Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sất Trá Phong Vân - Chương 225

Sất Trá Phong Vân
Trọn bộ 922 chương
Chương 225: Xuống tay dứt khoát nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-922)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Về tái ngoại?

Phong tướng quân nhíu chặt mày hỏi:

- Trở về làm gì?

Lôi Địch đang tìm ta không lẽ ta yên tâm ngồi chờ tại đây sao?

Càn Kình đi ra ngoài lều, nói:

- Thêm ta thì sẽ thêm một phần cơ hội tìm kiếm đúng không?

Phong tướng quân che trước cửa lều, hai hai tay.

Phong tướng quân nhìn Càn Kình nói:

- Tái ngoại lớn như vậy, thêm ngươi không nhiều, thiếu ngươi cũng không ít.

- Tướng quân.

Càn Kình hơi ngửa đầu nhìn Phong tướng quân vóc dáng cao to, nói:

- Nếu đổi lại lập trước giữa tướng quân và ta thì người sẽ ngồi chờ ở đây sao?

Phong tướng quân nhẹ lắc đầu. Là một nam nhân thật sự khi nghe có người đang liều mạng vì ngươi, tùy thời sẽ rơi vào nguy hiểm, sẽ chết thì tuyệt đối không có chuyện gã ngồi yên chờ, trừ phi nam nhân đó là đồ hèn.

- Vậy nên, đa tạ.

Càn Kình nhẹ đẩy cánh tay Phong tướng quân ra.

- Còn các ngươi?

Phong tướng quân lại giang hai tay ngăn cách Càn Kình và đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc.

- Lôi Địch đại nhân tìm Càn Kình.

- Chúng ta?

Đoạn Phong Bất Nhị cười, hai tay cầm ngực áo xé mạnh, sức mạnh đó không phải y phục vải thô bình thường chịu nổi? Xẹt một tiếng, ngực áo rách lộ ra lồng ngực cơ bắp rắn chắc.

- Nơi này, nơi này, nơi này, nơi này và nơi này!

Ngón tay Đoạn Phong Bất Nhị không ngừng chỉ ngực, nói:

- Mấy chỗ này bà nội nó đều gãy khi ta chấp hành nhiệm vụ của người! Đứng cũng không nổi, bò không xong. Không có Càn Kình thì tổ cha nó ta chết lâu rồi, còn đứng ở đây để người chặn đường sao? Mạng của lão tử là Càn Kình cứu về, bây giờ người kêu ta nhìn hắn một mình đi tái ngoại?

Phong tướng quân nhìn vẻ mặt Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca quyết không lùi, người run lên. Đúng vậy, gã cũng có tuổi trẻ. Nếu gặp chuyện tương tự thì gã cũng sẽ làm như thế.

Càn Kình xoay người nhìn Đoạn Phong Bất Nhị đẩy cánh tay Phong tướng quân ra, bước tới. Càn Kình nhìn Đoạn Phong Bất Nhị giơ bàn tay phải lên, há mồm, nghe thanh âm lại phát ra.

- Ta nói này chiến hữu, ngươi khoan cảm động, thật ra là ta lừa Phong đại thúc.

Đoạn Phong Bất Nhị bí hiểm nhỏ giọng nói bên tai Càn Kình:

- Thật ra ta sợ ngươi chết rồi sau này ta không có chỗ hút thuốc lá miễn phí. Đầu năm nay đồ ngốc không biết giá trị thuốc lá như ngươi thật là hiếm có.

Càn Kình đạp Đoạn Phong Bất Nhị một cước. Thân thể Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà nhanh nhẹn xảo diệu tránh thoát một cước, cười gian.

Phần Đồ Cuồng Ca bị Càn Kình nhìn chằm chằm, không chút nghĩ ngợi nói:

- Ngươi từng hứa sẽ chỉ cho ta biến mạnh, ngươi còn chưa thực hiện nên ta quyết theo ngươi.

Thiết Khắc ít nói:

- Ta không có chỗ đi.

Càn Kình cười nhìn ba người, khẽ bảo:

- Thật là mớ lý do tệ.

- Đám thanh niên này...

Phong tướng quân nhìn bóng lưng đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc giục ngựa lao ra yếu tắc, liên tục lắc đầu, nói:

- Hy vọng các ngươi sẽ nhớ chuyện hôm nay, cả đời không quên tình nghĩa này.

- Sao lại đi tái ngoại?

Lôi Uy ngạc nhiên nhìn đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc biến mất, nở nụ cười âm trầm:

- Bên ngoài rối loạn như vậy vừa lúc khiến bọn họ chết ở ngoài, ta cần giúp họ một phen. Lặc Lợi Tạp!

Một trong hai Chiến Sĩ hộ vệ vóc dáng gầy guộc khom lưng tới gần Lôi Uy.

- Thiếu gia có gì sai bảo?

- Ngươi cũng đi ra ngoài kể lại sự việc cho Đại Kiếm.

Lôi Uy âm trầm cười nói:

- Làm hỏng chuyện tốt của ta? Lần này các ngươi đi ra ngoài đừng mong quay về! Nếu đại Kiếm không có phản ứng gì với chuyện này thì ngươi tuyên truyền ra ngoài. Ở tái ngoại nếu thành viên bị người giết mà không dám trả thù...

Lặc Lợi Tạp đứng thẳng lên, chân mày vàng, đôi mắt xanh lóe tia suy tư. Hèn chi gia chủ bảo chỉ cần Lôi Uy thiếu gia bỏ tính háo sắc và nóng này thì là một con rắn độc ác. Hiện tại tuy Lôi Uy vẫn còn hám giá nhưng tỉnh tóa nhìn chuyện xảy ra, suy nghĩ ngay cách độc ác như vậy, lợi dụng phép tắc thảo nguyên điều khiển đoàn mã tặc Đại Kiếm xếp hạng sáu trong mười đoàn mã tặc.

Tại tái ngoại nếu thành viên đoàn mã tặc bị người giết mà không dám trả thù sẽ bị các đoàn mã tặc khác khinh thường, và nội bộ đoàn mã tặc đó sẽ thấy lo lắng mình chết không ai báo thù giúp. Bọn họ sẽ gia nhập đoàn mã tặc khác khiến đoàn mã tặc cũ hoàn toàn tan rã.

Năm đó đoàn mã tặc thứ mười, đoàn mã tặc Liệt Hỏa chính vì một thành viên của mình bị giết nhưng không trả thù, kết quả trong một đêm đoàn mã tặc tan rã.

Chuyện này cho đến này vẫn khắc sâu trong đầu mỗi mã tặc.

- Ta biết rồi, thiếu gia.

Lặc Lợi Tạp vội đi hướng chuồng ngựa.

- La Bố Trạch Tháp.

Mắt đào hoa nheo lại, Lôi Uy nói:

- Ngươi đi theo bốn người đó, đừng để bọn họ phát hiện. Mang theo Hỏa Đầu Cáp giống cái, tìm hiểu chỗ bọn họ nghỉ ngơi thời gian dài liền đưa tin cho Lặc Lợi Tạp.

- Thiếu gia lên kế hoạch thật chu đáo.

La Bố Trạch Tháp nịnh nọt khom lưng, xoay người đi chuồng ngựa.

Lôi Uy ngoái đầu nhìn bóng lưng La Bố Trạch Tháp, đắc ý cười. Hộ vệ này dùng thuận tay hơn là Lặc Lợi Tạp, ít nhất La Bố Trạch Tháp biết khi nào thì nên khen ngợi chủ tử.

- Hỏa Đầu Cáp...

Lôi Uy duỗi eo, chậm rãi tản bộ:

- Trong vòng ngàn dặm không cần chỉ dẫn Hỏa Đầu Cáp có thể cảm ứng vị trí phối ngẫu, đừng nói là Chiến Sĩ huyết mạch đó không biết ta muốn đối phó hắn, dù biết cũng không nghĩ ra ta làm sao định vị bọn họ. Xem ra không cần trở về Vĩnh Lưu cũng có thể giải quyết người đó tại đây.

- Nhưng mà...

Lôi Uy nhíu mày, ngửa đầu nhìn trời.

Lôi Uy nhỏ giọng nói:

- Tại sao bọn họ lại đi tái ngoại? Ở đó có cái gì hấp dẫn bọn họ? Bọn họ đang tìm cái gì? Chẳng lẽ lần trước không tìm được?

* * *

- Vẫn không tìm ra.

Hồng Lưu Thập Chiến đứng sau lưng Lôi Địch, nghe nam nhân từng mạnh nhất Hồng Lưu Chiến Bảo than thở.

Mấy ngày nay chẳng những Lôi Địch chiến đấu với các đoàn mã tặc tái ngoại còn từng đánh Ám bộ hai lần nhưng vẫn không tìm được chút tin tức liên quan Càn Kình. Giống như là Chiến Sĩ trẻ tuổi ám sát Ám bộ nhị tinh hoàn toàn biến mất.

- Phải làm sao tìm ra?

Lôi Địch nhỏ giọng trầm ngâm nói:

- Phải làm sao để tìm được? Làm sao tìm được?

* * *

- Chúng ta đi tìm mã tặc hỗ trợ.

Càn Kình quay đầu hỏi Đoạn Phong Bất Nhị ở bên cạnh:

- Theo Phong tướng quân kể thì mấy ngày nay Lôi Địch khá nổi tiếng tại tái ngoại, dù không ai biết vị trí chính xác nhưng chắc có địa điểm đại khái.

- Có lý.

Đoạn Phong Bất Nhị nằm trên lưng ngựa không quên hút tuhốc, nói:

- Nếu thật sự uy phong như Phong tướng quân nói thì đám mã tặc cũng sẽ tránh né, vì vậy phải biết vị trí đại khái mới đúng.

- Đúng vậy. Cho nên chỉ cần chúng ta tìm mã tặc lạc đơn...

Càn Kình nằm trên lưng ngựa, ngoái đầu liếc sau lưng không có một bóng người.

Càn Kình nhíu mày nói:

- Có kẻ đi theo.

- Ngươi biết luôn chuyện này?

Đoạn Phong Bất Nhị hút mạnh một hơi, hỏi:

- Sao biết được?

*****

Càn Kình chỉ chim bay trên trời, nói:

- Nếu không ai kinh động chúng nó, ngẫu nhiên bay lên mấy con là bình thường. Một đoàn chim chợt bay lên trời hót ríu rít hiển nhiên là bị hù sợ.

- Hay là dã thú?

- Không thể nào!

Càn Kình lắc đầu, nói:

- Khả năng con người lớn hơn.

- Thế...

Đoạn Phong Bất Nhị nhìn Càn Kình, hỏi:

- Dừng lại?

- Tất nhiên phải ngừng.

Càn Kình chỉ đồi núi phía xa mọc đầy cây nhỏ, nói:

- Đi chỗ đó nhìn xem rốt cuộc là ai?

Cộp cộp cộp cộp cộp cộp!

La Bố Trạch Tháp xóc nảy trên lưng ngựa đuổi theo đến gần đồi núi, xuống ngựa sờ cỏ xanh bị móng ngựa đạp hỏng, ánh mắt dọc theo mặt cỏ nhìn hướng đồi núi.

La Bố Trạch Tháp lầm bầm:

- Tại sao vào rừng cây nhỏ? Không lẽ thứ bọn họ tìm kiếm ở đây?

La Bố Trạch Tháp dắt ngựa đi vào rừng cây. Chỗ này không thích hợp cưỡi ngựa, hơn nữa cưỡi ngựa dễ lộ chính mình. Trước khi xác định điểm dừng chân của bốn người phải cẩn thận, cẩn thận.

Cẩn...

Bàn chân La Bố Trạch Tháp mới đạp vào khu rừng thì người cứng ngắc tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Một mũi tên nhọn chớp lóe qua tán cây, so với mũi tên nhọn uy hiếp thì kẻ khống chế nó càng đáng sợ hơn. Sát khí lạnh lẽo không phải tỏa định mà như cái lồng bao trùm La Bố Trạch Tháp.

La Bố Trạch Tháp tin tưởng gã hơi rục rịch thì sẽ bị mũi tên xuyên thủng, dù may mắn không bị bắn chết, xung quanh ẩn giauyá ba lực lượng sát khí phát ra từ Chiến Sĩ Hàng Ma đủ để đè bẹp gã. Đặc biệt là Chiến Sĩ huyết mạch hung bạo kia, Hàng Ma thất chiến, chỉ một người đủ quyết định thắng bại cuộc chiến! Nếu không đi vào rừng cây thì còn trốn được nhưng bây giờ La Bố Trạch Tháp đã không có cơ hội.

- Đây chẳng phải là La Bố Trạch Tháp sao?

Càn Kình chậm rãi đứng dậy, lá cây dính trên người rớt xuống hai bên.

La Bố Trạch Tháp nhìn Càn Kình, con ngươi co rút, khuôn mặt cứng ngắc nặn một nụ cười:

- Tình cờ vậy? Các ngươi cũng ở đây...

- Tình cờ?

Càn Kình ngoài cười nhưng trong không cười nhìn La Bố Trạch Tháp. Nếu không phải Càn Kình nhìn rõ người đến là ai thì đã sớm bắn tên xuyên thủng người gã.

- Ta đang chờ ngươi.

- Chờ ta?

La Bố Trạch Tháp không dám nhúc nhích nhìn mũi nhọn chớp lóe trong tay Càn Kình.

- Cái này...

- Đủ chưa?

Càn Kình lạnh lùng đánh gyã lời của La Bố Trạch Tháp, nói:

- Con người ta không có kiên nhẫn, ngươi còn lòng vòng là ta sẽ bắn chết!

Càn Kình nhìn mắt Càn Kình bắn ra tia hung ác, cảm giác người lạnh băng, tóc gáy dựng đứng. Trong sát khí tràn ngập mùi máu gay mũi, Càn Kình nói lời này không phải hăm dọa suông, hắn thật sự sẽ bắn.

Nếu tiếp tục che giấu... La Bố Trạch Tháp không chút nghi ngờ Càn Kình bắn tên đâm thủng đầu gã. Bị sát khí máu tanh quấy rầy, con người phản ứng chậm hơn bình thường nhiều, dù thấy công kích của Cung Tiễn Thủ chưa chắc né được.

La Bố Trạch Tháp ngẩng đầu lên, khẽ thở dài:

- Thiếu gia của chúng ta kêu ta đến.

Càn Kình nhẹ gật đầu ý bảo La Bố Trạch Tháp nói tiếp.

La Bố Trạch Tháp tặc lưỡi nói:

- Thật ra thiếu gia của chúng ta vì tốt cho csác ngươi. Chúng ta cùng nhau rời khỏi tái ngoại, thiếu gia thấy các ngươi lại đi trở về nên kêu ta theo sau, lỡ như các ngươi gặp khó khăn thì ra tay giúp... A!

Tiếng hét đau đớn vang trong rừng cây rậm lá bắn thẳng lên trời. Con chim đậu bị hù sợ bay lên cao, bay lượn trên rừng cây.

La Bố Trạch Tháp quỳ một gối trên mặt đất, hai tay ôm chân trái tuôn máu ồ ạt, trong đầu ám ảnh mũi tên đáng sợ vừa rồi.

Nhanh!

La Bố Trạch Tháp chỉ thấy ánh sáng mũi tên chợt lóe, bên tai nghe dây cung rung, cùng lúc đó chân trái đau nhức. La Bố Trạch Tháp không thể khống chế té xuống đất, khi đó gã mới phát hiện dưới đầu gối đã không có tứ chi.

Mặt cỏ sau lưng La Bố Trạch Tháp bị mũi tên xoáy đục một lỗ, chỉ có chút lông chim đuôi tên lộ ra mặt đất, nguyên thân tên cắm sâu vào.

Một mũi tên bắn gãy chân!

Người La Bố Trạch Tháp ướt đẫm mồ hôi, run bần bật. La Bố Trạch Tháp kinh khủng nhìn Càn Kình. Cung Tiễn Thủ đáng sợ, hắn đáng sợ còn hơn cả Chiến Sĩ Hàng Ma ngũ chiến hay lục chiến. Trái tim lạnh lùng khiến người bị công kích không thể cảm nhận được một chút ý đồ trước khi hắn ra tay.

- Ngươi cứ tiếp tục nói dối.

Càn Kình chậm rãi lắp cung tên, nói:

- Ta bảo đảm sẽ bắn gãy một chân khác của ngươi.

Đau đớn, sợ hãi khiến La Bố Trạch Tháp không thể ngừng run, răng kêu lạch cạch.

- Nói cũng chết, không nói cũng chết, ngươi nghĩ ta ngốc sao?

- Ngươi rất thông minh.

Càn Kình gật đầu, nói:

- Nói có thể chết sảng khoái. Không nói? Ta nhớ từng đọc một quyển sách ghi là nếu cắt mấy trăm vết thương trên người rồi bôi mật đường vào, ném người đó vào bầy kiến...

Đoạn Phong Bất Nhị bản năng liếc Càn Kình, gãi sau gáy thấy ngứa.

Đoạn Phong Bất Nhị lầm bầm:

- Ác gì mà... Tàn nhẫn quá vậy?

- Còn có một cách.

Càn Kình nhìn mắt La Bố Trạch Tháp lóe tia sợ hãi, bình tĩnh nói:

- Trước tiên rót nước sôi vào người rồi dùng bàn chải sắt lột từng miếng da người. Rồi...

- Đừng nói nữa!

Mộc Nột Chân Sách rống lên, trong thanh âm chất chứa tuyệt vọng:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi còn Ma tộc hơn cả Ma tộc...

Đoạn Phong Bất Nhị nhỏ giọng nói:

- Lão Càn, sao ngươi biết hình phạt đáng sợ vậy?

Càn Kình nhướng mày nói:

- Bình thường đọc nhiều sách đi, còn có rất nhiều hình phạt tàn khốc nữa, ta ký ức khắc sâu với hai loại này.

- Ta nói này...

Thân thể cứng ngắc của La Bố Trạch Tháp mềm đi.

- Thiếu gia nói khiến ta đi theo các ngươi, do Lặc Lợi Tạp tìm đoàn mã tặc sau đó ta thả Hỏa Đầu Cáp liên hệ, xác định vị trí của các ngươi...

- Lôi Uy...

Mi mắt Càn Kình rũ xuống. Mắt La Bố Trạch Tháp chợt lóe sáng, hai tay vỗ đất tăng lực lượng đùi phải đạp đất nhào hướng Chiến Sĩ huyết mạch đứng gần tay phải gã. Kinh nghiệm chiến đấu hơn mười năm khiến La Bố Trạch Tháp chờ Càn Kình nghe đến tên người phản ứng trong chớp mắt đó là cơ hội cuối cùng của gã.

La Bố Trạch Tháp vươn tay phải ra, khớp xương kêu răng rắc. Da xương thô dày bóp cổ Thiết Khắc. Thanh niên này là yếu nhất trong bốn người, thực lực Hàng Ma như chiến, khoảng cách gần như vậy lại hơi phân tâm sẽ có bảy phần cơ hội thành công.

Chờ chết? Mặt La Bố Trạch Tháp lộ nụ cười dữ tợn. La Bố Trạch Tháp cảm giác ngón tay đã chạm được lớp da mềm mại trên cổ Thiết Khắc. Chỉ cần bắt lấy Chiến Sĩ Hàng Ma nhị chiến làm con tin thì La Bố Trạch Tháp không cần chờ chết, gã có thể...

Trong khoảnh khắc mắt Thiết Khắc đen như mặc thạch. Lực lượng huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ sôi trào, gầm rống trong thân thể, lực lượng hùng hồn phát ra. Một cánh màu đen hoa lệ lông chim mềm mượt xé lưng áo, bùm một tiếng hoàn toàn nở rộ.

Thánh khiết, đấu khí hắc ám rồi xen lẫn thánh khiết, hung bạo, mạnh mẽ, kiêu ngạo bùng nổ từ thân thể Thiết Khắc. Năm ngón tay phải thuôn dài như bàn tay sắt đepn nhất, hoàn mỹ nhất nghệ thuật đại sư đúc ra.

Xinh đẹp... Không, là hoàn mỹ! La Bố Trạch Tháp thấy bàn tay đẹp đến hoàn mỹ che trước cổ Thiết Khắc, đánh mạnh vào tay gã. La Bố Trạch Tháp cảm giác như đập vào khối sắt, cảm giác đau mới xộc lên não đã bị giật mình tột độ hù dọa.

*****

Ma võ sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ! Trong lời đồn tộc hoàng tộc Lộ Tây Pháp Ma tộc đặc biệt có Ma võ sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ có thể... Có thể giữ hình dạng nhân loại lúc bình thường.

Trong bốn người có một là Ma tộc! Còn là Ma võ sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ đặc biệt của hoàng tộc Lộ Tây Pháp Ma tộc, đây là tiểu đội gì vậy?

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Tay phải Thiết Khắc chộp La Bố Trạch Tháp, thực lực gần đỉnh Hàng Ma cửu chiến chớp mắt bóp nát xương tay gã, hủy diệt hy vọng cuối cùng của La Bố Trạch Tháp.

- Giết!

Càn Kình nhẹ vung tay lên. Thiết Khắc lật tay bóp nát cổ họng La Bố Trạch Tháp, cái đầu lúc trước còn ngẩng cao mềm oặt một bên.

La Bố Trạch Tháp nặnng ề té xuống đất, trong mắt tràn đầy khó tin. Gã tập kích thất bại bị bắt giữ, đối thủ không thèm nói tuyên ngôn người thắng đã trực tiếp ra tay.

Người thắng luôn thích nói lời chiến thắng xong rồi giết người. La Bố Trạch Tháp còn đang tính toán lợi dụng thời gian nghĩ cách bỏ trốn. Nhưng đối thủ không cho La Bố Trạch Tháp thở một hơi nghe lải nhải nguyên nhân chiến thắng.

Rõ ràng, dứt khoát. Phần Đồ Cuồng Ca lại đánh giá Càn Kình. Lý niệm từ nhỏ bị tộc nhân gia tộc rót vào cũng có người biết và rõ ràng chấp hành.

- Lôi Uy đúng không?

Càn Kình sờ cằm, nói:

- Hình như hắn cũng ở Vĩnh Lưu, nghe giọng điệu thuộc gia tộc có địa vị. Bây giờ hắn muốn giết ta tại tái ngoại, nếu đến Vĩnh Lưu thì hắn không thấy ta chết chắc sẽ không dừng tay.

Đoạn Phong Bất Nhị dùng lá cây phủ lên đầu La Bố Trạch Tháp, ngẩng đầu nói:

- Đó là đương nhiên. Càn Kình, chắc ngươi không biết Lôi gia nổi tiếng trong Vĩnh Lưu thành?

- Không biết?

Càn Kình lắc đầu. Tại Càn gia trước giờ không cần biết thế lực trong địa khu nào là ai, chỉ cần biết trên đời có thế lực gia tộc huyết mạch nào, chỉ cần biết ba gia tộc huyết mạch mạnh nhất, Ma võ sĩ huyết mạch hoàng tộc Ma tộc, dũng sĩ Man tộc có những ai là tốt rồi.

- Ngươi thật sự không biết?

Đoạn Phong Bất Nhị đứng thẳng đấm eo, cười toiw như nhặt được bảo bối.

Đoạn Phong Bất Nhị nói:

- Quen ngươi đã nhiều ngày rốt cuộc có thứ ngươi không biết.

Càn Kình cười cười, nhún vai. Chuyện này có gì đáng vui? Ở trong mắt thành viên Càn gia chỉ có ba Ma võ sĩ có thể thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực Ma tộc, hai Chiến Sĩ thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực Chân Sách hoàng triều, còn thế lực gia tộc khác? Nếu không phục thì trực tiếp oanh sát giẫm đạp qua.

Người được giáo dục trong hoàn cảnh đó bên người sẽ được phân phối nhân tài các loại hình chuyên nghiệp, không cần tốn não nhớ chuyện vô dụng.

Chỉ có đệ tử Càn gia thức tỉnh lực lượng huyết mạch thất bại nhận huấn luyện trước khi phục vụ cho gia tộc mới học được những chuyện này.

Càn Kình gãi đầu. Sau khi thức tỉnh lực lượng huyết mạch thất bại Càn Kình liền rời khỏi Càn Kình, không nhận gia tộc huấn luyện nên không biết tám thế lực Vĩnh Lưu thành gì đó.

- Lôi gia rất có thế lực trong Vĩnh Lưu thành.

Biểu tình Phần Đồ Cuồng Ca khó chịu nhẹ giọng nói:

- Nhà bọn họ ra vài người ở trong công hội khác nhau, tổng hợp lại một phần lực lượng, không dễ chọc.

Càn Kình thấy biểu tình của Phần Đồ Cuồng Ca, bắt đầu nhận ra Lôi gia không yếu, được Chiến Sĩ bình thường đến từ Chiến Thần thế gia đánh giá hiển nhiên là gia tộc có thực lực.

- Vậy sao?

Càn Kình gãi cằm nói:

- Nếu vậy thì hay là đi về trừ bỏ nhân tố không an toàn này trước?

- Giết chết?

Phần Đồ Cuồng Ca ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Càn Kình.

- Không thì sao?

Càn Kình nhìn lại Phần Đồ Cuồng Ca, hỏi ngược:

- Không lẽ chờ khi hắn quay về Vĩnh Lưu thành, điều động lực lượng gia tộc đối phó một mình ta? Nếu chỉ là mâu thuẫn nhỏ thì ta sẽ không để ý, nhưng hắn muốn giết ta. Một lần không thành công hắn sẽ sợ, nhưng sẽ không vì sợ mà không giết ta ngược lại dùng lực lượng càng lớn hơn để giết ta.

Phần Đồ Cuồng Ca từ từ gật đầu. Từ nhỏ Phần Đồ Cuồng Ca sinh hoạt trong Phần Đồ thế gia căn bản không gặp loại chuyện này, dù là Chiến Sĩ huyết mạch cũng không muốn tùy tiện đắc tội Phần Đồ thế gia. Dù sao tổng thể Chân Sách hoàng triều do người thường tổ thành.

- Không cần trở về.

Đoạn Phong Bất Nhị đốt thuốc lá, hút mạnh trong ánh mắt nhìn chăm chú của ba người.

Đoạn Phong Bất Nhị nói:

- Nếu các ngươi là Lôi Uy, sau khi đã làm những thủ đoạn này, bên cạnh không có lực lượng bảo vệ thì sẽ làm thế nào?

- Sắp xếp xong tất cả ta sẽ rời đi.

Càn Kình hiểu rõ, gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Ta chỉ nghĩ theo lối mòn của mình. Hắn phái ra hai hộ vệ, bên cạnh đã không có ai, điều này không an toàn. Nếu thị vệ thất bại, phe bị công kích sẽ trở về tìm hắn. Tốt nhất là trở về thế lực gia tộc của mình càng an toàn hơn, vậy là...

Lỗ mũi Đoạn Phong Bất Nhị phun khói, nói:

- Đã muộn rồi. Từ đâu cho rằng hắn là hoàn khố, không ngờ người này độc ác đến thế. Dù gì chúng ta cũng cứu hắn, vậy mà

Càn Kình nhẹ lắc đầu, nói:

- Không đúng, bây giờ nhớ lại nếu hai thị vệ của hắn quay lại chiến đấu thì kết quả rất có thể là mã tặc rút đi, nếu đúng vậy thì...

- Đám mã tặc diễn kịch với hắn!

Đoạn Phong Bất Nhị hút thuốc xong vứt bỏ, chân dụi tắt tàn thuốc.

Đoạn Phong Bất Nhị phấn chấn tinh thần nói:

- Hèn chi nói là đi tìm đoàn mã tặc Đại Kiếm. Tiểu tử đó chơi nữ nhân mà cũng bày trò tình thú, còn tìm người diễn kịch chung.

- Nếu vậy thì...

Càn Kình khẽ thở dài:

- Đi tìm mã tặc.

Đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc ra khỏi rừng cây. Càn Kình leo lên lưng ngựa, đầu óc suy nghĩ tới lui sau này đến Vĩnh Lưu thành nếu lại đụng độ Lôi Uy thì cách bảo vệ mình tốt nhất chính là lực lượng. Lực lượng chấn nhiếp đối thủ không dám rục rịch.

- Phải... Quyết tâm tăng thời gian đột phá!

Càn Kình hít sâu. Đi Vĩnh Lưu thành rồi có thể không chỉ một mình hắn, cần mang theo La Thanh Thanh bên cạnh, nếu nàng gặp chuyện gì thì hắn làm sao trở về Tinh Thần ăn nói với tên mập La Lâm?

Chỉ cần đột phá thực lực Hàng Ma cửu chiến chẳng những đấu khí vượt qua mảng lớn mà Phong Vân Kim Thân sẽ biến mạnh hơn, không chừng đột phá cảnh giới mới, những đấu kỹ học được có thể phát huy thực lực càng mạnh hơn.

Có thực lực đủ mạnh mẽ mới bảo vệ thân nhân của mình được.

Ai là cường giả nổi tiếng nhất tái ngoại? Vấn đề này hỏi người khác nhau sẽ nhận đáp án khác.

Trong khu vực đặc biệt Ma tộc, Chân Sách hoàng triều không quản lý này, mỗi một đoạn thời gian sẽ xuấth iện một nhân vật phong vân. Nếu hỏi gần đây ai nổi tiếng nhất tái ngoại thì đáp án chỉ có một: Lôi Địch.

Càn Kình đánh giá thấp mấy ngày nay Lôi Địch xông pha ra danh tiếng. Vốn tưởng cần bắt nhiều mã tặc mới có cơ hội tìm được tung tích Lôi Địch, không ngờ liên tục bắt mã tặc thuộc ba đoàn mã tặc khác nhau đều có cùng đáp án tương tự.

Hiện tại rất có thể Lôi Địch hoạt động cần Thanh Tuyền sơn, đó không phải tòa sơn mạch to lớn gì, chỉ là ngọn núi nhỏ hơi to. Bởi vì trong núi có thanh tuyền nên được gọi là Thanh Tuyền sơn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-922)