Vay nóng Tima

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 406

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 406: Của rơi nhặt được
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)

Siêu sale Lazada


Nhưng lời vừa ra khỏi cửa miệng, hắn liền lắc đầu, lộ ra vẻ suy tư, miệng vô thức lầm bầm: "Không thể nào, Tuyết Lai tộc hiện giờ thân mình lo chưa xong, làm sao lại phái người tới chỗ này chứ? Nhưng cái quang giáp này rõ ràng là của Tuyết Lai tộc..."

Ánh mắt của hắn lại một lần nữa rơi trên người Thương, lần này nhìn kỹ, sắc mặt hắn lại xảy ra biến hóa cực kỳ vi diệu: "Ý, đây không phải... không thể nào... tuyệt không thể nào..." Hắn cứ ngây ngốc ngồi như thế, chìm trong suy tư.

- Chúng tôi không phải là Tuyết Lai tộc. Diệp Trùng cắt ngang suy nghĩ của Khuê, người hơi nghiêng về phía trước, gấp giọng hỏi: "Ngươi biết cái quang giáp này?" Đối với câu đố về thân phận của Thương, vẫn luôn là một trong những vấn đề đánh đố Diệp Trùng.

Khuê hoàn hồn lại từ trong suy tư, đôi mắt khôi phục sự trong sáng, nhìn Thương như có suy nghĩ gì đó: "Là ta nhận lầm rồi, ta không quen cái quang giáp này. Các người làm sao tìm tới được chỗ này?"

Diệp Trùng có chút thất vọng ngồi thẳng lại, hắn kể lại những trải qua của mình một cách đơn giản một lượt.

Khuê lắng nghe thận trọng gật gật đầu: "Ngươi lúc đó có thể đưa ra phán đoán thế này, không dễ dàng. Quả quyết, cứng cỏi, không tồi, không tồi, xem như là một nhân vật anh hùng. Bất quá, may mắn của ngươi cũng thật sự không tệ."

Đối với đánh giá của Khuê, Diệp Trùng không hề để ý, nhìn xung quanh, hắn hỏi Khuê: "Nơi này rốt cuộc là sao?"

Khuê mặt không cảm xúc, nhưng trong giọng nói lộ ra một sự buồn bã sâu sắc: "Chúng tôi đã gặp phải tập kích của một nhóm Xích vĩ thú chừng sáu ngàn con. Chúng tôi tới giờ vẫn không biết đám Xích vĩ thú này làm sao phát hiện ra chỗ này. Chúng tôi kiên thủ rất lâu. Đáng tiếc, vẫn không ngăn cản được chúng. Bọn chúng tấn công căn cứ, đồ sát không kiêng nể gì, nơi này có lẽ đã không còn ai sống sót rồi."

Đôi mắt Khuê hơi đỏ, giọng nói bi thương.

- Tại sao không tìm chi viện?

Khuê lắc đầu: "May mắn của chúng tôi không tốt như cậu, đám tháp xung mạch liên lạc với bên ngoài của chúng tôi vừa bắt đầu thì đã bị Xích vĩ thú phá hoại hết cả, chúng tôi cũng mất tất cả liên lạc với bên ngoài. Vốn dĩ chúng tôi cho rằng thời gian mấy tháng này sẽ có người phát hiện trận chiến ở chỗ này, nhưng không ngờ thời gian mấy tháng không có một ai tới. Thật ra chỗ không xa gần đây có quân đội của chúng tôi trú đóng, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết nơi này chính là tổng bộ."

Trong lời nói của Khuê lộ ra sự hối tiếc sâu sắc.

Liên tưởng tới biểu hiện có thể nói là hoàn toàn hỗn loạn của tổ nghiên cứu khoa học, Diệp Trùng bừng tỉnh ngộ: "Thì ra là vậy."

- Là vậy cái gì? Khuê hỏi Diệp Trùng.

Diệp Trùng mang biểu hiện tệ hại của tổ nghiên cứu khoa học trong Hôi cốc nói với Khuê, trên mặt Khuê lập tức lúc đỏ lúc xanh, hối hận đan xen.

Một lúc sau, Khuê mới khôi phục lại bình tĩnh, hắn đứng dậy. Nhìn một vòng căn cứ đã là thành phố chết này, nhạt giọng nói: "Xem ra, tổ nghiên cứu khoa học cũng tới lúc diệt vong rồi."

Diệp Trùng yên lặng, tổ nghiên cứu khoa học tới hiện giờ chỉ còn trên danh nghĩa. Nơi này là tổng bộ của tổ nghiên cứu khoa học, cũng là lực lượng tinh hoa nhất của cả tổ nghiên cứu khoa học. Nhưng, tất cả lực lượng này, toàn bộ đều tiêu tan trong trận chiến đột nhiên xảy ra lần này. Một tổ chức cường đại thế này, lại tan thành mây khó như vậy, làm sao không làm người ta khó chịu trong lòng.

- Đi, ta dẫn ngươi đi xem chỗ tinh hoa nhất, chỗ đỉnh cao nhất của thành phố có khoa học kỹ thuật cao nhất trong cả Hôi cốc, phòng thí nghiệm cao nhất, cho dù so với khu cốt lõi của ba đại thế gia cũng tuyệt không thua kém chút nào của tổ nghiên cứu khoa học. Mang theo vài phần tự hào, Khuê nhấn mạnh nói. Hắn xoay người đi vào trong.

Diệp Trùng theo sau Khuê, hắn đối với tổ nghiên cứu khoa học giống như một câu đố này cũng tràn đầy hứng thú.

Cảnh giới nơi này cực kỳ nghiêm ngặt. Mỗi hai mươi mét thì có một cánh cửa mật mã. Khuê và Diệp Trùng kề vai mà đi, hắn xoay mặt qua nói: "Thông đạo này là con đường duy nhất tiến vào phòng thí nghiệm. Người biết mật mã đếm trên đầu ngón tay."

- Ngươi ở trong tổ nghiên cứu khoa học có thân phận gì? Diệp Trùng hỏi. Trực giác cho hắn biết, Khuê nhất định không phải là một nhân vật đơn giản.

Khuê thần tình tự nhiên nói: "Ta? Ha ha, ta là một công trình sư."

Thấy Khuê không muốn nói thật, Diệp Trùng cũng không dây dưa vấn đề này, hắn hỏi một vấn đề hắn cảm thấy khó hiểu khác: "Các người tại sao xây dựng tổng bộ của tổ nghiên cứu khoa học ở chỗ này?" Từ trước mắt mà xét, hắn nhìn không ra hành tinh U Linh có bất cứ chỗ đặc biệt nào, đáng để tổ nghiên cứu khoa học xây dựng tổng bộ ở đây, còn phí hết tâm cơ tạo ra nhiều danh nghĩa như vậy.

- Đây chính là bí mật lớn trước giờ của tổ nghiên cứu khoa học, nhưng hiện giờ không có ý nghĩa bảo mật gì nữa rồi. Khuê tùy ý nói: "Lúc đầu, ừm, cũng chính là lúc xây dựng Hôi cốc vẫn chưa lâu, chúng tôi có phát hiện kinh người ở chỗ này."

- Phát hiện gì?

- Chúng tôi đã phát hiện mấy mươi viên Lệ thạch và một cửa sổ không gian cực kỳ không ổn định. Lời của Khuê làm Diệp Trùng đột nhiên nhớ tới hang động dưới lòng đất đã phát hiện Lệ Thạch đó, hang động đó và thứ Khuê nói mới giống nhau làm sao.

Khuê tiếp tục nói: "Sự quý hiếm của Lệ thạch tự nhiên không cần nói nhiều rồi. Nhưng thứ chúng tôi lúc đó càng xem trọng hơn lại là cửa sổ không gian này. Tổ nghiên cứu khoa học lúc đó đang dốc sức nghiên cứu khoa học không gian, mà một cửa sổ không gian cũng có nghĩa là một thông đạo thông tới một thiên hà khác. Cũng có nghĩa là vô số tài nguyên và của cải. Ngươi biết ba đại thế gia chứ."

Diệp Trùng gật đầu, ra dấu mình biết.

- Ba đại thế gia đều có một thông đạo có thể tới một nơi gọi là năm thiên hà lớn, mà khi ba thông đạo này vừa mới phát hiện, cũng chỉ là một cửa sổ không gian không ổn định. Có lẽ ngươi không biết, trong thiên hà Hà Việt, người biết mấy thứ này không nhiều, đây đều là cơ mật của ba đại thế gia. Khuê mỉm cười nói.

Diệp Trùng gật gật đầu: "Ta biết, ta chính là người từ năm thiên hà lớn tới."

Lần này tới lượt Khuê kinh ngạc: "Ngươi là người của năm thiên hà lớn? Thiên hà nào?"

- Thiên hà Farr.

Khuê đánh giá Diệp Trùng trên dưới một lượt: "Có thể từ năm thiên hà lớn tiến vào thiên hà Hà Việt, bản lãnh của ngươi cũng không nhỏ. Có quan hệ gì với ba đại thế gia?"

Diệp Trùng lắc đầu: "Không quan hệ, là bị truy sát tới chỗ này."

Hưng phấn trên mặt Khuê càng nặng thêm vài phần: "Truy sát? Có thể bị ba đại thế gia truy sát từ năm thiên hà lớn tới thiên hà Hà Việt mà ngươi vẫn có thể sống sót, đích xác là lợi hại! Truy sát ngươi là nhà nào của ba đại thế gia?"

Diệp Trùng lộ ra nụ cười khổ: "Ba nhà đều có."

Mặt Khuê trơ ra, lập tức cười ha hả: "Ngươi cũng thật là thảm! Ba nhà đều tới truy sát ngươi. Ha ha, thật là tò mò ngươi rốt cuộc đã làm gì, đều trêu vào ba nhà bọn họ."

Diệp Trùng lạnh nhạt nói: "Bọn họ thế quá mạnh, còn ta, cảm nhận được uy hiếp."

Khuê phẩy phẩy tay, không để ý nói: "Không nói cái này nữa, không nói cái này nữa, việc lúc trước nói tiếp cũng không có nghĩa gì. Ba đại thế gia hiện giờ đang tự lo không xong, cũng không rãnh để ý tới ngươi. Nhưng ngươi muốn trở về năm thiên hà lớn, chỉ e cũng khó mà thực hiện được."

Diệp Trùng yên lặng, vấn đề này cũng vẫn luôn là cái gai nằm ngang trong lòng hắn.

- Tới rồi. Khuê nhắc nhở Diệp Trùng: "Nơi này là phòng chip. Mỗi một thành quả nghiên cứu khoa học trong căn cứ đều phải bảo tồn, lưu trữ ở chỗ này, từ lúc mới xây dựng tổ nghiên cứu khoa học tới giờ, tất cả thành quả nghiên cứu khoa học của chúng tôi đều ở đây. Bỏ ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, ngươi cảm thấy hứng thú thì có thể lấy đi. Mỗi một nghiên cứu đều hao tốn vô số tâm huyết của người nghiên cứu, có vài nhân viên nghiên cứu thậm chí còn tốn thời gian cả đời, nếu như để cho kết tinh tâm huyết của bọn họ cùng tiêu tan với ta, ta nghĩ họ ở dưới có biết cũng sẽ không tha thứ cho ta đâu."

Trên mặt Khuê hiện lên vào phần đau buồn.

Diệp Trùng chấn động ngây người.

Ở trước mặt hắn, là một biển các con chip. Đủ loại đủ kiểu chip chia theo từng loại đặt cùng nhau, chúng phân loại theo các ngành khoa học, hướng ngang lại lấy thời gian làm trục.

Nhìn sơ qua, nơi này chắc là có không dưới ba trăm ngàn con chip.

Diệp Trùng đứng trước mấy con chip này, bỗng sinh ra cảm giác cuồn cuộn như biển khói.

Thương cũng hoàn toàn rơi vào trạng thái khó kìm chế, cười hì hì ngây ngô: "Diệp tử, chúng ta phát tài rồi, phát tài rồi!"

Hô hấp của Diệp Trùng trở nên dồn dập, từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, hắn cũng coi như là một nhân viên nghiên cứu, hắn đương nhiên biết ý nghĩa đại biểu trong căn phòng chức chip này. Trong này hàm chứa lực lượng cuồn cuộn không gì sánh được, nó có thể làm cho hắn thu được tiền tài giàu khắp một phương, cũng có thể làm cho người ta xây dựng quyền thế không thua kém ba đại thế gia, nó cũng có thể làm ngươi đứng trên vai của vô số người khổng lồ.

- Nơi này rốt cuộc có bao nhiêu con chip, ta cũng không biết. Trong lời của Khuê kèm theo sự thương cảm: "Từ khoa học không gian sơ khai nhất, tới nghiên cứu cơ giới sau này, rồi tới khoa học sinh vật hiện nay, phạm vi nghiên cứu của chúng tôi gần như bao phủ tất cả các ngành khoa học. Nghiên cứu mới nhất của chúng tôi cuối cùng cũng đã hoàn thành, không ngờ, ha ha, tai bay vạ gió, mang mọi thứ hủy diệt hết thảy."

Vị đắng chát trong lời Khuê khó mà khỏa lấp.

Diệp Trùng chỉ yên lặng, vừa nghĩ tới toàn bộ những người nghiên cứu mấy con chip này đều chết dưới cái đuôi tên của Xích vĩ thú, hưng phấn vừa dâng lên bỗng trở nên chẳng còn chút gì.

- Ngươi là một tên rất thú vị. Khuê nhìn thấy cảm xúc trên mặt Diệp Trùng, cười cười.

- Ngươi tới giúp ta lựa đi. Diệp Trùng dứt khoát nói với Khuê. Chip ở đây quả thật quá nhiều, nếu như để tự mình lựa chọn, hắn hoàn toàn không biết làm sao. Như vậy, vẫn không bằng để hắn lựa cho mình. Nếu như đối phương thật sự muốn cho mình, vậy điều này đối với hắn mà nói, chỉ là tiện tay thôi.

Khuê ngây người, lập tức cười thoải mái: "Được, ngươi cần phương diện nào?"

- Các người nghiên cứu nhiều nhất là phương diện nào?

Khuê suy nghĩ nói: "Ừm, lúc đầu, phương hướng nghiên cứu của chúng tôi chủ yếu nhất là khoa học không gian, về sau, chính là khoa học cơ giới. Ngươi nhìn thấy mấy cái quang giáp bên ngoài đó rồi chứ, đó chính là một trong những thành quả nghiên cứu của chúng tôi."

Diệp Trùng lắc đầu: "Ta không cần hai phương diện này." Khoa học không gian đối với Diệp Trùng mà nói thì quá xa lạ, còn kỹ thuật phương diện cơ giới, Diệp Trùng ngược lại cảm thấy vô cùng hứng thú. Nhưng mấy cái quang giáp màu vàng kim bên ngoài đó, với cái nhìn của Diệp Trùng, tuy không tồi nhưng không coi là tột đỉnh. So với ba át chủ bài của ba đại thế gia mà nói, có chút khoảng cách. Chỉ cần cho hắn tài liệu, cho hắn đủ máy móc, Diệp Trùng thậm chí tin rằng mình cũng có thể chế tạo ra quang giáp càng tiên tiến hơn chúng.

*****

Khuê nửa cười nửa không nhìn Diệp Trùng: "Nhìn không ra a, ngươi lại rất có nhãn quang nha!"

Hắn nói tiếp: "Chúng ta từ hơn một trăm năm trước thì đã bắt đầu nghiên cứu sinh vật. Với lại, đã có được thành qủa không tồi." Tuy giọng nói nghe ra dường như rất lạnh nhạt nhưng Diệp Trùng vẫn có thể nghe ra sự tự hào trong hắn.

- Từ nhỏ thì ta đã cảm thấy hứng thú nhất với khoa học sinh vật. Ta vẫn luôn tin rằng, sự huyền bí của sinh mạng là thâm ảo nhất trên đời, cũng là huyền bí đỉnh cao nhất. Trên mặt Khuê lộ ra vẻ hồi ức: "Cho nên ta từ nhỏ đã lao vào học tập phương diện này. Về sau cũng đích xác như ý nguyện của ta, ta lao vào nghiên cứu phương diện này. Ngươi có thể không tưởng tượng được, chúng ta ở phương diện sinh vật học có thực lực hùng hậu thế nào. Phương diện khoa học không gian và cơ giới học, thực lực của chúng ta vẫn thua kém ba đại thế gia rất nhiều, nhưng ở phương diện sinh vật học, ba đại thế gia cộng lại cũng không phải là đối thủ của chúng ta."

Khuê kiêu ngạo nói, trong lời nói có chút cảm giác cúi nhìn chúng sinh.

Diệp Trùng không nói gì, nhưng hắn không có nghi vấn gì với lời nói của Khuê, ba đại thế gia ở phương diện sinh vật học không nghe nói có nhiều thành tựu. Hiểu biết của Diệp Trùng đối với sinh vật học rất ít ỏi, bất quá, trong tri thức hắn đã học lại có một môn cũng thuộc vào phạm trù sinh vật học, đó chính là điều bồi. Thủ đoạn điều bồi thần quỷ khó dò của Quản phong tử, cho dù Diệp Trùng bây giờ nghĩ lại vẫn có đôi chút cảm giác sững sờ. Cơ chế phân tích tự động họ Quản của Quản phong tử, hắn vẫn không làm rõ triệt để nguyên lý.

Nhưng hắn đối với luận điệu của Khuê cho rằng sinh vật học là khoa học thâm ảo nhất trên đời lại không cho là đúng. Trong mắt hắn, mỗi khoa học đều có chỗ thâm sâu của nó, không có ai thâm ảo, không có ai nông cạn. Cách nói này của Khuê, có chút thiên lệch.

- Ngươi có cơ sở sinh vật học không? Khuê đột nhiên hỏi.

- Không có, nhưng có học qua điều bồi một khoảng thời gian.

- Điều bồi? Khuê phấn chấn tinh thần, hưng phấn nói: "Không tệ, không tệ, điều bồi cũng là một nhánh của sinh vật học."

Hắn cúi đầu, như đang suy tư, miệng lẩm bẩm: "Có lẽ, giao cho hắn cũng là một lựa chọn không tồi."

Diệp Trùng không chú ý tới thần tình của Khuê, hắn đang giao lưu với Thương.

- Diệp tử, tên này chắc chắn không phải là một công trình sư của tổ nghiên cứu khoa học đơn giản. Thương dùng một loại ngữ khí khá khẳng định nhắc nhở Diệp Trùng.

- Tại sao? Diệp Trùng kỳ quái nói. Trừ một điểm cởi mở này ra, hắn không hề cảm nhận được bất cứ chỗ đặc biệt nào khác trên người Khuê.

- Hừ hừ, chỗ khả nghi quả thật quá nhiều, một công trình sư bình thường nào biết nhiều bí mật như vậy? Thương không cho là đúng nói, nhưng hắn lập tức cười hì hì: "Bất quá, Diệp tử ngươi cũng đừng lo lắng, từ hiện tại mà xét, hắn không có ác ý gì với ngươi."

Chính ngay lúc này, Khuê giống như hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói nghiêm túc với Diệp Trùng: "Theo ta."

Khuê đi ra phòng chứa chip, đi vào một thông đạo khác. Thông đạo một mạch nghiêng dài xuống dưới, thang tự động vẫn luôn không ngừng vận chuyển.

Khuê quay đầu nói với Diệp Trùng: "Thu nó lại đi. Trong này không thể bay được, nếu như một khi phát hiện vật thể bay, hệ thống nhận biết an toàn trong này lập tức sẽ tiến hành công kích."

- Hắn nói không sai. Thương lặng lẽ nói với Diệp Trùng.

Diệp Trùng nghe theo, thu Thương vào công tắc không gian.

Diệp Trùng và Khuê đứng trên thang tự động, thang lập tức thuận theo dốc nghiên chở hai người xuống dưới. Hai bên thang là pha lê trong suốt. Bên trong pha lê mọc các loại thực vật kỳ dị. Có vài thứ Diệp Trùng biết nhưng hầu hết là không biết.

Khuê một mực cúi đầu, giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

Diệp Trùng nhìn mấy thực vật này có chút nhập thần. Trong này có rất nhiều vật thật hắn chưa từng thấy qua, nhưng là thực vật từng thấy qua trong con chip Quản phong tử cho hắn. Điều này đối với hắn mà nói, cũng là một quá trình học tập.

Điều bồi trong hệ thống tri thức mà Diệp Trùng học tập thuộc về một nhánh cực kỳ đặc thù, thời gian hắn tiêu tốn ở phương diện này không hề nhiều, rất nhiều lúc là chỉ dựa vào cơ chế phân tích tự động họ Quản mà Quản phong tử cho hắn để vượt qua khó khăn. Nhưng hắn cũng biết điều bồi là một loại tri thức cực kỳ có ích, cho nên mỗi lần có cơ hội học tập đều sẽ thận trọng đối xử.

- Ngươi biết mấy loại? Giọng nói của Khuê vang lên sau lưng hắn.

- Một trăm mười lăm loại. Diệp Trùng không chút do dự trả lời. Hắn mẫn cảm dị thường đối với con số, đây là một loại thói quen học được từ chỗ Mục.

- Một trăm mười lăm loại? Khuê có chút kinh ngạc: "Ngươi biết nhiều như vậy sao?"

Diệp Trùng trả lời: "Ừ, nhưng chỉ có năm mươi hai loại từng thấy vật thật, sáu mươi ba loại còn lại chỉ từng thấy qua trong con chip thầy cho ta."

- Thầy của ngươi là? Trên mặt Khuê lộ rõ vẻ kinh ngạc.

- Bà ta họ Quản. Diệp Trùng còn nhớ tên của Quản phong tử ngay cả bản thân hắn cũng có chút kinh ngạc. Cô gái tay cầm ly rượu, mang theo chút lười nhác, dựa vào cửa, nhìn xuất thần ra ngoài đột nhiên lóe lên trong đầu Diệp Trùng.

- Hồng nhan bạc mệnh a. Lời của Thương mang theo sự cảm khái thương cảm.

- Quản Linh? Trên mặt Khuê lộ ra vẻ cố gắng suy nghĩ, lập tức dường như nghĩ tới điều gì, vẻ kinh ngạc trên mặt càng lúc càng nặng: "Quản Linh... có phải là Quản Linh của họ Quản ở Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, hành tinh Quang Hoa?"

Lần này tới lượt Diệp Trùng có chút kinh ngạc: "Ngươi quen biết bà ta?"

Khuê không trả lời hắn, mà lại không thể tin được đánh giá trên dưới Diệp Trùng: "Ngươi là học sinh của Quản Linh? Ngươi thật sự là học sinh của Quản Linh?"

Diệp Trùng gật đầu: "Nếu như người ngươi nói là Quản Linh của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, hành tinh Quang Hoa, vậy thì không sai."

- Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Ha ha! Khuê cao hứng tới mức múa may tay chân: "Ha ha, ta vừa rồi hãy còn lo lắng cơ sở của ngươi! Thì ra ngươi là học sinh của Quản Linh! Trời cao có mắt, không nhẫn tâm làm tâm huyết một đời của ta trôi theo dòng nước! Ha ha!"

Không hiểu Khuê tại sao cao hứng như vậy, Diệp Trùng lại hỏi: "Ngươi quen biết bà ta?"

Qua tận ba phút, Khuê mới bình phục lại từ trong trạng thái hưng phấn: "Lúc ta còn trẻ từng đi qua tinh khu tự do, lúc đó mới nghe thấy tên của Quản Linh. Nàng ta cực kỳ nổi tiếng trong giới điều bồi tinh khu tự do, đáng tiếc ta chưa từng gặp qua nàng ta. Ta từng nghiên cứu mấy thành phẩm của nàng ta, nàng ta đích xác là một điều bồi sư lợi hại. Ta vẫn luôn lo lắng cơ sở của ngươi không đủ, bây giờ có thể yên tâm rồi."

Cơ sở? Cơ sở sinh vật học sao? Diệp Trùng có chút không hiểu.

- Thương, ngươi nói hắn có thể sẽ cho ta thứ gì không? Diệp Trùng hỏi Thương ở trong đáy lòng.

- Ai biết chứ? Ài, dù sao cũng không phải bộ sưu tập chân dung. Người bây giờ a, càng lúc càng không có sáng tạo. Tặng quà cũng không biết tặng cái gì... Thương bất mãn than phiền.

Diệp Trùng biết, hắn đã hỏi sai đối tượng.

Cho nên hắn dứt khoát hỏi trực tiếp Khuê: "Ngươi định đưa ta cái gì?"

Khuê ngớ người, đột nhiên cười lớn ha hả: "Ngươi cũng thật là thẳng thắn a, nhưng mà ta thích!" Tiếp đó lộ ra một nụ cười thần bí: "Ngươi tới lúc đó thì biết thôi."

Thang máy vẫn một mực đi xuống đều đều. Diệp Trùng phỏng chừng một lát, bọn họ hiện giờ đã tiến vào khoảng năm giờ.

Sắc mặt của Khuê bắt đầu trở nên trắng bệch, máu ở ngực đã ngừng chảy nhưng xương trắng hếu vẫn thấy được mờ mờ, cơ nhục chỗ vết thương bắt đầu xám xịt.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Trùng, Khuê mỉm cười, nói như không có gì: "Không cần lo lắng, loại thành phẩm này rất hoàn thiện, sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn, chúng ta vẫn còn hai giờ. Thời gian rất dư dả."

Diệp Trùng yên lặng, phía sau sự thoải mái của Khuê, có sự tiếc nuối và bất cam tới bực nào.

Đột nhiên, Diệp Trùng nghĩ tới một việc: "Việc hành tinh Chu Gian và các người có quan hệ gì?"

Ánh mắt của Khuê đột nhiên trở nên sắc bén: "Ngươi làm sao biết việc ở hành tinh Chu Gian có liên quan tới chúng ta?"

Đây là lần thứ hai Diệp Trùng nhìn thấy ánh mắt mắt của Khuê trở nên sắc bén, lần đầu tiên là khi Khuê nhìn thấy Thương. Bất quá, hắn không chút sợ hãi: "Ta lúc đó chính là đang ở hành tinh Chu Gian, vừa may gặp được người của Hôi cốc các người."

Ánh mắt của Khuê từ từ mềm lại, thần tình trên mặt trở nên biến ảo bất định, trong mắt lại lóe lên một sự đau khổ sâu sắc. Nhưng rất mau, hắn liền khôi phục bình tĩnh: "Đó là một việc ngoài ý muốn, là việc ngoài ý muốn của phương diện bệnh độc học. Một thành viên cốt lõi của tiểu tổ thí nghiệm phương diện bệnh độc học bị bài trừ, lúc đó ta đang bận thực nghiệm, không chú ý tới việc này. Đợi khi ta hồi thần lại, thành viên đó đã rời khỏi, lẩn trốn rồi. Ai cũng không ngờ hắn lại rời khỏi Hôi cốc, chạy tới thiên hà Hà Việt. Chúng ta vẫn luôn tìm kiếm hắn, nhưng đều không có tin tức. Mới tới trước lúc việc xảy ra không lâu, chúng ta mới biết tin tức, nhưng không ngờ vẫn chậm một bước."

Giọng nói trầm thấp của Khuê kể lại bí mật không cho người khác biết này.

- Ừ. Diệp Trùng gật đầu, không nói gì, điều Khuê nói, khá phù hợp với những điều hắn biết.

Hắn không hề có hành động gì với Khuê. Mấy việc này, vẫn chưa tới lượt hắn lo. Với lại, cả tổ nghiên cứu khoa học đã gần như bị hủy diệt, người duy nhất còn sống là Khuê cũng chỉ có thời gian hai giờ.

- Tới rồi. Khuê nhắc nhở Diệp Trùng.

Nhưng bọn họ vẫn thông qua ba cánh cửa mật mã.

Đây là một phòng thí nghiệm tuyệt vời nhất Diệp Trùng từng thấy, trong này có thể nhìn thấy rất nhiều linh kiện cơ giới của quang giáp, có thể nhìn thấy các loại bồn bồi dưỡng kỳ quái, có vài bồn bồi dưỡng cực kỳ khổng lồ, bên trong ẩn ước có thể thấy được thứ gì đó, còn có rất nhiều máy móc hắn trước giờ chưa từng thấy.

- Đây là thành quả khoa học kỹ thuật cốt lõi nhất cũng là đỉnh cao nhất của tổ nghiên cứu khoa học. Biểu tình của Khuê nghiêm túc phi thường: "Ta không biết mang nó cho ngươi, là làm đúng hay là sai. Nhưng ta đã không còn bao nhiêu thời gian, cũng không có cách nào làm lựa chọn khác. Hơn nữa" Hắn liếc nhìn Diệp Trùng, trịnh trọng nói: "Ta cho rằng ngươi là một người có năng lực tiếp tục nó."

Diệp Trùng như rơi vào sương mù, không hiểu đầu cua tai nheo, hắn hoàn toàn không biết Khuê đang nói cái gì.

Không nói thêm nữa, Khuê dáng vẻ nghiêm túc dẫn Diệp Trùng vào trong, Diệp Trùng thậm chí có thể cảm nhận được một tia thành kính lộ ra từ chỗ sâu nhất trong lòng Khuê.

Càng đi vào trong, đồ đạc cũng càng lúc càng nhiều, nhưng Diệp Trùng lại càng thêm tò mò. Xuyên qua bồn bồi dưỡng, Diệp Trùng nhìn thấy, bên trong đó lại có một số linh kiện cơ giới quang giáp, cánh tay máy quang giáp, chân máy quang giáp... Trên mấy linh kiện quang giáp này đều mọc đầy các loại kết cấu, có vài cái mọc đầy thực vật, có vài cái thậm chí mọc đầy kết cấu cơ nhục.

Khuê không hề có ý dừng lại, cứ đi thẳng tới trước, Diệp Trùng chỉ đành đè nén sự tò mò trong lòng, theo sát phía sau.

- Phòng thí nghiệm này từ khi tổ nghiên cứu khoa học vừa mới thành lập thì đã có rồi. Cái cửa sổ không gian đó cũng ở trong phòng thí nghiệm này. Nhiều năm như vậy, phương hướng chủ yếu của nghiên cứu mỗi đời của tổ nghiên cứu khoa học đều thay đổi, nhưng vô luận là khoa học không gian hay là cơ giới học, hay là sinh vật học hiện giờ, nơi này đều là phòng thí nghiệm cao nhất. Chỉ có khoa học gia đỉnh cao nhất mới có thể tiến vào phòng thí nghiệm này, đối với mỗi nhân viên nghiên cứu khoa học trong Hôi cốc mà nói, có thể tiến vào chỗ này là ước mơ cả đời của rất nhiều người. Nó không chỉ đại biểu cho vinh dự, mà còn đại biểu cho thực lực.

- Ngươi xem trong phòng thí nghiệm có phải là có chút hỗn loạn? Biết sao được, nghiên cứu cao nhất của bao nhiêu năm như vậy đều tập trung ở chỗ này. Tùy tiện một thứ không nổi bật ở chỗ này đều có khả năng có giá trị cực cao, không ai dám làm bậy. Tới tận bây giờ, vẫn chưa có ai có thể làm rõ trong này rốt cuộc có bao nhiêu thứ, mà càng không cần nói tới việc đánh giá giá trị của chúng. Cho nên thứ chất trong này cũng càng lúc càng nhiều, rồi mới hình thành tình trạng như hiện giờ. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, bởi vì người có tư cách tiên vào chỗ này đều rất bận! Không có ai nguyện ý tốn thời gian đi sắp xếp đồ đạc của người khác.

Khi Khuê nói mấy lời này, không biết là kiêu ngạo hay là bất lực. Trong phòng thí nghiệm đích xác cực kỳ lộn xộn, có lúc Diệp Trùng cũng cảm thấy có chút không chỗ đặt chân. Hắn thậm chí nhìn thấy rất nhiều công cụ đại loại như cơ giới cổ, ánh sang ảm đạm trên bề mặt cho thấy chúng đã có lịch sử lâu đời.

- Hì, Diệp tử, đồ tốt trong này không ít a. Đợi lát nữa chúng ta phải vơ vét cho thật tốt! Chậc chậc, cứ như vậy mà để chúng ở chỗ không thấy mặt trời này, thật là ủy khuất cho chúng. Thương hai mắt phát sang, dáng vẻ hám tài.

Khuê không biết, lúc này đây, một tên tham lam đang ra sức dụ dỗ Diệp Trùng vẻ mặt trầm tĩnh ở trước mặt hắn.

- Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, tổ nghiên cứu khoa học đã tiêu tan rồi. Trong giọng nói của Khuê ngập tràn bể dâu: "Nhưng ta lại không muốn làm cho mấy thứ này cùng tiêu tan với chúng ta. Chúng đã hao tốn vô số tâm huyết của vô số người. Cứ như vậy mà biến mất trong lịch sử, quả thật là quá đáng tiếc. Ta không phải là nhân viên nghiên cứu khoa học thuần túy, nhưng ta vẫn có thể hiểu được loại tâm tình này."

- Ngươi là một anh hùng. Ha ha, có lẽ ngươi đối với xưng hô này không hề quan tâm, nhưng điều này không hề ngăn cản đánh giá của ta đối với ngươi. Rơi vào trong tay ngươi, không coi là ủy khuất. Đương nhiên, ngươi không phải là người của ba đại thế gia. Điều này cũng là một nguyên nhân khá quan trọng. Điều càng quan trọng hơn là, ta hoàn toàn không có lựa chọn nào khác! Ha ha. Khuê cười lớn sảng khoái, Diệp Trùng nghe không ra bất cứ sự bi thương nào.

- Căn cứ này tặng cho ngươi. Ngươi có thời gian đi vào trong tìm thứ mà ngươi cảm thấy hứng thú. Ta tin rằng, trong này nhất định có rất nhiều thứ người cảm thấy hứng thú. Đối với thế lực vòng ngoài của tổ nghiên cứu khoa học, thật ra ta cũng muốn cho ngươi, dù sao tuy đã đổi chủ nhưng tổ nghiên cứu khoa học vẫn có thể tiếp tục tồn tại. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là coi như thôi. Mấy tên đó, năng lực bình thường, ai nấy lại bừng bừng dã tâm. Ta nghe ngươi nói biểu hiện của bọn họ, ngươi biết cảm giác đầu tiên của ta là gì không? Khuê quay mặt hỏi Diệp Trùng.

- Cảm giác gì?

- Là xấu hổ! Là phẫn nộ! Trong mắt Khuê nhảy nhót ngọn lửa phẫn nộ, cắn răng nghiến lợi nói: "Mấy tên vô năng này! Bọn họ đang bôi nhọ tổ nghiên cứu khoa học! Bình thường ai nấy ngang ngược, lộng hành, nhưng vừa gặp phải nguy hiểm, gặp phải lúc cần bọn họ chiến đấu thì lại rút lui không chịu tiến tới trước. Mấy tên hèn nhát này! Bọn họ là sỉ nhục lớn nhất từ xưa tới nay của tổ nghiên cứu khoa học! Hành vi của bọn họ vĩnh viễn không cách nào được người khác tha thứ!"

Khuê vung vẩy đôi tay, điên cuồng gào thét.

Diệp Trùng nhìn Khuê đang kích động, không nói gì. Mấy người tổ nghiên cứu khoa học đó đích xác là vô năng, hắn biết từ nay về sau, địa vị của tổ nghiên cứu khoa học ở trong lòng mọi người đã rơi xuống ngàn trượng, cũng không thể nào khôi phục tới mức độ lúc trước.

Nửa phút sau, Khuê mới từ từ khôi phục bình tĩnh: "Mấy bình dân không có chút sức chiến đấu đó, ở trên tay ngươi cũng có thể chiến thắng Xích vĩ thú, từ điểm này mà xét, ngươi mạnh hơn ta. Đã là như vậy, mấy thứ này giao vào tay ngươi ta cũng yên tâm. Ta tin rằng, có sự giúp đỡ của mấy thứ này, tốc độ quật khởi của ngươi sẽ càng nhanh. Mấy tên thành sự không đủ, bại sự có dư đó, cho bọn chúng đi đi."

Khuê đột nhiên nhíu mày: "Tốc độ của chúng ta phải nhanh chút, thời gian của ta không còn nhiều nữa."

Bước chân hai người lập tức tăng lên, rất mau, bọn họ đã đi tới trước một cái bồn bồi dưỡng cực kỳ khổng lồ.

Cái bồn bồi dưỡng này cao mười lăm mét, rộng khoảng mười mét. Bên trong bồn bồi dưỡng chứa đầy chất lỏng đục ngầu, bên trong ẩn ước thấy được dáng vẻ một hình người khổng lồ cao hơn mười mét. Mặt ngoài bồn bồi dưỡng nối rất nhiều ống mềm đủ màu sắc, mấy ống mềm này một đầu nối vào bồn điều bồi, đầu còn lại nối vào máy móc đặt xung quanh.

Khuê ngẩng đầu, chăm chú nhìn một cách sâu sắc cái bồn bồi dưỡng này, giống như nói mớ: "Ngươi nhìn thấy chưa. Đây là thành quả nghiên cứu mới nhất của chúng ta."

- Đây là cái gì? Diệp Trùng có chút kinh ngạc.

- Quang giáp! Khuê cười thần bí, xoay người lập tức bắt đầu thao tác máy móc đặt ở xung quanh.

- Vẫn chưa thành hình? Ài, đáng tiếc đã không còn thời gian rồi. Khuê nhìn chằm chằm vào máy, lẩm bẩm một mình, đôi tay mau chóng điều chỉnh.

Lục cục, lục cục.

Chất lỏng trong bồn bồi dưỡng mau chóng rút xuống, xuyên qua bồn bồi dưỡng trong suốt, Diệp Trùng cuối cùng đã nhìn rõ thứ bên trong.

Đây nào là quang giáp gì đó, đây hoàn toàn là một người khổng lồ!

Một người khổng lồ cao mười mét! Gương mặt giống như dao gọt, búa đẽo, mũi cao thẳng, môi dày rộng, lông mày đen dày, đôi mắt nhắm chặt, rõ ràng là một tráng hán khổng lồ cương nghị, vạm vỡ.

Trên đầu nó đội một cái mũ màu đen có tạo hình cực kỳ cổ điển, một cọng lông vũ màu đỏ tươi dựng thẳng cao vút. Toàn thân của nó phủ một lớp áo giáp bó sát màu đen, giống như một thần chết đi ra từ địa ngục, cổ tay, khuỷu, eo, gối của nó đều có một đóa hoa màu đỏ tươi nở rộ. Điều này không hề làm cho cảm giác chỉnh thể nhu hòa, ngược lại, những bông hoa đỏ giống như máu tươi này làm cho nó trông càng thêm vài phần khí tức u ám, ngụy dị.

Đây thật sự là quang giáo sao? Diệp Trùng đã bị chấn động ngây cả người.

- Ngươi dùng vũ khí gì? Khuê rất hân thưởng biểu tình lúc này của Diệp Trùng, hắn cực kỳ đắc ý: "Thật ra chúng ta muốn làm giáp của nó thành ra pha lẫn giữa màu vàng kim và màu đỏ sáng, vậy mới phù hợp với phong cách của chúng ta hơn. Nhưng phát hiện tính năng vật lý của loại hợp kim màu đen này càng xuất sắc hơn, có tính tương dung vật lý xuất sắc hơn, chúng ta cũng thường dùng loại hợp kim màu đen này. Nhưng đắn đo tới việc màu đen thuần có chút giống phong cách của Diệp gia, chúng ta lại đính thêm mấy đóa Ngục hoa này lên nó. Chúng đại biểu cho tử vong và hỗn loạn."

- Chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều vũ khí cho nó, hì, chủ yếu là đám người đó quả thật quá nhàm chán, ngươi xem, hừ, nơi đó gần như có tất cả vũ khí, thậm chí có tên còn làm cho nó một cái túi lưng đựng vũ khí chuyên dùng để bỏ vũ khí vào đó, có thể bỏ vào khoảng sáu loại vũ khí.

- Đây là phát minh vượt thời đại! Quang giáp sinh vật! Đây là cái quang giáp sinh vật đầu tiên trên thế giới! Vì nó, chúng ta đã trải qua nghiên cứu ba đời, bây giờ cuối cùng đã thành công! Chúng ta mới đầu tìm tới thực vật, bởi vì kết cấu của chúng đơn giản hơn. Nhưng về sau, chúng ta cuối cùng vẫn bỏ qua loại lựa chọn này, mà lại lựa chọn sinh vật càng cao cấp hơn. Cái mà ngươi nhìn thấy này chính là nó. Chúng ta trước tiên sử dụng kim loại có tính năng xuất sắc nhất làm khung xương, rồi dùng phương pháp bồi dưỡng cơ nhục, làm cho trên bề mặt khung xương mọc ra cơ nhục. Nó so với quang giáp cơ giới càng linh hoạt hơn, ngón tay của nó thậm chí không khác biệt gì với con người. Khung xương của nó không hề hoàn toàn tham chiếu kết cấu khung xương của con người, mà là thực hiện sửa đổi chỗ không ổn của nó, chúng ta đã cho vào lượng lớn ý tưởng hoàn thiện của quang giáp cơ giới, chế tạo ra một khung xương cực kỳ đặc biệt, nó đã giữ lại tính linh hoạt của con người, ở phương diện kiên cố lại càng thêm xuất sắc. Mà những tổ chức cơ nhục này lại thông qua xử lý bệnh độc, biến đổi bệnh lý xong để có được một loại tổ chức sợi cơ mới hoàn toàn, độ cứng của chúng gấp ba mươi lần hợp kim bình thường, còn độ dẻo dai của chúng lại gấp 5, 52 lần sợi cơ của con người.

Diệp Trùng có chút mờ mịt nghe mấy số liệu làm người nghe chấn động này, Thương vẫn luôn ồn ào lúc này cũng hoàn toàn bị chấn động.

- Truyền dẫn của nó là thông qua tác dụng thần kinh, so với mạch quang, càng mau chóng, càng chuẩn xác hơn. Thần kinh của nó và quang não sinh vật trong cơ thể nó liên kết với nhau, cái quang giáp sinh vật đó cũng là cái duy nhất chúng ta chế tạo thành công hiện giờ. Nó rất mạnh mẽ, rốt cuộc mạnh bao nhiêu, ngươi thử qua thì biết. Với lại, nó tuy mạnh mẽ nhưng không tạo ra hư nghĩ trí cảm. Khuê liếc nhìn Diệp Trùng.

- Áo giáp của nó và cơ nhục của nó lớn lên cùng với nhau, như vậy cũng nâng cao tính phòng hộ của nó rất lớn. Hệ thống quét hình, hệ thống liên lạc... của nó đều là sản phẩm tiên tiến nhất của cả tổ nghiên cứu khoa học chúng ta, rất nhiều là thành quả mới nhất vừa mới thông qua thử nghiệm. Cái quang giáp này là sản phẩm đỉnh cao cô đặc khoa học kỹ thuật của cả tổ nghiên cứu khoa học chúng ta.

- Tốc độ cao nhất của nó có thể đạt tới ba mươi Hz! So với ba át chủ bài đó của ba đại thế gia, cũng nhanh không kém! Nếu như nói phương diện tốc độ, tôi vẫn không dám nói nó là thiên hạ đệ nhất, vậy thì lực bạo phát khoảng cách ngắn của nó lại tuyệt đối là thiên hạ vô song! Đây là đặc tính mà kết cấu cơ nhục của nó đã cho nó. Không giống mấy cái quang giáp mô phỏng sinh vật đó, đây là một cái quang giáp sinh vật chân chính. Nó có thể linh hoạt giống như động vật, nó là vua cận chiến chân chính!

- Ngươi có lẽ không biết, gần như một phần ba kinh phí nghiên cứu khoa học của tổ nghiên cứu khoa học chúng ta đều tốn trên hạng mục này. Sơ đồ thiết kế của nó trước sau sửa đổi không dưới ba mươi lần. Mỗi một miếng cơ nhục, mỗi một miếng vỏ giáp, mỗi một cái xương của nó đều bao hàm thành tựu tối cao của tổ nghiên cứu khoa học chúng ta.

- Tên của nó là... Thần!

Ghi chú: Thần ở đây có nghĩa là Thìn (rồng) trong mười hai con giáp, cũng là từ bao hàm cả 12 con giáp, cũng dùng để chỉ ngày giờ. Ngoài ra, Thần còn dùng để chỉ chung cho mặt trời, mặt trăng, sao.

*****

Thần không chỉ làm Diệp Trùng cảm thấy chấn kinh trước giờ chưa từng có mà còn triệt để lật đổ lý giả đối với quang giáp trong đáy lòng hắn. Đây là một lĩnh vực mới hoàn toàn trong quang giáp.

- Khặc khặc khặc! Khuê đột nhiên ho một trận kịch liệt, điều này cũng lôi Diệp Trùng hoàn hồn lại từ trong chấn kinh. Liếc mắt nhìn sang, ngực Khuê trồi sụt dữ dội, sắc mặt đỏ tới mức gần như sắp chảy cả máu ra.

- Thời gian sắp tới rồi. Thấy Diệp Trùng nhìn, Khuê cười cười.

Không biết tại sao, một sự đau buồn lan tràn trong đáy lòng Diệp Trùng. Hắn ngơ ngác nhưng lại không biết nói gì?

Thần tình của Khuê trở nên nghiêm túc, hoàn toàn không để ý thương thế của mình: "Nhưng Thần cũng không phải là không chỗ có thể công kích. Do thời gian gấp gáp, nó không hề hoàn toàn thành công. Ngươi mở giáp ở đùi nó xem xem."

Diệp Trùng theo lời mở áo giáp màu đen bao lấy đùi Thần, bên trong quả nhiên có thể nhìn thấy một đoạn kết cấu kim loại lộ ra. Trên mặt nửa kết cấu kim loại này được cơ nhục bao vây, nửa còn lại lại lộ ra ánh sáng kim loại bóng loáng.

- Vốn dĩ chiếu theo kế hoạch, vẫn cần phải thời gian mười lăm thì Thần mới có thể hoàn toàn sinh trưởng tới cùng. Đáng tiếc, ta đã không còn thời gian, đợi không được tới ngày đó rồi. Khuê nhìn Thần to lớn tới mức xuất thần, thần sắc phức tạp. Sự thương tiếc, tiếc nuối, kiêu ngạo, mong chờ, v. v... trên mặt hắn giao thoa lại với nhau, khó nói lên lời.

- Tặng cho ngươi đó. Khuê cười với Diệp Trùng: "Thần ở trên tay ngươi cũng không coi là bị bôi nhọ. Nhưng ngươi phải chú ý bảo hộ nó, chỗ đùi đó của nó là chỗ dễ bị thương nhất. Còn nữa, công việc tu sửa Thần khá phức tạp, ngươi phải nỗ lực học tập tri thức về phương diện sinh học. Nếu không, một khi bị thương thì vứt đi. Bị thương nhẹ thì ngươi không cần lo lắng, nó có thể tự mình sửa chữa. Điều này cũng là một trong những bản năng của sinh vật."

- Cám ơn! Diệp Trùng thần sắc trang trọng cúi mình với Khuê.

Khuê phẩy phẩy tay: "Cám ơn thì không cần, đối xử với nó cho tốt, pháy huy tất cả thực lực của nó. Ừm, nếu như ngươi có hứng thú, mang mạch này của chúng ta truyền thừa xuống đi. Ở dưới mà biết được, ta sẽ cảm kích ngươi."

- Được. Diệp Trùng nói, giọng nói hắn tuy không lớn nhưng lại có một sự kiên định không nói ra lời.

Khuê vừa ý cười cười, hắn từ một góc cực kỳ bí ẩn lấy ra ba con chip và một cái nhẫn: "Trong ba con chip này, bao hàm gần như tất cả thành quả nghiên cứu trải qua ba giai đoạn của tổ nghiên cứu khoa học từ khi xây dựng tới giờ. Ba con chip này dùng vật liệu sinh vật đặc biệt chế thành, lượng lưu trữ cực kỳ khổng lồ. Nó chỉ có thể dùng quang giáp sinh vật, cũng tức là cái quang não bên trong thân thể của Thần đó để đọc. Ha ha, mấy cái quang giáp bên ngoài đó đều là giả, dùng để làm mơ hồ người ngoài. Đây là công tắc không gian của Thần, ngươi cầm lấy. Nhưng ngươi trước tiên phải tiến vào trong thân thể của Thần để kích hoạt. Thứ ở chỗ này, ngươi cảm thấy hứng thú với cái gì, cứ tự mình lấy là được."

- Này. Khuê chỉ quang não trung khu trong phòng thí nghiệm: "Tất cả tư liệu đều ở trong này, ngươi có thể tự mình kiểm tra. Chìa khóa chính là cái nhẫn này."

Công tắc không gian của Thần cực kỳ đơn giản, chính là một nhẫn sắt vô cùng bình thường. Diệp Trùng vừa xỏ cái nhẫn sắt này vào ngón tay, cái nhẫn sắt liền giống như một vật sống, đột nhiên co rút lại, siết chặt trên ngón tay của hắn, thế nào cũng lấy không ra.

- Công tắc không gian này còn có một số tác dụng khác, chúng ta ở phương diện khoa học không gian vẫn có một số thành quả cực kỳ không tệ, đều dùng trên cái công tắc không gian này. Ngươi tự mình thử một chút thì biết. Sắc mặt của Khuê trắng bệch khác thường, giống như giấy.

- Ôi! Khuê phun ra một ngụm máu tươi.

- Thời gian tới rồi. Trên gương mặt trắng bệch của Thương mang theo nụ cười cởi mở: "Có thể gặp được ngươi, may mắn của ta rất tốt."

- Sống cho tốt. Khuê đột nhiên ngẩng mặt té xuống.

Diệp Trùng hoảng sợ, một cái tiễn bộ xông tới trước, đỡ lấy Khuê.

Hô hấp của Khuê đã ngừng lại, tay Diệp Trùng cảm giác trơn nhớt. Cúi đầu nhìn xuống, Diệp Trùng lúc này mới phát hiện, Khuê đã thành một người máu, da dẻ toàn thân hắn long tróc từng tấc, nứt ra vô số vết thương nhỏ xíu, giao thoa ngang dọc, máu tươi liền từ trong mấy vết thương này chảy ra.

Toàn bộ nhịp tim, hô hấp của Khuê đều đã ngừng lại.

Diệp Trùng nhẹ nhàng đặt Khuê xuống. Vừa bỏ xuống thì nghe thấy binh nhẹ một tiếng. Khuê giống như một quả bóng đầy khí nổ tung. Xương thịt phân ly, máu văng tứ phía.

Không ngờ loại thuốc màu lam đó lại bá đạo như vậy. Diệp Trùng liếc nhìn Thần vẫn cứ nhắm mắt, đứng trang nghiêm giống như một võ sĩ. Lại liếc nhìn Khuê đã biến thành một vũng máu thịt, hắn không khỏi mà thầm tự rầu rĩ.

Niềm vui có được Thần cũng vì cái chết của Khuê mà giảm đi không ít. Nhưng Diệp Trùng rất mau liền khôi phục như thường, hắn bắt đầu kiểm tra Thần.

Càng kiểm tra, Diệp Trùng mới càng thêm hoảng sợ.

Hắn đã tin, tổ nghiên cứu khoa học ở phương diện khoa học kỹ thuật sinh vật đã đi ở trước hết.

Buồng lái của Thần nằm ở trong ngực nó. Không giống với buồng lái cấu tạo kim loại của quang giáp bình thường, buồng lái của Thần phần nhiều do một số vật liệu phi kim loại chế thành. Vật liệu thực vật không biết rõ từng trải qua xử lý gia công, vật liệu phức hợp đều thấy được khắp nơi. Hệ thống cung cấp không khí trong buồng lái cực kỳ đặc biệt, nó là do một loại thực vật Diệp Trùng chưa từng thấy qua làm chủ thể, nó có thể sản sinh ra lượng lớn ô xy, lại làm cho không khí buồng lái ở trong một trạng thái cân bằng. Tường trong của cả buồng lái đều mọc loại thực vật màu xanh lá này, trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt, làm người ta tinh thần vui tươi.

Chỗ thần bí nhất của cả cái quang giáp có lẽ chính là cái quang não sinh vật đó.

Hình dáng bên ngoài của nó với bất cứ cái quang não Diệp Trùng từng thấy qua nào đều không giống, nó là một quả cầu tròn bán trong suốt trôi nổi phía trên trước bàn điều khiển chính, không biết dùng vật chất gì làm thành. Nó giống viên kẹo dẻo mềm mại nhất, có thể tùy ý biến hình, thí dụ biến thành một tấm màng mỏng hình dáng bất kỳ trên không, hình ảnh phía trước có thể thông qua nó mà hiển thị ra.

Đặt con chip trước mặt nó, nó liền bao lấy cả con chip, tiếp đó ngươi có thể tra cứu tất cả tư liệu bên trong con chip.

Trừ thao tác ấn nút truyền thống ra, nó còn có thể thông qua sóng điện não để tiến hành giao lưu. Bên cạnh ghế chiến đấu đặt một cái mũ, thông qua nó có thể lợi dụng sóng não kết nối trực tiếp với quang não, thậm chí có thể trực tiếp lợi dụng sóng não để tiến hành điều khiển quang giáp tác chiến.

Bất quá, hệ thống mới này đối với cường độ sóng não, cũng chính là tu dưỡng tinh thần có yêu cầu cao phi thường. Diệp Trùng cảm thấy nếu như người sử dụng cái quang giáp này là một thuật thừa sĩ, ngược lại có thể phát huy uy lực càng lớn hơn, mà không phải là loại người không hề có thiên phú gì ở phương diện tinh thần như mình.

Phương diện vũ khí, quả thật làm Diệp Trùng trố mắt, há hốc miệng.

Hắn hiện giờ mới hiểu rõ vũ khí của Thần rất nhiều mà Khuê vừa mới nói là có ý gì.

Ở trước mặt hắn, gần như đang tiến hành một cuộc triển lãm vũ khí. Đủ hình đủ dạng, vũ khí lạnh kiểu cổ, vũ khí quang năng hiện đại, đủ kiểu đủ cách, làm người ta hoa cả mắt. Mấy thứ vũ khí này phần lớn lấy màu đen và mà đỏ làm chủ, nhìn ra được, mấy nhân viên nghiên cứu đó vì làm cho mấy thứ vũ khí này càng có thể phối hợp với Thần hơn đã hao phí không ít tâm huyết. Bề mặt không ít vũ khí đều có thể nhìn thấy công nghệ đánh bóng và kéo sợi vô cùng tỉ mỉ, điều này hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ góc độ làm đẹp. Còn vũ khí dài đại loại như trường thương kiểu cổ, đều đã thiết kế công năng gập lại hoặc là tháo lắp được.

Còn cái rương vũ khí mà Khuê nói đó, Diệp Trùng cũng đã nhìn thấy. Từ vẻ ngoài mà xét, nó giống như một cái rương cấp cứu màu đen, chính diện cái rương có một đóa hoa đỏ kiều diễm to lớn vô bì. Rương vũ khí có thể thông qua dây đeo tự động và rãnh cài ở sau lưng mà cố định chặt ở sau lưng Thần. Bên trong có thể đặt sáu món vũ khí. Lúc tác chiến, vũ khí có thể bắn ra từ mặt hông của cái rương, vô cùng tiện lợi.

Một cây trường thương kiểu cổ màu đen, một cây kiếm hợp kim màu đỏ sẫm, một cái khiên chắn hình thoi, một cái cưa cắt kim loại laser. Hai mươi con thoi xoay tự động khóa mục tiêu, một khẩu pháo quang đạn hình trứng kiểu bao phủ cỡ nhỏ.

Chỗ cổ tay Thần có rãnh, có thể gắn hai thanh dao cận chiến. Mà hai thanh trủy thủ của Hàm gia cũng bị Diệp Trùng lấy xuống, quăng trủy thủ vốn dĩ trang bị cho Thần đi.

Thương cũng tiến hành việc đổi trang bị lớn, cây "G-Z" trên tay đó cũng bị hắn quăng đi, mà thay bằng một cây súng bắn tỉa độ chính xác cực cao tên là "Nhuệ". Nó bất kể là ở độ chính xác khi bắn hay là phương diện tần xuất xạ kích đều có được sự khen ngợi cao độ của Thương.

Động cơ của Thần cũng cực kỳ tiên tiến, vô luận là lực bạo phát hay là năng lực bay liên tục đều khá xuất sắc. Điều duy nhất làm Diệp Trùng cảm thấy ngọc có tỳ vết chính là năng lượng nó sử dụng, thứ Thần sử dụng là năng lượng thông thường.

Nhưng đây không hề là vấn đề to tát gì, Diệp Trùng vẫn còn mấy viên Lệ thạch. Chỉ cần một viên thì có thể giải quyết vấn đề này. Diệp Trùng còn định đổi hệ thống cung cấp năng lượng của Thương một chút, cũng trang bị Lệ thạch. Vật liệu thân thể Thương rất đặc biệt, cải tạo cần rất nhiều máy móc hiếm thấy, cho nên vấn đề này vẫn luôn không có cách nào giải quyết được. Nhưng ở chỗ này: phòng thí nghiệm tiên tiến nhất của tổ nghiên cứu khoa học, có thứ máy móc tiên tiến nào lại không có chứ?

Hư hại của Hàm gia cũng cực kỳ nghiêm trọng, vốn dĩ trên bề mặt quang giáp có rất nhiều vết nứt nhỏ xíu, nhưng trải qua một phen khổ chiến ở vành đai toái tinh tử vong đó, tới giờ đã gần như sắp rã ra rồi. Theo như ý định ban đầu của Diệp Trùng, Thần tuy xuất sắc nhưng tới cùng vẫn không dùng thuận tay như Hàm gia. Nhưng bây giờ có máy móc, vừa kiểm tra Diệp Trùng mới biết Hàm gia đã không có khả năng sửa chữa. Không chỉ giáp lớp ngoài, ngay cả linh kiện bên trong quang giáp, thí dụ như động cơ, đều đã xuất hiện rất nhiều vết nứt nhỏ không thể sửa chữa.

Kết quả kiểm tra tạm thời dọa Diệp Trùng nhảy dựng lên. Hắn biết tình hình của Hàm gia khá nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Mình vậy mà lại điều khiển một cái quang giáp có khả năng tan rã bất cứ lúc nào đi dạo gây chú ý nơi phố đông, chỉ nghĩ thôi, mồ hôi lạnh của Diệp Trùng không kìm được mà chảy ròng ròng.

Hàm gia là cái quang giáp Diệp Trùng điều khiển thời gian dài nhất, mấy năm trở lại đây, bầu bạn với hắn chinh chiến khắp nơi, chiến thắng vô số kẻ địch mạnh mẽ. Nhưng nó lúc này cũng đã tới thời khắc cuối cùng, Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới Khuê, so ra, hắn cảm thấy, nếu Hàm gia có suy nghĩ, nó khẳng định sẽ cảm thấy mình may mắn hơn Khuê.

Đợi sau khi Diệp Trùng hiểu rõ suy nghĩ vừa rồi của mình thì mới ngạc nhiên phát hiện ý nghĩ hoang đường thế này lại vọt ra từ trong đầu mình.

Hắn lấy Lệ thạch trong động cơ của Hàm gia xuống. Lệ thạch không hổ là vua năng lượng, sử dụng lâu như vậy vẫn như cũ, không có thay đổi gì.

Nhưng Diệp Trùng rất mau lại có chút khó giải quyết.

Kết cấu đặc thù của Thần giờ đây lại biến thành một chướng ngại cực lớn, hiểu biết của Diệp Trùng đối với nó cũng ít tới đáng thương, càng đừng nói tới phải thay đổi động cơ của nó, gắn Lệ thạch vào.

Hắn đột nhiên nghĩ tới cái quang não sinh vật trong buồng lái.

Có lẽ có thể thử xem, Diệp Trùng thầm tự mình cân nhắc. Mặt ngoài buồng lái của Thần vừa đúng là giáp ngực của bộ giáp, cũng là chỗ dày nhất của cả bộ giáp. Chui vào trong buồng lái, Diệp Trùng đi tới trước mặt quang não. Cái quang não sinh vật xem ra giống kim loại dạng lỏng lại giống nước kẹo dẻo này cứ làm cho Diệp Trùng cảm thấy cực kỳ quái dị.

Tay Diệp Trùng cầm Lệ thạch, do dự một hồi, nhưng vẫn đưa Lệ thạch tới trước mặt quang não sinh vật.

Quang não sinh vật mau chóng bọc lấy Lệ thạch, giống như một con động vật thân mềm nuốt lấy Lệ thạch.

Bộp bộp bộp, một trận tiếng động nhỏ dày đặc. Chỉ thấy trên quang não sinh vật đột nhiên bắn ánh sáng ra xung quanh, vô số ánh sáng đầy màu sắc bắn ra từ trong quả cầu ánh sáng.

- Hệ thống đang tiến hóa. Bên tai Diệp Trùng truyền tới một giọng nói lạnh lẽo.

- Khung xương làm cứng thành công!

- Hệ thống cường hóa hoàn thành!

......

Một rồi lại một giọng nói lạnh lẽo vọt ra từ trong quang não sinh vật. Trong buồng lái đã xảy ra biến hóa kinh người, thực vật màu xanh lá mọc đầy tường trong của buồng lái càng trở nên xanh biếc, chất cảm của bàn điều khiển chính cũng xảy ra sự thay đổi rõ ràng, cảm giác tay cũng càng thêm thoải mái. Biến hóa lớn nhất trong này vẫn phải kể đến quang não sinh vật, nó vốn dĩ giống như một quả cầu lưu ly nửa trong suốt, bây giờ lại trở nên óng ánh long lanh, hoàn toàn trong suốt.

Diệp Trùng vẫn giữ chút bình tĩnh cuối cùng: "Lập tức tiến hành kiểm tra toàn diện toàn thân quang giáp." Hắn bây giờ cần cấp bách có một hiểu biết tỉ mỉ đối với Thần.

Quang não sinh vật chấp hành một cách tỉ mỉ mệnh lệnh của Diệp Trùng: "Đang kiểm tra."

Khi Diệp Trùng nhìn thấy mỗi một số liệu liệt ra trên màn hình do quang não sinh vật biến thành, hắn lại một lần nữa kinh ngạc đờ ra.

Vị trí của Lệ thạch đã dời tới gần động cơ, còn khoang năng lượng vốn dĩ chứa năng lượng bình thường, do quang não trải qua tính toán ưu hóa, cho rằng nó không hề cần thiết tồn tại nên đã xóa bỏ nó. Bộ phận chưa trưởng thành ở đùi Thần, do chịu sự kích thích của lượng lớn năng lượng, tiến hành sự sinh trưởng điên cuồng. Toàn thân Thần hiện giờ đã hoàn toàn hoàn thành sinh trưởng. Tất cả cơ nhục của nó và bộ giáp kim loại bên ngoài đã hình thành một chỉnh thể hoàn chỉnh, còn tính năng phòng ngự của nó cũng đạt tới một độ cao hoàn toàn mới.

Còn mấy tổ chức cơ nhục đã hoàn thành sinh trưởng đó cũng chịu sự kích thích của năng lượng, liền tiến hành phát triển theo hướng cấp bậc cao hơn. Dưới sự khống chế và ưu hóa của quang não sinh vật, toàn thân Thần hiện giờ đã mới hoàn toàn.

Do trong cơ nhục nối liền với bộ giáp tràn đầy năng lượng, bộ giáp của Thần hiện giờ trông càng lúc càng đen bóng, lấp lánh một loại lộng lẫy như kim loại mà như không phải kim loại.

Sau khi quang não sinh vật trải qua tính toán, có được kết quả mới nhất, năng lượng còn dư của viên Lệ thạch này vẫn có thể cung cấp cho Thần bay không ngừng trong sáu mươi hai năm. Cũng tức là, trong khoảng thời gian khá dài, Diệp Trùng không cần lo lắng vì năng lượng.

Đáng tiếc địa hình nơi này quá chật hẹp, nếu không, Diệp Trùng sẽ thử uy lực của Thần ở chỗ này.

Sau khi trải qua biến cố này, Diệp Trùng không dám lại cho Thần thực hiện sự sửa đổi mới gì nữa. Hắn tới giờ vẫn chưa rõ rốt cuộc là thế nào. Nguyên lý của Thần đối với hắn mà nói, cực kỳ xa lạ. Đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới. Hành vi vừa rồi này, có vài phần đánh bậy đánh bạ ở trong đó. Kêu hắn làm lại một lần nữa, hắn không dám.

Thương hoàn thành cải tạo cũng khá nhanh chóng. Máy móc trong phòng thí nghiệm cực kỳ đầy đủ, với lại còn có thể tìm thấy rất nhiều máy móc tiên tiến hoàn toàn không nhìn thấy trên thị trường. Nếu như không phải vì không có đủ Lam, Thương cũng có thể tiến hành sửa chữa cánh tay gãy của hắn. Đáng tiếc, loại kim loại hiếm có Lam này, không hề xuất hiện trên danh sách vật liệu của tổ nghiên cứu khoa học.

Điều này làm Diệp Trùng cực kỳ nuối tiếc, sửa chữa Mục Thương vẫn luôn là một trong những nguyện vọng lớn nhất của hắn. Hiện tại, hắn vừa nghĩ tới một tàu Lam chứa bên trong tàu vũ trụ chìm dưới đáy biển ở tinh khu tự do đó, hắn liền hận không thể trực tiếp bay về tinh khu tự do.

Đáng tiếc, bọn họ hiện giờ ngay cả muốn xông ra khỏi Hôi cốc cũng không phải là việc dễ dàng.

Rất mau, Diệp Trùng sắp xếp lại tâm trạng cùng với Thương bắt đầu tiến hành lục soát toàn diện đối với phòng thí nghiệm này.

Hạm đội của Alvar tiến vào vành đai toái tinh tử vong. Alvar lúc trước từng tiến vào vành đai toái tinh tử vong. Loại trải nghiệm này không hề chỉ mình hắn có. Vô luận là ở Hôi cốc hay là thiên hà Hà Việt, rất nhiều sư sĩ đều tiến vào vành đai toái tinh tử vong lúc còn trẻ. Loại hành vi xem ra giống như mạo hiểm này, không chỉ có thể tăng thêm cho bọn họ đủ kinh nghiệm chiến đấu, làm bọn họ càng mau tiến tới thêm một bước. Điều quang trọng hơn là, bọn họ có thể thông qua loại phương pháp này để thu được tiền bạc, vô luận là tu bổ quang giáp hay là mua quang giáp cao cấp hơn, đây đều là một bước cực kỳ quan trọng. Phần lớn mấy sư sĩ này xuất thân bần hàn, tất cả mọi thứ đều cần bọn họ liều lấy về.

Tỉ lệ tử vong ở vành đai toái tinh tử vong cao phi thường. Mà một điểm này, gần như mỗi sư sĩ đều được bậc tiền bối nói cho biết trước khi tiến vào. Nhưng tuy có sự uy hiếp của tử vong, vẫn có rất nhiều người không sợ chết tiến vào. Mấy sư sĩ này dùng phương thức cá nhân hoặc là đoàn thể tiến vào vành đai toái tinh tử vong, nhưng bọn họ bình thường đều không đi sâu vào vùng trong của vành đai toái tinh tử vong.

Quang giáp của bọn họ không cách nào có năng lượng cung cấp gần như vô hạn giống như Hàm gia của Diệp Trùng, cho nên bọn họ bình thường đều ở rìa vành đai toái tinh tử vong. Trong vũ trụ, tàu vũ trụ là điều kiện tất yếu để bay đường dài. Không có tàu vũ trụ, không có quang giáp nào có thể thực hiện bay đường dài.

Nhưng trước giờ không có ai từng nghe nói có tàu vũ trụ bay vào trong vành đai toái tinh tử vong. Đó quả thật là tìm chết! Đá dày đặc của vành đai toái tinh đủ để giã cho tàu vũ trụ kiên cố nhất nát nhừ ra. Mà thể hình khổng lồ của tàu vũ trụ, không cách nào tránh né hữu hiệu được, điều này chính là chỗ trí mạng nhất.

Đối với hạm đội, đó là trò đùa ngu xuẩn nhất.

Nhưng chính trong khoảng thời gian này, đã có hai hạm đội tiến vào biển đá có tên gọi là tử vong này.

Sống chết của hạm đội của Kiệt không ai biết, nhưng hạm đội của Alvar theo sau hạm đội của Kiệt, hiện giờ đã tiến vào vành đai toái tinh tử vong.

Kinh nghiệm của Alvar không hề đủ giúp hắn qua được cửa ải khó khăn này, chỗ hắn hiện giờ có thể dựa dẫm nhiều hơn chính là trí tuệ như thiên tài của hắn, cùng với tín nhiệm của mọi người đối với hắn.

Giống như Diệp Trùng, Alvar trước giờ không thiếu kẻ đi theo. Vị thiên tài chiến thuật nổi tiếng khi còn trẻ này là một người anh hùng bình dân, hắn nhận được sự tôn kính đông đảo nhất của Hôi cốc, đặc biệt là tầng lớp dưới và trung, đám thiếu niên coi hắn là thần tượng giống như các vì sao trên trời, đếm cũng đếm không hết.

Lúc trước khi Kiệt chưa xuất hiện, hắn là thần tượng thiếu niên được nhìn vào nhiều nhất của cả Hôi cốc. Nhưng sự hoành không xuất thế của Kiệt đã mang tất cả ánh sáng che đậy đi. Hiện giờ, người duy nhất vẫn còn có hy vọng đối kháng với Kiệt thì chỉ có Alvar.

Alvar bỏ một phiếu tán đồng đối với phán đoán của Kiệt, ngoài ra, rất mau sự thật đã nói rõ tính chính xác của phán đoán của hắn. Không chỉ làm cho độ tin phục đối với hắn của đám thuyền viên trong hạm đội của hắn tăng tới một độ cao mới mà còn làm cho hắn trở thành "Hôi cốc song tinh" tề danh cùng với Kiệt. Rất nhiều người đều khen ngợi hắn và Kiệt, gọi hai người bọn họ là hy vọng của Hôi cốc.

Thật ra có rất nhiều người không đồng ý với cách nói này, đặc biệt là mấy người ủng hộ Alvar đó. Với bọn họ, Kiệt đích xác coi là hoành không xuất thế, nhưng so với Alvar đã thành danh nhiều năm như vậy, căn bản vẫn còn kém.

Mỗi khi đám thủ hạ không phục vì vấn đề này, ấm ức cho hắn, Alvar chỉ cười cười.

Chỉ có hắn mới biết sự khủng bố của Kiệt! Đó là một đối thủ phi thường cường đại, trên thực tế, hắn có lúc cũng không thể không thừa nhận ở trong đáy lòng, nếu như nói có ai có khả năng dẫn dắt mọi người thu được thắng lợi đối với Xích vĩ thú nhất, hắn cho rằng khả năng của Kiệt lớn hơn hắn.

Đây là một cách nghĩ khá buồn bực khó chịu. Alvar làm người rộng lượng, không hề coi trọng danh lợi, nhưng dưới vẻ ngoài bình hòa ẩn tàng một sự kiêu ngạo, chỉ là không cho người ta biết mà thôi.

Đây là ngày đầu tiên hạm đội tiến vào vành đai toái tinh tử vong, tới tận bây giờ, tuy tốc độ di chuyển của hạm đội chậm rãi, nhưng vẫn chưa gặp phải phiền phức gì lớn. Nhưng không có ai dám thả lỏng, bởi vì mọi người đều biết, đây mới là vừa mới bắt đầu.

Quả nhiên không ngoài ý liệu của hắn, áp lực của ngày thứ hai bỗng tăng lên. Điều này từ thương vong thì có thể nhìn ra được, hạm đội đã bắt đầu xuất hiện thương vong.

Nhưng Alvar vẫn giữ bình tĩnh. Dưới vẻ ngoài bình hòa của hắn, hắn có một trái tim cứng cỏi, mỗi khi Tiêu Uyển từ mặt bên nhìn thấy đường nét không hề coi là đẹp trai của hắn đều sẽ bị thất thần ngắn ngủi. Alvar chìm trong suy nghĩ mang theo sự nhìn xa trông rộng vượt xa tuổi tác của hắn.

Alvar biết, hạm đội này của hắn so với hạm đội của Kiệt, có một ưu thế cực kỳ rõ ràng.

Đó chính là hỏa lực tầm xa.

Hạm đội của Kiệt gần như không có hỏa lực tầm xa, điều này tuy sẽ làm cho khi hắn đối mặt với Xích vĩ thú sẽ thoải mái, thong thả, nhưng ở chỗ này lại rơi vào bị động, đây là một nhược điểm khá là trí mạng. Còn hỏa lực tầm xa hạm đội mình có rất là mạnh mẽ, điều này làm cho bọn họ ở trong vành đai toái tinh tử vong chiếm được một sự tiện nghi khá lớn.

Chỉ có khối đá đủ lớn mới có thể tạo thành thương tổn cho tàu vũ trụ, mà bọn họ có năng lực đánh chúng thành mảnh vụn trước khi mấy viên đá lớn này tới gần hạm đội của bọn họ.

Để phát huy ưu điểm lớn nhất này của bọn họ, Alvar đã bố trí tường tận mà kín kẽ chút hỏa lực của cả hạm đội. Đây là một biện phát vô cùng hữu hiệu, tới tận trước mắt, chiến thuật này cực kỳ hữu hiệu.

Nhưng sự cường đại của vành đai toái tinh tử vong vượt xa dự liệu của Alvar và đám thuyền viên của hắn.

Ngoài ra, bọn họ cũng không ngờ, việc hạm đội của Kiệt thông qua mạnh bạo đã làm cho chỉ số không ổn định của khu vực xung quanh tăng tới một chỉ số khá là khủng bố.

Một điểm này, tới ngày thứ ba bọn họ mới thể hội được.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-485)