Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 175

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 175: Trên chiến trường, chỉ có sinh tử không có nam nữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Gò má của hai lính đánh thuê bắn tên thoáng ửng hồng nóng lên, trực tiếp cúi đầu thấp xuống. Bất kể vì sao con chim ưng này bay cao hơn so với những con chim ưng bình thường, đối với lính đánh thuê mà nói không bắn tới vẫn là chuyện rất mất mặt.

Những người lính đánh thuê khác nghe thấy lời Ái Bích Giai nói, trên nét mặt hiện ra sự giận dữ khác nhau. Từ khi bọn họ tiến vào thương đội này tới nay, gần như mỗi ngày đều nghe được những lời nói lạnh nhạt của nàng. Nhưng bởi vì người ta có thực lực ma pháp sư tam cấp, lại là thành viên của nghiệp đoàn ma pháp, bọn họ đành phải nhẫn nhịn.

- Ai da da, xem ra đám cung tiễn thủ và chiến sĩ các ngươi vĩnh viễn cần ma pháp sư chúng ta trợ giúp. Không có ma pháp sư vĩ đại chúng ta, các ngươi một chút tác dụng cũng không có.

Ái Bích Giai cầm trong tay pháp trượng tinh mỹ, từ đệm lót lông ngỗng chậm rãi đứng lên. Ma pháp bào màu đỏ giống như làn váy đón gió tung bay:

- Để ta tới giúp các ngươi một tay, cho các ngươi biết ma pháp là tồn tại cường đại thần bí tới mức nào.

Ái Bích Giai chậm rãi giơ pháp trượng tinh mỹ trong tay lên, nhẹ nhàng ngâm nga phát động ma pháp. Tinh thần lực lập tức liên kết với bảo thạch đỏ trên pháp trượng. Nàng không sử dụng các thức khởi động ma pháp nhanh chóng là quyển trục ma pháp, mà lựa chọn ngâm nga đọc ma pháp.

Càn Kình nhìn biểu hiện của Ái Bích Giai, bất lực cười. Rất nhiều ma pháp sư đều có loại này sở thích kỳ quái. Một vài ma pháp sư cảm thấy mình có chút năng lực ngâm nga đọc ma pháp, tình nguyện chậm rãi điều chỉnh tinh thần lực hội tụ nguyên tố ma pháp, cũng không sử dụng phương pháp đơn giản hữu hiệu hơn. Nếu như nàng đi đánh nhau với Hoàng Tuyền, cho dùl à mười mạng nhỏ hiện tại cũng bị Hoàng Tuyền cho dọn sạch.

- Tinh linh nguyên tố hỏa, xin nghe ta triệu hồi hiện ra!

Ma pháp trượng trong tay Ái Bích Giai lập lòe ánh sáng màu đỏ. Chúng vặn vẹo dần dần hợp thành một hỏa tiễn:

- Kích phát! Hỏa tiễn thuật! Đánh rơi mục tiêu nhỏ bé này xuống!

Ầm.

Hỏa tiễn nổ mạnh một tiếng, bắn thẳng trên cao, mang theo khí thế vô cùng vô tận lao thẳng tới con chim ưng trên bầu trời, nơi đi qua còn lưu lại một vệt màu hồng nhàn nhạt, giống như muốn thiêu đốt bầu trời.

Con chim ưng thấy hỏa tiễn bay vụt tới, ở trên không trung nó quay người lại, bỗng nhiên dùng đôi cánh rộng vỗ mạnh quạt về phía hỏa tiễn, tạo ra một trận kình phong. Hỏa tiễn dũng mãnh đột kích tới, dưới tác dụng của kình phong càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành một ngọn lửa rất nhỏ, sau đó biến mất sạch sẽ.

Trong lúc nhất thời thương đội yên lặng khác thường. Càn Kình thấy mặt những lính đánh thuê kia đều đỏ bừng vì nhịn cười. Bọn họ muốn cười nhưng lại sợ đắc tội với nữ ma pháp sư kia. Hỏa tiễn với khí thế uy mãnh như vậy, lại bị cánh chim ưng cho quạt tan. Loại chuyện này còn mất mặt hơn nhiều so với cung tiễn thủ không bắn trúng con chim ưng trên cao.

- Ha ha ha ha ha ha...

Trong thương đội yên tĩnh phát ra tiếng cười trêu chọc. Đoạn Phong Bất Nhị ở trên xe ngựa chở rơm bắt đầu cười tới mức lăn lộn, bàn tay kẹp điếu thuốc lá liên tục lau những giọt nước lăn ra khỏi khóe mắt.

- Thú vị! Thực sự quá thú vị!

Đoạn Phong Bất Nhị cười thở không được nhìn Ái Bích Giai:

- Nàng thấy cuộc hành trình này quá nhàm chám, cố ý làm vài chuyện chọc chúng ta cười sao? Rất thú vị! Quá thú vị! Sau này nếu như nàng không tìm được việc làm, không bằng đi tới đoàn xiếc thú biểu diễn là được rồi. Ví dụ như nàng phát một hỏa tiễn, sau đó để một con chuột thổi tắt. Đây tuyệt đối là chuyện rất có tiền đồ.

Ban đầu, lúc hỏa tiễn bị dập tắt, vẻ mặt Ái Bích Giai còn xấu hổ, hiện tai đã dần dần lộ ra vẻ tức giận, hung hăng trừng mắt với Đoạn Phong Bất Nhị đang cười lăn lộn ở trên xe ngựa. Lúc này đám lính đánh thuê khác nghe thấy lời Đoạn Phong Bất Nhị nói không nín cười được nữa, trong lúc nhất thời tiếng cười không ngừng vang lên trong đoàn xe.

Khóe miệng Càn Kình thoáng cong lên lộ ra nụ cười nhạt. Ma pháp sư và chiến sĩ vốn là mối quan hệ hợp tác. Ái Bích Giai ỷ vào thân phận ma pháp sư cười nhạo chiến sĩ, cho dù Đoạn Phong Bất Nhị không cười nhạo nàng, mình cũng sẽ cho nàng một bài học. Nếu không trước khi đến lãnh địa Ma tộc, bất kỳ lúc nào cũng nghe thấy một con vẹt kiêu ngạo không ngừng ríu rít như vậy, cũng là một chuyện rất phiền lòng.

- Ngươi!

Ái Bích Giai thẹn quá thành giận bỗng nhiên khoát tay áo. Trong tay áo ma pháp bào rộng nhất thời bắt đầu khởi động một nguyên tố hót, quyển trục ma pháp hệ hỏa!

Càn Kình thật sự bất ngờ. Đám lính đánh thuê cũng cảm thấy bất ngờ. Thân là bạn đồng hành, không ngờ ma pháp sư Ái Bích Giai lại sử dụng ma pháp nhắm ngay vào người một nhà! Mặc dù miệng Đoạn Phong Bất Nhị có chút ác độc, nhưng trước đó Ái Bích Giai đã sỉ nhục các lính đánh thuê là chiến sĩ, hắn mới phát ngôn đáp trả mà thôi.

Cho tới bây giờ quyển trục ma pháp gần như đều là ma pháp thuấn phát! Quyển trục ma pháp này chỉ cần mấy giây sử dụng tinh thần lực mở ra toàn bộ trùng kích. Quyển trục ma pháp Ái Bích Giai sử dụng hiển nhiên không phải là quyển trục ma pháp cấp thấp mà ma pháp sư tam cấp có thể tùy ý mở ra.

Trong nháy mắt khi mọi người sửng sốt, trong mắt Đoạn Phong Bất Nhị đột nhiên hiện ra sát ý. Vận dụng ma pháp đối với chiến sĩ chính là khiêu chiến.

Phải nội chiến sao?

Lông mày Càn Kình rướn lên, đầu ngón chân ấn xuống mặt đất ướt vì mưa cách đó không lâu.

Vèo.

Vô số bùn đất đột nhiên bay lên, bắn vào mặt vào ma pháp bào của Ái Bích Giai.

- A.

Đột nhiên bị bùn tập kích vào mặt, thiên tính của nữ nhân nhất thời kích phát. Hơn nữa bị vật thể không rõ tập kích, quá khủng hoảng ngón tay không tự chủ được giơ lên trời. Năm hỏa cầu lớn bằng nắm tay đồng loạt bay lên bầu trời.

Hai tay Ái Bích Giai vội vàng lau bùn đất trên mặt, trong miệng liên tục phát ra tiếng thét chói tai:

- Đây... Đây là cái gì? Ai làm! Bùn... Bùn... Là ai? Đứng ra! Ngươi biết ta là ai không? Ngươi biết phụ mẫu ta là ai không? A! Quần áo của ta...

Hòa lẫn với tiếng hét kinh khủng và phẫn nộ chói tai, Ái Bích Giai miễn cưỡng mở mắt ra nhìn xung quanh tìm kiếm kẻ thù. Chiến ý vừa dâng lên trong mắt Đoạn Phong Bất Nhị trong nháy mắt đã biến mất. Trên mặt lại lộ ra nụ cười xấu xa, có chút hả hê nói:

- Thú vị. Thật sự rất thú vị! Sử dụng bùn, thật sự mệt cho ngươi nghĩ ra! Cái này còn độc ác gấp trăm lần so với ta đánh nàng một trận. Nữ nhân tình nguyện không muốn sống cũng thích chưng diện. Chiêu này của ngươi quá độc ác.

Những người lính đánh thuê khác cố nín cười. Gương mặt bọn họ lộ vẻ rất tán thành với luận điệu của Đoạn Phong Bất Nhị. Mắt mỗi người đều nhìn về các vị trí khác nhau, giả vờ như không nghe được lời Ái Bích Giai vừa nói.

Dưới vành nón của người đánh chiếc xe lớn thứ ba xẹt qua một sự kinh ngạc. Tốc độ một cú đá này vừa nhanh lại vừa chuẩn.

*****

Bùn bắn ra nhanh như vậy, lực trùng kích sẽ không nhỏ hơn so với hòn đá, nhưng không khiến trên mặt Ái Bích Giai nở hoa, máu mũi giàn giụa. Mới chừng ấy tuổi, đã có lực khống chế kinh người như vậy sao?

Càn Kình cảm nhận được ánh mắt quái lạ của người đánh xe, mắt hắn cũng học những người lính đánh thuê khác nhìn xung quanh, căn bản không phản ứng tới lời nói của Ái Bích Giai. Về phần nàng là ai, cha mẹ của nàng là ai hoàn toàn không liên quan gì tới mình.

- Các ngươi! Các ngươi...

Mắt hạnh của Ái Bích Giai đầy vẻ phẫn nộ, cuối cùng lại nhìn người trung niên đang ngồi trên chiếc xe lớn thứ ba:

- Tăng Xuyên Đông! Phụ thân, mẫu thân ta phái ngươi tới bảo vệ ta! Ngươi sao có thể nhìn thấy ta bị người khác khi dễ cũng không quản? Lần này là do Hồng Lưu Chiến Bảo các ngươi xin mẫu thân, phụ thân ta, phái người bảo vệ ta.

Người kia chính là thủ hạ của cha mẹ nàng ta sao?

Càn Kình âm thầm lưu ý hơn vài phần. Nếu như người này vì tìm lại mặt mũi cho nữ hài kia, cố ý động thủ, vậy hắn không thể làm gì khác hơn là nghênh đón! Cùng lắm thì không đi Ma tộc làm nhiệm vụ, nhưng tuyệt đối không khuất phục trước nha đầu ngạo mạn như vậy.

Không thiếu lính đánh thuê đều tò mò tập trung ở trên người đánh xe Tăng Xuyên Đông. Người này bình thường rất ít nói chuyện, không ngờ lại là người bảo vệ ma pháp sư tam cấp kia? Chiến lực của hắn thế nào?

Tăng Xuyên Đông kéo vành nón xuống thấp hơn, roi ngựa trong tay run nhè nhẹ mấy cái. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

Nếu như Ái Bích Giai này là con gái của mình, đã sớm dùng roi quất chết nàng! Hai vị phó hội trưởng tháp ma pháp thủy tinh, cũng chính là phụ mẫu Ái Bích Giai đã từng dặn dò hắn rất nhiều lần, phải nhớ âm thầm bảo vệ. Không ngờ lúc này nàng lại tiết lộ ra! Không biết chiến sĩ đã vượt qua cấp bậc chiến sĩ Hàng Ma, tiến vào lãnh địa Ma tộc rất dễ bị Ma tộc đánh lén sao? Muốn cho ta chết đúng không?

- Ái Bích Giai, thôi bỏ qua đi.

Lương lão bản di chuyển hai chân to ngắn của hắn chạy tới, hai tay liên tục xua ở trước người:

- Chuyện lần này, hai bên đều có phần không đúng...

- Không đúng? Ta không đúng chỗ nào?

Ái Bích Giai lấy ra một chiếc khăn tay bằng lụa tơ tằm lau sạch hơn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, hung hăng giậm chân trừng mắt với Lương lão bản:

- Họ Lương! Tên mập chết bầm nhà ngươi, phụ thân ta giúp đỡ ngươi không ít chuyện. Lần này, cũng là do phụ thân ta cầu xin ta rất nhiều lần, ta mới ra ngoài miễn cưỡng giúp ngươi chăm sóc đoàn xe... Phải biết rằng tháp ma pháp thủy tinh chúng ta không thể bị người ta tùy ý khi dễ giống như Hồng Lưu Chiến Bảo...

- Còn cả các ngươi nữa!

Mắt Ái Bích Giai trợn trừng đảo qua đám đông lính đánh thuê, lại cười nhạt một tiếng đầy khinh thường:

- Cười cái gì mà cười? Các ngươi chỉ là một đám chiến sĩ còn chưa được vào hạ đẳng, không chỉ không xứng xách giầy cho mẫu thân, phụ thân ta, ngay cả tư cách trông cửa cho tháp ma pháp thủy tinh chúng ta cũng không có! Phụ thân ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay đã có thể bóp chết tất cả các ngươi!

Tăng Xuyên Đông cảm nhận được sắc mặt đám lính đánh thuê xung quanh trở nên âm trầm, hắn hít một hơi thật sâu khẽ nói:

- Ái Bích Giai...

- Ái Bích Giai cũng để cho ngươi gọi sao?

Giọng điệu Ái Bích Giai đột nhiên lớn hơn, oán hận nhìn Tăng Xuyên Đông, càng không cam lòng. Người được Hồng Lưu Chiến Bảo phái tới bảo vệ mình, lại dám không nghe mệnh lệnh của mình:

- Hồng Lưu Chiến Bảo nho nhỏ các ngươi thật sự tưởng mình là một trong tám thế lực lớn ở tỉnh Vĩnh Lưu sao? Người khác không biết, nhưng tháp ma pháp thủy tinh chúng ta biết các ngươi thảm tới mức nào! Đừng nói là ngươi, cho dù là hội trưởng các ngươi ở trước mặt ta, cũng không dám không nghe theo! Ngươi tính là gì? Chẳng qua chỉ là một con chó do Hồng Lưu Chiến Bảo phái ra bảo vệ ta! Có tư cách gì gọi tên của ta?

Tăng Xuyên Đông kinh ngạc đứng tại chỗ, ngực không ngừng phập phồng, hai cánh tay liên tục run. Mọi người có thể cảm giác được trong cơ thể hắn đang có một ngọn lửa tức giận thiêu đốt.

Một hồi lâu sau hắn mới chậm rãi thở ra một hơi, cả người giống như mất lực. Ngọn lửa tức giận thiêu đốt dường như cũng đã biến mất. Hắn xoay người buồn bã trở lại xe ngựa, lộ ra một sự thê lương cùng oán giận nói không nên lời.

Tháp ma pháp thủy tinh? Hồng Lưu Chiến Bảo?

Lúc này Càn Kình mới biết, hóa ra Ái Bích Giai lại xuất thân từ nghiệp đoàn ma pháp tỉnh Vĩnh Lưu.

Ở trên lãnh địa hoàng triều Chân Sách, mỗi nghiệp đoàn ma pháp đều có tháp ma pháp mang theo kiến trúc điển hình của riêng mình. Tháp ma pháp ở mỗi nơi trong nghiệp đoàn ma pháp lại không giống nhau. Ví dụ như tổng nghiệp đoàn ma pháp sư gọi là tháp ma pháp hoàng kim. Có nơi lại gọi là tháp ma pháp phỉ thúy, tháp ma pháp bạch ngân... Cho tới bây giờ, tên của những tháp ma pháp này là duy nhất.

Tháp ma pháp nghiệp đoàn ma pháp tỉnh Vĩnh Lưu, chính là tháp ma pháp thủy tinh! Hồng Lưu Chiến Bảo còn là tên gọi của nghiệp đoàn chiến sĩ tỉnh Vĩnh Lưu. Kiến trúc mang tính tiêu chí của nghiệp đoàn chiến sĩ mỗi nơi đều là chiến bảo, cũng giống như nghiệp đoàn ma pháp đều không có cùng tên gọi. Nghiệp đoàn chiến sĩ tỉnh Vĩnh Lưu được gọi là Hồng Lưu Chiến Bảo.

Còn trẻ như vậy đã tiến vào nghiệp đoàn ma pháp sao?

Càn Kình khẽ gật đầu. Thực lực ma pháp sư tam cấp này quả thực đủ tiến vào nghiệp đoàn ma pháp sơ cấp nhất. Nhưng xem giọng điệu của nàng hình như năng lực phụ thân, mẫu thân của nàng không nhỏ. Lẽ nào phụ mẫu của nàng cũng ở trong nghiệp đoàn ma pháp?

- Đúng đúng đúng... Tiểu thư Ái Bích Giai nói đúng. Lúc tiểu thư nhận đứng ra làm người bảo vệ thương đội, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh...

Lương lão bản liên tục gật đầu, trong lòng không ngừng thầm mắng, nếu như không phải cha mẹ ngươi đều là phó hội trưởng tháp ma pháp thủy tinh, ta sẽ để ý tới ngươi sao? Phụ thân ngươi cầu xin ngươi tới bảo vệ thương đội ta? Sao ta lại nghe nói ngươi ở nhà vì tranh đoạt thân phận người bảo vệ lần này đã đập bàn đập ghế, lại đập bát, thậm chí ngay cả chuyện thắt cổ cũng làm?

- Hừ! Biết là tốt rồi!

Ái Bích Giai kéo dài giọng điệu kiêu ngạo, ngẩng đầu lên cao ngạo đưa mắt nhìn xuống Lương lão bản:

- Lương mập ngươi nói xem, vừa nãy là ai ném bùn về phía ta? Ta phải ném hắn mười mấy hỏa cầu, cho hắn biết ma pháp sư cao quý không phải dễ trêu chọc.

Lần này tất cả lính đánh thuê đều đồng loạt nhìn lên trời. Sắc mặt Lương lão bản trở nên lúng túng. Lần này Ái Bích Giai đã đắc tội tất cả lính đánh thuê. Tất cả lính đánh thuê đều đứng về phía Càn Kình. Nếu như lúc này khai ra Càn Kình, vậy đồng nghĩa với đắc tội đám lính đánh thuê bảo vệ đoàn xe.

Càn Kình đã chuẩn bị hết tất cả. Nếu như Lương lão bản có thể lừa được nàng đó là hay nhất. Nếu như bị hắn khai ra, chỉ cần Ái Bích Giai dám ném hỏa cầu về phía mình, vậy mình sẽ lập tức phản kích! Cần gì quan tâm cha mẹ của nàng là ai?

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)