Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 021

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 021: Chương thứ hai mươi mốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bách Lý Nam cuối cùng cũng nắm được một chút tính khí của vị chủ mới này, vị chủ nhân mới trẻ tuổi trước mặt này không thích nói cười, cả ngày lạnh lùng, thích ngẩn người, thích làm việc dứt khoát, nhanh chóng, thích làm việc thiết thực, đối với mấy thứ nịnh hót, tâng bốc hoàn toàn miễn nhiễm, hắn trước giờ chưa từng tỏ ra rất chán ghét mấy thứ này, nhưng Bách Lý Nam rõ ràng thấy được hắn đối với mấy lời này không hề kiên nhẫn! Đúng, chính là không kiên nhẫn! Đối với sự phân biệt cao thấp gì đó, vị chủ nhân này cũng không hề xem trọng, nhưng, Bách Lý Nam không dám có bất cứ biểu hiện bất kính nào.

Thật là một người kỳ quái a!

Nhưng Bách Lý Nam tinh minh cỡ nào, thấy Diệp Trùng không thích như vậy, liền thay đổi tác phong thường ngày, làm việc sạch sẽ, gọn gàng, thận trọng, thỏa đáng. Diệp Trùng cuối cùng mềm mỏng hơn một chút, từ từ cũng phát hiện tên gia hỏa này tính ra cũng không tồi! Nếu như lão đại 1 mắt bây giờ còn sống, thấy được dáng vẻ chính thức của Bách Lý Nam lúc này, e rằng ngay cả con mắt duy nhất cũng muốn rớt xuống đất!

Bách Lý Nam cung kính nói: "Đại nhân, bọn chúng chắc là đuổi về phía bãi Xích tinh (1), bọn chúng chắc chắn không nghĩ rằng chúng ta sẽ đi xuyên qua vành đai toái thạch (toái thạch là đá vụn), rồi rẽ sang Renault." Bách Lý Nam bây giờ đối với Diệp Trùng có thể nói là vô cùng khâm phục, Diệp Trùng mấy ngày này để quen thuộc với các kỹ xảo điều khiển tàu vũ trụ, vẫn luôn luyện tập rất cực khổ, vượt xa tưởng tượng của Bách Lý Nam, với hắn mà nói, đây tuyệt đối chẳng có khác biệt gì với việc tự ngược đãi bản thân.

(1)NV: 赤星滩, trong đó滩 có nghĩa là bãi, là miếng đất lộ ra khi trủy triều xuống, như bãi sông chằng hạn. Trong truyện này chắc để chỉ các trạm tiếp tế, giống như ốc đảo giữa sa mạc, bổ sung nước cho các đoàn người đi trong sa mạc.

Huấn luyện mức độ này đối với Diệp Trùng mà nói là làm riết rồi quen, bởi vì không có người hướng dẫn nên chỉ có thể tự mình lần dò thôi, trong lúc hết cách liền mang các thao tác của quang giáp qua xài đỡ, không ngờ hiệu quả lại vô cùng rõ ràng, kỹ xảo điều khiển tàu vũ trụ của Diệp Trùng tăng tiến chóng mặt!

Sau khi chính mắt nhìn thấy kỹ xảo điều khiển vô cùng thành thạo của Diệp Trùng, Bách Lý Nam mới có đề nghị to gan như vậy, Diệp Trùng cũng cảm thấy đề nghị này không tồi. Đám hải tặc truy đuổi không bỏ phía sau phát hiện bọn Diệp Trùng đi về phía bãi Xích tinh, đoán rằng bọn họ chắc là muốn ở bãi Xích tinh để bổ sung năng lượng, thực hiện việc tiếp tế. Đám hải tặc sau khi đã xác định phương hướng, một mặt điên cuồng đuổi theo, mặt khác cầu viện sự giúp đỡ của mấy đoàn hải tặc có quan hệ không tồi ở gần bãi Xích tinh.

Đầu lĩnh đoàn hải tặc Hồng Kỳ Ưng bị giết giữa tầng tầng bảo vệ, thuyền chính bị cướp, tin tức này giống như mọc cánh trong thời gian ngắn đã lan truyền khắp trong giới hải tặc! Nhất thời, rất nhiều người đều kéo tới bãi Xích tinh, muốn nhìn thấy một lần cao thủ thần bí một thân một mình có thể ám sát đầu lĩnh hải tặc trứ danh như Hồng Kỳ Ưng, mà còn có thể điều khiển tàu chạy thoát.

Hơn nữa theo như nhân vật thứ 3 của Hồng Kỳ Ưng, Thiết tử nói, hắn chính mắt nhìn thấy lão đại 1 mắt chỉ qua được 2 chiêu của người đó, tới chiêu thứ 3 thì đã bị giết rồi! Nhất thời, tiếng tăm của vị thích khách thần bí đó lên như diều gặp gió, tính tò mò của mọi người đều bị khơi gợi lên, lão đại 1 mắt cũng là một cao thủ, vô luận là điều khiển quang giáp hay là chiến đấu tay đôi, lão đại 1 mắt đều có tiếng tăm khá lớn trong giới hải tặc. Bây giờ hắn lại bị một người giết ở chiêu thứ 3, thế nào lại không làm người khác chấn kinh?

Giả sử, trong đoàn của mình có một thích khách tuyệt đỉnh như vậy, vậy gần như có thể khẳng định, mọi người tuyệt đối không dám tùy tiện trêu chọc đoàn hải tặc của mình. Đây là ý nghĩ tính toán trong đầu của đầu lĩnh vô số đoàn hải tặc. Bọn họ ngay lập tức chạy tới bãi Xích tinh, xem có thể thừa cơ nước đục bắt cá, mò bắt còn cá lớn này!

Chính khi mọi người đều vì Diệp Trùng mà phát cuồng, Diệp Trùng nghe theo đề nghị của Bách Lý Nam, giữa đường liền chui vào vành đai toái thạch.

Bách Lý Nam dám chắc rằng, từ nay về sau, hắn sẽ tuyệt không tới gần vành đai toái thạch trong vòng mười dặm. Trời ơi, đây tuyệt đối là một cơn ác mộng! Khi ngươi nhìn thấy toái thạch với đủ loại hình dáng không ngừng phóng lớn trong mắt ngươi, giống như ào ào lao vào ngươi, loại cảm giác áp bức đó nếu không tự mình cảm nhận tuyệt sẽ không nghĩ ra được. Thần kinh yếu ớt và tim gan của Bách Lý Nam chịu đủ sự hành hạ, mà khi hắn nhìn thấy sự hưng phấn đong đầy hai mắt đỏ rực của Diệp Trùng, trong lòng hắn chỉ còn một ý nghĩ, mình hết chuyện sao lại nghĩ ra cái ý kiến chết tiệt này vậy chứ?

Con tàu hải tặc cầm đầu Hồng Kỳ Ưng đỉnh đỉnh đại danh ngày trước vốn hoa lệ, uy vũ, sau khi trải qua sự "rửa tội" của vô số cơn mưa toái thạch, thân tàu đã sớm bị chà đạp đến loang lổ không chịu nổi, bề mặt méo mó, xấu xí cùng cực! Chỉ sợ Thiết tử tự mình đi tới trước đống rách nát này cũng nhận không ra đây chính là con tàu vũ trụ mà hắn đã từng nhận lệnh cải tiến của lão đại.

Tính năng của tàu vũ trụ này tuyệt vời vượt xa suy nghĩ của Diệp Trùng, nếu như là một tàu vũ trụ thông thường, trải qua lần đi "rửa tội" này, ước chừng đã sớm vứt đi rồi! Mà tàu hải tặc này tuy rằng bề ngoài bị va đập đến nỗi lõm vào tùm lum, nhưng cấu tạo bên trong lại không bị hư hại chút nào.

Khi tàu vũ trụ an toàn ra khỏi vành đai toái thạch, Bách Lý Nam cũng không nhịn thêm được nữa, đặt mông ngồi lên trên thảm trải nền, cả người đều đã ướt sũng! Còn Diệp Trùng sắc mặt vẫn như thường, hơn nữa còn có chút lưu luyến không nỡ rời, quay đầu nhìn lại vành đai toái thạch bị bỏ lại sau lưng, vẻ mặt này vừa đúng lúc bị Bách Lý Nam đang ngồi trên đất thở hổn hển bắt được, Bách Lý Nam suýt tí nữa có luôn ý muốn mau chóng nhảy ra khỏi tàu vũ trụ.

Cũng may Diệp Trùng không có ý quay tàu vũ trụ trở lại, mà theo lộ trình được ghi dấu trên bản đồ thiên hà bay về phía điểm bổ sung gần nhất, Renault, làm cho Bách Lý Nam đang đánh lô tô trong lòng thở phào một hơi.

- Đại nhân, chúng ta tới Renault rồi, sau đó đi đâu?" Bách Lý Nam hỏi.

Diệp Trùng lắc lắc đầu, trực tiếp đem vấn đề đó đưa cho Bách Lý Nam: "Ta đối với mấy thứ này không rành lắm, ngươi xem chúng ta đi đâu thì tốt?"

Bách Lý Nam trầm ngâm một lát rồi nói: "Đại nhân, tin tức người giết Độc nhãn long bây giờ nhất định đang được truyền đi, e rằng không ít người đang chờ đại nhân người lộ diện đó!"

Diệp Trùng ngạc nhiên nói: "Chờ ta lộ diện? Chờ ta lộ diện làm gì?"

Bách Lý Nam cười khổ nói: "Loại cao thủ như đại nhân, thế lực nào mà không muốn chiêu mộ? Ta nghĩ chỉ cần đại nhân vừa ló mặt ra, bọn họ sẽ chen nhau mà tới, tới lúc đó e rằng thủ đoạn nào cũng sẽ dùng hết!"

Diệp Trùng hừ lạnh một tiếng, hai mắt đột nhiên ngưng trọng, cũng không nói gì, chỉ rút ra trủy thủ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi dao.

Bách Lý Nam trong lòng run rẩy, chỉ hy vọng đám kia biết điều một chút, nếu không, e rằng... Bách Lý Nam cũng không dám suy nghĩ nhiều!

Diệp Trùng suy nghĩ một lát, cởi áo ra, rồi cởi cái áo màu vàng có đường vân màu đen đã lột được từ người Bách Lý Nam đang mặc bên trong ra, đưa cho Bách Lý Nam: "Ngươi tự mình phải cẩn thận hơn!"

Trong lòng Bách Lý Nam ấm áp, nước mắt suýt nữa rơi xuống, sự quan tâm trong giọng nói lạnh nhạt của Diệp Trùng làm Bách Lý Nam kích động vô cùng. Ngay cả người quan tâm mình nhất là lão đại 1 mắt cũng chưa từng để ý đến sự sống chết của mình, nếu như lão đại 1 mắt biết mình có áo lưới, e rằng dù thế nào cũng sẽ cướp lấy, chứ đừng nói tới việc cởi trên người ra đưa cho mình! Nhiều năm như vậy, hắn đã sớm quen mình là một nhân vật nhỏ, không có ai quan tâm đến sống chết của mình, nếu không phải hắn có thể bày mưu tính kế cho lão đại 1 mắt, chỉ sợ hắn sớm bị vứt bỏ tới một nơi không người nào đó chết đói rồi! Mà mấy năm này, dựa vào cố gắng của bản thân, cuối cùng trở thành nhân vật số 2 của của Hồng Kỳ Ưng, bề ngoài huy hoàng, thật ra ngày tháng cũng không dễ chịu, ở trên lão đại áp bức hắn, ở dưới anh em coi thường hắn, Thiết tử coi hắn như kẻ thù. Hắn trước giờ chưa từng gặp được người thật sự quan tâm đến sống chết của hắn.

Bách Lý Nam tình cảm phức tạp nhìn áo lưới trên tay, đột nhiên hai mắt sáng rỡ, không khỏi vui mừng nói: "Đại nhân, ta biết chúng ta phải đi đâu rồi!"

*****

- Hắc giác? Diệp Trùng thấp giọng lẩm bẩm, cái tên thật là đặc biệt!

Bách Lý Nam hưng phấn nói: "Đúng vậy, chính là Hắc giác, đại nhân, cái áo lưới này của ta chính là từ đó mà ra, ở đó không ai dám ra tay, chỉ cần chúng ta vào Hắc giác, vậy thì an toàn rồi! Ở trong đó..."

Sắc mặt Diệp Trùng không thay đổi gì nói: "Việc này người xem mà làm đi!" rồi xoay người rời đi, để lại Bách Lý Nam đang chuẩn bị "phun nước bọt", vẻ mặt ngạc nhiên, đứng ngây tại chỗ, hai tay đang vung lên dừng tại trên không.

Diệp Trùng ngồi ở một góc trầm tư, thực hiện việc tổng kết, kiểm điểm hành vi mấy ngày này. Đây đã trở thành bản năng của hắn từ lâu, khi ở trên hành tinh rác, sau mỗi trận chiến, hắn đều suy nghĩ cẩn thận, tổng kết lại, bản thân có chỗ nào sai lầm, sơ hở, thói quen sinh hoạt của sinh vật biến dị, đặc điểm của động tác, đây đều là những điều hắn phải suy nghĩ, đây cũng là nguyên nhân quan trọng làm cho hắn lần nào cũng khá dễ dàng săn bắt được những sinh vật biến dị mạnh mẽ đó. Mà sau khi Mục Thương tới, vô cùng ủng hộ cách làm này của hắn, về sau liền trở thành bài học phải làm mỗi ngày của Diệp Trùng.

Khi đánh lén Độc nhãn long, bản thân vẫn quá vội vàng a, không đủ bình tĩnh, nếu có thể bình tĩnh thêm một chút, nhất định có thể trong khi bọn hải tặc vẫn chưa phản ứng lại mà bỏ đi, về sau cũng sẽ không bị động như thế này. Đối với bên ngoài vô cùng xa lạ, đó chính là khuyết điểm chí mệnh của mình, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, mình không cách nào khắc phục được.

Vành đai toái thạch thật sự là nơi huấn luyện tự nhiên tốt nhất để luyện tập kỹ xảo điều khiển quang giáp a, à, vừa vặn cũng có thể nhân tiện tập luyện kỹ xảo xạ kích một chút, xem ra tương lai có thể xem xét một chút.

Đột nhiên, Diệp Trùng nghĩ tới Mục, trong lòng kêu gọi vài tiếng, Mục vẫn như cũ không có tí trả lời nào. Tâm trạng Diệp Trùng có chút giảm sút, không khỏi nhớ lại cuộc sống trên hành tinh rác, tuy rằng nơi đó cái gì cũng không có, nhưng bản thân có thể cùng với Mục không kiêng dè gì mà đùa giỡn, cuộc sống mỗi ngày tuy rằng rất khô khan nhưng cũng rất phong phú. Diệp Trùng từ sau khi rời khỏi hành tinh rác, số lần cười vẫn không bằng số lần hắn cười trong một ngày trên hành tinh rác. Đối với sự vật xa lạ, Diệp Trùng vẫn thường cảm thấy một loại nguy hiểm tiềm ẩn, cái này làm hắn không khỏi thận trọng, cẩn thận đối đãi với từng việc một, cho dù đó có lẽ chẳng qua chỉ là việc bình thường trong mắt người khác.

Ở đây hoàn cảnh phức tạp, biến số thì nhiều, vượt xa so với hành tinh rác!

Tuy rằng vô cùng khát khao rời khỏi hành tinh rác, nhưng bây giờ đã thật sự rời khỏi rồi, lại thiếu Mục bầu bạn, Diệp Trùng cứ cảm giác thiếu đi cái gì đó.

Renault, cảng dừng chân của tàu vũ trụ, tất cả nhân viên đang làm việc đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn con tàu vũ trụ hư hỏng đến mức có thể tan vỡ bất cứ lúc nào tiến vào cảng, nếu như nó vẫn có thể gọi là tàu vũ trụ. Ngay cả một nhân viên kinh nghiệm phong phú nhất trong đó nhìn thấy cũng không khỏi lắc đầu không thôi, nói với một thanh niên bên cạnh: "Ta làm ở đây hơn 50 năm rồi, vẫn là lần đầu tiên thấy con tàu thảm như vậy, chậc chậc, con tàu này e rằng bán phế liệu cũng không ai muốn mua, thật may là bọn họ vậy mà có thể đi tới đây! Nói với bọn họ, con tàu này chúng ta không thể sửa!"

Nhưng kỳ quái là đối phương vậy mà lại không đưa ra yêu cầu sửa chữa, chỉ yêu cầu bổ sung năng lượng!

Diệp Trùng và Bách Lý Nam xuống tàu, người xung quanh đều dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn 2 người, 2 người sắc mặt cũng không đổi, Diệp Trùng vốn không coi mấy người này ra gì, mấy người này có quan hệ với mình sao? Khi phát hiện bọn họ không có nhiều nguy hiểm, đám người này liền bị hắn loại ra khỏi phạm vi để ý. Còn Bách Lý Nam dù sao cũng từng là nhân vật số 2 của Hồng Kỳ Ưng, làm gì để đám người này vào trong mắt, càng không để mắt tới mấy ánh mắt này.

Tiền thân của Renault là một hành tinh nhỏ, sau nhiều năm cải tạo mới biến thành hình dạng như ngày nay. Do nó nằm trên lộ trình bắt buộc phải đi qua để tới Hắc giác, cùng với số người tới Hắc giác ngày càng tăng, Renault vì thế mà ngày càng phồn vinh.

Bách Lý Nam vô cùng sành sỏi tự nhiên trở thành hướng dẫn viên, bắt đầu giới thiệu với Diệp Trùng: "Renault thật ra là một trạm bổ sung, cũng là trạm bổ sung cuối cùng trước khi đi vào Hắc giác, cho nên người tới Hắc giác, đại đa số đều phải tiến hành bổ sung ở đây. Ừm, có thể là bởi vì rất gần với Hắc giác, cho nên ở đây có rất nhiều đặc sản của Hắc giác, cho nên cũng có không ít thương lái không muốn mạo hiểm vào Hắc giác tới đây để mua hàng, nhưng giá cả so với bên trong Hắc giác cao hơn nhiều."

Tòa nhà lớn cao đến đụng mây, các loại máy bay lượn vù vù trong không trung, người đi đường với đủ loại trang sức trên người. Trên đường phố rộng rãi chỉ có lác đác vài hàng người kéo nhau đi. Trước cửa không ít cửa hàng bên đường chiếu ra các màn hình quảng cáo, lần đầu tiên Diệp Trùng thấy được màn hình quảng cáo, không khỏi để ý kỹ càng, trên máy phát trôi nổi một người đẹp tuyệt thế nửa trong suốt, gương mặt hoàn mỹ vô cùng, thân thể nóng bỏng đầy mê hoặc, giọng nói đầy sức dụ dỗ, cùng tập hợp trên một con người, xinh đẹp vô cùng. Một cái nhấc tay, một cái vung chân, không khỏi làm người rung động, mà đôi môi ẩm ướt, mềm mại, đỏ thẫm khẽ mở, giọng nói như nhạc trên trời gần như làm cho mọi người kích động muốn lập tức mua loại hàng hóa này.

Đương nhiên, đây là đối với người thường mà nói, thí dụ Bách Lý Nam! Bách Lý Nam si ngốc nhìn người đẹp trong màn hình quảng cáo, nước miếng đều sắp chảy ra luôn.

Mà muốn làm cho một kẻ chưa từng giao tế với phái nữ như Diệp Trùng xây dựng được một tiêu chuẩn đẹp xấu, không nghi ngờ gì là một công trình vô cùng vĩ đại.

Diệp Trùng hoàn toàn xuất phát từ góc độ thực chiến, hai chân thật quá mảnh mai đi, không cách chi có đủ lực bạo phát, da dẻ hai tay quá mịn màng, khả năng chịu lực nhất định là vô cùng tệ hại, cơ ngực quá bự lại không bền chắc, không chỉ lực lượng vô cùng yếu ớt, hơn nữa, không nghi ngờ gì sẽ gây ra phiền toái khi di động. Mái tóc quá dài rất khi chiến đấu rất dễ bị vướng vào đồ vật, vô cùng có khả năng chí mạng, vô cùng nguy hiểm! Diệp Trùng không khỏi lắc lắc đầu, điều duy nhất làm người ta vừa ý là cái eo thon nhỏ của nàng ta, Diệp Trùng không hề nghi ngờ nó có một sự dẻo dai kinh người!

Đánh giá tổng thể: Tệ hại vô cùng!

Bách Lý Nam vẫn mê đắm nhìn người đẹp trên màn hình quảng cáo, miệng không tự chủ được lẩm bẩm: "Không hổ là người tình trong mộng của ta, nữ nhân hoàn mỹ nhất trên thế giới, a, Phượng Túc, tình yêu của ta, nàng lúc nào làm đại sứ cho loại sản phẩm này? Cái gì? Ta vậy mà vẫn chưa mua? Không được, đây... đây thật không phù hợp với thân phận người hâm mộ cuồng nhiệt của ta, ta nhất định phải cố gắng tới cùng!"

Bách Lý Nam đầu phát nóng, như một làn khói chạy vào trong cửa hàng, hồi lâu mới ôm một đống đồ đi ra. Ông chủ cửa hàng cười tít mắt đưa hắn ra tận cửa.

Diệp Trùng chỉ đồ đạc trên tay Bách Lý Nam: "Đống này là cái gì?"

Bách Lý Nam đang hàm hồ lúc này mới nhìn kỹ lại, lập tức sắc mặt tái mét, lại... lại là đồ dùng phụ nữ?

Hai người đều không chú ý tới một cặp mắt láo liên đang nhìn theo trong góc đường.

- Ngươi thật sự nhìn thấy rõ? Một tráng hán trung niên dáng vẻ uy vũ trầm giọng hỏi.

- Lão đại, anh vẫn không tin đôi mắt này của em sao? Tên Bách Lý Nam đó, em đã từng gặp nhiều lần rồi, chắc chắn không nhận lầm!" Trả lời là một tên dáng hình ngũ đoản, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại một cách gian xảo, thoạt nhìn chính là một tên cực kỳ lanh lợi.

- Thiết Tam của Hồng Kỳ Ưng không phải nói là Bách Lý Nam đã chết sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Tráng hán trung niên suy nghĩ mãi vẫn không hiểu.

- Em cũng đang buồn bực, hắn không phải chết rồi sao? Thiết Tam, loại lời này có cho hắn cũng không dám nói bậy, nhưng em rõ ràng nhìn thấy Bách Lý Nam a! Ừ, đúng rồi, bên cạnh hắn còn có 1 người!" Tên nhỏ con nhớ lại.

- Cái gì? Thân thể cường tráng của tráng hán trung niên rung động, vội vàng hỏi: "Ngươi nói là bên cạnh hắn còn có 1 người?"

- Đúng vậy, tên đó còn rất trẻ, dáng người bình thường, chỉ là bộ dáng giống như có ai thiếu tiền hắn, Bách Lý Nam đối với người này hình như vô cùng cung kính!"

- A! Tráng hán trung niên thất thanh la lên, rất nhanh liền bừng tỉnh ngộ: "Ta biết hắn là ai, nhất định là hắn!"

- Lão đại, ai vậy? Người anh nói đó là ai vậy? Tên nhỏ con thấy lão đại thất thái như vậy, không khỏi tò mò hỏi.

Tráng hán trung niên từ từ nói: "Hắn nhất định là thích khách đã ám sát Độc nhãn long đang được loan truyền ầm ĩ đó."

- Cái gì? Tên nhỏ con thất kinh: "Hắn không phải đi bãi Xích tinh sao?"

- Nếu như ta không đoán sai, hắn nhất định là xuyên qua vành đai toái thạch mà tới đây. Cao minh a, hì hì, không ngờ là hầu như mọi người đều bị hắn chơi cho quay vòng vòng! Lợi hại, lợi hại! Nếu như loại cao thủ này có thể có thể làm việc cho ta..." Tráng hán trung niên đi vòng vòng trong phòng, trong lòng như bị chọc ghẹo, ngứa ngáy vô cùng!

- Lão đại, anh nói chúng ta phải làm gì?

Tráng hán trung niên trầm ngâm một hồi mới dứt khoát nói: "Nhất định phải dán mắt vào hắn cho ta, nhưng nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được kinh động hắn, chậc chậc, cơ hội tốt thế này, chúng ta nhất định phải mưu tính cho thật tốt!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)