Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 226

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 226: Chiếm đóng hành tinh Dật Cúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chính ngay lúc này, cửa của trà sảnh bị người ta đẩy bung ra. Một đoàn người tuần tự bước vào, dẫn đầu chính là Quả Nhân đó. Công tác chuẩn bị của Phàn Thanh làm vô cùng đầy đủ, tướng mạo mấy nhân vật chủ yếu của Parpart, nàng đều ghi nhớ trong lòng. Nhìn lại, vẫn còn dư mười lăm giây.

Sắc mặt Phàn Thanh hơi hòa hoãn, đứng dậy, trên mặt như gió xuân xua tan mùa đông, cười mím chi nói: "Quả tiên sinh thật là giữ đúng giờ, không sai lệch chút nào a."

Quả lão đại cười ha hả: "Để Phàn tiểu thư đợi lâu rồi, thật là có lỗi a."

Phàn Thanh hơi cười nói: "Nào có, nào có, quý đoàn có thể vì hàn gia thâm nhập vào vành đai toái tinh tử vong, chờ đợt chút thế này có là gì? Ừm, mấy vị này là?" Ánh mắt của nàng quét về phía năm người mang mặt nạ màu bạc bên cạnh. Trong năm người này, trừ một người thân hình hơi cao ra, bốn người còn lại ai nấy đều có thân hình nhỏ bé, gầy ốm, ngược lại làm nổi bật Quả Nhân anh võ, dũng mãnh.

Mấy người này tuyệt đối không phải người ban đầu của sư sĩ đoàn Parpart, hơn nữa, mấy người này, ai nấy đều bước đi trầm ổn, giữa tĩnh và động, cực có sức kéo. Cao thủ! Trong lòng khẽ run, tuy rất không thích người giả thần giả quỷ thế này, nhưng Phàn Thanh lại không biểu hiện ra bất cứ vẻ không vui nào.

- Mấy vị này là đoàn viên mới của chúng tôi, lần nào cũng nhờ bọn họ giúp đỡ, chúng tôi mới hoàn thành ủy thác. Phong tục trong tộc bọn họ quái dị, ha ha, chỉ có vợ hoặc chồng của mình mới có thể thấy được dung mạo của nhau, nếu không sẽ không chết không thôi. Vẫn mong Phàn tiểu thư thứ lỗi. Quả lão đại vội vàng giới thiệu. Ánh mắt năm người cố ý, vô tình quét về phía mấy nhân viên ngụy trang đó, làm Phàn Thanh giật thót trong lòng.

- Quả lão đại khách khí rồi. Ha ha, xem ra quý đoàn phát triển lớn mạnh a, chúc mừng, chúc mừng.

Chủng tộc trong thiên hà nhiều không kể xiết, các loại phong tục kỳ lạ cũng vô cùng vô tận, loại phong tục này tuy hiếm gặp, nhưng cũng làm người ta có thể hiểu được.

Cái gì mà phong tục, thuần túy là nói xàm, nhưng ít nhất nói đi nói lại, là một cái cớ không tồi, đây là phương pháp tiểu Francis nghĩ ra. Năm ngàn người đeo mặt nạ, tám người Diệp Trùng đã lộ mặt lẫn vào trong đó, quỷ mới phát hiện được. Nhưng hiện giờ mặt nạ tuy rằng tiện nghi, nhưng năm ngàn cái cũng không phải là con số nhỏ không tốn công sức, mấy người Diệp Trùng chỉ đành làm trước năm cái mang lên. Cẩn thận chút, bốn người lần này Diệp Trùng mang theo không có ai là người đi hành tinh Cơ Nguyên lần trước.

- Phàn tiểu thư nói đùa rồi, so với Phàn gia, chúng tôi vẫn kém không biết xa đến cỡ nào a. Lời đối đáp của Quả lão đại nói không chút kẻ hở, nhưng hắn chuyển đề tài: "Phàn tiểu thư, chúng ta hay là nói chuyện chính đi."

- Được. Sắc mặt Phàn Thanh nghiêm chỉnh.

- Liên Y Lan chúng tôi tìm thấy rồi, nhưng so với dự tưởng có chút khác biệt. Quả lão đại nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.

- Khác biệt? Ừm, không biết là khác biệt gì? Miệng hỏi, trong lòng Phàn Thanh cười lạnh, loại người này nàng thấy nhiều rồi, ai nấy đều muốn nhân cơ hội nâng giá, kiếm thêm chút tiện nghi.

- Vốn dĩ chúng tôi cho rằng có thể tìm thấy một cây thì đã là may mắn trời cho rồi. Nào biết hôm đó may mắn tốt tới không ngờ, lại tìm thấy ba cây. Ha ha, quả thật là ra ngoài ý liệu a. Vẻ mặt Quả lão đại như thường nói.

- Cái gì, ba cây? Phàn Thanh thất thanh kêu lên, đột nhiên đứng dậy, trong cặp mắt phượng, đầy vẻ không thể tin được.

Sự thất thố của Phàn Thanh cũng làm thủ hạ của nàng lập tức khẩn trương lên, cho rằng xảy ra chuyện gì. Sột soạt một cái, vây lấy mấy người. Mà Quả lão đại vẫn dáng vẻ nhàn hạ, giống như không nhìn thấy mấy người này vậy.

Thấy đám thủ hạ này vây lại, thần sắc Phàn Thanh có chút xấu hổ, cho mọi người lui xuống, ngượng ngùng nói: "Phàn Thanh thất thố, làm các vị cười chê rồi." Sắc mặt nàng như thường, trái tim lại đập mạnh không thôi, chính trong khoảnh khắc thủ hạ vừa có cử động vừa rồi, sát cơ lóe lên rồi mất trong mắt năm gã đeo mặt nạ đó làm trong lòng nàng khẩn trương.

- Ha ha, ra ngoài làm việc, cẩn thận chút là nên mà. Đối với uy tín của Phàn gia, tôi vô cùng tin tưởng. Vẻ mặt Quả lão đại không hề giả dối, tuy là lời đối đáp, nhưng cũng làm Phàn Thanh hảo cảm vô cùng.

- Ba cây hàn gia cần toàn bộ, ra giá hai trăm vạn điểm, không biết ý Quả lão đại thế nào? Cây Liên Y Lan này nàng phải lấy cho bằng được.

Một cây năm mươi vạn điểm, ba cây hai trăm vạn điểm, giá này cũng coi như là công bằng. Quả lão đại lén liếc Diệp Trùng một cái, cười trả lời: "Phàn tiểu thư quả nhiên là người sảng khoái, được, cứ quyết định vậy đi."

Động tác nhỏ nhặt này của Quả lão đại bị Phàn Thanh bắt được rất rõ ràng, trong lòng xoay chuyển như điện, vẻ mặt không chút thay đổi: "Vậy thì phải cám ơn quý đoàn thành toàn rồi."

Cùng lúc này, một gã đeo mặt nạ sau lưng Quả lão đại đưa tới trước một cái rương thu thập, mở rương ra, ba cây Liên Y Lan yên tĩnh đặt ở trong.

Phàn Thanh kinh ngạc nhìn Quả lão đại một cái, đám người thô lỗ này lại biết dùng rương thu thập để đặt Liên Y Lan, hơi ra ngoài ý liệu của nàng. Nàng không khỏi nói một câu có ý nghĩa sâu sắc: "Quý đoàn quả nhiên là thâm tàng bất lộ a."

Quả lão đại cười ha hả, không nói gì. Giao dịch hoàn tất tại chỗ, mấy thế gia này quả nhiên tài lực hùng hậu, bỏ hai trăm vạn điểm mà không nhíu mày một cái, làm mấy người Quả lão đại đỏ mắt vô bì.

- Tệ đoàn sẽ dời tới hành tinh Dật Cúc, sau này nếu như có mối làm ăn nào, vẫn xin chiếu cố nhiều a. Quả lão đại vẻ mặt tươi cười.

Phàn Thanh không khỏi có chút ngạc nhiên, hành tinh Dật Cúc khoa học kỹ thuật lạc hậu, dân cư thưa thớt, tuyệt không phải chỗ tốt phát triển sư sĩ đoàn. Nàng hiện giờ có thể khẳng định, thực lực của sư sĩ đoàn Parpart tuyệt không giống điều tra của mình chút nào.

Sư sĩ đoàn có thực lực thế này, không gian phát triển ở những hành tinh có dân cư đông đúc đó mới lớn hơn. Dù sao dân cư đông cũng tức là số lượng ủy thác nhiều hơn, sư sĩ đoàn có thực lực rất dễ ở chỗ này bộc lộ tài năng, từ đó mà đứng vững. Bọn họ tại sao lại chọn hành tinh như Dật Cúc làm căn cứ của mình?

- Quý đoàn đây là... Vẻ mặt Phàn Thanh nghi hoặc.

Quả lão đại giải thích nói: "Chúng tôi gần đây chiêu mộ được một tốp thành viên không tốt, cần không gian khá lớn để tiến hành huấn luyện, cho nên chỉ đành chọn mấy hành tinh lạc hậu này. Hơn nữa, tệ đoàn thực lực nhỏ bé, ở mấy địa phương này cũng có thể dễ dàng đứng vững hơn!"

- Quả lão đại quá khiêm tốn rồi! Tuy không tin lắm, nhưng Phàn Thanh vẫn tán tụng Quả Nhân một câu.

Phen giao dịch này tự nhiên là chủ khách cùng vui, hai bên xây dựng quan hệ hợp tác tốt đẹp.

Hai trăm vạn điểm, đối với cá nhân mà nói, vô nghi là một con số cực kỳ khả quan. Nhưng đối với một sư sĩ đoàn hơn năm ngàn người mà nói, đây quả thật là quăng đồ vào nước, có nghe cũng không vang. Một cái quang giáp của Hải Liên đã cần ba vạn điểm, hai trăm vạn điểm chẳng qua cũng chỉ tương đương hơn sáu mươi cái quang giáp Minh Nguyệt.

Nhưng tốt xấu gì cũng là buôn bán đầu tiên của mọi người, vẻ mặt mọi người đều khó giấu được sự hưng phấn.

Công tắc không gian hai ngàn điểm, thiết bị liên lạc ba ngàn điểm, hệ thống quét hình thì đắt chút, năm ngàn điểm. Mấy cái linh kiện này đều cực kỳ bình thường, không có món nào là hàng cao cấp, nhưng giá đó quả thật làm Diệp Trùng đau lòng không thôi, càng làm Diệp Trùng vô cùng hoài niệm tên súc sinh Thương, nhớ lúc đó mình đúng là kẻ giàu có danh đúng như tên a.

Một cái quang giáp tông ủi thêm vào thiết bị cơ bản thì cần một vạn điểm, Diệp Trùng cuối cùng quyết định dùng một trăm vạn điểm vũ trang cho một trăm cái quang giáp tông ủi, mấy cái quang giáp này sau này chính là dùng làm bề mặt trong đoàn, cũng là lực lượng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ chủ yếu nhất. Một trăm vạn điểm còn lại, Diệp Trùng không dám dùng bậy, theo như tính toán của Quả Nhân, ngay cả ở hành tinh lạc hậu Dật Cúc đó, xây dựng một căn cứ quy mô có thể chứa năm ngàn người, một trăm vạn điểm này có thể vẫn không đủ.

Tiền à tiền! Với sự bình tĩnh của Diệp Trùng cũng muốn quát lên một câu.

Liệu sức mà làm, vô luận là tìm kiếm Mục Thương, hay là tìm đường trở về trở về năm thiên hà lớn, đối với Diệp Trùng mà nói, thực lực trước mắt của hắn cũng còn xa mới đủ. Sự cấp thiết này không có trợ giúp gì đối với sự tiến triển của sự việc, hắn có đủ kiên nhẫn để lớn mạnh từng chút một. Mạng mô phỏng của thiên hà Hà Việt không hề phổ cập, thứ nhiều hơn là mạng mô phỏng chuyên dụng do tự bản thân thế gia hoặc sư sĩ đoàn cỡ lớn xây dựng.

Hơn nữa, khoa học kỹ thuật của thiên hà Hà Việt tiên tiến hơn năm thiên hà lớn quá nhiều, Diệp Trùng rất hoài nghi nơi này rất có khả năng có hư nghĩ trí cảm cường đại giống như Mục Thương. Thật ra, từ sau khi có chút hiểu biết không ngờ về thiên hà Hà Việt, trong lòng hắn đã có một suy đoán: Mục Thương rất có khả năng chính là đến từ thiên hà thần bí mà mạnh mẽ này. Nếu như như thế, vậy thì vào mạng mô phỏng sẽ là một việc khá nguy hiểm.

Trước mắt, hắn căn bản nghĩ không ra bất cứ phương pháp nào có thể tìm được Mục Thương. Nếu đã như vậy, vậy bỏ việc này xuống trước. Đây chính là phong cách của Diệp Trùng, suy nghĩ bình tĩnh thay cho xung động cảm tính. Nếu như Mục Thương vẫn tồn tại, hắn hoàn toàn không lo lắng sự sinh tồn của bọn họ, vô luận nhìn từ góc độ nào, khả năng bọn họ sống sót đều cao hơn mình nhiều.

Trước tiên phải nỗ lực sống sót ở thiên hà Hà Việt, đây là mục tiêu không lớn mà thực tế hắn định ra. Tuy hoàn cảnh trước mắt không hề coi là quá tốt, nhưng cuộc sống càng nguy hiểm hơn thế này, Diệp Trùng cũng từng trải qua, tự nhiên cũng không có bất cứ bất mãn nào.

Thành phố Terry là một thành phố nhỏ chỉ có ba triệu người, nó không có bất cứ chỗ nào làm người ta ngạc nhiên, thành phố thế này ở hành tinh Dật Cúc chỗ nào cũng có. Vị trí địa lý của hành tinh Dật Cúc cực kỳ hẻo lánh, nằm ở rìa vành đai toái tinh tử vong, thêm vào bản thân nó thiếu thốn khoáng sản, cho nên nơi này vô luận là kinh tế hay là khoa học kỹ thuật đều cực kỳ lạc hậu. Ngành công nghiệp chính địa phương là ngành trồng trọt, do nguyên nhân khí hậu, trái cây nơi này sản xuất lại khá nổi tiếng. Biết sao được, hành tinh Dật Cúc cách khá xa các tuyến đường chủ yếu nhất, lợi nhuận bán trái cây lại không đủ làm đám tay buôn động lòng, cho nên tới giờ, hành tinh Dật Cúc vẫn có dáng vẻ lúc trước.

Nông trường của Nevid đột nhiên vào ở rất nhiều người lạ, phần lớn mấy người này đều mang mặt nạ màu bạc, xem ra vô cùng quái dị. Hàng xóm xung quanh ai nấy đều thảo luận việc này, Nevid muốn bán nông trường đi hành tinh khác phát triển, mỗi người nơi này đều biết, nhưng mọi người đối với nông trường này của hắn lại thèm rõ dãi. Đây là một mảng bình nguyên có diện tích cực kỳ lớn, đất đai bằng phẳng không ngờ, vô luận là ánh sáng hay là nguồn nước đều không chê trách gì được, bất kể trồng cái gì cũng có thể có thu hoạch tốt.

Không ngờ mấy người chỗ khác này lại im hơi lặng tiếng thu mua nông trường. Nhưng mấy người này không ngốc tới mức có ý định trên người đám đeo mặt nạ này. Đám người này vừa nhìn là biết không phải kẻ lương thiện, vô luận cử chỉ hay là động tác, đều lộ ra sự hung mãnh nồng đậm. Rất nhiều người vẫn nhớ khi mấy ngàn cái quang giáp cùng đáp xuống nông trường của Nevid, mọi người đều cho rằng hải tặc vũ trụ đến.

Hành tinh Dật Cúc rất ít có hải tặc vũ trụ tới, dù sao hành tinh nghèo nàn như vậy quả thật là không có bao nhiêu thứ béo bở để vơ vét.

Sau khi đám người lạ này tới, cả ngày đều ở trong nông trường, không thấy một ai ra ngoài. Chính trong lúc mọi người kỳ quái trong lòng, mấy đội xây dựng tiến vào trong. Ở trên mảnh đất phì nhiêu này dựng nên một bức tường quây khổng lồ, gần như bao vây toàn bộ cả nông trường. Mãi tới mười ngày, mấy đội xây dựng này mới đi ra từ bên trong bức tường này.

Ai cũng không biết thứ mấy người này làm đều là mê hoặc tự động.

Mấy ngày sau, dưới màn hình ở cửa lớn, sáu chữ sư sĩ đoàn Parpart (Phách phách đặc sư sĩ đoàn) làm mọi người bừng tỉnh ngộ, thì ra đây là một sư sĩ đoàn a.

Tiền vô nghi là việc Diệp Trùng đau đầu nhất hiện giờ, cứ địa mới làm được một nửa công trình, tiền đã xài gần như hết sạch. Điều duy nhất làm hắn cảm thấy may mắn là, thực phẩm ở nơi này quả thật là rẻ, nếu không, hắn còn phải phiền não vì cái bụng của năm ngàn người này.

Nếu như còn không nhận nhiệm vụ, chỉ e chính là cục diện ngồi không ăn lở núi. Hắn dẫn mấy người Quả lão đại, Tang Phàm, đi tới sở công chứng ủy thác của thành phố Terry.

Tầng lầu thấp tè, cửa chính mộc mạc, so với sở công chứng ủy thác của mấy hành tinh phát đạt Diệp Trùng từng thấy qua đó, hai bên giống như không phải là sản phẩm của một thời đại. Bước vào cửa, chỉ thấy lác đác vài người không việc gì làm đang đi lại bên trong. Còn nhiệm vụ có thể nhận được trên bảng ủy thác chỉ có vài cái ít tới mức đáng thương, lại nhìn thù lao, mọi người không khỏi nhìn nhau.

Nhưng mọi người ngược lại cũng không than vãn gì, trước mắt an toàn là trên hết, chỉ cần có thể không làm ba đại thế gia chú ý, gian khổ chút lại ngại sao? Huống chi, so với cuộc sống của Tang tộc ở Thiên vực trì, nơi này đã có thể coi như là thiên đường rồi. Đối với mấy người Quả lão đại, vẫn luôn lăn lộn ở tầng dưới xã hội, thuộc loại hình chịu khó chịu khổ, cũng không than vãn gì.

Chỉ là trong đoàn hiện giờ cần lượng lớn tiền bạc, với Diệp Trùng, trang bị cơ bản nhất của mỗi người hiện giờ cũng chưa đạt được. Năm ngàn người, mỗi người một vạn điểm, tổng số chính là đạt tới mức năm mươi triệu điểm. Còn như mấy máy móc quang giáp Diệp Trùng muốn mua đó, mỗi cái đều từ mấy triệu trở lên. Giờ nghĩ lại, trang bị trên Hoa hoa công tử thật là xa xỉ a, tất cả máy móc của ba phòng thí nghiệm, cái này không phải là sản phẩm đỉnh cao nhất của năm thiên hà lớn, giá cả đắt đỏ, mỗi một cái đều có giá trên trời. Với tài lực hiện giờ của Diệp Trùng, ngay cả một món trong đó cũng mua không được.

Nhưng Diệp Trùng cũng không phải là người kén cá chọn canh, xem sơ qua mấy ủy thác này, còn trưng cầu ý kiến của Quả lão đại, Diệp Trùng nhận lấy toàn bộ ủy thác có thể nhận được. Phần lớn mấy ủy thác này cần lượng lớn nhân thủ, mà lại là việc khá tầm thường, thêm vào thù lao không hề cao, bình thường rất ít có sư sĩ đoàn nguyện ý tiếp nhận.

Nhưng thứ Diệp Trùng hiện giờ không thiếu nhất chính là người. Năm ngàn phía dưới mỗi ngày đều ở đó không có việc làm, chỉ đành không ngừng huấn luyện giết thời gian. May mà bức tường đã xây, cũng không sợ kinh thế hãi tục. Đáng thương nhất có lẽ phải kể đến mấy người tiểu Francis, bọn họ giống như bầy cừu chui vào bầy sư tử, làm cho Tang Phổ vẫn luôn cực kỳ để ý tới thực lực của tộc nhân cũng chịu không nổi, tự thân tiến hành huấn luyện với bọn họ. Từ đó, cuộc sống u ám của bọn họ bắt đầu mở màn. Điều chết người nhất là trước mặt một tên biến thái, ngươi sẽ cảm thấy không khí không đủ, nhưng nếu như ở trước mặt năm ngàn tên biến thái, vậy thì ngươi sẽ phát hiện ngươi không có chỗ nào tốt.

Để mấy người Quả lão đại và Tang Phàm ở lại chỗ này thử vận may, Diệp Trùng liền trở về căn cứ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)