← Ch.398 | Ch.400 → |
Trò chơi rất đơn giản, lấy một khu vực của Hôi cốc làm bối cảnh, trên tay Diệp Trùng có một hạm đội, trên tay Mục có một hạm đội, trên tay Thương có một hạm đội, ai có thể sống tới cuối cùng thì chiến thắng.
Ngày đầu tiên, Diệp Trùng bị đá khỏi trận chiến đầu tiên, cuối cùng Mục thắng.
Ngày thứ hai, Diệp Trùng vẫn bị đá ra khỏi trận chiến đầu tiên, nhưng lần này người thắng lại là Thương.
Ngày thứ ba, Diệp Trùng vẫn là người đầu tiên bị đá ra, lần này người thắng là Mục.
.......
Tàu Hashgel dẫn theo hạm đội khổng lồ từ từ tiến tới trước, huấn luyện trong hạm đội sôi sục ngất trời, mà kế hoạch cải tạo thân tàu cũng đang tiến hành như lửa bỏng dầu sôi. Dưới tình huống thế này, Diệp Trùng lại sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày bị dày vò tới mức tột cùng.
Trò chơi này đã chơi tròm trèm được hai mươi ngày, nhưng hắn ngày nào cũng vẫn là người đầu tiên bị đá ra khỏi trận chiến. Nếu như không phải hắn tính tình kiên nhẫn vô cùng, chỉ sợ đã sớm bị ép thành điên rồi, nhưng Diệp Trùng ngược lại trầm lòng xuống, cân nhắc ảo diệu trong đó.
Lần nào hắn cũng bị đá ra khỏi trận chiến, hắn đều quan sát tỉ mỉ giao phong giữa Mục và Thương. Đứng ở góc độ đại cục, mỗi một bước bỗng càng thêm trực quan, từ từ, một góc của một thế giới khác đã được mở ra trong mắt hắn từng chút một.
Tỉ lệ thắng của Mục và Thương là năm năm, hai người chỉ huy quả thật làm Diệp Trùng khen ngợi hết lời. Sức tính toán khủng bố của Mục phát huy tới mức lâm li tột cùng, từng bước lập doanh, đánh chắc tiến chắc, đặc biệt trong giao phong cục bộ, hắn hơn Thương một bậc. Thương lại là một loại phong cách khác, phiêu hốt khó định, với lại, thường ra ngoài ý liệu của người khác, có lúc rõ ràng lâm vào nguy hiểm nhưng lại phản bại thành thắng. Rất khó tưởng tượng đây lại là phong cách của một hư nghĩ trí cảm.
Đối với Diệp Trùng mà nói, thực lực của hai người đều mạnh hơn hắn nhiều. Mặc kệ là năng lực tính toán cường đại của Mục hay là phong cách ngụy dị ra ngoài ý liệu của người khác của Thương đều có thể đánh hắn lên bờ xuống ruộng. Sự thật cũng là như vậy, hơn hai mươi ngày này, hắn một lần rồi lại một lần bị hai tên không phải con người này chà đạp.
Bất quá Diệp Trùng lại không ngốc, hắn bắt đầu học tập từng chút một, học tập Mục Thương làm sao lợi dụng hạm đội trên tay. Năng lực học tập mạnh mẽ vẫn luôn là một trong những ưu điểm quan trọng nhất của Diệp Trùng. Lần này cũng không ngoại lệ, tuy lần nào cũng là người đầu tiên bị đá ra khỏi trận chiến nhưng thời gian kiên trì của hắn hiện giờ cũng càng lúc càng dài.
Hơn hai mươi ngày, ba phe hỗn chiến đã không dưới hai trăm lần, Diệp Trùng tới tận bây giờ, không một lần chiến thắng, thậm chí không lần nào có thể kiên trì tới phần sau của trận chiến. Người bình thường mà đối mặt loại tình huống này, trong mười người thì đã có chính người bắt đầu nhụt chí, bắt đầu hoài nghi thiên phú của mình ở phương diện này.
Nhưng Diệp Trùng lại không có, huấn luyện khó khăn hơn, khô khan hơn điều này hắn đều từng trải qua. Càng huống chi, mấy ngày này, hắn cũng không phải không được tí gì. Bản thân hắn đã trải qua chiến đấu nhiều không kể xiết, ngay cả chiến dịch cỡ lớn cũng từng có vài lần. Mấy trận chiến đã từng xảy ra lúc trước ấn chứng với trò chơi trước mắt, rất nhiều chỗ không chú ý lúc trước, lúc này lại không tự chủ được mà hiện ra trong đầu hắn.
Thật ra trước giờ, Diệp Trùng đều không cho rằng mình có thể làm một người chỉ huy, khi Tang tộc ở bên cạnh hắn, người chịu trách nhiệm chỉ huy đều là Tang Phổ. Hắn không biết Thương tại sao đột nhiên vì lý do gì mà đột nhiên nghĩ tới việc nâng cao năng lực của mình ở phương diện này, nếu như đơn thuần chỉ là một mình Thương còn hiểu được, dù sao Thương thường thích gây náo, nhưng ngay cả Mục cũng tham gia vào, điều này mới là chỗ làm Diệp Trùng cảm thấy không thể tin được.
Chẳng lẽ ngay cả Mục cũng cảm thấy mình cần nâng cao năng lực ở phương diện này?
Hôm đó nói với Thương làm kiêu hùng, vốn dĩ chính là lời nói đùa, mình thích cuộc sống thế nào, bất kể là Mục hay là Thương đều rất rõ ràng. So với sự khó mà suy xét của Thương, hành vi của Mục, Diệp Trùng dễ lý giải hơn. Mình làm gì, Mục chưa từng can thiệp, hắn chỉ khi nào cảm thấy mình cần nâng cao năng lực phương diện nào mới đưa cho hắn kiến nghị và kế hoạch.
Nghĩ tới chỗ này, trái tim Diệp Trùng đột nhiên nhảy lên, chẳng lẽ Mục cho rằng cục diện trước mắt cần mình nâng cao năng lực phương diện này?
Sự phát triển của chiến cục trước mắt lại một lần nữa gợi lại sự chú ý của Diệp Trùng, trong lòng đột nhiên cười mình, nghĩ mấy thứ này làm gì, lại mang sự chú ý đặt vào trong trận đánh của Mục và Thương.
Trong chiến cục, Mục và Thương đã tới giờ phút quyết chiến cuối cùng. Dựa vào năng lực tính toán cường đại, Mục đã thành công ép Thương vào một góc. Diệp Trùng biết, Thương sắp thua rồi. Sở trường của Thương là hư hư thực thực, chân chân giả giả, làm người ta khó phân biệt, mà trong quá trình này, nắm được kẽ hở của đối phương, một cú trúng đích. Một khi lâm vào trận địa chiến thế này, ở trước mặt kẻ tinh thông tính toán là Mục, liền khó mà xoay sở. Bất quá, tiền đề là Mục phải có thể tính ra hư thật của Thương, nhưng chính năng lực tính toán mạnh mẽ thế này của Mục cũng chỉ có xác suất một nửa, càng không cần nói Diệp Trùng.
Nói thật, Diệp Trùng thích phương thức tác chiến của Mục hơn, mỗi một bước đều xây dựng trên tính toán chính xác. Biết làm sao được, loại phương thức tác chiến này thi thố chính là năng lực tính toán, không cho phép của nửa phần hoa hòe, ở trước mặt năng lực tính toán biến thái của Mục, loại phương thức tác chiến này vô nghi là không có khác biệt gì với tự tìm đường chết. Diệp Trùng chỉ đành bắt đầu thử biến hóa mới. Hắn không chấp nhất loại phong cách nào, chỉ có cảm thấy cái gì có ích thì dùng cái đó.
Con người phải có áp lực mới dễ trưởng thành, mỗi ngày đều phải đối kháng với hai tên biến thái thế này, trong lúc bất tri bất giác, năng lực chỉ huy tác chiến của Diệp Trùng so với lúc trước giống như là hai người, cái nhìn đại cục cũng không biết mạnh lên bao nhiêu. Nhưng hắn mỗi ngày đều đắm chìm trong chiến đấu cực khổ, không chú ý tới sự thay đổi của mình.
Mục và Thương quả thật quá mạnh mẽ! Diệp Trùng đã nhớ không rõ mình đã mấy lần dâng lên loại cảm khái này, nhưng hôm nay hắn cuối cùng đã chống đỡ tới phần sau của cuộc chiến, nhưng đây đã là sau ba tháng từ khi bắt đầu trò chơi. Mỗi một lần chiến đấu, Diệp Trùng đều cảm thấy mình đang cực khổ chống đỡ, bất quá, tác phong của hắn cũng càng lúc càng ngoan cường, cho dù gặp phải cục diện thua chắc, hắn đều vắt hết óc nghĩ cách, chưa từng dễ dàng bỏ cuộc.
Càng về sau, loại đặc chất trên người Diệp Trùng này càng lúc càng hiện ra rõ ràng.
Có một lần, thủ hạ của hắn chỉ còn lại một trăm sư sĩ, nhưng làm hắn chạy ra được từ khe hở của vòng vây. Dùng một trăm sư sĩ này làm cơ sở, hắn không ngừng phát triển ở khu vực kẽ hở của Mục và Thương, mạnh mẽ làm hắn chống đỡ tới khúc giữa của cuộc chiến. Tuy cuối cùng vẫn bị Thương tiêu diệt, nhưng điều này cũng làm lòng tin của hắn tăng mạnh.
Bay trong vũ trụ ba tháng không hề coi là dài, nhưng trong lúc bất tri bất giác, thực lực của hạm đội này đang im lìm xảy ra biến hóa.
Dọc đường vẫn không ngừng có tàu vũ trụ yêu cầu gia nhập hạm đội khổng lồ này. Khi bọn họ nhận được trả lời, muốn gia nhập hạm đội cũng được nhưng phải nghe theo mệnh lệnh, hầu hết tàu vũ trụ vẫn lựa chọn gia nhập hạm đội. Dù sao Hôi cốc hiện giờ đã nguy cơ tứ bề, gia nhập hạm đội tuy mất đi tự do nhưng khả năng sống sót tăng lên rất nhiều.
Khí chất của hai người Tây Thanh và Tu đã xảy ra sự thay đổi hoàn toàn. Tây Thanh khí độ trầm ngưng, tuy tuổi trẻ nhưng đã ngấm ngầm lộ ra phong cách đại tướng, vô luận là mấy sư sĩ mới hay là thuyền viên, đều cực kỳ kính phục vị đoàn trưởng này.
Tu dáng người thon dài, mang theo một cặp kính, nho nhã lịch sự, thậm chí có vài phần thanh tú. Một thân đồng phục trước giờ đều chỉnh tề, sạch sẽ, nói chuyện không nặng không nhẹ, dường như rất ôn hòa. Nhưng ai nấy nhìn thấy hắn đều run sợ, ngay cả mấy thuyền viên không thuộc hắn quản hạt, ở trước mặt hắn cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.
Hai người Tây Thanh và Tu có tính tính hoàn toàn khác biệt qua lại với nhau lại cực kỳ hòa hợp, giáo quan bây giờ mỗi ngày đều đội mũ mô phỏng làm gì đó, tất cả công việc yểm hộ đều giao cho hai người. Hại người chỉ sợ xảy ra sơ suất gì, thường cùng nhau thương lượng, quan hệ ngược lại càng lúc càng sâu nặng.
Loạn thế cầu sinh tồn không phải là việc dễ dàng. Hầu hết tàu vũ trụ trong hạm đội đều đã hoàn thành kế hoạch cải tạo, trên mình mỗi tàu vũ trụ đều bố trí cạm bẫy.
Nhưng hai người Tây Thanh và Tu lại không cho mấy tàu vũ trụ này tham gia bất cứ một trận chiến đấu với Xích vĩ thú nào.
Mấy con Xích vĩ thú linh tinh này dùng để luyện binh thì thích hợp không gì bằng, tuy sẽ có vài thương vong xảy ra, nhưng điều này đã là biện pháp tốt nhất mà hai người có thể nghĩ ra.
Ba tháng này, tổng cộng gặp được một ngàn bảy trăm linh bốn con Xích vĩ thú, mấy người Tây Thanh trả giá năm mươi hai người chết, một trăm linh chín người bị thương với mức độ khác nhau. Hai người không hề biết, thành tích thế này, đặt ở tiền tuyến đủ làm mấy người chỉ huy đó xấu hổ tới chết.
Luyện binh tàn khốc thế này, hiệu quả mang lại cực kỳ xuất sắc. Tổng nhân số của hai đoàn hiện giờ đã tăng tới hai ngàn người, đã có sức chiến đấu nhất định. Ba tháng có thể có thành tích thế này, Tây Thanh và Tu đã đủ để tự hào rồi.
Nhưng hai người hiện giờ lại không có chút cao hứng nào.
Bọn họ phát hiện, tần suất gặp phải Xích vĩ thú hiện giờ càng lúc càng cao, bây giờ căn bản mỗi ngày đều đụng phải mấy tiểu đội Xích vĩ thú. Cơ hội luyện binh nhiều hơn, phối hợp giữa chiến sĩ cũng càng lúc càng ăn ý, sức chiến đấu tăng lên mỗi ngày. Nhưng, áp lực phòng hộ của bọn họ cũng không ngừng tăng lên.
Hôm nay, bọn họ đã gặp được năm nhóm Xích vĩ thú.
Cứ thế này, không phải là biện pháp a! Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng phát hiện vẻ lo lắng sâu sắc giữa lông mày đối phương.
- Diệp tử, trò chơi này tạm thời kết thúc. Giọng nói lạnh lẽo của Mục tuyên bố quyết định này.
Biết quyết định của Mục khó mà trả giá, Thương dường như mang theo chút không cam lòng nói: "Ài, xem ra có trận địa mà không chơi được rồi."
Tạm thời kết thúc, vậy tức là nói sau này còn nữa, nhưng điều này cũng làm Diệp Trùng thở phào. Mấy ngày này, hắn đều không biết làm sao mà qua được, chiến đấu không ngừng nghỉ, Mục và Thương giống như hai ngọn núi lớn đè hắn chút nữa thì không thở nổi, nhưng hắn lại không thể không tìm hết mọi cách để chống chọi. Mỗi ngày thần kinh của hắn đều ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, không dám có chút sơ suất, ngay cả lúc nghĩ ngơi, hắn cũng tiến hành tổng kết trận chiến vừa mới kết thúc.
Cởi mũ mô phỏng ra, Diệp Trùng nghĩ tới Tây Thanh và Tu, cũng không biết hai người này làm thế nào. Vì để Diệp Trùng chuyên tâm chơi, Thương còn kiêm lo việc huấn luyện sư sĩ.
Tây Thanh và Tu đang lúc không có cách nào thì nhìn thấy giáo quan tới, lập tức mừng rỡ.
Hai người vội vàng nói một lượt tình hình trước mắt, tiếp đó vẻ mặt mong đợi nhìn Diệp Trùng. Trong lòng Tây Thanh và Tu, giáo quan mới là cốt lõi chân chính của hạm đội này, à, có lẽ còn phải thêm người bạn thần bí khó dò đó của hắn nữa.
Trong lòng Diệp Trùng gọi Thương, gặp phải loại vấn đề này, người hắn nghĩ tới đầu tiên chính là Mục Thương.
- Chuyện gì? Thương không chút tình cảm hỏi.
Diệp Trùng nói tình huống một lượt, đang định thảo luận với Thương.
Thương phẩy phẩy tay, dùng thái độ rất không quan trọng nói: "Diệp tử, việc này ta không giúp được ngươi. Hì hì, biết Mục lão đại tại sao lại đồng ý tham gia trò chơi không? Chính là ta đã đồng ý với hắn sau này không nhúng tay vào việc của ngươi. Hết cách, Diệp tử, ta không muốn sau này không chơi nữa, muốn mà giúp không được rồi." Lười biếng quăng lại một câu, Thương liền không biết đi làm gì.
Diệp Trùng lập tức nghệch mặt ra.
← Ch. 398 | Ch. 400 → |