu gia, một tì nữ, một hộ vệ.

Chú ý của Kinh Mạc phần lớn đều tập trung trên người Cố Thiếu Trạch, khí tức con cháu thế gia trên người Cố Thiếu Trạch vô cùng đậm, từ tốn lễ độ, cử chỉ tự nhiên, hành vi chừng mực, không chỗ nào không tỏ ra được dạy dỗ cẩn thận. Tuy nhiên lại không có chút hống hách của con cháu thế gia, phần lớn con cháu thế này đều xuất phát từ các thế gia có lịch sử lâu đời đó. Chỉ có hào môn thế gia có lịch sử lâu đời như vậy mới không giống mấy tên nhà giàu mới nổi, khoa trương không biết dè chừng.

Mấy thế gia này trong dòng sông dài của lịch sử có thăng có trầm, có thịnh có suy, nhưng đều kéo dài tới nay. Rất nhiều hào môn ngày trước huy hoàng giống bọn họ, đã sớm bị lịch sử chôn vùi, bây giờ không còn thấy bóng dáng.

Con cháu đông đảo, nhân tài hết đời này tới đời khác, bảo đảm cho sự tồn tại của thế gia. Thu liễm mà không khoe khoang, càng có thể làm cho bọn họ được mọi người coi trọng.

Nhưng, thế gia không phải là tự phong mà phải được mọi người công nhận. Số lượng thế gia hiện nay rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nếu như có thể tạo lập quan hệ vói thế gia nào đó, vậy đồng nghĩa tiền đồ sáng lạng với vô số tiền tài, ánh mắt Kinh Mạc càng lúc càng phát sáng.

Kinh Mạc nhiệt tình bắt chuyện với Cố Thiếu Trạch, mặc kệ không có chung đề tài, hắn vẫn lễ độ trả lời. Dung nhan kinh người của Số 2 làm mọi người trên thuyền đều không khỏi nhìn trộm nàng, không ngừng thì thầm to nhỏ, về sau thậm chí có người chạy tới cửa phòng điều khiển chính dòm ngó.

Chưa từng trải qua việc như vậy làm Số 2 không khỏi lúng túng.

Trong 3 người, Diệp Trùng ngược lại không nổi bật nhất. Tướng mạo rất bình thường, lại không có phong độ của Cố Thiếu Trạch, càng không nói tới dung nhan tuyệt thế của Số 2. Khi Cố Thiếu Trạch nói hắn là hộ vệ, Kinh Mạc không khỏi hoài nghi, đánh giá hắn vài lần, một người gầy ốm như vậy cũng là hộ vệ?

Diệp Trùng thật ra cũng không tính là gầy ốm, dùng cân đối hình dung là thích hợp nhất. Chẳng qua so với vai u thịt bắp, cánh tay bắp chân to lớn kinh người của các hộ vệ khác thì cũng khó trách Kinh Mạc cảm thấy hắn rất gầy ốm.

Chỉ có đoàn trưởng sư sĩ đoàn nhìn hắn nhiều lần, bộ dạng có nhiều suy nghĩ.

Không nghi ngờ gì, Kinh Mạc là một cao thủ điều tiết bầu không khí, thấy Số 2 lúng túng, quát mắng thủ hạ vài câu, đuổi bọn chúng đi. Sau đó lại sôi nổi cùng với Cố Thiếu Trạch nói chuyện. Kinh Mạc đương nhiên biết mấy đứa nít ranh này thích cái gì, khoe khoang khoác lác thuật lại kinh nghiệm mạo hiểm lúc trẻ, con người cảnh vật các nơi, 3 người đều bị câu chuyện của hắn hấp dẫn, không khỏi say mê, ngay cả Diệp Trùng cũng không ngoại lệ.

Trong phòng điều khiển chính nói cười vui vẻ, không khí sôi nổi.

Bọn họ ai cũng không ngờ, bọn họ sắp phải đối diện nguy hiểm thế nào ở phía trước!

*****

Kinh Mạc nhấp một ngụm Điềm Thảo, Phí Địch: "Mấy người này ngươi thấy thế nào?"

Phí Địch là đoàn trưởng sư sĩ đoàn Kinh Mạc thuê, dáng người rất cao, gương mặt nghiêm nghị giống như đá điêu khắc, mái tóc ngắn như sợi thép dựng đứng lên, một vết thẹo dài 2, 3 cm cắt ngang lông mày, nhưng không hề làm người khác cảm thấy bộ mặt dữ tợn, ngược lại càng thể hiện rõ sự anh tuấn bất phàm. Thêm vào đó thân thể hắn vạm vỡ, làm cho người khác cảm thấy vô cùng an toàn, ở thiên hà Thiên La, có rất nhiều thiếu phụ động lòng vì hắn.

Nhưng đây đều không phải là nguyên nhân Kinh Mac xem trọng hắn, Phí Địch có khả năng quan sát kinh người, tính cách thận trọng, trầm ổn, về mặt chỉ huy, điều phối cũng có tài, hơn nữa làm người ngay thẳng, Kinh Mạc vô cùng tin cậy hắn. Nếu như không phải Phí Địch không đồng ý, Kinh Mạc vô cùng muốn hắn có thể trở thành thủ hạ làm việc cho mình. Đây là một nhân tài có thể làm việc đơn độc. Chính là nhờ sự thận trọng và điều binh của hắn, dọc đường mới có thể gặp hiểm không nguy.

Tư thế ngồi của Phí Địch cực giống quân nhân, eo lưng thẳng đuột, mắt không ngó nghiêng, một khi đã ngồi vững liền có thể mấy giờ liền không hề cử động, điều này làm Kinh Mạc vô cùng khâm phục.

Phí Địch trầm tư một hồi, mới trả lời một cách rõ ràng, chắc chắn: "Vị thiếu niên dó chắc là công tử trong một thế gia quyền thế nào đó, 3 người đều không có sơ hở nào lớn, ừm, hộ vệ của hắn hình như thực lực không tầm thường, nhưng ta cũng không dám khẳng định. Theo như bọn họ nói, tàu vũ trụ của bọn họ bởi vì bị vẫn thạch tông trúng mới làm cho thân tàu bị hư hỏng nghiêm trọng, nhưng ta đã kiểm tra qua cho bị tông trúng của tàu vũ trụ đó, thân tàu của bọn họ rõ ràng đã được làm dày lên, nếu như là vẫn thạch tông trúng, xung quanh ta không có phát hiện bất cứ đá vụn nào, đây rõ ràng là không thể."

Mí mắt Kinh Mạc nhấp nháy: "Chẳng lẽ bọn họ có vấn đề? Có phải là nội ứng của bọn hải tặc cố ý phái tới không?"

Phí Địch tiếp tục nói: "Nội ứng của hải tặc? Ta nghĩ không có khả năng! Tên tàu vũ trụ phát hiện rất nhiều xác chết, mấy người này vốn đều có trang bị quang giáp!" Nói tới đây, vẻ mặt Phí Địch có chút quái dị: "Hơn nữa quang giáp của bọn họ rất đặc biệt!"

- Đặc biệt?" Kinh Mạc tò mò hỏi, quang giáp mà ngay cả đoàn trưởng sư sĩ đoàn cũng cảm thấy đặc biệt, thế nào lại không làm người ta tò mò?

Phí Địch ngừng một chút, rồi mới nói: "Đúng vậy, vô cùng đặc biệt! Quang giáp của bọn họ không nghi ngờ gì đều là quang giáp cao cấp, ngài có thể tưởng tượng, nếu hơn 50 người đều trang bị quang giáp cao cấp, thực lực phải mạnh đến cỡ nào! Hơn nữa từ xác chết mà xét, sự phân bố da thịt trên những người chết này cho biết bọn họ lúc còn sống có trình độ tương đương cao cấp, chắc đều là sư sĩ cao cấp."

- Hơn 50 quang giáp cao cấp? Còn có hơn 50 sư sĩ cao cấp? Kinh Mạc không khỏi thất thanh la lên. Danh hiệu sư sĩ cao cấp cũng có nghĩa là thực lực cao cường, bất cứ ở đâu, sư sĩ cao cấp đều là đối tượng lôi kéo, tranh giành của các thế lực. Mà sư sĩ đoàn khá nổi tiếng giống như sư sĩ đoàn "Tượng thụ diệp" (lá cây sồi) dưới trướng Phí Địch, cũng chỉ có hơn 10 sư sĩ cao cấp, bản thân Phí Địch cũng là sư sĩ cao cấp. Cho nên, chỉ nghĩ cũng biết khi Kinh Mạc biết trong tàu vũ trụ có hơn 50 sư sĩ cao cấp được trang bị quang giáp cao cấp, sự kinh ngạc trong lòng hắn lớn đến cỡ nào.

Phí Địch nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, không chút nghi ngờ, là do chính ta kiểm tra! Mọi người đều biết, sau khi người sở hữu quang giáp chết đi, quang giáp sẽ tự động thực hiện cài đặt lại, biến thành quang giáp trắng. Mà chỗ đặc biệt của mấy quang giáp này là toàn bộ người sở hữu chúng đều đã gặp nạn, nhưng chúng không hề thực hiện cài đặt lại, ngược lại tự động chuyển sang trạng thái tự bảo vệ. Bất kỳ ai cũng không cách nào sử dụng, cũng không cách nào lấy được chút tin tức nào từ quang giáp!"

- Quang giáp biết tự bảo vệ? Kinh Mạc không khỏi trợn mắt.

- Theo như ta biết, loại kỹ thuật này chỉ có một ít đại thế gia hoặc quân đội đang sử dụng!" Phí Địch thành thật nói ra tất cả những điều mình biết.

Thế gia cũng tốt, nói không chừng bản thân cũng có thể được chút lợi ích, nếu như là quân đội, Kinh Mạc không khỏi tê cả da đầu, vậy... vậy thì phiền phức rồi, Kinh Mạc chết cũng không muốn cùng với mấy tên máu lạnh đó có chút quan hệ nào.

- Với lại... Phí Địch nhìn sắc mặt Kinh Mạc khó coi đến cùng cực, mở miệng muốn nói.

Kinh Mạc tin chắc là mình sắp điên rồi! Trời ạ! Vẫn cho rằng bản thân nhặt được một mẻ lớn, không ngờ thật ra là một phiền phức lớn! Kinh Mạc hổn hển thở gấp, hắn không thể khẳng định trái tim bị khiếp sợ của mình có thể kiên trì tới khi Phí Địch (1) nói hết không

((1)Nguyên văn là Kinh Mạc, nhưng thấy không hợp lý nên sửa lại là Phí Địch cho phù hợp).

Hít thở sâu vài cái, Kinh Mạc bình tĩnh một chút, một lúc sau, sắc mặt mới tốt lên một chút, liền ra dấu Phí Địch tiếp tục nói.

Phí Địch liếc Kinh Mạc, tiếp tục nói: "Với lại, trên quang giáp của họ tìm không thấy bất cứ ký hiệu gì, không có ngày xuất xưởng, không có nơi sản xuất, cũng không phải là bất cứ loại ta đã biết nào, ngoài ra, tàu vũ trụ này cũng giống như vậy, không có ký hiệu nào, không có nơi sản xuất, ngày xuất xưởng, nhưng mà, không nghi ngờ chút nào, nó rất tiên tiến, nói chính xác, nó so với tất cả tàu vũ trụ dân dụng có thể mua trên thị trường hiện nay đều tiên tiến hơn."

- Tiên tiến hơn tất cả tàu vũ trụ dân dùng? Là ý gì? Kinh Mạc nghi hoặc hỏi, qua cả nửa phút, đột nhiên sắc mặt trắng bệch: "Chẳng lẽ đây là tàu chiến quân đội? Không phải chứ! Tàu vũ trụ quân đội không phải đã sớm bị cấm sản xuất rồi sao? Ngay cả quân đội cũng không thể sản xuất a! Trong 5 thiên hà lớn không phải đều cấm sản xuất và nghiên cứu tàu vũ trụ rồi sao? Đám này điên rồi a? Tất cả không sợ chết sao?" Ba trăm năm trước, chính phủ 5 thiên hà lớn đột nhiên đồng loạt ra thông cáo chung, tất cả tổ chức và cá nhân, gồm cả quân đội, nghiêm cấm sở hữu và phát triển bất cứ loại tàu chiến nào, kẻ vi phạm sẽ chịu chế tài nghiêm khắc nhất. Cũng từ đó trở đi, sư sĩ bắt đầu phát triển như là công cụ chiến tranh chủ yếu.

Phí Địch trầm mặc một lúc, mới từ từ nói: " Cách nói của ngài ở mức độ nào đó là đúng, nhưng..." Ánh mắt Phí Địch thoáng qua một tia đau khổ và đấu tranh, nhưng Kinh Mạc đang kích động hoàn toàn không chú ý.

Nhìn Kinh Mạc gần như đã tiếp cận bờ suy sụp, Phí Địch cảm thấy cần phải có chút an ủi: "Yên tâm, tuy rằng nó rất tiên tiến, nhưng không hề trang bị bất cứ thiết bị hỏa lực nào, cho nên không tính là tàu chiến!"

Kinh Mạc thở phào một hơi: "Phù, ngươi cố ý hù dọa ta, sau này ngàn vạn lần đừng đùa kiểu này, ta không chắc trái tim yếu đuối của ta có bị vỡ ra không!"

Phí Địch trong lòng cười khổ, tàu vũ trụ này tuy không có trang bị vũ khí, nhưng đã sớm vượt xa giới hạn chính phủ quy định.

Sắc mặt Phí Địch ngưng trọng, trầm giọng nói: "Còn có một điểm quan trọng nhất!"

Kinh Mạc sắp mềm nhũn ra trên ghế, đau khổ nói: "Trời ạ, ngươi còn muốn người ta sống không chứ?"

Phí Địch mặc kệ hắn, nói thẳng suy nghĩ của mình ra: "Từ nơi con tàu bị hư hại mà xét, bọn họ đích xác là bị tông trúng. Có thể làm cho hơn 50 sư sĩ cao cấp gần như đồng thời chết đi, năng lượng cú va chạm này không cần nghĩ cũng biết, còn 3 người bọn họ vì sao trong tình huống va chạm như vậy mà vẫn còn sống, ta không rãnh tìm hiểu. Nhưng, ở chỗ va chạm ta không phát hiện được dù chỉ một thứ gì ngoài những mảnh vỡ của chính tàu vũ trụ đó, điều ta muốn biết là bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Do người làm? Hay là một việc không thể tưởng tượng được xảy ra tự nhiên? Nếu là do con người làm, vậy khi hung thủ biết được có 3 người may mắn sống sót, có hay không tiếp tục phát động một trận giết chóc, nếu vậy, ta hoàn toàn không tin rằng bọn họ sẽ có chút thương hại nào, sẽ thương đến những con cá trong ao như chúng ta đây, hơn nữa ta cũng không tin thân tàu của chúng ta có thể chịu được dù chỉ một nửa công kích của bọn họ. Nếu như là hiện tượng tự nhiên, vậy sẽ tiếp tục xảy ra không? Đây là vấn đề ta cảm thấy hứng thú!"

Kinh Mạc đã hoàn toàn nói không ra lời, mặc xám xịt.

Nếu như mình không cứu 3 người này thì tốt rồi, trong lòng Kinh Mạc cảm thấy vô cùng hối hận.

Đội tàu yên lặng, bình ổn đi về phía trước, chỉ là đằng sau bóng đêm vô tận đó, thứ chờ đợi bọn họ cuối cùng là cái gì? Kinh Mạc và Phí Địch đã không dám suy nghĩ vấn đề này nữa!

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)