Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 279

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 279: Vương gia trang
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ánh mắt năm người rất tự nhiên rơi trên người mấy người Diệp Trùng, ánh mắt cuối cùng rơi trên người Nhuế Băng là nhiều nhất, lớn nhất. Vẻ ngoài xấu xí và thể hình gầy yếu của Diệp Trùng đều không đủ làm hắn trở thành tiêu điểm trong đám người này. Còn Nhuế Băng lại giống như một nữ thần băng tuyết, khí chất lạnh lùng, một bộ đồ luyện công trắng như tuyết, vô luận đi tới đâu, người ta đều không cách nào coi thường sự tồn tại của nàng.

- Cám ơn hậu tình của Vương gia, hai đứa trẻ đã được cứu về rồi. Thôn dân lớn tuổi kính cẩn nói.

- Cứu về rồi? Trên mặt thanh niên dẫn đầu đó hơi hiện ra vẻ kinh ngạc. Phải biết, Lược đồng giả không ai không phải là cao thủ, có thể đoạt người từ trên tay Lược đồng giả, vậy thân thủ của hắn vô nghi có thể coi như là cao thủ nhất lưu rồi. Hắn lập tức hành lễ cảm ơn: "Cám ơn các vị rat ay tương trợ!"

Ánh mắt lướt qua trên người đoàn ngoài, cuối cùng rơi trên người Nhuế Băng. Trong mấy người này, chỉ có Nhuế Băng mới có phong phạm cao thủ, những người còn lại, Diệp Trùng tự nhiên không cần xét tới, hoàn toàn thích hợp dùng để làm vật nền. Còn đám bảo tiêu của đứa trẻ, vừa nhìn thân thể nhỏ bé đó thì bị bọn họ gạt bỏ ra ngoài. Đối với lão già Phá Xa, một thân cơ nhục ngược lại đáng xem, nhưng trừ cơ nhục ra cái gì cũng không có. Griffiths à, vậy thì càng không phải là cao thủ.

Vẻ mặt Nhuế Băng không hề lay động, lạnh lùng như băng tuyết, nói nàng không phải là cao thủ, đánh chết người khác cũng không tin, càng huống chi bên cạnh còn có một gã xấu xí làm nền. Cho dù Nhuế Băng ban đầu có bảy phần khí thế dung mạo, vậy cũng tôn lên thành ra mười phần.

Nhưng, bọn họ rất mau liền thu lại ánh mắt nhìn chăm chú gương mặt Nhuế Băng, từ một điểm này mà xem, tố chất của bọn họ cũng cực kỳ không tệ. Ánh mắt rơi trên người thôn dân cao tuổi, gương mặt ngay thẳng nói: "Hai đứa trẻ này có thể được Lược đồng giả nhìn trúng, nghĩ chắc tư chất nhất định cực kỳ xuất sắc. Chủ nhân nhà ta muốn thu hai đứa trẻ làm đồ đệ, không biết các vị có ý thế nào?"

- Quá tốt rồi! Thông dân lớn tuổi cao hứng nói: "Có thể được Vương gia nhìn trúng là phúc khí của chúng, nào có đạo lý không đồng ý, xin thay ta cám ơn quý trang chủ." Thôn dân xung quanh ai nấy đều lộ ra vẻ cao hứng và ngưỡng mộ.

Năm người Vương gia này rõ ràng có chút hưởng thụ đối với loạt biểu tình này của mọi người. Người dẫn đầu đó vừa ý gật đầu: "Vậy không biết cha mẹ của hai đứa trẻ này ở đâu, có thể cần các vị theo chúng ta cùng đi vào trang một chuyến, dù sao việc này cần sự đồng ý của các người. Ừm, bọn trẻ đâu, chúng tôi cho rằng tạm thời vẫn là tới ở trong trang thì an toàn hơn, đương nhiên, chúng tôi không hề không tin vị cao thủ này, chỉ là trong trang dù sao người khá đông, bọn trẻ cũng có bạn chơi chung."

Vương Mông này nói năng tự nhiên, các phương diện đều chu đáo, giọt nước không lọt. Trong đám người đi ra hai cặp vợ chồng, trên mặt bọn họ đều đầy vẻ hạnh phúc, trong lòng bọn họ, con cái có thể tiến vào Vương gia, sau này nhất định sẽ có tiền đồ.

Trên mặt Vương Mông trước sau đều treo nụ cười nhè nhẹ, không hề làm người ta cảm thấy đáng ghét, quay mặt đối diện mấy người Diệp Trùng: "Các vị khách phương xa, chi bằng tới tệ trang ở vài ngày, lúc này chính là lúc Cửu Diệp hoa nở, Cửu Diệp hoa của tệ trang ở khu vực xung quanh cũng có chút tiếng tăm. Không biết ý các vị thế nào?"

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Diệp Trùng, loại việc này không ai dám đưa ra ý kiến, trừ Diệp Trùng.

Vương Mông không khỏi cả kinh, đứng đầu đoàn người này lại là gã xấu xí đó. Cẩn thận đánh giá Diệp Trùng, vô luận là thể hình hay là cái gì, tìm không ra bất cứ chỗ lóe sáng nào, trên người cũng không có chút khí tức nào của cao thủ. Người bình thường thế này, làm sao có thể là người đứng đầu của đội ngũ này chứ? Mà một cao thủ có thể cướp người trên tay Lược đồng giả thế này lại tâm cam tình nguyện nghe lệnh của hắn?

Vấn đề này làm Vương Mông nghi hoặc không hiểu.

Diệp Trùng liếc nhìn lão già Phá Xa, nói: "Ông quyết định." Giờ phút này, vẫn là tin chuyên gia thì thích hợp hơn.

Lão già Phá Xa không từ chối, hơi trầm ngâm rồi đồng ý: "Vậy thì làm phiền quý trang rồi." Lão biết ở loại địa phương này, nếu như đắc tội bộ tộc lớn giống Vương gia thế này là một việc khá phiền phức và nguy hiểm.

Đám người này thật là kỳ quái, dẫn đầu là một tên xấu xí, thực lực tệ hại thế này không nói, người có quyền quyết định thứ hai lại không phải cô gái mặc đồ trắng có thực lực cao siêu này, ngược lại là lão già cơ bắp thực lực trung bình? Thật là kỳ quái. Trong đầu óc bọn họ, địa vị một người ở trong đoàn thể và thực lực của hắn nên phải tỷ lệ thuận. Nhưng hắn tuy trong lòng không hiểu, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười nhẹ: "Quá khách khí rồi, trang chủ biết các vị quang lâm, nhất định sẽ cảm thấy vinh hạnh vô cùng."

Cảm giác Vương gia trang tạo cho Diệp Trùng giống như một pháo đài cổ đại. Từng khối đá xanh khổng lồ xây thành tường cao, cao hơn ba mươi mét. Lại còn có cửa thành, làm đoàn người này của Diệp Trùng ai nấy đều mở mang tầm mắt. Dáng vẻ của mấy người của Diệp Trùng rơi vào trong mắt mấy người Vương Mông, càng thêm khẳng định bọn họ từ quê tới.

So với thiên hà Hà Việt, nơi này tràn đầy khí tức nguyên thủy. Mặt đường đá xanh, khắp nơi có thể thấy các loại xe thú kéo nguyên thủy, quầy sạp nhỏ hai bên đường, nhìn tới mức Diệp Trùng hoa cả mắt. Vô luận là thiên hà Hà Việt hay là năm thiên hà lớn, nào có sự náo nhiệt của chỗ này, các loại tiếng kêu bán hang không ngừng vang bên tai.

Đồ đạc bán trên mấy quầy sạp này cũng hiếm có, kỳ lạ, rất nhiều thứ Diệp Trùng cũng chưa từng thấy qua. Các loại da lông, sừng thú, những thứ mấy người này mặc cũng đặc sắc đủ loại, thậm chí còn có người chỉ mặc một cái quần đùi da thú, lộ ra nửa thân trên cường tráng.

Vương Mông cười giới thiệu: "Nơi này là chợ lớn nhất quanh đây, nếu như các vị cần thứ gì, không cần khách khí, cứ nói với tôi, tự nhiên sẽ không làm các vị thất vọng. Đối với cao thủ, vô luận bộ tộc nào đều ra sức lôi kéo, trong mắt Vương Mông, người duy nhất có giá trị trong đoàn người này chính là Nhuế Băng. Chỉ cần có thể lôi kéo cô gái mặc đồ trắng này, mấy thứ nhỏ bé này có coi là gì? Dường như nhìn ra đoàn người Diệp Trùng tò mò đối với mấy thứ hàng hóa đặt trên quầy này, Vương Mông đặc biệt thả chậm bước chân.

Hắn luôn ngầm chú ý tới đoàn người này. Rất mau, hắn liền phát hiện chỗ đặc biệt. Trong đoàn người này, chỉ có ánh mắt hai người trước sau khó nhìn ra sự biến đổi. Một người là cô gái mặc đồ trắng đó, kẻ còn lại chính là người dẫn đầu của bọn họ, gã xấu xí đó. Thân thủ cô gái mặc đồ trắng cao minh như vậy, tâm tính kiên định tự nhiên sẽ không bị ngoại vật làm phiền, ánh mắt không đổi rất bình thường. Ngược lại gã xấu xí này, không có bất cứ cơ sở nào mà lại có thể lạnh nhạt như vậy, có thể làm người dẫn đầu của bọn họ, quả nhiên cũng có vài phần bản lãnh.

Đột nhiên, một thanh niên mặc quần áo giống với Vương Mông bước mau tới bên cạnh Vương Mông, thấp giọng bên tai Vương Mông. Rất mau hắn liền nói xong, nghiêm túc đứng ở một bên.

Vương Mông quay người, nói với mấy người Diệp Trùng: "Các vị, lập tức sẽ tới thời gian dùng cơm, chúng tôi cần phải tăng tốc độ chút. Nếu như mọi người có hứng thú với chỗ này, có thể tới chơi bất cứ lúc nào, nơi này buổi tối còn có chợ đêm."


*****

Vương gia trang lớn vượt xa tưởng tượng của mọi người, đi cả nửa giờ mới tới được sảnh tiếp khách dưới sự hướng dẫn của Vương Mông.

Phong cách giản lược, không có bất cứ khí tức xa hoa nào. Bậc tam cấp do đá xanh đắp thành, vẫn có thể nhìn thấy dấu vết lưu lại của thời gian ở trên đó. Hai bên bậc tam cấp là hai bức tượng đá của dã thú không biết tên đang quỳ, uy nghiêm mà không hung hăng, dầu mỡ đang thiêu đốt bên trong bồn lửa trên lưng, ngọn lửa uốn cong nhảy múa thật cao, gió thổi kêu tí tách.

Nhìn thấy đoàn người Diệp Trùng, một cô gái hơi tiến tới hai bước nghênh đón, hành lễ, cười nhẹ nói: "Các vị quý khách quang lâm, thực sự là vinh hạnh của Vương gia chúng tôi a. Trang chủ đặc ý dặn dò tôi phải chiêu đãi tốt, không được sơ sót, nếu như có chỗ không tốt vẫn xin các vị bỏ qua cho."

Lão già Phá Xa vội vàng nói: "Quý trang chủ quá khách khí rồi, quá khách khí rồi!" Lão biết tình cảnh giống thế này, nếu như lão không ra mặt, chỉ e lúc này đã lạnh tanh rồi. Hết cách, lão cũng chỉ đành mặt dày tiến lên.

Cô gái này nghiêng người, tay trái như dẫn tới trước: "Các vị xin theo tôi nhập tiệc, trang chủ đã đợi rất lâu rồi." Cô gái này lớn cỡ ba, bốn mươi, nhan sắc trên trung bình, nhưng thể hình yểu điệu, cử chỉ thướt tha, lễ độ tao nhã.

Diệp Trùng rất mau liền chú ý tới đá xanh của bậc tam cấp dưới chân cũng là do dùng binh khí cắt gọt mà thành, nhưng bề mặt nhẵn bóng, không giống những bức tường thô ráp của thôn vừa rồi đó. Hơn nữa Diệp Trùng còn nhìn ra mấy khối đá xanh này tuyệt đối là một nhát chẻ thành, không dùng tới nhát thứ hai, đây không phải điều cao thủ bình thường có thể làm được.

Bậc tam cấp không hề cao, khoảng mười mét, trên bậc tam cấp chính là một cái sân hình vuông chuẩn do đá chế thành. Cái sân này dài rộng năm mươi mét, hai bên nó đặt chỉnh tề năm cái giá gỗ, trên mỗi cái giá gỗ đều xếp đủ loại vũ khí lạnh. Mấy thứ vũ khí lạnh này có đủ chủng loại, hình dạng kỳ lạ. Rất nhiều thứ Diệp Trùng đều chưa từng thấy qua, nhìn tới mức hắn hoa cả mắt.

Trong đám bảo tiêu của đứa trẻ có rất nhiều người bĩu môi, vũ khí nguyên thủy thế này, bọn họ bắt đầu hoài niệm súng năng lượng. Võ thuật của bọn họ vốn dĩ không mạnh, ở chỗ này càng chẳng khác người thường là bao. Đứa trẻ ngược lại vô cùng tò mò nhìn trái nhìn phải, còn bên cạnh hắn, gã mặt sẹo mặt không chút biểu tình theo sát từng bước.

Trước sân lại là bậc thềm, trên bậc thềm chính là sảnh đón khách mà Vương Mông nói. Cấu tạo từ gỗ đá, hào tráng vô cùng, trên mái ngói, xà nhà không hề có quá nhiều điêu khắc, từ sảnh đón khách có thể thấy rõ được mỗi một góc của sân.

Mọi người cuối cùng nhìn thấy trang chủ của Vương gia trang, ra ngoài ý liệu của mọi người, một Vương gia to lớn, gia chủ lại là một thiếu nữ chỉ có hơn hai mươi tuổi.

- Quý khách quang lâm, kẻ hèn vinh hạnh rồi, các vị xin mời ngồi, thử xem trà nhạt của Vương gia. Tiểu nữ tử thân thể yếu ớt, không thể đón từ xa, quả thật quá thất lễ rồi. Trong giọng nói yếu ớt mang theo chút ngọt ngào, mềm mại như gió, sự chú ý của mọi người lập tức rơi trên người vị trang chủ của Vương gia trang này.

Gương mặt ngọc trắng bệch, cặp mắt lại giống như có thể câu hồn, biểu tình nhu nhược hơi mang theo sự lười biếng, người mặc một bộ đồ dài toàn màu tím, hờ hững khoác trên người nàng, mái tóc dài nhu thuận phủ vai, một cánh tay vịn trên cạnh ghế.

- Nào có, nào có, trang chủ quá khách khí rồi. Lão già Phá Xa cười ha hả.

Vương trang chủ cười nhạt, rất hứng thú nhìn đoàn người Diệp Trùng ngồi xuống.

Bàn vuông thấp bằng gỗ, bên cạnh có một cái đệm cỏ. Trên bàn vuông xếp đầy các loại thức ăn mà Diệp Trùng không nói được tên. Còn chếch một bên cái bàn vuông lại đặt một bồn nước và một tấm khăn lông, rõ ràng là để cho khách dùng để rửa tay. Không có bất cứ thiết bị hỗ trợ nào khác, không có máy rửa tay, không có quang não điều khiển, nhìn cái bàn vuông đơn giản nhất cũng là nguyên thủy nhất này, Diệp Trùng đột nhiên cũng cảm thấy hơi thú vị.

Bàn vuông xếp dọc, mỗi bên một hàng, ở tinh khu tự do, theo địa vị lớn nhỏ, xếp từ trên xuống dưới, khách có chỗ càng ở trên càng quan trọng, địa vị càng cao. Diệp Trùng không có loại ý thức này, cực kỳ không tự giác mà ngồi ở vị trí trên cùng, Nhuế Băng theo sát ngồi xuống. Lão già Phá Xa ngược lại hiểu rõ quy củ của nơi này, tự nhiên ngồi ở dưới, Griffiths ngồi bên cạnh lão.

Đứa trẻ nghĩ một lát, nhấc cái đệm cỏ, chạy tới ngồi ở giữa Diệp Trùng và Nhuế Băng. Cử động trẻ con này làm Vương trang chủ không kìm được mỉm cười.

- Này, anh to con, cô ả này tướng rất ngon a! Đứa trẻ sấn tới bên tai Diệp Trùng gian tà nói. Nhuế Băng đang bưng ly trà uống nhìn cũng không nhìn, thò tay gõ mạnh một cái, chính xác đánh trên đầu đứa trẻ.

- Ai da. Đứa trẻ ôm đầu: "Sai lầm, sai lầm, ta quên là bà xã anh đang ở đây. Băng tỷ tỷ, chị yên tâm, cô gái này so với chị tệ hơn nhiều. Loại dã thú giống anh to con này cũng chỉ có chị mới có thể tới gần, cô gái đó? Không có cửa!"

Diệp Trùng vẫn mặt không đổi sắc, hắn không hề để ý đứa trẻ nói hắn là dã thú.

Cổ tay trắng trẻo của Vương trang chủ chống cằm, nhìn đám người kỳ quái ở phía dưới này. Kẻ ngồi ở vị trí cao nhất lại là gã xấu xí mặt lạnh đó. Hơi phẩy phẩy tay, một phụ nữ trung niên đứng nghiêm bên cạnh nàng, cũng chính là người phụ nữ trung niên đi đón đoàn người Diệp Trùng vừa rồi, lập tức cong người cúi đầu.

Vương trang chủ hỏi nhẹ bên tai nàng: "Hắn thâm tàng bất lộ?"

Mau chóng liếc Diệp Trùng đang ngồi ở vị trí đầu, phụ nữ trung niên đó trả lời: "Người này chắc là thật sự không biết võ thuật." Lập tức lại bổ sung một câu: "Cô gái đồ trắng bên cạnh hắn đó là cao thủ."

- Ừm. Vương trang chủ lộ ra vẻ suy tư, phẩy phẩy tay, phụ nữ trung niên đó lại khôi phục tư thế đứng ban đầu.

Bữa tiệc rất mau liền bắt đầu. Diệp Trùng vùi thẳng đầu mà ăn, thức ăn ở chỗ này hắn phần lớn đều chưa từng ăn qua, mà một phần nhỏ trong đó hắn nhìn thấy được trong con chip mà Quản phong tử cho hắn. Nhưng có thể xác định, mấy thứ thức ăn này hoàn toàn là thực phẩm thiên nhiên gia công mà thành, đối với loại người yêu thích thức ăn ngon như hắn mà nói, vô nghi là khá có sức hấp dẫn.

Một loại vật dạng keo màu xanh nhạt, bên trong rải rác từng đóa lông tơ màu vàng tươi, nhón lấy một miếng, bỏ vào trong miệng, mùi thơm mát thoang thoảng, thêm vào vị ngọt đặc biệt, Diệp Trùng một hơi ăn hết mấy miếng.

Sự chú ý của Diệp Trùng lập tức bị thức ăn trên bàn hấp dẫn. Hắn trước giờ thích đồ ăn ngon, khi ở hành tinh rác thì đã mày mò tìm cách cải thiện thức ăn của mình, còn khi ở hành tinh Lam Hải, giúp đỡ Tiền gia gia làm mỳ càng làm hắn hiểu biết thêm một bước đối với thức ăn. Từ ánh mắt bán chuyên nghiệp của hắn, mấy thứ thức ăn trước mắt này cái nào cũng đều trải qua gia công tinh tế mà thành.

Không chỉ là Diệp Trùng, mấy người còn lại đều chưa từng ăn qua loại thức ăn tự nhiên này, ai nấy vùi đầu ăn. Đứa trẻ một tay cầm một miếng, trên mặt còn dính không ít vụn bánh ngọt, dáng vẻ đó giống như hận không thể sinh thêm hai cánh tay.

Phần lớn người của Vương gia ngồi bên còn lại đều lộ ra vẻ khinh rẻ và coi thường. Quả nhiên là người nhà quê tới, chưa từng thấy qua việc đời, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không có.

Nhìn mọi người vùi đầu ăn, lão già Phá Xa lúng túng tới mức hận không thể đào một cái lỗ chui vào, lần này thật là mất mặt tới tận tinh khu tự nhiên rồi. Ở tinh khu tự nhiên, lễ nghi cổ bảo tồn cực kỳ hoàn chỉnh, nào có tự do như thiên hà Hà Việt.

- Khó khăn lắm hôm nay mới có cao thủ ở đây, thật là cơ hội trời cho, cho con cháu Vương gia một cơ hội học tập, hì hì, trước hết là một đoạn đối diễn võ thuật trợ hứng đi. Vương trang chủ vẫn cười nhàn nhạt nói.

Mồ hôi lạnh của lão già Phá Xa tuôn ra, lão lúc này mới nhớ là minh không có nhắc nhở bọn họ. Khiêu chiến ở tinh khu tự do cực kỳ lưu hành, cao thủ bình thường tiến vào một bộ tộc lớn nào đó đều sẽ có một vài người trẻ tuổi bản địa xông tới khiêu chiến để thu được kinh nghiệm thực chiến và mở rộng kiến thức. Tinh khu tự do không phải thiên hà Hà Việt, chết trong khi khiêu chiến bình thường vô cùng, không có ai sẽ tỏ ra xót thương người chết.

Ở chỗ này, thực lực vi tôn, mộng tưởng của mỗi người đều là khiêu chiến cực hạn của con người.

Tinh khu tự do là thiên đường của võ thuật gia và thuật thừa sư.

Hai con em Vương gia đứng ở sân do đá tạo ra, đứng nghiêm túc, hành lễ với mọi người, rồi hành lễ với nhau.

Hai bóng người đột nhiên giao nhau, ting nhẹ một tiếng, dứt khoát lưu loát. Thứ hai người này sử dụng đều là kiếm, trừ Diệp Trùng, mỗi người đều không dời mắt. Ở thiên hà Hà Việt, tác dụng lớn nhất của võ thuật là tôi luyện thân thể, chuẩn bị để trở thành một sư sĩ, cho nên gần như mọi võ thuật gia đều là tay không, hầu hết quyết đấu binh khí lạnh đều đã thất truyền. Đây cũng là tại sao đoạn ghi hình sử dụng trường thương cổ đó của Diệp Trùng lại làm cho trường thương kiểu cổ hưng thịnh một thời.

Hai bóng người quấn rịt lấy nhau, kiếm quang lấp loáng.

Nhưng điều làm mấy bảo tiêu đó của đứa trẻ vô cùng kinh ngạc chính là đây nào là đối diễn võ thuật gì đó, đây hoàn toàn là đối chiến kiếm thật đao thật. Ngay cả thần sắc của Nhuế Băng cũng có đôi chút ngưng trọng, võ thuật gia cần nhất là cái gì, chính là thực chiến thật sự. Nếu như Vương gia trang này ngay cả đối luyện thường ngày cũng không chút kiêng dè thương vong như vậy, vậy có thể tưởng tượng võ thuật gia tôi luyện thế này mà ra sẽ trưởng thành tới mức độ thế nào.

Diệp Trùng ngược lại không có cảm giác gì, liếc nhìn một cái rồi tiếp tục cúi đầu cắm cúi ăn. Hắn ngay từ lúc nhỏ có trận chiến nào không phải là trận chiến sinh tử? Khi hắn điều khiển Ôn Ni già cỗi săn bắt mấy sinh vật biến dị đó của hành tinh rác, có rất nhiều lúc đều là suýt nữa là toi đời. Với lại, trong mắt hắn, thực lực của hai người này tuy cũng không tồi, nhưng không đáng giá tới mức làm hắn chú ý, đặc biệt là trong tình huống phía trước còn có nhiều thức ăn ngon như vậy.

Không thể không nói, thực lực của hai người này cũng khá tốt, thêm vào thực lực lại cực kỳ tương tự, cho nên tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệc, đánh cũng đặc sắc dị thường. Sự chú ý của mỗi người trong đại sảnh đều bị đối diễn võ thuật này hấp dẫn, Diệp Trùng và đứa trẻ, hai người một lớn một nhỏ vùi đầu miệt mài ăn ở trong cả gian đại sảnh rõ ràng là nổi bật dị thường.

Là thâm tàng bất lộ hay là thật sự không biết tí gì? Vương trang chủ có chút nắm bắt không được, ánh mắt nhìn Diệp Trùng cũng có chút mơ màng.

- Ngon quá, anh to con, mùi vị mấy món điểm tâm này thật không tệ. Cái miệng nhét đầy điểm tâm của đứa trẻ nói hàm hồ không rõ.

- Ừ. Diệp Trùng tiếp tục ăn.

Loại chiến đấu sống chết giống thế này tiêu hao thể lực cực kỳ, không thể duy trì lâu. Hai người đã mồ hôi đầy đầu, nhìn nhau, tâm ý tương thông, sát khí trong mắt đồng thời tan đi, hai thanh kiếm đụng lẫn nhau, rồi phân ra.

Hai người sánh vai đi vào đại sảnh, khoanh tay cung kính nói: "Xin chỉ điểm."

Lão già Phá Xa tim muốn tiêu rồi, vừa rồi không nói rõ với bọn họ, trong lúc này, cao thủ làm khách thông thường đều sẽ chỉ điểm đôi chút, để cảm ơn chiêu đãi của chủ nhân.

Diệp Trùng tự nhiên không để ý tới, vẫn cùng đứa trẻ hai người vùi đầu mải miết ăn.


*****

Chính ngay lúc trái tim lão già Phá Xa đập gấp, Nhuế Băng lại đột nhiên mở miệng: "À, ta không hề sở trường kiếm kỹ, cho nên chỉ điểm cũng nói không xong. Đơn giản nói một điểm, bước chân của các người nếu có thể linh hoạt hơn một chút, thực lực của các người sẽ tăng lên một bậc." Nhuế Băng trước giờ tuân thủ truyền thống, đối với lễ nghi cổ, nàng quen thuộc vô cùng. Trong lịch sử võ thuật của năm thiên hà lớn, loại lễ tiết này xuất hiện trong thời kỳ võ thuật thịnh hành nhất.

Trước mắt hai người sáng lên, tâm cam tình nguyện lại hành lễ lần nữa: "Đa tạ đại sư chỉ điểm." Lúc này, vô luận thực lực người chỉ điểm thế nào đều sẽ được gọi là đại sư.

Nhuế Băng thản nhiên tiếp nhận hai người hành lễ. Nàng cũng biết, đối với người bình thường, chỉ điểm của cao thủ chân chính là thứ vô cùng khó có được, thường vài chữ dăm lời sẽ được coi là chân ngôn.

Hai người tiếp theo lại hành lễ với mọi người, lúc này mới ra khỏi sảnh.

- Vương Tử Thạch xin các hạ chỉ giáo! Một thanh niên ở đối diện đứng lên, hành lễ với Nhuế Băng.

Quả nhiên là khiêu chiến! Thứ thịnh hành ở nơi này lại là nghi thức cổ, Nhuế Băng thầm nói trong lòng. Nhưng nàng khi nàng nhìn thấy đối diễn võ thuật thì đã đoán xem có khiêu chiến hay không, hiện giờ thì suy đoán của nàng quả nhiên là không sai.

Khiêu chiến chính là mời đấu với khách, nhưng điều này không hề là không có hạn chế, mỗi vị khách có thể chỉ tiếp nhận một người khiêu chiến. Ý ban đầu của khiêu chiến là cho một thanh niên cơ hội cọ xát với cao thủ, nhưng về sau, ý nghĩa dần dần biến đổi. Nếu như khách tự nhận không địch lại, có thể đứng dậy hành lễ với trang chủ ra dấu chịu thua, có rất nhiều gia chủ chính là vì một điểm này, mỗi khi có cơ hội khiêu chiến đều sẽ không bỏ qua. Mà trong mắt rất nhiều người, thực lực của người khiêu chiến cũng có thể từ một mức độ nào đó phản ánh thực lực của bộ tộc này, cho nên bộ tộc có thực lực không ai không ra sức lôi kéo cao thủ.

Nhuế Băng đứng dậy, cũng hành lễ với đối phương, ra dấu mình tiếp nhận khiêu chiến của đối phương. Sắc mặt Nhuế Băng như thường, không hề sợ hãi, nàng lúc trước cũng từng gặp phải loại tình hình này, chẳng qua đó là ở sân nhà mình.

Khóe miệng Vương trang chủ nổi lên một nụ cười mỉm, nàng rất mong chờ biểu hiện của Nhuế Băng, càng là cao thủ, đối với nàng mà nói càng có giá trị lôi kéo, cho nên phái cao thủ đứng đầu trong lớp trẻ trong tộc, Vương Tử Thạch.

Đối phương nghiêm túc đứng ở sân bằng đá. Một người đàn ông mặc đồ xanh, bộ đồ chiến đấu kiểu cổ, trên tay cầm một thanh trường kiếm, tiêu sái tự nhiên. Nhuế Băng mặc bộ đồ luyện công trắng như tuyết, lạnh lùng như thiên nữ, mái tóc dài đen nhánh chốc chốc bị gió thổi lên.

Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ, liếc nhìn gã xấu xí vẫn đang vùi đầu cặm cụi ăn, trong lòng Vương trang chủ tính toán, nếu như mang Vương Tử Thạch và cô nương đồ trắng này kết hợp lại với nhau thì có phải là một việc vô cùng tuyệt không. Nàng nhìn ra quan hệ giữa Nhuế Băng và gã xấu xí này không cạn, nhưng thân là con gái, nàng tin rằng, nếu như Nhuế Băng gặp được Vương Tử Thạch trước khi gặp được gã xấu xí này, vậy thì 100% sẽ không lựa chọn gã xấu xí không chỗ nào tốt này.

Từ ánh mắt của nàng ta, Vương Tử Thạch vô luận ở phương diện nào cũng vô cùng ưu tú, hơn nữa người cũng anh tuấn, các phương diện làm người, xử sự đều không thể chê trách. Trên thực tế, cô gái trong trang thích hắn nhiều đếm không hết, chẳng qua mấy năm nay, hắn vẫn luôn khổ tâm học tập võ thuật, không hề xao nhãng, lạnh nhạt không biết với trái tim bao nhiêu người. Nhưng thiên tư của hắn cực kỳ xuất sắc, tiến bộ mấy năm này cũng nhanh như bay. Như giờ đã ngấm ngầm ngồi ở vị trí cao thủ đứng đầu của lớp trẻ trong trang.

Nhuế Băng và Vương Tử Thạch hành lễ với nhau.

Nhuế Băng không hề sở trưởng sử dụng binh khí, tay không ở trong loại giao đấu này thật ra khá thiệt thòi. Nhưng Nhuế Băng không hề lấy một món từ giá binh khí, tạm thời sử dụng ngược lại càng không tự nhiên hơn nàng dùng tay không.

- Cô nương không cần binh khí sao? Vương Tử Thạch không hề ra tay, mà hơi kinh ngạc hỏi. Cận chiến binh khí của tinh khu tự do mới là trào lưu chủ yếu nhất, dù sao có sự giúp đỡ của binh khí thường sẽ có thêm chút tiện nghi. Ngay cả cận chiến tay không, võ thuật gia cũng sẽ mang bao tay kim loại.

Nhuế Băng lắc đầu: "Không cần thiết."

- Ừm, vậy mời cô nương ra chiêu trước. Từ mặt phong độ mà nói, Vương Tử Thạch tuyệt đối làm người ta có hảo cảm, đáng tiếc Nhuế Băng đối với loại phong độ này không có chút cảm giác nào.

- Được! Lời nói vừa dứt, Nhuế Băng đã bắn ra như điện.

Tốc độ Nhuế Băng cực nhanh, giống như đột nhiên biến mất khỏi chỗ ban đầu vậy. Soạt, mọi người đều đứng lên! Trừ Diệp Trùng. Bọn họ đã nghĩ tới thân thủ của Nhuế Băng có thể rất cao, nhưng bọn họ lại không nghĩ tới thân thủ Nhuế Băng lại cao tới mức độ này. Trong mắt mỗi người đều là vẻ không thể tin được.

Tốc độ này quả thật là quá kinh người rồi.

Tốc độ và sức mạnh vẫn luôn là sở trường nhất của Diệp Trùng, mà tốc độ của Nhuế Băng gần như có thể đạt tới mức độ tương đồng với Diệp Trùng, từ đó cũng có thể thấy được tốc độ của Nhuế Băng đáng sợ tới mức độ nào.

Vương Tử Thạch cả kinh, nhưng thực lực của hắn xác thực không tồi, trong lúc khẩn cấp, giơ kiếm ngang trước mặt, tay phải đột ngột rút kiếm.

Ting! Một âm thanh trong trẻo mà vang khắp toàn trường.

Vương Tử Thạch chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh trên tay truyền tới, cả người không kìm được lui ra sau bảy bước.

Quá đáng sợ rồi! Trừ Diệp Trùng, mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Vương trang chủ cũng nhịn không được nữa, đứng bật dậy.

Một quyền vừa rồi đó của Nhuế Băng nặn thành mắt phượng, điểm chỉ vào vừa đúng trên sống kiếm của cây kiếm Vương Tử Thạch gấp gáp rút ra một nửa. Sức mạnh khổng lồ làm cho Vương Tử Thạch hoàn toàn không có ý chuẩn bị lập tức lâm vào bị động. Sức mạnh một cú này to lớn lại làm cho thanh kiếm hợp kim thượng hạng này hơi cong.

Sức lực đáng sợ làm sao! Một quyền này nếu như bị đánh trúng, vậy hậu quả... trong lòng mỗi người đều không khỏi loạt toát. Ngay cả đám bảo tiêu của đứa trẻ, ai nấy đều run rẩy trong lòng. Bọn họ tuy biết võ thuật của Nhuế Băng cường hãn nhưng không ngờ đã cường hãn tới mức độ này.

Giao thủ cùng võ thuật gia có tốc độ nhanh nếu như một khi lâm vào bị động, vậy sẽ là một việc cực kỳ đau khổ.

Thanh kiếm đó của Vương Tử Thạch căn bản không có bất cứ cơ hội rút ra nào, thân hình Nhuế Băng xoay một cái, lại là một quyền! Hết cách, Vương Tử Thạch chỉ đành né tránh trước, nghiêng người tránh ra.

Nhuế Băng vẫn luôn không có bất cứ thói quen khiêm nhường nào, ở điểm này, nàng và Diệp Trùng khá giống nhau. Nhưng loại không nương tay này của hai người lại hoàn toàn khác biệt, Nhuế Băng chẳng qua chỉ dùng một loại thái độ khá thận trọng để chiến đấu, còn Diệp Trùng lại hoàn toàn là quan niệm sinh tồn, không chết thì sống!

Quả thật khó mà tưởng tượng, một cô gái lại có phong cách chiến đấu kiên cường và sức chiến đấu cường hãn thế này!

Vẻ mặt Nhuế Băng trong lúc chiến đấu không có chút dao động nào, vẫn bình tĩnh như cũ! Điều này mới là chỗ đáng sợ nhất, nói rõ nàng căn bản không dùng hết toàn lực! Nhuế Băng xem ra tuổi tác giống như Vương Tử Thạch, nhưng khoảng cách thực lực của hai người tại sao lại nhiều thế này?

Vương Tử Thạch chính là sự kiêu ngạo của Vương gia trang, cao thủ đứng đầu trong lớp trẻ, hy vọng của Vương gia. Một nhân vật thế này, gặp phải một cô gái lại ngay cả kiếm cũng không rút ra được, điều này nếu truyền ra há không phải bị người ta cười chết sao?

Kỳ thật Vương Tử Thạch không hề tệ như trong tưởng tượng như vậy, thân thủ của hắn, so với hai Lược đồng giả hôm đó còn cao hơn, nhưng hắn đã phạm một sai lầm trí mạng nhất, đó chính là hắn nhường Nhuế Băng ra tay trước, hơn nữa còn không rút kiếm ra trước! Nếu như hắn rút kiếm ra, dựa vào kiếm kỹ của hắn, tình huống lập tức sẽ có chuyển biến tốt, nhưng một bước quan trọng nhất này lại là sai lầm lớn nhất hắn phạm phải.

Diệp Trùng liếc nhìn, biết đã không có gì hồi hộp rồi, tiếp tục cúi đầu ăn.

Nhưng biểu hiện của Vương Tử Thạch vẫn có chút ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng. Giống như biết mình đã không có cơ hội rút kiếm, Vương Tử Thạch ngược lại trấn định lại, bắt đầu dốc lòng né tránh, tìm cơ hội phản kích. Cứ như thế, hoàn cảnh của hắn ngược lại tốt được chút. Hầu hết thực lực của hắn đều ở trên rút kiếm, nhưng đại loại như bước chân lại cũng cần phải học tập.

Kỹ xảo của Vương gia quả nhiên có chỗ độc đáo, có một lần Nhuế Băng thậm chí cũng xảy ra phán đoán sai lầm. Điều này làm Nhuế Băng hơi kinh ngạc, thực lực của nàng đã đột phá cảnh giới giới giả, ánh mắt nhìn sự vật tự nhiên không giống, hơn nữa kỹ xảo đặc biệt của Nhuế Băng cũng làm trực giác của nàng cực kỳ mẫn cảm, xảy ra phán đoán sai lầm cực kỳ khó.

Nhưng ngược với Nhuế Băng là sắc mặt của người Vương gia lại tệ vô cùng. Trong mắt bọn họ, kỹ xảo bước đi đặc biệt của Vương gia lại bị Nhuế Băng khắc chế sờ sờ ra đó! Bọn họ hoàn toàn không ngờ Nhuế Băng đã đột phá cảnh giới giới giả. Lý giải của giới giả đối với võ thuật và của bọn họ hoàn toàn là hai loại khái niệm.

Tuy có đoán sai, nhưng không hề có nghĩa Vương Tử Thạch sẽ có cơ hội. Tốc độ của Nhuế Băng đủ để bù đắp trước khi sai lầm này phát huy hiệu ứng. Sự thực Nhuế Băng cũng đang làm như thế, lợi dụng tốc độ đổi vị trí, mau chóng bù đắp sai sót này, không cho Vương Tử Thạch cơ hội nào.

Bước chân của Vương Tử Thạch đã có chút loạn, từng bước áp sát mức độ này là thứ hắn chưa từng gặp qua, cảm giác vô lực mạnh mẽ thế này cũng là thứ hắn chưa từng gặp qua. Hắn cảm giác đối phương giống như một ngọn núi tuyết nguy nga, hắn căn bản không có sức lay chuyển, đối thủ quả thật quá mạnh mẽ.

Lại liếc một cái, Diệp Trùng không khỏi lắc đầu, hắn đương nhiên nhìn ra thật ra thực lực của Vương Tử Thạch chắc là cực kỳ xuất sắc. Tay của Vương Tử Thạch so với người bình thường thì thô hơn một vòng, đây chắc là dấu vết của việc hắn luyện kiếm nhiều năm, hơn nữa hắn có thể dựa vào bước chân mà cầm cự với Nhuế Băng lâu như vậy, nói rõ hắn vô luận là ý thức hay ngộ tính đều vô cùng xuất sắc.

Hắn không khỏi nhớ tới mấy người Tang Phổ, thân thể cường hãn mấy người Tang Phổ tôi luyện ra trong loại hoàn cảnh tồi tệ như Thiên vực trì đó còn lâu mấy người này có thể so sánh. Mà kỹ xảo tôi luyện ra trong lúc đọ sức sống chết với quái vật so với kỹ xảo trên tay mấy người này càng thêm trực tiếp, cũng càng thêm hiệu quả. So sánh, hắn càng hân thưởng võ thuật của Tang tộc.

Chỉ quyền của Nhuế Băng dừng hai cm trước cổ họng của Vương Tử Thạch!

Mặt Vương Tử Thạch xám ngoét!

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)