← Ch.201 | Ch.203 → |
Diệp Trùng không sao ngờ được, nơi này lại có một đại lục.
Chuyện này sao có thể? Diệp Trùng chưa từng thấy qua tinh thể có hình thái thế này. Hắn cũng bay qua rất nhiều địa phương, trong năm thiên hà lớn tuyệt không có tinh thể như vậy. Trong vũ trụ, gần như tất cả tinh thể lớn một chút đều là hình cầu, tới tận bây giờ, đây là tinh thể đầu tiên Diệp Trùng nhìn thấy mà không có hình cầu.
Với tri thức thiên văn tinh thể học ít ỏi của Diệp Trùng, không đủ để giải thích vấn đề thâm ảo thế này. Trên thực tế, hiện tượng này chỉ làm hắn hơi chấn kinh một chút. Nếu như hắn đem hình ảnh ở chỗ này công bố lên mạng mô phỏng, sẽ dẫn tới chấn động tới mức nào chứ, thiên văn tinh thể học sẽ đối mặt với một cuộc cách mạng. Nhưng cho dù có biết, chỉ e Diệp Trùng cũng tuyệt không quan tâm tới loại việc này.
Tinh thể đặc biệt này giống như một hòn đảo lớn trong biển toái thạch của vành đai toái thạch này.
Đặt chân lên tinh thể thần bí này, Diệp Trùng không khỏi càng thêm cẩn thận và dè dặt, nơi này có quá nhiều thứ vượt ra khỏi lẽ thường. Chỉ có thích ứng hoàn cảnh càng nhanh, bản thân mới có thể sống càng hơn.
Trở về năm thiên hà lớn đã là một mục tiêu xa vời. Diệp Trùng hiện giờ đơn độc một mình, năng lượng dự phòng cũng đã tiêu hao gần hết. Mình vẫn không biết đang ở đâu, ngay cả tọa độ cũng không biết, làm sao thực hiện bước nhảy không gian? Huống chi Hàm gia căn bản không có năng lực thực hiện bước nhảy không gian.
Vô luận thế nào, sống được trước mới là điều quan trọng nhất. Ước muốn cầu sinh mạnh mẽ phơi phới trong lòng hắn, từ nhỏ đã trưởng thành trong hoàn cảnh tệ hại như thế ở hành tinh rác, Diệp Trùng không chút sợ sệt đối với hoàn cảnh tệ hại. Cẩn thận và dè dặt có thể làm ngươi sống lâu hơn, còn hoảng sợ chỉ làm cho ngươi chết mau hơn. Đây là đạo lý mà Diệp Trùng mới 9 tuổi thì đã lĩnh ngộ được.
Giống như bản thân trong chốc lát lại trở về những năm tháng mình đơn độc phấn đấu ở hành tinh rác. Làm bạn với mình chỉ có Hàm gia, ngay cả Mục Thương cũng thất tán với mình.
Bất quá, cho dù như thế thì thế nào? Diệp Trùng hiếm hoi nhướng mày, Hàm gia của mình lúc này so với Ôn Ni lúc đầu không biết tốt hơn bao nhiêu lần, mà mình hiện giờ cũng mạnh hơn lúc đó quá nhiều. Điều duy nhất làm hắn cảm thấy có chút khó chịu chính là sự phân tán với Mục Thương.
Trấn tĩnh tâm thần, Diệp Trùng rất mau liền khôi phục bình tĩnh. Sự bình tĩnh đặc hữu của Mục vẫn luôn ảnh hưởng tới Diệp Trùng, vô luận lúc nào, hắn đều không mất bình tĩnh.
Nhìn ra xa, vô biên vô tận, đây là một bình nguyên rộng lớn. Từng điểm tinh quang màu lam nhạt giống như phủ lên mảng bình nguyên mới nhìn như vô hạn này một lớp thảm màu lam nhạt. Cảnh tượng thế này xinh đẹp cùng cực, nếu như một họa sĩ ở chỗ này, nhất định sẽ kính động khó có thể đè nén.
Đáng tiếc, người hiện giờ ở chỗ này lại là Diệp Trùng, kẻ mà sự hứng thú đối với nghệ thuật, sự lĩnh ngộ tối thiểu nhất cũng thiếu.
Diệp Trùng bình tĩnh nhưng cảnh giác, không nhìn nhiều, cặp mắt của hắn hiện giờ nhìn chằm chằm màn hình của Hàm gia. Mỗi hệ thống quét hình đều có công năng dân dụng nhất định. Tuy so với công năng của hệ thống quét hình quân dụng thì nhỏ hơn nhiều, nhưng lúc này lại có giá trị càng lớn hơn.
Thứ thích hợp nhất ở đây không hề là hệ thống quét hình đội chiến quân dụng cường hãn, mà là hệ thống quét hình công trình có các loại công năng.
Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới mình vừa may có một cái quang giáp công trình. Đây là cái mà hắn mua ở Cửu khai bất dạ thành, cái quang côn trùng khai thác quặng năng lượng biến dị ở hành tinh nguyên sinh lần trước đó cũng là mua đồng thời với cái quang giáp công trình này.
Quang giáp công trình chiếm vị trí khá quan trọng trong quang giáp dân dụng. Nó không chỉ có thể bảo vệ an toàn của mấy công trình sư làm việc ngoài trời ở một mức độ nhất định, hơn nữa, hệ thống quét hình công trình chuyên môn của nó có rất nhiều công năng mà quang giáp thông thường không có.
Lấy cái quang giáp giáp công trình này ra, Diệp Trùng không hề vội tiến tới trước, mà thực hiện thăm dò địa hình.
Kết quả thăm dò cho thấy, chính là khu vực mà Diệp Trùng đang ở trước mắt này, có lượng lớn khoáng thạch, trong đó khoáng thạch không biết tổng cộng chiếm 40%. Địa hình là bình nguyên, tinh thể này rốt cuộc bao lớn, đã vượt quá phạm vi lớn nhất mà cái quang giáp công trình này có thể thăm dò. Tỉ lệ bao phủ cây cối của bình nguyên này là 98%. Tỉ lệ bao phủ cây cối thể này, cho dù là ở mấy hành tinh nguyên sinh chưa bị khai thác đó cũng là khá cao. Trừ loại có lá màu tím nhạt, trên đỉnh treo quả tròn tỏa ra màu lam và loại rêu màu nâu đậm mà Diệp Trùng từng thấy đó, hệ thống quét hình của quang giáp công trình còn phát hiện ra năm loại thực vật khác.
Mỗi loại thực vật đều bị Diệp Trùng hái lấy vật mẫu bỏ vào trong máy lưu trữ đồ tươi trong của quang giáp công trình. Diệp Trùng vẫn là một điều bồi sư khá có thực lực, cho dù trên tay không có bất cứ máy móc nào, nhưng trong con chip mà Quản phong tử cho hắn có phương pháp giám định cổ xưa đặc hữu do dòng họ Quản phát minh. Mấy phương pháp cổ xưa này, tuy là cồng kềnh, nhưng phương pháp sử dụng cũng khá nguyên thủy, yêu cầu đối với máy móc vô cùng thấp.
Từ trong con chip đó, Diệp Trùng hiểu được diệu dụng của rất nhiều thực vật. Điều bồi sư, nghề nghiệp tách ra sớm nhất từ trong các nhà thực vật học này đối với việc nghiên cứu thực vật thì thực dụng hơn mấy nhà thực vật học đó nhiều.
Trọng lực gấp năm lần, lần hành động này của Diệp Trùng làm hắn cảm thấy vất vả gấp mấy lần.
Có thể do nguyên nhân trọng lực cao, bề mặt của tinh cầu này cực kỳ cứng rắn, đạp lên giống như đạp lên hợp kim vậy. Thân, lá, rễ của mấy cây này, cái nào mà không cứng rắn dị thường.
Diệp Trùng rất mau liền ngồi lại vào trong Hàm gia. Dây thừng lên xuống đã rất lâu không có dùng qua cuối cùng cũng có chỗ dùng tới. Trọng lực gấp năm lần, Diệp Trùng không dám lại dùng tay leo vào trong buồng lái của Hàm gia. Dưới trọng lực cao như vậy, Diệp Trùng cảm thấy mình yếu đuối như đứa trẻ sơ sinh, nhấc tay nhấc chân đều vô cùng khó khăn. Điều này làm hắn vô cùng hoài niệm cảm giác thoải mái khống chế cơ thể mình dưới trọng lực bình thường lúc trước, nhưng rất mau, hắn liền quẳng loại cảm khái vô dụng này đi, trước mắt chỉ có cố gắng thích ứng mới là cách làm chính xác nhất.
Không cách nào lựa chọn, vậy thì chỉ có thích ứng! Trọng lực gấp 5 lần, Diệp Trùng vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có đấu chí mãnh liệt vô bì lóe sáng trong mắt.
Hít một hơi thật sâu, Hàm gia từ từ tiến tới chỗ sâu hơn của đại lục này.
Lần này Diệp Trùng bay tới 350 km, nếu như trong vũ trụ, chút khoảng cách này chẳng qua chỉ là chút công sức. Nhưng ở chỗ này, một mặt do tiết kiệm năng lượng, một mặt do thận trọng, cho nên chút khoảng cách này làm Hàm gia bay mất ba giờ đồng hồ.
Cũng may dọc đường không hề xảy ra cái gì khác thường, Diệp Trùng trừ việc lại phát hiện ba loại thực vật mới ra thì không có thêm bất cứ thu hoạch nào. Sống ở đây là lượng lớn loại động vật ăn cỏ Diệp Trùng từng thấy đó. Trừ loại động vật ăn cỏ này, Diệp Trùng không phát hiện thêm bất cứ động vật nào khác, càng đừng nói tới động vật ăn thịt hung mãnh gì.
Nhưng Diệp Trùng không có bất cứ lơ là nào, hắn biết, tuy hiện giờ vẫn không phát hiện động vật ăn thịt, nhưng trên tinh thể này nhất định sẽ có động vật ăn thịt. Chuỗi sinh vật của đại tự nhiên chính là đặc biệt thần diệu. Cho dù là trong hoàn cảnh tồi tệ như thế ở hành tinh rác, động vật ăn thịt vẫn chiếm cứ tầng trên của chuỗi sinh vật.
Diệp Trùng lại có phát hiện mới.
Nước, nơi này có sự tồn tại của nước. Thật ra, từ khi nhìn thấy mấy động vật ăn cỏ đó, Diệp Trùng vẫn luôn đoán nơi này chắc là có sự tồn tại của nước, nhưng khi hắn thật sự nhìn thấy nước, trong lòng vẫn không khỏi vui mừng một hồi.
Đây là một dòng sông lớn, theo như số liệu hệ thống quét hình của Hàm gia đưa ra, con sông lớn này chỗ rộng nhất tới 50 km. Mặt sông yên tĩnh không có chút gợn sóng nào, nhưng Hàm gia vẫn dò ra được dòng chảy chậm rãi của con sông này. Chỉ là không biết đầu nguồn của dòng sông lớn này ở đâu.
Con sông lớn này chia bình nguyên này làm hai. Diệp Trùng nghĩ một hồi, liền điều khiển Hàm gia bay tới bờ còn lại của con sông.
Chính ngay lúc Diệp Trùng bay tới chính giữa dòng sông, tiếng cảnh báo chói tai của Hàm gia vốn vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên vang lên.
Diệp Trùng khẽ run trong lòng.
Phản ứng của Diệp Trùng không hề vì nguyên nhân trọng lực mà chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Một cái xúc tu đường kính to tới khoảng mười mét đột nhiên thò ra mặt nước, mang theo thanh thế kinh người, quét ngang về phía Hàm gia.
Tuy việc đột ngột xảy ra, nhưng đối với Diệp Trùng mà nói thì đã có đủ thời gian để ứng phó. Phán đoán của sư sĩ thường phải hoàn thành trong 0, 0x giây, nếu không, trong chiến đấu của quang giáp lấy tốc độ cao làm chủ như hiện nay, căn bản là không cách nào lấy được bất cứ ưu thế nào.
Hai thanh trủy thủ trong thời gian nhanh nhất được Hàm gia cầm trong tay, tiếp theo hai cánh tay giao thoa, hai thanh trủy thủ giống như hai cái sừng bảo vệ ở trước ngực. Muốn dùng động cơ chính để né tránh đã không còn kịp, nhưng động cơ hỗ trợ hơi chỉnh chút, tư thế của Hàm gia liền hơi thay đổi, biến thành đối mặt trực diện với cái xúc tu to lớn này.
Diệp Trùng thầm kinh hãi trong lòng, xúc tu to lớn thế này, vậy thì có thể tưởng tượng được sinh vật dưới đáy sông này sẽ khổng lồ thế nào. Trên xúc tu màu nâu đất mọc đầy hoa văn màu lục như rong vậy, làm nó nhìn giống như một khúc cây quấn đầy rong.
Binh, một tiếng lớn vang lên.
Hàm gia giống như một quả banh da bị cây gậy bóng chày mạnh mẽ đập trúng, viu, giống như mũi tên bay về phía bờ đối diện.
Va chạm mạnh mẽ làm cho Diệp Trùng choáng váng mặt mày. Vốn dĩ loại va chạm mức độ này đối với Diệp Trùng mà nói thật ra không đáng gì, nhưng dưới trọng lực gấp năm lần, gánh nặng đối với thân thể này cũng tăng lên năm lần, điều này đã đủ làm Diệp Trùng kêu khổ không thôi. Nếu như không phải hệ thống giảm sốc bằng áp suất chất lỏng của Hàm gia bảo vệ, Diệp Trùng chỉ e đã trở thành một đống bánh thịt rồi.
Cảm giác nôn mửa đáng ghét đã rất lâu không có dâng lên trong ngực, hít vài hơi thật sâu Diệp Trùng mới đè được phản ứng không tốt này xuống.
Đợi khi Diệp Trùng phản ứng lại thì phát hiện rằng mình bị văng tới trên không trên bờ còn lại. Dư thế của Hàm gia chưa hết, vẫn đang lao tới trước, từ đó cũng có thể thấy được sức mạnh to lớn của một kích vừa rồi đó. Diệp Trùng vội vàng ổn định Hàm gia lại, không để cho Hàm gia rơi xuống.
Vết máu trên hai thanh trủy thủ cũng chứng minh cái xúc tu đó của đối phương cũng bị thương. Đối với sự sắc bén của hai thanh trủy thủ này, Diệp Trùng vô cùng có lòng tin. Kẻ đánh lén chắc là cũng không đối phó được, phỏng chừng đã bị rạch một vết khá to rồi.
Nước sông ở chính giữa giống như sôi ùng ục lên vậy, cuồn cuộn mãnh liệt.
← Ch. 201 | Ch. 203 → |