Vay nóng Tinvay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 445

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 445: Vượt qua khu sương mù
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)

Siêu sale Shopee


Sau khi đã giải quyết bầy bò cạp cát, ba người ở trong khu vực cát cũng không còn gặp thêm sinh vật nào khác, Tuyên Ninh dọc đường vẫn luôn ồn ào cũng không ừ hử tiếng nào, Sa Á không biết có phải là vì nguyên nhân ói mửa quá mức, sắc mặt nàng ta rất tệ.

Diệp Trùng nhìn ra được, loại ánh mắt Sa Á rất sợ mình này, hắn đã không phải gặp lần đầu tiên, mỗi lần khi mà hắn sử dụng điều bồi, gần như ánh mắt của mọi người nhìn về phía hắn cuối cùng đều là như vậy, hắn đã sớm quen rồi.

Với Diệp Trùng mà nói, hắn trước giờ không ghét xung quanh quá yên tĩnh. Với cái nhìn của Sa Á và Tuyên Ninh, khu vực cát hoang vắng không có bóng người, có cái gì tốt để xem? Nhưng Diệp Trùng lại có thể quan sát địa hình xung quanh vô cùng tỉ mỉ, vô cùng nhập thần, thần tình tập trung.

Đây chắc là bãi qua bích cuối cùng của khu vực cát, bộ phận đá vụn trên mặt đất lộ ra không khí ngẫu nhiên lấp lánh ánh kim loại. Khoáng thạch kim loại ở chỗ này đã càng lúc càng nhiều, Diệp Trùng vừa liếc liền nhìn ra, mấy thứ này đều là một số quặng kim loại phẩm chất thấp, trừ phi có kỹ thuật tôi luyện vô cùng xuất sắc, nếu không, quặng kim loại giống thế này không hề có quá nhiều giá trị.

Nhưng biến hóa trong này vẫn biểu hiện ra một loại khuynh hướng, đó chính là khuynh hướng càng đi sâu vào, kim loại càng nhiều.

- Sau núi đá này chính là khu sương mù. Tuyên Ninh giới thiệu. Hắn đã hồi phục lại từ trong sự chấn động ba ngày trước, thần tình như thường.

Rặng núi màu trắng do nham thạch màu trắng khổng lồ tạo thành không hề coi là cao, nhưng quái thạch lởm chởm, trơ trọi. Nói nó là rặng núi, thật ra chẳng qua chỉ là một ngọn núi nhỏ cao khoảng ba trăm mét, nhưng nó kéo dài sang ngang không biết bao xa, giống như một tấm chắn, nham thạch tảng lớn chất loạn xạ cùng với nhau, rất nhiều chỗ hoàn toàn không sao trèo được.

Đương nhiên, đây chỉ là đối với Tuyên Ninh và Sa Á mà nói. Không đủ ba trăm mét, trong mắt Diệp Trùng chẳng qua chỉ là một cái dốc núi nhỏ.

Con nhện lớn dưới sự điều khiển của Diệp Trùng, bước đi như bay xông về phía cái sườn núi nhỏ này.

Kết cấu tám cái chân của con nhện lớn đối với loại địa hình này có tính thích ứng cực tốt, một số chướng ngại không cách nào vượt qua đối với người bình thường mà nói, đối với con nhện lớn, chỉ cần nhẹ nhàng nhún một cái thì dễ dàng nhảy qua.

Tuyên Ninh cảm khái nói: "Sức mạnh của máy móc quả nhiên mạnh mẽ a. Giá trị của một con nhện thế này, chỉ e so với mười xạ thủ cấp tám còn lớn hơn. Ta hiện giờ cũng có chút nghi hoặc, hao phí mấy mươi năm thời gian đi tôi luyện thần niệm của mình, rốt cuộc là đúng hay là sai. Nếu như tất cả những khoảng thời gian này đều đi nghiên cứu máy móc, vậy kết quả sẽ như thế nào chứ?"

Sa Á ngụy dị nhìn Tuyên Ninh, nàng không thể nào tin lời này lại từ miệng một xạ thủ cấp chín thốt ra. Xạ thủ tôi luyện thần niệm từ nhỏ, niềm tin kiên định không gì sánh bằng, sẽ không bị dao động. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản nhất bọn họ so với người khác càng mạnh mẽ hơn. Mà Tuyên Ninh, chính là xạ thủ cấp chín năm mươi năm trở lại đây, bây giờ lại nói ra những lời thế này, làm sao không làm nàng kinh ngạc vạn phần?

Diệp Trùng lắc đầu: "Bất cứ thứ gì đều có giới hạn của nó, máy móc như vậy, thần niệm cũng như vậy. Thần niệm, hiểu biết của các người đối với nó quá ít, với lại không nghĩ tới dùng nó ở địa phương khác, cho nên ngươi hiện giờ có cảm giác này."

- Chỗ khác? Tuyên Ninh như có điều suy nghĩ, nghiền ngẫm ý tứ trong lời Diệp Trùng. Sa Á lại như lạc trong sương mù, nàng vẫn chưa hiểu cố lõi vấn đề hai người đang thảo luận là gì.

Diệp Trùng không tiếp tục trình bày với hắn, hắn cần tập trung điều khiển con nhện lớn.

Nhưng lời hắn vừa nói lại là cảm giác hắn đã có từ sớm. Hắn ở rất lâu trước đây thì đã có loại cảm giác này, nếu nói tới cường độ tinh thần, nơi này là nơi trình độ trung bình cao nhất mà hắn từng gặp, chính bộ lạc Hy Phượng nổi tiếng nhờ thuật thừa, so với bọn họ cũng còn lâu mới bằng. Nhưng bọn họ đối với tinh thần, cũng chính là thần niệm mà bọn họ nói, sử dụng đơn điệu phi thường. So ra, bộ lạc Hy Phượng ở phương diện này lại mạnh hơn nhiều.

Thuật thừa sư của bộ lạc Hy Phượng tuy thần niệm còn lâu mới mạnh bằng xạ thủ cấp năm, sáu ở chỗ này, nhưng bọn họ đã nắm được công năng đại loại như là trói buộc. Mà cường giả giống như là Hoàng Bạch Y, thậm chí có thể chiến đấu với mình ở khoảng cách gần, không giống ở đây, một khi mất đi súng ống, liền không có bất cứ sức trả đòn nào.

Không chỉ như vậy, phối hợp chiến thuật của bộ lạc Hy Phượng là mạnh mẽ nhất trừ của Tang tộc ra, đây cũng là một loại vận dụng đối với thuật thừa của bọn họ. Thần niệm của sư sĩ bình thường trong bộ lạc Hy Phượng, ở chỗ này, chỉ tương đương với tân thủ khoảng cấp hai, ba, nhưng vận dụng của bọn họ đối với thần niệm càng đa dạng hóa hơn.

Vượt qua tấm chắn núi đá màu trắng này, địa hình quả nhiên có sự biến hóa cực kỳ rõ ràng.

Sương tím nhàn nhạt xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, chút sương tím này chịu sự cản trở của núi đá trắng, mỏng như lụa, tất cả cảnh vật đều mang vài phần cảm giác thần bí.

Nơi này rõ ràng ẩm ướt hơn khu vực cát nhiều.

- Nơi này chính là khu sương mù. Thấy Tuyên Ninh rơi vào trầm tư, Sa Á chỉ đành mở miệng giới thiệu. Chuyến đi Darkness lần này của bọn họ, Diệp Trùng mới là nhân vật chính. Huống chi biểu hiện của Diệp Trùng ở khu vực cát hoàn toàn chấn nhiếp Sa Á. Trong tiềm thức của Sa Á đã coi Diệp Trùng là người hoạch định sách lược trong ba người.

- Hiện giờ sương mù ở chỗ này khá nhạt, sương mù phía trước còn dày hơn nhiều.

Diệp Trùng rất mau phát hiện, loại sương mù màu tím nhạt này gây nhiễu cực lớn đối với hệ thống quét hình, hình ảnh trên màn hình đã không còn rõ lắm. Nếu như phía trước sương mù thật sự dày như Sa Á nói, phỏng chừng hệ thống quét hình này không trông cậy được rồi.

- Có nhiễu, các người bây giờ phụ trách an toàn và chỉ dẫn phương hướng, ta mở đường. Diệp Trùng ra lệnh rất tự nhiên.

- Được. Sa Á trả lời.

Tuyên Ninh yên lặng đã khá lâu thoáng cái trở nên hưng phấn: "Ha ha, ta đã sớm chờ giây phút này rồi. Dọc đường đều không có cơ hội bắn phát nào, tay cũng sắp ngứa tới nổi nhọt rồi." Hắn hưng phấn nắm lấy cần điều khiển hỏa lực trên ghế.

Thấy hai người đã tiến vào trạng thái chiến đấu, Diệp Trùng lập tức mở tấm chắn trước súng quang mà hai người điều khiển. Hai khẩu súng quang này, thật ra nên goi là pháo quang thì thích hợp hơn, súng quang có thể lên tới cấp năng lượng bốn triệu thì đã phi thường lợi hại, nhưng cấp năng lượng của hai khẩu súng quang trên con nhện lớn này đã đạt tới mười hai triệu, chùm sáng nó bắn ra cực kỳ khủng bố. Ngay cả pháo quang trên chiến cơ chẳng qua cũng chỉ tám triệu cấp năng lượng. Hai cái, ừ, cứ coi là bệ súng quang đi, có thể chuyển động cực kỳ linh hoạt.

Một vị xạ thủ cấp tám, còn có một vị xạ thủ cấp chín, thêm vào trên tay còn có vũ khí năng lượng mạnh mẽ thế này, chắc là đủ để tự bảo vệ.

Trong sương mù, mặt đất bắt đầu gồ ghề, với lại bắt đầu xuất hiện cây cối, mặc dù rất thưa thớt. Ngoài ra, sương mù đích xác giống như Sa Á nói, càng lúc càng dày, hệ thống quét hình đã hoàn toàn vứt đi, Diệp Trùng dứt khoát đóng nó lại, rồi mở kiểu quang học lên.

Diệp Trùng nhớ rất rõ ràng. Đám sương tím gặp được ở hành tinh Dật Cúc đó, có tác dụng gây nhiễu cực kỳ mạnh mẽ đối với hệ thống quét hình, hệ thống quét hình hoàn toàn không cách nào xuyên qua được đám sương tím đó.

Sương tím trước mắt và đám khí tím gặp được ở hành tinh Dật Cúc đó tương tự tới bực nào, tính cảnh giác của Diệp Trùng thoáng cái tăng lên.

- Trái... trái... phải... phải..." Trong buồng lái vang lên âm thanh hưng phấn của Tuyên Ninh, hắn bây giờ phải đảm nhiệm tác dụng của hệ thống quét hình.

Dưới sự chỉ dẫn của Tuyên Ninh, con nhện lớn tiến tới trước với tốc độ trung bình. Nhưng do Diệp Trùng không cách nào nhìn rõ mặt đất, cho nên con nhện lớn hiện giờ đã không sao thoải mái như ở khu vực cát, mà là cực kỳ lảo đảo.

Sương tím càng lúc càng dày đặc, trước mắt Diệp Trùng chỉ là một mảng tím mênh mông, còn Tuyên Ninh và Sa Á dứt khoát nhắm mắt lại, thần niệm của bọn họ lan ra xung quanh như làn sóng.

Cây cối cũng càng lúc càng dày đặc, có thể nhìn ra được từ tần suất con nhện lớn né tránh.

- Dừng! Tuyên Ninh bỗng nói.

- Tại sao? Diệp Trùng hỏi.

Sa Á nhắc nhở Diệp Trùng: "Phía trước là một khu rừng rậm, gã to con này phỏng chừng không vào được." Ấn tượng của nàng đối với khu rừng rậm này rất sâu sắc, thật ra mặc kệ là ai, chỉ cần tới qua một lần, thì sẽ không quên khu rừng rậm gần như không lọt gió này.

Sắc mặt Tuyên Ninh ngưng trọng: "Bên trong rất khó đi, rừng cây cực kỳ dày đặc. Với lại, dây leo mọc đầy, nơi nào cũng có. Bên trong còn có đầm lầy, nếu như rơi vào, hoàn toàn là một con đường chết. Rất nhiều xạ thủ chính là chết ở chỗ này." Hắn bổ sung thêm một câu: "Tên to đùng này tuyệt đối không vào được. Thật là đáng tiếc a." Hắn luyến tiếc sờ cần điều khiển hỏa lực, mình vẫn chưa bắn phát nào đó.

- Khu rừng rậm này đại khái cần mấy ngày có thể xuyên qua? Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ lại, hỏi.

Tuyên Ninh lộ ra vẻ hồi ức: "Chúng tôi lần trước tốn thời gian bảy ngày."

Diệp Trùng nhìn về phía Sa Á. Sa Á cười khổ nói: "May mắn của ta không tốt như thế, tôi tốn mười bốn ngày trong khu rừng này, suýt nữa phát điên."

Hai người đều nhìn về phía Diệp Trùng, khu rừng rậm này quả thật quá dày đặc, thể hình của con nhện lớn khổng lồ vô cùng, muốn đi xuyên qua cây, hoàn toàn không thể nào. Nhưng nghĩ tới vứt con nhện lớn ở chỗ này, hai người lại không cam lòng.

Bảy ngày tới mười bốn ngày, Diệp Trùng tính toán đại khái một chút, gật đầu: "Ta đã có biện pháp."

- Biện pháp gì? Tuyên Ninh và Sa Á đồng loạt nhìn về phía Diệp Trùng.

Diệp Trùng không nói lời nào, mà lại cúi đầu thao tác trên bàn điều khiển chính.

Một miếng vỏ giáp bên trái thân thể con nhện lớn bỗng trượt ra, lộ ra vũ khí bên trong, thần niệm của Tuyên Ninh và Sa Á lúc nào cũng chú ý mọi thứ xung quanh, điều này tự nhiên không qua được thần niệm của bọn họ.

Chi trái ở trước nhất của con nhện lớn bỗng nhiên mò ra phía sau, cầm lấy thứ dáng vẻ cổ quái này. Bộp nhẹ một tiếng, kế tiếp chính là tiếng xì xì vận chuyển với tốc độ cao, đây là một cái cưa ánh sáng!

- Nó mới to làm sao! Tuyên Ninh nhịn không được phát ra tiếng kêu kinh ngạc. Cái cưa ánh sáng này dài khoảng chín mét, rộng khoảng ba mét, thật sự là thứ to đùng đúng như tên gọi. Nhưng tay cầm của nó lại cực kỳ nhỏ, có thể thuận tiện giấu trong người con nhện.

Tuyên Ninh và Sa Á lập tức hiểu rõ ý của Diệp Trùng, hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: "Biện pháp tốt!" Lần này không cần phải xuống từ trên con nhện lớn, mấy ngày gần đây, hai người đã triệt để yêu thích con nhện lớn này.

Có cái cưa ánh sáng lớn mở đường, tốc độ tiến tới của con nhện lớn liền nhanh hơn rất nhiều, chi trước dài dài của con nhện nhẹ nhàng vung một cái, vật cản trở trước mắt liền biến sạch, có một số thứ thậm chí bị cắt thành vô số mảnh vụn. Điều này làm hai mắt Tuyên Ninh trợn lên, liên tục phát ra tiếng khen ngợi: "Thứ tốt a, thứ tốt a! Ta nói thứ tốt của ngươi tại sao nhiều như vậy? Cái cưa ánh sáng này quả thật quá dữ dội đó, ha ha, con nhện tặng ta đó nhất định phải phải gắn một cái đó."

Nếu như không phải năng lực mang vác của con nhện lớn có hạn, Diệp Trùng thậm chí muốn mang một con tàu chiến tới. Chỉ cần một phát, đủ dọn ra một con đường lớn đủ rộng rãi trong khu rừng rậm này. Diệp Trùng tin rằng, không cần mấy phát thì đủ mở ra một con đường có thể xuyên qua cả khu rừng rậm này. Nhưng về sau nghĩ tới tàu chiến không đủ linh hoạt, thể tích lớn mà lại quá nặng, mang theo không tiện, quá tốn năng lượng, Diệp Trùng liền quét sạch suy nghĩ này.

Cái cưa ánh sáng này dùng để phá rừng mở đường vẫn còn dư sức.

Độ ẩm của khu rừng rậm này cực nặng, thực vật sinh trưởng khá um tùm. Đáng tiếc Diệp Trùng cái gì cũng không thấy, rừng rậm giống thế này, thông thường đều có một vài thực vật có giá trị rất cao. Lớp lá mục mềm mại làm Diệp Trùng không thể không cẩn thận vạn phần, ngoài ra, may mắn của hắn cực kỳ không tốt, đã gặp phải mấy chỗ đầm lầy. Nhưng may mà Diệp Trùng thấy nhanh, thêm vào kết cấu nhiều chân của con nhện lớn giúp ích rất nhiều, chỉ cần có một chân không rơi vào thì không có vấn đề gì lớn.

Tuyên Ninh rất hưng phấn, hỏa lực của con nhện này quả thật quá mạnh.

Khu rừng rậm này không hề có sinh vật cỡ lớn, toàn bộ đều là một vài sinh vật cỡ nhỏ, nhưng Tuyên Ninh vẫn đánh sướng chết được, đại pháo bắn muỗi, làm sao một chữ sướng hiểu được.

Lúc trước đều phải lo lắng, dè dặt mấy thực vật có tính công kích đó đánh lén, hiện giờ hoàn toàn không cần lo lắn vấn đề này. Con nhện lớn dày vô cùng, mấy thực vật này căn bản không có cách gì với nó. Ngoài ra, Diệp Trùng đã đóng lỗ hơi với bên ngoài, sử dụng hệ thống tuần hoàn đóng kín. Mấy thực vật tỏa ra chất khí gây mê đó cũng không cách nào tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì với bọn họ.

Còn có đầm lầy đáng sợ đó, nếu là lúc trước, bọn họ hôm nay đã chết mấy lần rồi. Nhưng hôm nay có con nhện lớn giúp đỡ, bọn họ không hề bị thương tổn.

Cái cưa ánh sáng lớn quả thật quá dữ dội, Tuyên Ninh nhìn mà ngứa ngáy, hận mình không thể vung lên một cái.

Diệp Trùng nhìn không rõ, hắn chỉ muốn mong chóng qua khu sương mù. Nếu không có Tuyên Ninh và Sa Á giúp đỡ, khu rừng rậm này đối với hắn mà nói, quả thật quá nguy hiểm.

Con nhện lớn vung vẩy cái cưa ánh sáng lớn, lại thêm chùm sáng thô to không gì sánh bằng chốc chốc phụt ra, nó ở trong khu rừng rậm yên tĩnh này xông xáo ngang dọc.

Bọn họ chỉ dùng ba ngày thì đã qua được khu sương mù, khi sương mù nhạt đi từng chút một, mà cảnh tượng trên màn hình lớn cũng càng lúc càng rõ ràng, Diệp Trùng cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Thứ bày ra trước mặt hắn là một cánh đồng hoang đỏ thẫm, trên đất đai đỏ thẫm không mọc bất cứ thực vật nào. Địa thế cánh đồng hoang cực kỳ bằng phẳng, nhìn không thấy giới hạn, hoang vắng, tĩnh mịch, không có chút sự sống. Vừa đi ra từ trong rừng rậm tràn trề sức sống, bày ra trước mắt lại là một cánh đồng hoang vắng lặng thế này, sự trái ngược dữ dội làm người ta sinh ra vài phần cảm giác quái dị.

- Vùng đất hoang đỏ thẫm này không có bao lớn, với tốc độ của con nhện lớn, chúng ta ước chừng cần đi một ngày rưỡi thì có thể tới được lối vào của Darkness. Tuyên Ninh nói.

Sa Á quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh xung quanh, nói với Diệp Trùng: "Đi về phía đó." Nàng chỉ phương hướng hơi chếch về phía trái.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-485)