Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 054

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 054: Màn biểu diễn hoành tráng
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Diệp Trùng bước vào phòng cải tạo, vừa tiến vào, thân hình Diệp Trùng khẽ điều chỉnh một chút, hoàn cảnh xa lạ thường làm cho Diệp Trùng cảnh giác cao độ, tuy rằng biết rõ sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng cái này dường như đã biến thành một loại bản năng, trong vô thức, ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Trùng như một cơn gió rét quét qua mỗi một góc trong phòng cải tạo.

Diệp Trùng không hề biết mỗi một hành động của mình đều bị ống kính trang bị trong phòng cải tạo chân thật hiển thị trước mắt tất cả khán giả.

Một loạt động tác này của Diệp Trùng cực nhỏ, một người trong đám khán giả không khỏi phải thốt lên một tiếng kinh ngạc, đột nhiên đứng lên, sau đó liền nhận ra sự thất thố của mình, vội ngồi xuống, ánh mắt lấp lánh, hứng thú quan sát biểu hiện của Diệp Trùng trên màn hình, khóe miệng khẽ hiện một nụ cười mỉm có ý đáng để suy ngẫm.

Mà ở vài nơi khác, trên ghế khán giả, dường như cũng có người đồng thời đứng lên, sắc mặt kinh ngạc, ánh mắt khác lạ.

Đây là một căn phòng lớn dài khoảng 300 mét, rộng khoảng 100 mét, bên trong để đủ loại linh kiện của rất nhiều quang giáp, mà ngay chính giữa là một cái quang não.

Quang não gợi ý: "Tất cả các linh kiện trong phòng đều có thể sử dụng, trước tiên mời đưa ra phương án thiết kế trên quang não, sau đó mời thực hiện cải tạo, bạn có tổng cộng 45 phút để hoàn thành mọi việc, nếu như không hoàn thành trong thời gian quy định, thành tích môn này sẽ tùy tình hình mà trừ điểm, mà sư sĩ tổ của bạn sẽ điều khiển quang giáp loại R-I để hoàn thành môn thi đấu tiếp theo."

Diệp Trùng bắt đầu cẩn thận kiểm tra linh kiện trên mặt đất. Không thể không làm người ta khen ngợi thực lực hùng hậu của học viện Lam Hải, chỉ tính những linh kiện trong phòng cải tạo này cũng đã là một con số không nhỏ, huống chi, mỗi một thí sinh đều hao phí những linh kiện như thế này, khoản chi tiêu này lớn thế nào chứ! Nếu như Diệp Trùng biết môn thi này chỉ là một trong 32 môn thi của toàn trường, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào!

Nhưng, trong đầu Diệp Trùng bây giờ không hề có chút tạp niệm nào.

Nhìn qua 1 lần, với ánh mắt tinh tường, Diệp Trùng thu các loại linh kiện được để khắp nơi vào trong đáy mắt, lập tức khắc sâu trong lòng. Suy nghĩ sơ sơ một lúc, Diệp Trùng liền bước nhanh về phía quang não đặt ở ngay chính giữa căn phòng, đứng trước quang não, Diệp Trùng không cần nghĩ ngợi gì, bắt đầu đưa ra phương án cải tạo của mình.

Trong phòng đạo diễn. Mấy mươi người đang bận túi bụi. Do người tham dự thi đấu rất nhiều, đối với đại đa số khán giả mà nói, thường không thể phân biệt sự khác biệt bên trong, hơn nữa cũng thường không biết nhiều thí sinh như vậy, nên xem người nào mới tốt. Mà chức năng của phòng đạo diễn chính là giải quyết vấn đề của 2 phương diện này. Phòng đạo diễn không chỉ phải vì phần lớn khán giả mà giải thích dụng ý của mỗi một thiết kế của những thí sinh, làm cho khán giả không vì mù mờ mà cảm thấy chán. Mặt khác, mỗi một phòng cải tạo đều có 1 nhân viên chuyên quan sát, phụ trách điểm đặc biệt của thí sinh này với tốc độ nhanh nhất đưa tới nơi đạo diễn trung ương, mà đạo diễn trung ương lại thu thập, sàng lọc, với tốc độ nhanh nhất đưa lên lần lượt trên màn hình. Mà trong đó, một chữ quan trọng nhất chính là nhanh!

Tổng chỉ huy phụ trách hội thi sư sĩ năm nay của học viện Lam Hải là phó khoa khoa đạo diễn Nhuế Tô.

Nhuế Tô, 23 tuổi, chính là tốt nghiệp khoa đạo diễn học viện Lam Hải, vả lại chỉ dùng 1 năm thì có thể dùng một bản luận văn "Lý luận bổ sung tác động qua lại giữa việc ứng dụng động thái và phương pháp quan sát hẹp" để vượt qua được sự công nhận chức danh đạo diễn cao cấp, trở thành đạo diễn cao cấp trẻ tuổi nhất trong lịch sử học viện Lam Hải, và năm thứ 2, cũng chính là năm nay, nhận được yêu cầu của trường cũ là học viện Lam Hải ở lại đảm nhiệm phó khoa khoa đạo diễn học viện Lam Hải.

Đây là lần đầu tiên Nhuế Tô phụ trách việc đạo diễn chính cho hội thi sư sĩ của học viện Lam Hải.

Mái tóc dài đen bóng như thác nước mềm mại khoác trên bờ vai, cặp mắt màu lam đậm giống như một vốc nước biển lấy lên từ đại dương, khoan thai, tĩnh lặng, giống như có thể nghe được tiếng gió mặn trên biển. Làn da trắng hơn tuyết, gương mặt trắng trẻo tinh xảo, cái môi anh đào nhỏ bé, lại làm cho cả khuôn mặt toát ra vẻ đẹp và sự tinh tế kinh tâm động phách. Thân hình thướt tha cũng đủ làm người ta suy nghĩ lan man.

Vô luận từ phương diện nào mà nói, đây không nghi ngờ gì đều là phong cảnh cực đẹp, đủ để no mắt.

Đột nhiên, trong trẻo như tiếng mưa rơi, nhưng lúc này không nghi ngờ gì là âm thanh của cuồng phong, bạo vũ lại làm cho chút hảo cảm này bị phá hoại triệt để.

- Các ngươi đều là thùng cơm (ăn hại) à? Chút việc đơn giản này cũng không biết, ta cho các ngươi biết, lần này nếu làm sai lời của lão nương, hừ, học kỳ này, các ngươi đợi mà học lại đi! Hừ, lại dám lười biếng trước mặt lão nương, các ngươi thật không muốn sống mà! Tên Vương Tiểu Nhị kia, lời vừa rồi ngươi không mở tai ra mà nghe a, còn không nhanh lên! Bình thường xem các ngươi học tốt thế, thế nào mà tới lúc quan trọng lại kém thế hở? Ngươi có còn là đàn ông không?" Trong mắt Nhuế Tô giống như biển rộng nổi lên gió bão, lửa giận ngất trời.

Thân hình ốm yếu mỏng manh của Vương Tiểu Nhị dưới tiếng la hét của Nhuế Tô run cầm cập, lại nhìn học sinh bên cạnh, ai ai cũng đều cảm thấy không an toàn, nhưng bị nàng mắng chửi như vậy, động tác của mọi người không khỏi đều nhanh lên vài phần.

Nhuế Tô vẫn mắng vài câu: "Thật là một đám ăn hại, tới lúc quan trọng mà một tên có thể giúp lão nương chia sẻ trách nhiệm cũng không có! Lão nương cũng thật xui xẻo, mấy tên năm nhất này, tên nào cũng ngu giống như lừa vậy." Dù cho trong tình huống thế này, vẻ đẹp của Nhuế Tô vẫn nóng bỏng như cũ.

Đột nhiên, Vương Tiểu Nhị phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, trong đám học sinh đang yên lặng, rõ ràng là vô cùng chói tai, vốn tâm trạng vô cùng không thoải mái, Nhuế Tô liền chửi toáng lên: "Vương Tiểu Nhị, ngươi quả nhiên không muốn sống nữa rồi phải không? Bình thường xem ngươi thành thành thật thật, hừ, hôm nay lại dám động tới lão nương! Hắc..." Nhuế Tô gần như vung chân vung xông thẳng tới, nhưng nhìn thân thể ốm yếu của Vương Tiểu Nhị, Nhuế Tô thật không dám vung lên, với lực chân của mình, cú này có 80, 90% sẽ làm hắn đi đời nhà ma.

Nhuế Tô hậm hực thu hồi đôi chân thon dài đã vung lên của mình.

Vương Tiểu Nhị sắc mặt tái mét đột nhiên bình tĩnh lại, hơi run giọng kêu lớn: "Chị Nhuế, chị mau lại xem!" Nói xong chỉ màn hình trước mặt mình.

Nhuế Tô không cho học sinh gọi mình là "lão sư", nói như vậy sẽ nói nàng già (lão), mà thống nhất gọi là chị Nhuế!

Nhuế Tô bán tín bán nghi đi qua chỗ Vương Tiểu Nhị, vừa đi vừa lầu bầu: "Vương Tiểu Nhị, ngươi lần này nếu lừa bịp lão nương, hừ, lần này ngươi không chết thì cũng bị lột da..."

Tới trước màn hình của Vương Tiểu Nhị, Nhuế Tô cẩn thận quan sát, đây chính là phong cách của Nhuế Tô, chỉ cần là làm việc chính, tuyệt đối chuyên tâm.

Đột nhiên, Nhuế Tô giống như trúng tà, si ngốc nhìn chằm chằm màn hình, hai mắt trợn trừng!

Mãi mấy giây sau, Nhuế Tô giật mình tỉnh lại, lập tức giống như bị lửa đốt dưới chân, nhảy dựng lên, như gió lốc xông về vị trí đạo diễn chính của mình, vừa chạy vừa vội vàng nói: "Vương Tiểu Nhị, mau truyền dải tần của ngươi qua đây!"

Vương Tiểu Nhị vội vàng trả lời.

Khán giả bên ngoài đột nhiên phát hiện, gần như trên toàn bộ màn hình đều chỉ có 1 người!

Thí sinh phòng cải tạo số 5!

- A! Tôn Tuyết Lâm và A Tú phát hiện đầu tiên đồng thanh kêu lên ngạc nhiên, cánh tay trắng trẻo của A Tú khẽ bịt miệng lại, vẻ mặt 2 người đầy vẻ không tin.

Phòng cải tạo số 5! Đương nhiên là Diệp Trùng!

Tiếng kêu của 2 người vẫn chưa dứt, tất cả khán giả đồng loạt kêu lên kinh ngạc, Nhuế Tô vừa mới chuyển toàn bộ dải tần của tất cả màn hình trong trường sang hình ảnh phòng cải tạo số 5.

Mấy trăm ngàn khán giả toàn trường gần như đồng thời nhìn chằm chằm một màn làm cả đời họ khó mà quên được!

Đôi tay của gã đang tập trung tinh thần trên màn hình giống như là ma thuật, mỗi một linh kiện di chuyển trong tay hắn, như nước chảy mây trôi, không có chút ngưng trệ nào! Nhưng nếu như chỉ có như vậy, vẫn không làm tất cả mọi người đều kêu lên kinh ngạc như vậy, bởi vì đây chỉ là yêu cầu mà mỗi thợ cải tạo phải có.

Mà điều làm mọi người chấn kinh là tay của Diệp Trùng!

Tốc độ tay khủng khiếp vượt xa người bình thường của Diệp Trùng lần đầu tiên biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy! Diệp Trùng đáng thương vẫn hồn nhiên không biết gì. Nếu như hắn biết tốc độ tay của mình vì việc này mà bị tiết lộ ra ngoài, e là hối hận đến chết được!

Để lộ thực lực của mình dưới ánh mặt trời, Diệp Trùng cho rằng, đây không nghi ngờ gì là hành vi ngu xuẩn nhất!

Diệp Trùng căn bản không biết toàn bộ quá trình mình cải tạo quang giáp được truyền hình trực tiếp, không có Đinh Dĩ Ninh hỗ trợ, Diệp Trùng chỉ có dùng hết khả năng của mình để hoàn thàn lần cải tạo này! Đã hoàn toàn tập trung tinh thần, hắn hoàn toàn không chú ý tốc độ tay của mình kinh người tới thế nào!

Hai tay của Diệp Trùng linh hoạt giống như không phải tay của con người, ảnh của tay tuy rằng khá nhạt nhưng rõ ràng có thể thấy được, dưới sự hỗ trợ của ống kính hình nổi độ phân giải cao, không có bất cứ ai nghi ngờ tính chân thật của nó!

Toàn trường im lặng như tờ!

Trên không của sân vườn tĩnh lặng vang lên giọng nói cực kỳ hưng phấn của người thuyết minh: "Trời ạ, đây là một đôi tay thế nào vậy, tốc độ tay khủng khiếp thế này giờ lại xuất hiện trên người một thợ cải tạo! Nó đủ để làm cho tất cả học sinh khoa sư sĩ của toàn trường chúng ta xấu hổ! Dưới tốc độ tay kinh khủng thế này, thí sinh này còn có gì mà không làm được chứ?"

- Tôi vừa mới nhận được thông tin về thí sinh này, thí sinh của phòng cải tạo số 5 này tên là Diệp Trùng, năm nay mới 20 tuổi! Trời ơi, 20 tuổi! Tuổi này, nếu như trong trường chúng ta, vẫn chỉ có thể ở lớp cấp thấp thôi! Thật là làm người ta phải trầm trồ mà! Không nghi ngờ gì, hắn không phải là một thiên tài, mà là thiên tài trong những thiên tài! Diệp Trùng lại không phải là học sinh của trường chúng ta, trong ghi chép của hắn, thậm chí không có trải qua bất kỳ sự học tập nào, cho nên, tôi tin rằng, lời tôi vừa nói nhất định sẽ không có ai phản đối!

- Ha ha, hiệu trưởng thân của chúng ta cũng nhất định vừa nhận được thông tin của thí sinh này, bây giờ chỉ e rằng còn gấp hơn bất kỳ ai, hy vọng trận đấu mau kết thúc, ông ấy hiện giờ nhất định là 2 mắt đang sáng rực đây! Ha ha!

Khán giả toàn trường phát ra một trận cười đầy thiện ý!

- Trời! Tôi hiện giờ vừa nhận được báo cáo đo tốc độ tay của thí sinh Diệp Trùng, theo như kết quả cho biết, trong suốt quá trình vừa rồi, tốc độ tay cao nhất của thí sinh Diệp Trùng đạt tới mức kinh khủng là 3. 57 Hz! Trời, chẳng lẽ hắn có gắn động cơ lên chính tay mình sao?

Toàn trường lại đồng loạt hô lên kinh ngạc!

3. 57 Hz!

Sắc mặt mọi người đều chấn kinh! Đây là tốc độ con người có thể đạt tới sao?

Mà câu nói sau đó của người thuyết minh lại tạo nên một tràng cười của tất cả mọi người!

3. 57 Hz đối với Diệp Trùng mà nói, không hề coi là nhanh, hắn không hề có ý thức che giấu thực lực, chỉ là sự không quen thuộc của hắn với những máy móc cải tạo đó đã hạn chế tốc độ hai tay của hắn, dù sao, hắn chẳng qua chỉ ở nhà Đinh Dĩ Ninh vài ngày, có thể đạt tới mức độ này đã là vô cùng kinh người rồi!

Đột nhiên, một màn càng làm mọi người hưng phấn lập tức sắp diễn ra!

*****

Diệp Trùng hoàn toàn quên mình, vô cùng tập trung, không có Đinh Dĩ Ninh, sự chú ý của Diệp Trùng ngược lại càng thêm tập trung.

Sử dụng máy móc càng lúc càng thuần thục, tần suất của 2 tay Diệp Trùng cũng càng lúc càng nhanh, bóng tay vốn mờ mờ từng chút, từng chút đậm dần, mọi người há hốc mồm nhìn cảnh tượng dường như chỉ có thể thấy được từ trong phim điện ảnh!

- Tốc độ tay của thí sinh Diệp Trùng càng lúc càng nhanh, theo số liệu chúng tôi vừa có được, tốc độ tay của thí sinh Diệp Trùng đã đạt đến 3, 88 Hz, xem ra, dường như trạng thái của thí sinh Diệp Trùng càng lúc càng tốt, không biết cực hạn của thí sinh Diệp Trùng cuối cùng là bao nhiêu, đây đã là cực hạn của anh ta chưa? Không ai biết! Nhưng chúng ta có lý do để chờ mong sự biểu diễn càng thêm đặc sắc của cậu ta!

Tập trung tinh thần, làm cho đường nét cương ngạnh trên gương mặt vốn lạnh lùng của Diệp Trùng cũng trở nên nhu hòa hơn vài phần, tỏa ra một loại sức hút đặc biệt, ánh mắt ác liệt bình thường lúc này cũng mất sạch sát khí, thứ thể hiện ra là ánh sáng phát ra phản chiếu trí tuệ vô cùng! Phối hợp với động tác tự nhiên như không, lưu loát trôi chảy trên tay hắn, cả con người giống như kim cương được tẩy đi bùn dơ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ làm người ta chói mắt! Lúc này đây, không ai chú ý đến quần áo cũ kỹ trên người hắn, không ai quan tâm gương mặt không đủ anh tuấn của hắn, hắn là trung tâm của gió lốc trong học viện Lam Hải! Giờ phút này, hắn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cũng che lấp đi biểu hiện vô cùng kiệt xuất mà các thí sinh khác cố hết khả năng làm ra.

Bất tri bất giác, quang giáp cải tạo của Diệp Trùng cũng từ từ thành hình!

- Thứ chúng tôi hiện có là sơ đồ thiết kế do thí sinh Diệp Trùng đưa ra, cái này vốn phải đợi sau khi trận đấu kết thúc mới có thể lấy ra, nhưng nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ của chúng tôi, còn có sự chấp thuận đặc biệt của hiệu trưởng thân yêu của chúng ta, chúng tôi phải cố gắng hết sức mới lấy được sơ đồ thiết kế của quang giáp mà thí sinh Diệp Trùng hiện đang hoàn thành!

- Khi chúng tôi nhìn thấy bản sơ đồ thiết kế này, ý nghĩ trong đầu tất cả chúng tôi lúc đó là, cậu ta không hổ là một thiên tài trong những thiên tài! Nếu như nói, tốc độ tay khủng khiếp của thí sinh Diệp Trùng đại biểu cho sự tôi luyện của cậu ta đối với bản thân mình đạt tới mức độ làm người ta xuýt xoa, sơ đồ thiết kế thế này, đủ để cho mọi người biết, trí tuệ của cậu ta cũng kiệt xuất giống như vậy! Hơn nữa, điều, tôi muốn nói cho mọi người biết là, sơ đồ thiết kế của thí sinh Diệp Trùng được hệ thống đánh giá cải tạo quang giáp đánh giá là tối ưu, mà thiết kế của cậu ta, cũng chinh phục được mười hai vị kỹ sư cải tạp quang giáp cao cấp làm giám khảo, họ nhất trí đưa ra nhận định giống nhau của mình, tối ưu!

Oành! Khán giả toàn trường giống như vỡ tổ, loạn cào cào cả lên!

A Tú si mê nhìn hình ảnh nổi của Diệp Trùng trên màn hình khổng lồ, trong ánh mắt trong leo lẻo như nước hồ thu không biết đang suy nghĩ gì. Tôn Tuyết Lâm bên cạnh cúi đầu, vẻ mặt không ngừng biến hóa, lúc ửng hồng, lúc tái xanh, lúc thấp giọng lầm bầm, lúc lại nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cũng không ngừng dao động.

Người thuyết minh cười nói: "Tôi đang nghĩ, thí sinh Diệp Trùng có hay không lại cải tạo một cái quang não siêu cấp trong đầu?"

Phía dưới lại là một trận cười vang!

- Dấu ấn huy hoàng nhất trong 300 năm xây dựng học viện Lam Hải, hôm nay đã được sinh ra! Nhưng, làm người ta cảm thấy đáng tiếc là, người sáng tạo nên dấu ấn này lại không phải là học sinh của học viện Lam Hải! Điều này không thể không làm chúng ta tự hỏi lại mình! Giọng điệu thương xót của người thuyết minh làm rất nhiều học sinh của học viện Lam Hải trên ghế khán giả xấu hổ cúi thấp đầu.

- Được rồi, quay trở lại việc chính, chúng ta giờ hãy mổ xẻ một chút thiết kế có thể nói là hoàn mỹ này của thí sinh Diệp Trùng! Thí sinh Diệp Trùng bỏ qua cấu tạo chính là quang giáp hình người mọi người bình thường vẫn dùng, mà dùng ý nghĩ lấy máy bay (máy móc bay được) làm chính. Không thể không nói, sự lựa chọn này trong cuộc thi tiếp theo đây càng trở nên thực dụng. Bốn chi của quang giáp hình người trong cuộc thi tiếp theo lấy tốc độ làm mục tiêu chủ yếu không hề có tác dụng rõ rệt nào. Nhưng cậu ta cũng không lựa chọn cấu tạo máy bay xoay vòng trong ngoài ngược hướng hình dĩa tròn (giống đĩa bay ấy), mà lại chọn cấu tạo chính là hình mũi tên vô cùng cổ xưa lại không phải là trào lưu chính bây giờ.

- Động cơ chính nó dùng là Hỏa Liệt Điểu – III, đây cũng không phải là động cơ quang giáp trò lưu chính, cũng rất nhiều học sinh căn bản không có nghe qua cái động cơ này. Động lực của Liệt Hỏa Điểu – III mạnh mẽ, trọng lượng của nó chỉ bằng ½ trọng lượng động cơ quang giáp trào lưu chính cùng cấp, hơn nữa, phạm vi khống chế hướng của nó là lớn nhất trong quang giáp cùng loại, cái này lại có thể bổ sung mức độ lớn sự thiếu hụt trong việc khống chế phương hướng của cấu tạo chính hình mũi tên. Cho nên, tuy rằng nó có khuyết điểm tiêu hao năng lượng quá lớn, nhưng thí sinh Diệp Trùng vẫn lựa chọn cái quang giáp này như cũ.

- Hai cánh hông ở đầu mút quang giáp không hề giống cánh hông thông thường là những phiến mỏng hợp kim, mà trên nó có nhiều động cơ hỗ trợ, có thể thực hiện đổi hướng trong phạm vi lớn, nhưng điều này đòi hỏi sư sĩ điều khiển cái quang giáp này cực cao.

- Ngoài ra nó cũng không giống hoàn toàn loại mũi tên truyền thống, mà là thực hiện ưu hóa từ cơ sở có sẵn, thực hiện ưu hóa không khí động lực học mới nhất, làm cho hệ số cản gió của nó giảm 1/3 so với thiết kế ban đầu, sự cải tiến này, cũng thể hiện học thức lý thuyết căn bản thâm hậu của thí sinh Diệp Trùng, làm người ta khen ngợi a! Bây giờ lại có bao nhiêu thanh niên dưới 30 tuổi có hứng thú với lý thuyết căn bản chứ? Chứ đừng nói chi đến có thể có thành tích này!

- Hơn nữa, vị trí trọng tâm của quang giáp này cũng tuyệt diệu vô cùng...

Giọng nói của người thuyết minh chưa dứt, trên màn hình xảy ra sự thay đổi!

Tất cả cải tạo của Diệp Trùng đã hoàn thành, Diệp Trùng thấy thời gian hãy còn dư dả, liền phun sơn màu lam nhạt trên trên cái quang giáp này, hình dạng quang giáp quái dị làm người ta chép miệng khen lạ.

Đây chính là quang giáp Phi Lạc Diệp Trùng từng cùng Đinh Dĩ Ninh cải tạo!

Nhưng bề ngoài và quang giáp Phi Lạc lần trước có chút thay đổi, đây là Diệp Trùng lợi dụng khoảng thời gian này thực hiện ưu hóa một lần nữa loại quang giáp hình mũi tên này, đương nhiên, trong đó, Thương cũng đóng vai trò rất quan trọng. Thương từng tỏ sự bất mãn cực độ với mình về việc làm cu li, hơn nữa đối với việc Diệp Trùng cố ý né tránh kế hoạch bồi dưỡng điều bồi sư gì đó cũng tỏ ra vô cũng tức tối. Đương nhiên, cái này bị Diệp Trùng coi như không thấy.

Diệp Trùng giống như trời sinh chỉ có hứng thú với quang giáp, còn đối với điều bồi sư, Diệp Trùng cho rằng kiến thức khô khan, nhiều như sương mù trên biển, làm Diệp Trùng sợ ràng né không kịp!

Thương cũng chỉ có than vãn vài câu, dù sao, điều bồi sư nếu như không thực hiện làm thực tế, cũng thật sự là quá khô khan!

Diệp Trùng suy đi nghĩ lại, rồi phun lên thân quang giáp 2 chữ "Phi Lạc"! Thiết câu ngân hoạch, uy nghiêm đáng sợ! Diệp Trùng tiện tay quăng bình xịt đi, tuyên cáo rằng quang giáp Phi Lạc đã hoàn thành!

Người thuyết minh dí dỏm nói: "Động tác vừa rồi mọi người ngàn vạn lần đừng học theo! Mọi người không được tùy tiện quăng đồ vật lung tung, một khi bất cẩn trúng người thì không tốt đâu, cho dù không trúng người, nhưng trúng phải cỏ cây hoa lá cũng không hay ho gì!"

Không thể không nói vận may của Diệp Trùng quả thật không tồi, tất cả linh kiện trong mỗi phòng cải tạo đều không hề giống nhau, mà còn có một số bộ phận được cung cấp ngẫu nhiên, giống như Hỏa Liệt Điểu - III của Diệp Trùng, lần này xuất hiện ở chỗ này hoàn toàn là may mắn!

Diệp Trùng nhẹ nhàng sờ bề mặt quang giáp sáng bóng, ánh mắt chăm chú đầy thâm tình làm dậy lên tiếng hét của vô số thiếu nữ!

Một màn tiếp theo làm mọi người kinh hãi!

Diệp Trùng xoay mình, chui vào buồng lái của Phi Lạc!

Y muốn làm gì? Trong lòng mọi người đều nổi lên câu hỏi đó! Ngay cả người thuyết minh cũng ngừng thở, mắt không chớp, chăm chú nhìn màn hình, sợ rằng sẽ bỏ qua một chi tiết nào đó!

Quang giáp Phi Lạc ầm ầm khởi động!

Trái tim mọi người đập mạnh! Hắn muốn tự sát ư? Trời! Đây là chỗ nào? Đây là ở trong phòng cải tạo, hắn bây giờ cách tường chỉ có 150 mét, khoảng cách 150 mét, với quang giáp thông thường có tốc độ 2 Hz, cũng tuyệt không tới thời gian 1 giây.

Không phải là tìm chết chứ!

Thiếu nữ trên ghế khán giả thất thanh hét lên, thậm chí có không ít người nhắm tịt mắt lại, không nhẫn tâm nhìn quang giáp xảy ra đụng chạm mạnh mà vỡ tan từng mảnh, kết cục trực tiếp hóa thành một đống thịt vụn của Diệp Trùng!

Ngay cả người thuyết minh cũng nhịn không được phát ra một tiếng la hoảng!

Trong phòng cải tạo nhỏ hẹp, quang giáp bay với tốc độ cao làm người ta kinh tâm động phách!Một sự kích thích chưa từng có nổ bùng trong đầu óc tất cả mọi người.

Hắn điên rồi sao? Chẳng lẽ muốn trước khi chết biểu diễn một màn hoành tráng? Mấy người dự thị đố kỵ với Diệp Trùng có mặt, ai cũng cười lạnh trong lòng!

Đột nhiên, quang giáp Phi Lạc của Diệp Trùng giống như một tia chớp màu lam, đột nhiên biến mất trước mặt mọi người!

Nhưng, va chạm trong suy nghĩ của mọi người không hề xảy ra!

Quang giáp Phi Lạc màu lam nhạt mạnh mẽ dừng lại, chỉ cách tường có 2 mét! Xung đột thị giác mãnh liệt đánh vào tâm linh mỗi người, sự thay đổi đột ngột từ cực động sang cực tĩnh làm trái tim của tất cả mọi người đều như đột nhiên bị co thắt lại!

Đây, đây có thể sao? Trong khoảng cách 150 mét, có người điều khiển quang giáp đua tốc độ đạt tới tình độ như thế này?

Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Đây nhất định là trùng hợp! Đúng! Là may mắn!

Đây là suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người!

Ngay cả người thuyết minh cũng thở phào ra: "May mắn của thí sinh Diệp Trùng cũng thật là tốt, trong khoảng cách như vậy mà cũng có thể dừng lại được, thật là không còn gì để tả! Xem ra ông trời cũng không nhẫn tâm để một thiên tại yểu mạng như vậy! Nhưng loại tính cách lỗ mãng này của thí sinh Diệp Trùng, nên thay đổi mới tốt! Hệ thống đệm chống va đập bằng chất lỏng của quang giáp đua tốc độ vô cùng thô sơ, không hề đủ để bảo vệ an toàn tính mạng của sư sĩ trong quang giáp trước loại va chạm này! Hy vọng mọi người lấy đó làm gương, quý trọng sinh mạng!"

Cách nói của người thuyết minh lập tức được gần như mọi người đồng ý!

Đương nhiên, chỉ là gần như, trong biển người, ngẫu nhiên có vài ánh mắt lóe lên làm người ta khiếp sợ.

Diệp Trùng giống như không có việc gì, nhảy ra khỏi quang giáp Phi Lạc, sắc mặt bình thường, không hề có chút thay đổi nào, giống như việc vừa rồi chẳng qua chỉ là một việc nhỏ không đáng kể. Vẻ mặt Diệp Trùng lại hồi phục vẻ thờ ơ, lãnh khốc như bình thường, vẻ mặt này lại làm dậy nên tiếng la hét của một bộ phận kha khá thiếu nữ!

Nhưng, cái này không hề có quan hệ với Diệp Trùng, Diệp Trùng đi tới trước quang não, tuyên bố mình cải tạo hoàn thành!

Chú thích:Trong thời đại này, có rất nhiều thứ có thể bay được, máy bay, phi thuyền, quang giáp, đĩa bay... Ngay cả một tòa nhà cũng có thể trôi nổi được nhờ hệ thống phản trọng lực. Vì thế, trong truyện này, khi nói tới máy bay tức là những thứ máy móc bay được, tiếng hoa là phi hành khí (Khí ở đây là cơ khí, máy móc, không phải là không khí).

Trong chương này có đề cập đến cụm từ "Thiết câu ngân hoạch", đó chính là biệt hiệu của Trương Thúy Sơn, cha của Trương Vô Kỵ, bởi vì Trương Thúy Sơn sử dụng một cái thiết câu và một cây bút bằng bạc. Đồng thời một tuyệt chiêu của Trương Thúy Sơn là dùng bút để đối địch, chắc mọi người cũng nhớ việc Trương Thúy Sơn dùng bút khắc bài thơ về Đồ Long Đao trên vách đá trong lần gặp Kim Mao Sư Vương đầu tiên, có lẽ cụm từ này dùng để mô tả nét chữ đẹp, có lực, uyển chuyển... giống như Trương Thúy Sơn dưới ngòi bút của Kim Dung.

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)