Vay nóng Tinvay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 187

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 187: Chỉnh đốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)

Siêu sale Shopee


Liên Nguyệt là thiên tài máy móc, Thương bình luận như thế. Người có thể được Thương bình luận như vậy cực kỳ ít ỏi, vậy nghĩ chắc là tên Liên Nguyệt này có chút chân tài thực học, Diệp Trùng cũng không quan tâm tới vấn đề này nữa. Nếu như có chuyên gia ra tay, vậy thì xuất sắc hơn kẻ có trình độ qua đường như hắn nhiều.

Diệp Trùng hiện giờ nghĩ cách làm sao mới có thể cải tạo Hàm gia, tính năng Hàm gia tuy là xuất sắc, nhưng cũng chỉ cùng trình độ với quang giáp Hắc Diệu, nghe trong lời Thương nói, phía trên còn có rất nhiều loại quang giáp cường hãn. Điều quan trọng nhất là, Diệp Trùng phát hiện, Hàm gia so với Qua Dực, quả thật là thua kém quá xa.

Điều này làm Diệp Trùng có cảm giác nguy cơ và cảm giác cấp bách mãnh liệt.

Diệp Trùng tin rằng, tiềm lực của toàn cốt quang giáp nhất định không chỉ chút chút như vậy, chắc là vẫn còn không gian nâng cấp rất lớn. Đầu tiên chính là phương diện động lực, không có động cơ quang giáp tốt, vậy Diệp Trùng cũng không có cách nào. Hiện giờ Hàm gia sử dụng là động cơ lấy xuống từ Ngư, trên thực tế, tính năng của động cơ này vô cùng xuất sắc, nhưng so với động cơ của Qua Dực, có khoảng cách rất lớn.

Tốc độ đối với sư sĩ mà nói, là thứ quan hệ trực tiếp tới tính mạng của hắn.

Nhưng vấn đề này không hề dễ giải quyết, Diệp Trùng không hề tinh thông đối với phương diện động cơ, đây là 1 lĩnh vực khác.

Mà ở những phương diện khác như kết cấu quang giáp, tốc độ phản ứng, năng lực phòng ngự vỏ giáp, Diệp Trùng lại có không gian cải tạo rất lớn. Thực ra, quang giáp của Hắc giác trong 3 thế lực lớn là đơn giản nhất, nhưng đơn giản không hề có nghĩa là uy lực của nó thấp, điều này và phương thức chiến đấu của nó có quan hệ trực tiếp.

Cảm thụ lớn nhất của Diệp Trùng trong mấy ngày tỉ thí cùng quang giáp Hắc Diệu này chính là, cao thủ sẽ càng lợi dụng vũ khí của nó. Gần như tất cả công kích của mình, quang giáp Hắc Diệu đều dùng cặp lưỡi đao mặt trăng của hắn để đón lấy. Mà ở điểm này, Diệp Trùng lại hoàn toàn không giống, hắn quen lợi dụng các bộ phận của quang giáp hoặc là chặn đòn, hoặc là tấn công. Điều này là do phương pháp huấn luyện từ nhỏ của 2 bên, Diệp Trùng lớn lên ở hành tinh rác, trước khi hắn gặp Thương, tất cả thủ đoạn chiến đấu căn bản đều là lĩnh ngộ của bản thân từ trong thực chiến, điều này có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng đối với sự phát triển của hắn về sau. Thứ Lovie từ nhỏ tiếp nhận là huấn luyện có hệ thống, hắn cũng đã sớm quen với loại phương thức chiến đấu này.

Với cái nhìn của Diệp Trùng, sau khi tới 1 trình độ nhất định, khác biệt giữa sư sĩ lại là tố chất thân thể của bọn họ, lý giải đối với chiến đấu của bọn họ. Quang giáp càng cao cấp, tốc độ càng nhanh, kỹ xảo điều khiển cần càng cao, gánh nặng đối với thân thể cũng càng lớn. Thí dụ gánh nặng đối với tim khi Hàm gia thực hiện đổi hướng đột nhiên đủ để làm cho trái tim người bình thường bị ép nổ.

Lại nói tới tốc độ tay, trong khoảnh khắc đổi hướng đó, phải hoàn thành các loại động tác. Vậy tốc độ của đôi tay hắn cần phải đạt tới trình độ tương đương. Trên thực tế, đây là 1 điều kiện trói buộc rất nhiều sư sĩ tiến tới trước.

Đương nhiên, đây chỉ là phương diện kỹ thuật. Có mấy điều kiện này không hề nói rằng hắn là 1 sư sĩ ưu tú. Phán đoán chính xác tình huống trước mắt rồi đưa ra ứng phó chính xác, dự đoán hành động tiếp theo của đối phương, trong khoảng thời gian cực ngắn hoàn thành chỉnh sửa hành động tác chiến vân vân, mấy cái này mới là tố chất thật sự liên quan tới nội hàm của sư sĩ.

Mấy thứ này Diệp Trùng đều có, thân thể Diệp Trùng cường hãn, gần như trước giờ chưa từng đụng tới giới hạn thấp nhất của hắn, ít nhất Diệp Trùng vẫn chưa điều khiển cái quang giáp nào mà có phản ứng không tốt. Tốc độ tay của Diệp Trùng. Trước giờ, quang giáp đều là trở ngại trói buộc việc phát huy lớn nhất tốc độ tay của Diệp Trùng. Diệp Trùng chỉ ở trong những lúc cực kỳ nguy hiểm hiếm hoi mới làm cho tốc độ tay của hắn phát huy tới mức độ nhanh nhất. Mà ở trên tất cả những quang giáp này, khi tốc độ tay của Diệp Trùng nhanh nhất, cũng vẫn có lớn bộ phận không hề chuyển hóa thành động tác hữu hiệu.

Ờ phương diện kỹ thuật, Diệp Trùng hoàn toàn có điều kiện điều khiển quang giáp cao cấp hơn.

Nhưng, mấy năm này, 1 cái quang giáp còn cao cấp hơn Hàm gia mà còn thích hợp cho mình sử dụng, Diệp Trùng trừ có thể nghĩ tới là Hắc giác có ra, hắn cũng nghĩ không ra người nào khác sẽ có.

Nhưng Hắc giác sẽ cho mình sao? Đây thật sự là 1 suy nghĩ nực cười. Hắc giác là loại dễ nói chuyện gì chứ, bất quá bản thân Diệp Trùng cũng không phải là loại người thích dùng lời nói để giải quyết vấn đề. Nếu như có cách gì đó có thể đoạt được 1 cái quang giáp cao cấp trên tay Hắc giác, Diệp Trùng khẳng định sẽ nghĩ cách đi lấy về. Đáng tiếc, sự cường đại của Hắc giác không phải hắn hiện giờ có thể đối phó được.

Bất tri bất giác, hắn đã đắc tội 1 lượt với 3 thế lực lớn. Hiện giờ hình như chỉ có cái Liên minh tự do gì đó mới không có tí dây mơ rễ má gì với mình.

Lắc lắc đầu, Diệp Trùng bỏ suy nghĩ không thực tế này ra sau đầu. Hay là mình nghĩ xem có cách nào cải tạo Hàm gia đi. Đáng tiếc, do bị giới hạn bản thân toàn xương, vật liệu xương trên ý nghĩa nào đó giống như 1 loại tài liệu xài 1 lần, 1 khi chế tạo, thì hoàn toàn không có bao nhiêu không gian để cải tạo.

Nếu như Diệp Trùng không vừa ý với Hàm gia, cũng có nghĩa là hắn tất phải làm lại ý tưởng, chế tạo mới. Vật liệu xương trên tay hắn không nhiều lắm, có rất nhiều thứ đều là vật liệu xương thượng đẳng, có cái tính năng vô cùng xuất sắc. Trải qua thời gian dài như vậy, hắn cũng có rất nhiều ý tưởng mới. Nhưng, nếu như không có 1 cái động cơ có tính năng xuất sắc, mọi thứ đều không có gì để bàn.

Hết cách, Diệp Trùng chỉ đành bỏ việc này sang 1 bên trước.

Liên Nguyệt mấy ngày này rõ ràng là chịu kích thích gì đó, mỗi ngày đều đỏ mắt, giống như muốn liều mạng với ai vậy, ngày ngày đối mặt màn hình mà phát ngốc, như si như cuồng. Diệp Trùng liếc nhìn, thì ra trên màn hình lại là sơ đồ chế tạo của đủ dạng đủ kiểu động cơ.

Liên Nguyệt chốc chốc lại cười ngu ngơ, gương mặt vừa đẹp trai vừa hồ đồ hiện giờ làm người ta không nỡ nhìn. Mà cặp mắt đào hoa mang theo điện đó hiện giờ hoàn toàn ở trong trạng thái nửa ngây nửa dại, khóe miệng còn vương nước miếng, bản thân hắn lại hoàn toàn không nhận ra.

Vừa nhìn là thấy không bình thường. Trừ Thương ngẫu nhiên bước vào căn phòng này, Diệp Trùng và Trúc Linh gần như đều không chào hỏi hắn. May mà ở trên Hoa hoa công tử, vô luận là người hay là quang giáp, đều là những tên có năng lực chịu đựng tâm lý cường hãn siêu cấp. Nếu không, tiếng quỷ kêu chốc chốc truyền tới từ trong phòng thí nghiệm kim loại đủ để dọa xỉu người ta.

Diệp Trùng cố gắng bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.

Đầu tiên phải hoàn thành việc sửa chữa và cải tạo Hoa hoa công tử, nếu không chỉ e đi đâu cũng không được. Mình hiện giờ phải đợi Thương lấy ra phương án sửa chữa và cải tạo cụ thể.

Đối với Liên Nguyệt, tuy Diệp Trùng tin hắn là 1 người cực kỳ có năng lực, nhưng hắn càng hiểu rõ giữa kho thông tin mà Thương có và 5 thiên hà lớn có khoảng cách lớn thế nào. Cho dù Liên Nguyệt có lợi hại hơn, chỉ e trong thời gian ngắn cũng không làm gì được.

Đối với người mà Thương có thể lôi tới, Diệp Trùng tin chắc là sẽ không có vấn đề gì. Không có ai hơn hắn, hiểu rõ Thương ở phương diện này là ác ma thế nào. Đối với việc nắm bắt tâm lý con người, Thương hoàn toàn đủ tư cách ở trên cao nhìn xuống Diệp Trùng. Diệp Trùng không biết Thương dùng điều kiện gì đánh động đối phương, nhưng Diệp Trùng không định lãng phí thời gian ở mặt này.

Ừ, đợi Hoa hoa công tử sửa xong rồi, Diệp Trùng định tới thẳng hành tinh Minh Hồng, đi tìm mọi thứ liên quan tới cha.

*****

Nhưng, khi Diệp Trùng nhìn thấy cái ý tưởng to lớn này, cho dù là với thần kinh mạnh mẽ của hắn cũng không khỏi kêu khổ 1 trận. Đây nào phải là cải tạo và sửa chữa chứ, đơn giản chính là làm lại 1 chiến hạm mới cực kỳ tốn kém. Lần trước, chỉ pháo điện từ và gắn thiết bị bắn tia laser đã làm Diệp Trùng mệt sống dở chết dở, lần này nhiều công trình to lớn như vậy, Diệp Trùng có thể khẳng định, nếu như chỉ có 1 mình mình, tuyệt đối phải làm mất mấy năm.

Dường như có thể đoán được nghi ngờ của Diệp Trùng, Thương cười hì hì giải thích: "Diệp tử, lần cải tạo này không cần ngươi ra tay, hì hì, chúng ta có không ít sức lao động nhỉ."

Tàu vũ trụ là công cụ vận chuyển và công cụ giao thông hải tặc chắc chắn phải có, cho nên gần như mỗi một hang ổ của hải tặc đều có 1, thậm chí vài phòng sửa chữa tàu vũ trụ, đối với thợ lành nghề ở phương diện này thì càng đếm không hết. Huống chi tên Liên Nguyệt này ở chỗ này lâu như vậy, tự nhiên biết phòng sửa chữa nào, mấy người nào có thể dùng để bóc lột.

Các loại thiết bị ở căn cứ này của Hyde cũng khá là hoàn chỉnh. Do bọn họ là hải tặc nhỏ, không đủ vốn để không ngừng mua quang giáp cao cấp từ mấy thương nhân đó. Huống chi, hàng hóa mỗi lần cướp đoạt đều không giống nhau, rất nhiều khi có 1 số thứ như khoáng thạch, mấy thứ này bán cho người khác lại không đáng tiền, quăng đi thì lại tiếc, hắn liền dứt khoát phí chút tiền mua 1 số thiết bị luyện kim, tự sản tự tiêu, nhưng do thiếu nhân tài chuyên nghiệp, mấy thứ này bọn họ vẫn dùng khá ít, mấy khoáng thạch đó phần lớn cũng bị bỏ trong kho, hơn nữa càng tích càng nhiều. May mà căn cứ chỉ có không gian là không thiếu. Hyde cũng không cần vì điều này mà bận tâm.

Nhưng hiện giờ, toàn bộ mấy thiết bị này đều bị Thương trưng dụng, ngay cả mấy khoáng thạch này cũng bị hắn cướp sạch. Đối với cái quang giáp cụt tay này, Hyde cực kỳ kính sợ, hơn nữa, với hắn, mấy khoáng thạch này vốn không đáng tiền, đã quăng đi không biết bao lâu, cho dù để lại cũng chiếm chỗ, do đó, rất dứt khoát đồng ý ngay.

Trên tay Thương có 1 danh sách mà Liên Nguyệt đưa cho hắn. Trên đó đều là 1 số hải tặc có thể dùng làm lao công. Nhìn thấy danh sách này, Hyde cũng không khỏi đau cả đầu, bởi vì trên đó có không ít kẻ đều nóng nảy, tàn bạo, hắn chỉ sợ lỡ như có tên nào đó quậy lên, vậy thì tiêu tùng rồi.

Chính lúc này, trên chiến hạm tàn tạ đó bay xuống 2 cái quang giáp.

Khóe mắt Hyde nhìn lướt qua, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy quang giáp khác, trừ quang giáp trước mắt, trên tàu vũ trụ này. Cái nhìn này không vội vã, nhưng đồng tử của Hyde đột nhiên mở to hoảng sợ, đầu óc nổ oành 1 cái, vẻ mặt lập tức trắng bệch, 2 chân không ngừng run rẩy.

Không dễ dàng gì nghe cái quang giáp cụt tay trước mặt nói hết, trên tay hắn có thêm 1 thứ, Hyde hoàn toàn không nghe rõ cái quang giáp cụt tay trước mắt nói gì, hắn đã chạy biến ra xa.

Nhìn thấy Hyde bị dọa như vậy, Thương sờ sờ chỗ tay cụt. Hồi lâu sau mới khó khăn phun ra 1 câu có chút xấu hổ: "Ta tuy rằng cụt tay, nhưng ta không hề cụt tay thật sự a!" Lúc trước từng có 1 bộ phim tên là "Núi cụt tay" làm người ta si mê, thậm chí được gọi là kinh điển, đồng tính nam từ đó trở nên phổ biến, trở thành đề tài đẹp đẽ vĩnh viễn bất suy. Rành chuyện này, Thương có nghiên cứu cực kỳ sâu sắc với nó.

Trong đầu Hyde hiện giờ hoàn toàn bị cái quang giáp này chiếm cứ. Quang giáp tên hề! Chính là quang giáp tên hề! Cái quang giáp hài hước buồn cười, toàn thân đầy màu sắc giống như tên hề đó, đại biểu cho tử vong và hắc ám. Được tất cả hải tặc gọi là vua đi trong bóng đêm, "Tên hề hắc ám", siêu cấp thích khách có thể trong vòng bảo vệ trùng trùng của đối phương, thoải mái giết chết thủ lĩnh hải tặc, hơn nữa có thể thoải mái rút lui.

Quang giáp tên hề là đề tài nóng bỏng nhất trong giới hải tặc.

Trời ạ, số mệnh của mình sao tệ thế này, lại gặp phải nhân vật trong truyền thuyết nguy hiểm thế này. Hyde gào khóc trong lòng.

Hắn cuối cùng cũng biết chiến hạm này gọi là gì, Hoa hoa công tử, , thật là không ngờ, Hoa hoa công tử lại là 1 chiến hạm. Hyde bỗng nghĩ ra, Tên hề hắc ám và Hoa hoa công tử đều ở chỗ này, vậy sư sĩ bắn tỉa siêu cấp được gọi là "Tia sáng lam chết chóc" đó cũng nhất định là ở đây. Mình hình như không có nhìn thấy a, cái quang giáp kỳ quái có mang theo đôi cánh ở cùng với quang giáp tên hề hình như không phù hợp với trong truyền thuyết. Tia sáng lam chết chóc không phải có 1 cây súng năng lượng bắn tỉa khá lớn sao?

Đợi đã, súng năng lượng? Hyde bỗng nghĩ tới cây súng năng lượng khá lớn sau lưng cái quang giáp cụt tay đó, trong lòng run rẩy, chân mềm nhũn, suýt nữa té xuống.

Tia sáng lam chết chóc... Tên đó lại là Tia sáng lam chết chóc? Trong lòng Hyde không khỏi sinh ra vài phần cảm giác như đang mơ, nhưng đây không phải là giấc mơ đẹp đẽ gì, mà tuyệt đối là ác mộng trong ác mộng. Hyde khó khăn nuốt nước bọt, 2 tên này không phải là loại người từ bi, nhẹ tay gì, mình phải cẩn thận đối phó, nếu không cái đầu trên cổ này... giống như cảm thấy trên cổ mát lạnh vậy, hắn theo bản năng dùng tay sờ sờ cổ của mình.

Sở dĩ Diệp Trùng và Trúc Linh ra khỏi Hoa hoa công tử là bởi vì công việc lần cải tạo này quả thật quá lớn, bên trong đã là 1 cảnh tượng lửa đỏ ngút trời. Vì vậy Diệp Trùng và Trúc Linh liền dứt khoát đi ra, Liên Nguyệt vẫn ở trong phòng thí nghiệm kim loại. Chịu đựng tiếng ồn ầm ĩ, mỗi ngày vùi đầu làm việc, cũng không biết là đang làm gì, nghị lực này làm Diệp Trùng cũng không khỏi có chút khâm phục hắn, nhưng Diệp Trùng không có hứng thú đi xem hắn đang làm gì.

Quỷ lỗi vừa lộ dạng, Diệp Trùng kỳ quái phát hiện, người xung quanh vẫn luôn bận bịu đột nhiên đều dừng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn mình, binh binh binh, không ngừng có tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếp đó, mấy người này liền dùng tốc độ nhanh nhất mau chóng nhặt những vật nặng rơi xuống trên mặt đất này lên, giống như chạy thoát thân, biến mất trước mắt mình.

Diệp Trùng ù ù cạc cạc nhìn những cử động kỳ quái của những người này, đầu óc mê muội.

Chính trong ngày đầu tiên này, cái tên của quang giáp tên hề và tia sáng lam chết chóc trở thành đề tài thường xuyên nhất trong căn cứ hải tặc không hề được xem là lớn này. Trong phạm vi 100 mét xung quanh Diệp Trùng hoàn toàn không có bất cứ ai dám tới gần. Còn Thương, do không ngừng đi lại, làm hại mấy tên hải tặc này, thần kinh bọn họ tùy theo bước chân loanh quanh của Thương mà không ngừng căng thẳng, ngày tháng thế này gần như làm người ta sụp đổ. Thương rất nhanh liền phát hiện 1 điểm này, trước giờ vốn tà ác, hắn hiển nhiên cho rằng đây là 1 thú vui mới. Do đó, trong thời gian khá dài, mấy hải tặc này đều phải sống cả ngày trong hoảng sợ.

Nhưng điều này cũng làm tốc độ của cả công trình được nâng lên cực lớn. Tốc độ liều mạng của mấy hải tặc này làm Diệp Trùng cũng cảm thấy không thể tin được, hắn cũng có mấy lần hoài nghi mấy hải tặc này là đang chế tạo chiến hạm cho chính bọn họ.

Thương chia cả công trình cải tạo tàu thành vô số phần nhỏ, mỗi tên hải tặc chỉ cần hoàn thành công việc của mình, đối với bộ phận ngoài công việc của mình, bọn họ không biết chút gì.

Diệp Trùng và Trúc Linh đã mò mẫm thấu triệt cả căn cứ hải tặc. Căn cứ này xây dựng khá là kín đáo, lối ra vào căn cứ giấu trong 1 hẻm núi rộng lớn, nếu như không phải có mấy hải tặc này dẫn đường, Diệp Trùng cũng rất hoài nghi mình có thể tìm thấy hay không.

Đây là 1 căn cứ vô cùng không tồi, trong lòng Diệp Trùng đột nhiên nảy ra ý nghĩ này, nếu như bố trí 1 chút pháo đạn ở trong này, vậy không còn gì phải nghi ngờ, nó sẽ có năng lực tự bảo vệ mình, 1 căn cứ kín đáo có năng lực tự bảo vệ khá là khó tìm thấy. Hơn nữa, nhánh hải tặc này tuy không hề mạnh mẽ, nhưng rõ ràng cũng có lịch sử lâu đời, từ việc bọn họ phát triển căn cứ của mình thì có thể nhìn ra manh mối. Cả lòng đất đã hoàn toàn bị bọn họ đục rỗng, tuy so với Cửu khai bất dạ thành mà nói, nó quả thật không xem là hùng vĩ, nhưng lượng công việc rất lớn, Diệp Trùng phỏng chừng ít nhất cũng tốn sự nỗ lực của mấy đời hải tặc.

Diệp Trùng vẫn luôn ở trong 1 loại trạng thái phiêu bạt, từ thiên hà này tới 1 thiên hà khác, từ 1 hành tinh trôi nổi tới 1 hành tinh khác, trên ý nghĩa nào mà nói, có lúc những việc mà Diệp Trùng và Mục Thương làm, về mặt bản chất không khác gì với hải tặc.

Nếu như có 1 căn cứ của mình, trong đầu Diệp Trùng không khỏi nhảy ra ý nghĩ này.

Diệp Trùng không hề ý thức được, suy nghĩ vô ý này đối với hắn mà nói là 1 loại tiến bộ thế nào, hắn đã bắt đầu có ý thức về bộ thật của của thời đại hỗn loạn này.

Đáng tiếc, Diệp Trùng không hề nghĩ sâu hơn, ý nghĩ này chẳng qua chỉ mới thoáng qua trong đầu hắn, thì đã bị hắn bỏ qua 1 bên, loại việc phiền phức này, vẫn cứ giao cho Thương xử lý, Diệp Trùng khảo sát địa hình 1 lượt, xác định xung quanh không hề có chỗ này nguy hiểm đáng để chú ý.

Trúc Linh điều khiển Qua Dực vẫn luôn theo sau quang giáp tên hề, Qua Dực màu xanh lạt, làm nó cực giống 1 con chim xanh. Rẽ ngoặc linh hoạt biến hóa hoàn toàn không có chút miễn cưỡng, tiến thoái thong thả tự nhiên tỏ ra phong phạm của cao thủ, theo sau lưng quang giáp tên hề, tiêu sái nói không ra lời.

Diệp Trùng cũng có phần hâm mộ, quang giáp tên hề không biết thua kém Qua Dực bao nhiêu lần, nhìn thấy Trúc Linh điều khiển Qua Dực cũng làm người ta kinh ngạc như thế, Diệp Trùng quả thật không dám tưởng tượng Mộc Phi điều khiển Qua Dực sẽ là loại trạng thái thế nào. Điều hắn hiện giờ chúc mừng là, khi mình giết Mộc Phi, hắn không hề điều khiển Qua Dực.

Từ đó có thể thấy rằng, 1 sư sĩ thực lực có mạnh mẽ hơn nữa, trước khi vào quang giáp, cũng vô cùng yếu ớt. Muốn giết 1 sư sĩ, ra tay trước khi hắn chui vào quang giáp mới là thời cơ tốt nhất, mới đắc thủ dễ dàng nhất.

Vừa khảo sát xong, Diệp Trùng và Trúc Linh vừa chuẩn bị trở về, thì Diệp Trùng đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thương: "Diệp tử, mau trở về, hì hì..." Trong giọng nói của Thương đầy vẻ vui mừng.

Diệp Trùng không hề suy nghĩ, quang giáp tên hề rẽ ngoặc 1 cú tuyệt đẹp, bay về phía căn cứ hải tặc, Qua Dực theo sát phía sau.

*****

Động cơ, khi Diệp Trùng vừa nhìn thấy thứ này liền đưa ra phán đoán. Mạch quang nhược ẩn nhược hiện trên phần thân chính màu xám bạc, đường cong thanh thoát, kết cấu chặt chẽ làm Diệp Trùng hoa mắt, si mê. Đối với động cơ, tuy hắn không hề tinh thông lắm, nhưng điều này không hề cản trở hắn yêu thích cái động cơ này. Gần như chỉ từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã có thể cảm nhận được mạch đập của sức mạnh to lớn hàm chứa bên trong nó.

- Thương, cái này từ đâu ra thế? Diệp Trùng khá kỳ quái. Đột nhiên chui ra 1 tên to lớn thế này, ít nhiều sẽ làm người ta có chút kỳ quái. Cái này không phải động cơ quang giáp dùng, mà là động cơ tàu vũ trụ dùng.

Liên Nguyệt vẻ mặt nịnh hót sấn qua: "Diệp tử, đây chính là kiệt tác của ta, thích không, thích thì ta cho ngươi... Ta đối với ngươi..." Trong mắt hắn lấp lánh vẻ khác lạ.

- Ta thông thường chỉ thích cướp. Diệp Trùng lạnh nhạt nói, vẻ mặt tuấn mỹ đó của Liên Nguyệt lập tức biến thành ngạc nhiên. Liền đó, trong mắt Liên Nguyệt bạo phát ra quang mang nóng bỏng trước giờ chưa từng có, vẻ mặt si mê nhìn Diệp Trùng. Nếu như cẩn thận, có thể nhìn thấy bên khóe miệng hơi mở ra của Liên Nguyệt hình như có vết tích của nước miếng, Diệp Trùng kỳ quái phát hiện ánh mắt nhìn mình của tên rất không bình thường này, phảng phất như sinh vật biến dị ăn thịt nhìn con mồi của mình vậy.

Loại cảm giác này làm lông tóc trên lưng của Diệp Trùng bất giác đều dựng đứng lên, điều này cũng làm hắn càng thêm khẳng định tên này rất không bình thường.

Tập trung lại tinh thần, ánh mắt Diệp Trùng lại trở về cái động cơ trước mặt.

Thương ở bên cạnh giới thiệu: "Diệp tử, đây là 1 loại động cơ mới mà Liên Nguyệt chế tạo ra dựa theo sơ đồ thiết kế động cơ trong kho tư liệu của ta, tuy so với động cơ của chiến hạm chủ lực của Hiệp hội sư sĩ, công suất thấp hơn 10%, nhưng yêu cầu đối với tài liệu của động của Liên Nguyệt này thì lại linh hoạt hơn, đây là thành phẩm đầu tiên chúng ta thử chế tạo, hiệu quả cụ thể thế nào, vẫn cần kiểm tra."

Diệp Trùng không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Liên Nguyệt 1 cái, không ngờ tên quái quái này lại thật sự lợi hại như vậy! Sơ đồ thiết kế động cơ mà Mục Thương cung cấp, bản thân Diệp Trùng cũng từng xem qua, nhưng sơ đồ thiết kế hoa mắt váng đầu, phức tạp dị thường đó trong mắt Diệp Trùng gần như hoàn toàn giống như sách trời vậy.

Diệp Trùng ở phương diện kỹ thuật cũng có thực lực và thiên phú cực tốt. Tự nhiên có thể hiểu được thông tin bao hàm trong đó. Có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà hiểu rõ tất cả sơ đồ thiết kế, người đi sau so với người đi trước, trong mắt Diệp Trùng càng thêm quan trọng và vô cùng đáng quý. Nhất thời, địa vị của Liên Nguyệt trong lòng Diệp Trùng tăng mạnh. Diệp Trùng là 1 người tôn thờ dùng thực lực để nói chuyện, thực lực Liên Nguyệt biểu hiện ra đủ để có được sự tôn trọng của Diệp Trùng.

Liên Nguyệt vẻ mặt đắc ý, đứng ở đó.

Trên mặt Trúc Linh không có chút dao động nào, trong lòng lại sóng ngầm sục sôi. Tuy nàng không hề quen thuộc với động cơ chiến hạm, nhưng nàng vẫn có thể có được lượng lớn thông tin từ trong lời nói của cái quang giáp cụt tay đó. Kỹ thuật của Hiệp hội sư sĩ? Bọn họ từ đâu mà có được? Hơn nữa, cái tên xem ra bất nam bất nữ này lại lợi hại như vậy. Nếu như là ở Tông sở, vậy hắn nhất định có thể có được xưng hiệu đại sư rồi, Trúc Linh thầm nghĩ như vậy.

Nếu như không phải gương mặt của Diệp Trùng trong hình ảnh chị gái đã cho mình xem được mình nhớ kỹ, Trúc Linh sẽ vô cùng hoài nghi đây rốt cuộc có phải là đệ tử của chị gái mình không. Bọn họ quá thần bí. Sư sĩ trong cái quang quang cụt tay đó tới hiện giờ lại vẫn chưa từng đi ra ngoài, Trúc Linh vô cùng kỳ quái 1 điểm này. Nàng thật sự không sao tưởng tượng được 1 sư sĩ lại có thể sống trong 1 cái quang giáp trong thời gian dài như vậy, hơn nữa trước giờ chưa từng thấy hắn bổ sung bất cứ thức ăn và nước gì.

Sự cường đại của Diệp Trùng cũng vượt xa mô tả của chị gái.

Nhưng từng trải nhiều năm như vậy đã làm nàng hiểu lúc nào nên giữ im lặng. Tò mò quá mức sẽ làm cho mình chết nhanh hơn, nàng giống Diệp Trùng, lúc nào cũng duy trì cảnh giác.

Vô luận là đối với Diệp Trùng hay là Trúc Linh, Liên Nguyệt đều giữ sự nhiệt tình cực lớn, chỉ có nhìn thấy Mục, thì lại giống như chuột thấy mèo vậy, lập tức ngoan ngoãn. Điều này làm Diệp Trùng hơi tò mò Thương đã từng làm gì với Liên Nguyệt, nhưng Diệp Trùng vừa hỏi tới Thương, Thương liền hì hì phát ra 1 loại cười vô cùng quái dị.

Động cơ này Liên Nguyệt đặt tên là Phi Thiên, nghe nói đây là 1 vị nữ thần của 1 bộ tộc cổ xưa, nàng tướng mạo như tiên, xinh đẹp động lòng người. Khi bay qua bầu trời, trên không sẽ rơi xuống vô số hoa tươi, vang lên khúc nhạc tiên cực kỳ êm tai. Thương rõ ràng cũng vô cùng vừa ý với cái tên này, không có bất cứ sửa đổi nào.

Phòng sửa chữa lớn nhất của căn cứ hải tặc, vô số quang giáp công trình bay qua bay lại, ánh sáng chói mắt của tia laser hàn xì liên tục lóe lên, cảnh tượng tất bật trước mắt nếu như bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng đây là 1 tập đoàn lớn nào đó đang thực hiện công trình vô cùng gấp rút. Mỗi 1 hải tặc, ai nấy đều tận tụy, liều mạng làm việc, đối với hầu hết bọn họ mà nói, khoảng thời gian này chỉ sợ là thời gian cần cù nhất từ khi sinh ra đời của bọn họ. Nhưng mấy người này hiện giờ ngay cả lời kêu than cũng không dám có, không ai không tiếc mạng sống, so với sinh mạng đáng quý của mình, loại cường độ lao động này căn bản không là gì.

Tiến độ công trình nhanh vượt xa ý liệu của Diệp Trùng, đến mức khi chiến hạm hoàn công, Diệp Trùng cũng có chút kinh ngạc.

Trước 1 chiến hạm to lớn, đông nghịt vô số hải tặc đứng chỉnh tề, giống như đang kiểm duyệt vậy, chẳng qua vẻ mặt bọn họ không hề là vẻ tràn đầy tinh thần khi kiểm duyệt, mà ái nấy như lâm đại địch, trong mắt ai nấy đều lộ ra sự lo lắng sâu sắc.

Thương đang mau chóng tiến hành kiểm tra cả chiến hạm này, cả công trình đã hoàn công rồi. Do cân nhắc về bảo mật, cả công trình cải tạo bị Thương chia thành vô số công trình cỡ nhỏ, mỗi 1 hải tặc được giao phụ trách 1 hạng mục công trình trong đó, Thương hiện giờ chính là đang tiến hành kiểm tra công trình của mỗi 1 người bọn họ, nếu như không đạt chuẩn thì sẽ có trừng phạt.

Quang giáp tên hề lạnh lùng đứng ở hàng trên cùng của đội ngũ, ánh mắt tất cả hải tặc đều không dám liếc nhìn quang giáp tên hề, giống như đó không phải là 1 cái quang giáp, mà là 1 tử thần đến từ địa ngục.

Dũng khí của con người một khi mất đi thì chỉ còn lại sự yếu ớt.

Đối với cái quang giáp có cánh bên cạnh quang giáp tên hề đó, tuy việc chẳng ra ngô khoai gì của nó cũng là đề tài vô cùng phổ biến trong thời gian sinh sống như địa ngục này của hải tặc, nhưng không ai dám xem thường uy lực của nó, quang giáp có thể đứng cùng với Tên hề hắc ắm, Tia sáng lam chết chóc đỉnh đỉnh đại danh, nếu như nói nó vô hại, vậy thì ai cũng tin.

- Ừ, toàn bộ đạt chuẩn. Lời của Thương lúc này ở trong tai của tất cả hải tặc không khác gì là giọng nói êm tai nhất. Cả gian phòng sửa chữa đột nhiên cùng vang lên tiếng thở phào.

Diệp Trùng cũng rất muốn xem thử Hoa hoa công tử rốt cuộc biến thành như thế nào, cả công trình cải tạo, Diệp Trùng không hề tham dự, đều là 1 tay Thương bao hết.

Dưới sự ra lệnh của Thương, toàn bộ tất cả quang giáp công trình của hải tặc bay lên, giống như 1 bầy ong dày đặc, bay về phía giá đỡ to lớn đó.

Rất mau, cả giàn giá đỡ lập tức bị dỡ thành vô số phần, bị đám hải tặc dọn sang 1 bên.

Cả chiến hạm cuối cùng lộ ra toàn bộ tướng mạo của nó!

*****

Thân tàu thon dài ẩn ước có vài phần phong cách của Hiệp hội sư sĩ, so với cồng kềnh lúc trước, Hoa hoa công tử hiện giờ xem ra thon thả hơn nhiều, chiều dài tàu từ đầu tới đuôi đã được co lại còn 3 km, cả chiến hạm có hình dẹt, 2 bên có 2 động cơ hỗ trợ, có thể làm nó thực hiện đổi hướng linh hoạt, thân tàu cũng càng thêm chắc nịch.

Thân tàu màu đỏ tối không hề phun bất cứ màu sơn nào, mà bản thân lại sử dụng 1 loại hợp kim đặc thù, khoáng thạch mà Diệp Trùng sưu tầm, có rất nhiều thứ đều được dùng ở chỗ này, hợp kim vốn dĩ màu đỏ tươi, bởi vì pha Hắc kim mà hiện ra màu đỏ tối, theo Thương nói, đây là 1 loại hợp kim cực kỳ không tồi, ở phương diện chống đỡ vũ khí năng lượng có biểu hiện tuyệt vời. Thông thường mà nói, loại tài liệu hợp kim này chỉ dùng trên khiên chắn quang giáp cao cấp, nhưng xét thấy số lượng khoáng thạch hiếm có của Diệp Trùng rất nhiều, Thương vô cùng xa xỉ sử dụng loại tài liệu này lên toàn bộ vỏ giáp của thân tàu.

Cho dù là pháo điện từ của Hiệp hội sư sĩ cũng phải 3 pháo bắn trúng cùng vị trí mới có khả năng đục thủng lớp vỏ giáp này.

Cả thân tàu có đường cong vô cùng thanh thoát, ở trong tầng khí quyển cũng có biểu hiện vô cùng xuất sắc, động cơ Phi Thiên do Liên Nguyệt chế tạo là động cơ chính của Hoa hoa công tử, điều này không khỏi làm Diệp Trùng có mong đợi rất lớn đối với tính năng động lực của nó. Trên cả chiến hạm cũng không nhìn ra chút khe hở nào, tất cả vũ khí đều bị ẩn giấu đi. Hơn nữa, theo Thương nói, hỏa lực của chiến hạm tăng cường thêm 1 bước, số lượng pháo điện từ cũng tiến thêm 1 bước, tăng thêm tới 88 khẩu, số lượng thiết bị bắn tia laser cũng được tăng số lượng lớn, 500 thiết bị bắn tia laser dưới sự khống chế của Thương đủ để nghiền nát bất cứ quang giáp nào muốn tới gần.

Ánh mắt tất cả hải tặc đều lộ ra vài phần cuồng nhiệt, chiến hạm này gần như làm người ta vừa nhìn thì đã bị nó hấp dẫn. Nội liễm mà không phô trương, nhưng lại làm người ta không sao bỏ qua sự tồn tại của nó. Mấy thứ vũ khí đó tuy hải tặc chưa từng thấy qua uy lực thật sự của chúng, nhưng do sự kính sợ đối với Diệp Trùng và Thương, mỗi người bọn họ đều tin rằng hỏa lực của chiến hạm này mạnh mẽ không gì sánh bằng. Đây chính là thành quả của mọi người bọn họ mấy ngày này, là người chế tạo, trên mặt mỗi hải tặc đều lộ ra vài phần tự hào, cho dù chiến hạm này không hề là của bọn họ.

Khi 4 chữ Hoa hoa công tử ẩn đi, căn bản nhìn không thấy, nhưng chỉ cần vừa mở đèn, 4 chữ này liền càng trở nên chói mắt hơn trước. Bốn chữ to lớn, vô cùng khoa trương ở trên mũi tàu, Thương thậm chí còn vẽ ở trên đó 1 bức hình người đẹp thật bự lúc ẩn lúc hiện, Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy có đôi chút quen mắt, cố gắng lục tung trong đầu, Diệp Trùng lúc này mới nhớ ra cái này hình như là Phượng Túc của Tông sở.

Tư thế này nóng bỏng vô cùng, mà trên mặt Phượng Túc cũng lộ hết vẻ quyến rũ, đường cong thanh tú làm người ta máu nóng sôi sục.

Thương ở 1 bên đắc ý nói: "Hì hì, Diệp tử, đây là số liệu chân thật đó nha, nhớ năm đó, mỗi 1 số liệu của nàng đều được ta quét qua hết, hì hì, thân thể này không tồi a!"

Trúc Linh khinh thường liếc nhìn Thương 1 cái, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ tên này lại vô sỉ, hoang dâm như vậy. Nhưng nàng cũng không khỏi thầm hô kỳ diệu, người thật Phượng Túc, nàng cũng từng thấy qua, nhưng loại trạng thái này lại chưa từng nhìn thấy, mà bức tranh này, từ thần thái tới động tác đều cực kỳ chân thật.

Đối với vấn đề này của Thương, Diệp Trùng lười để ý tới, điều khiển quang giáp tên hề dẫn đầu bay vào Hoa hoa công tử.

Tiến vào Hoa hoa công tử, kết cấu bên trong chiến hạm cũng xảy ra thay đổi rõ rệt, trong lần cải tạo này, kết cấu bên trong thực hiện gia cố mức độ lớn, không gian bên trong nhỏ hơn trước rất nhiều, nhưng đối với chút người này, nói thực, vẫn dư dả thoải mái.

Trong ánh mắt của tất cả hải tặc, Hoa hoa công tử rốt cuộc cũng bay lên rồi. Đương nhiên, trước khi bay lên, Hoa hoa công tử đã tiến hành bổ sung, Hyde cảm thấy muốn khóc mà không khóc nổi, vật tư của cả căn cứ căn bản đều bị đưa lên chiến hạm, mà kẻ phụ trách công việc vận chuyển lại là mấy người mình.

Nhưng điều đáng mừng là đám người này cuối cùng cũng sắp đi rồi, trong lòng mỗi hải tặc đều dâng lên sự vui mừng gần giống như hồi sinh vậy. Bất quá, lệnh ngậm miệng lập tức truyền tới làm mọi hải tặc đều hận không thể khâu miệng mình lại, chỉ sợ mình 1 khi không cẩn thận mà tiết lộ ra, thì sẽ đối mặt với kết quả thê thảm nhất.

Lại trở về Hoa hoa công tử, Diệp Trùng cũng lập tức bắt đầu bận túi bụi, đạn ăn mòn mỹ nhân tín trải qua việc tiêu hao lần trước căn bản đã bị sử dụng sạch, Diệp Trùng không thể không vùi đầu trong phòng thí nghiệm điều bồi, bắt đầu tiến hành chế tạo quy mô lớn.

Còn phòng thí nghiệm kim loại và phòng cải tạo lại bị Liên Nguyệt không chút khách khí chiếm lấy, Trúc Linh vẫn ngày ngày thực hiện huấn luyện cực kỳ gian khổ. Khi làm việc, Liên Nguyệt là 1 người điên công việc, nhưng chỉ cần vừa có thời gian liền sẽ sấn tới trước mặt Trúc Linh, đưa ra bộ dạng tâng bốc, nịnh hót, xoay xung quanh nàng. Trúc Linh phiền không chịu nổi, nếu như đây là địa bàn của nàng, chỉ e Liên Nguyệt đã bị chặt thành vô số mảnh rồi.

Hứng thú đối với Diệp Trùng, Liên Nguyệt cũng có rất lớn, nhưng Diệp Trùng không giống Trúc Linh, sau 1 lần trủy thủ sượt qua gương mặt như hoa tựa ngọc của Liên Nguyệt ghim vào cửa, Liên Nguyệt mau chóng biến mất trước mặt Diệp Trùng.

Hoa hoa công tử hướng về hành tinh Minh Hồng của thiên hà Farr. Động cơ Phi Thiên Liên Nguyệt chế tạo quả nhiên xuất sắc, dưới sự điều khiển của Thương, Hoa hoa công tử thực hiện 1 loạt thí nghiệm đổi hướng, tăng tốc, kết quả có được làm Diệp Trùng vô cùng kinh ngạc, Hoa hoa công tử thay đổi sự vụng về lúc trước, động tác trở nên cực kỳ linh hoạt, Diệp Trùng phỏng chừng đối phương muốn khóa Hoa hoa công tử cũng không phải là việc dễ dàng gì.

Thương đột nhiên cắt ngang Diệp Trùng đang vùi đầu chế tạo mỹ nhân tín: "Diệp tử, mau tới xem."

Câu nói này của Thương triệu tập tất cả mọi người trên tàu tới phòng thuyền trưởng.

Trên màn hình nổi bật nhất trong phòng thuyền trưởng, 2 cái quang giáp Thần Thức đang truy đuổi 1 tàu tốc độ, tàu tốc độ này không hề xa lạ với Diệp Trùng, rõ ràng chính là tàu tốc độ mang theo vị Hắc Diệu sư sĩ đó. Mấy ngày trước, Diệp Trùng vẫn luôn không ngừng giao đấu với vị Hắc Diệu sư sĩ đó, đối với tàu tốc độ này cũng quen thuộc vô cùng.

- Hai cái Thần Thức? Diệp Trùng có chút hoài nghi, 2 cái quang giáp Thần Thức mà dám đuổi theo tàu tốc độ này? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ trước mắt, tàu tốc độ này còn đang hốt hoảng bỏ chạy.

Trúc Linh rất hiển nhiên lĩnh hội được ý tứ của Diệp Trùng, rất lạnh nhạt nói: "Vị sư sĩ đó chắc là bị Phượng Túc đánh bại."

Sự thay đổi của Hoa hoa công tử quả thật là quá lớn, tàu tốc độ và 2 cái quang giáp Thần Thức này đều không nhận ra, liền cho Hoa hoa công tử là 1 tàu vũ trụ bình thường.

- Vị Hắc Diệu sư sĩ kia nếu như không ở đây, vậy trong đó chắc là tiểu Thạch đầu. Thương nói tiếp: "Diệp tử, chi bằng chúng ta cứu hắn, tên này rất lợi hại a."

- Lợi hại?

- Ừ, hắn ở phương diện tính toán là 1 thiên tài!

Liên Nguyệt đứng bên cạnh Trúc Linh khinh thường hừ 1 tiếng: "Thiên tài? Thiên tài bây giờ không đáng tiền vậy sao?"

Chính ngay lúc này, hình ảnh trên màn hình đột ngột hấp dẫn ánh mắt của Diệp Trùng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-485)