Vay nóng Homecredit

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 389

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 389: Huấn luyện điên cuồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)

Siêu sale Lazada


Lạnh lùng nhìn quang giáp đang mau chóng bay tới gần mình, Diệp Trùng đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ đợi đối phương vừa tiến vào phạm vi công kích của mình thì sẽ lập tức phát động công kích Nhưng điều không ngờ là, đôi cánh sau lưng quang giáp đối phương mở ra, đột nhiên bốc lên, bay nghiêng nghiêng lướt qua trên đầu Diệp Trùng.

Làm gì vậy? Nhìn quang giáp mau chóng bay lên cao trên đầu mình, Diệp Trùng có chút nghi hoặc, không rõ mục đích của đối phương. Mãnh nam chỉ có thể tiến hành chiến đấu trên mặt đất, năng lực không chiến gần như bằng không. Bất đắc dĩ, Diệp Trùng lập tức có ứng đối, chân phải hơi cong ra sau của Mãnh Nam đột nhiên ra sức, nhảy tới trước một cái, lại một lần nữa điều chỉnh vị trí.

Nhưng công kích trong tưởng tưởng không hề xuất hiện, chỉ thấy thân hình ở trên không của cái quang giáp đó ngoặc một cái, giống như một con chim lớn, lao tới cái D-6 đã mất điều khiển ở phía trước.

Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt thì đã đuổi kịp D-6, hai cánh tay máy nhẹ nhàng vắt lên người D-6, góc độ hai cánh trên lưng thay đổi, vạch một nửa vòng tròn trên không, hai cái quang giáp cuối cùng an toàn đáp xuống ở chỗ không xa Diệp Trùng.

Thì ra là vì cứu D-6, sau khi xác định đối phương không hề có địch ý, Diệp Trùng cũng khôi phục tư thế bình thường.

Lúc này hắn mới nhìn rõ cái quang giáp đột nhiên chui ra này. Thân chính quang giáp cân xứng, thon gọn, phối hợp qua lại giữa màu đỏ nhạt và màu vàng kim cho người ta vài phần cảm giác cao quý và hoa lệ, mang theo đặc trưng của quang giáp nữ tính một cách rõ ràng. Đôi cánh ở sau lưng do một số cái lông chim nhỏ linh tinh có màu sắc khác nhau tạo thành, trông ra giống như một đôi cánh đầy màu sắc. Tay trái cài một cái khiên chắn hình thoi, chỗ khớp gối chân phải lộ ra một cái cán kiếm laser.

Quang giáp cận chiến trang bị cánh bảo ngược lại khá là hiếm thấy, thông thường mà nói, cánh bảo vệ chỉ là vì bay ổn định hơn trong tầng khí quyển, mà điều này là thứ cần của quang giáp viễn chiến. Đối với quang giáp cận chiến mà nói, cánh to lớn, yếu ớt ngược lại dễ dàng trở thành đối tượng tấn công của kẻ địch. Với lại, bởi vì yêu cầu đối với lực lượng của quang giáp cận chiến lớn hơn, cho nên thể hình của quang giáp cũng sẽ nặng nề hơn một chút so với quang giáp viễn chiến, thể hình của cái quang giáp trước mắt này lại là thể hình của quang giáp viễn chiến điển hình.

Một cái quang giáp có đặc trưng của quang giáp viễn chiến điển hình thế này lại là một cái quang giáp cận chiến. Diệp Trùng đã đoán được đối phương là ai, nghĩ chắc là giáo quan của môt tiểu tổ khác ở sân huấn luyện bên cạnh. Mà cái D-6 này, chắc là quang giáp do học viên trong tổ y điều khiển.

- Quả thật có lỗi, học viên trong tổ không cần thận mất điều khiển quang giáp, suýt nữa quấy nhiễu quý tổ, tại hạ áy náy vô cùng. Một giọng nữ êm tai đầy vẻ xin lỗi.

- Ừm, không có gì. Diệp Trùng bình tĩnh trả lời một câu, quả nhiên không khác gì suy đoán của mình.

- Tại hạ là Thân Như Tuyết, giáo quan tổ thứ mười sáu, vẫn chưa thỉnh giáo tên tuổi tiên sinh, không biết tại hạ có cơ hội cùng ăn tối với tiên sinh để xin lỗi tiên sinh. Giọng nữ trong loa quang giáp ấm áp đáng yêu, mà đám học viên dưới tay Diệp Trùng ở xung quanh nghe thấy ai nấy đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Thân Như Tuyết là một trong những giáo quan được chú ý nhất trong lớp huấn luyện lần này. Nguyên nhân không gì khác, bởi vì nàng là vị giáo quan nữ duy nhất, hơn nữa còn là giáo quan xinh đẹp. Mấy học viên này phần lớn đều từng muốn vào trong tiểu tổ của nàng. Nhưng không ngờ vẫn chưa đợi bọn họ ra tay, tiểu tổ thứ mười sáu đã đủ người rồi.

Liếc nhìn thời gian, Diệp Trùng phủ quyết đề nghị này: "Xin lỗi, ta còn có việc." Trên thực tế, hắn đã có chút mất kiên nhẫn. Thời gian của cả kế hoạch huấn luyện của hắn đã sắp xếp đầy ắp, hoàn toàn không có chỗ trống. Mà vị giáo quan của tiểu tổ thứ mười sáu này còn ở chỗ này nói mấy lời hoàn toàn không có giá trị gì, với cái nhìn của hắn, quả thật là lãng phí thời gian.

- Người đẹp! Một giọng nói đầy mừng rỡ vang lên trong đầu Diệp Trùng. Diệp Trùng thở dài trong lòng một tiếng, quả nhiên, vẫn làm cho Thương chú ý! Hắn biết, hứng thú của Thương đối với người đẹp cao hơn mình nhiều, với lại thường cực kỳ chấp nhất, điều đáng sợ nhất vẫn không chỉ như thế, uy lực oanh tạc liên tục không mệt mỏi của Thương khá là kinh người, ngay cả Diệp Trùng có lúc cũng cảm thấy nuốt không trôi.

- Oa, Diệp tử. Thật sự là người đẹp à nha. Trời ơi, cuộc sống đen tối cuối cùng đã xuất hiện chút màu sắc rồi! Chà, ba vòng, thân thể, cân nặng, nhập vào kho tư liệu, Diệp tử, người ta mời ngươi ăn cơm đó, cơ hội tốt biết bao, đi, tại sao không đi? Thương kích động la hét nói.

Diệp Trùng ngậm chặt miệng, mặc kệ Thương.

Thân Như Tuyết có lẽ cũng không ngờ Diệp Trùng lại cự tuyệt, hơi ngớ ra, lập tức mang theo chút giận nói: "Ừm, thì ra tiên sinh không coi tiểu nữ tử ra gì, vậy thì coi như tiểu nữ tử mặt dày đi, tạm biệt!" Nói xong, nàng liền xách cái D-6 gây chuyện đó bay lên không, bay tới sân huấn luyện bên cạnh.

- Ài, Diệp tử, không nên khô khan như thế chứ! Ủa, ủa, số liệu này, quả nhiên tuyệt vời, chẳng khác biệt tỉ lệ hoàn mỹ bao nhiêu, cực phẩm, cực phẩm! Trong đầu Diệp Trùng không khỏi hiện lên một cảnh tượng: Thương lắc cái đầu bằng máy to lớn, gật gù đắc ý, cặp mắt điện tử màu lam tối không ngừng chớp chớp, biểu tình say đắm trên mặt, miệng lẩm bà lẩm bẩm.

Một nụ cười mỉm hiện lên ở khóe miệng Diệp Trùng, bất quá hắn khong hề để ý, mà dời sự chú ý lên người đám học viên này một lần nữa.

- Mọi người, bây giờ bắt đầu làm quen quang giáp trên tay. Yêu cầu thấp nhất, phải vượt qua vùng đổi hướng cường độ cấp 3.

Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Trùng vang lên trong sân huấn luyện, tất cả học viên, ai nấy đều như lâm đại địch, điều khiển D-6 sợ rớt lại phía sau, tranh nhau bay về phía khu đổi hướng, ý nghĩ lộn xộn lập tức bị quăng ra khỏi đầu.

- Diệp tử, trình độ của vị Thân Như Tuyết vừa rồi đó thế nào? Thương cực kỳ hiểu rõ làm sao mới có thể khơi dậy sự chú ý của Diệp Trùng.

Quả nhiên, nghe thấy lời này, Diệp Trùng liền không tự chủ được mà hồi tưởng lại một màn vừa rồi đó, một lát sau, khẳng định nói: "Ừ, khá lắm. Chỉ là không biết cái quang giáp đó của nàng ta còn có chỗ đặc biệt nào khác." Diệp Trùng tuy không hề giao thủ với nàng, nhưng thấy ít hiểu nhiều, Thân Như Tuyết chắc là có thể coi như trình độ bậc nhất.

- Ừ, một cao thủ thế này, Diệp tử, người phải chú ý nhiều vào a. Đề tài của Thương vừa thay đổi, một câu nói ra làm Diệp Trùng hơi kỳ quái.

- Tại sao?

- Trình độ của nàng ta rất cao, ít nhất cao hơn trình độ nàng ta biểu hiện ra lúc đầu. Hơn nữa, ta hoài nghi, nàng ta dường như có ý tới gần ngươi. Thương bình tĩnh phân tích, thay đổi sự phù phiếm ngày thường.

- Có ý tới gần ta? Diệp Trùng cả kinh.

- Ừ, khi việc xảy ra thì ta đã chú ý rồi, hì hì, cô bé đó đang tiến hành huấn luyện cận chiến với cái D-6 vừa rồi đó, cái D-6 đó chính là ở dưới sự tấn công của nàng ta mà dẫn tới thân hình mất cân bằng, quang giáp mất đi khống chế. Hơn nữa, lúc đó khoảng cách bọn họ cách tường bao là năm trăm bảy mươi mốt mét, với trình độ của nàng ta, nàng ta hoàn toàn có thể cản cái D-6 đó trước khi D-6 đụng vào tường bao. Nhưng nàng ta lại để D-6 tông vỡ tường bao, ở trong này, phỏng chừng có huyền cơ khác. Thương lúc này bình tĩnh dị thường, Diệp Trùng gần như cảm thấy chút mùi vị của Mục.

- Nàng ta thế này rốt cuộc là vì cái gì? Diệp Trùng sờ cằm, lộ ra vẻ suy tư.

Ai mà biết Thương lại không có trách nhiệm quăng ra một câu: "Ta nào biết được." Nhưng lập tức lại mang theo vài phần không tốt nói: "À, Diệp tử này, có cơ hội thì tiếp xúc với nàng ta một chút đi, dù gì ngươi cũng không chịu thiệt. Hì hì..."

Diệp Trùng đối với đề nghị này của Thương không có bất cứ động lòng nào, xoay người vùi đầu vào công việc.

Tường vây giữa hai sân huấn luyện từ sau khi bị tông vỡ thì cũng không có ai tiến hành sửa chữa. Do đó, giữa hai tiểu tổ gần như ở phương diện này cũng bảo trì thái độ im thin thít, không ai báo lên trên. Đương nhiên, Diệp Trùng chỉ ghét phiền phức, mà đám học viên dưới tay đó của hắn càng hận không thể dỡ cả cái tường bao này. Hai tiểu tổ cùng nhau huấn luyện tốt biết bao! Mà điều kỳ quái là, tiểu tổ đối diện đó hình như cũng không có ai phản ánh vấn đề này lên trên.

Do đó, giao lưu giữa hai tiểu tổ mau chóng tăng lên. Liên tục có quang giáp từ chỗ vỡ tới bên còn lại giao lưu. Mà đặc biệt là mấy học viên nữ dưới tay của Diệp Trùng và Thân Như Tuyết, sống chung càng cực kỳ tốt. Diệp Trùng đối với loại hành vi này cũng không có phản ứng gì, với cái nhìn của hắn, chỉ cần đám học viên này hoàn thành kế hoạch huấn luyện hắn đặt ra, muốn làm gì là tự do của bọn họ, mình cũng không có thời gian đi lo tới bọn họ.

Sự thật cũng đích xác là như vậy. Diệp Trùng mỗi ngày đều phải luyện tập sử dụng Mãnh nam, hắn thường là người cuối cùng rời khỏi sân huấn luyện. Đối với vị giáo quan trầm mặc, kiệm lời này, trong lòng đám học viên này cũng tràn đầy sự khâm phục, tuy thực lực không ra làm sao. Nhưng chỉ khoản nghị lực này thì không phải thứ mà mỗi người đều có thể có. Nhưng điều làm Diệp Trùng không ngờ là, chính dưới sự lôi kéo của hắn, nhiệt tình huấn luyện của đám học viên bốc cao vô cùng. Mà sự quen thuộc của bản thân Diệp Trùng đối với Mãnh nam cũng càng lúc càng cao, bây giờ nếu như vẫn gặp phải quan khảo hạch có quang giáp kiếm khiên đó, Diệp Trùng tin rằng mình thắng chắc!

Trong mắt đám học viên, giáo quan quả thật là một quái vật, hắn dường như vĩnh viễn không biết mệt mỏi. Với lại luyện tập của hắn cũng khô khan vô cùng, không có chiêu thức hoa lệ, toàn bộ đều là một số động tác đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn. Mà chính những động tác đơn giản vô bì này, giáo quan lại có thể luyện tập tới lui mấy vạn lần.

Bọn họ không hề biết thực lực của giáo quan thế nào, tới tận bây giờ, bọn họ vẫn không bắt đầu huấn luyện cận chiến, giáo quan chỉ cho bọn họ không ngừng luyện tập đơn giản nhất.

Nhưng chính những luyện tập đơn giản nhất này làm bọn họ cảm thấy mình sắp điên rồi!

Vừa bắt đầu, bọn họ bị yêu cầu điều khiển D-6 đi tông mạnh một số mục tiêu, không ngừng tông tới, thẳng tới khi tông vỡ toàn bộ tất cả mục tiêu.

Nhưng chính huấn luyện đơn giản thế này lại làm mỗi học viên kêu khổ không thôi. Nhìn thấy mục tiêu mau chóng phóng lớn trong mắt, sau đó mình cứ thế mà tông thẳng vào, sự khủng bố này đủ làm người ta chùn bước. Vừa mới bắt đầu, trong khoảnh khắc va chạm, rất nhiều học viên đều không tự kìm chế được mà nhắm tịt mắt lại. Không chỉ như vậy, tông vào chướng ngại vật với tốc độ cao, cho dù có sự bảo hộ của hệ thống giảm áp bằng chất lỏng, nhưng lần nào mọi người cũng đều đầu váng mắt hoa, rất nhiều người vừa xuống quang giáp liền liều mạng mà nôn mửa, nôn tới mức hai chân mềm nhũn. Nhưng giáo quan không có chút ý châm chước nào.

Nôn xong rồi? Lại tiếp tục tông tới!

Ngay cả Tây Thanh cũng nôn tới mức hồ đồ, sắc mặt trắng bệch. Huấn luyện tông ủi thế này duy trì một mạch ba ngày, số lần tông ủi của mỗi học viên nhiều không kể xiết. Lúc mới bắt đầu, mọi người còn có chút tâm lý sợ hãi, về sau, mọi người đều trơ ra.

Loại huấn luyện điên cuồng này làm cho học viên dưới tay Thân Như Tuyết chạy tới từ cái lỗ của tường bao sợ chết khiếp, trong khoảng thời gian khá dài, không có một học viên tổ mười sáu nào chạy qua bên này.

Sau khi hoàn thành huấn luyện bước đầu tiên, tiếp theo chính là điều khiển D-6 bay với tốc độ cao tới vật thể nào đó, ở chỗ cách vật thể ba mét đột nhiên đổi hướng, vung đao đánh trúng vật thể. Yêu cầu đối với bọn họ của Diệp Trùng rất đơn giản, một là tốc độ cao, hai là chuẩn xác đánh trúng vật thể. Cái gọi là tốc độ cao, chính là tốc độ cao nhất của D-6. Cái gọi là chuẩn xác, chính là vị trí đánh trúng sai lệch không thể vượt quá mười cm.

Độ khó của huấn luyện này cao làm mọi học viên nhìn nhau. Gần như trong lòng tất cả học viên đều thầm chửi giáo quan là một tên điên, có ai lại chiến đấu với kẻ địch dưới trạng thái tốc độ quang giáp tối đa? Phải biết là, tốc độ càng cao, độ khó của điều khiển quang giáp sẽ càng cao. Mười cm? Hắn muốn chém ruồi à?

Bất quá, sau khi nhìn thấy gương mặt không cảm xúc đó của giáo quan, mọi người cũng chỉ có cắn răng, chấp nhận hiện thực đáng sợ này.


*****

Thân Như Tuyết ở xa xa nhìn đám học viên ở sân huấn luyện đối diện đang thực hiện huấn luyện điên cuồng, trong lòng cảm khái giáo quan của tổ hai mươi lăm này quả nhiên không phải nhân vật bình thường. Nàng đối với Diệp Trùng, ngược lại không hề phức tạp như Thương nói, chỉ là trong lòng có chút tò mò mà thôi, cho nên mới ra tay thử xem. Quả nhiên giống như dự liệu của nàng, thực lực của giáo quan tổ hai mươi lăm bị mọi người cười chê này không hề tệ hại giống như trong tưởng tượng. Nhưng cụ thể cao thế nào, nàng tới giờ vẫn nhìn không thấu.

Từ tin tức trong miệng mấy học viên nữ của tổ hai mươi lăm mà suy đoán, vị giáo quan không thích nói cười này của tổ hai mươi lăm, trình độ võ thuật cao siêu, trình độ quang giáp tới tận bây giờ vẫn chưa lộ ra, nhưng chắc là cũng không tệ.

Thân Như Tuyết gạt bỏ dự định thăm dò thêm bước nữa của mình, từ huấn luyện tổ hai mươi lăm hiện giờ đang thực hiện thì có thể nhìn ra, thiếu niên này không phải là thứ lương thiện gì, tuyệt đối là một người thủ đoạn độc ác, loại người này, nàng không muốn trêu chọc.

Nhìn đám học viên từng người từng người một không chút sợ hãi lao về phía chướng ngại vật, Diệp Trùng gật đầu nhẹ đến mức không thể nhìn ra. Mấy học viên này đã sớm quen với loại phương thức viễn chiến, vừa gặp phải chiến đấu, bọn họ thường sẽ theo bản năng kéo dãn khoảng cách với đối phương. Bọn họ sẽ sợ tới gần đối phương, đầy gần như là chướng ngại tâm lý của tất cả sư sĩ viễn chiến.

Nếu như một cửa này bọn họ cũng không qua được, với cái nhìn của Diệp Trùng, không cách nào trở thành một sư sĩ cận chiến đạt chuẩn. Vì đập tan loại chướng ngại tâm lý này, Diệp Trùng mới sắp xếp huấn luyện xem ra điên cuồng thô bạo như vậy.

Bất quá, bây giờ xem ra hiệu quả vẫn khá tốt, ít nhất trước mắt xem ra mọi người đều đã khắc phục được loại chướng ngại tâm lý này, còn sau này có ám ảnh tâm lý hay không thì không ở trong phạm vi suy nghĩ của hắn.

Mấy học viên này đều có căn cơ võ thuật khá tốt, ngay cả mấy học viên nữ cũng có thể coi như nửa cao thủ. Đám học viên hoàn thành hai giai đoạn đang thảo luận với nhau làm sao tiến hành cận chiến quang giáp. Diệp Trùng không hề can thiệp, hắn cảm thấy, để bọn họ tự mình thử trước một chút rồi mình mới tới dạy thêm một chút, độ khó sẽ nhỏ hơn nhiều.

Nhưng điều làm hắn có chút kinh ngạc là mấy tên này lại đánh có bài bản hẳn hoi, có vài tên, sau khi có thể đột phát chướng ngại tâm lý thì càng thêm thoải mái, phong cách tác chiến cực kỳ tàn bạo.

Tố chất của đám học viên này quả nhiên không tệ! Đặc biệt là thiếu niên tên gọi Tây Thanh đó, là người bình tĩnh, trầm ổn, cho dù ở trong thế yếu cũng chưa từng hoảng hốt, ngược lại thường có thể chuyển bại thành thắng.

Ừ, đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, Diệp Trùng đắn đo trong lòng.

Sinh hoạt của Diệp Trùng mau chóng trở nên có quy luật. Mỗi ngày, hầu hết thời gian của hắn đều bỏ trên người đám học viên này, thời gian còn lại không phải làm quen sử dụng Mãnh nam thì là vào mạng mô phỏng. Ngược lại, Thương chẳng thấy bóng dáng đâu, không biết đi làm gì.

Khoảng thời gian này, tin tức sôi sục nhất trong mạng mô phỏng không ngoài nơi nào phát hiện tông tích Xích vĩ thú, bao nhiêu người chết, mất tích vân vân... Người sáng mắt vừa nhìn liền có thể nhìn ra, Xích vĩ thú không biết từ con đường nào mà đã bắt đầu lẻn vào bên trong Hôi cốc. Tin tức dọa người nhất trong này lại là một đoạn ghi hình, trong đoạn ghi hình, một con Xích vĩ thú đã nuốt chửng lượng lớn tấm năng lượng, cuối cùng đã xảy ra dị biến.

Đoạn ghi hình này vô nghi là truyền đạt tới mọi người một tin tức, loại sinh vật này có thể hấp thu năng lượng thuần túy. Diệp Trùng coi đoạn ghi hình này không có quá nhiều kinh ngạc, với hắn, đây chỉ là một bằng chứng cho suy đoán của Griffiths.

Sự len lỏi vào sâu của Xích vĩ thú làm cả Hôi cốc gần như hoàn toàn náo động. Giống như trong thoáng chốc, Hôi cốc liền khói lửa khắp nơi, trị an các nơi mau chóng trở xấu. Chiến đấu giữa con người và Xích vĩ thú cũng không còn là tin tức gì đó.

Sau khi Xích vĩ thú tiến vào tầng khí quyển, ưu thế ngược lại càng thêm rõ ràng. Nhân loại thường phải bỏ ra cái giá cao hơn mới có thể tiêu diệt chúng. Hiện giờ, thiếu hụt đối với sư sĩ cận chiến đã không còn là tiền tuyến, gần như mỗi thành thị, hiện giờ đều thiếu sư sĩ cận chiến dữ dội.

May mà cho tới trước mắt, về mặt giành giật ở nội địa Hôi cốc, nhân loại vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng Diệp Trùng tính toán một chút thì lại phát hiện số lượng Xích vĩ thú phát hiện của cả Hôi cốc mỗi ngày đang tăng lên mau chóng.

Ở một số hành tinh, mọi người hiện giờ đã không dám rời khỏi thành phố quá xa, chỉ sợ ở ngoài hoang dã gặp phải Xích vĩ thú đột nhiên chui ra. Mấy thành thị này hiện giờ giống như một pháo đài, vòng ngoài của nó đã bố trí lượng lớn lực lượng chiến đất. Sư sĩ nơi đó vì bảo vệ nhà cửa của mình, không nghĩ tới bản thân, đây cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao tới tận trước mắt, Xích vĩ thú vẫn không đột nhập vào thành thị.

Chỉ sợ loại tình huống này sẽ càng lúc càng khốc liệt, Diệp Trùng nhìn sơ đồ tần suất xảy ra sự cố mình mới vừa hoàn thành, đường cong tươi rói đó đang dâng cao lên một cách cấp tốc.

Giới bị của Minh Âm thành cũng bắt đầu trở nên nghiêm ngặt, trên đường phố linh tinh vài người đi đường, vắng lạnh vô bì. May mà hành tinh Heiner cách tiền tuyến không hề xa, lực lượng quân sự gần đó rất mạnh, vấn đề an toàn về tổng quát vẫn được bảo đảm.

- Diệp tử! Thương rất lâu không lên tiếng đột nhiên trồi lên mặt nước.

- Thương! Diệp Trùng ngớ người.

- Hì hì, cho ngươi biết một tin tức tốt nè... Thương hưng phấn vô cùng.

Tây Thanh lê đôi chân nặng chịch, lết từng bước về phía máy dinh dưỡng. Mở nắp trên máy dinh dưỡng ra, hắn cũng mặc kệ hình thức gì đó, bùm một tiếng, nhảy vào trong. Dung dịch dinh dưỡng trong máy dinh dưỡng có thể mau chóng bổ sung các loại chất cần thiết trong cơ thể hắn, làm hắn có thể khôi phục thể lực trong thời gian ngắn nhất.

Lúc trước, thiết bị đắt đỏ giống thế này đối với hắn mà nói, chỉ có thể mong mà không thể có. Hắn đã sớm nghe nói rất nhiều chỗ tốt của thứ này, bây giờ có cơ hội sử dụng, nào lại lãng phí, hắn mỗi ngày đều kiên trì sử dụng máy dinh dưỡng. Máy dinh dưỡng tuy công hiệu mạnh mẽ, nhưng cảm giác ngâm bên trong lại khá khó chịu, giống như cả vạn con kiến đang cắn xé cơ nhục và xương cốt của ngươi, cho nên người sử dụng không hề nhiều.

Cắn răng, biểu tình trên mặt Tây Thanh vô cùng khó coi, rõ ràng là đang cố gắng chịu đựng. Mấy học viên đi ngang qua trước cửa phòng máy dinh dưỡng, nhìn thấy Tây Thanh đang ngâm trong dung dịch dinh dưỡng, ai nấy mặt đều lộ ra vẻ khâm phục. Đối với tổ trưởng được chỉ định này của bọn họ, bọn họ vẫn khá là tâm phục.

Dung dịch dinh dưỡng chưa tới cổ, dung dịch dinh dưỡng chảy với tốc độ cao không chỉ có thể cung cấp dưỡng chất mà còn có thể có tác dụng mát xa cơ nhục. Tây Thanh đột nhiên nghĩ tới giáo quan, trong lòng suy tư, lần lựa chọn này của mình tới cùng là đúng hay sai.

Hắn chỉ biết, thực lực của giáo quan khẳng định không chỉ là thực lực hắn biểu hiện ra khi khảo hạch. Nhưng rốt cuộc là lợi hại cỡ nào, ai cũng không biết. Tới tận bây giờ, giáo quan vẫn chưa từng cùng bọn họ tiến hành một trận cận chiến quang giáp nào, điều này làm hắn không chỗ phán đoán. Bọn họ mỗi ngày đều thực hiện huấn luyện đơn giản nhất mà cũng khô khan nhất. Nhưng cái gọi là đơn giản chẳng qua cũng chỉ là sự đơn giản của động tác, còn tham số của mỗi động tác lại hà khắc tới mức kinh người.

Nhưng, mình cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi! Khóe miệng Tây Thanh nhếch lên thành một nụ cười mỉm nhàn nhạt. Hắn là học viên đầu tiên trong cả tiểu tổ hoàn thành tham số chỉ tiêu động tác mà giáo quan quy định. Lúc vừa bắt đầu, gần như không ai tin tham số chỉ tiêu giáo quan quy định sẽ có người có thể hoàn thành, Tây Thanh cũng có suy nghĩ này. Không ngờ mình lại thật sự có thể làm được, niềm vui sau khi có đột phá gần như làm cho tất cả đau đớn trên người hắn giảm bớt.

Hắn nhớ rất rõ ràng, giáo quan từng nói, sau khi hoàn thành tham số chỉ tiêu, hắn sẽ tự mình truyền thụ kỹ xảo cận chiến. Điều này cũng là huấn luyện hắn mong chờ đã lâu, không chỉ có thể biết thực lực giáo quan tới cùng là thế nào, cũng có thể biết ánh mắt của mình có phải là rất chuẩn.

Bất quá, Tây Thanh không hề cao hứng được quá lâu, ban đầu, hắn luôn cho rằng, đã có tổ nghiên cứu khoa học tham gia trận chiến này, vậy trận chiến này nhất định sẽ rất mau kết thúc. Nhưng điều làm hắn không ngờ là chiến tranh phát triển tới mức độ này, đã vượt xa tưởng tượng của hắn rồi.

Trận chiến này, lúc nào mới có thể kết thúc đây? Tây Thanh có chút ngơ ngẩn nghĩ.

Alvar vẻ mặt thẫn thờ, ở bên cạnh hắn, Bắc Quảng cũng tối sầm mặt, không thốt tiếng nào. Trạng thái lúc này của quân đoàn trưởng thứ nhất và thứ hai của quân đoàn Tiêu gia, không ai dám tới gần.

Alvar đột nhiên nổi điên: "Đám khốn nạn này, chẳng lẽ không muốn sống nữa? Bọn họ chẳng lẽ không biết thế này và tìm chết không khác gì sao? Kế hoạch chết tiệt này là ai đưa ra, ta phải đi chẻ hắn ra..."

Trong phòng hội nghị, tiếng gào thét của Alvar truyền ra xa, chiến sĩ đứng ngoài cửa ai nấy đều im thin thít. Bọn họ quả thật nghĩ không hiểu, rốt cuộc là ai đã làm việc thương thiên hại lý gì, ngay cả đại nhân Alvar vẫn luôn bình hòa cũng giận dữ bừng bừng như vậy.

- Liên minh tối qua đã quyết định. Về cơ bản, tám mươi phần trăm thế lực tham chiến đều đồng ý kế hoạch tác chiến này. Bắc Quảng trầm giọng nói.

- Đầu óc đám người này uống lộn thuốc rồi sao? Tám mươi phần trăm? Bọn họ điên rồi sao? Chúng ta hiện giờ căn bản ngay cả bên trong là thế nào cũng không rõ, lại liều lĩnh tấn công toàn lực, điều này quá lắm rồi! Alvar vẻ mặt không thể tin được. Liên minh tối qua đã thông qua kế hoạch tác chiến này, chính là tập trung tất cả sức chiến đấu, tấn công sương tím!

Bắc Quảng mặt không cảm xúc nói: "Bọn họ đều có thế lực của mình, lần này là vì tổ nghiên cứu khoa học đàm phán mới chạy tới tiền tuyến tham chiến. Xích vĩ thú lẻn vào hậu phương gần đây càng lúc càng nhiều, áp lực của bọn họ cũng rất lớn, bọn họ cần lực lượng để bảo đảm sự bình an của phạm vi thế lực mình, đều muốn trở về cả. Ngươi có thể không biết, thiên hà Hà Việt đã hoàn toàn loạn rồi, hơn nữa, so với chúng ta còn loạn hơn. Xích vĩ thú đã có tình trạng lan tràn, trừ phụ cận hành tinh Dật Cúc của quân đoàn tông ủi đó, địa phương khác đều hỗn loạn. Mấy người này cũng sợ loại việc này sẽ xảy ra ở hậu phương chúng ta."

Alvar yên lặng không nói gì, hồi lâu sau mới khó khăn hỏi: "Vậy chúng ta thì sao?"

- Đại tiểu thư đã đồng ý rồi. Bắc Quảng nhẹ giọng.

Alvar suy sụp ngồi trở lại sô pha.

- Có lẽ, tình hình cũng không tệ như ngươi dự liệu đâu. Tấn công lần này chính là tập trung lực lượng tinh nhuệ nhất của cả Hôi cốc! Ngay cả quân đoàn hoàng kim của tổ nghiên cứu khoa học cũng tham gia. Bắc Quảng an ủi Alvar.

Alvar giật giật khóe miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng giật rồi giật, chỉ thốt ra một câu: "Chỉ mong là vậy!"


*****

Giáo quan tự mình hướng dẫn mà Tây Thanh mong ngóng đã lâu cuối cùng đã tới rồi, vì lần đối luyện này, hắn đã chuẩn bị rất chu đáo.

Hai cái quang giáp đứng đối mặt, một cái là D-6 của Tây Thanh, cái còn lại chính là Diệp Trùng. Tất cả học viên đều dừng huấn luyện của mình, sấn tới bên cạnh coi náo nhiệt. Trình độ điều khiển quang giáp của giáo quan ở trong lòng bọn họ vẫn luôn là một câu đố, bây giờ có thể chính mắt nhìn thấy, bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

- Ngươi tấn công đi. Diệp Trùng thốt ra một câu đơn giản.

- Vâng. Tây Thanh mừng thầm, hưng phấn nói, lời nói vừa dứt thì hắn đã động rồi.

D-6 đột nhiên rùn người, gối gập lại phát lực, động cơ mở hết ra, song đao đã cầm trong tay đối diện cái quang giáp cồng kềnh vô bì dùng tốc độ kinh người phóng lớn trong mắt mình đó, Tây Thanh cảm thấy mình bình tĩnh vô cùng.

Nó dường như nhìn mà không thấy đối với hành động của mình, lù lù bất động. Tây Thanh làm người trầm tĩnh, không hề vì vậy mà tâm tình bị dao động.

Khoảng cách, vị trí, khóa chặt mục tiêu!

Tây Thanh gạt bỏ tạp niệm trong đầu, đôi tay mau chóng nhập lệnh. Song đao trong tay D-6 đột nhiên xoay ngược, đôi tay ngược lại cầm cán đao.

Binh! Đôi chân nặng nề đạp một cái lên mặt đất, đồng thời động cơ đột nhiên đổi hướng, thân hình D-6 lập tức trở nên mơ hồ.

Đổi hướng hình ong bất quy tắc!

Tốc độ D-6 đột nhiên tăng tới tối đa, trong lúc im hơi lặng tiếng, lưỡi đao tay trái lật ra ngoài, nhắm thẳng cổ họng của Mãnh nam. Đao tay phải giống như một con rắn độc dòm ngó trong bóng tối, tiềm phục dưới sườn, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra một kích trí mạng.

Học viên đứng xem lập tức hô rần rần lên. Một loạt động tác này giống như chớp giật làm người ta không kịp nhìn, cực kỳ ra ngoài ý liệu của mọi người. Một vài học viên tự cho mình cao thậm chí nghiền ngẫm trong lòng xem mình có thể tránh được một cú này hay không, nhưng bọn họ rất mau liền có được kết luận: nếu như là bọn họ, tuyệt khó mà tiếp được một chiêu này. Điều này làm sắc mặt mấy học viên tự cho mình cao này càng khó coi thêm vài phần.

Một chiêu này, Tây Thanh đã tốn thời gian rất dài để suy nghĩ. Hắn là người thông minh, đương nhiên biết giáo quan chắc hẳn là sẽ không ra tay trước, vậy thì mình có thể chiếm được lợi thế ra tay trước. Vì vậy mà đã vạch ra một chuỗi chiến thuật này! Hắn tự tin động tác chiến thuật này, cho dù không thể đánh bại giáo quan thì cũng có thể làm hắn luống cuống tay chân một phen.

Về mặt chiến thuật, điều này gọi là lấy có chuẩn bị đánh không có chuẩn bị.

Thân thể to lớn của Mãnh nam trong mắt hắn cấp tốc biến lớn, D-6 đã hoàn thành khóa mục tiêu, nhưng cái Mãnh nam đó vẫn không hề cử động giống như cũ, chẳng lẽ giáo quan không có cách nào đối phó? Không thể nào! Tây Thanh lập tức phủ định suy nghĩ này, bất quá thời gian đã không cho phép hắn suy nghĩ lung tung. Hắn không thể nào vì nghĩ không ra ý đồ chiến đấu của đối phương mà làm loạn tiết tấu tấn công của mình.

Chính là lúc này! Ánh sáng trong mắt Tây Thanh bùng cháy, dùng tốc độ nhanh nhất nhập câu lệnh tấn công đã sớm tạo sẵn.

Nhưng chính ngay lúc này, Mãnh nam vẫn luôn yên lặng lại cử động!

Gập gối, phát lực, xông tới! Mãnh nam kềnh càng vô bì lúc này lại giống như một võ thuật gia, mỗi động tác tràn đầy mùi vị linh hoạt, nhưng thân thể to lớn của hắn và tứ chi to lớn vô bì hình thành sự đối nghịch rõ ràng, sự kết hợp mâu thuẫn thế này, mang lại cho người ta cảm giác quái dị phi thường.

Mãnh nam đột ngột dùng tốc độ cao xông về góc ba mươi độ bên phải D-6, chân trái đồng thời quét ngang.

Tây Thanh mừng rỡ trong lòng. Trong suy diễn của hắn, cử động trước mắt của Mãnh nam là một trong mấy loại ứng biến có khả năng, đối phương có thể mau chóng thoát khỏi phạm vi khống chế của quang giáp mình, làm cho cục diện lại một lần nữa tiến vào trạng thái đối đầu mới.

Nhưng, Tây Thanh đã liệu tới một bước này thế nào lại không có thủ đoạn ứng phó?

Đao tay phải của D-6 đột nhiên thò ngang ra, chân phải lùi ra sau. Đao tay trái đã từ phía dưới bên trái hất lên trên.

Tốc độ hai bên cực nhanh, đao tay phải của D-6 đã hung hăng vạch tới cổ họng của Mãnh nam, còn đao tay trái hất lên trên lại làm cho tất cả đường lui của quang giáp giáo quan đều bị khóa chặt. Giáo quan sắp bại rồi! Học viên đứng xem ở một bên ai nấy vẻ mặt hơi thay đổi, giáo quan thua trận ngược lại cũng không là gì, một chuỗi công kích này của Tây Thanh quả thật quá sắc bén. Hơn nữa còn quá chu đáo, chặt chẽ! Cứ cho là giáo quan thua trận, bọn họ cũng không kinh ngạc.

Tên Tây Thanh này, quả nhiên không phải nhân vật đơn giản! Ánh mắt mỗi người nhìn về phía cái D-6 đó lại khác nữa rồi.

Nhưng chính trong lúc mọi người cho rằng trận tỉ thí này đã được định đoạt, Mãnh nam vẫn luôn bị động đã làm một động tác làm mọi người không sao quên được!

Chân trái đá hụt của Mãnh nam vẫn chưa thu về, nhưng chân phải lại bỗng nhiên bắn ra, đánh thẳng vào sườn trái của D-6. Nửa thân trên của Mãnh nam với đôi chân ở trên không gập lại một cách ngụy dị, đao tay phải chém ngang của D-6 lướt qua sát rạt phần mặt lạnh như băng của Mãnh nam.

Động tác này của đối phương vượt xa dự liệu của Tây Thanh, nhưng hắn không hề hoảng loạn, tới tận bây giờ, hắn đã chiếm ưu thế tuyệt đối, chỉ cần không phạm sai sót gì, thắng lợi của trận chiến này chắc sẽ thuộc về hắn.

Thân thể D-6 nghiêng một cái, tránh chân phải của Mãnh nam, còn đao tay trái ổn định như thường, mang theo khí tức lạnh lẽo trực chỉ Mãnh nam. Cho dù vỏ giáp Mãnh nam dày cộm, nhưng nếu như bị một đao suy tính đã lâu này của Tây Thanh đánh trúng, vậy thì cũng tuyệt không dễ chịu.

Động tác của Mãnh nam với đôi chân quét trên không lại một lần nữa ra ngoài ý liệu của mọi người, thân thể kềnh càng của Mãnh nam nằm ngang trên không, xoay chuyển giống như một con quay! Tất cả học viên không thể tin được nhìn Mãnh nam gần như hóa thành một hư ảnh trên không, trong đầu không tự chủ được vọt ra một vấn đề, hắn làm sao mà làm được?

Binh, một tiếng kim loại va chạm chói tai, chỉ thấy đao tay trái của D-6 vừa chạm phải hư ảnh xoay chuyển với tốc độ cao này liền giống như bị một cái trọng chùy đánh trúng, văng ra xa!

Tây Thanh nguy hiểm rồi! Người nhìn thấy một màn này lập tức không khỏi cả kinh. Khoảng trống trước mặt D-6 có đao tay trái bị dạt ra mở rộng, trong nháy mắt, tình thế liền dùng một loại phương thức kinh người bị nghịch chuyển.

Mãnh nam đột nhiên thò tay nắm lấy tay trái D-6, trọng lượng bản thân Mãnh nam đã cực kỳ kinh người, lại thêm xoay chuyển với tốc độ cao, hai luồng lực lượng cộng vào nhau, D-6 lập tức mất đi cân bằng.

Tung! Hai cái chân máy to lớn của Mãnh nam mạnh mẽ đạp lên mặt đất, phát ra thanh thế dọa người.

Tông vai, lên gối...

D-6 căn bản không có cơ hội rơi xuống đất, một loạt đả kích lập tức đánh cho D-6 không có sức đánh trả. Đám học viên từ nhỏ đã học viễn chiến nào đã thấy qua cảnh tượng dữ dội thế này, hai cái quang giáp cao mười mấy mét dán vào nhau xáp lá cà, sức mạnh mỗi một cú đều làm trong lòng người ta không kìm chế được mà co rút, cả mặt đất dường như cũng rung chuyển, bọn họ trông thấy ai nấy đều nhiệt huyết sôi trào.

Bụi đất tung mù bao lấy hai cái quang giáp, nhưng tiếng va chạm trầm muộn mà có sức liên tục truyền ra từ bên trong.

Rất mau, trong bụi đất màu vàng khôi phục lại yên lặng.

Bóng dáng hai cái quang giáp cuối cùng xuất hiện rõ ràng trong mắt đám học viên, một cái gai cận chiến sắc bén cách cổ họng D-6 chỉ không tới năm cm, vẻ sắc lạnh của mũi gai cận chiến mang theo sự lạnh lẽo đặc hữu của kim loại. Một đầu khác của gai cận chiến lại nằm trong một bàn tay máy thô to xem ra vụng về vô bì.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt bỗng vang lên, tất cả học viên ngừng hô hấp, sự kích thích cố sức khắc chế cuối cùng đã tuôn ra. Bọn họ dùng hết sức lực lớn nhất của toàn thân mà hoan hô, mặt mỗi người đều đỏ lựng lên, liều mạng vỗ tay.

Chỗ khuyết của tường bao, trong mắt Thân Như Tuyết lấp lánh sự chấn kinh không tên.

Huấn luyện thực chiến lần này đã kích thích nhiệt tình huấn luyện của tất cả học viên, mỗi người bọn họ đều không thể chờ đợi được, muốn tiếp nhận sự hướng dẫn của giáo quan. Nhưng giáo quan đã nói trước, chỉ có học viên hoàn thành tất cả tham số chỉ tiêu huấn luyện, hắn mới tự mình hướng dẫn. Chỉ thấy trong sân huấn luyện một ngọn lửa nóng xông lên tận trời, mỗi học viên đều sợ tụt hậu, tranh tới trước, chỉ sợ ở sau người khác.

Trong cả sân huấn luyện, người được người ta ngưỡng mộ nhất chính là Tây Thanh, giáo quan gần như tốn tất cả thời gian vào việc đối luyện với hắn. Nhưng người buồn bực nhất cũng không ngoài Tây Thanh, giao thủ chẳng mấy lần, trình độ của hắn liền bị giáo quan nắm rõ. Do đó, hoàn cảnh của nó cũng trở nên thê thảm, mỗi lần đối luyện, hắn gần như đều vừa giáp mặt liền bị đánh bò càng. Hơn nữa, mỗi lần đối luyện, hắn đều phải dùng 120% tinh thần. Mỗi lần chỉ cần hắn vừa đứng đối mặt với giáo quan, hắn liền cảm thấy sát khí mãnh liệt lao bổ vào mặt. Sát khí của giáo quan dường như cũng càng lúc càng nặng, mỗi lúc thế này, hắn đều cảm thấy toàn thân nhúng vào trong hố băng. Một lần đáng sợ nhất, đầu óc hắn cũng đờ ra, mãi tới khi quang giáp của giáo quan dùng gai cận chiến chỉ về phía hắn, hắn mới có phản ứng lại.

Giáo quan nhất định đã từng giết người! Hơn nữa, người bị giết khẳng định không ít! Tây Thanh suy đoán trong lòng, bất quá hắn không có dũng khí mở miệng hỏi giáo quan.

Nhưng tiến bộ của bản thân mấy ngày này, hắn lại cảm nhận một cách rõ ràng. Hắn đối với sát khí của giáo quan cũng không còn sợ hãi giống như lúc trước. Hắn hiện giờ đã biết giáo quan tại sao lại yêu cầu bọn họ huấn luyện động tác cơ bản khô khan như thế, dưới công kích dữ dội của giáo quan, hắn hoàn toàn không có thời gian sử dụng một vài kỹ xảo phức tạp, hoa hòe. Với lại, vốn tỉ mỉ, Tây Thanh còn phát hiện, động tác chiến thuật của giáo quan dường như tất cả cũng đều do mấy động tác cơ bản đó tạo thành, nhưng lại nhanh hơn! Mấy công kích do động tác cơ bản tạo thành này ở trong tay giáo quan lại có uy lực to lớn không gì sánh được, lần nào cũng đều đánh cho hắn kêu khổ không thôi, không sao chống trả.

Nhưng chỉ sợ là sau này không thể nào giống mấy ngày hôm nay, giáo quan cả ngày đối luyện với hắn. Học viên còn lại đã bắt đầu có người hoàn thành tham số chỉ tiêu của động tác cơ bản.

Do kích thích của lần đối luyện với Tây Thanh hôm đó của Diệp Trùng, mỗi học viên đều tập trung hết sức, muốn sớm một chút có thể cùng giáo quan đối luyện. Sau năm ngày, toàn bộ tất cả học viên đều đã hoàn thành huấn luyện động tác cơ bản.

Đối luyện với đám học viên, Diệp Trùng không hề nới tay, ngược lại, hắn vẫn cố ý thả sát khí ra, kích thích mấy học viên này. Hắn không hề có sở trường dạy dỗ học viên, chỉ đành dùng loại hình thức này, may mà mấy học viên này ai nấy đều thông minh. Hơn nữa, đối luyện thực chiến mấy ngày này cũng làm cho sự kết hợp giữa hắn và Mãnh nam tăng nhanh hơn nhiều. Cho nên Diệp Trùng dứt khoát mang đối luyện thực chiến làm nhiệm vụ huấn luyện trong khoảng thời gian này của mình, mỗi ngày đánh từ sáng tới tối.

Diệp Trùng không ngờ cử động này lại làm cho sự kính phục của đám học viên đối với hắn lại tăng thêm một phần, với bọn họ, giáo quan cực kỳ có trách nhiệm, mỗi ngày đều kiên trì đối luyện cả ngày, mỗi một học viên đều không bỏ sót. Đồng thời, bọn họ còn vô cùng kinh ngạc với thể lực của giáo quan, chiến đấu thời gian dài thế này, cần phải có bao nhiêu thể lực chứ!

Trong lúc bất tri bất giác, địa vị của Diệp Trùng ở trong lòng mấy học viên này bỗng xảy ra thay đổi.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-485)