Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 353

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 353: Trùng phùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong tàu Victoria lan tràn bầu không khí khủng hoảng, bất an, nhưng trừ thông báo lúc đầu ra lại không có ai ra nói rõ tình hình trước mắt. Du khách và thuyền viên bị cách ly hoàn toàn, tất cả liên lạc với bên ngoài đều đã bị ngăn cản.

Trương Vũ thầm cười khổ, may mắn của mình lại tệ tới mức này, trăm năm khó ra cửa một lần, vừa ra cửa thì gặp phải việc thế này. Là một hôi vực lĩnh giả, hắn bình thường cực ít ra cửa. Lần ra cửa gần nhất là lúc nào? Một năm trước? Hay là một năm rưỡi trước? Hắn đã rất khó nhớ rõ.

Nhìn đám đông hoảng loạn xung quanh, Trương Vũ bĩu môi. Trong mạng mô phỏng, hắn không hề không nổi bật giống như hiện thực thế này, tuy không cách nào cường hãn tới mức làm người ta giơ ngón tay ra như người bạn đó của mình, nhưng hắn cũng là một nhân vật có số má. Một số trận lớn cũng từng thấy qua, cho nên vẫn có thể bảo trì trấn định.

Nhớ tới người bạn thần bí đó của mình, hiện giờ chỉ có thể hy vọng vào hắn thôi. Thật ra hắn cũng biết, đây hoàn toàn là một loại hành vi tự an ủi. Ai biết người bạn của hắn lúc nào lên mạng mô phỏng. Tên đó trước giờ xuất thần nhập quỷ, hơn nữa cũng không có thời gian, địa điểm quy định, có lẽ đợi hắn nhìn thấy, chỉ e hoàng hoa thái cũng lạnh rồi. Càng huống chi, cho dù hắn nhìn thấy, thì có thể thế nào chứ? Hắn có cường đại cũng chỉ là một hôi vực lĩnh giả!

(Chú thích: Hoàng hoa thái cũng lạnh rồi: Hoàng hoa thái là từ hoàng hoa diễn biến mà ra. Hoàng hoa chính là chỉ hoa cúc. Câu thơ vịnh cúc nổi tiếng của Tô Thức: "Vạn sự đáo đầu đô thị mộng, minh nhật hoàng hoa điệp dã sầu." Thời xưa có tập quán thưởng cúc vào ngày Trùng Dương (ngày 9 tháng 9), minh nhật là ngày hôm sau, tức ngày hôm sau của ngày Trùng Dương. Qua ngày Trùng Dương, thời điểm thưởng cúc tốt nhất, hoa đã điêu tàn, bướm cũng hết hứng thú, dùng để ví von việc đã quá thời. )

Hôi vực lĩnh giả tuy thường bị bên ngoài loan truyền giống như không gì không thể, nhưng Trương Vũ thân là nhân sĩ chuyên nghiệp vẫn vô cùng hiểu rõ sự hạn chế của hôi vực lĩnh giả.

Hôi vực lĩnh giả, dù sao cũng không phải là thần a!

Tiểu Thạch đầu cắn môi, nhìn phát ngốc tàu Victoria trên màn hình. Nhận thức của Trương Vũ không hề sai, hôi vực lĩnh giả dù sao cũng không phải thần. Tiểu Thạch đầu nhất thời cũng không nghĩ được biện pháp gì, muốn cầu cứu Mục Thương? Mục Thương có đủ sức mạnh giải quyết việc này, nhưng địa điểm hiện giờ của tàu Victoria ngay cả Mục Thương cũng không làm được gì.

Chính ngay lúc tiểu Thạch đầu không biết làm sao, quang não đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo tít tít.

Có tín hiệu? Tiểu Thạch đầu phấn chấn tinh thần, chỉ cần có tín hiệu, thì cũng có nghĩa là tồn tại khả năng lẻn vào quang não của tàu vũ trụ. Chỉ cần thành công xâm nhập tàu Victoria, hắn cũng có thể biết bên trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng bay ra khỏi phụ cận hành tinh Hoành Quang, theo tin tức Diệp Bàng cung cấp cho hắn, thế lực chủ yếu nhất ở phụ cận chỗ này không hề là ba đại thế gia. Dọc đường thuận lợi làm người ta kinh ngạc, nhưng Diệp Trùng không hề quá vui mừng, ngược lại, thần sắc hắn không thấy chút cao hứng.

Diệp Trùng xuất thần nhìn chằm chằm bản đồ hành tinh trên màn hình, hắn giữ tư thế này đã khá lâu rồi.

Nhuế Băng yên lặng ở bên cạnh Diệp Trùng, có chút lo lắng nhìn hắn. Cuối cùng, nàng nhịn không nổi mở miệng: "Sao vậy? Mấy ngày này anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cái này."

Lời Nhuế Băng cắt ngang việc phát ngốc của Diệp Trùng, hoàn hồn lại. Quay đầu lại, khi nhìn thấy chút lo lắng nhàn nhạt trong mắt Nhuế Băng, hắn không khỏi hơi ngơ ngẩn, lập tức không tự chủ được nói: "Không có gì, cô không cần quá lo lắng."

- Ai lo lắng cho anh chứ! Trong mắt Nhuế Băng lóe qua vẻ xấu hổ, nhưng rất mau sắc mặt liền khôi phục sự lạnh lùng thường ngày, nàng như không có việc gì nói: "Em chỉ là kỳ quái, anh mấy ngày này tại sao vẫn luôn nhìn chằm chằm bản đồ hành tinh."

Thuyền trưởng Eric ở bên cạnh lập tức dỏng tai lắng nghe.

Bốn người này và hải tặc bình thường hoàn toàn khác biệt, trên người bọn họ hoàn toàn không tìm thấy chút khí tức đặc hữu nào của hải tặc.

Tuy thiếu niên lạnh lùng là đầu lĩnh đó vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng Eric già thành tinh nào nhìn không ra dáng vẻ tâm sự trùng trùng của hắn.

Hai người thiếu niên và cô gái mặc bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết này vẫn luôn ở trong phòng điều khiển chính. Thiếu niên này mới kỳ quái, vẫn luôn nhìn chằm chằm bản đồ hành tinh trên màn hình mà phát ngốc.

Nhìn thấy Diệp Trùng hình như đã khôi phục trạng thái bình thường, trong lòng Nhuế Băng rất cao hứng, sắc mặt lại không lộ ra chút manh mối nào, cố ý hỏi: "Anh vẫn chưa cho em biết hành tinh Dật Cúc ở đâu."

Thấy cô gái mặc đồ luyện công đổi đề tài, Eric không khỏi thất vọng vô cùng.

- Hành tinh Dật Cúc... Ở chỗ này! Diệp Trùng chỉ một điểm trên bản đồ hành tinh.

- Ở chỗ này a. Nhuế Băng nhìn theo ngón tay của Diệp Trùng, đột nhiên kêu a một tiếng, mặt xoay qua, không thể tin được nhìn Diệp Trùng.

Diệp Trùng nhún vai hiếm thấy, nói: "Cô đã biết rồi nhỉ."

Thuyền trưởng Eric tò mò nhìn về phía hành tinh Dật Cúc, muốn nhìn ra có gì không giống. Hành tinh Dật Cúc ở nơi xa xôi, kinh tế không phát triển, thuyền trưởng Eric chưa từng tới qua.

- Nơi đó chính là chỗ bọn họ nói... Nhuế Băng có chút run giọng hỏi.

- Ừm. Diệp Trùng gật đầu.

- Vậy chúng ta không được đi chỗ đó! Nhuế Băng lập tức nâng cao giọng, có chút kích động.

Thuyền trưởng Eric kinh ngạc nhìn thiếu nữ mặc đồ luyện công này, thiếu nữ này mấy ngày nay vẫn luôn biểu hiện ra sức khống chế cực mạnh. Lúc mới đầu, thân thủ của nàng đã làm mọi người kinh ngạc vô cùng, thuyền trưởng Eric rất rõ ràng, tố chất tâm lý của võ thuật gia có thể có thực lực mạnh mẽ như vậy xuất sắc tới mức nào. Mà thứ có thể làm cho thần sắc của một võ thuật gia có tâm lý xuất chúng thế này thay đổi mạnh như vậy sẽ là việc gì chứ?

Nhưng nhìn dán vào hành tinh Dật Cúc cả nửa ngày, hắn vẫn nhìn không ra trong này có huyền cơ gì.

- Tới nơi đó rồi sẽ giải thích với cô. Diệp Trùng cảm thấy bây giờ giải thích với Nhuế Băng có khó khăn nhất định, chỉ đành nói theo sự thật. Nhuế Băng cắn môi, không nói gì.

Nàng cuối cùng đã hiểu Diệp Trùng mấy ngày nay đang nghĩ cái gì.

Khi Diệp Trùng chỉ ra vị trí cụ thể của hành tinh Dật Cúc, nàng mới bừng tỉnh ngộ, nơi đó rõ ràng là một trong những nơi không gian không ổn định mà Diệp La, Diệp Bàng dặn đi dặn lại không được đi.

Nhưng nàng không hề nói gì, nàng rất rõ cách làm người của Diệp Trùng. Nếu như không phải có lý do gì không thể không đi, Diệp Trùng dứt khoát sẽ không đi.

Diệp Trùng đột nhiên quay đầu lại, hỏi thuyền trưởng Eric: "Chúng ta hiện giờ đã tới chỗ nào?"

Thuyền trưởng Eric chỉ bản đồ hành tinh: "À, chính là đây."

Đã thuận lợi thông qua khu vực khống chế của Tuyết Lai tộc, Diệp Trùng không khỏi thở phào, lập tức đi tới trước quang não điều khiển chính, mở hệ thống liên lạc của phi thuyền, nhập vào tần số liên lạc.

Tang Phổ đứng trước khu phi hành, nhìn tàu vũ trụ lên xuống, trong lòng đầy cảm giác thành tựu. Căn cứ hiện giờ đã không còn như xưa, vô luận là quy mô hay là diện tích đều đã mở rộng thêm mấy lần. Mấy tàu vũ trụ hạ cánh này, có vài cái là mang tới hàng hóa, vài cái khác lại phải lập tức tới Thiên vực trì. Tàu tới Thiên vực trì đều là tàu vận tải của bổn tộc.

Tang tộc đã bắt đầu từ từ di dân ra ngoài. Nhưng đây là một quá trình cực kỳ dài, Tang tộc sống ở Thiên vực trì đã quá lâu, với xã hội hiện giờ có rất nhiều chỗ hoàn toàn không hòa nhập được. Thời kỳ quá độ này không thể nào thiếu được, nhưng Tang Phổ tin rằng, ngày Tang tộc trở lại thiên hà Hà Việt lần nữa có thể đợi được.

Thật ra ở trong tộc, liên quan tới việc có nên ra ngoài hay không cũng tồn tại tranh luận. Có quang giáp tông ủi, Tang tộc ở Thiên vực trì căn bản không còn tìm thấy kẻ địch, có thể nói, nơi đó hiện giờ hoàn toàn là thiên hạ của Tang tộc. Nếu như ở trong Thiên vực trì, Tang tộc hoàn toàn có thể sống khá tốt.

Nhưng tranh luận không hề tồn tại quá lâu, kế hoạch năm đó tiên sinh định ra rất mau liền có được sự thông suốt, đối với một điểm này, không có người Tang tộc nào có dị nghị.

Chính ngay lúc này, máy liên lạc của Tang Phổ reo lên.

Nhấc cổ tay lên xem, lại là một số xa lạ, Tang Phổ rất kỳ quái. Tuy hắn hiện giờ là người chủ quản trong căn cứ, nhưng hắn rất ít lộ mặt ra ngoài, người biết sự tồn tại của hắn cực ít. Trên máy liên lạc của hắn máy liên lạc của hắn cũng chỉ có số một số người trong tộc.

Kết nối máy liên lạc.

- A Phổ, là ta!

Tang Phổ ngây ngốc nhìn bóng người quen thuộc trên màn hình bắn ra từ máy liên lạc, như bị sét đánh!

- Tiên sinh... Tang Phổ vẫn luôn bình tĩnh bỗng nhiên trở nên kích động, không thốt lên lời.

Đột nhiên, Tang Phổ hoàn hồn lại, đột nhiên dùng sức đạp một cái, cả người giống như một mũi tên rời cung, nhảy lên chỗ cao nhất của căn cứ.

- Tiên sinh đã trở về rồi...

Âm thanh cao giọng kích động vang vọng trong cả căn cứ!

Vô số bóng người từ trong phòng vọt ra, lao về phía bên này. Từ trên không nhìn xuống, chỗ Tang Phổ đang đứng giống như vòng xoáy, vô số dòng nhỏ đều dùng tốc độ kinh người tập trung về bên này.

Nhìn đồng bạn quen thuộc ngày xưa trước mắt, trong lòng Diệp Trùng dâng lên sự ấm áp.

Diệp Trùng lại không hề hồi tưởng, chỉ thốt ra một câu: "Lập tức tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu!"

Tiểu Thạch đầu bình tĩnh đối diện cái quang não này, chỉ cần ba phút, chỉ cần vỏn vẹn ba phút, hắn liền có thể xâm nhập hệ thống của đối phương. Quang não hắn hiện sử dụng là Hằng Quang cực kỳ khó mua trên thị trường, một linh thức quang não, nó có công năng cực kỳ mạnh mẽ. Mà ở trong tay hôi vực lĩnh giả siêu cấp như tiểu Thạch đầu, tác dụng nó có thể phát huy mạnh mẽ tới mức làm người ta không sao tưởng tượng được.

Tiểu Thạch đầu bình tĩnh thực hiện mỗi một thao tác, biểu tình trên mặt không có chút qua loa.

Từ chỗ Mục Thương, hắn đã học được làm sao để giữ được bình tĩnh. Thao tác của hắn không có bất cứ sai sót nào. Chẳng ăn nhập gì với dự tưởng của hắn, ba phút, chỉ tốn ba phút hắn đã vào trong hệ thống điều khiển của tàu Victoria.

- A! Một tiếng kinh hô kinh động tất cả mọi người trên tàu Hoa hoa công tử.

Mọi người đều bỏ việc trên tay, hướng ánh mắt về phía tiểu Thạch đầu. Ấn tượng tiểu Thạch đầu gây cho người ta giống như tên của hắn, giống như khúc đá vậy, hắn trầm mặc ít lời, nếu như không có gì, tuyệt khó mà nghe thấy một chữ nào từ miệng hắn. Mọi người vẫn chưa từng thấy tiểu Thạch đầu thất thố như vậy.

Trúc Linh cuống quít trong lòng, bước vội tới trước mặt tiểu Thạch đầu, gấp giọng hỏi: "Sao thế... sao thế?" Nàng vẻ mặt hoảng hốt, nào có chút lãnh ngạo lúc bình thường.

Tiểu Thạch đầu chỉ màn hình, lắp ba lắp bắp nói không ra lời.

Xì xì!

Màn hình trước mặt Diệp Trùng đột nhiên rung động kịch liệt, hình ảnh mấy người Tang Phổ đột nhiên trở nên mơ hồ, khó mà nhìn rõ.

- Ai? Ánh mắt Diệp Trùng biến lạnh, trầm giọng hỏi. Hình ảnh trước mắt, hắn đã quá quen thuộc, có người xâm nhập hệ thống điều khiển của phi thuyền! Khi ở cùng Mục Thương, bọn họ thường lợi dụng loại thủ đoạn này để thoát khỏi nguy hiểm.

- Diệp tử, là ta!


*****

Trong nháy mắt, Diệp Trùng giống như bị sét đánh trúng, trơ ra như con tò he, nhưng sự yên ả ngắn ngủi này bỗng bị sự hăng hái dâng lên khắp người đánh vỡ, lỗ chân lông toàn thân đột nhiên mở rộng.

- Mục... Thương... Ngữ khí của Diệp Trùng dường như vẫn bình tĩnh như thế, nhưng mỗi người trong phòng thuyền trưởng đều có thể nghe thấy sự kích động mạnh mẽ dị thường lộ ra trong giọng nói của hắn. Thuyền trưởng Eric rất khó tin nhìn thiếu niên này, hắn quả thật không sao tưởng tượng được, một thiếu niên lạnh lùng thế này lại có thể nói ra lời mang theo sắc thái tình cảm nồng đậm thế này.

Màn hình trầm mặc nửa phút, tiếp đó trên màn hình xuất hiện hình ảnh một cái quang giáp gẫy tay. Cho dù cái quang giáp này đã gãy một tay, nhưng sự mỹ lệ và cao nhã của màu lam trắng đan xen vẫn làm người ta không cách nào nhìn thẳng.

- Là ta! Tiếng điện tử của Mục Thương rất khó nghe ra tình cảm của nó, mắt điện tử màu lam tối không ngừng nhấp nháy. Đương nhiên, đối với một cái quang giáp mà nói, cái từ tình cảm này quả thật cũng có chút kỳ quái.

- Cuối cùng đã tìm thấy ngươi rồi! Diệp Trùng thở phào một hơi mang theo vài phần cảm khái.

Trùng phùng với Mục Thương làm tâm tình có chút sa sút vì vấn đề hành tinh Dật Cúc của Diệp Trùng lập tức trở nên cao hứng. Cảm tình giữa hắn và Mục Thương vượt xa tình bạn bình thường.

Nhưng vô luận là Mục Thương hay là Diệp Trùng đều không phải loại người thích lãng phí thời gian nói về kỷ niệm xưa. Diệp Trùng lập tức mang hoàn cảnh hiện giờ của mình kể lại một lượt.

- Hiểu rồi. Chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tụ họp với ngươi. Thời gian tới nơi sau mười lăm ngày, sai lệch lớn nhất khoảng bảy giờ. Mục Thương không hề cho Diệp Trùng kiến nghị gì, mà nói ra thời gian tới nơi của mình cực kỳ ngắn gọn. Nhưng điều này cũng làm Diệp Trùng rất cao hứng, từ sau khi thất lạc với Mục Thương, hắn rất nhớ nó.

Nhuế Băng kinh ngạc nhìn cái quang giáp cụt tay trên màn hình đó, nàng mang máng có chút ấn tượng.

Mục đột nhiên mở miệng: "Ừm, Thương muốn nói chuyện với ngươi, tuy hiện giờ không hề là thời gian đổi ca của hắn, nhưng do tình huống đặc thù, ta đã đồng ý!"

Trong lúc Diệp Trùng sững sờ, giọng nói trên màn hình liền thay đổi: "Tiểu Diệp tử, hì hì, đã lâu không gặp a! Ngươi ngược lại càng lúc càng đẹp trai đó. À ừm, tiểu tử ngươi nhanh như vậy thì đã nắm Băng Băng trong tay rồi?" Giọng nói của Thương vẫn đáng ghét như trong ký ức của hắn.

Mặt Nhuế Băng soạt cái đỏ lên.

Nhuế Băng đỏ mặt lập tức làm Thương càng trở nên hứng thú: "Băng Băng à, hiện giờ cô và tiểu Diệp tử đã phát triển tới mức độ nào rồi? Tiến triển ra sao? Này, ta nói nè Băng Băng, có vài phương diện cô phải chú ý chút, tiểu Diệp tử cái gì cũng không hiểu. A, lại to ra rồi, có sai lệch với số liệu trong kho số liệu của ta, xem ra phải sửa kho số liệu lần nữa rồi. Không thể không nói a, Băng Băng phát dục thật là..."

Thương một mực huyên thuyên không ngớt trêu chọc Nhuế Băng, lời nói cực kỳ hưng phấn, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Diệp Trùng.

Nhuế Băng vốn dĩ vẫn chỉ là hiện lên vài ráng đỏ thì hiện giờ trên mặt đỏ giăng đầy mây đỏ.

Mấy người khác trong phòng thuyền trưởng vẻ mặt sững sờ nhìn màn hình. Ai cũng không ngờ sự biến hóa của phong cách quang giáp vừa rồi hãy còn lạnh như đá lại kịch liệt như vậy.

Nhìn Thương huyên thuyên không ngớt, Diệp Trùng không có chút phiền hà nào, một sự ấm áp chảy qua đầu, ừm, rất ấm áp.

Ở hành tinh Dật Cúc, sư sĩ đoàn Parpart đã trở thành thế lực lớn nhất chỗ này. Từ sau khi sư sĩ đoàn Parpart tới hành tinh Dật Cúc, hải tặc khu vực phụ cận liền triệt để im hơi lặng tiếng. Không giống sư sĩ đoàn khác, sư sĩ đoàn Parpart trước giờ đều đóng kín cửa, từ chối sự tham quan của mọi người. Ngay cả yêu cầu tới tham quan của chấp hành quan hành chính của hành tinh Dật Cúc Todd Revees cũng bị bọn họ từ chối mà không chút do dự.

Nhưng lại không có ai dám có chút bất mãn. Bởi vì chỉ có một điểm, thực lực của bọn họ quả thật quá mạnh mẽ!

Tất cả việc đối ngoại của bọn họ đều do một người gọi là Quả lão đại xử lý.

Tất cả cư dân hành tinh Dật Cúc đều biết, chỉ cần mang ủy thác giao cho sư sĩ đoàn Parpart thì không có việc bọn họ làm không được. Từ lúc bắt đầu tới giờ, tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ của sư sĩ đoàn Parpart cao tới 98%. Ngoài ra, thứ làm người ta ca tụng còn có kỷ luật nghiêm ngặt của sư sĩ đoàn Parpart, cho dù là cư dân địa phương thành phố Terry cũng chưa từng thấy sư sĩ trong căn cứ bước ra khỏi cửa, càng đừng nói có việc quấy rối dân chúng gì.

Điều duy nhất làm người ta khó hiểu là, một sư sĩ đoàn cỡ trung có thực lực mạnh mẽ thế này lại làm tổ ở một nơi xa xăm là hành tinh Dật Cúc này. Hơn nữa, điều càng kỳ quái là bọn họ trước giờ chỉ nhận nhiệm vụ ủy thác khu vực xung quanh hành tinh Dật Cúc. Vô luận phe ủy thác ra giá cao thế nào, một khi khu vực hoạt động của nhiệm vụ rời khỏi khu vực xung quanh hành tinh Dật Cúc, bọn họ đều từ chối.

Cứ qua một khoảng thời gian thì sẽ có lượng lớn vật tư vận chuyển tới căn cứ, đội tàu buôn khổng lồ đó, mang lại cho kinh tế của thành phố Terry tác dụng thúc đẩy khá lớn.

Sư sĩ đoàn đóng kín cửa này ở trong mắt cư dân tràn đầy khí tức thần bí.

Nhưng chính là hôm nay, mọi thứ đều đã thay đổi!

Cửa chính vẫn luôn đóng kín của căn cứ sư sĩ đoàn Parpart đột nhiên mở ra. Vô số phi hành khí kiểu dáng quái dị bay lên không, căn cứ vốn dĩ bình lặng lập tức bắt đầu trở nên bận bịu.

Tất cả khu vực xung quanh hành tinh Dật Cúc đều lập tức bị sư sĩ đoàn Parpart tiếp quản, tất cả tàu vũ trụ và quang giáp đều bị ép hạ cánh. Trong một ngày, bầu không khí của hành tinh Dật Cúc liền trở nên khẩn trương trước giờ chưa từng có.

Mồ hôi trên trán Todd Reeves bắt đầu từ tám giờ sáng hôm nay thì đã chưa từng ngừng chảy. Trời thu mát mẻ phảng phất như đột nhiên trở nên nóng nực vô bì, quần áo trên người đã bị mồ hôi thấm ướt. Trên gương mặt trắng lóa dày đặc mồ hôi, trong cặp mắt nhỏ đầy sự hoảng sợ và bất an.

- Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Todd Reeves cắn răng nói. Sau khi nghe thấy dị động của sư sĩ đoàn Parpart, hắn lập tức liền đáp tàu vũ trụ của mình định tới thành phố Terry. Phải biết rằng, sư sĩ đoàn Parpart tuy trước giờ thấp giọng nhưng vị trí thế lực số một hành tinh Dật Cúc của bọn họ đã sớm nhận được sự thừa nhận của gần như tất cả người dân hành tinh Dật Cúc.

Trong phạm vi quản hạt của mình có một thế lực cường đại như vầy, điều này làm hắn rất đau đầu, nhưng lại không làm gì được. Vị trí hành tinh Dật Cúc xa xôi, kinh tế lạc hậu, nhân khẩu cũng cực kỳ ít ỏi, là chấp hành quan dân chúng cử ra, trên tay Todd Reeves không hề có bao nhiêu lực lượng tác chiến. Mà chức vụ này về nguyên tắc cũng thuộc về chức vụ rảnh rỗi, không có bao nhiêu việc.

Điều ra ngoài ý liệu của hắn là, sư sĩ đoàn Parpart tới ngược lại làm hắn càng thêm thoải mái. Do sư sĩ đoàn Parpart tới, khu vực phụ cận vốn dĩ ngẫu nhiên còn có hải tặc xuất hiện thì giờ đã sớm mất tăm mất dạng. Mà kỷ luật của sư sĩ đoàn Parpart cực tốt, chưa từng nghe nói có việc tà ác gì xảy ra, bọn họ còn chủ động bảo hộ trị an địa phương. Đối với sư sĩ đoàn thần bí này, hắn vẫn luôn đầy hảo cảm.

Nhưng hôm nay hắn đột nhiên nhận được tin tức của thủ hạ, sư sĩ đoàn Parpart có hành động lớn. Điều này làm hắn bỗng nhiên hoảng sợ, trải qua sự phát triển lâu như vậy, ảnh hưởng của sư sĩ đoàn Parpart đối với cả hành tinh Dật Cúc đã sớm không phải lúc bọn họ vừa tới có thể so sánh được. Nhất cử nhất động của bọn họ đều sẽ tạo ra ảnh hưởng sâu xa tới cả hành tinh Dật Cúc.

Nhưng hắn ngược lại cũng không quá lo lắng. Không có ai hiểu hành tinh Dật Cúc hơn hắn, nơi này căn bản không có chút dầu mỡ nào, càng huống chi sư sĩ đoàn Parpart ở phương diện này không có ghi chép xấu xa nào.

Hắn vốn dĩ chỉ định đi gặp người phụ trách đối ngoại của sư sĩ đoàn Parpart là Quả lão đại, làm rõ chuyện thế nào. Nào biết phi thuyền của hắn ở dọc đường thì gặp phải đám quang giáp của sư sĩ đoàn Parpart, cho dù trên màn hình không có thứ gì.

Hắn lại bị yêu cầu lập tức hạ cánh khẩn cấp!

- Bổn đoàn đã cưỡng chế tiếp quản tất cả vùng trời hành tinh Dật Cúc! Tất cả phi hành khí xin lập tức hạ cánh! Tất cả phi hành khí xin lập tức hạ cánh! Sau năm phút, tất cả mục tiêu trên không sẽ bị tấn công! Năm phút đếm ngược, bắt đầu! Trong tần số liên lạc truyền tới giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông, ý sát phạt quả quyết làm Todd Reeves tin rằng, nếu như mình không hạ cánh, đối phương sẽ không chút do dự mà tấn công! Đã có thể làm tới vị trí này, Todd Reeves vẫn có chút năng lực.

- Trưởng quan! Hệ thống quét hình của chúng ta không hề phát hiện bất cứ mục tiêu nào! Trong lời nói của thuyền viên pha lẫn sự hoảng sợ sâu sắc, Todd Reeves thậm chí có thể nghe được tiếng răng hắn đánh lập cập.

- Đếm ngược ba phút! Giọng nói lạnh lẽ không có chút dao động nào lại một lần nữa vang lên trong kênh liên lạc.

Toàn thân thuyền viên run rẩy.

Todd Reeves cắn răng, từ kẽ răng thốt ra một câu: "Lập tức hạ cánh!"

Thuyền viên lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, dùng tốc độ nhanh nhất điều khiển phi thuyền hạ cánh, dáng vẻ đó, giống như hận mình mọc thiếu một đôi tay!

Con tàu của Todd Reeves an toàn hạ cánh, Todd Reeves vừa muốn giao thiệp với mấy sư sĩ đoàn Parpart này, mấy tên này lại vứt lại một câu rồi điều khiển phi hành khí quái dị vèo cái bay mất.

- Nếu như bay lên lần nữa, bên ta sẽ không cảnh cáo, trực tiếp tiêu diệt! Trân trọng tính mạng, xin đừng thử! Cám ơn hợp tác!

Todd Reeves nhìn quang giáp càng lúc càng nhỏ trong mắt hắn, biến mất trên không. Mặt hắn trầm như nước, xoay người dặn dò: "Chuẩn bị xe, chúng ta phải tới thành phố Terry sớm chút." Sự phẫn nộ trong lòng Todd Reeves biến mất tăm, mà thay vào đó là sự bất an mãnh liệt. Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?

Trong thời gian cực ngắn, bầu trời của cả hành tinh Dật Cúc trừ sư sĩ đoàn Parpart cũng không có thêm một cái quang giáp của thế lực khác nào.

Hành vi bất thường của sư sĩ đoàn Parpart cũng làm rộ lên lời đồn trên cả hành tinh Dật Cúc, lòng người hoảng loạn. Nhưng lại không có ai dám đứng lên nói gì, bởi vì có tin tức ngầm nói, có một tàu vũ trụ vì không đồng ý hạ cánh mà bị bắn hạ. Cho dù sư sĩ đoàn Parpart trước giờ thấp giọng, nhưng lại không có ai có bất cứ hoài nghi nào đối với thực lực của bọn họ.

Mỗi cư dân của hành tinh Dật Cúc đều biết, nhất định có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra. Nếu không, sư sĩ đoàn Parpart vẫn luôn thấp giọng tại sao lại lớn tiếng như thế?

Rốt cuộc sẽ xảy ra việc gì? Mỗi người đều hoảng sợ chờ đợi! Chuyện lớn sắp xảy ra này, sẽ tạo ra ảnh hưởng thế nào đối với người dân ở đây? Cuộc sống bọn họ sẽ chịu thay đổi thế nào?


*****

- Ngươi là Trương Vũ? Diệp Trùng đánh giá gã đàn ông ở trước mặt này.

Trương Vũ cũng đang đánh giá Diệp Trùng, trong lòng có chút thấp thỏm. Hắn bị gọi đơn độc tới phòng điều khiển chính, loại đối đãi đặc biệt này làm hắn vô cùng bất an, nhưng hắn vẫn cố làm mình biểu hiện trấn định, gật đầu trả lời: "Chính là ta."

- Ừm, từ giờ trở đi, an toàn của ngươi sẽ chịu sự bảo đảm của chúng ta. Diệp Trùng lạnh nhạt nói.

Trương Vũ ngạc nhiên nhìn thiếu niên tuổi tác không hề bao lớn ở trước mặt này, ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu là mình đã gặp phải xã hội đen trong truyền thuyết rồi sao?

Khi Todd Reeves tới thành phố Terry, vừa đúng lúc nhìn thấy một tàu vũ trụ hạ cánh. Bên cạnh tàu vũ trụ này có không dưới một ngàn cái phi hành khí quái dị đó đang bay bảo vệ, giống như chúng tinh củng nguyệt (các vì sao vây lấy mặt trăng).

Đứng trên mặt đất nhìn, đội ngũ bay khổng lồ này mang lại cảm giác áp bức to lớn cho người ta.

Uy phong thật lớn! Sắc mặt Todd Reeves có chút ngưng trọng, xem tư thế tới này thì biết không phải người bình thường. Nhưng điều làm người ta không thể tin được là tàu vũ trụ này, theo lý, nếu như là nhân vật lớn gì đó, vậy tàu hắn ngồi nhất định là một tàu vũ trụ cỡ lớn cao cấp, mà sẽ không giống như tàu vũ trụ đường dài cấp hành tinh bình thường ở trên không này. Loại phi thuyền dân dụng này vô luận là tính an toàn hay là sự thoải mái đều không thể thỏa mãn yêu cầu của mấy nhân vật lớn đó.

Cảnh tượng trước mắt xem ra quái dị vô bì, giống như một đám đại hán vạm vỡ mặc đồ tây, đi giày da lại cẩn thận từng li từng tí vây quanh một tên ăn mày mặc đồ rách rưới.

Tàu vũ trụ này quả nhiên hạ cánh ở căn cứ của sư sĩ đoàn Parpart. Todd Reeves không do dự thêm, ra lệnh thuộc hạ điều khiển xe đi tới căn cứ của sư sĩ đoàn Parpart.

Tang Phổ, Tang Thiết, Tang Lăng kích động nhìn Diệp Trùng.

- Tiên sinh...

- Tiên sinh...

- Tiên sinh...

Ba người không hẹn mà cùng mở miệng.

Diệp Trùng nhìn ba người, trong lòng cũng quay cuồng không thôi. Phong độ của Tang Phổ có hơn trước vài phần, đứng ở đó mặt sâu như nước, trong cái nhấc chân, giơ tay, phong độ đại tướng lộ ra rành rành. Mà Tang Lăng so với trước càng thêm xinh đẹp, Tang Thiết vẫn giống như trước, nhưng cũng trở nên càng thêm trầm ổn.

- Ta đã trở về. Diệp Trùng nhẹ nhàng trả lời.

- Tiên sinh trở về rồi!

- Tiên sinh trở về rồi!

Trong căn cứ vang lên tiếng hoan hô vang trời. Đối với tiểu tiên sinh dạy bọn họ chế tạo quang giáp tông ủi, giúp bọn họ vượt qua thú triều, lại dẫn bọn họ ra khỏi Thiên vực trì này, tất cả Tang tộc đều yêu mến tận đáy lòng.

Nhưng khi giới thiệu người khác tiếp đó ngược lại xảy ra chút vấn đề. Người khác còn được, chỉ mình Nhuế Băng, Diệp Trùng không biết nên giới thiệu thế nào.

- Nàng ta là... Diệp Trùng nghiêng đầu, lại không biết tiếp đó nên giới thiệu thế nào. Bạn bè? Cách nói này rất tự nhiên bị hắn phủ quyết.

- Thì ra là sư mẫu a! Tang Lăng hiểu ý người khác chủ động lên trước. Những người Tang tộc còn lại lúc này mới lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ. Thì ra là sư mẫu, chẳng trách tiên sinh lại thẹn thùng. Mấy người bọn họ đều từng theo Diệp Trùng học tập, trong lòng bọn họ, Diệp Trùng chính là thầy của bọn họ, cho nên tiếng sư mẫu này cũng nói tự nhiên tột cùng.

Cho dù Nhuế Băng trước giờ trấn định, mặt cũng soạt cái đỏ lựng lên.

Toàn bộ ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Nhuế Băng. Mỗi người Tang tộc đối với vợ của tiểu tiên sinh đều vô cùng tò mò, vô số ánh mắt nóng bỏng trong khoảnh khắc đều hướng hết về Nhuế Băng. Diệp Trùng lập tức bị coi như không thấy.

Tang Phổ nhìn ra cảnh khó của Nhuế Băng, liếc nhìn Diệp Trùng, nhẹ nhàng cười, chủ động bước ra giải vây cho Diệp Trùng và Nhuế Băng, quát người xung quanh: "Toàn bộ tập trung ở đây làm cái gì? Nên làm cái gì thì làm cái đó. Tiên sinh không dễ gì trở về, đương nhiên phải nghỉ ngơi một lát. Giải tán đi, giải tán đi." Có thể nhìn ra uy tín của Tang Phổ với mọi người càng cao hơn trước, mọi người chỉ đành không tình nguyện mà giải tán.

Tang Lăng cười nói với Nhuế Băng: "Tiểu sư mẫu, chúng ta đi vào đi."

Tiểu tiên sinh dẫn theo một cô gái xinh đẹp như tiên nữ trở về. Tin tức này giống như mọc cánh, lập tức truyền khắp căn cứ.

Phòng hội nghị. Không giống sự cao hứng mạnh mẽ vừa rồi, sắc mặt mỗi người lúc này đều ngưng trọng vô cùng.

Trước mặt bọn họ, hình ảnh nổi của tinh vực xung quanh hành tinh Dật Cúc được chiếu ra trôi nổi trên không, một điểm đỏ tươi chói mặt dị thường ở trên đó.

- Chỗ này chính là một trong những điểm không gian bất ổn, cũng là điểm không gian bất ổn gần chúng ta nhất. Tạm thời vẫn không cách nào phán đoán mấy điểm không gian bất ổn này có phải là dấu hiệu xuất hiện của mấy sinh vật đó không. Diệp Trùng giới thiệu vắn tắt tình hình một lượt.

Mỗi người sau khi nghe thấy Diệp Trùng kể lại trận chiến ở thông đạo tự do đều không khỏi hoảng sợ biến sắc. Ba đại thế gia, bọn họ đã sớm nghe thấy, quang giáp đoàn của ba nhà chính là đội quân chiến đấu được công nhận mạnh mẽ nhất của cả thiên hà Hà Việt. Càng huống chi người dẫn đầu còn là cao thủ đỉnh cấp giống như ba đại cao thủ. Nhưng chính như thế, tỉ lệ thương vong trong trận chiến này của bọn họ vẫn đạt tới một con số cao tới mức kinh người. Đội quân chiến đấu sau cùng còn sống sót không tới hai mươi phần trăm.

Có thể tưởng tượng trận chiến đó thảm khốc thế nào.

Sắc mặt mấy người Tang Phổ tuy có chút ngưng trọng, nhưng không ai lộ ra vẻ hoảng sợ. Trước khi gặp được Diệp Trùng, bọn họ mỗi ngày đều sống ở rìa sinh tử, mức độ dẻo dai của thần kinh còn lâu cư dân của thiên hà Hà Việt mới có thể tưởng tượng ra được. Càng huống chi, đây chỉ là một loại sinh vật bất minh, cho dù chúng có mạnh mẽ, chẳng qua cũng chỉ là một loại sinh vật. Mà thứ Tang tộc ở Thiên vực trì làm quen nhiều nhất chính là mấy con dã thú không biết tên kỳ hình quái trạng đó.

- Vị trí này thật là chết người a! Tang Phổ cười khổ nói, chỉ màn hình: "Các người xem, nếu như ở chỗ này một khi thật sự xuất hiện loại sinh vật bất minh mà tiên sinh nói, vậy liên lạc của chúng ta và trong tộc sẽ thành vấn đề. Nếu như chúng lại di chuyển về phía vành đai tử vong, vậy qua lại của chúng ta và trong tộc sẽ hoàn toàn bị cắt đứt rồi!"

Trên màn hình, điểm đỏ đó mau chóng lan rộng, biến thành một khu vực màu đỏ. Khu vực màu đỏ này giống như một vật cản đường màu đỏ, vừa đúng chắn ngang con đường phải đi qua của Thiên vực trì và hành tinh Dật Cúc.

- Chuẩn bị chiến đấu đi! Tang Thiết lớn tiếng buông ra một câu, ánh mắt nóng rực của hắn nóng bỏng nhìn Diệp Trùng. Đối với loại phần tử hiếu chiến như hắn đây mà nói, ngày tháng qua đi trước mắt rõ ràng bình lặng tới mức giống như nhạt như nước lã.

- Chuẩn bị chiến đấu đi! Tang Lăng cũng gật đầu, vô luận thế nào, qua lại với trong tộc nếu như bị cắt đứt, đây là điều bọn họ vô luận thế nào cũng không thể chấp nhận. Ánh mắt mang theo vài phần trưng cầu của nàng nhìn về phía Diệp Trùng.

Tang Phổ bình tĩnh nói: "Ý kiến của ta cũng giống như vậy, chuẩn bị chiến đấu!" Nói xong, hắn cũng nhìn Diệp Trùng.

Ánh mắt ba người toàn bộ đều hướng về phía Diệp Trùng.

- Chuẩn bị chiến đấu! Giọng nói của Diệp Trùng như chém đinh chặt sắt.

Todd Reeves không hề nhìn thấ Diệp Trùng, tiếp đãi hắn vẫn là Quả lão đại. Bản thân Quả lão đại cũng không rõ tình hình, nếu như giải thích với Todd Reeves, cũng chỉ đành cố sức xoay sở. Todd Reeves lòng nóng như lửa, nhưng cũng bó tay chịu trận.

Nếu như nói trước khi Diệp Trùng chưa tới, căn cứ đã rất bận rộn, vậy hiện giờ cả căn cứ giống như lên dây cót vậy, bắt đầu vận chuyển điên cuồng.

Trương Vũ bị Diệp Trùng gọi tới, công tác chủ yếu của hắn chính là liên lạc với mấy người Mục Thương. Hành tinh Dật Cúc cực kỳ lạc hậu, xây dựng mạng mô phỏng gần như là số không, mà mấy người Tang Phổ đối với phương diện này không biết tí gì, hoàn toàn chưa nghĩ qua phát triển phương diện này.

Nhưng cơ bản của Trương Vũ quả nhiên vững chắc vô cùng. Dưới sự chắp vá lung tung, miễn cưỡng làm ra một cái máy phát tín hiệu có thể lên mạng mô phỏng. Chỉ là trang bị này quả thật tệ tới mức đáng thương. Nhưng may mà Mục Thương mười mấy ngày nữa sẽ tới, tới lúc đó thì đây sẽ không phải là vấn đề.

Từ sau khi biết được quan hệ giữa Diệp Trùng và Long Hổ hiệp lữ, Trương Vũ vô cùng sung sướng đồng ý hợp tác. Mà khi biết được công việc mỗi ngày của hắn là liên lạc với Long Hổ hiệp lữ, hắn càng hưng phấn dị thường.

Tang Thiết lại bị phái đi Thiên vực trì, lực chiến đấu của hành tinh Dật Cúc hiện giờ không hề đủ. Nhiệm vụ của hắn là trở về điều tới đội quân ít nhất một vạn người. Ngoài điều này ra, cùng trở về với hắn còn có lượng lớn vật tư chiến đấu.

Lão già Phá Xa lập tức liền vùi đầu vào trong cải tạo quang giáp tông ủi. Đối với chuyển động cơ giới, lão chính là chuyên gia chân chính. Mức độ si cuồng của lão làm mọi người đều kinh ngạc vô cùng. Ngày thứ ba, lão già Phá Xa với cặp mắt giăng đầy tơ máu đã lập ra một phương án cải tiến. Mọi người đều không khỏi kính trọng vô cùng tinh thần coi trọng nghề nghiệp của lão.

Chỉ có mấy người Diệp Trùng và Nhuế Băng từng trải qua trận chiến đó mới hiểu lão già Phá Xa tại sao lại liều mạng như vậy.

Không thể không nói, thành tựu của lão già Phá Xa ở phương diện chuyển động cơ giới còn lâu kẻ nửa mùa như Diệp Trùng có thể so sánh được. Đơn giản lại hiệu suất cao, trải qua tính toán của quang não, tính năng điều khiển của quang giáp tông ủi đã qua cải tiến có thể tăng thêm mười bảy phần trăm, tiêu hao năng lượng giảm chín phần trăm. Số liệu này có uy tín cực kỳ, là do Mục Thương đưa ra. Phương án cải tạo này ngay cả Diệp Trùng cũng không thể không khâm phục, điều càng quan trọng hơn là cả cái phương án cải tiến này đối với việc thay đổi của quang giáp tông ủi vô cùng nhỏ, chu kỳ cải tạo cũng rất ngắn.

Diệp Trùng không do dự thêm, ra lệnh một tiếng, tất cả quang giáp tông ủi lập tức tiến hành cải tạo.

Mà việc giám sát điểm không gian không ổn định đó cũng vẫn luôn không hề gián đoạn. Bộ thiết bị giám sát này còn là do Todd Reeves lấy ra từ phòng thí nghiệm của một trường học địa phương. Cũng chính việc này, mấy người Diệp Trùng sinh ra chút hảo cảm đối với hắn.

Trên thực tế, Todd Reeves vừa nghe thấy thiết bị giám sát thì đại khái đã đoán ra việc thế nào, cũng phối hợp vô bì. Có sự phối hợp của vị quan chấp hành hành chính cao nhất hành tinh Dật Cúc này, hiệu suất công việc của mấy người Diệp Trùng tăng mạnh.

Du khách khác giống như trên con tàu vũ trụ đó thì do Todd Reeves tới an ủi, rất mau bọn họ liền bị được đưa tới ở trong một chỗ chuyên môn.

Chiến tranh chính là đốt tiền.

Cảm ngộ của Diệp Trùng đối với câu nói này hiện giờ sâu sắc vô cùng, công sức mấy ngày, tiền mấy người Tang Phổ kiếm lâu như vậy liền tiêu hết hơn một nửa. Các loại vật tư, các loại thiết bị đều cần lượng lớn tiền. Điều quan trọng nhất lại là các loại thiết bị máy móc tầm xa, giá của vũ khí công kích tầm xa có tính năng xuất sắc cao ngất làm cho Diệp Trùng líu cả lưỡi. Nhưng lại không thể không mua, Giáp xác ngạc trùng nếu như không có vũ khí tầm xa đối phó thì rất phiền phức. Càng huống chi chỗ mà tình huống có thể xuất hiện đó không giống thông đạo tự do, xung quanh là nơi trống trải, rất khó hình thành vây giết.

Bản thân hành tinh Dật Cúc cực kỳ nghèo khó, không có béo bở, Todd Reeves ở trên vấn đề này cũng lực bất tòng tâm.

Nhìn tiền bạc biến mất với tốc độ kinh người, Diệp Trùng đau đầu vô cùng, nhưng lại không thể không suy nghĩ nát óc tìm cách.

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)