Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 404

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 404: Bền bỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khi đoạn ghi hình này truyền về hành tinh Ca Sâm Đặc, hành tinh Ca Sâm Đặc triệt để bùng nổ. Hành tinh Ca Sâm Đặc từ mấy ngày trước thì đã bắt đầu có người di tản, nhưng vẫn có không ít người lòng ôm ảo tưởng, còn bình dân cũng khó mà tìm thấy tàu vũ trụ nguyện ý chở bọn họ trong khoảng thời gian ngắn. Cho nên dẫn tới việc có lượng lớn bình dân ở lại chỗ này.

Mỗi một thành thị đều hỗn loạn, trên đường phố khắp nơi là quang giáp bỏ trốn bay loạn, chốc chốc có quang giáp tông vào nhau, hình thành từng đám lửa một trên bầu trời. Trên mặt đất cũng là đám đông hoảng loạn, bọn họ túi lớn túi nhỏ, dẫn theo con cái, trên mặt bọn họ viết đầy sự khủng bố và tuyệt vọng.

Khu thông hành của mỗi thành thị cũng hỗn loạn giống như thế, tàu vũ trụ đỗ ở chỗ này liều mạng muốn lập tức bay lên, còn đám đông tụ tập phía dưới tàu vũ trụ lại liều mạng muốn trèo lên tàu vũ trụ. Tiếng chửi mắng, tiếng khóc than, tiếng cầu xin... hòa lẫn vào nhau, thành thị phồn hoa ngày trước bây giờ đã thành địa ngục nhân gian.

Hệ thống chỉ huy điều độ của thông hành khu đã hoàn toàn tê liệt, không có chỉ huy, mấy tàu vũ trụ đó chỉ có cưỡng chế mình bay lên.

Đột nhiên, hai tàu vũ trụ ở trên không tông vào nhau, phần đuôi động cơ của một tàu vũ trụ trong đó bị va chạm nghiêm trọng, còn mạn trái của tàu vũ trụ còn lại bị rớt ra nửa bên.

Hai tàu vũ trụ lập tức mất đi cân bằng, xoay trên không trung, ý đồ khống chế cân bằng.

Nhưng nỗ lực của bọn họ là vô ích.

Hai tàu vũ trụ giống như uống rượu say vậy, lảo đảo rơi từ trên cao chín trăm mét, đập nặng nề vào khu thông hành đã tụ tập đầy người và tàu vũ trụ.

Oành oành. Hai tiếng nổ lớn vang lên, hai ngọn lửa khổng lồ không gì sánh được kèm theo vô số mảnh vỡ, bắn ra xung quanh.

Hai tàu vũ trụ rơi xuống giống như ngòi dẫn nổ của thùng thuốc nổ, khu thông hành liền trở thành thùng thuốc nổ nhét đầy thuốc nổ, oành cái nổ tung.

Một tàu rồi lại một tàu vũ trụ bị ảnh hưởng, chúng giống như bom, nổ tung từng cái một.

Đám đông dồn đống tới mức gần như đi cũng không đi được xung quanh chúng gặp phải đả kích có tính hủy diệt. Bọn họ thậm chí không kịp kêu lên thì đã bị ngọn lửa có nhiệt độ siêu cao nuốt chửng. Còn những người đứng cách tàu vũ trụ hơi xa một chút cũng không hề thoát khỏi vận hạn, mảnh vỡ nóng rực với vận tốc cao xuyên qua thân thể bọn họ, đánh nát đầu bọn họ.

Người bị thương giãy giụa trong vũng máu, kêu thảm thiết, rên rỉ, phóng tầm mắt nhìn, trong cả khu thông hành, không có người hoàn chỉnh có thể đứng dậy.

Kiệt thần bí, suy đoán của hắn cuối cùng đã được chứng thực một cách triệt để vào ngày hôm nay, nhưng ông trời lại không cho những người do dự hoặc không tin này chút cơ hội nào. Hiện thực tàn khốc mà dứt khoát.

Trừ số ít những người bỏ chạy, những người khác đều vì lựa chọn của bọn họ mà trả giá, chính là tính mạng của bọn họ.

Không khác biệt gì dự đoán của Kiệt, Xích vĩ thú ba giờ sau đã đổ bộ lên hành tinh Ca Sâm Đặc, bọn chúng hoàn toàn tụ họp, sau đó, lại trải qua hai giờ, bọn chúng đã hoàn toàn khóa chặt khu vực phụ cận hành tinh Ca Sâm Đặc.

Giờ đây, Hôi cốc đã bị chia cắt thành hai phần sờ sờ.

Những người bị Xích vĩ thú vây lấy lần này đã quắn đít lên. Tin tức này sau khi được xác nhận, vô số tàu vũ trụ vốn dĩ đang bay về phía hành tinh Ca Sâm Đặc lập tức chuyển hướng về phía vành đai toái tinh tử vong, mang theo một tia hy vọng sống sót, bay về phía địa điểm bước nhảy không gian trong truyền thuyết đó. Bọn họ lúc này đây, đã không còn lựa chọn khác.

Những người may mắn chạy thoát, còn có những người ở phương xa chăm chú nhìn sự kiện lần này lại làm chứng cho sự hoành không xuất thế của một nhân vật thiên tài. Nếu như nói tính chân thật của trận thắng lợi mà Kiệt thu được lúc trước vẫn đáng để cân nhắc, vậy thì lần này, không còn ai hoài nghi năng lực của hắn.

Danh vọng của Kiệt cũng vì vậy mà đạt tới một độ cao mới. Vô số vinh dự, vô số tán thưởng, vô số sùng bái, tăng thêm cho hắn vô số vầng sáng thần bí.

Mà Kiệt thần bí cũng trở nên càng lúc càng cao thâm khó dò, trong lòng người bình thường, hắn là đại danh từ của không thể chiến thắng, hắn cũng trở thành một điểm hy vọng cuối cùng.

Mọi người đều mong chờ, mong chờ vị cường giả có thể mang lại cho bọn họ thắng lợi lại một lần nữa xuất hiện. Vô số người đang cầu chúc, cầu chúc hắn có thể thành công xuyên qua vành đai toái tinh tử vong. Đã có không ít người tình nguyện bắt đầu tiến về hành tinh U Linh, bọn họ hy vọng có thể gia nhập hạm đội thần kỳ này, bọn họ tin tưởng, Kiệt thần kỳ nhất định sẽ thu được thắng lợi một lần nữa.

Tuy Diệp Trùng ra lệnh tăng tốc xuyên qua khu vực không ổn định này, nhưng do mật độ nham thạch trôi nổi quá cao, tốc độ của bọn họ vẫn chậm chạp dị thường.

Thương vong của nhân viên xảy ra liên tục, nhưng trừ lúc ban đầu, không còn xuất hiện thương vong với quy mô lớn.

Nhưng Diệp Trùng không dám có chút sơ sẩy nào, bởi vì thời gian đã tiến vào ngày thứ ba. Đây là ngày cuối cùng bọn họ ở vành đai toái tinh tử vong, cũng là ngày quan trọng nhất.

Từ cự ly mà xét, bọn họ cách địa điểm bước nhảy không gian đó cực kỳ gần, chỉ có một ngàn tám trăm km. Bình thường, với khoảng cách này bọn họ chỉ cần bay một giờ, nhưng hiện giờ lại phải bay mười hai giờ.

Bọn họ cuối cùng đã xuyên qua khu vực không ổn định đó, nhưng theo sự tiến tới không ngừng, áp lực của hạm đội cũng càng lúc càng lớn. Bất đắc dĩ, Diệp Trùng cũng mang một ngàn ba trăm sư sĩ còn lại bỏ hết vào trong công việc hộ vệ. Có sự gia nhập của lực lượng này, tình huống có chút cải thiện, nhưng sau khi trải qua năm giờ, tình huống liền bắt đầu khẩn trương.

Trên tay Diệp Trùng đã không còn lực lượng khác.

Lộ trình bảy giờ còn lại, bọn họ chỉ có thể cắn răng chống đỡ. Lộ trình tiếp theo sẽ là lộ trình khó khăn nhất, nguy hiểm nhất trong ba ngày này.

Vì giảm thiểu phạm vi chịu công kích, trận hình hạm đội gần như bị co rút tới cực độ. Nhưng chính như thế, đối với cục diện không có sự giúp đỡ gì quá lớn.

Quang giáp vây xung quanh tàu vũ trụ đã có không ít thể hiện ra trạng thái mệt mỏi, với lại, đã bắt đầu xuất hiện thương vong. Trước lúc này, quang giáp chưa từng xuất hiện thương vong. Thực ra áp lực của bọn họ không ngừng tăng lên, cuối cùng đã đột phá điểm tới hạn, thương vong bắt đầu xuất hiện.

Điều này vừa xuất hiện, càng làm sắc mặt Diệp Trùng khó coi thêm vài phần.

Nham thạch đầy trời giống như mưa đánh về phía hạm đội, trong ba phút, năm mươi cái quang giáp bị tông thành bột vụn. Cũng khó trách sắc mặt Diệp Trùng lại trở nên khó coi như vậy, nếu như cứ theo tốc độ này, chỉ cần hai tiếng rưỡi thì có thể tiêu hao toàn bộ tất cả quang giáp.

Mà đây là điều Diệp Trùng không thể chấp nhận.

Nhưng vào lúc này, bất cứ thủ đoạn gì đều đã không có tác dụng, thứ bây giờ có thể dựa vào chỉ có sự bền bỉ của tất cả thuyền viên.

Diệp Trùng quyết định tự mình xuất kích, trong đầu hắn không có chút khái niệm người bề trên không thể xung phong hãm trận gì đó.

Niềm tin của hắn là bất cứ chút nỗ lực nào đều sẽ đẩy bọn họ tiến gần tới thắng lợi thêm một bước.

Cho nên hắn đã xuất kích!

Cả hạm đội, trừ mấy người đếm trên đầu ngón tay như Tây Thanh và Tu từng nhìn thấy Diệp Trùng tác chiến ra, những người khác chưa từng thấy Kiệt đại nhân chiến đấu. Mà ngay cả mấy người Tây Thanh và Tu cũng chưa từng thấy qua Diệp Trùng điều khiển quang giáp chiến đấu. Trong ý thức của bọn họ, Kiệt đại nhân là người chỉ huy, hắn sở trường mưu lược hơn.

Không ai biết, vị Kiệt đại nhân này của bọn họ, thật ra thứ sở trường nhất lại không hề là mưu lược, mà là chiến đấu!

Khi Kiệt đại nhân quyết định tự mình xuất kích, toàn bộ thuyền viên tàu Hashgel đều ngạc nhiên ngớ cả người, bọn họ không thể tin được nhìn đầu lãnh của bọn họ.

Diệp Trùng không cho bọn họ cơ hội mở miệng ngăn cản, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng kiên quyết.

Khi tin tức Kiệt đại nhân tự mình xuất kích thông qua kênh liên lạc truyền tới tai sư sĩ đang cực khổ chống đỡ ở bên ngoài, tất cả mọi người đều cho là mình nghe lầm.

Mà khi Hàm gia của Diệp Trùng bay ra từ cửa thông đạo số một của tàu Hashgel, trong kênh liên lạc bỗng vang lên tiếng hoan hô vang trời, mệt mỏi trên người mỗi người giống như thoáng cái mất sạch, bọn họ tràn đầy sức mạnh, nhiệt huyết của bọn họ sôi trào!

Diệp Trùng không hề biết sự xuất hiện của mình mang lại sự biến hóa kỳ diệu thế nào đối với sĩ khí. Trên thực tế, hắn vẫn luôn cho rằng, mình tuy đã có tiến bộ khá lớn, nhưng cách một người chỉ huy chân chính vẫn còn một khoảng cách không nhỏ.

Diệp Trùng chỉ hy vọng một chút lực lượng này của mình có thể tranh thủ chút sinh cơ cho bọn họ, chỉ vậy mà thôi.

Hàm gia mỹ lệ trong mưa đá đầy trời trong bầu trời tối đen nhảy lên vũ điệu tuyệt diệu, thân hình ưu mỹ của nó, động tác giản khiết mà tinh xác đến cực điểm, tốc độ siêu cấp, vẻ đẹp tràn đầy sức mạnh và máy móc.

Tất cả sư sĩ kinh ngạc phát hiện, thực lực Kiệt đại nhân vượt xa bọn họ. Vô luận mưa nham thạch có lớn hơn lao bổ vào quang giáp của Kiệt đại nhân, cái quang giáp giống như tinh linh đó của y thường có thể nhẹ nhàng tránh thoát, hoặc là sử dụng vũ khí của mình làm nó biến mất tiêu.

Một số nham thạch không lớn cũng thành vũ khí của Kiệt đại nhân, y lợi dụng xung kích của quang giáp làm cho nham thạch thay đổi quỹ tích, tông vào một khối nham thạch khác đang vèo vèo lao về phía mình.

Phong phạm cử trọng nhược khinh, thong thả khoan thai của Kiệt đại nhân ảnh hưởng bất cả sư sĩ, trong kênh liên lạc lại một lần nữa vang lên tiếng hoan hô vang trời, tinh thần tất cả thuyền viên vì vậy mà phấn chấn.

Mà lúc này, xuất hiện không hề chỉ có một cái quang giáp của Kiệt đại nhân, bên cạnh Kiệt đại nhân, có một cái quang giáp màu xanh trắng cụt tay, tay phải của nó nắm một cây súng bắn tỉa Falcao, cây súng bắn tỉa không hề coi là xuất sắc này ở trên tay hắn lại phát huy uy lực kinh người.

Biểu hiện của sư sĩ không biết tên này vượt xa sự bình tĩnh của người bình thường, mỗi phát của hắn đều không bị hụt, phối hợp giữa bắn tỉa tầm xa nhắm chính xác và hỏa lực che phủ phạm vi lớn, kỹ xảo quang giáp viễn chiến ở trên tay hắn giống như ảo thuật làm người ta rối cả mắt.

Mà phối hợp giữa hắn và Kiệt đại nhân càng không có kẽ hở, mỗi lần phối hợp đều tuyệt diệu vô cùng. Đổi hướng, hoán vị giống như quỷ mị của Kiệt đại nhân và kỹ thuật bắn quỷ thần khó dò của cái quang giáp cụt tay đó phối hợp tăng sức mạnh cho nhau. Nham thạch đầy trời làm người ta chật vật vô bì đó ở trước mặt bọn họ lại không gây được sóng gió gì, từng tia sáng màu lam to nhỏ khác nhau giống như hoa tươi nở rộ, còn Hàm gia xinh xắn lại giống như tinh linh nhảy múa trên hoa tươi.

Không ai biết sư sĩ ngồi trong quang giáp cụt tay này là thần thánh phương nào, giống như không biết Kiệt đại nhân là một sư sĩ siêu cấp vậy. Chỉ có mấy thuyền viên gia nhập sớm nhất đó mới ẩn ước suy đoán sư sĩ cái quang giáp cụt tay này có phải là vị thủ lĩnh khác chưa từng lộ mặt đó.

Thương ở trong giờ phút nguy nan vẫn nhịn không được mà ra tay.

*****

Sự xuất hiện của Kiệt đại nhân làm sĩ khí tất cả thuyền viên tăng mạnh, đây là vì địa vị cao quý trong lòng đám thuyền viên của Diệp Trùng. Với đám thuyền viên, Kiệt đại nhân đang dùng hành động thực tế để truyền đạt cho bọn họ một loại niềm tin, đó chính là kiên trì tới cùng!

Còn biểu hiện kinh diễm của hai người Kiệt đại nhân và cao thủ thần bí đó lại càng giống như liều thuốc kích thích, làm cả hạm đội đầy sức mạnh.

Là điều Diệp Trùng hoàn toàn chưa từng nghĩ qua.

Đã rất lâu không cùng Thương chiến đấu, Diệp Trùng lúc này đang hưởng thụ niềm vui chiến đấu.

Nham thạch với góc độ làm người ta khó mà đoán trước, tốc độ càng kinh người mang lại cho hắn áp lực khổng lồ. Khi hắn ở vành đai toái tinh lúc trước, chẳng qua chỉ là một mình, mà lần đó cũng chỉ là truy đuổi một con Xích vĩ thú sáu ngón. Còn lần này, hắn lại mang theo cả hạm đội, hạm đội khổng lồ cũng làm cho tính không ổn định của vành đai toái tinh tử vong trở nên trước giờ chưa từng có.

Biển đá giống như dã thú bị chọc giận, cuồng bạo mà tràn đầy tính công kích.

Nhưng, áp lực trước giờ chưa từng có này không hề làm Diệp Trùng sợ hãi, ngược lại, hắn rất hưng phấn. Giống như sức lực tích lũy nhiều ngày bộc phát ra trong khoảnh khắc này. huyết dịch toàn thân nóng lên từng chút một, trở nên sục sôi. Mãi đến khi lỗ chân lông toàn thân của hắn gần như đều mở ra, cảm giác khoan khoái giống như luồng điện chảy khắp toàn thân hắn.

Mà lúc này, đầu óc hắn lại vẫn giữ được sự bình tĩnh kinh người. Hắn rất hưởng thụ loại cảm giác này, một loại cảm giác giao hòa hưng phấn và bình tĩnh. Mà sự xuất hiện của Thương lại làm tất cả tình cảm chôn giấu sâu trong lòng hắn thoáng cái được thả ra.

Thương không hề cho hắn chút dấu hiệu trước nào.

Cảm giác chiến đấu cùng Mục Thương quả thật tuyệt diệu cực kỳ. Từ cái nhìn đầu tiên thấy Mục Thương, Diệp Trùng chưa từng nghĩ sẽ biến nó thành quang giáp của mình, mà nhiều hơn là xem nó thành đồng bạn của minh, là thầy của mình. Theo sự trưởng thành của hắn, một động lực cực kỳ quan trọng thôi thúc hắn tiến bộ chính là có một ngày có thể vượt qua Mục Thương, có thể để mình có tư cách điều khiển Mục thương. Nhưng, trong chỗ sâu thẳm nội tâm hắn, địa vị của Mục Thương chưa từng thay đổi. Loại động lực này giống như một học sinh muốn chứng minh mình mà muốn vượt qua thầy của mình vậy.

Thân phận Mục Thương rất mẫn cảm. Từ trước mắt mà xét, chắc là có quan hệ cực kỳ mật thiết với Tuyết Lai tộc. Cho nên bình thường Mục Thương đều lựa chọn ở trong công tắc không gian không ra. Mà trong một khoảng thời gian khá dài, Mục Thương và Diệp Trùng ở trong trạng thái phân ly.

Đây là lần đầu tiên hai người kề vai chiến đấu trong một khoảng thời gian rất dài.

Uy lực có thể phát huy trong trạng thái hưng phấn của một cao thủ giống Diệp Trùng thế này rốt cuộc là bao lớn? Biểu hiện của Kiệt đại nhân làm tất cả thuyền viên đều bị chấn động! Quang giáp cận chiến đối mặt mấy nham thạch này không hề có ưu thế gì, phạm vi có thể khống chế rất nhỏ. Nhưng phạm vi khống chế của Kiệt đại nhân lại gấp sáu lần phạm vi khống chế của một tiểu tổ sư sĩ bình thường, với lại nhìn không ra bất cứ miễn cưỡng nào, giống như nhàn nhã tản bộ vậy.

Còn phạm vi khống chế của cái quang giáp cụt tay đó càng kinh người hơn, bởi vì có lợi thế viễn chiến, phạm vi khống chế của hắn thậm chí còn lớn hơn của Diệp Trùng, gấp mười lần một tiểu tổ sư sĩ bình thường.

Ngoài ra, chỗ hai người chống đỡ là khu vực có áp lực lớn nhất của cả hạm đội, chót mũi của hạm đội.

Sự gia nhập mạnh mẽ của Diệp Trùng và Thương, lập tức làm cho cục thế trở nên ổn định lại, tần suất quang giáp bị thương và tử vong giảm thẳng xuống.

Với lại, có hai sư sĩ siêu cấp đứng ở chót mũi mở đường, tốc độ hạm đội được tăng lên đáng kể, lộ trình vốn dĩ dự tính bảy giờ đại khái chỉ cần bốn giờ liền có thể tới nơi.

Mọi người đều đầy lạc quan, mọi người tin rằng, hạm đội nhất định có thể tới mục tiêu an toàn.

Cục thế cũng phảng phất như giống với dự liệu của bọn họ, trở nên bình ổn lại, nếu như không xuất hiện biến cố gì, bọn họ chỉ cần kiên trì thêm bốn giờ thì có thể hoàn thành tất cả mục tiêu.

Nhưng bốn giờ phía sau thật sự thuận lợi giống như mọi người muốn sao?

Vô luận là Diệp Trùng hay là Thương, lúc này có lẽ là người duy nhất không lạc quan trong cả hạm đội. Tuy hạm đội hiện giờ trông rất bình ổn, nhưng trên thực tế, hạm đội giống như một sợi dây đàn đang bị kéo dài từng chút một.

Kéo dài từng chút một, sợi dây tràn đầy tính đàn hồi không hề lập tức bị đứt. Nhưng nếu như một mực tăng lực như vậy, vậy thì sợi dây này nhất định sẽ đạt tới một điểm tới hạn. Một khi sức kéo vượt qua điểm tới hạn này, sợi dây này chắc chắn sẽ đứt. Là tới mục tiêu trước khi đứt hay là sẽ tới điểm tới hạn này trước khi tới mục tiêu đây?

Trái tim bình tĩnh của Diệp Trùng chôn sâu sự lo lắng.

Sự thật chứng minh, lo lắng của Diệp Trùng đích xác là một vấn đề trí mạng.

Khi vẫn còn cách mục tiêu ba mươi phút, chính ngay lúc gần như tất cả thuyền viên cho rằng thắng lợi đang tới, điểm tới hạn đã bị đột phá!

Trải qua hơn ba giờ chiến đấu cực khổ, sự hưng phấn trong thân thể Diệp Trùng cũng dần dần rút đi, áp lực phòng thủ không ngừng tăng lên. Ngay cả hắn cũng cảm thấy khó khăn như vậy, đối với sư sĩ bình thường mà nói, chiến đấu thảm khốc tới bực nào. Mấy người này có thể kiên trì tới giờ, ngay cả Diệp Trùng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Hắn không biết, ở trong này, hắn đi trước mở đường đã tạo ra tác dụng khá quan trọng.

Binh binh binh binh binh binh, đột nhiên, sáu đám lửa sáng lên trong biển đá tối thui. Sáu cái quang giáp đã nổ tung.

Chiến đấu giữa sư sĩ không hề duy trì thời gian quá dài. Giống như hai đối thủ ngang sức ngang tài, tình huống binh binh bang bang một hai giờ cực ít khi xảy ra.

Điều khiển quang giáp cần tập trung cao độ sức chú ý, mà với một sư sĩ bình thường, thời gian mà dài, phản ứng của sư sĩ sẽ chậm chạp thấy rõ.

Đây là điều trí mạng. Vào lúc này, sư sĩ thường đột nhiên phạm một số sai sót cực kỳ đơn giản, điều này không hề là do huấn luyện của bọn họ không đạt chuẩn, mà là cực hạn tinh thần con người. Đương nhiên, mấy sư sĩ cường đại đó lại không vậy, bọn họ có thể chiến đấu thời gian dài hơn, tu dưỡng của bọn họ ở phương diện tinh thần càng thâm hậu hơn.

Sáu cái quang giáp này nổ giống như một khúc nhạc dạo cao trào, thoáng cái, đám sư sĩ bị áp bức tới cực điểm bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.

Một cái quang giáp tiếp nối một cái quang giáp, liên tục không ngừng nổ tung giống như pháo hoa ngày tết. Trong kênh liên lạc không ngừng vang lên tiếng kêu thảm, tiếng nổ lớn, còn có sự tĩnh mịch làm người ta lạnh lòng trong khoảnh khắc sau tiếng nổ lớn. Một chuỗi vụ nổ làm người ta khó mà thống kê rốt cuộc có bao nhiêu cái quang giáp nổ tung.

Tuy đang chiến đấu nhưng Diệp Trùng vẫn luôn chú ý sự phát triển của cả chiến cục.

Tình huống hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Trước mắt chính là lúc quan trọng nhất, bất cứ chút do dự nào cũng sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng. Không chút do dự, hắn quả đoán ra mệnh lệnh mới nhất: "Tất cả nhân viên chiến đấu, lập tức trở về!" Tác dụng mấy sư sĩ đã mệt tới cực điểm này hiện giờ có thể tạo ra đã cực kỳ nhỏ, theo như lời của hắn, chính là tác dụng có được không so được với lực lượng tiêu hao. Sư sĩ sau khi nhận được mệnh lệnh, điều khiển quang giáp mệt mỏi cố sức bay vào trong hạm đội.

Dọc đường không ngừng có quang giáp bị đánh trúng, hóa thành vô số mảnh vụn bắn ra xung quanh trong từng đám lửa. Rất nhiều mảnh vỡ cơ giới của quang giáp nặng nề gõ lên tàu vũ trụ, để lại từng lỗ, từng lỗ lõm vào.

Diệp Trùng biết, giờ phút cuối cùng đã tới.

Hắn lúc này ngược lại bình tĩnh dị thường, tâm tình không chút dao động: "Tất cả tàu vũ trụ, tiến tới trước hết tốc lực!"

Lúc này không có bất cứ đường lui nào, tiêu vong trong mưa đá vẫn không bằng tăng tốc tiến tới trước, nói không chừng vẫn có thể tranh thủ chút sinh cơ.

Sự trở về của quang giáp cũng làm cho tàu vũ trụ vòng ngoài trực tiếp phơi bày dưới sự công kích của nham thạch.

Thân tàu vòng ngoài cùng vốn dĩ bị đập tới mức lồi lõm gồ ghề trở nên càng thêm méo mó, nhưng bọn họ lúc này hoàn toàn mặc kệ tàu vũ trụ của bọn họ, cố hết sức dùng thân tàu để ngăn cản công kích đối với tàu vũ trụ vòng trong của nham thạch.

Bọn họ biết, trong những tàu vũ trụ bên trong, có vợ con bọn họ, có cha mẹ, anh em của bọn họ, có hy vọng sống của bọn họ. Trước giờ, bọn họ đều chỉ nhìn Kiệt đại nhân dẫn theo một đám thiếu niên chiến đấu với Xích vĩ thú hung ác, đó là vì cái gì, chỉ là sinh tồn mà thôi.

Bây giờ cần có người đứng ra, bọn họ liền đứng ra.

Với bản thân bọn họ, bọn họ không hề coi là người cao thượng, nhưng bọn họ nguyện ý dùng tính mạng của mình, vì người thân của mình, vì người mình yêu thương. Để tranh thủ dù chỉ là chút xíu hy vọng sống, bọn họ vì nghĩ quên thân.

Tàu vũ trụ vòng ngoài khó khăn khống chế phương hướng. Bọn họ hoàn toàn mặc kệ mấy nham thạch mật độ như mưa rơi lại mạnh mẽ như sao băng đó. Bọn họ cẩn thận bảo hộ tàu vũ trụ xung quanh bọn họ.

Một tàu vũ trụ bị một khối nham thạch đường kính hơn một trăm mét tông thẳng vào, điều này đã mang lại thương tổn trí mạng cho nó.

- Thuyền trưởng, khống chế phương hướng không được rồi! Thuyền viên gấp giọng báo cáo với thuyền trưởng.

Thuyền trưởng là một vị thuyền trưởng già có hơn ba mươi năm kinh nghiệm điều khiển tàu vũ trụ, khóe mắt của lão có vết nhăn sâu hoắm, mái tóc dài trắng xám, vẻ mặt lão lúc này bình tĩnh, nhìn không ra chút cuống quít nào. Thuyền trưởng hai trăm tàu vũ trụ vòng ngoài đều là thuyền trưởng có kinh nghiệm phong phú, bởi vì sứ mạng của bọn họ không chỉ cần dũng khí, còn cần có trí tuệ.

Kinh nghiệm và trí tuệ của thuyền trưởng trong giờ phút này đã giúp lão đưa ra phán đoán chính xác: "Điều khẩn cấp phương thức điều khiển bằng tay, duy trì tốc độ không đổi. Rời khỏi hạm đội với góc nhỏ. Lập tức thông báo tàu vũ trụ khác." Nếu như giờ phút này, tàu vũ trụ này hoàn toàn mất đi khống chế, vậy thì nó sẽ cản trở tàu vũ trụ phía sau tiến tới, từ đó làm cho tách rời trận hình hạm đội. Khi đó, vô số nham thạch bay vèo vèo sẽ lao tới, xuyên qua lỗ hổng này, trực tiếp đánh lên tàu vũ trụ bên trong. Tàu vũ trụ này từ từ rời khỏi hạm đội, một tàu vũ trụ khác mau chóng bổ sung vào vị trí của nó.

- Quá tốt rồi! Đám thuyền viên ai nấy đều hoan hô, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ thỏa mãn, nhìn không ra bất cứ sự đau khổ vì lập tức sẽ đối mặt cái chết nào.

- Khống chế tàu, giữ song song với hạm đội. Chúng ta tiễn họ thêm một đoạn. Lão thuyền trưởng lãnh đạm nói, nếp nhăn trên mặt không hề động đậy, giống như chỉ là truyền lại một việc đơn giản vô cùng vậy.

Thân tàu giữ song song với hạm đội, mỗi tàu vũ trụ lướt qua bên cạnh nó đều giảm thiểu số lần bị nham thạch đánh trúng, mà khoảng thời gian này có lẽ chỉ có vài giây nhưng đây đã là điều duy nhất bọn họ có thể làm trước mắt. Toàn bộ thuyền viên sau khi làm xong mọi thứ đều đứng cạnh cửa sổ, mắt đưa tiễn hạm đội rời khỏi.

Thuyền viên trong mỗi tàu vũ trụ lướt qua bên cạnh nó đều tự phát khom mình chào bọn họ, trong mắt rất nhiều thuyền viên nữ đều ướt nước mắt. Trong khoang tàu, người nhà của mấy thuyền viên đó, thất thanh òa khóc.

Tất cả thuyền trưởng đều là người quen với sóng gió, nhưng vào lúc này, bọn họ vẫn đau đớn vô cùng. Nhưng bọn họ biết, bọn họ nên làm thế nào mới có thể làm cho sự hy sinh của mấy đồng bạn này không uổng phí.

Cả hạm đội lập tức bắt đầu tăng tốc.

*****

Hạm đội tăng tốc cũng làm cho thương hại của nham thạch bay loạn xạ đối với chúng lập tức tăng lên, trừ chiến hạm vẫn không ngừng bắn mấy khối nham thạch có đường kính siêu lớn đó ra, tàu vũ trụ khác đã hoàn toàn bỏ mặc né tránh, chuyển sang bay hết tốc lực.

Áp lực của Diệp Trùng và Thương đang đứng ở chót mũi hạm đội bỗng tăng lên.

Tốc độ của mấy nham thạch bay loạn xạ đó bỗng tăng mạnh, Diệp Trùng không thể không cổ vũ tinh thần lên mười hai phần (120%), đối phó mấy nham thạch nguy hiểm mà trí mạng này. Nếu như một khi bị một viên nham thạch đánh trúng ngay chính diện, vậy thì chỉ e khả năng sống sót của mình cũng sẽ thấp tới mức đáng thương.

Thương đã hoàn thành việc đổi tấm năng lượng năm lần. Hắn hiện giờ đang đứng ở vị trí mũi tàu của tàu vũ trụ ở trên cùng đó.

Điều bọn họ làm hiện giờ là dùng tàu vũ trụ để đổi lấy thời gian.

Tàu vũ trụ trần trụi dưới công kích của nham thạch đang bay vèo vèo không thể nào kiên trì quá lâu, một chiếc rồi một chiếc tàu vũ trụ hoặc là nổ tung, hoặc là mất đi khống chế. Tốc độ của hạm đội không vì thương vong của mấy tàu vũ trụ này mà giảm đi chút nào, biển đá hỗn loạn bởi vì việc tiến lên phía trước với tốc độ cao của hạm đội này mà càng trở nên hỗn loạn.

Áp lực phải chịu của tàu vũ trụ ở chót mũi hạm đội là lớn nhất, lẽ ra đã sớm nổ tung rồi. Nhưng bởi vì sự chiến đấu ngoan cường của Diệp Trùng và Thương, thân tàu của tàu vũ trụ này tuy đã không còn ra dáng, nhưng vẫn ngoan cường dẫn đầu cả hạm đội không ngừng tiến tới trước.

Sư sĩ trở về trong tàu, ai nấy đều hoặc ngồi hoặc nửa nằm ở trên sàn, ngước mặt lên, mắt không nháy nhìn chằm chằm Kiệt đại nhân và cái quang giáp cụt tay đang chiến đấu trên màn hình đó.

Trong khoang tàu rộng lớn yên lặng không có bất cứ âm thanh nào.

Còn các thuyền trưởng hiện giờ vẫn may mắn sống sót, ai nấy đều gân cổ, đỏ mặt gào thét, ra lệnh thuyền viên xông tới trước.

Phía trước đột nhiên bùng lên một đám lửa, lại là một tàu vũ trụ nổ tung! Tàu vũ trụ phía sau hoàn toàn không có chút ý giảm tốc nào, xuyên thẳng từ trong đám lửa do vụ nổ hình thành ra.

Thời gian giống như bị kéo dài ra vậy, mỗi phút mỗi giây đều cứ chậm chạp như thế.

Diệp Trùng cảm thấy đôi tay mình càng lúc càng nặng nề, nhưng hắn không dám để cho tốc độ tay của mình giảm xuống chút nào. Đầu óc hắn đã trống rỗng, hắn cũng sớm không còn dư sức để chú ý việc khác. Hắn hiện giờ hoàn toàn là cực khổ chống đỡ, mồ hôi đã sớm làm ướt đẫm bộ đồ tác chiến của hắn, hơi thở nóng nặng nề nóng bỏng vô bì. Đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình, nham thạch hỗn loạn trên màn hình vận động không theo trật tự nào, hắn đã không sao dự đoán được như lúc đầu, chỉ dựa vào năng lực phản ứng biến thái của mình.

Tần suất xạ kích của Thương cũng giảm xuống rõ rệt, Diệp Trùng biết, không phải là Thương xảy ra vấn đề, mà là do cây súng bắn tỉa Falcao đó đã quá nóng gây ra.

Nhưng trong mắt mấy sư sĩ đang nghỉ ngơi trên tàu vũ trụ đó, thân hình quang giáp của Kiệt đại nhân vẫn phiêu hốt như thế, ra tay vẫn sắc bén như thế, tia sáng màu lam mà cái quang giáp cụt tay đó bắn ra vẫn dày đặc như hoa tươi nở rộ, mỹ lệ mà điên cuồng.

Ánh mắt của bọn họ vẫn không đủ nhìn ra Diệp Trùng và Thương thật ra đã lâm vào khốn cảnh. Nếu như nói lúc đầu, tiết tấu chiến đấu nắm trong tay Diệp Trùng và Thương, vậy thì hiện giờ Diệp Trùng và Thương đã mất đi loại quyền nắm bắt này, bọn họ đã bị chìm trong tiết tấu của mấy nham thạch đang bay vèo vèo đó.

Không biết đã trải qua bao lâu, chính ngay lúc Diệp Trùng cảm thấy đầu óc của mình càng lúc càng trơ ra, ý thức đã bắt đầu mơ hồ từng chút một, trong kênh liên lạc bỗng vang lên tiếng người kêu lên kinh ngạc: "Mau nhìn! Chỗ đó!"

Tinh thần Diệp Trùng bỗng phấn chấn, hắn biết, bọn họ cuối cùng đã tới rồi!

Ở trước mặt hắn, một khu vực trống không hẹp dài có đường kính khoảng hai mươi lăm km, độ dài khoảng một trăm năm mươi km, mà tọa độ của điểm bước nhảy không gian đó chính là ở bên trong.

Trong khu vực trống không này không có một viên nham thạch nào, mấy cục đá bay loạn xạ khắp nơi đó giống như cũng tránh xa khu vực này, không có viên nham thạch nào bay vào khu vực kỳ dị này.

Hạm đội liền chui vào khu vực trống không này, không có bất cứ cản trở nào.

- Chính là đây! Chính là đây! Thuyền trưởng hải tặc đó kích động tới mức không thể tự kiềm chế. Vị thuyền trưởng hải tặc này vẫn luôn ở trong phòng thuyền trưởng của tàu Hashgel, dù sao ở chỗ này cũng chỉ có một mình lão từng tới qua. Mấy ngày này, áp lực trên người lão cực kỳ nặng nề. Ngay cả trong hạm đội cũng có rất nhiều người có một loại tâm lý thù địch đối với lão, cho rằng chính vì đề nghị của lão mới dẫn tới việc xảy ra mọi thứ này. Mà một số người khác lại có thái độ hoài nghi đối với tính chân thật của điểm bước nhảy không gian này, bọn họ trước giờ chưa từng nghe nói trong vành đai toái tinh tử vong có điểm bước nhảy không gian gì.

Thêm vào đoạn đường mấy ngày này trải qua bao nguy nan, nhìn từng đồng bạn hy sinh không ngừng trước mặt lão, mà mọi thứ này lại có quan hệ trực tiếp với người đề nghị đầu tiên là lão. Có lúc lão cũng nghĩ, nếu như mình không nói ra điểm bước nhảy không gian này, Kiệt đại nhân có nghĩ ra một biện pháp tốt hơn hay không? Có lẽ như thế, mấy đồng bạn này sẽ không hy sinh.

Trùng trùng tâm tình phức tạp hỗn hợp lại với nhau, thuyền trưởng hải tặc cứng cỏi ngày trước bỗng tuôn trào dòng nước mắt tuổi già, khóc sướt mướt.

Cuối cùng đã an toàn rồi, hạm đội từ từ dừng ở khu vực trống không này. Khoảnh khắc này, trải qua hơn ba giờ khổ chiến, sức lực toàn thân Diệp Trùng phảng phất như bị rút sạch, hắn hiện giờ ngay cả sức nhấc một ngón tay lên cũng không có.

Cả hạm đội chìm trong điên cuồng, mọi người đều đang chúc mừng bọn họ sống sót từ cõi chết, niềm vui sống lại từ tuyệt cảnh làm cả hạm đội biến thành biển vui mừng. Tuy tới trước mắt vẫn chưa có hoàn thành bước nhảy không gian, nhưng mọi người đều cho rằng bọn họ đã thành công rồi! Khu vực trống không đặc biệt thế này cũng làm mọi người tràn đầy lòng tin đối với việc nơi này có điểm bước nhảy không gian.

Khi Diệp Trùng trở về tàu Hashgel, thứ hắn nhận được là đãi ngộ như của một quốc vương! Tất cả tàu vũ trụ may mắn còn lại xếp thành đội hình chỉnh tề, giống như đang đón nhận sự kiểm duyệt của quốc vương, mỗi một thuyền viên đều đứng dậy khom mình chào vị đầu lĩnh của bọn họ. Còn khi Diệp Trùng tiến vào cửa khoang tàu Hashgel, toàn bộ thuyền viên của cả con tàu vũ trụ đều tự phát tới nghênh đón Kiệt đại nhân lại một lần nữa dẫn dắt bọn họ thu được thắng lợi. Bọn họ xếp thành hai hàng đội ngũ chỉnh tề, thông đạo vốn dĩ không phải là quá rộng rãi càng tở ra chật hẹp.

Hết cách, Diệp Trùng chỉ đành từ trong buồng lái của Hàm gia đi xuống.

Hình tượng Diệp Trùng hiện giờ thật ra khá là bết bát, mồ hôi đã sớm thấm ướt quần áo của hắn, cả người giống như vừa bò ra từ thùng nước. Trên mặt hắn toàn là mồ hôi, mái tóc ướt nhẹp dính trên trán, dưới chân trong thoáng chốc đã là một vũng nước.

- Chào!

Soạt, mọi người vươn thẳng eo, hành lễ nghiêm chỉnh vô bì.

- Hoan nghênh ngài thắng lợi trở về! Hai người Tây Thanh và Tu đồng thanh cong eo, mang theo vài phần thành kính.

- Hoan nghênh ngài thắng lợi trở về! Hơn chín trăm người đồng thanh hô lớn.

Diệp Trùng có chút tay chân thừa thãi, trước giờ chưa từng trải qua cảnh tượng thế này. Nói ra, hắn quen với phong cách của Tang tộc hơn, chỉ im lặng đi theo hắn, không có nhiều thứ hoa hòe thế này. Điều hắn hiện giờ muốn nhất là nghỉ ngơi, hiện giờ hắn cảm thấy nhấc chân một bước cũng mệt mỏi.

Nhưng hắn rất mau liền khôi phục bình tĩnh, phẩy phẩy tay, lạnh nhạt nói: "Giải tán đi."

Tuy cái quang giáp cụt tay đó đột nhiên biến mất chẳng thấy đâu là một câu đố trong mắt mọi người, nhưng lại không có ai dám đi điều tra cặn kẽ. Đùa sao, làm sao điều tra? Chẳng lẽ đi hỏi Kiệt đại nhân à?

Sau khi trải qua niềm vui sống sót sau kiếp nạn, tiếp đó chính là sự bi thương đối với người chết.

Ở trong khu vực trống trải này, mấy người Diệp Trùng đã nghỉ ngơi tám giờ. Ai biết sau khi nhảy, đón tiếp bọn họ là cái gì? Nếu như bọn họ với trạng thái mệt mỏi hiện giờ mà gặp phải nguy hiểm, vậy thì ngay cả năng lực tự bảo vệ mình căn bản nhất cũng không có.

Trong tám giờ này, Diệp Trùng không hoàn toàn dùng thời gian để nghỉ ngơi. Trên thực tế, nghỉ ngơi được năm giờ, thể lực của hắn về căn bản đã khôi phục phần lớn. Trong tám giờ này, hạm đội hoàn thành tổ hợp lại, mà thống kê thương vong cũng được đưa ra.

Đây là một loạt con số nhìn thấy mà phát hoảng.

Một trăm năm mươi tàu vũ trụ bố trí ở vòng ngoài chỉ có ba tàu may mắn còn lại, tàu vũ trụ ở giữa hạm đội cũng tổn thất sáu tàu, hai ngàn năm trăm sư sĩ, chết sáu trăm người, bị thương hơn bốn trăm người, lực lượng có thể dùng tới trên tay Diệp Trùng hiện giờ chỉ có một ngàn năm trăm sư sĩ. Sư sĩ chết trận phần lớn là chịu đả kích trí mạng trong thời gian ngắn ngủi trở về tàu vũ trụ này. Số người chết cuối cùng của cả hạm đội là tám ngàn sáu trăm bốn mươi mốt người.

Nhưng, bây giờ không hề là lúc giải quyết mấy vấn đề này, đặt trước mặt bọn họ vẫn có một vấn đề càng cấp bách hơn: tiến hành bước nhảy không gian sắp tới.

Diệp Trùng đã sắp xếp chu toàn cho cú nhảy không gian sắp tiến hành. Đặc biệt là đối với việc rủi như mọi người thất lạc, nên tới chỗ nào tập hợp. Ở phương diện bước nhảy không gian, may mắn của hắn trước giờ khá tốt, nhưng gần như lần nào cũng đều xuất hiện chút biến cố, càng huống chi bước nhảy không gian lần này vẫn tồn tại nguy hiểm nhất định, hắn làm sao lại dám khinh suất chứ.

Làm xong mọi thứ, thời gian vừa đúng. Mà lúc này, hạm đội của Alvar vừa mới tới rìa vành đai toái tinh tử vong.

- Đại nhân, mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng. Tây Thanh có chút khẩn trương, Tu ở bên cạnh tuy sắc mặt bình tĩnh nhưng nắm tay nắm chặt của hắn cũng bộc lộ ra sự khẩn trương trong lòng hắn.

Diệp Trùng gật đầu: "Đi nào." So với Tây Thanh và Tu, hoàn cảnh nguy hiểm hơn thế này mà Diệp Trùng hắn từng trải qua rất nhiều, tất cả công tác chuẩn bị hiện giờ của hắn đều đã hoàn thành. Đám sư sĩ đã hoàn tất việc nghỉ ngơi đó đều tiến vào trạng thái lâm trận.

Nếu như thật sự như lời của vị thuyền trưởng hải tặc đó, đầu ra còn lại của điểm bước nhảy không gian là ở hành tinh U Linh, không ai cho rằng lại cử động này là thừa thãi.

Hành tinh U Linh là một địa phương khá quái dị, tin đồn liên quan tới nó rất nhiều. Gần như từ lúc mới xây dựng Hôi cốc, đây đã là một nơi đầy thần bí. Vô luận là tàu vũ trụ nào, một khi tới gần hành tinh ngụy dị này đều sẽ lập tức biến mất tăm mất dạng.

Mới đầu, có rất nhiều nhà thám hiểm tự phụ vào thực lực tới thám hiểm, nhưng mấy người này không có một ai trở về. Về sau, địa phương này cũng bị đồn đãi càng lúc càng tà dị, sau đó tổ nghiên cứu khoa học dứt khoát đóng quân ở gần đó, cẩm người khác tới gần. Dần dần, hành tinh U Linh cũng trở thành một nơi không ai muốn tới, ngay cả hải tặc cũng không nguyện ý đoái hoài. Đây gần như trở thành một quy luật ngầm của rất nhiều ngành nghề.

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)