← Ch.145 | Ch.147 → |
Khải Kỳ rất không thích lời nói của Càn Kình. Mỗi lần mở miệng đều có bộ dạng tùy ý, thật khiến người ta chán ghét:
- Chiến sĩ Hàng Ma bình thường, trừ khéo mồm khéo miệng ra, còn có cái gì?
- Ngươi cứ nói đi?
Trong giọng nói có chút tức giận cũng không lớn, nhưng lọt vào trong tai mọi người lại giống như sấm dậy, giống như trời sắp sụp xuống.
Lôi Địch lên tiếng! Lôi Địch cũng không phải là chiến sĩ Huyết Mạch. Trên mặt người bảo vệ Áo Khắc Lan hiện ra sự tức giận không nhỏ. Câu nói vửa rồi đã chọc giận tới vị chiến sĩ cũng không thức tỉnh lực lượng huyết mạch này.
Khải Kỳ khom lưng cung kính cúi đầu về phía Lôi Địch biểu thị lời xin lỗi. Ngày hôm nay mình vẫn chưa phải là đối thủ của Lôi Địch, tùy tiện đắc tội hắn sẽ đặc biệt phiền phức:
- Ta xin lỗi ngài vì lời nói vừa rồi.
Lôi Địch nhắm mắt lại không nhìn tình huống trong sân nữa. Tát Bác Ni trầm giọng tuyên bố:
- Trận quyết đấu thứ hai của ngày hôm nay, bắt đầu...
Âm thanh còn vang vọng trong không trung, thân thể Khải Kỳ hơi chao đảo một cái, hai bên mặt chợt hiện lên một vạch vằn màu đen. Con ngươi biến thành một đường màu đen dựng thẳng. Hai răng nanh phía dưới chợt dài ra. Cơ bắp trên thân thể cũng nhanh chóng nổi lên giống như những cái roi. Khí tức cuồng dã từ trong thân thể tản ra ngoài.
- Huyết mạch chiến thân!
Khải Kỳ không chút khinh thường, trong phút chốc thôi động lực lượng trong huyết mạch Lôi Báo, chiến thân thức tỉnh huyết mạch Lôi Báo sơ cấp. Trong nháy mắt khí tức chiến sĩ Hàng Ma lên đến Hàng Ma ngũ chiến!
Trong nháy mắt, mọi người cảm giác Khải Kỳ đứng ở trung tâm vòng quyết đấu, giống như một con huyết ma thú hình người!
Ngao!
Dường như có tiếng báo tức giận gầm lên từ trong núi rừng truyền đến! Khải Kỳ vươn cổ, đầu đưa về phía. năm ngón tay cầm đao bỗng nhiên dùng sức. Hai cánh tay hơi chống sang phía bên cạnh, chân phải vừa nhấc, chân trái đã hạ xuống mặt đất, khiến nền đá dưới chân vỡ nát, giành chém trước! Trong chớp mắt, cổ tay phải cầm chiến đao vươn ra, đao kình gào thét đập tới trước mặt!
Hắn giống như một con báo đi săn đột nhiên tiến tới trước mặt, một tay giống như giấu móng vuốt ở bên hông chưa phát ra, có thể công kích bất cứ lúc nào. Tay kia cầm chiến đao dùng lực chém ngang, nhắm thẳng vào cổ Càn Kình.
Huyết mạch chiến thân, báo đấu kỹ, cửu kích trảm nham!
Khải Kỳ thi triển huyết mạch chiến thân bạo phát, không chỉ thay đổi ngoại hình, ngay cả cơ năng của thân thể cũng được cải biến. Hơi thở phun ra nuốt vào tự nhiên biến thành con báo rít gào.
Chiến sĩ Huyết Mạch cường đại, cho tới bây giờ đều không phải chỉ là lời nói suông.
Càn Kình trầm mặc tiến tới, khom chân, thân thể hơi cúi dưới. Thực lực Hàng Ma ngũ chiến cũng nhanh chóng chuyển động ở trong người. Cơ bắp phía sau lưng nổi lên hiện rõ dưới lớp y phục. Hai tay nắm chặt Trảo Mã Đao đánh xuống dọc theo đường trung tâm của Khải Kỳ, vừa lúc đánh vào chiến đao trong tay Khải Kỳ.
Bảy thức Huyết Chiến trong Phá Giáp chống lại cửu kích trảm nham trong Khai Sơn.
Đao kình của Khải Kỳ chưa đi hết, còn lưu lại chút lực. Khi Trảo Mã Đao của Càn Kình chém xuống, cổ tay đột nhiên dùng sức, đấu lực nơi cổ tay, khuỷu tay, vai liên tục bạo phát. Xương chấn động vang lên những tiếng rắc rắc.
Mượn ba đốt ngón tay liên kết dùng sức bạo phát đấu khí. Trong nháy mắt hướng đi chiến đao Khải Kỳ nhanh hơn mạnh hơn. Cho dù là chiến mã cũng có thể chém thành hai khúc, va chạm với Trảo Mã Đao của Càn Kình.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm chói tai. Các đốt ngón tay của Khải Kỳ lại vang lên tiếng xương rạn.
Sàn nhà trong bán kính ba thước xung quanh hai người đồng thời chấn động, bụi bặm bay lên cao.
- Mạnh như vậy sao? Hắn cũng là Hàng Ma ngũ chiến? Sao có thể như vậy được?
Khải Kỳ cả kinh. Một trong số những ưu thế của chiến sĩ Huyết Mạch chính là huyết mạch chiến thân! Điều này cho tới bây giờ không chỉ là biến hóa ngoại hình, không chỉ là kích thích lực lượng huyết mạch bạo phát đấu khí, quan trọng hơn vẫn là cường hóa thân thể! Phát lực và sức chịu đựng đều có tăng cường rất lớn.
Hai đao va chạm vào nhau, Khải Kỳ chẳng những không dựa vào đấu khí lực bạo phát đẩy lui Càn Kình, ngược lại còn bị đấu khí và lực lượng đẩy ngược, chấn động các đốt xương cánh tay. Hổ khẩu đau đớn giống như sắp bị xé rách. Hai châm bám trên mặt đất chợt có chút không thực.
- Lui cho ta!
Càn Kình quát lạnh một tiếng, cũng không nâng cao Hàng Ma ngũ chiến tới Lục Chiến, thắt lưng hợp nhất đẩy tốc độ quay của Hàng Ma ngũ chiến nhanh hơn. Trảo Mã Đao dùng sức ép xuống! Lực lượng san núi lấp biển từ chiến đao truyền đến. Hai chân Khải Kỳ không chịu được lui về phía sau năm bước. Hai chân theo lực quán tính, thông với thắt lưng, vừa đỡ vừa lui về phía sau. Sàn sân nơi hắn đi qua đều nổ tung.
Tay Càn Kình giữ chặt Trảo Mã Đao đè nặng về phía Khải Kỳ điên cuồng lao tới. Hai thanh chiến đao đấu sức, phát ra những tiếng kim loại ma sát chói tai, giống như hai con dã thú đang cắn xé lẫn nhau, phát ra tiếng rít gào trầm thấp.
- Ngươi chỉ có chút năng lực như vậy sao sao?
Càn Kình ép Khải Kỳ một đường điên cuồng lui lại. Lần đầu tiên cảm giác được lợi ích của lực bạo phát do tốc độ đấu khí quay mang lại. Trong trường hợp cùng là Hàng Ma ngũ chiến, lực đạo xoay tròn kích phát lực lượng đấu khí trong lúc khinh xuất, gần như có thể nói là ép đối thủ một đầu.
Lui, lui, lui, lui, lui!
Khải Kỳ vừa liên tục lui lại, khiếp sợ và tức giận trong lòng trộn lẫn, Hàng Ma ngũ chiến chiến thân huyết mạch Lôi Báo lại bị một chiến sĩ Hàng Ma bình thường ép tới mức liên tiếp lui về phía sau! Mặc dù huyết mạch Lôi Báo không xét về lực lượng tăng trưởng, ưu thế so với chiến sĩ Hàng Ma bình thường vẫn hết sức rõ ràng.
- Đây là chiến sĩ Huyết Mạch sao?
Trảo Mã Đao đè nặng lên chiến đao của Khải Kỳ. Càn Kình vừa đón, vừa ổn định không ngừng bước về phía trước, hoàn toàn không cho Khải Kỳ có cơ hội rút đao.
Trong nháy mắt, Khải Kỳ đã lui lại vài chục bước. Khoảng cách giữa phía sau lưng với tường viện càng ngày càng gần. Nếu thật sự không dừng lại, áp lưng vào tường, cán cân thắng bại sẽ hoàn toàn nghiêng đến phía Càn Kình.
Khải Kỳ trừng mắt với Càn Kình, khóe mắt đều đã bắn ra hoa máu. Đường đường chiến thân huyết mạch Lôi Báo lại bị một chiến sĩ Hàng Ma bình thường đè ép! Hơn nữa hắn vẫn còn dư lực, trong lúc chiến đấu còn có thể mở miệng lên tiếng?
Quay đầu lại thoáng nhìn về phía bức tường rất nhanh sẽ tới gần, tức giận trong lòng Khải Kỳ liên tục tăng vọt. Không ngờ lại bị một chiến sĩ Hàng Ma bình thường ép cho phải sử dụng kỹ năng huyết mạch đặc biệt!
Trong chớp mắt sinh tử, Khải Kỳ cũng không đoái hoài tới vinh quang của chiến sĩ Huyết Mạch, cổ chân liên tục chuyển động lui về phía sau. Thân thể dường như trượt trên mặt đất. Một chân giẫm mạnh xuống một cái, nặng nề đánh nát một phiến đá. Hai vai ngăn thân thể trượt nghiêng sang một bên, gào thét dựa vào Trảo Mã Đao ép tới, nhanh như gió xuất hiện ở bên hông Càn Kình.
Lực lượng huyết mạch Lôi Báo, tốc độ Lôi Báo!
*****
Máu toàn thân Khải Kỳ sôi trào, đấu khí ở trong đấu mạch kích động giống như đao róc xương. Tốc độ thân thể di chuyển gần như tăng gấp đôi so với trước! Chiến đao trong tay không chút lưu tình chém về phía đầu Càn Kình!
- Chết!
Khải Kỳ phát ra một tiếng rít gào, phát tiết đau đớn trong cơ thể mình, phát tiết lửa giận bị Càn Kình đè nặng đánh. Tốc độ của Lôi Báo là một loại đấu kỹ huyết mạch, chiến sĩ Hàng Ma bình thường không cách nào tưởng tượng được! Một đao chém xuống, thậm chí sớm nghe thấy được đầu Càn Kình chặt xuống, bắn ra máu tươi.
- Chưa chắc!
Bước chân Càn Kình không ngừng chạy. Tất cả cơ bắp trên thân thể phối hợp với đấu khí chuyển động một cách cổ quái. Lời nói còn vang vọng trên không trung, người đã hóa thành một hư ảnh.
Chiến đao của Khải Kỳ nhanh như gió mạnh. tốc độ của Càn Kình còn nhanh hơn so với gió mạnh, chiến đao chỉ cắt tới hư ảnh.
- Thật nhanh!
- Thật nhanh!
Hai người Lôi Địch và Tát Bác Ni khiếp sợ vịn vào tay ghế đứng lên, kinh ngạc nhìn Càn Kình di chuyển nhanh chóng trong nháy mắt đó. Hàng Ma ngũ chiến làm sao có thể đạt được tốc độ như vậy?
- Vạn Ảnh!
Thân thể Càn Kình giống như làn khói xanh, xuất hiện ở phía sau Khải Kỳ. Trảo Mã Đao không chút lưu tình nện xuống đầu. Giọng nói lạnh lùng lập tức truyền vào trong tai Khải Kỳ:
- Đây là tất cả của ngươi sao?
Hai tay Khải Kỳ giơ cao thân đao, đẩy chiến đao lên quá đỉnh đầu. Hai chân khụy xuống, đứng trung bình tấn đỡ được một đao này!
Tiếng kim loại va chạm vang lên. Lòng bàn tay Khải Kỳ bị xé rách. Máu tươi từ trong vết thương bắn ra. Hai tay, hai vai thậm chí hai chân trong nháy mắt chịu áp lực cực lớn. Ngay cả xương cốt trật khớp từ bên trong thân thể của hắn không ngừng phát ra. Nền sân dưới chân liên tục vang lên tiếng rạn vỡ. Đá vụn dưới áp lực cường đại trùng kích, từ dưới mặt đất văng lên.
Ầm!
Chân sau của Khải Kỳ quỳ trên mặt đất, ngực nóng bỏng như nuốt phải than nóng. Máu trong người cuộn trào mãnh liệt. Hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Trong mũi và lỗ tai đồng thời rỉ ra một dòng máu.
Keng keng!
Vị trí chiến đao bị Trảo Mã Đao chém xuống nhanh chóng tách ra một vết nứt nhỏ, dùng mắt thường cũng có thể thấy được. Trong nháy mắt, một tiếng kim loại vang lên. Nửa đoạn đao gãy bay ra ngoài, Trảo Mã Đao không hề dừng lại, tiếp tục lao về phía cổ họng Khải Kỳ.
- Càn Kình!
- Dừng tay!
Lôi Địch và Tát Bác Ni đồng thời quát lớn. Trảo Mã Đao của Càn Kình dừng ở cổ Khải Kỳ. Lưỡi đao sắc bén cắt ra lớp da trên cổ hắn. Máu tươi từ lưỡi đao nhỏ xuống mặt đất trước mặt hắn.
Trong sân yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở ồ ồ của Khải Kỳ, ngoài ra còn có tiếng máu từ cổ hắn, tiếng mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống mặt đất.
Đau đớn kịch liệt cắn xé từng tấc trên thân thể hắn. Xương cốt dưới sự trùng kích có ít nhất mấy chỗ trật khớp. Hổ khẩu hoàn toàn rách toạc. Đấu khí nhảy vào trong cơ thể giống như hỏa tiễn phóng tán loạn khắp nơi. Đấu khí vừa xông vào lại tổ chức lại, dập tắp những ngọn lửa trong người.
Đau đớn trên thân thể so với đả kích về mặt tinh thần, thực sự không tính là gì.
Tinh thần Khải Kỳ hoàn toàn tan vỡ. Huyết mạch chiến thân khiến hắn kiêu ngạo, nhưng bất luận là đấu khí lực hay man lực trùng kích đều kém hơn một chiến sĩ Hàng Ma bình thường? Tốc độ Lôi Báo khiến vô số chiến sĩ Hàng Ma khiếp sợ lại không đuổi kịp tốc độ của đối phương? Đấu Binh dùng số tiền lớn mua về, không ngờ trong lúc chiến đấu, bị đại đao của đối phương chém gãy...
Cái này... cái này...
Tự hào và lòng tin của Khải Kỳ trong hai năm qua, trong nháy mắt đã hoàn toàn bị nghiền nát. Toàn thế giới giống như đều đang nhanh chóng xoay tròn điên đảo.
Những người được Khải Lặc dẫn tới, mặt xám như tro đất. Không ngờ chiến sĩ Huyết Mạch Khải Kỳ lại thất bại! Nếu như không phải thành chủ và người bảo vệ thành thị ngăn cản, sợ rằng Khải Kỳ có thể đầu rơi xuống đất.
- Đấu Binh của ngươi chỉ thuộc dạng thứ phẩm.
Càn Kình tiếp tục đặt đao ở trên Khải Kỳ thản nhiên nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta vừa rồi chỉ ép ngươi thôi sao? Ngươi nhầm, ta chỉ muốn phế đao của ngươi! Lực trùng kích tác dụng ở chỗ tỳ vết trên Đấu Binh của ngươi, kết quả hẳn là phải như vậy.
Khải Kỳ căn bản không nghe được lời Càn Kình nói. Hai năm vinh quang trong nháy mắt đã đánh mất, giam cầm chính mình trong thế giới tinh thần của mình, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đoạn đao gãy trên mặt đất.
- Càn Kình!
Khải Lặc ngồi dưới đất cuối cùng đã kịp phản ứng:
- Ngươi dám động vào Khải Kỳ một chút thử xem? Ngươi biết sư phụ của hắn là ai không?
Càn Kình hơi nhíu mày. Tại sao lại nói tới sư phụ rồi? Đồ đệ đánh không lại, sẽ mang sư phụ ra dọa người sao?
- Càn Kình.
Lôi Địch nhẹ nhàng khoát tay áo:
- Thôi đi. Sư phụ Khải Kỳ là Kim Trạch Thiên Lục của Hàn Lập Châu...
- Hàn Lệ Thiên Vương?
Càn Kình rướn mày, không nghĩ tới Khải Kỳ lại xuất thân từ một địa vực tương đối thần kỳ như vậy.
Hoàng triều Chân Sách gồm tám châu ba mươi lăm tỉnh. Một tỉnh trong đó là tỉnh Hàn Lệ. Nhưng bởi vì tỉnh Hàn Lệ này nằm ở biên thùy phía đông của hoàng triều, bất luận là kinh tế hay văn hóa thậm chí vũ lực đều tương đối lạc hậu. Tính cách người có đó đặc biệt tự ti, đối bất cứ chuyện gì cũng đặc biệt mẫn cảm. Mỗi khi trong tỉnh này xuất hiện một nhân vật nổi danh trong lĩnh vực nào đó, lập tức sẽ được nâng đến tận trời.
Hoàng triều Chân Sách lấy chiến lập quốc, coi trọng nhất chính là chiến lực của chiến sĩ. Ở các châu đều có chiến sĩ cường đại xuất hiện. Điều này vẫn chỗ khiến tỉnh Hàn Lệ tự ti. Mãi đến khi Kim Trạch Thiên Lục xuất hiện, mới có thể khiến người tỉnh Hàn Lệ tự hào, đồng thời mãnh liệt yêu cầu tỉnh Hàn Lệ trở thành châu thứ chín của hoàng triều Chân Sách, Hàn Lệ Châu!
Kim Trạch Thiên Lục còn được người Hàn Lệ Châu nâng lên thành Hàn Lệ Thiên Vương. Trong đó có chín chiến sĩ hắn tự mình chỉ dẫn. Hiện tại cũng có mấy người đang xông pha ngoài chiến trường Nhân Ma, tạo dựng được chút thành tích.
Ban đầu Hàn Lệ Châu nằm trong Hoàng Thổ Châu, cũng không thích những tỉnh đặc biệt trong bản châu gây chuyện, bởi vậy dứt khoát báo lên hoàng triều, cuối cùng nhận được sự tán thành của hoàng đế.
Chuyện này đã trở thành trò cười cho tám châu. Cũng chỉ có người Hàn Lệ Châu nói về chuyện này, bao giờ cũng cảm thấy đặc biệt kiêu ngạo. Mỗi khi thấy người của tỉnh khác, thường ngẩng đầu thật cao, bộ dạng khinh thường đối phương, cho rằng người tỉnh khác là loại nhu nhược.
- Thôi đi, Càn Kình. Ngươi đã thắng.
Lôi Địch than thở:
- Tài sản của La gia ngươi đã bảo vệ được. Khải gia còn có thể đánh cược một số tiền lớn với ngươi. Cần gì phải đi đắc tội Kim Trạch Thiên Lục? Hắn và đệ tử của hắn, cho tới bây giờ đều đặc biệt bao che khuyết điểm. Không nên chém giết nữa.
Tát Bác Ni phối hợp với Lôi Địch, khiếp sợ trong lòng rất lâu không giảm xuống. Càn Kình trước mắt này không phải là chiến sĩ Huyết Mạch, không ngờ chưa tới mười chín tuổi đã là Hàng Ma ngũ chiến?
Quái thai! Nếu như may mắn, mười năm nữa trong tương lai, hắn thậm chí có cơ hội trùng kích đến Hàng Ma cửu chiến! May là chưa thực sự trở mặt với hắn.
- Kim Trạch Thiên Lục?
Càn Kình mặt nhăn nhíu mày:
- Hàn Lệ Thiên Vương?
- Được rồi, Lôi Địch tiên sinh, nếu ngài đã lên tiếng, như vậy ta nghe theo lời đề nghị của ngài, không giết hắn nữa.
Trong lúc mọi người đang thở phào nhẹ nhõm, Càn Kình liếc mắt nhìn những mảnh vải trắng treo trong linh đường một chút, năm ngón tay đột nhiên nắm lại, lực lượng lớn khiến không khí vặn vẹo, một quyền dứt khoát đánh trúng cổ Khải Kỳ. Trong nháy mắt lực lượng cường đại va chạm khiến một tiếng xương vỡ vụn vang lên, tạo thành âm nhạc khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại:
- Ta lấy tay đánh chết.
Càn Kình nói ra mỗi chữ mỗi câu, bàn tay bóp nát cổ Khải Kỳ. Hắn vẫn nhìn mọi người, cánh tay giơ lên. Ngón tay chỉ về phía này quan tài lớn lạnh lùng quát:
- Bằng hữu ta! Hắn nằm ở nơi đó! Hắn nằm ở nơi đó nhìn ta!
- Hắn đã trêu chọc ai? Hắn đã phạm vào lỗi gì? Bởi vì thừa kế gia nghiệp lớn? Đây chính là lỗi của hắn? Hắn đáng chết sao? Cái chết của hắn rốt cuộc xảy ra thế nào, tin tưởng mọi người đều hiểu rất rõ ràng!
Ánh mắt Càn Kình như đao phong. Tát Bác Ni đưa mắt sang một bên, tránh không đối diện với hắn. Dưới ánh mắt của Càn Kình, Khải Lặc đều nhìn tránh sang chỗ khác hoặc cúi đầu, không dám tiếp xúc.
- Tốt, tất cả mọi người đã hiểu rất rõ!
Ngực Càn Kình phập phòng kịch liệt:
- Càn Kình ta không phải là pháp luật. Ta không quản được nhiều chuyện tương tự với La mập. Nhưng La mập là bằng hữu ta. Chuyện của hắn phát sinh, không ai quản, pháp luật cũng không đưa tay hỗ trợ? Tốt lắm! Ta tự mình tới quản! Đoạt tính mạng người khác, còn dám tìm tới cửa quyết đấu mưu đoạt gia sản? Bất luận trước đây Khải Kỳ ngươi có tham dự vào cái chết của La mập hay không, nhưng ít ra lần này ngươi tham dự. Nếu tham dự, hẳn là phải hiểu được hậu quả có khả năng phát sinh thế nào!
- Ha hả... Hắn nhìn ta...
Trong giọng nói của Càn Kình mang theo vài phần đau thương, giống như đang nói chuyện với chính mình, khẽ gật đầu:
- Hắn nhìn ta, hắn nằm ở nơi đó nhìn ta.
Biểu tình của mọi người trong sân không giống nhau. Tát Bác Ni trầm mặc không nói gì. Lúc này, vẻ bất mãn trên mặt Lôi Địch lúc đầu, dần dần trở nên thành kính phục. Trai hiền nên đứng ra gánh vác!
Sắc mặt người của Khải gia vẫn xám như tro tàn. Cổ Nguyệt Gia Anh khẽ vỗ tay. Nam nhân nên có chút tâm huyết.
Giờ phút này, trong viện vang lên tiếng khóc bi thương của La Thanh Thanh. Nàng xụi lơ quỳ trên mặt đất, hai tay ôm lấy khuôn mặt khóc rống lên.
Chết, đều chết hết...
Chiến sĩ Hàng Ma Cách Lan chết. Ma pháp sư cường đại Cách Lâm Bàn chết... Ngay cả chiến sĩ Huyết Mạch Khải Kỳ cũng đã chết...
Khải Lặc xụi lơ ngồi dưới đất, trong ánh mắt lộ vẻ u ám. Tinh anh chủ lực do Khải gia phái ra, ở đây chưa đến hai ngày, tất cả đều không còn... Tất cả đều không còn nữa...
- La gia quyết đấu cùng Khải gia, trận thứ hai người bảo vệ La gia Càn Kình thắng.
Giọng nói của Tát Bác Ni lại vang vọng trong sân rộng:
- Kế tiếp, hai bên tiến hành trận quyết đấu cuối cùng của ngày hôm nay. Mời ma pháp sư và chiến sĩ hai bên cùng tiến vào trận.
Đám chiến sĩ phía sau Khải Lặc ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, đùn đẩy lẫn nhau. Tất cả không ngừng lui về phía sau. Có người đưa ánh mắt về phía ma pháp sư duy nhất còn lại, cũng thấy ma pháp sư này lui về phía sau.
Nói đùa! Càn Kình ngay cả chiến sĩ Huyết Mạch cũng đánh chết, hơn nữa biết rõ đối thủ có thân phận là đồ đệ của Kim Trạch Thiên Lục vẫn sử dụng thủ đoạn độc ác giết người. Đi tới không phải là muốn chết sao?
Ma pháp sư Mễ Tư nhìn Càn Kình, luôn có một cảm giác kỳ quái. Người trẻ tuổi cầm Trảo Mã Đao trong tay, hiện tại giống như ma thú ở trong nơi hoang dã bảo vệ trứng chúa phía sau. Cho dù đối mặt với người thám hiểm săn ma cường đại hơn nữa, cũng sẽ vì trứng chúa phía sau lưng, mà liều cả tính mạng.
Bích Lạc vẫn còn đang hôn mê. Trong sân chỉ có một mình Càn Kình đứng ở trong vòng chiến. Trảo Mã Đao trong tay hắn phản xạ ánh sáng mặt trời, bắn ra hàn quang.
Tát Bác Ni chuyển lực chú ý sang phía Khải gia. Các chiến sĩ đã lui ra tới cửa. Một khi lên tới chiến trường Nhân Ma, biết rõ phải chết vẫn hăng hái chiến đấu, cái chết đó chính là vinh quang! Chết ở chỗ này sẽ không có cơ hội nhận được vinh quang.
- Không ai lên sao?
Tát Bác Ni hỏi một câu mà ngay cả bản thân cũng cho rằng mình nói nhảm. Hắn lại giơ tay lên tuyên bố:
- Như vậy, trong trận quyết đấu lần này giữa La gia và Khải gia, lấy La gia toàn thắng ba trận kết thúc.
- Tiên sinh Khải Lặc, ngươi còn nhớ rõ chúng ta đánh cược thế nào không?
Mắt Càn Kình bình tĩnh nhìn xuống Khải Lặc:
- Chắc hẳn Khải gia không đến mức muốn giật nợ chứ? Chúng ta có thành chủ đại nhân làm chứng.
Tiếp xúc với ánh mắt của Càn Kình, Khải Lặc vô thức cúi thấp đầu. Không có chiến sĩ Huyết Mạch Khải Kỳ và ma pháp sư Cách Lâm Bàn bảo vệ, ở trước mặt Càn Kình hắn yếu chẳng khác gì một con kiến. Trên khuôn mặt nhát gan dại ra, đâu còn như lúc đến nhà hôm qua, ra lệnh thủ hạ một cước đá văng cửa viện, cao ngạo bước vào. Hắn còn đâu người tổng phụ trách Khải gia tại thành Áo Khắc Lan nữa.
- Ta không có nhiều tiền như vậy...
Khải Lặc cúi đầu, cảm giác hít thở không thông, dùng sức hít sâu hai cái. Lần đầu tiên hắn cảm giác lúc nói chuyện lại khó khăn như vậy.
- Tiền? Ngươi nghĩ, ta đang đòi tiền ngươi sao?
Mặt Càn Kình vẫn bình tĩnh như nước, giống như đang nói chuyện phiếm với người quen ở ven đường. Nhưng sau một khắc, chân của hắn nhấc lên, đá nát đầu Khải Lặc.
Càn Kình tới thu nợ. Nếu như Khải Lặc không có tiền, vậy hắn đi tìm Khải gia đòi tiền. Có thành chủ Áo Khắc Lan làm chứng, hắn cũng không tin Khải gia có thể thực sự không biết xấu hổ không nhận. Về phần Khải Lặc? Hắn bộ dạng nghèo túng sẽ không khiến người vui vẻ. Cho dù quỳ trên mặt đất khóc lớn cầu xin tha thứ, cũng chỉ có thể khiến người ta nhìn chướng mắt, cũng sẽ không được cảm giác tinh thần được thỏa mãn.
Tất cả những điều này đối với hắn mà nói, chính là một trận quyết đấu và chuyện thu nợ. Chuyện quyết đấu đã làm xong, như vậy trong phần thu nợ có tính mạng của Khải Lặc. Tất nhiên hắn cũng phải lấy đi! Cái chết của La Lâm có liên quan với Khải gia. Như vậy Khải Lặc nhất định đóng vai diễn quan trọng. Khải Kỳ cũng chết. Tất nhiên cũng sẽ không lưu Khải Lặc lại.
Nếu không phải muốn thanh toán ngay cả trên phương diện tiền tài, Càn Kình thậm chí không có hứng thú nói với Khải Lặc dù chỉ một lời.
Không thống khổ đau thương và kêu la thảm thiết, cũng không có nhiều người uy hiếp trước khi chết, ví dụ như ta làm ma cũng sẽ không bỏ qua ngươi, hoặc hậu nhân của ta là người nào đó. Tất cả chỉ có tiếng xương sọ vỡ nát, và tiếng thi thể nặng nề rơi xuống đất, cùng với cảnh tượng, thân thể Khải Lặc trượt trên mặt đất.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |