Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 367

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 367: Đuổi cùng không bỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bụp bụp bụp!

Quang giáp tông ủi của Tang Thiết giống như xiên kẹo hồ lô vậy, trong nháy mắt liền xuyên qua bảy, tám con sinh vật bất minh. Từ mức độ nào đó mà nói, đây đã không thể gọi là xuyên thủng rồi, gọi là xé nát càng thích hợp hơn. Thân thể cường hãn của sinh vật bất minh dưới xung kích thế này giống như giấy dán vậy, trong chớp mắt liền chia năm xẻ bảy.

Phòng hộ chính diện của quang giáp tông ủi là chỗ mạnh nhất của cả quang giáp, đây cũng là tại sao chùy tông ủi thường là vũ khí ưu tiên của bọn họ. Tông ủi chính diện cũng là phương thức tông ủi an toàn nhất.

Dày đặc như mưa!

Ở bên cạnh Tang Phổ, vô số quang giáp tông ủi dùng tốc độ giống nhau tông về phía sinh vật bất minh đang lao tới trước mặt. Quang giáp và nhục thể vừa chạm liền rời ra, mỗi một lần va chạm, đều tạo ra một màn mưa máu. Trong mưa máu bắn mạnh ra, chi gẫy bắn tung tóe.

Một con sinh vật bất minh quay người muốn chạy, nhưng lúc này nào lại có thể kịp nữa? Phần eo đau đớn, một luồng lực lượng sục sôi không thể chế ngự truyền tới, thân hình của nó không chịu khống chế bay ngang sang một bên. Chính ngay lúc này, nó dường như nhìn thấy nửa thân người bay về phía khác có chút quen mắt. Hơi ngơ ngẩn, nỗi đau xuyên tim lập tức giống như nước lũ ập về phía nó, nó dường như lập tức đau tới mức sắp hôn mê. Dư quang nơi khóe mắt lại liếc thấy vô số máu phun ra ngoài từ nửa thân dưới trống không của mình.

Cặp mắt của nó bỗng trợn tròn, không thể tin được nhìn chằm chằm nửa thân dưới của mình. Phần mặt bởi vì đau đớn mà méo mó tới mức gần như không thể nhận ra, nó vẫn không phản ứng lại, lại là một trận đau đớn, nó lập tức mất đi tri giác.

Cánh xương sắc bén thò ra bên cạnh một cái quang giáp tông ủi không chút trù trừ bổ đầu nó thành hai. Bởi vì tốc độ quá nhanh, biểu tình trên mặt đã thành hai nửa vẫn lờ mờ không phân biệt rõ, tròng mắt hơi lồi lên tràn đầy sự hoảng sợ và không thể tin được, dường như muốn nói gì đó.

Trong vũ trụ vì không có không khí, âm thanh không cách nào truyền đi. Nhưng, va chạm dày đặc như mưa bão, tràn ngập khu vực cả khu vực mà quang giáp bao phủ. Mỗi lần nhục thể và quang giáp va chạm, đều làm trái tim người ta không kìm được mà co giật dữ dội một cái. Ở chỗ này, sức mạnh và tốc độ, dã man và nguyên thủy, sinh mệnh và tử vong, toàn bộ được thuyết minh tới mức sinh động vô cùng.

Bốn phương tám hướng đều là kẻ địch, mấy người Tang Thiết hoàn toàn không cần đi khóa chặt mục tiêu. Trên thực tế, dưới hoàn cảnh phức tạp, hỗn tạp thế này, đi nỗ lực tìm kiếm mục tiêu tấn công của mình, vô nghi là một việc khá là ngu ngốc.

Đối với một điểm này, Tang Thiết cũng rất rõ ràng. Đám quang giáp của bọn họ dày đặc vô cùng, giống như cái lược dày, chỉ là mấy cái răng lược này, cái nào cũng sắc bén vô bì. Bị cái lược thế này quét qua dữ dội một lượt, sẽ là cảm giác gì? Mấy người Tang Thiết đã đưa ra đáp án, đó chính là đi kèm da với thịt, có thêm vô số rãnh máu sâu hoắm!

Một màn này xảy ra quá nhanh, mỗi người xem đều bị chiến đấu khẩn trương, kịch liệt đè nén tới mức không thở được. Quá cuồng bạo rồi! So với trận chiến vũ trụ mà mấy chùm tia laser đó bắn ngang dọc khắp nơi, một màn trước mắt này vô nghi càng thêm dã man, máu tanh nhưng cũng tràn đầy sức chấn động. Hơi thở nặng nề trong đám đông có thể nghe thấy khắp nơi, màn hình không có chút âm thanh nào, nhưng va chạm dày đặc kịch liệt thậm chí tới mức có thể nói là bạo liệt phảng phất như sắp làm mà hình to lớn vỡ nát ra.

So với một màn đang diễn ra trên màn hình này, mấy thứ gọi là bộ phim lớn của điện ảnh đó chỉ có thể coi như là trò chơi con nít. Mọi người hoảng sợ xem mọi thứ đang xảy ra ở trên màn hình.

Thiên hà Hà Việt tuy tranh đấu kịch liệt, thế lực như rừng, nhưng đối với người bình thường mà nói, cuộc sống cũng có thể coi như bình lặng, an nhàn.

Nhưng, thế giới đã đổi thay! Bọn họ đột nhiên phát hiện, tử vong và chiến tranh lại cách mình gần như vậy. Hoảng sợ, bất an lan tràn trong đám đông, đám người lớn sắc mặt trắng bệch nhao nhao dùng tay che mắt mấy đứa trẻ. Bọn họ không muốn con cái mình nhìn thấy một màn máu tanh, khủng bố như vậy.

Tang Thiết biểu tình lãnh khốc, không chút động dung. Tới tận bây giờ, chiến tích của hắn huy hoàng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, số lượng sinh vật bất minh chết trên tay hắn, bản thân hắn cũng không rãnh để thống kê. Tình huống chiến đấu trước mắt đối với mấy người chưa từng trải qua đại chiến của thiên hà Hà Việt mà nói, giống như Tu la trường, nhưng đối với người thuộc cấp bậc kẻ đồ sát như mấy người Tang Thiết mà nói, chẳng qua chỉ là tình huống chiến đấu thường thấy vô cùng mà thôi. Mấy người Tang tộc đã trải qua sự tẩy rửa của thú triều, ở trước mặt chiến đấu quy mô lớn đã sớm không phải là tay mơ. Một điểm này, bất kể là nhà nào của ba đại thế gia đều không có.

Tang Thiết trông thì thô lỗ, hiếu chiến, nhưng thật ra tâm tư tinh tế, ở phương diện chiến đấu, hắn càng có tư chất hơn người. Rất mau, hắn liền mẫn cảm phát hiện ra sự thay đổi nhỏ trên chiến trường. Bởi vì không ngừng tông vào sinh vật bất minh, tốc độ của quang giáp tông ủi đã giảm xuống. Quang giáp tông ủi thiếu tốc độ thiếu lực công kích, nhược điểm này của quang giáp tông ủi, mỗi người Tang tộc đều biết sâu sắc.

Chính ngay lúc này, trong kênh liên lạc vang lên âm thanh có mang theo vẻ mệt mỏi của Tang Phổ: "Biên đội tấn công đợt một lập tức quay lại, rời khỏi chiến trường, chú ý giữ đội hình."

Quả nhiên không hổ là A Phổ, không ở tiền tuyến vẫn có thể nắm rõ nằm lòng, nắm bắt thời cơ cũng vừa khéo. Tang Thiết khen ngợi trong lòng, không chút do dự, tất cả quang giáp may mắn còn sót lại của biên đội thứ nhất tới biên đội thứ mười lập tức nghiêng nghiêng bay tản ra xung quanh.

Sự chủ động rời đi của mấy sát thần này làm đám sinh vật bất minh thở phào, nhưng vẫn chưa đợi chúng quay trở lại sương tím, chúng hoảng sợ phát hiện, lại một đợt sát thần lại xông tới trước mặt chúng lần nữa!

Sinh vật bất minh vừa mới buông lỏng lần này đã gặp phải đả kích có tính hủy diệt.

Xích vĩ thú (thú đuôi đỏ), đây là tên gọi Diệp Trùng đặt cho loại sinh vật bất minh này. Đương nhiên Mục không có bất cứ ý kiến gì. Ừm, Xích vĩ thú bất kể nói thế nào cũng hợp lý hơn sinh vật số một gì đó một chút. Từ trùng trùng dấu hiệu cho thấy, con Xích vĩ thú bị thương trước mắt này cực có khả năng là vua của quần thể Xích vĩ thú này. Diệp Trùng đã quyết định, tuyệt không bỏ qua con này.

Diệp Trùng biết, mình vừa rồi có thể làm nó bị thương, có chút thành phần may mắn ở trong đó. Diệp Trùng trước giờ không quen ủy thác vận mệnh của mình vào thứ hư vô, phù phiếm như may mắn thế này, lần sau còn có may mắn vậy không? Ý nghĩ này, hắn nghĩ cũng không nghĩ.

Phương pháp giải quyết tốt nhất hiện giờ chính là đánh chó rớt xuống nước, triệt để giải quyết vấn đề, làm dứt điểm một lần.

Đuổi theo sát con Xích vĩ thú này, Diệp Trùng không dám có chút lơ là.

May mắn hôm nay xem ra quả nhiên không tệ, tới giờ vẫn không mất dấu. Dưới hoàn cảnh phức tạp thế này, ngay cả hệ thống quét hình của Mục cũng không sao sử dụng, hệ thống quét hình của Hàm gia thì càng giống như đồ vứt đi. Mình có thể hoàn toàn chỉ dựa vào đèn natri hydro mà bám riết đối phương, thật là một việc không dễ dàng.

Con Xích vĩ thú đó mau chóng chạy ra ngoài.

Diệp Trùng hiện giờ vô cùng mừng rỡ mình vừa rồi dọc đường không ngừng phá hoại mấy bướu thịt đó, nếu như bây giờ đột nhiên giết ra một con Xích vĩ thú, cho dù là một con Xích vĩ thú bình thường nhất, chỉ e cục thế trước mắt sẽ lập tức đảo ngược.

Kẻ hoảng hốt mà chạy sẽ không phải là con Xích vĩ thú đó, mà là chính mình.

Mở to mắt, sợ sai lầm một chi tiết, trong hoàn cảnh phức tạp thế này, bất cứ lúc nào cũng có thể mất dấu. Nếu như một khi mất dấu, vậy thì muốn tìm lại con Xích vĩ thú này, chỉ sợ là chuyện ngàn lẻ một đêm rồi.

Phía trước là một góc ngoặc do một sợi thân mềm to lớn hình thành, Diệp Trùng nhớ rất rõ, mình vừa rồi chính là ở chỗ này tiến vào khu vực lõi của đám sương tím này.

Hắn lập tức cuống quit trong lòng, mấy người Tang Phổ vừa rồi vẫn ở bên ngoài chiến đấu với từng con Xích vĩ thú. Tình hình chiến sự ở chỗ đó nhất định rất kịch liệt, muốn ở trong đó vây ráp một con Xích vĩ thú cao cấp có thân hình linh hoạt, tính sát thương khổng lồ thế này, muốn không bỏ ra thương vong nhất định, đó căn bản là không thể nào. Điều càng quan trọng hơn là, không gian nơi đó lớn hơn, số lượng khe hở xung quanh càng nhiều không kể xiết, con Xích vĩ thú này tùy tiện chui vào chỗ nào đó, thì có thể bỏ chạy rồi.

Mắt thấy cuộc truy sát này sắp công cốc vào phút cuối, nửa người con Xích vĩ thú này đã lộ ra nửa khúc ngoặc. Nhưng điều ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng là, con Xích vĩ thú đó giống như đột nhiên gặp phải gì đó dọa khiếp vía, bỗng co thân hình lại, thân hình gập lại, bay về một hướng khác.

Diệp Trùng ngớ người, nhưng lập tức phản ứng lại, đuổi sát theo. Một lúc trì hoãn này của con Xích vĩ thú đó cũng làm khoảng cách giữa Diệp Trùng và nó rút ngắn lại một chút.

Bên ngoài rốt cuộc thế nào? Đây là một nghi vấn nổi lên trong lòng Diệp Trùng. Bất quá, rất mau, hắn liền quăng vấn đề này ra sau đầu, toàn tâm toàn ý đuổi theo con Xích vĩ thú bị thương hoảng sợ bỏ chạy ở phía trước đó.

Con Xích vĩ thú này đối với địa hình chỗ này vô cùng quen thuộc, nếu như không phải bị thương, tốc độ bị ảnh hưởng, Diệp Trùng chỉ sợ đã sớm mất dấu rồi. Cho dù là vậy, Diệp Trùng vẫn không thể không cố hết sức mới có thể miễn cưỡng theo kịp.

Việc này khảo nghiệm kỹ thuật điều khiển quang giáp, rẽ tới rẽ lui, đều là khúc quanh. Nếu như là sư sĩ thông thường, trải qua một phen liên tục đổi hướng, đã sớm hoa mắt váng đầu rồi. Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, đổi hướng liên tục chính là một trong những kỹ xảo hắn khá là sở trường, song một phen rẽ ngoặt thế này, hắn cũng không tốt được bao nhiêu. Bất quá, Diệp Trùng vốn dĩ tính tình bền bỉ, sự không ổn do đổi hướng liên tục thời gian dài mang lại bị hắn cắn răng đè nén xuống. Hắn biết, trước mắt là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt con Xích vĩ thú này, nếu như bỏ qua, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy.

Cắn chặt con Xích vĩ thú này, Diệp Trùng không dám có chút buông lơi.

Chính ngay lúc này, tránh qua một sợi thân mềm, trước mắt Diệp Trùng sáng sủa, rộng mở, trái tim hắn lại trầm xuống, hắn và con Xích vĩ thú đó đã tiến vào khu vực trống rỗng đầy Xích vĩ thú bình thường đó.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm Diệp Trùng vẫn luôn không chút gợn sóng cả kinh!

Nhìn quanh, khắp nơi trôi nổi thi thể, tàn chi của Xích vĩ thú. Mấy thi thể lạnh lẽo màu xám nhạt này cứ như thế, yên lặng trôi nổi trong khoảng không gian này, đông nghìn nghịt, nhiều không kể xiết. Mấy sợi thân mềm xung quanh càng thảm không chịu nổi, rách da nát thịt, chất lỏng bên trong không còn một giọt, bề mặt màu xám xịt không có chúng sáng bóng. Đối với mấy bướu thịt trên thân mềm này, không một ngoại lệ, toàn bộ đều bị rách bươm.

Thân thể con Xích vĩ thú vừa mới xông vào khu vực này ở phía trước bỗng cứng lại, lập tức quay đầu lại, liếc nhìn Diệp Trùng.

Cặp mắt đỏ tươi đó giờ đã đỏ rực lên, trên mặt hung hăng vặn vẹo.

Lông trên người Diệp Trùng bỗng dựng đứng lên, hoảng sợ, hắn như lâm đại địch, chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến. Thú bị vây liều đánh, đây là tính chung của sinh vật, Diệp Trùng không muốn mình ngã ở chỗ này.

Nhưng điều làm hắn vạn lần không ngờ là, con Xích vĩ thú này lại quay đầu bỏ chạy, tốc độ so với vừa rồi càng lớn hơn.

Sau lúc ngơ ngẩn, Hàm gia vội vàng tăng tốc, tập trung hết sức, đuổi sát không tha.

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)