← Ch.226 | Ch.228 → |
Biểu tình Lôi Địch bỗng biến cực kỳ nghiêm túc nói:
- So sánh với Chiến Sĩ huyết mạch sẽ khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều.
Càn Kình gật đầu. Lôi Địch dời mắt nhìn hướng Đoạn Phong Bất Nhị.
- Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà? Chắc mới thức tỉnh tự nhiên không lâu? Nếu không thì sao chỉ có chút thực lực đấu khí như vậy? Ngươi theo Càn Kình làm gì? Muốn hắn làm hỗ trợ cho ngươi?
- Đùa chắc? Càn Kình làm hỗ trợ của ta?
Đoạn Phong Bất Nhị lắc đầu nguầy nguậy, nói:
- Ta chưa từng nghĩ tìm ai làm hỗ trợ của ta, nhưng ta đúng là thức tỉnh tự nhiên, muộn hơn thức tỉnh nghi thức một năm.
- Vậy là đúng rồi, huyết mạch Cửu Đầu Xà là một trong các huyết mạch cường đại mười Chiến Sĩ huyết mạch.
Lôi Địch lại nhìn Thiết Khắc, đánh giá từ trên xuống dưới.
- Ba người này đều là bằng hữu của ta.
Càn Kình hơi run bước lên trước một bước, nói:
- Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc.
- Đoạn Phong? Đây không phải dòng họ Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà.
Lôi Địch lại chuyển chú ý về Đoạn Phong Bất Nhị, hỏi:
- Ngươi không xuất thân từ gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà?
- Mẫu thân của ta đến từ gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà.
Đoạn Phong Bất Nhị hơi khom lưng nói:
- Còn phụ thân của ta sinh ra trong gia tộc Đoạn Phong.
- Hiểu rồi.
Lôi Địch mỉm cười. Gia tộc huyết mạch rất ít gả người đi, dù kết hôn với nam nhân cũng đều khiến nam nhân gia nhập vào gia tộc huyết mạch. Chỉ có số ít nữ nhân hoàn toàn không có hy vọng hậu đại 6; mới bị gả đi.
Có nữ nhân bởi vì mất khả năng sinh con mới bị gả ra gia tộc huyết mạch, kiểu như Đoạn Phong Bất Nhị xem như khác lạ.
- Phần Đồ Cuồng Ca? Ngươi thuộc Phần Đồ thế gia?
Lôi Địch nhìn Phần Đồ Cuồng Ca gật đầu, ánh mắt tò mò ngó Càn Kình, đúng là thanh niên thú vị.
Cho dù Chiến Sĩ không đến từ gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch thức tỉnh huyết mạch vẫn có tự tin kiêu ngạo, thậm chí muốn trở về gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch cũng không khó khăn gì. Càn Kình nói là Đoạn Phong Bất Nhị bằng hữu của hắn chứ không phải hỗ trợ, gã không tức giận mà rất vui vẻ.
Phần Đồ thế gia càng cực kỳ kiêu ngạo, vị đệ tử Phần Đồ thế gia nghe Càn Kình nói là bằng hữu cũng không phản bác, vẻ mặt vui sướng, thỏa mãn.
Càn Kình bị Lôi Địch nhìn nổi gai người, trong đầu thoáng hiện tình huống chiến đấu trước đó.
Càn Kình hỏi:
- Đại thúc, lúc ta nhìn các ngươi chiến đấu đấu khí đột nhiên biến đổi lớn, đó không phải là lượng đấu khí tăng vọt mà là một loại thay đổi kỳ dị. Chỉ biến đổi một cái uy lực chiến đấu tăng vọt gấp mấy lần, hình như các ngươi gọi là đấu hồn?
Lôi Địch nghi hoặc nhìn Càn Kình, hỏi:
- Ngươi đến đây từ lúc nào? Trước khi ngươi ra tay ta không phát hiện sự sự tồn tại của ngươi, tuy rằng có liên quan đến đối địch nhưng ngươi quá kỳ diệu đi?
- Từ lúc các ngươi đối chiến tách ra.
Càn Kình bình tĩnh nhìn Lôi Địch, hỏi:
- Đấu hồn là cái gì?
- Đấu hồn.
Lôi Địch nhìn bầu trời, nói:
- Vốn định chờ khi ngươi trở thành Chiến Sĩ Phục Ma mới nói cho biết. Thật ra nói sớm hay muộn đều vậy, ta chỉ sợ ngươi háo hức muốn tìm hiểu đấu hồn là gì làm lỡ cơ hội tăng thực lực.
- Mới rồi ngươi có cảm giác được không?
Lôi Địch xòe tay ra, đấu khí trắng nhảy múa trong lòng bàn tay từng chút một biến đỏ.
- Cái này và mới rồi có gì khác nhau?
Càn Kình đến gần đấu khí trên bàn tay Lôi Địch, quan sát kỹ rồi nói:
- Hình như nó sống... Tựa như từ chết biến thành sống.
- Rất tốt, ngươi cảm giác rất đúng.
Lôi Địch co tay lại thành nắm đấm, đấu khí nhập vào người.
- Ngươi biết đấu hồn là sống được rồi, không phải hình như sống mà thật sự sống, có sinh mệnh. Đấu khí cũng có hồn! Còn về đấu hồn rốt cuộc là cái gì...
- Lôi Địch đại nhân...
Một Chiến Sĩ Hồng Lưu Thập Chiến đột nhiên lên tiếng:
- Tái ngoại không an toàn, nếu người đã gặp Càn Kình rồi thì chúng ta quay về Áo Khắc Lan hoặc Vĩnh Lưu đi. Hoặc trong biên cảnh Chân Sách hoàng triều cũng được, đừng quên đầu của người treo giá ngày càng cao trong hoàng tộc Lộ Tây Pháp.
- Đúng vậy. Lần này bọn họ phái ra Ám bộ ngũ tinh là không dám xác định người có đi ra thật không hay chỉ là mồi dụ địch.
Một Chiến Sĩ Hồng Lưu Thập Chiến khác tiếp tục bảo:
- Khi bọn họ đã xác định thì vụ việc sẽ rất rắc rối, nguy hiểm.
Càn Kình nhìn biểu tình lo lắng trên từng khuôn mặt Hồng Lưu Thập Chiến, nhẹ gật đầu. Biệt danh của Lôi Địch bên Ma tộc là Huyết Nhẫn, hiển nhiên giá truy nã cao hơn nhiều.
- Đại thúc, về Áo Khắc Lan trước đi.
Lôi Địch nhìn Đoạn Phong Bất Nhị nhặt thân phận chứng minh Ám bộ ngũ tinh, gật đầu, nói:
- Đi, về Áo Khắc Lan trước.
Càn Kình nhận lấy chứng minh Ám bộ ngũ tinh Đoạn Phong Bất Nhị đưa qua, cẩn thận cất đi. Càn Kình cầm cung đi xuống núi. Hồng Lưu Thập Chiến nhìn nhau, thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Hàng Ma cửu chiến trẻ như vậy, còn có thuật bắn số một thật khiến người ngạc nhiên. Hèn chi Lôi Địch đại nhân một mình cũng quyết xâm nhập tái ngoại, biết rõ sẽ gặp nguy hiểm thậm chí mất mạng vẫn quyết định không thấy người tuyệt không rời đi.
Lôi Địch nhìn bóng lưng Càn Kình, mỉm cười. Trẻ như vậy thật khó tìm trong Chiến Sĩ bình thường, hình như còn là thợ rèn thập giai, lại có thuật bắn xuất sắc, sau này Càn Kình vào Hồng Lưu Chiến Bảo khiến người mong chờ. Chỉ tính năng lực thợ rèn thập giai đã giúp Hồng Lưu Chiến Bảo giảm bớt nhiều áp lực từ Công Hội Thiết Tượng, tiếc là mấy bằng hữu của Càn Kình không ai có năng lực chế dược hoặc thứ khác.
Thôi. Lôi Địch lắc đầu, cách nghĩ này quá tham lam. Chỉ cần Càn Kình giúp Hồng Lưu Chiến Bảo giảm bớt áp lực từ Công Hội Thiết Tượng là Hồng Lưu Chiến Bảo có cơ hội lại trở thành một trong tám đại thế lực Vĩnh Lưu thành. Cùng lắm là bị Công Hội Ma Pháp Sư, mấy công hội khác áp chế một chút nhưng sẽ không gian nan như bây giờ.
Thổ bảo yếu tắc, một yếu tắc loại nhỏ ở biên quan Chân Sách hoàng triều tại chiến trường nhân ma.
Tình huống căng thẳng trong tái ngoại mấy ngày nay khiến các yếu tắc xung quanh nâng cao tinh thần, luôn chú ý từng hành động yếu tắc, phòng ngừa đoàn mã tặc nào nóng đầu tập kích yếu tắc.
Chuyện này từng xảy ra trong lịch sử Chân Sách hoàng triều, hoàng tộc Lộ Tây Pháp, Man tộc.
Hoàng hôn luôn là thời điểm yếu tắc đóng kín cửa nhưng hôm nay nó mở rộng. Đám binh sĩ trú đóng thổ bảo yếu tắc không dám hoàn toàn thả lỏng tinh thần, vẫn đứng trong trạm gác quan sát tái ngoại từng giây từng phút.
Phong tướng quân nhìn tuấn mã từ đường chân trời chạy nhanh tới, đôi tay thô ráp vụng về sửa sang chiến giáp, tinh thần vừa hồi hộp vừa kích động, đôi tay luống cuống sửa lại mũ giáp.
Mấy Thiên Hộ tò mò liếc Phong tướng quân. Vị tướng quân của chúng ta nổi tiếng là tính tình không dễ chịu, dù quân bộ phái đại viên đến Phong tướng quân cũng hành động không khác gì ngày thường thao luyện, thế mà hôm nay căng thẳng như tân nương sắp xuất giá. Rốt cuộc là đại nhân vật nào sắp đến?
Tuấn mã từ đường chân trời chạy đến ngày càng gần. Biểu tình mấy Thiên Hộ nghiêm túc hẳn.
*****
Đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc chạy nhanh phía trước không có gì lạ, ngược lại mười Chiến Sĩ sau lưng bốn người tạo cảm giác khác biệt.
Mười Chiến Sĩ xếp hàng ngang, hơi thở trầm ổn toát ra khí thế máu và lửa xung phong liều chết, dù chỉ giục ngựa chạy nhanh cũng cho người cảm giác có đối mặt vạn quân Ma tộc vẫn đột kích xông pha không chút do dự dù chỉ có mười người.
Tuy chỉ có mười người lại cho uy thế thắng trăm người. Đằng trước mười người là một vương giả cưỡi ngựa, chiến máu nhuộm máu, trường kiếm phập phồng theo chiến mã.
Đây là đám người nào? Mấy Thiên Hô nghi hoặc nhìn nhau. Chiến mã đến trước cửa yếu tắc thì dừng lại. Lôi Địch ghìm cương ngựa, chiến mã giơ cao móng trước phát ra tiếng hí lảnh lót.
Phong tướng quân nặng nề đặt nắm tay trước ngực, tiến lên nửa bước, cúi gập đầu chín mươi độ, giọng to như chuông thậm chí chất chứa đấu khí.
- Tướng thủ thổ bảo yếu tắc, Phong Thủ Toàn kính chào Lôi Địch đại nhân!
Càn Kình liếc Lôi Địch nhảy xuống ngựa. Đây chính là sức ảnh hưởng của Chiến Sĩ vĩ đại, dù là tướng quân tay nắm quyền to yếu tắc cũng dành kính ý cao nhất.
Phong Thủ Toàn khom lưng, giọng hơi run:
- Lôi Địch đại nhân, tiểu tướng đã chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho người...
- Không vội, đi đại tướng của ngươi trước.
Tay Lôi Địch nắm đấu binh Thiên Lô, nói:
- Có chút chuyện?
Lôi Địch là ai mà tướng quân kính trọng như vậy? Mấy Thiên Hộ trao đổi ánh mắt thắc mắc, nhìn chằm chằm đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lôi Địch đi vào đại tướng của tướng quân Phong Thủ Toàn.
- Càn Kình.
Lôi Địch ngồi ghế khách hàng đầu tiên, nói:
- Lấy thứ đó ra.
Thứ đó? Phong Thủ Toàn khó hiểu nhìn Càn Kình tới gần. Là cái gì mà không thể lấy ra ở bên ngoài, phải vào trong mới được?
- Tướng quân.
Càn Kình cẩn thận lấy chứng minh Ám bộ ngũ tinh ra khỏi túi da treo bên hông, cung kính đặt lên bàn tướng quân.
- Cho người thứ này.
Ám bộ ngũ tinh? Mông Phong Thủ Toàn mới ngồi xuống ghế như bị chùy hoặc đao đâm một cái nhảy dựng lên, ngơ ngác nhìn giấy chứng nhận đặc biệt Ám bộ ngũ tinh trên bàn, tuyệt đối không thể giả mạo giấy.
Ám bộ ngũ tinh! Đội quân bí ẩn riêng tư nhất hoàng gia Ma tộc, tàn bạo nhất, hung hãn nhất, Ám bộ tay sai dù vào toàn chiến trường cũng là quân đội vua trong vua. Thế nhưng Ma võ sĩ ngũ tinh địa vị cao lại chết dễ dàng.
Phong tướng quân ngơ ngác nhìn vật chứng Ám bộ ngũ tinh trên bàn. Một Ám bộ nhị tinh suýt khiến ba Chiến Sĩ trẻ tuổi mất mạng, bây giờ đi tìm Lôi Địch khi trở về thuận tiện mang vật chứng Ám bộ ngũ tinh?
Mắt Phong Thủ Toàn cứng ngắc từ từ ngước nhìn Lôi Địch, thật lâu khó nén nỗi lòng hưng phấn, giật mình. Không uổng là Lôi Địch đại nhân, giết Ma võ sĩ Ám bộ ngũ tinh!
- Đừng nhìn ta.
Lôi Địch chỉ tay vào Càn Kình, nói:
- Hắn cũng có một phần công lao, không thì ta còn cần chút thời gian.
- Hắn...
Phong Thủ Toàn ngơ ngác nhìn Càn Kình. Ám bộ ngũ tinh và nhị tinh không là cường giả cùng đẳng cấp. Đồn rằng mỗi một tinh trong Ám bộ có khác biệt rất lớn. Lần trước Càn Kình giết Ám bộ nhị tinh suýt không về được sao lần này có phần trong việc giết Ám bộ ngũ tinh?
Phong Thủ Toàn chớp chớp mắt. Lứa tuổi như vậy đừng nói là Chiến Sĩ bình thường, dù là Chiến Sĩ huyết mạch thức tỉnh lực lượng huyết mạch rồi cũng khó nói có thể làm dược không.
- Ghi hết công lao vào hắn đi.
Lôi Địch nhẹ gật đầu, nói:
- Phong tướng quân cứ làm việc đi, Càn Kình đi theo ta một lúc...
- Lôi Địch đại nhân.
Phong tướng quân giơ tay xòe năm ngón nói:
- Người cũng có phần công lao...
Lôi Địch nghiêng đầu nhìn Phong Thủ Toàn, hờ hững hỏi:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý đến công lao sao?
Phong Thủ Toàn giơ tay lên gãi sau gáy, vẻ mặt lúng túng:
- Là ta sơ xuất, thân phận như người sao thèm để ý quân công gì đó? Vậy ta sẽ phái người sắp xếp chỗ ở trước.
Càn Kình theo Lôi Địch ra ngoài lều, nhỏ giọng hỏi:
- Không khởi hành ngay sao?
- Ở một đêm.
Lôi Địch vỗ lưng Càn Kình, nói:
- Mấy hôm nay không nghỉ ngơi đầy đủ, nghỉ dưỡng tại đây đi.
- Cũng được.
Càn Kình gật đầu đi ra lều, nói:
- Ta còn có việc, lát nữa sẽ tìm người.
Lôi Địch phất tay, cùng binh sĩ Phong Thủ Toàn ra lệnh đi hướng chỗ ở.
Lôi Uy!
Càn Kình siết chặt hai tay nhanh chóng xuyên qua quân doánh. Tuy Càn Kình đã đoán ra Lôi Uy rời đi từ lâu nhưng trở về rồi thì nên kiểm tra lại, để xem gã có đi thật không. Nếu Lôi Uy chưa đi...
Đó là?
Mắt Càn Kình sáng lên nhìn chị em song sinh Tống gia dìu Tống Ngân Hà đi dạo.
Càn Kình chạy chậm tới gần, hỏi:
- Tống đại thúc đi dạo?
Tống Ngân Hà nhẹ gật đầu, cảm thán rằng:
- Đúng vậy. Tuy thân thể bị thương nhưng phải hoạt động mới khỏe.
Càn Kình xoay đầu tìm khắp nơi, làm bộ tùy tiện hỏi:
- Lôi Uy đâu?
Tống Ngân Hà ngạc nhiên nhìn Càn Kình, không ngờ Chiến Sĩ trẻ tuổi này trở về liền hỏi tình huống Lôi Uy.
Tống Kha nhỏ giọng nói:
- Cái hôm đi vào quân doanh hắn không ở bao lâu đã đi ngay.
- Vậy sao?
Càn Kình cười gượng, đáy mắt lóe tia cảnh giác. Quả nhiển Lôi Uy không phải bao cỏ ngốc nghếch gì, dặn dò vụ việc xong lập tức rời đi, rất dưtrs khoát.
- Vậy các người cứ đi dạo tiếp, ta còn có chút chuyện.
- Càn Kình...
Tống Ngân Hà há mồm ngập ngừng nhìn bóng lưng Càn Kình:
- Ài, thôi đi, Lôi gia không dễ chọc.
Càn Kình quay đầu lại, cười hỏi:
- Như thế nào? Trên mặt ta có sát khí?
Tống Ngân Hà lắc đầu. Trên mặt Càn Kình không có sát khí, trong giọng nói cũng không có sát khí, xem như là đầu chân mày cũng không có sát khí gì. Nhưng Tống Ngân Hà quanh năm gặp gỡ nhiều người khác nhau, có trực giác riêng. Hai thanh niên quan hệ không tốt đột nhiên quan tâmn hau hoặc có hứng thú gì thì thường không phải chuyện tốt.
- Đa tạ đại thúc, ta biết mình đang làm gì.
Hai tay Càn Kình gác sau đầu nhìn lên trời. Lần trước may mắn phát hiện Lôi Uy phái thuộc hạ bám theo, nếu không thì bọn họ đã bị đoàn mã tặc Đại Kiếm giết ngoài tái ngoại, lần sau chưa chắc sẽ may mắn như vậy. So với bị động chờ đợi công kích không bằng chủ động xuất kích, bóp nát mầm họa từ trong trứng nước.
Tống Ngân Hà nhìn bóng lưng Càn Kình, lắc đầu. Mấy năm nay Tống Ngân Hà đi bốn phương, thấy qua nhiều người nhưng chưa từng gặp thanh niên nào như vậy, luôn bình tĩnh ung dung, không phải giả bộ thản nhiên mà phát ra từ trong xương.
Càn Kình quay về gian phòng của Lôi Địch đã là giờ ăn cơm. Hồng Lưu Thập Chiến và đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc quây quần bên bàn ăn lớn vui vẻ ăn cơm.
Lôi Địch đặt đũa xuống, đứng dậy nhìn mọi người.
Lôi Địch nói:
- Càn Kình, ngươi muốn biết cái gì gọi là đấu hồn đúng không? Mọi người cùng nhau đến đây.
Đấu hồn?
Càn Kình vội buông đũa. Tại Thanh Tuyền sơn, Ám bộ ngũ tinh và Lôi Địch đối chiến, bây giờ Càn Kình nghĩ lại vẫn cảm giác uy năng to lớn kia.
- Đấu hồn? Ta cũng có hứng thú với nó.
Đoạn Phong Bất Nhị cầm lên Bất Nhị thương đặt bên cạnh, cười híp mắt nhìn Lôi Địch.
← Ch. 226 | Ch. 228 → |