Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 470

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 470: Đường về (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dưới sự chỉ huy của Diệp Trùng, toàn bộ tất cả học viên và xạ thủ đều trật tự trở về căn cứ chờ lệnh. Ngay cả Kim Duy Đông cũng nhận được mệnh lệnh trở về căn cứ, trước đó, hắn đã nhận được chỉ lệnh yêu cầu thu mua lượng lớn các loại vật tư của Diệp Trùng.

Trong căn cứ, nhà kho đã thành kiến trúc chiếm diện tích rộng nhất, trong tất cả nhà kho, vật tư chất cao như núi, nhét chật kín. Lần này xuất hành, trong thời gian ngắn chỉ e không thể nào trở về căn cứ. Vì để mang theo nhiều thứ bổ sung hơn, Diệp Trùng mang toàn bộ thức ăn chế thành viên thức ăn. Tuy mùi vị của chúng không hề tốt lắm, nhưng thể tích nhỏ, có thể mang theo nhiều hơn. Với lại, trừ mùi vị ra, nó có thể bổ sung năng lượng và một số chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể con người.

Vì đề phòng chuyện bất ngờ, Diệp Trùng đã chế tạo viên thức ăn ước chừng có thể cung cấp cho thành viên của cả chiến hạm sống ba năm. Từng khoang, từng khoang viên thức ăn đóng gói hoàn chỉnh được xếp chỉnh tề. Trừ viên thức ăn ra, các loại vật tư khác chất đầy tất cả các khoang. Ai cũng không biết phía trước là cái gì, chuẩn bị cần đầy đủ, vậy khả năng sống sót cũng càng lớn. Đối với Diệp Trùng mà nói, hắn trước giờ không ghét công tác chuẩn bị quá phức tạp.

Vì đề phòng năng lượng của tàu Darkness không đủ, hắn còn mang theo lượng lớn tinh thể năng lượng chất lượng cao nhất, vì cung cấp số tinh thể năng lượng này, ngay cả địa đầu xà như là nhà họ Nghiêm cũng đã hao phí nhân lực, vật lực tương đối mới gom đủ. Tương ứng, Diệp Trùng cũng vì chúng mà đã trả ra một cái giá tương đương. Nhưng chuẩn bị thế này với cái nhìn của Diệp Trùng dường như vẫn chưa đủ, hắn còn lấy một viên Lệ thạch trên tay làm năng lượng dự bị cho tàu Darkness.

Hắn không thể mang toàn bộ Lệ thạch làm năng lượng để dùng, bởi vì giả dụ bọn họ thật sự có thể tìm được một cửa sổ không gian thông tới thiên hà Hà Việt, vậy vẫn cần Lệ thạch để mở rộng bán kính của nó.

Tất cả học viên đều đã nhận được mệnh lệnh, bọn họ đều biết sẽ có một chuyến đi xa. Điều này làm mấy người trẻ tuổi này ai nấy đều hưng phấn dị thường. Mạo hiểm, đi chỗ chưa từng đi qua là mộng tưởng trong lòng rất nhiều người trẻ tuổi. Nhưng đích đến của chuyến đi xa rốt cuộc là chỗ nào, bọn họ cũng không biết. Đối với mấy xạ thủ đó, càng quen như thường hơn, xạ thủ có thể tới cấp sáu, ai lại chưa từng trải qua thứ đại loại như mạo hiểm chứ?

Mấy người Kim Duy Đông cũng từng thử moi ra chút tin tức từ trong miệng Diệp Trùng, nhưng điều làm bọn họ buồn bực là, chẳng thu được gì.

Bọn họ kỳ thật chỉ lo lắng một việc, giả dụ Diệp Trùng muốn công đánh quốc gia nào, vô luận là nước Đông Vân hiện đang nổi trội hay là Nam Châu đầy đủ sung túc, không ai có thể chống cự. Bọn họ rất rõ ràng sức chiến đấu trên tay Diệp Trùng hiện nay có bao lớn. Dưới tay Diệp Trùng, người của ba nước đều có cả, nhưng người của Tây Hàn ít nhất.

Mặc kệ Diệp Trùng tiến đánh nước nào, đều là điều bọn họ không muốn thấy. Chỉ cần không đánh tổ quốc của bọn họ, còn Diệp Trùng muốn đi đâu, bọn họ đều giơ hai tay tán thành. Cho nên mấy người Kim Duy Đông sợ Diệp Trùng đánh nước Tây Hàn nhất. Với cái nhìn của bọn họ, có sức mạnh khổng lồ thế này, làm sao lại không có dã tâm xưng bá thế giới chứ?

Sau khi tất cả công tác chuẩn bị đều đã hoàn thành, Diệp Trùng cuối cùng ra lệnh xuất phát.

Bọn họ bỏ đi ba căn cứ, trong căn cứ trừ một số máy móc có độ chính xác cao ra, thứ còn lại đều giữ nguyên dạng. Diệp Trùng đi chuyến này, thì cũng không trở lại căn cứ. Mà ba căn cứ đã đóng này, vẫn luôn bị người đến sau coi là kỳ tích của thần. Mấy xạ thủ tới Darkness mạo hiểm, đều cực kỳ kính sợ ba căn cứ hùng vĩ này. Bất cứ sinh vật nào có ý đồ tới gần căn cứ đều sẽ bị giết chết. Lưới hỏa lực dày đặc đó làm người ta sợ hãi, dao động. Ai cũng không ngờ trong mấy căn cứ này lại không có một ai. Diệp Trùng mang một số vật tư còn dư tặng hết cho Mi Ngột. Diệp Trùng từng muốn mời Mi Ngột tham gia lần mạo hiểm này, nhưng Mi Ngột vẫn uyển chuyển từ chối.

Mãi tới bốn trăm năm sau, khi mà Darkness cũng không còn là khu vực chỉ có xạ thủ cấp cao mới có thể đạp chân, tấm lụa che mặt thần bí của ba di tích căn cứ này mới được vén lên từng chút một. Nhưng đây lại là một đoạn cố sự mới, không có quan hệ gì với Diệp Trùng.

Nhưng mệnh lệnh này của Diệp Trùng ra ngoài ý liệu của tất cả học viên. Bọn họ không rõ đại nhân tại sao bỏ đi ba căn cứ này. Căn cứ tốt thế này, bên trong còn có nhiều thứ như thế, với lại bọn họ cũng ở bên trong thời gian dài như vậy, ít nhiều trong lòng có chút không nỡ.

Mệnh lệnh của đại nhân không thể vi phạm. Dù sao đại nhân muốn lại xây một căn cứ cũng không phải việc khó khăn gì. Bọn họ chỉ đành an ủi mình như vậy. Nhưng rất nhanh, mọi người đã bắt đầu quen với cuộc sống trên tàu Darkness.

Khi mấy người Kim Duy Đông nhìn thấy phương hướng bay của tàu Darkness là Biển cỏ tơ, lập tức thở phào một hơi. Darkness hiện giờ đã sớm thành thiên hạ của mấy người Diệp Trùng. Đám học viên mỗi ngày ra ngoài săn bắt, kết quả mà điều này trực tiếp dẫn tới chính là, số lượng dã thú của Darkness giảm mạnh. Nhưng bọn chúng lại không dám di trú vào trong, Biển cỏ tơ là một vách chắn thiên nhiên.

Tàu Darkness bay ở tầng thấp, làm bầu trời tối đen của cả Darkness trở nên càng thêm đè nén. Dã thú phía dưới rõ ràng không cách nào hiểu được cái tên khổng lồ này rốt cuộc là gì. Chúng mọp trên đất, run bần bật, sợ hãi vùi đầu vào trong cỏ.

Biển cỏ tơ vẫn rộng lớn như thế, không có bến bờ. Cỏ tơ chậm rãi lay động, dâng lên từng đợt sóng một. Khai thác đối với nấm chất keo của bọn họ không hề tạo thành ảnh hưởng gì đối với Biển cỏ tơ rộng lớn.

- Mở chế độ quang học. Biển cỏ tơ rộng lớn tráng lệ hiện ra trước mặt mọi người.

Trong chiến hạm, vang lên một loạt tiếng kêu kinh ngạc, bọn họ chưa từng thâm nhập Biển cỏ tơ. Cho dù là khai thác nấm chất keo chẳng qua cũng chỉ ở rìa Biển cỏ tơ.

Trong khoảnh khắc tiến vào Biển cỏ tơ, bọn họ liền mất đi liên hệ với căn cứ, Biển cỏ tơ có thể cắt đứt mọi tín hiệu.

Biển cỏ tơ là một mảng đất tĩnh mịch, trừ tơ mảnh màu lam vô bờ vô bến ra, không có bất cứ thứ gì khác. Thời gian một khi kéo dài, cảnh tượng trước mắt đối với bọn họ mà nói thì đã sớm không có sự tân kỳ ban đầu, mà là đơn điệu, khô khan.

Trừ nhân viên phòng điều khiển chính vẫn giữ khẩn trương ra, cuộc sống của thuyền viên khác lại khôi phục như thường. Các thiết bị của tàu Darkness vô cùng đầy đủ, mấy thuyền viên có thể tiến hành học tập, huấn luyện giống như bình thường ở bên trong.

Đương nhiên, với phong cách của Diệp Trùng, trong này tự nhiên sẽ không có thiết bị giải trí.

Tàu Darkness vẫn luôn duy trì bay với tốc độ cao, địa hình Biển cỏ tơ rộng rãi, bằng phẳng, không có bất cứ chướng ngại vật nào, điều này vô cùng có lợi để bay, với lại, dọc đường cũng không có dã thú quấy rối. Bay vô cùng thuận lợi, chỉ dùng ba ngày, bọn họ liền bay qua Biển cỏ tơ. Biển cỏ tơ trừ cắt đứt tín hiệu, đối với việc bay của chiến hạm không có bất cứ ảnh hưởng nào. Nhưng đối với dã thú, đặc biệt là dã thú trong Darkness đều là sinh vật có nhận thức, nhanh nhạy, vùng đất có thể ngăn cách tất cả cảm giác này, thường có thể gây nên sự sợ hãi nguyên thủy nhất, sâu nhất trong lòng chúng.

Không có một con dã thú thử xuyên qua Biển cỏ tơ, chính ngay cả con Xích vĩ thú sáu ngón đó cũng nguyện ý mạo hiểm xuyên qua từ kẽ nứt nguy hiểm đó mà không phải đi Biển cỏ tơ.

Khi tin tức bay ra khỏi Biển cỏ tơ truyền vào trong tai của mấy học viên đó, trên tàu lập tức sôi sục. Bọn họ ai nấy nhìn chằm chằm mành hình trong phòng mình, tò mò quan sát hình ảnh trên màn hình.

Trước khi mấy người chủ mẫu Nhuế Băng tới, nơi này chưa từng có dấu chân của con người. Sa Á cũng chưa từng nghe nói chỗ này, cho dù là vị xạ thủ vĩ đại nhất trong lịch sử, nghe nói chỗ sâu nhất của Darkness đã thâm nhập cũng chỉ đạt tới như Ruschel mà thôi, có lẽ cũng chưa từng tới chỗ này. Sa Á nhìn rặng núi liên miên bất tuyệt trên màn hình, tâm thần bay đi tận đâu đâu.

Theo như phương hướng chỉ dẫn của Tang Khảm, Diệp Trùng bay men theo con đường mấy người Nhuế Băng tới.

Trên không trung, một chiến hạm đầu đuôi dài quá mười km đang bay với độ cao cách mặt đất không quá ba ngàn mét, từ mặt đất nhìn lên, chấn động thứ đó mang lại không gì sánh được. Bóng râm từ từ lướt qua mặt đất, dã thú phía dưới tranh nhau bỏ chạy, sợ hãi trốn đi. Ngay cả dã thú cường đại như Dạ tuyết báo cũng hốt hoảng bỏ chạy. Điều này làm mấy học viên đó tràn đầy kiêu ngạo.

Tốc độ tàu Darkness không nhanh, khu vực này bon họ không hề quen thuộc, vì an toàn, Diệp Trùng không chọn phương thức mạo hiểm tiến vào này.

- Đại nhân, chúng ta có phát hiện mới. Giọng nói hưng phấn của thuyền viên truyền vào tai Diệp Trùng.

Diệp Trùng tinh thần phấn chấn, bay liên tục nhiều ngày, không hề phát hiện tình huống đặc biệt gì, hắn mau lẹ hỏi: "Tình huống gì?"

- Chúng tôi đã tiến hành quét khu vực này, phát hiện trong khu vực này, không có bất cứ kim loại hoặc tinh thể năng lượng nào. Bọn họ đã học được từ kim loại này, biết nó và đá nặng không có gì khác biệt.

Không có kim loại và tinh thể năng lượng? Diệp Trùng không khỏi nhíu mày. Tuy có Biển cỏ tơ ngăn cách, nhưng thật ra khoảng cách hai bên không hề coi là quá xa, thế nào khác biệt lại to lớn như vậy. Loại khác biệt này không hề về mặt số lượng, mà là về mặt bản chất.

Chính ngay lúc Diệp Trùng suy nghĩ, thuyền viên đó tiếp tục bổ sung: "Chúng tôi đã phát hiện dấu vết khai thác trên mặt đất chỗ này."

- Dấu vết khai thác? Diệp Trùng lập tức mở bừng mắt, đốm sáng bùng lên, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là, nơi này chẳng lẽ còn có người khác?

- Truyền hình ảnh tới đây. Diệp Trùng bình tĩnh ra lệnh.

Ánh mắt Diệp Trùng nhìn dán vào màn hình, trên màn hình, mặt đất ẩn ước có dấu vết từng lật lên, có vài chỗ còn lộ ra từng hố đất một. Diệp Trùng tỉ mỉ phân biệt một hồi, hắn liền phủ định khả năng con người khai thác, hắn nghĩ không ra bất cứ loại công cụ khai thác nào lại để lại vết tích thế này. Mấy hố này lớn nhỏ, nông sâu khác nhau, với lại có một số chắc đã có thời gian kha khá.

Rất mau, một cái quang giáp bay ra từ trong tàu Darkness, lấy một số đất đai trong mấy cái hố này trở về. Kết quả trắc định rất nhanh liền đưa tới tay Diệp Trùng, thành phần kim loại trong mấy miếng đất này rõ ràng cao hơn so với hàm lượng chỗ khác. Trong hố ban đầu chắc chôn giấu quặng kim loại trong đó.

Nhưng kết quả hệ thống quét hình trên tàu Darkness hiện giờ thu được lại là, nơi này gần như đã không có bất cứ kim loại gì.

Có lẽ vấn đề này đối với người khác mà nói chỉ là một vấn đề nhỏ không đáng để mắt, bởi vì bọn họ đã không cần bất cứ kim loại nào rồi. Nhưng Diệp Trùng lại nghĩ tới một vấn đề khác. Bởi vì hắn biết, đối với loại sinh vật như Dạ tuyết báo và Xích vĩ thú mà nói, kim loại là thứ bắt buộc không thể thiếu. Mà nơi này hiện giờ đã không còn kim loại, vậy cũng có nghĩa là, chúng cần tìm chỗ cư trú mới.

Đây có phải là nguyên nhân Xích vĩ thú xâm nhập?

Diệp Trùng hiện giờ vẫn không dám khẳng định, nhưng hắn lại cảm thấy nguyên nhân này rất có khả năng chính là nhân tố cực kỳ quan trọng trong này. Không có kim loại, không có tinh thể năng lượng, đối với sinh vật nơi này mà nói, khu vực này kỳ thật đã thành chỗ không thích hợp sinh tồn, phát triển.

Giả dụ mình là Xích vĩ thú, cũng nhất định sẽ đi tìm chỗ cư trú mới.

Diệp Trùng chỉ nghĩ không thông, Xích vĩ thú làm sao nắm bắt loại kỹ thuật vô cùng phức tạp cửa sổ không gian này. Chúng đối với việc vận dụng cửa sổ không gian vượt xa con người. Nhưng hắn hồi tưởng tỉ mỉ lại một lát, lại cảm thấy dường không hề là như thế. Trong ấn tượng của hắn, Xích vĩ thú trừ lần đầu tiên tiến vào thiên hà Hà Việt, sử dụng cửa sổ không gian, trong chiến đấu lại chưa từng thấy chúng sử dụng qua.

Lại nhớ tới con Xích vĩ thú tám ngón gặp được trong hang động dưới đấu đó, còn có cửa sổ không gian đó, cũng là lần đó, Diệp Trùng đã thu được không ít Lệ thạch, và lần đầu tiên gặp được loại sinh vật cường đại, máu lạnh Xích vĩ thú này. Mà cửa sổ không gian lần đó, chắc là một cửa sổ không gian thiên nhiên.

Chẳng lẽ thật sự giống như A Lý Ước Đức nói, trong khu vực này, có rất nhiều cửa sổ không gian thiên nhiên?

Suy đoán này của Diệp Trùng làm hắn vô cùng phấn chấn, giả dụ thật sự có thể tìm được một cửa sổ không gian thông tới thiên hà Hà Việt, vậy hắn có thể đi tìm mấy người Mục Thương lần nữa rồi.

Trên thế giới này, trừ chỉ có mấy người Mục Thương, Nhuế Băng ra, cũng không còn có ai có thể mang lại cho Diệp Trùng sức hấp dẫn to lớn như vậy.

Tàu Darkness vẫn đang từ từ tiến đều tới trước, bọn họ đã nhìn thấy Dạ tuyết báo, đã nhìn thấy Hoàng kim điểu, đã nhìn thấy nhiều sinh vật cường đại hơn, nhưng lại bất ngờ không nhìn thấy Xích vĩ thú. Rất rõ ràng, hoàn cảnh cư trú của Xích vĩ thú và sinh vật khác có khác biệt hoàn toàn.

Cảm giác phương hướng của Tang Khảm tuyệt tới không ngờ, nghĩ cũng bình thường, chính trong Biển sương đỏ, hắn cũng không lạc mất phương hướng, càng huống chi nơi này hắn đã từng đi qua một lần chứ?

- Khu vực này rất khó tìm thấy nguồn nước. Tang Khảm mang theo vài phần hồi ức nói. Hắn lúc đầu vì tìm thấy nguồn nước có thể uống được ở chỗ này, đã tốn thời gian khá dài, có rất nhiều chỗ cho dù có nước cũng đều là nguồn nước có độc, không thể uống được.

Trong phòng điều khiển chính, Diệp Trùng đứng thẳng trước màn hình, Nhuế Băng vẫn mặc một bộ đồ luyện công trắng như tuyết, yên lặng đứng bên cạnh Diệp Trùng. Gần như tất cả học viên đều rõ tính cách của chủ mẫu, nhã nhặn, trầm tĩnh, rất ít nói chuyện, nhưng bọn họ vẫn cực kỳ tôn kính. Một mặt, nàng là vợ của đại nhân. Bọn họ nghe thấy Tang Khảm gọi Nhuế Băng là sư mẫu liền rất tự nhiên cho rằng Nhuế Băng là vợ của đại nhân. Mà Diệp Trùng đối với xưng hô của bọn họ hoàn toàn không có chút sửa chữa nào, điều này làm cho địa vị của Nhuế Băng trong lòng bọn họ lập tức cố định lại.

Mà sự cường đại của chủ mẫu cũng là một nguyên nhân khác nàng có thể nhận được sự tôn kính của học viên. Thực lực của chủ mẫu rốt cuộc thế nào, người biết cực ít. Nhưng thực lực của phần tử hiếu chiến Tang Khảm này rốt cuộc là thế nào, muốn biết lại cực kỳ dễ dàng. Mà cho dù là mạnh như Tang Khảm, khi nói tới thực lực của sư mẫu, cũng mặt đầy kính phục.

Ngoài ra, đại nhân mỗi lần gặp phải hành động quan trọng, trước giờ đều chỉ dẫn một mình chủ mẫu, điều này cũng làm cho thực lực của Nhuế Băng ở trong lòng bọn họ trở nên càng thêm cao thâm khó dò.

- Đại nhân, ngài xem! Đột nhiên một thuyền viên chỉ phía trước.

*****

Phía trước bắt đầu xuất hiện sương tím nhàn nhàn, Diệp Trùng đối với cái này đã quá quen thuộc rồi.

- Là ổ thân mềm của Xích vĩ thú, chúng tôi đã gặp lần trước, nhưng bên trong chỉ có một vài Xích vĩ thú cấp thấp một ngón và hai ngón, với lại, ổ thân mềm của chúng dường như đã xảy ra vấn đề, đang mau chóng khô kiệt. Nhuế Băng ở bên cạnh Diệp Trùng nhẹ giọng nói. Đây chính là chỗ lần trước nàng và mấy người Tang Khảm gặp phải.

- Chuẩn bị chiến đấu. Diệp Trùng nhẹ giọng ra lệnh, cả chiến hạm lập tức trở nên bận rộn, giống như cỗ máy tinh vi vận chuyển tốc độ cao, chính xác tốc độ cao, đâu vào đấy. Nhân viên chiến đấu mau chóng tiến vào các vị trí của mình, học viên xuất kích đợt đầu tiên đã tiến vào quang giáp chiến đấu của bọn họ, đang chờ lệnh trong lối đi, có thể xuất kích bất cứ lúc nào.

Tấm chắn trước pháo hạm từ từ mở ra, lộ ra pháo hạm không lổ đen thùi lùi, ánh sáng do chứa đầy năng lượng ở trong bóng tối càng giống như huỳnh quang lưu động.

Các xạ thủ, học viên tiến vào khoang xạ kích, đã ngồi trước bàn điều khiển chính của bọn họ, mà cường giả giống như là Sa Á, lúc này lại thả ra thần niệm mạnh mẽ của bọn họ, cẩn thận chú ý biến hóa xung quanh. Còn xạ thủ thông thường, lại dưỡng thần, giữ sức, im lặng chờ chiến đấu một lát sau.

Tàu Darkness chậm chạp mà kiên định, xông vào trong sương tím.

Trong mảng sương tím này, hệ thống quét hình không cách nào phát huy tác dụng, giờ chỉ có thể dựa vào thần niệm của xạ thủ. May mà tàu Darkness có xạ thủ siêu cấp đã đạt tới cấp chín như là Sa Á, khu vực thần của nàng bao phủ đã vượt xa mức độ mà xạ thủ bình thường có thể tưởng tượng. Có sự chỉ dẫn của nàng, bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng bắn hụt.

Sa Á nhắm mắt, mái tóc dài không gió tự lay, một luồng thần niệm bình hòa mà liên miên không dứt từ từ lan ra xung quanh.

Năm giây sau, Sa Á báo ra số liệu đầu tiên: "Góc năm độ. Phía trước mười một km!"

Thuyền viên bên cạnh mau chóng nhập vào quang não số liệu Sa Á báo ra, chuyển hóa thành tọa độ chiến đấu cụ thể, và mau chóng truyền tới quang não của mỗi nhân viên chiến đấu. Quá trình này chỉ tốn một giây rưỡi.

- Khai hỏa!

An Bỉ Lạc Kỳ ra lệnh một tiếng, vô số chùm sáng lập tức vô tình xé màn sương tím mỏng manh này tan nát.

An Bỉ Lạc Kỳ đã thành quan chỉ huy chân chính. Diệp Trùng đã giao toàn quyền chỉ huy cho hắn, hắn cũng không phụ sự trọng vọng của Diệp Trùng, mỗi lần nhiệm vụ đều hoàn thành cực kỳ xuất sắc. Một lần rồi một lần thắng lợi cũng đã xác định uy vọng của hắn trong các học viên, sự phục tùng của các học viên đối với hắn cũng làm việc chỉ huy của hắn càng thêm thuận lợi.

Một tiếng kêu chói tai đầy lửa giận, vang vọng trong làn sương mỏng.

Chùm sáng to lớn vô cùng của pháo hạm chứa đầy năng lượng có tính hủy diệt, thậm chí để lại một lối đi thẳng tắp trong làn sương mỏng. Sự trống không trong khoảnh khắc đó cũng làm Diệp Trùng nhìn rõ chỗ bị pháo hạm bắn trúng, rành rành chính là ngay trung tâm của ổ thân mềm. Trung tâm ổ thân mềm rốt cuộc là cái gì, Diệp Trùng không hề rõ ràng, nhưng con Xích vĩ thú sáu ngón hắn nhìn thấy đầu tiên chính là xuất hiện ở trung tâm của ổ thân mềm.

Sáu mươi bảy họng pháo hạm cùng bắn, đủ để hủy diệt một hành tinh nhỏ đường kính ba trăm km. Đả kích của lần bắn đồng loạt này đối với ổ thân mềm là có tính hủy diệt.

Vô số Xích vĩ thú tức giận nhao nhao lao bổ về phía chiến hạm. Bởi vì đã có sự ngăn chặn của chất keo trong suốt trích xuất từ nấm chất keo, chúng không hề phát hiện vật to lớn khổng lồ này.

Cầm đầu chính là con Xích vĩ thú sáu ngón đó, nó cặp mắt đỏ ké, cứ như phun lửa. Phần mặt dữ tợn vặn vẹo lại.

Nhưng, Diệp Trùng lần này không hề tấn công, bởi vì hắn biết điều này hoàn toàn không cần thiết.

Quả nhiên, con Xích vĩ thú này lập tức hấp dẫn sự chú ý của xạ thủ trong khoang xạ kích, mà lúc này, con Xích vĩ thú này cách tàu Darkness chỉ có năm km. Khoảng cách này, đã nằm trong phạm vi thần niệm của mấy xạ thủ.

Từng luồng, từng luồng thần niệm, giống như gợn nước lan ra.

Bọn họ đã hoàn thành khóa mục tiêu! Đây chính là chỗ cường đại nhất của xạ thủ.

Xích vĩ thú đã phát giác được thần niệm.

Giác quan của Xích vĩ thú vô cùng nhạy bén. Một điểm này Diệp Trùng đã thể hội sâu sắc. Trong lần truy kích đó, hắn đã phát hiện một điểm này. Có thể phát hiện khoáng vật kim loại trong nham thạch, thậm chí vượt qua rất nhiều máy móc thăm dò chuyên môn.

Thần tình của Xích vĩ thú đã xảy ra biến hóa rõ rệt, dường như là sợ hãi, nhưng Diệp Trùng không hề hiểu thú tình, thú ngữ nhìn không hiểu. Ngược lại một con dã thú khác bên cạnh, Tang Khảm sờ cằm, vẻ mặt tán thán nói: "Nó sợ rồi!" Hiểu biết của Tang tộc đối với dã thú sâu sắc giống như hiểu biết của bọn họ đối với bản thân mình vậy.

Con Xích vĩ thú sáu ngón này có thể không sợ hãi sao?

Trong thần niệm khóa chặt nó, trừ không có cao thủ siêu cấp Sa Á, mà chín xạ thủ cấp bảy trở lên khác, đồng thời ra tay. Bị chín xạ thủ cấp bảy trở lên khóa chặt, cảm giác đó tuyệt đối làm người ta sởn tóc gáy. Trải qua tôi luyện ở Biển cỏ tơ khoảng thời gian này, thần niệm của mấy xạ thủ này đã có tiến bộ kha khá, mấy xạ thủ cấp bảy đều đã sắp tiếp cận tới cấp tám rồi, thần niệm của bọn họ, cũng lớn hơn trước nhiều. Mà cảm giác của Xích vĩ thú vốn nhạy bén, cảm giác nguy cơ mạnh mẽ này lập tức bị phóng lớn vô hạn.

Điều đó đủ để đánh động tâm hồn của "thú"!

Xích vĩ thú sáu ngón liền muốn xoay người bỏ chạy, thân hình của nó lập tức chui vào trong đồng tộc theo sát sau lưng nó, nó muốn lợi dụng đồng bạn bên cạnh để quấy nhiễu công kích sắp lũ lượt kéo tới.

Diệp Trùng nhìn thấy Xích vĩ thú xoay người muốn chạy, mặt không cảm xúc. Đối với thứ đại loại như hoàn cảnh sinh tồn của Xích vĩ thú, hắn không hề quan tâm. Từ mặt ý nghĩa nào đó, Diệp Trùng là một người theo chủ nghĩ công lợi từ đầu tới đuôi, hắn chỉ chọn phương thức có lợi với mình. Mấy Xích vĩ thú này, là uy hiếp tiềm tàng, tuy hiện giờ chúng vẫn rất yếu ớt, nhưng một khi chúng tiến vào thiên hà Hà Việt, với thực lực của chúng, rất nhanh liền có thể thu được lượng lớn kim loại và năng lượng, từ đó hoàn thành tiến hóa.

Đây là việc cực kỳ đáng sợ. Cho nên Diệp Trùng không hề có chút nhân từ, chùn tay, ở vấn đề này, Nhuế Băng cũng vô cùng ủng hộ. Nạn Xích vĩ thú gần như ép con người tới tuyệt cảnh, số người chúng giết chết tới tận bây giờ, đếm cũng đếm không xuể. Điều này không hề liên quan tới thiện ác, nhưng là có lợi ích và thù hận giữa chủng tộc khác nhau. Đối với Tang Khảm, thù hận đối với Xích vĩ thú của hắn ngược lại không hề lớn như thế. Con em Tang tộc rất ít có ai chết dưới đuôi tên của Xích vĩ thú, Xích vĩ thú xung quanh hành tinh Dật Cúc cũng sớm bị dọn sạch sẽ. Con em đi ra từ Tang gia thôn sau này, nhận thức đối với loại sinh vật đáng sợ này, chỉ hạn chế trong tư liệu và bàn luận giữa người đi trước.

Chín chùm sáng, mỗi chùm sáng đều không coi là to lớn, chỉ to cỡ cánh tay, bỗng đồng thời bắn ra. Chùm sáng xuyên qua tầng tầng Xích vĩ thú, cuối cùng hoàn mỹ tập trung tại một điểm, cuồn cuộn chảy ra ngoài. Một tiếng gào thảm thiết đầy rẫy bất cam xé toạc màn sương tím!

Chùm sáng như mưa, đan chéo tán loạn, một tiếng tiếp một tiếng kêu thảm vang lên đây đó, mà mảng sương tím này cũng giống như nhiễm lên một lớp màu máu. Trận hình Xích vĩ thú trôi nổi trên không hỗn loạn cả lên, không ngừng có Xích vĩ thú giống như diều đứt dây, ào ào rơi xuống.

Diệp Trùng vận dụng sáng tạo đối với xạ thủ, vào giờ phút này đã nhận được hồi báo tuyệt nhất. Xích vĩ thú tiến vào phạm vi thần niệm thậm chí ngay cả cơ hội chạy cũng không có, thì đã bị trúng đạn, từ trên không chúi đầu rơi xuống.

Mấy con Xích vĩ thú này quả nhiên phần lớn đều chỉ có một ngón, hai ngón, vô cùng yếu ớt, từ đây Diệp Trùng càng thêm có lòng tin với suy luận đó của mình. Chỗ này, có lẽ thật sự có cửa sổ không gian thông tới thiên hà Hà Việt, Diệp Trùng nghĩ như vậy.

Trận chiến này tới giờ đã mất đi sự thấp thỏm, trước mặt vũ lực cường đại của tàu Darkness, tộc quần Xích vĩ thú này trong thoáng chốc bị giết sạch sành sanh. Tiết tấu trong suốt quá trình chiến đấu đều nắm chắc khít khao trong tay mấy người Diệp Trùng, Xích vĩ thú thậm chí không hình thành bất cứ phản kích có uy hiếp nào.

Quang giáp trên tàu Darkness không có ra trận, chỉ dựa vào xạ thủ và pháo hạm thì đã có thể đạt được hiệu quả này, kết quả thế này, ngay cả loại người yêu cầu rất cao như Diệp Trùng cũng không thể chê trách.

Chiến đấu kết thúc vô cùng nhanh, mà lúc này, sương tím vẫn luôn bao phủ khu vực này cũng bắt đầu từ từ nhạt đi. Nó giống như có sự sống vậy, nhạt đi không chút báo trước, trong khoảng thời gian rất ngắn hoàn toàn biến mất, giống như đuổi theo bước chân của mấy con Xích vĩ thú đã chết vậy.

Cảnh tượng hiện ra trước mặt mọi người tàu Darkness có thể nói là một mảng tang hoang. Khắp nơi trên mặt đất là xác Xích vĩ thú, máu của chúng vẫn chưa đông lại, không ngừng chảy về mảnh đất mà chúng đã không biết sống mấy trăm năm này.

Trừ xác Xích vĩ thú, còn có rất nhiều thân mềm. Quả nhiên giống như Nhuế Băng đã nói, mấy thân mềm này đã bắt đầu khô kiệt, nước của chúng đang từ từ mất đi, từ điểm này thì có thể nhìn ra, tình trạng sống của chúng cực kỳ tệ hại.

Đối với trận đại thắng này, Diệp Trùng không hề có hưng phấn quá lớn. Số lượng mấy con Xích vĩ thú này không hề nhiều, với lại đều là những con Xích vĩ thú thực lực yếu ớt, vẫn chưa trưởng thành. Còn Xích vĩ thú vẫn còn may mắn sống sót ở thiên hà Hà Việt hiện nay thì sao? Chúng không chỉ đánh chiếm lượng lớn các hành tinh mà còn thu được vô cùng vô tận kim loại và năng lượng, có bao nhiêu con Xích vĩ thú đã tiến hóa? Chính người bình tĩnh, trầm ổn như Diệp Trùng, vừa nghĩ tới vấn đề này cũng không khỏi đau đầu vô cùng, hắn rất rõ sự cường đại của Xích vĩ thú. Cùng là sáu ngón, con Xích vĩ thú này so với con hắn đuổi theo lần trước đó, thực lực cách biệt khá nhiều.

Trong khu vực này, trừ Xích vĩ thú, bọn họ vẫn chưa phát hiện sinh vật khác. Với lại, so với cây cối um tùm, sản vật phong phú của khu núi non, khu vực này đơn giản có thể nói là vùng đất hoang vu, cằn cỗi.

Địa thế khu vực này bằng phẳng, rất thích hợp cho chim ruồi tiến hành thăm dò.

Năm mươi con chim ruồi được thả ra. Chúng sẽ tiến hành thăm dò về các phương hướng, không ngừng truyền hình ảnh tới tàu Darkness. Mà tàu Darkness lại đang từ từ tiến tới chỗ mà mấy người Nhuế Băng tới đầu tiên.

- Chính là chỗ này. Cảm giác phương hướng của Tang Khảm vẫn chính xác như vậy, mà mọi người đối với điểm này cũng đã sớm không còn kinh ngạc nữa, điều này làm người ăn không ngồi rồi là hắn hơi cảm thấy hụt hẫng. Khu vực này nhìn không ra bất cứ chỗ khác lạ nào, so với khu vực Xích vĩ thú tập trung sinh sống càng hoang vu hơn.

Tất cả chim ruồi đều đã thả ra. Nhưng tới tận bây giờ, không hề có phát hiện gì.

Tàu Darkness cũng không hề dừng ở chỗ cũ, mà bay đều tới trước. Vì mở rộng phạm vi thăm dò, Diệp Trùng đã phái ra mười ba tiểu tổ, thăm dò phía trước theo hình quạt.

Mãi tới ngày thứ mười, hình dạng mặt đất lại bắt đầu có biến hóa mới. Địa hình bằng phẳng bắt đầu xuất hiện nhấp nhô, từ từ có rặng núi nổi lên. Nhưng có một điểm, không giống với khu vực núi non mà mấy người Diệp Trùng đã đi qua. Đó chính là nơi này mặc kệ là bình nguyên cũng được, núi non cũng vậy, không có ngoại lệ, cọng cỏ cũng không mọc, không có bất cứ dấu vết sự sống nào.

Bọn họ đã phát hiện lượng lớn da chết đã khô quắt ở chỗ này, đây là lớp vỏ thân mềm để lại sau khi hoàn toàn mất hết nước. Điều này đủ để chứng minh, lúc trước, phụ cận chỗ này có sự tồn tại của Xích vĩ thú. Chỗ giống thế này, bọn họ còn phát hiện mấy chỗ, nhưng lại không nhìn thấy một con Xích vĩ thú nào, với lại, cũng không phát hiện một bộ xương Xích vĩ thú nào.

Chẳng lẽ đây chính là chỗ mấy con Xích vĩ thú xâm nhập thiên hà Hà Việt đó sinh sống trước đây sao?

Điều này dường như là suy đoán tự nhiên nhất, bởi vì từ kết quả bọn họ thăm dò mà xét, trừ tộc quần Xích vĩ thú mà bọn họ đã tiêu diệt đó, bọn họ không còn phát hiện thêm Xích vĩ thú khác.

Mà vấn đề cửa sổ không gian Diệp Trùng quan tâm nhất cũng vẫn không có chút tiến triển nào. Đối với điều này, A Lý Ước Đức cũng đưa ra rất nhiều giải thích. Cửa sổ không gian thiên nhiên có tính chu kỳ nhất định, chúng khi chịu kích thích từ bên ngoài, thường sẽ biến mất một khoảng thời gian. Nhưng chỉ cần hoàn cảnh xung quanh cửa sổ không gian thiên nhiên không bị phá hoại, vậy thì chúng sau khi trải qua một khoảng thời gian, sẽ lại xuất hiện lần nữa.

Hoàn cảnh trở nên càng lúc càng phức tạp, không, chính xác mà nói, phải là trở nên càng lúc càng vỡ nát. Rặng núi bắt đầu biến mất, mà thay vào đó là từng đống, từng đống gò nhỏ do đá vụn, đá sỏi chất thành. Chúng cực kỳ lỏng lẻo, động tĩnh hơi lớn chút liền rào rào trôi xuống dưới.

- Xin nhân viên lái chú ý, xin nhân viên lái chú ý, không gian phía trước không ổn định, tồn tại nguy hiểm! Tiếng cảnh báo bỗng vang lên, dọa mọi người nhảy dựng lên, mấy người Diệp Trùng, A Lý Ước Đức lại đồng loạt phấn chấn tinh thần.

Không gian học, vẫn luôn lấy thần bí và thâm ảo mà nổi tiếng, một điểm này, từ bức tranh trước mắt liền có thể nhìn ra.

Một mảng tịch mịch, trừ tiếng nứt toác nhỏ xíu chốc chốc vang lên.

Tất cả thuyền viên đều đã nhìn thấy một màn cực kỳ ngụy dị, một khối nham thạch to chừng năm sáu mét khối, đột nhiên bắt đầu nứt toác từng chút một, vết nứt nhỏ xíu ngoằn ngoèo lan ra, trong thoáng chốc, vết nứt nhỏ giống như lưới nhện đã giăng đầy cả khối nham thạch. Mà trong cả quá trình này, bọn họ không nhìn thấy bất cứ tình huống khác lạ nào khác.

Bùm! Một tiếng nổ nhỏ, khối nham thạch này liền giống như pha lê, vỡ tan tành, hóa thành vô số khối vụn cỡ đầu ngón tay.

Tất cả thuyền viên sắc mặt đều biến đổi, trên tàu Darkness to lớn lại im lặng như tờ, yên lặng tới mức ngay cả cây kim rơi trên đất cũng có thể nghe thấy.

A Lý Ước Đức thần tình rất kỳ quái, không biết là vui mừng hay là sợ hãi, miệng lẩm bẩm: "Vết nứt không gian... Trên đời này thật sự có vết nứt không gian..."

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)